Bạn Chanh

Chương 47




Qua một hồi, một cô hồng bài thật sự bước vào phòng bao. Sau khi cô ta bước vào, liền quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt tập trung về phía Chung Định. Đương nhiên, cô ta cũng nhìn thấy Hứa Huệ Chanh ở trong lòng hắn.

Cô hồng bài rất thức thời, không cố chấp đi đến bên Chung Định mà đi về phía Kiều Lăng.

Kiều Lăng cười vui vẻ ôm lấy cô hồng bài, gã cúi đầu véo mấy cái lên mặt cô ta, ở bên tai cô ta trêu ghẹo, “Chung thiếu gia là điển hình của loại mặc xong quần vào thì liền trở mặt ngay đấy.”

Cô hồng bài mỉm cười, không lời hờn giận.

Kiều Lăng kỹ càng nhìn ngắm ngũ quan của cô ta, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Huệ Chanh.

Gã rất khó hiểu.

Gương mặt thật của Hứa Huệ Chanh, tuy rằng rất đặc sắc, nhưng trong hội sở tư nhân này cũng không tính là hiếm thấy. Gã không hiểu tại sao Chung Định lại bao cô ta lâu như vậy. Kiều Lăng và Chung Định đã chơi với nhau nhiều năm, gã biết gõ sự lạnh lùng của Chung Định. Mặc dù có thể duy trì mối quan hệ thể xác với ai đó một khoảng thời gian, nhưng hắn cũng tuyệt đối không đem đến cho đối phương cảm giác sở hữu tương đối ổn định thế này.

Lúc trước, Kiều Lăng đã hẹn Chung Định hai ba lần, Chung Định đều trực tiếp từ chối rằng không rảnh. Kiều Lăng đoán rằng, gần đây chắc hẳn Chung Định đều ở chung với Hứa Huệ Chanh.

Chỉ là khi nghĩ như vậy, Kiều Lăng lại càng hiếu kỳ, Hứa Huệ Chanh có phải thật sự là một món cực phẩm hay không?

Thế nên, Kiều Lăng tóm lấy cơ hội, đè thấp âm lượng giọng nói hỏi rằng, “Con bé của mày, có phải là lợi hại lắm không? Còn lợi hại hơn cả hồng bài của ông chủ Lương à?”

Động tác hút thuốc của Chung Định hơi khựng lại, ý cười không rõ, “Thế nào?”

Kiều Lăng nửa đùa cười nói, “Lúc nào phát ngán rồi, thì để tao đến tiếp nhận.”

Chung Định búng búng tàn thuốc, “Đại khái phải đợi dăm ba năm đi.”

“Mày chắc chắn là mày không dùng sai lượng từ chứ?” Kiều Lăng hơi cau mày, “Năm? Mày có thể duy trì dăm ba tháng đã giỏi lắm rồi.”

“Tao không buông, cô ấy chính là của tao.” Bàn tay của Chung Định nhéo một cái nơi eo của Hứa Huệ Chanh, vẫn là phần thịt mềm mại. Hắn cúi đầu kề sát bên tai của cô, “Rốt cuộc thì cô đã bắt đầu giảm cân chưa đấy?”

“Bắt đầu rồi.” Hứa Huệ Chanh cảm thấy nhột, cô rụt một cái tránh khỏi động tác bóp nặn của hắn.

Hắn áng chừng phần thịt đó, hoài nghi nói, “Từ khi nào?”

“Sau khi làm việc…. ốm đi rồi.” Cô nói là lời thật, bởi vì làm việc quá mệt, trong hai ngày ngắn ngủi, cô đã cảm thấy lưng quần không còn chật như trước nữa.

Chung Định nhếch khóe môi, “Khác biệt giữa 120 cân và 119,5 cân sao?”

(120 cân khoảng 60 ký.)

Hứa Huệ Chanh có chút hờn giận liếc hắn, miệng mồm của tên đàn ông này rất xấu xa, cô không thể nào tranh cãi lại hắn được.

