Bạn Chanh

Chương 6




Hai mươi vạn này, Hứa Huệ Chanh không thể giữ riêng được, hội sở sẽ trích phần trăm trong số tổng.

Hứa Huệ Chanh có hai tài khoản ngân hàng, cô vốn muốn nói với Kiều Lăng để gã chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của cô, như thế có thể bỏ đi phần của hội sở. Nhưng cuối cùng cô cũng không gom được dũng khí. Cô sợ bị Kiều Lăng vạch trần.

Số tài khoản còn lại của cô, một khi số dư thay đổi thì bên hội sở luôn rõ như lòng bàn tay, cho nên khoản tiền này không thể giếm đi được.

Cuối cùng, hội sở trích ra ba phần.

Vì khoản doanh thu này, lần đầu tiên Má Mì đồng ý cho Hứa Huệ Chanh nghỉ bệnh, còn dặn đi dặn lại cô phải nghỉ ngơi cho tốt. Đương nhiên, lời cũng chỉ nói thế thôi, bà ta chẳng muốn đi tìm hiểu ba ngày này Hứa Huệ Chanh đã trải qua như thế nào.

Lúc gặp lại Hứa Huệ Chanh, mắt bà ta cười đến híp lại thành đường kẻ, “Sơn Trà, con thật giỏi, tiền lương một ngày sáu vạn đó.”

“Đều nhờ Má Mì bồi dưỡng.” Nụ cười của Hứa Huệ Chanh hơi khoa trương.

Má Mì cười ha hả, “Kiều tiên sinh chắc vừa ý con lắm, còn nói lần sau tiếp tục tìm con chơi nữa.”

Vẻ mặt của Hứa Huệ Chanh không đổi, nhưng lòng thì lại mong gã bệnh hoạn này có thể quên phức cô đi.

Lúc cô ra khỏi phòng Má Mì thì đụng phải Khang Hân. Tình hình của Khang Hân vẫn không được tốt, không có được dáng vẻ quyến rũ thường ngày.

Hai người chào hỏi nhau, Khang Hân hỏi Hứa Huệ Chanh có bị thương hay không.

Trong lòng Hứa Huệ Chanh nhất thời dâng trào. Trừ Khang Hân ra, những người ở đây chỉ thấy được cô kiếm được một món tiền lớn. Cô gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, “Bây giờ đã không sao rồi.”

Khang Hân cười nhạt, sau đó thì đi về hướng phòng bao nào đó.  Đi được vài bước, chị ta nghĩ ra chuyện gì đó, xoay đầu lại nói, “Cô đến Sách Lan Câu chưa?”

Hứa Huệ Chanh ngẩn ra trong chốc lát, cảm thấy tên này rất quen thuộc.

Khang Hân giải thích, “Bên đường Bác Nam ấy.”

Hứa Huệ Chanh nhớ ra rồi.

Sách Lan Câu này, tên gọi rất tầm thường, nhưng giờ là một khu đất thịnh vượng.

Trước kia đó là một cái chợ, vị trí thì ổn nhưng buôn bán lại không được, khách hàng chỉ le hoe vài người.

Hai năm trước, có một phú nhị đại thuê tầng lầu cao nhất, dùng để trưng bày đồ sưu tập của hắn, kết quả thu hút được một đám người cùng sở thích tranh khoe của. Dần dà, nơi này biến thành một nơi xa hoa, vì thế cũng kéo mức mua sắm của các cửa hàng lên theo. Phú nhị đại đưa ra bảng hiệu, chính là Sách Lan Câu. Sau này, hắn không thích “ra nắng” nữa, bắt đầu cho thuê chỗ. Cho nên, nhiều chủng loại đồ sưu tầm ở đây cứ như cần câu hấp dẫn mọi người.

Một ngày, vì vấn đề kinh tế gia đình, có một người phụ nữ đến đây thuê một gian trưng bày, dùng để bán lại các loại giày dép, túi xách không dùng đến của mình.

