Bạn Chanh

Chương 43




Bởi vì khoảng cách của hai người qua gần nên khiến cho Hứa Huệ Chanh hoảng lên, cô lắp ba lắp bắp nói, “Không, không bị… viễn thị.” Tuy rằng cô biết người trước mặt là Chung Định, nhưng gương mặt giống y chang Kiều Diên đó, khiến cho trái tim cô không thể nào chịu đựng nổi, thế nên cô muốn tránh về phía sau.

Chung Định nhéo tai cô vẫn không buông tay, tuy rằng ra sức không mạnh, nhưng cô vẫn bị đau. Cô chủ động lấn về phía hắn ta.

Ban nãy cô không hiểu được câu nói vừa nãy của hắn, bây giờ chuyển góc nhìn rồi, cô liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, cười làm lành nói, “Chung tiên sinh, anh đẹp trai hơn bọn họ nhiều.”

Gương mặt mây đen che kín của hắn biến thành mưa bụi lất phất.

Cô lại bổ sung thêm một câu, “Anh đẹp trai nhất.”

Lúc này, mưa bụi cũng đã ngừng hẳn, ở một góc mây, ánh dương bắt đầu ló dạng.

Chung Định rất rộng rãi tiếp nhận lời khen của cô, hắn nhẹ nhàng nhéo tai cô một cái, “Tiểu Sơn Trà quả thật tinh mắt.”

Hứa Huệ Chanh cười khan một tiếng, trước giờ cô chưa từng gặp qua anh chàng nào tự luyến như thế. Nhưng mà, hắn có vốn liếng để kiêu ngạo, đường nét ngũ quan rất khôi ngô, chỉ là khí chất thì lại quái dị. Mới thoạt nhìn, chính là cảm thấy hắn buồn bực âm trầm, đương nhiên, tính cách của hắn đích thật vô cùng u ám, lúc vô tình thì thật sự không để lối thoát.

Thế nhưng không biết làm sao, lúc này cô lại cảm thấy hắn có chút… đáng yêu.

Cô lắc lắc đầu, để xua đi cái tính từ không thể nào tưởng tượng nổi kia, sau đó cô nói, “Chung tiên sinh, có phải đến lúc đi rồi không?”

Chung Định “Ừm” một tiếng, buông cô ra, tự mình đi về phía bãi đổ xe.

Hứa Huệ Chanh đi theo hắn vài bước, rồi cô quay đầu lại nhìn những thanh thiếu niên trong nhóm người kia.

Em trai cô cũng đang trong độ tuổi tràn trề sức sống như thế.

Thật tốt.

---- 

Khi về đến lầu dưới khu nhà trọ, chiếc xe của Chu Cát Vũ đã không còn ở đó nữa. Hứa Huệ Chanh thầm yên tâm. Sau khi xuống xe, cô vẫy vẫy tay, “Tạm biệt, Chung tiên sinh.”

Đương nhiên Chung Định sẽ không vẫy tay chào cô, hắn đạp chân ga, lái xe rẽ trái ra đại lộ. Lúc đợi đèn giao thông ở ngã tư, hắn đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ một cái.

Có một chiếc xe màu đen ở hướng ngược lại với hắn. Bởi vì dòng xe di chuyển chậm chạp, nên hắn nhìn thấy rõ mồn một biển số của chiếc xe đó.

Là xe của Chu Cát Vũ.

Đèn xanh sáng, ngón trỏ trái của Chung Định gõ ba nhịp trên vô lăng, sau đó hắn nổ máy, tiếp tục chạy lên trước. Chỉ là ở giao lộ tiếp theo, bản thân hắn cũng chẳng biết tại sao thì đã lái vào làn đường cho xe chạy quay đầu rồi.

Bên tai hắn vang lên đoạn đối thoại trước kia với người bạn.

Lúc trước Chung Định đánh xe đến khu thương mại sầm uất, là để vào một cửa hàng mô hình. Diện tích cửa tiệm chẳng qua chỉ khoảng 10 mét vuông, chủ cửa hàng là một anh chàng râu ria xồm xoàm, tên là Việt Tài. Anh ta là bạn học của Chung Định thời trung học, đồng thời cũng là một cao thủ máy tính, nhưng lại là một trạch nam chính hiệu. (*)

(*) Nguyên tác là [非常宅] – cực kỳ trạch. Từ trạch, có nghĩa gốc tiếng Trung là nhà cửa (trong “điền trạch”), nhưng bây giờ được sử dụng theo nghĩa vay mượn của tiếng Nhật của từ Otaku. Cho nên nói trạch nam/ trạch nữ không chỉ mang ý nghĩa chỉ những người cứ ru rú trong nhà, mà còn chỉ những người cực kỳ cuồng một thứ gì đó như phim, truyện, mô hình… đến mức có phần lập dị.