Hắn nhìn dáng vẻ của cô, khe khẽ cười, đôi mắt ánh lên, giống như có lòng tốt, “Không có tiền mua cân? Nếu không, tôi tặng một cái cân cho cô.”

Cô cúi thấp đầu tránh khỏi ánh mắt cười nhạo của hắn.

Chung Định lại càng sáp lại gần, hơi hắn thở ra đều dày đặc phả lên vành tai của cô. Ngại vì trong phòng bao còn có người khác, cô cũng không thể làm phật ý hắn được, chỉ có thể mặc cho hắn ăn hiếp.

Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đôi môi nhẹ dán lên dái tai của cô.

Mang tai của cô ửng lên một màu đỏ hồng không tự nhiên.

Dưới góc độ của người ngoài, lúc này đây, Chung Định và Hứa Huệ Chanh vô cùng ái muội.

Lúc trước đã có lời đồn, nói rằng Chung Định đang bao nuôi một cô người tình, còn đích thân ra mặt che chở. Sau đó cả một khoảng thời gian, mọi người đều không gặp được Chung Định. Bình thường cứ cách vài ngày Chung Định sẽ đi tìm kích thích, mà giờ đây, hắn lại đột nhiên chịu được sự tịch mịch.

Mọi người không kiềm được mà âm thầm nghe ngóng lai lịch của Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh cảm giác được xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt dò xét bắn về phía cô, cô cũng buồn bực Chung Định rốt cuộc là thế nào. Cô tưởng chuyến này hắn ra ngoài để giải quyết nhu cầu, chỉ là cô hồng bài kia đã ở trong lòng của Kiều Lăng rồi.

Bên này của Chung Định, ai sẽ đến tiếp hắn đây?

Cô thắc mắc như thế, nhưng khi Chung Định ôm lấy cô, cô vẫn rất tận tình giúp hắn đưa thuốc rót rượu, gương mặt cười quyến rũ.

Hắn không hài lòng lắm, “Cười thật xấu.”

Cô liền thu lại nét mặt.

Hắn nâng mặt cô lên, “Cứ như vậy rất tốt.”

---- 

Rượu qua ba lượt, Kiều Lăng nói, hồng bài ở tiệm này đã hầu hạ Chung Định mấy lần. Gã vừa nói còn đẩy cô hồng bài về phía Chung Định.

Cô hồng bài dựa vào trong ngực của Kiều Lăng, cười cười với Chung Định, nhưng lại không chút nhúc nhích.

Hứa Huệ Chanh nhìn thấy thế, không có phản ứng gì. Với tính cách của Chung Định, cho dù hắn có chơi trò quần-chiến, dã-chiến, hoặc là ngược đãi với cả mấy cô một lượt, cô cũng không thấy kinh ngạc.

Đối với lời châm chọc của Kiều Lăng, Chung Định chỉ xì một tiếng rồi nói, “Nói như thể mày chưa từng chơi qua.”

“Tao đâu có nhẫn tâm như mày, vừa quay lưng đã không nhận người.” Khi Kiều Lăng nói những lời này, ngón tay gã du ngoạn trên đùi của hồng bài, nhưng ánh mắt thì lại liếc về phía Hứa Huệ Chanh. Thật đúng như cái gọi là, càng không có được thì lòng càng ngứa ngáy. Gã cực kỳ tò mò, Hứa Huệ Chanh có điểm nào hơn người chứ.

Chung Định tất nhiên hiểu được hàm ý của ánh mắt của Kiều Lăng. Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình. Cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt toàn bộ đều là hắn, khóe mắt cũng chẳng hề để cho Kiều Lăng lọt vào.

Mắt mày của Chung Định cong lên, hắn ôm lấy cô, “Tiểu Sơn Trà đói bụng rồi à?”

“Có chút.” Cô và hắn chưa ăn tối đã đi ra ngoài. Cô cũng biết rằng đến những nơi thế này chỉ có uống rượu hút thuốc, làm gì có cơm mà ăn.