Có ai ngờ là vừa làm như vậy, Sách Lan Câu lại càng thịnh.

Hứa Huệ Chanh chưa đến đó, nhưng có nghe vài “chị em” nói qua, ở Sách Lan Câu, những hàng hiệu lỗi thời đều tương đối rẻ.

Hứa Huệ Chanh không mấy sính hàng hiệu. Thứ nhất, đa số khách hàng của cô đều là hạng bình dân, nếu trên người cô xài hàng hiệu, có lẽ người khác sẽ cảm thấy giá của cô rất cao. Thứ hai, cô cảm thấy làm cái nghề này, mặc cái gì rồi cũng bị lột ra thôi. Cho nên, nếu thỉnh thoảng có nhu cầu thì cô đều đến những cửa hàng nhỏ quen thuộc mua hàng nhái cao cấp, dù sao thì người không sành cũng không thể phân biệt được.

Cô lắc đầu, “Em chưa qua bên đó ạ.”

Khang Hân đánh giá quần áo của Hứa Huệ Chanh, đến gần vài bước, thấp giọng nói, “Cô đã hoàn thành được thành tích tốt, sau này Má Mì sẽ giới thiệu thêm cho cô mấy người có tiền, mua mấy bộ hàng chính hãng, cứ chuẩn bị cho những khi cần đến đi.”

Hứa Huệ Chanh buột miệng nói, “Những đồ chính hãng đó rất mắc phải không?” Cô không giống Khang Hân, Khang Hân là người được yêu thích, trước nay đều chăm sóc cho những khách có tiền, cho nên tiêu xài cũng tương đối thoải mái.

Vì câu nói này Khang Hân ngẩn ra một hồi, “Nếu như vận may tốt, có thể gặp được hàng giảm 50%. Tôi và mấy người khác thường hay đi lùng đồ.”

Hứa Huệ Chanh cười cười, “Sau này có cơ hội để xem sao.” Muốn cô bỏ ra khoản tiền lớn để mua đồ hiệu, cô vẫn không nỡ.

Khang Hân cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, nói câu tạm biệt rồi đi làm việc của mình.

Hứa Huệ Chanh đi qua hành lang, tiến vào khu quầy bar.

Cô ngồi trên ghế, quét mắt xung quanh một vòng. Nhìn thấy những gã đàn ông đi một mình, cô chẳng có chút hăng hái. Nhiệm vụ tháng này đã hoàn thành, đột nhiên cô muốn kế tiếp cứ nghỉ ngơi thôi. Hơn nữa, bệnh nặng mới khỏi, không thích hợp bị giày vò.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, cô thật sự liền trở nên biếng nhác.

Cô đứng dậy bước về phía cửa lớn, vừa lúc đó có một chị em ở trong sàn nhìn thấy, cô bèn bịa ra, “Tôi ra ngoài đường tìm khách.”

“Cố lên.” Cô gái kia vô tình thăm dò được hành tung. Hứa Huệ Chanh lại không phải là nhân viên cố định trong sàn, ít đi một người đàn bà là ít đi một đối thủ cạnh tranh.

Hứa Huệ Chanh lại ra khỏi hội sở,  cô vốn muốn về nhà tránh rét, sau đó nhớ ra kịp là trong nhà đã không còn đồ ăn nữa, bèn bắt xe buýt đi siêu thị. Còn chưa đến trạm dừng đó thì cô đã thay đổi chủ ý, xuống xe giữa đường, đi vào con phố ẩm thực.

Phố ẩm thực này nằm ở gần cổng sau của một trường đại học, đủ loại đồ ăn vặt, từ đầu phố bày thành dãy đến cuối phố. Dọc đường, cô ăn hết ở mấy sạp hàng, sau đó mới nhớ ra cô vẫn còn trong thời kỳ giảm cân.

Hứa Huệ Chanh nhìn đám học sinh qua lại, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ. Nhớ lúc bản thân ở vào cái tuổi của các em đó thì cô đã phải nếm trải gió sương rồi.

