Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 31: Thực nhân giả (Ăn thịt người)




Dịch: Tĩnh Tĩnh

Thời điểm Tề Linh Vận khôi phục ý thức, đầu cô cực kỳ đau, cố gắng mở mắt ra phát hiện mình đang nằm ngang, xung quanh là một mảnh tăm tối, cảm giác như khôi phục được một chút lực, cô muốn đứng dậy nhìn nơi mình đang nằm, nhưng dù cô có dùng sức như thế nào cánh tay cũng không nhấc lên được, hai cổ tay của cô đều bị cột vào trên giường!

Tề Linh Vận hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, một giây trước cô vẫn còn đang vừa nói vừa cười với Chu Nhã đi trên con đường mòn của khu rừng, nhưng một giây sau không biết người nào từ phía sau túm lấy cô, có giãy dụa quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó thì ngất xỉu, như vậy, cô có nhìn thấy cái gì đâu? Tề Linh Vận cố gắng nghĩ lại, làm thế nào cũng không nhớ nổi.

Mặc kệ, cho dù ai đem cô chộp tới nơi này, dám chắc cũng không để yên, trước tiên nghĩ biện pháp chạy ra ngoài rồi tính tiếp! Cô nỗ lực giằng co, nhìn xem cổ tay có thể thoát ra được không, đồng thời hét lớn:

- Có người không, cứu mạng, có người ở ngoài không? Cứu tôi với ~~

Hô nửa ngày, xung quanh cũng không thấy động tĩnh nào, Tề Linh Vận vừa khát lại vừa đói, giọng nói rất nhanh thì khàn đi. Cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, chậm rãi tuyệt vọng đứng lên, không kìm được khóc nấc lên.

Đúng lúc này, không biết tiếng răng rắc từ đâu truyền tới, ngay sau đó cửa được mở ra, một bóng người đi đến. Bóng người ở bên cạnh lục lọi trên dưới, bên trong phòng tức khắc sáng lên. Tề Linh Vận trợn mắt nhìn người đến, hắn mới hơn hai mươi tuổi, dáng dấp có vài phần quang minh chính trực, trong tay nâng một cái khay, sắc mặt không thay đổi nhìn cô. Tề Linh Vận nhìn hắn đến gần thì vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ:

- Đại ca, van cầu anh, thả tôi đi, muốn bao nhiêu tiền nhà chúng tôi cũng có, chỉ cần anh không làm hại tôi, muốn cái gì cũng được, đại ca, van anh...

Người đàn ông không nói lời nào, đem khay đặt ở hộc tủ bên cạnh cô, cầm lấy cái thìa múc một thứ nước đưa đến bên mép Tề Linh Vận, bên trong thìa thấp thoáng màu xanh biếc, tỏa ra hương táo, bụng đói kêu lên Tề Linh Vận không có phản kháng, hé miệng nuốt vào. Cứ như vậy từng thìa từng thìa, rất nhanh ăn xong bát vị táo, không quan tâm đến khẩn cầu của Tề Linh Viện, hắn lại bưng khay đi ra ngoài, nhưng vẫn bật đèn.

Ăn xong nhưng Tề Linh Vận vẫn cảm thấy trên người không có bao nhiêu sức lực, nhưng cô vẫn rất cẩn thận quan sát địa phương cô ở, đối diện xung quanh cô phía bên trên có một cái cửa sắt, trừ cái đó ra thì ngay một cái cửa sổ cũng không có, bên trong ngoại trừ một cái phản giường cứng rắn cô đang nằm cùng với một cái bàn chân cao thì ngoài ra không có vật gì khác. Tề Linh Vận thu tầm mắt lại, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi, dù sao cô mới chỉ có mười tám tuổi, nghĩ đến sẽ chết thì nước mắt của cô không ngừng tuôn rơi.

Tiếng mở cửa lại vang lên, người đàn ông vừa đi lại trở về, chỉ khác nhau ở chỗ, lúc này đây trên tay trái của hắn cầm một tấm thảm trắng tinh, tay phải xách bình dung dịch không rõ tên. Hắn buông đồ trong tay xuống, tự tay cởi trói cho Tề Linh Vận. Khí lực không đủ, Tề Linh Vận không dám dùng sức giãy dụa chọc giận hắn, không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn dùng sức trở mình theo hướng đó, sau đó hai tay của cô lại bị trói lên. Người đàn ông từ từ đem áo của Tề Linh Vận đẩy lên, lại móc từ trong túi áo một cái kéo rồi cắt quần của cô, sau đó xách chai dung dịch nhỏ, rót ra rồi đổ vào bụng và đùi của cô, tiếp đó lấy một lực đạo không nặng không nhẹ xoa bóp cho cô. Tề Linh Vận mở to mắt nhìn, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Đưa cô tới đây, trói ở chỗ này, cho cô ăn và xoa bóp cho cô?