Hắn cắn vành tai cô, “Đợi chút chúng ta đi ăn cơm.”

Cô kinh ngạc rồi. Xem ra lần này Chung Định thật sự không đến tìm đàn bà. Khó hiểu là, vì suy nghĩ này, trong lòng cô lại có chút mừng rỡ.

Khu vực tọa lạc của hội sở tư nhân là ở trục chính mới của thành phố. Đi thêm về phía đông sẽ có một tiệm đồ ngọt thủ công. Người chủ tiệm là một bà cụ già, việc kinh doanh rất tốt, chỉ là căn tiệm thì sơ sài.

Hứa Huệ Chanh đang nghĩ không biết Chung Định có chê nơi đó hay không, cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lời đã thốt ra khỏi miệng, “Chung tiên sinh, tôi đưa anh đi ăn đồ ngọt.”

“Cô đừng có ăn nhiều, 120 cân.”

Cô nghe thế, lại không muốn nói chuyện với hắn nữa.

Kiều Lăng ở bên cạnh thoáng nhìn thấy sự thân mật của Chung Định và Hứa Huệ Chanh, gã có ý chọc phá, nói rằng, “Hôm nay mày mang theo loại gái nhan sắc như thế, vậy là muốn ông chủ Lương để mặt mũi đi đâu hả.”

“Ông ta thích để đâu thì để.” Chung Định vỗ nhẹ lên vai của Hứa Huệ Chanh, khi xoay về hướng Kiều Lăng, hắn như cười như không, “Bây giờ cô ấy thuộc về tao, mày tự ôm lấy hồng bài của mày là được rồi.”

Kiều Lăng rõ ràng không ngờ tới Chung Định lại nói vậy, cả một hồi gã mới suy ra được ý cảnh cáo ẩn trong lời hắn nói, thế là gã càng hiếu kỳ, “Cô ta thật sự lợi hại như thế sao?”

Chung Định không dây dưa chủ đề này nữa, hắn cúi đầu tiếp tục chọc ghẹo Hứa Huệ Chanh.

Hứa Huệ Chanh giả vờ như không để ý đến lời độc mồm độc miệng của hắn, nhưng trong lòng lại nổi lên sự buồn bực. Cô thật sự không so được với sắc vóc của hồng bài, nhưng hắn đã giúp cô chuộc thân rồi, sao lại còn đặt cô vào cái nghiệp đó chứ.

Lúc Chung Định buông cô ra, xoay qua cụng ly với Kiều Lăng, cô lặng lẽ dịch về phía sau, nhân cơ hội và kéo giãn khoảng cách với Chung Định.

Vẻ mặt nói nói cười cười của Chung Định không đổi, nhưng một tay của hắn lại nhanh chóng kéo lấy cô.

Cô nhất thời không ổn định, bị sức lực của hắn kéo đến làm cả người ngã về phía hắn.

Hắn bình bình nói, “Tiểu Sơn Trà, yêu thương nhung nhớ thì cũng đợi có cơ hội, đừng có làm ở trước mắt bao người khác.”

Hứa Huệ Chanh vùng người ra, có phần phát cáu, “Chung tiên sinh, tôi muốn vào phòng vệ sinh.”

Hắn cười khẽ một tiếng, “Đi đi.”

Cô vội vàng đứng dậy, vừa đi về phía phòng vệ sinh vừa thầm oán hành vi xấu xa của Chung Định.

Ấu trĩ! Đáng ghét!

Phòng bao này quả thật cao cấp hơn so với bên hội sở, khu vực phòng vệ sinh cũng hoàn toàn tách biệt hẳn với phòng bao, hơn nữa trong phòng bao còn có mấy căn phòng phụ nhỏ. Cho nên, Hứa Huệ Chanh tránh khỏi phải nhìn thấy cảnh các cặp uyên ương hoang dã hành sự trong phòng vệ sinh.