Cô cắn ống hút, đi một mạch về hướng cổng trường đại học. Có đôi lúc cô lại qua bên đó đi dạo, tựa như khi đi trong sân trường thì cô không còn dơ bẩn nữa. Nhưng sau khi trở về hiện thực, cô vẫn chỉ là một kẻ làm cái nghề buôn hương bán phấn (*).

(* Nguyên văn có từ [千人枕] – ngàn người gối. Đầy đủ của câu là [一双玉臂千人枕,半点朱唇万人尝] – Nhất song ngọc tí thiên nhân chẩm, bán điểm chu thần vạn nhân thưởng – Một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa bờ môi son vạn người hôn: một câu văn vẻ dùng để chỉ nghề mại dâm.)

Dù vậy, cô cũng hưởng thụ cái khoảnh khắc ngắn ngủi lừa mình dối người kia.

Lúc Hứa Huệ Chanh đi tới cổng trường, cô nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang đứng dưới ánh đèn cách đó không xa.

Cô nhớ mặt người không tốt lắm, nhưng cô lại nhớ được bóng lưng đó. Tim cô loạn nhịp, dường như đã trở về bên bể bơi lạnh lẽo kia, gã đàn ông trên bờ và nụ cười lạnh lùng nhìn cô nặng nề quẫy đạp.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy, nhưng chưa kịp hành động thì cạnh mặt của người đàn ông đó đã xoay lại.

Cô sửng cả người.

Tối hôm đó, lúc Hứa Huệ Chanh nhìn thấy Chung Định, cô đã cảm thấy tướng mạo của hắn ta và tiên sinh ấm áp khá giống nhau. Bây giờ cô lại phát hiện, bóng lưng của hai người cũng vô cùng giống nhau.

Tiên sinh ấm áp đứng ở cổng trường nhìn xung quanh.

Hứa Huệ Chanh không biết tại sao, đã tự động đi lên trước. Khi sắp đến gần, cô lại ngừng bước chân. Cô và anh chẳng có quan hệ gì cả, cô gom không được can đảm để đi lên chào hỏi anh.

Cô đứng cách anh mấy bước chân, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của anh, thất thần.

Tiên sinh ấm áp không phát hiện ra sự có mặt của cô. Phải nói là, sự chú ý của anh ta đều ở phía cổng trường kia.

Thật ra thì Hứa Huệ Chanh đã quên mất bộ dáng của Chung Định rồi, thứ có thể nhớ ra chỉ là đôi mắt kỳ dị của hắn. Nhưng mà, cô ghi nhớ được đường viền khuôn mặt của tiên sinh ấm áp. Trong mấy năm nay, số người đối xử tử tế với cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên sự quan tâm của tiên sinh ấm áp đối với cô vào đêm hôm đó, đã in sâu khắc đậm trong lòng cô.

Cô nhớ ra lần trước anh nói với cô là mình thất tình, cho nên cô liên tưởng đến, người anh đợi có thể là bạn gái của anh.

Cô chưa từng yêu đương, đương nhiên, cũng căn bản là không có tư cách để yêu đương.

Cô xoay người đi về phía sân trường.

---- 

Hứa Huệ Chanh sốt ruột đi hết hơn nửa vòng quanh trường rồi mới đi ra. Cô cũng chẳng biết mình lo lắng cái gì. Lúc gần đi tới cổng trường, cô bèn đổi tốc độ thành chạy chậm, lúc chạy ra cô liền nhìn về hướng đèn đường.

Tiên sinh ấm áp vẫn còn đấy. Anh đứng ở nơi đó, ánh mắt hai người gặp nhau, sau đó dời đi.

Cô đi dạo nửa vòng trong trường đại khái cũng mất 30 phút, mà trước khi cô đi vào, không biết anh đã ở đây bao lâu rồi.

Cô tự biết thân phận của mình, cho nên vẫn không dám tiến lên phía trước. Cô đang tính thôi về nhà luôn đi, đột nhiên hoảng sợ nhìn thấy bên cạnh anh có một gã đàn ông đang có hành động mờ ám.

