Bạn Chanh

Chương 65




Những lời lúc Chung Định và Điền Tú Vân nửa đùa nửa thật từng nói ra, có thật có giả.

Cô nàng vẫn mãi kiềm chế không trả lời.

Dần dà, hắn mất hứng thú.

Thử nghĩ, nếu như lúc đầu Hứa Huệ Chanh cũng liên tiếp cự tuyệt hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không nhắc lại nữa. Vẫn may, đóa hoa ngốc này không che đậy tâm ý của mình, cho nên hắn liền tốc chiến tốc thắng.

Chung Định cầm đũa lên, từng miếng từng miếng, ăn hết sạch thức ăn trong chén.

Trần Hành Quy nhìn về phía Chung Định, cân nhắc xem có vài lời nên hay không nên nói ra.

Kiều Lăng từng tiết lộ với Trần Hành Quy, Chung Định không hề có ý định chống đối lại cuộc hôn nhân do gia tộc sắp đặt.

Cách buổi lễ đính hôn của hai nhà Chung Thẩm, chỉ còn lại hai tuần lễ. Hôn nhân vì lợi ích ấy à, nhắm một mắt, mở một mắt, ngày tháng cũng trôi qua như cũ thôi.

Chỉ là, bây giờ Chung Định đã động chân tình rồi.

Chung Định mắt nhìn thứ gì cũng chẳng cảm thấy quan trọng, thế nhưng nếu đã để tâm rồi, thì tuyệt đối sẽ là chuyên quyền độc đoán. Hắn quang minh chính đại đưa Hứa Huệ Chanh theo bên cạnh như thế này, đã là một kiểu tuyên bố rồi.

Chỉ không biết Thẩm gia đối với chuyện này có thái độ gì. Cái cô Thẩm Thung Nhạn đó, thần thần kinh kinh, khiến người ta nhìn không ra được suy nghĩ.

Trần Hành Quy không nhắc đến chuyện này trước mặt Hứa Huệ Chanh.

Thế nhưng Kiều Lăng thì lại không được biết điều như thế. Gã rót cho mình nửa ly lớn rượu, “Nhà mày gióng trống khua chiêng, thiết yến bày tiệc như thế, người không biết còn tưởng là hôn lễ thật sự đấy.”

Bàn tay cầm đũa của Hứa Huệ Chanh cứng lại.

Chung Định đặt tay của mình lên đùi cô, tựa như chuyện không liên quan đến mình vậy, “Bọn họ muốn làm thế nào thì tùy bọn họ, dù sao tao cũng chỉ đi lộ cái mặt ra thôi.”

“Cô ta cũng đi lộ mặt hả?” Kiều Lăng huơ ly rượu về phía Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh hốt hoảng ngẩng đầu lên.

Cô không muốn đi tham gia lễ đính hôn của Chung Định. Chẳng muốn chút nào.

Thần sắc của Chung Định cứng lại trong chốc lát. Chuyện kết hôn, trong mắt của hắn, thuộc về cái loại có cũng được, không cũng được. Trong Chung gia, hắn không được tự do kết hôn, cho nên, hắn chưa từng khơi dậy ý niệm sẽ kết hôn cùng Hứa Huệ Chanh.

Đương nhiên, hắn cũng chẳng cho rằng tấm giấy chứng nhận kia quan trọng lắm. Hôn sự của hắn và Thẩm Thung Nhạn, thuần túy chỉ là trên hình thức mà thôi. Ngay cả đụng hắn cũng không muốn đụng vào cô ta.

Nếu hắn đã hứa sẽ giao tương lai cho Hứa Huệ Chanh, vậy thì có hay không có cái danh phận vợ chồng, hắn cũng sẽ thủy chung như một. Nếu như thật sự có ngày nào đó, Chung Thẩm cần một đứa cháu để gắn bó quan hệ hợp tác của hai bên, hắn sẽ chọn lựa thụ tinh ống nghiệm.

Thứ hắn có thể cho Chung gia, chỉ nhiêu đó thôi.

Chỉ cần đám trưởng bối gia tộc đó đừng đến làm phiền hắn, thì hắn có thể lấy một người vợ hữu danh vô thực.

Chung Định kéo lấy vai của Hứa Huệ Chanh, “Cô ấy không đi.” Hắn biết cô tự ti về nghề nghiệp trước kia của mình, cho nên không đi so đo chuyện hôn sự của hắn. Chỉ là, cuối cùng thì hắn cũng không muốn cô tận mắt nhìn thấy hắn cùng một người phụ nữ khác nhận được lời chúc phúc từ mọi người.

Hứa Huệ Chanh nghe được lời này, cảm thấy tâm tình của mình dịu đi ít nhiều.

Chung Định chăm chú nhìn cô. Một hồi sau, hắn đột nhiên kêu phục vục rót đầy ly rượu của cô và hắn.

Kiều Lăng có đôi chút sửng sốt.

Trần Hành Quy đoán ra được ý định của Chung Định, anh ta cười cười.

Chung Định đưa một ly rượu qua cho Hứa Huệ Chanh, nhìn thấy cô ngẩn người, hắn chọt chọt mặt cô, “Hoàn hồn đi.”