Cô vốn không có nhu cầu bài tiết, thuần túy chỉ muốn trốn tránh khỏi Chung Định mà thôi. Chỉ là dù sao cũng đã đến đây rồi, thế thì tiện thể giải quyết luôn.

Sau khi xong, cô vẫn không muốn đi ra ngoài, một mình ngây người ở trước bồn rửa tay.

Chẳng mấy lâu sau, có người đến gõ cửa.

Cô mới miễn cưỡng ra ngoài.

Gã đàn ông bên ngoài cô chưa từng gặp qua, cô gần như mỉm cười theo thói quen, sau đó chuẩn bị quay về phòng bao.

Lần đầu gã liếc mắt nhìn thấy cô, cau mày lại.

Hứa Huệ Chanh đi lướt qua gã, gã ta đột nhiên níu cô lại, “Cô chính là người Chung Định bỏ cả đống tiền để bao đó hả?”

Cô hoảng lên, ý cười chợt tắt.

Sau khi gã qua quýt xem lướt qua cô, lại nói, “Nhìn gần mới biết xấu như thế.”

Cô cứng người tại chỗ, sợ rằng gã có hành động gì bất chính.

“Khẩu vị của Chung Định giảm xuống nhiều như vậy.” Gã đánh giá thân hình của cô, “Còn là một con nhỏ béo mập nữa chứ.”

Hứa Huệ Chanh hoàn toàn không nói gì.

Cuối cùng gã tổng kết là, “Vừa xấu vừa mập.” Sau đó gã lắc lắc đầu, buông cô ra, sải bước vào trong phòng vệ sinh.

Hứa Huệ Chanh lật đật về bên cạnh Chung Định.

Bây giờ cô mới ý thức được, chỉ bởi vì cô giận dỗi Chung Định mà đã đẩy mình vào nguy cơ một mình đối mặt với đám đàn ông đó. Những tên đàn ông ở nơi này, đều là những tên phóng túng chơi bời. Nếu thật sự gặp phải một tên uống say rồi, chắc hẳn cũng chẳng kiêng dè chuyện cô có phải là bạn gái của Chung Định hay không.

Chung Định lướt qua sự cẩn trọng trong mắt cô, “Tôi còn tưởng cô tính ở trong đó mấy tiếng đồng hồ đấy.”

“Sao có thể chứ. Chung tiên sinh, vẫn là anh tốt nhất.” Ít nhất bây giờ hắn không coi cô là “tiểu thư” nữa.

“Tốt thế nào?”

“Chính là tốt.”

“So với ai?”

“So với ai thì anh cũng là tốt nhất.”

Hắn rõ ràng đã bị câu nói đó lấy lòng, “Tiểu Sơn Trà nói chuyện càng ngày càng lọt tai.”

Hứa Huệ Chanh suy nghĩ, tuy rằng Chung Định cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn là khúc gỗ nổi duy nhất của cô.

Dần dà, đã có mấy cặp nam nữ đi vào những gian phòng nhỏ. Trong phòng bao, khói thuốc dày đặc, mùi rượu ngột ngạt, phơi bày ra không khí vô cùng phung phí.

Hứa Huệ Chanh kề sát bên Chung Định, nửa bước cũng không dám rời xa. Cô quen thuộc cảnh tượng như thế này, càng rõ hơn, đám cầm thú trong những góc tăm tối sẽ giương nanh múa vuốt như thế nào.

Chung Định đưa ly rượu của mình lên gần miệng cô, “Thử xem.”

Cô thử một ngụm nhỏ.

Hắn hỏi, “Thế nào?”

“Chung tiên sinh, vẫn là rượu anh pha ngon nhất.” Cô là đại diện hoàn hảo nhất của ba chữ “vuốt mông ngựa”.

Chung Định nhìn vào mắt cô, sau một hồi, hắn mới cong mắt lên cười, “Đó là đương nhiên.”