Lúc nhìn thấy Chung Định, mắt Việt Tài như không mở ra được, “Sao lại tự mình đến đây thế?”

“Tiện đường.” Giữa một nùi bài trí tạp nham, Chung Định tìm được một góc vẫn có thể coi là sạch sẽ, hắn đứng ở nơi đó, lấy gói thuốc ra, đưa cho Việt Tài một điếu.

Việt Tài nhận thấy điếu thuốc, ngửi một hơi, “Mày thật dai dẳng, nhiều năm như vậy mà vẫn là mùi này.

“Muốn đổi.” Thế nhưng không thành công.

Việt Tài lục tung bàn làm việc một hồi lâu mới tìm được bật lửa, anh ta điều chỉnh dữ liệu của hội sở trên máy tính, “Mày muốn nó đến đâu?”

Chung Định cúi đầu đốt thuốc, “Phải bay cao thì mới té càng đau.”

Hội sở của Chu Cát Vũ làm ăn càng ngày càng đi lên, Chung Định biết. Tất cả chuyện này đều trong dự liệu của hắn. Hơn nữa, sổ sách của Chu Cát Vũ, ở nơi này, Việt Tài lúc nào cũng có thể cập nhật.

Việt Tài nhớ đến gì đó, nhắc nhở, “Mày kêu con bé tên Sơn Trà cẩn thận một chút.”

Chung Định hơi nhướng mày lên, “Thế nào?”

“Chu Cát Vũ kiếm về mấy thứ thuốc cấm, đoán không chừng chắc là muốn khống chế con bé.”

Chung Định hồi tưởng một chút, bản thân lúc đó đã trả lời thế nào. À, hắn nói, “Tra xem công dụng của thứ thuốc cấm đó trước đã.”

Vào giây phút này, suy nghĩ của hắn chẳng thể nhanh bằng hành động. Hắn cứ tự nhiên mà đảo vô lăng, quay đầu xe chạy về khu trọ.

Xe của Chu Cát Vũ quả nhiên dừng ở nơi đó.

---- 

Gần đây hội sở làm ăn như cá gặp nước.

Các mối quan hệ bị tắc nghẽn trước kia, nhất thời đã được khơi thông. Những người đẹp ngoại quốc mới đến, người nào người nấy đều là một cỗ máy hút tiền.

Cứ giống như, Hứa Huệ Chanh chính là sao chổi của Chu Cát Vũ vậy. Cô ta vừa đi, gã liền thuận buồm xuôi gió. Ngay cả Má Mì cũng bóng gió như thế. Thế nhưng cơn nóng nảy của Chu Cát Vũ lại cực kỳ bất kham, hơn nữa lại càng ngày càng gắt gỏng.

Món tiền chuộc thân của Hứa Huệ Chanh, Chung Định trả rất chi là sáng khoái. Chu Cát Vũ những tưởng loại lòng tốt đột ngột của Chung Định chỉ là nhất thời.

Chu Cát Vũ đắn đo suy nghĩ kỹ càng, gã không có ý định sẽ gây xích mích chính diện với Chung Định. Sau lưng của tên họ Chung, là những mối xích lợi ích vô cùng khổng lồ. Tầng tầng lớp lớp quan hệ, che phủ cả mấy gia tộc. Chu Cát Vũ chẳng qua chỉ là ông chủ của một hội sở, gã còn muốn lấy lòng Chung Định, nhờ đó mà bước chân vào những con đường làm ăn khác nữa.

Chu Cát Vũ lựa chọn phương cách án binh bất động. Gã cảm thấy cái dạng công tử cậu ấm như Chung Định, chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, đến khi mùi vị tươi mới mất rồi, Hứa Huệ Chanh vẫn là vật trong túi của gã. Hơn nữa, cô ta còn có một nhược điểm lớn là không thể bỏ được người thân.

Nghĩ như thế, cơn cáu kỉnh của gã vẫn có thể khống chế được.

Tên thuộc hạ khi trước gã phái đi theo dõi nhà trọ quay về báo cáo rằng, từ sau ngày chuộc thân, Hứa Huệ Chanh không hề gặp gỡ Chung Định.

Chu Cát Vũ nghe xong, cuối cùng gã cũng tươi sáng được một chút. Sau đó, tới khi gã đích thân đến xem xét, thì lại nhìn thấy cô ta và Chung Định đứng dưới hàng hiên che mưa thân mật hôn hít.

Trong mắt của Chu Cát Vũ, đó là một đôi cẩu nam nữ, ở chốn công cộng, làm chuyện bại hoại.

Gã căn dặn thuộc hạ đi bắt em trai của Hứa Huệ Chanh, thế nhưng tên thuộc hạ đó trên đường đi gặp phải tai nạn giao thông, làm chậm trễ thời gian. Đến khi tên đó tìm đến nơi thì em trai của Hứa Huệ Chanh đã bước lên chuyến tàu hỏa quay về thành phố C rồi.