Cô nhận lấy ly rượu đó, nhưng lại không hiểu hắn muốn làm gì.

Chung Định nâng ly rượu lên, cụng ly với cô. Sau đó hắn vòng lấy tay cô.

Hứa Huệ Chanh chợt mở to hai mắt, trong chớp mắt, hai con ngươi đã long lanh ánh nước.

Hắn cười khẽ, đưa ly rượu của mình đến bên môi cô, “Tiểu Sơn Trà, tối nay hai chúng ta đã uống rượu giao bôi rồi.”

Ánh nước cô vừa chớp mắt cho trôi mất, giờ lại trào ra thành càng nhiều giọt lệ. Cô không muốn khóc, hơn nữa còn có người ngoài ở đây, cô càng nên kiềm chế lại. Thế nhưng cô nhịn không được. Lồng ngực dâng lên thứ tình cảm mãnh liệt khiến cô nghẹn ngào nói không nên lời.

Trần Hành Quy nâng ly lên, chân thành nói, “Chúc mừng.”

Kiều Lăng nắm chặt ly rượu, nhìn về phía Chung Định và Hứa Huệ Chanh.

Hai người họ, một cười, một khóc.

Không ngờ rằng, Kiều Lăng cũng dâng lên tí chút ngưỡng mộ.

Chung Định của hiện tại, hẳn là rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn trước kia gấp trăm lần. Mà cái loại tâm tình này, Kiều Lăng không thể hiểu được, cho nên gã có chút mong chờ. Đó là một tâm tình như thế nào, có thể khiến cho Chung Định không hề chùn bước như thế kia?

Kiều Lăng cầm chiếc ly gõ lên bàn hai cái, “Chúc mừng.” Hai chữ này, coi như là đã thừa nhận Hứa Huệ Chanh. Quá khứ của cô ta thì thế nào chứ, thật ra thì chẳng liên quan gì đến gã cả. Dù sao thì Chung Định có thể chấp nhận là được.

Hứa Huệ Chanh nhấp ngụm rượu, vừa cười vừa khóc. Mắt của cô khóa chặt lên khuôn mặt của Chung Định.

Chung Định lau đi nước mắt của cô, một hớp uống hết ly rượu, sau đó hắn nghiêng mình kề tai cô nói một câu.

Nước mắt cô rơi càng dữ dội, cô vội uống hết rượu, rồi cả người nhào vào vòm ngực hắn.

Hắn cười cười đặt ly rượu xuống, ôm chặt lấy cô vào lòng, “Đóa hoa ngốc.”

Kiều Lăng nhìn đi chỗ khác, trao đổi ánh mắt với Trần Hành Quy.

E rằng, trong lòng Chung Định, hôm nay chính là ngày đại hôn rồi.

---- 

Hứa Huệ Chanh cực kỳ hưng phấn.

Cô còn uống thêm mấy ly nữa.

Tuy không phải là kết hôn thật, hơn nữa cũng chỉ có hai người làm chứng, nhưng cô đã thỏa mãn lắm rồi.

Cô và Chung Định, trước mặt những người bạn thân của hắn, uống rượu giao bôi. Hắn còn thề hẹn bên tai cô rằng sẽ răng long đầu bạc. Đây thật sự như trong mơ vậy.

Những chuyện mà Chung Định và bọn Trần Hành Quy nói sau đó, cô đã không còn chú ý nghe nữa.

Mấy ly rượu xuống bụng, đầu của Hứa Huệ Chanh bắt đầu váng vấp.

Cô vỗ vỗ mặt của mình, cũng không biết là say rượu hay vui sướng, cô cảm thấy bây giờ ấm áp lắm. Chung Định đang nói gì đó với Kiều Lăng, cô ngẩng đầu lên đợi hắn nói xong, liền hỏi, “Chung tiên sinh, có phải em say rồi không?” Có phải là sau khi tỉnh rượu rồi, phát hiện đây thật sự là một giấc mơ?

Chung Định thấy cô cười ngây ngốc, thế nên gật đầu, “Ừm, say rồi.” Hắn không quên, sau khi say cô sẽ trở nên đặc biệt đáng yêu.

Nghe thế, cô ngẩn ngơ. Qua mấy phút đồng hồ, cô chớp chớp mắt, bắt lấy ngón tay của hắn, từng ngón từng ngón móc lấy, “Có đau không?”

“Nói thừa.” Hắn liếc cô một cái.

Cô tiếp tục móc, “Em không đau.” Cho nên cảnh tươi đẹp ban nãy là mơ sao.

“Ngón tay của anh, tất nhiên là em không đau.”

Cô giơ tay hắn lên cao, huơ huơ trước mặt hắn, “Đây là… mấy vậy?”

“Hai.”

“Đây là…. Năm…” Cô tách bàn tay của hắn ra.

“Hai.”

Cô dán mắt vào tay hắn, đếm từng ngón từ ngón cái đến ngón út, “Một hai ba… bốn năm…” Sau đó cô lại đến ngược từ ngón út lên ngón cái, “Một hai… ba bốn năm…”

Chung Định dứt khoát giao tay trái của mình cho cô vọc, “Em từ từ tự đếm đi.”