Người đàn ông im lặng, Tề Linh Vận cũng không dám mở miệng, rất sợ chọc hắn không vui thì mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được, nửa giờ sau, động tác trên tay của hắn dừng lại, lấy tấm thảm đắp trên người cô rồi lại rời đi, lúc này đây, hắn thuận tay tắt đèn.

Liên tiếp mấy lần, Tề Linh Vận cũng dần thả lỏng mình. Xem ra người đàn ông này cũng không có ác ý gì với mình. Đoán chừng qua một thời gian ngắn nữa sẽ thả mình. Cho nên thời điểm người đàn ông lại tiến vào thì Tề Linh Vận không sợ hắn là bao, tại thời điểm hắn cột chân mình thì cô cũng ngoan ngoãn không cử động lung tung. Thẳng đến khi cô cảm giác đau đớn phía sau lưng, cô quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông mặt không biến sắc cầm con dao cắt hông mình, nhìn máu của cô trào ra dữ dội, đau đớn kịch liệt khiến cho cô giãy dụa, nhưng bàn tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đè chặt sau lưng của cô, khiến cho cô không cách nào ngọ ngoạy, từng cơn từng cơn đau đớn khiến cho Tề Linh Vận đau đến ngất đi nhưng rồi lại vì đau mà tỉnh lại. Cô cảm giác máu trong cơ thể mình không ngừng cạn kiệt, từ từ, ngay cả lực để thở cũng không có, ánh mắt cũng từng bước bị tĩnh mịch thay thế.

Người đàn ông từ chỗ ngang lưng cô lấy ra thận và gan, rồi lại chuyển mắt về phía bắp đùi, từ trên đùi cắt ra một miếng thịt. Lấy được vật hắn muốn, không để ý tới Tề Linh Vận đã chết, mang theo biểu tình hưng phấn rồi rời đi.

Năm rưỡi chiều, một cột đá bình thường ở trong quán nọ, một gã nam tử trẻ tuổi mang theo đồ ăn và thịt mới mua về, nhẹ nhàng đi về phía nhà của mình, dọc đường đi gặp phải người quen còn mỉm cười chào hỏi. Rất nhanh, hắn đến nhà rồi đem đồ ăn đặt ở phòng bếp, đầu tiên hắn rất cẩn thận mà đi vào nhà tắm, tuy rằng vừa rồi cũng đã rửa tay thay quần áo và đồ dùng hàng ngày, nhưng vẫn rất cẩn thận để không phạm sai lầm lớn. Sau một tiếng, người đàn ông mang một thân hơi nước từ phòng tắm đi ra, thuận tay đem quần áo và vật dụng để trong bồn tắm, rắc một ít nước tẩy và cho chút nước ấm rồi đi đến phòng bếp. Cầm theo túi thịt, cẩn thận cho vào bồn rửa sạch, nhìn tơ máu trên thịt dần chìm xuống thì bỏ vào trên tấm thớt, đem thận và gan tỉ mỉ cắt thành sợi, bỏ vào trong nồi xào lăn, chỉ trong chốc lát, một đĩa thức ăn đầy hương thơm ra lò. Lại rửa thêm củ cà rốt, cắt thành khối, đem tảng thịt vằm nhỏ, cho vào nồi canh hầm lên, làm xong tất cả, hắn rửa tay, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai rượu, bê theo đĩa thịt xào, đi ra phòng khách chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

Hắn vừa uống một hớp rượu vừa gắp một miếng, thờ ơ nhìn đồng hồ, sau hai mươi phút, trở lại phòng bếp tắt lửa, bưng theo một bát đồ ăn cách thủy đi ra, lấy thêm cơm vừa mua về, từ từ nhấm nháp. A, mùi thơm ngát ở cửa ra vào, thịt cực kỳ tươi mới khiến người ta chỉ muốn mở cửa vào ăn.

Giữa lúc hắn đang say sưa thưởng thức mỹ vị loại thịt tươi ngon thì tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa là một giọng nữ trung niên đang kêu tên hắn, thu tiền điện. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, đi mấy bước đến cửa, điều chỉnh một nụ cười thân thiện rồi chậm rãi mở cửa. Người ngoài cửa nhìn hắn cũng nở nụ cười, hài tử này rất lễ phép, mời bà vào cửa rồi nộp tiền điện, vừa rảnh rỗi trò chuyện hai câu. Người phụ nữ hỏi:

- Làm món gì thế? Thơm vậy?

Người đàn ông khẽ run:

- Rất thơm ạ? Cháu chỉ tùy tiện làm thôi, thím có muốn nếm thử không?