Đầu cô nóng lên, liền chỉ về hướng đó, hét to, “Móc túi!”

Gã móc túi giận dữ trừng mắt nhìn cô rồi nhanh chóng lẫn vào đám người, chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.

Tiên sinh ấm áp liếc nhìn về hướng chạy của tên móc túi, sau đó đi về phía Hứa Huệ Chanh, nhã nhặn và thành khẩn, “Cám ơn.”

“Không có chi….” Cô thấp giọng trả lời.

“Một người con gái, có lúc cứ bo bo giữa mình thì vẫn tốt hơn.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, “Cám ơn.” Thật ra cô vừa hô lên thì đã hoảng sợ rồi, sợ sự trả thù của nhóm móc túi kia, nhưng cô lại không ngờ rằng anh lại chủ động đề cập đến.

Anh lại liếc nhìn về phía đèn đường, “Nhà cô ở đâu?”

Thì ra anh không nhớ cô. Hứa Huệ Chanh nắm chặt lấy túi xách của mình, lộ ra nụ cười, “Nhà tôi không ở gần đây.”

Anh khẽ cười mỉm, “Sắp tới cuối năm rồi, trị an rất lộn xộn, về nhà sớm chút nghỉ ngơi đi.”

Cô gật đầu, “Anh cũng vậy, tạm biệt.” Nói xong cô liền đi về hướng trạm xe buýt.

Anh nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên phát hiện ra gì đó, bước nhanh lên trước chặn cô lại, sau đó chăm chú nhìn chằm chặp vào mặt cô.

Hứa Huệ Chanh bị dọa đến giật nảy, “Sao vậy?”

Ánh mắt của anh ta lướt trên mặt cô một lần, gương mặt dịu đi, nói, “Bóng lưng của cô rất giống với một người quen của tôi.”

Cô cười cười. Thật ra cô cũng muốn nói, bóng lưng của anh cũng giống một người đàn ông khác.

“Để tôi đưa cô một đoạn.” Anh liếc nhìn sang bên cạnh, tiến lại gần nói, “Bọn chúng vẫn còn đây.”

Hứa Huệ Chanh thấy căng thẳng, cô biết ban nãy mình đã quá thiếu suy nghĩ.

Tiên sinh ấm áp nhìn thấy phản ứng của cô, lại cười một cái, “Không sao, để tôi đưa cô về nhà.”

Hứa Huệ Chanh không biết làm sao cho tốt nữa, chỉ là chầm chậm bước theo anh. Ánh mắt của cô rơi trên bóng lưng của người ấy, trong giây phút đó, cô cảm thấy thi thoảng mình vẫn có một chút may mắn.

Anh không nhớ được cô, thật tốt. Lúc đầu anh không biết, cô là một người làm công việc đặc thù.

Anh một mạch đưa cô về nhà, nhưng hai người nói chuyện rất ít. Anh không nhiều lời, cô cũng vậy.

Sau khi xuống taxi, Hứa Huệ Chanh không muốn để anh đưa cô đến dãy nhà trọ.

Nhưng anh vẫn cứ khăng khăng phải đưa cô đến dưới lầu, sau đó như là đã hoàn toàn quên mất rằng anh đã từng vào qua tòa nhà này vậy. Anh ngẩng đầu nhìn kiến trúc của tòa nhà, “Đều là kiểu nhà hai tầng, tiền thuê chắc không rẻ đâu nhỉ?”

“Cũng tạm.” Cô không biết là anh nể mặt của cô hay thật sự đã quên mất.

“Vậy thì, tạm biệt.” Anh mỉm cười vẫy tay chào cô, rồi bước lên chiếc xe kia.

Hứa Huệ Chanh đứng dưới lầu, nhìn chiếc xe đó rẽ qua một khúc quanh, không còn thấy bóng dáng nữa.

Cô thầm tự giễu bản thân: Đây là một người đàn ông tốt, chỉ có những người con gái trong sạch mới xứng đôi thôi.