Cô thật sự đếm lại từ đầu.

Trần Hành Quy ở bên nghe được những lời đối thoại qua lại này, bật cười thành tiếng.

Anh ta chỉ gặp qua Hứa Huệ Chanh hai ba lần, trong ấn tượng, cô khúm na khúm núm, không thích nói chuyện. Cái hôm ở Sách Lan Câu, thái độ của cô hoàn toàn là nặng nề như chết, mà nay, ánh mắt cô nhìn Chung Định, lại tràn đầy tình cảm, sáng ngời rực rỡ.

Trần Hành Quy nhìn về phía Chung Định.

Anh cùng Chung Định từ tiểu học đã chơi chung với nhau, quen biết gần 20 năm, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy Chung Định dùng ánh mắt thương yêu nhường thế để nhìn một người phụ nữ.

Lịch sử tình trường của Chung Định, hoàn toàn trắng bóc.

Hồi cấp hai, có một nữ giáo viên cực kỳ chiếu cố hắn. Lúc đó hắn đương tuổi dậy thì, thế nào ngỗ nghịch thì cứ làm như thế đó. Một buổi tối, sau lớp phụ đạo ngoại khóa, hai người đã quấn lấy nhau.

Loại chuyện này, có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, hắn lại đương lúc mới bắt đầu được “ăn mặn”, tất nhiên có cơ hội thì cứ tiến tới.

Sau này đoạn phim bị lộ ra, Chung Định liền nổi lòng nghi ngờ. Hắn không có sở thích quay phim, cho nên đây chính là việc làm của người còn lại. Thế nhưng, chẳng ai tin tưởng hắn, lập trường của xã hội đều đứng về phía nữ giáo viên kia. Hắn trở thành kẻ bị dư luận chỉ trích.

Chung gia đã tốn hết một mớ tiền để đẩy nữ giáo viên đó đi. Ai ngờ được, bởi vì báo chí mặc sức tô vẽ, sự tình trở nên cực kỳ ồn ào. Công ty gia tộc của Chung thị, những bên liên đới đều bị đủ loại chèn ép.

Trong lòng Chung Định hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là một cái bẫy sắc dục. Lúc đó hắn cũng không quá mất mát. Đại khái bởi vì, hắn không yêu thích nữ giáo viên kia.

Sau này, hắn bị cấm túc mất hai tháng.

Sau này nữa, đối với thứ mỹ sắc này, hắn đề phòng rất nặng.

Những người phụ nữ nói yêu hắn, thật ra có rất nhiều, thế nhưng trước giờ chưa có một người phụ nữ nào tình nguyện thật sự tìm hiểu về hắn. Ngay cả Điền Tú Vân, cũng bởi vì vẻ ngoài tự phụ ngông cuồng của hắn mà chùn bước.

May sao, Chung Định đã gặp được Hứa Huệ Chanh.

---- 

Lúc bữa tối kết thúc, Hứa Huệ Chanh đã rất buồn ngủ rồi. Cô nửa vịn lấy tay của Chung Định, ra khỏi phòng bao.

Chung Định vỗ nhẹ lên mặt cô, “Em uống nhiều thế làm gì?”

Cô cười hi hi, “Em vui…”

“Cho nên em hai.”

(Hai ở đây có nghĩa là ngốc)

Cô quấn lấy cánh tay của hắn, “Chung tiên sinh… em nói anh biết…”

Hắn xen vào, “Có chuyện gì về rồi hẵng nói sau.”

Hứa Huệ Chanh gật đầu, vội vàng bước một bước lớn, kết quả cô bị loạng choạng.

Chung Định kịp thời đỡ được cô.

Cô mượn sức của hắn đứng dậy, vẫn cười, “Có anh ở đây, không ngã được.”

Chung Định giúp cô mặc áo khoác lên, quấn khăn quàng lại, sau đó khom lưng bế phổng cô lên.

Mới đầu Hứa Huệ Chanh giật nảy cả mình, sau khi phản ứng lại, cô chủ động vươn tay ôm lấy cần cổ của hắn, “Chung tiên sinh, chúng ta phải trở về rồi à?”

Chung Định cúi người hôn lên trán cô, “Ừm.”

Chiếc răng khểnh nhỏ của cô lộ ra, tựa sát vào vòm ngực hắn, lẩm bẩm nói, “Đi về động phòng.” Như thế bọn họ sẽ là vợ chồng rồi.

Câu này cô nói rất khẽ, nhưng hắn nghe được, thế nên hắn cười cong cả mắt.

Nửa đường về, Hứa Huệ Chanh ngủ say mất. Chuyện sau đó, cô mơ mơ hồ hồ.

Cô chỉ nhớ được, hai người họ đã trở về động phòng. Chính là ở trong cái hồ nước ấm áp đó. Lúc bắt đầu, cô rất sợ, sau đó hắn ôm lấy cô khẽ khàng vỗ về, hắn còn nói một câu ____

“Anh xin lỗi.”