Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 147: Thì ra là bệnh kiều (10)




Nhưng mà những gì tốt đẹp thì chung quy vẫn sẽ kết thúc, mà Sở Chu không có khả năng vẫn luôn ở cảnh trong mơ.

Trời tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học của Sở Chu liền tự nhiên mà khiến hắn tỉnh lại, hắn từ trên giường ngồi dậy, sau đó xoa xoa huyệt Thái Dương.

Hắn làm thế nào mà lại mơ thấy người phụ nữ kia?

Nhưng cô ở trong mộng, là người chỉ thuộc về một mình hắn, bây giờ hắn thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cảm xúc mềm mại trên môi cô.

Những điều tốt đẹp đó có chút rối tinh rối mù, giống y như cô vậy.

Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, đã bị chính hắn đánh gãy, hắn không cho phép bản thân té ngã hai lần ở một chỗ.

Thời điểm ăn sáng, Quý Lạc nghĩ đến biểu tình ảo não khi tỉnh dậy của Sở Chu, liền cầm lòng không đậu mà cười ra tiếng.

Không nghĩ tới Sở Chu cũng có một ngày bị cô đùa giỡn, lúc trước cô ở cùng hắn thật sự ăn không ít tức giận a.

Đáng giận nhất chính là, bình canh kia thật sự là do tự cô hầm, tuy rằng hương vị không nhất định sẽ ngon, nhưng cứ như vậy mà bị hất đổ.

Mẹ Quý ở bên cạnh nhìn thấy Quý Lạc ăn cơm cười đến run rẩy, một chút bộ dáng của thục nữ cũng không có, liền lập tức gõ đầu cô một cái.

"Mau ăn cơm đi."

Cô lập tức chỉnh lại tư thế, thu hồi nụ cười.

"Dạ, mẫu thân đại nhân."

Lúc này đến phiên mẹ Quý cười, bà chỉ chỉ cái trán của Quý Lạc.

"Con nha......"

Quý Lạc vừa định nói lại hai câu, bảo mẫu bỗng nhiên đi tới, sau đó nói: "Tiểu thư, ngày hôm qua có người đưa quà tới, nói là gửi cho người."

Hả? Chẳng lẽ Thạch Cảnh thật sự tặng quà?

Thú vị!

"Mau đưa vào để con nhìn xem thử."

Nhìn kích cỡ món quà hình như là rất lớn.

Bên ngoài là một tầng hộp, ngoài hộp còn dùng lụa thắt thành một cái nơ con bướm.

"Của ai vậy?"

Mẹ Quý nghĩ là do Sở Chu tặng, khóe miệng liền nở nụ cười lớn, trên mặt đều là vui sướng.

"Thạch Cảnh."

Cô vừa nói hết lời, mẹ Quý liền nổi giận, duỗi tay muốn lấy đồ vật kia.

"Vậy còn không vứt đi?"

Quý Lạc vội tránh ra, để hộp quà xuống mặt đất, dùng đầu ngón tay cởi bỏ lớp lụa ở trên hộp.

"Trước đó phải nhìn xem là cái gì đã."

Mở nắp ra, Quý Lạc liền ngửi thấy một trận hương khí, bên trong là một bó hoa hồng đỏ như lửa vô cùng đáng chú ý.

Quý Lạc lấy bó hoa ra, bó hoa hồng này thật ra rất đẹp, chỉ là không biết có phải vì muốn để cho Quý Lạc vui không, mà hương thơm của bó hoa hồng này không giống như những đóa hoa hồng bình thường, mà đã trải qua công đoạn xử lý bằng nước hoa.

Có lẽ những cô gái khác sẽ thích, nhưng mà Quý Lạc lại đặc biệt không thích mùi hương này.

Hơn nữa Thạch Cảnh có phải đã coi cô thành cô gái nhỏ đang giận dỗi không vậy?

Quý Lạc thấy bảo mẫu bên cạnh nhìn bó hoa hồng không chớp mắt, liền đưa hoa cho bà.

"Dì Lưu, dì đem cái này đi đi."

Cô nhớ rõ dì Lưu cũng rất thích hoa, thời điểm mỗi lần tưới nước cho hoa thì mặt mày toàn là sự yêu thích, dù sao mua bó hoa này cũng mất tiền, vậy thì nước phù sa không chảy ruộng ngoài*.

*Ý nói những thứ tốt không để rơi vào tay của người ngoài.

Dì Lưu cầm lấy bó hoa, cảm kích mà cảm ơn, sau đó liền đi tìm một cái bình hoa để cắm vào.

Nhưng thật ra mẹ Quý ở một bên nhìn thấy nhướng mày trừng mắt.

"Lạc Lạc, có phải con không có đoạn tuyệt quan hệ với tên họ Thạch kia đúng không?"

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con gái của mẹ yêu một người là đủ rồi."

Thạch Cảnh, chỉ là người qua đường, cô sẽ thay thế nguyên chủ, đòi lại những gì mà hắn thiếu của cô!

Quý Lạc cũng không có vào mỗi buổi tối đều tiến vào cảnh trong mơ của Sở Chu, rốt cuộc những gì tốt đẹp, vẫn nên để cho người khác mơ mộng.

Nhưng mà vẫn nên xoát cảm giác tồn tại, chẳng hạn như là ẩn núp ở nơi Sở Chu sẽ xuất hiện, rồi bày ra chuyện ngẫu nhiên gặp được, tuy rằng đối phương vẫn đối xử với cô xa cách, nhưng mà rõ ràng cô có chú ý sau khi Sở Chu nghe thấy âm thanh của cô liền ngây người một chút.

Đây là hiệu ứng bươm bướm, cho dù Sở Chu không thể chấp nhận được, nhưng mà cô đã thành công khiến Sở Chu không thể coi cô thành người xa lạ, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy cô, hắn liền sẽ nghĩ đến giấc mơ kia, giấc mơ có chứa những điều -- tốt đẹp.