Hứa Huệ Chanh đã quen như lẽ thường. Nếu ngày nào mà Chung Định không tự luyến, thì cô mới cảm thấy khiếp sợ.

Trong khoảnh khắc đó, âm thanh trong phòng bao yên ắng hẳn, tiếng động ở một gian phòng nhỏ nào đó truyền đến trở nên rất lớn, người phụ nữ kia kêu liền mấy hồi không dứt.

Một tên đàn ông nào đó chửi, “Con mẹ nó, chơi mà cũng không thèm đóng cửa.” Nói xong gã liền đi đến gian phòng đó đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.

Ánh mắt của Hứa Huệ Chanh nhanh chóng lướt qua phần dưới của gã ta, nơi đó đã gồ lên rồi. Nếu như không khí cứ tiếp tục nhuộm đậm như thế, người đàn ông bên cạnh cô cũng rất có khả năng sẽ “đứng dậy”. Vậy thì lúc đó, xuất hiện với thân phận bạn gái là cô đây, sẽ gặp nguy hiểm rồi.

Cô rất hiểu cái câu, đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.

Thế là cô cúi đầu, liếc nhìn chỗ ấy của Chung Định.

Chung Định hờ hững hỏi, “Tiểu Sơn Trà, cô đang nhìn đi đâu đấy?”

“Không…” Hứa Huệ Chanh lúng túng rồi, “Không nhìn đâu cả.” Đèn ở bên này quá mờ mịt, cô cũng không nhìn được rõ rằng hắn có cứng hay không.

Hắn nhìn xung quanh, sau đó đưa tay vuốt ve vết thương trên môi cô.

Cô ngẩn người.

“Có muốn đi ăn cơm không?”

Cô gật gật đầu, ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chung Định cười, “Vậy đi thôi.”

Sau khi hắn nói phải đi, vẻ mặt của Kiều Lăng trở nên rất kỳ quái, “Hôm nay mày đến đây làm cái quái gì vậy?”

“Đến gặp mày.”

Chung Định trả lời không thể hiểu nổi, Kiều Lăng hoàn toàn không giải thích được, “Tao với mày mới chỉ có khoảng chục ngày chưa gặp, sao đã khác nhau thế rồi.”

“Tụi mày chơi đi, tao ra ngoài đi ăn.” Chung Định phất phất tay, sau đó liền rời khỏi.

----  

Sau bữa cơm tối, Hứa Huệ Chanh đưa Chung Định đến tiệm đồ ngọt kia.

Đây là khu vực tương đối bình dân, ồn ào nhộn nhịp, cực kỳ náo nhiệt.

Xe của Chung Định không thể vào khu đó, nên bèn đỗ xe ở một con phố gần đó, sau đó cùng Hứa Huệ Chanh sóng vai đi vào.

Khi trước Hứa Huệ Chanh và Kiều Diên đã cùng đi với nhau trên phố ẩm thực, nhưng lại không có được hiệu quả giống như khi đi với Chung Định. Những cô gái đi ngược lại phía bọn họ, khi nhìn thấy hắn, tất cả đều để lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ. Bọn họ lại nhìn về phía Hứa Huệ Chanh trang điểm đậm lè ở bên cạnh, nhất thời liền có cảm giác như mỹ nam và quái vật.

Hứa Huệ Chanh suy nghĩ miết cũng không thể hiểu được. Theo lý mà nói, dáng vẻ của Kiều Diên và Chung Định chẳng khác nhau bao nhiêu, tại sao Chung Định lại có vầng sáng chói lóa như thế.

Cô xoay đầu nhìn về phía hắn.

Thần thái của Chung Định và Kiều Diên có một điểm khác biệt rất lớn. Chung Định là kiểu xấu xa, đặc biệt là khi hai mắt của hắn nhướng lên, thật sự là xấu xa đến không lời nào diễn tả nổi.

Mà lúc này đây, Chung Định đang dùng ánh mắt xấu xa đó nhìn lại cô, “Cô nói tiệm đó rốt cuộc là còn phải đi bao xa nữa hả?”

“Sắp đến rồi.” Cô không nhìn hắn nữa, cũng không chú ý đến ánh mắt của người trên phố.

Việc kinh doanh của tiệm đồ ngọt kia cực kỳ thịnh vượng, bên trong tiệm đã không còn chỗ ngồi nữa. Hứa Huệ Chanh bèn hỏi xem có thể mua đem đi được không.

Chung Định gật đầu đồng ý. Hắn châm điếu thuốc, ở bên ngoài lều giết thời gian. Ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn cô một mình xếp hàng.

Lúc đợi gọi món thanh toán, cô sợ hắn không nhẫn nại được, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hắn.

Thế mà cô lại nhìn thấy có ba cô bé đi đến trước mặt hắn bắt chuyện.

Hứa Huệ Chanh chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn. Mấy cô bé kia, lúc mới bắt đầu thì vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, sau đó thì trở thành chán chường thất vọng, cuối cùng thì hậm hực tức giận bỏ đi mất.

Cho đến khi ngồi lên xe, Hứa Huệ Chanh mới tò mò hỏi, “Chung tiên sinh, bình thường anh phải gặp được rất nhiều cuộc diễm ngộ nhỉ?” Lúc cô đi dạo với Kiều Diên, sao lại không có chuyện như thế nhỉ.

Diễm ngộ không phải có liên quan đến tướng mạo sao. Thật kỳ lạ.

Chung Định liếc nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu, nói mà không biết ngượng, “Tôi đứng ở nơi này, chính là diễm ngộ rồi, hiểu chưa?”

(Diễm ngộ: 艳遇 – (1) Diễm là xinh đẹp, ngộ là gặp gỡ. Thế nào là xinh đẹp? Là dòng nước chảy, là hoa bung nở, là quả đương chín, là cảnh sắc trên đường, tất cả đều rất xinh đẹp. Thứ bạn nhìn thấy, chính là đã gặp gỡ. Diễm ngộ = gặp được những cảnh xinh đẹp – Theo baike.

(2) Diễm ngộ còn có thể hiểu là “chuyện tình cảm, yêu đương, khoảnh khắc đặc biệt,…” Ý của Chanh Tử theo nghĩa (2), còn Chung Định thì ‘bẻ’ theo nghĩa (1).)

Hứa Huệ Chanh gật đầu, rồi lại gật đầu.

Cô hiểu. Bởi vì anh chàng này thật sự là một kẻ tự luyến thành thánh rồi.

---- 

Sau khi Hứa Huệ Chanh và Chung Định trở về nhà ăn đồ ngọt xong, cô liền nhắc đến rằng ngày mai mình sẽ bay, “Chung tiên sinh, ngày mai tôi sẽ đi rất sớm rất sớm, anh không cần phải tiễn tôi đâu.”

Sắc mặt hắn sửng lại, “Lúc nào thì tôi nói muốn tiễn cô?”

Cô ngượng rồi, lắc lắc đầu. “Tôi về phòng đây. Ngủ ngon. Tạm biệt.” Cô đi lên trước một bước, lại quay đầu lại, cúi gập người một cái thập thấp, “Chung tiên sinh, cám ơn anh. Đời này tôi sẽ không quên anh đâu.”

Cô sẽ mãi mãi ghi nhớ, có một tên khốn nạn tự luyến như thế này, đã xua tan hết mây mù dày đặc trong thế giới của cô.

“Đừng có nhớ nhung tôi quá.” Chung Định thuận miệng nói, “Tôi Chung Định làm chuyện tốt đều không lưu danh.”

Hứa Huệ Chanh cười rồi.

Sau khi người nào về phòng người đó, cô thu dọn hành lý của mình, chỉnh đồng hồ báo thức.

Cô dào dạt tưởng rằng mình đã có thể rời khỏi thành phố D.

Kết quả là cô đi không thành.

Bởi vì đồng hồ báo thức của cô, không kêu.