Sau khi nhận được tin tức, Chu Cát Vũ đóng kín cửa phòng làm việc, ở trong vụt roi vào không khí và tường nhà.

Má Mì sợ đến mức chỉ đứng ở ngoài cửa nghe ngóng, không có gan bước vào trong.

Sau khi phát tiết, gã bước ra ngoài, mặt tràn đầy phẫn nộ. Má Mì run rẩy tiến lên hỏi han, gã chỉ ném qua một ánh mắt lạnh băng, rồi sải bước lớn ra khỏi hội sở.

Ai ngờ được, khi đến khu nhà trọ, gã lại nhìn thấy Chung Định và Hứa Huệ Chanh ở cùng nhau.

Chu Cát Vũ âm trầm trở về hội sở. Gần đây gã đã kiếm được một chút hàng. Lúc đầu gã cũng không biết ý đồ thế nào, trong tiềm thức, gã không muốn biến Hứa Huệ Chanh thành trở thành con nghiện. Thế nhưng gã không thể nào khống chế được bản thân mình, gã mong mỏi được nghe thấy tiếng cô ta yếu đuối van xin đến bứt rứt.

Đầu óc của gã bị một ngọn lửa ma quỷ thiêu đốt, sự kiêng dè với Chung Định cũng thoắt cái không còn vết tích nữa.

---- 

Khi Hứa Huệ Chanh nghe thấy tiếng đập cửa uỳnh uỳnh đó thì cô đã kinh hoàng cùng cực rồi. Liên tưởng đến chiếc xe màu đen dừng trước lầu trọ ban chiều, cô đã dự cảm được người bên ngoài là kẻ nào. Trong chớp mắt, sự tuyệt vọng đã đâm chồi sinh sôi trong cõi lòng cô.

Quả nhiên, tiếng nói khó nghe cực kỳ của Chu Cát Vũ vang lên, “Sơn Trà, mở cửa.” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

Cô ôm lấy đầu rúc ở trên sofa, chỉ muốn hoàn toàn ẩn trốn đi.

Gã lại đá một cú lên cánh cửa, “Mở cửa.” Đợi một hồi, gã mới móc chìa khóa ra, mở khóa cửa.

Hứa Huệ Chanh đột nhiên nhảy lên, kêu thét lên một tiếng, đạp lên sofa.

“Sơn Trà.” Cửa vừa mở, Chu Cát Vũ ở ngoài cửa xếch miệng cười gằn, “Phản ứng của cô thật làm tôi tức giận.”

“Không…” Cô đạp tới đạp lui loạn xạ trên sofa, vừa kêu vừa khóc, “Anh đã đồng ý… anh đã đồng ý rồi mà!”

“Vậy thì thế nào.” Gã chậm rãi đóng cửa, cười ngoác miệng, “Tôi đổi ý rồi, không được sao?”

Hứa Huệ Chanh kinh hoàng nhìn gã bước từng bước đến gần, cảm thấy như không khí đã bị rút cạn. Cô ôm lấy ngực mình, nói chuyện rất chật vật, “Vũ ca… anh tha… tha cho… tôi đi…”

Tiếng khóc của cô khiến tâm tình gã trở nên thoải mái, “Tôi phải nhìn thấy cô mới vui.” Nhìn cả một đời, gã mới vui vẻ.

Cô bộp một phát quỳ xuống ghế sofa, gương mặt bi thảm, “Van xin anh… Vũ ca, anh tha… tha cho tôi đi…”

Chu Cát Vũ bước đến gần đưa tay vuốt mặt cô, “Sơn Trà, ở chung với tôi cô đau khổ lắm sao?”

Cô run rẩy không nói được tiếng nào. Biểu hiện của gã có gì đó rất không đúng, giống như đang lên cơn điên loạn vậy.

“Đến đây.” Gã lấy từ trong túi áo khoác ra một cây kim tiêm, đẩy một cái, rồi gã dụ dỗ cô, “Tôi đây có một thứ rất hay, có thể khiến cho cô trở nên vui vẻ.”

Hứa Huệ Chanh nhìn mũi kim nhọn hoắt, lòng bàn chân bắt đầu phát rét, cô hoảng hốt lắc đầu, “Không… không!” Cô thét lên, vùng vẫy phản kháng.

Chu Cát Vũ tay phải giơ ống tiêm, tay trái xé toạt quần áo của cô.

Cô cắn gã một cái thật mạnh, đẩy gã. Lúc hai tay khuya loạn xạ, cô mò được chiếc điện thoại để bàn ở bên cạnh. Cô vơ lấy, dùng sức đập một cú thật mạnh vào đầu của gã, ống nghe vừa vặn văng vào mắt trái gã.

Gã quay đầu, con mắt trái vì bị đập phải mà nhắm lại mấy giây.

Cô ném cả chiếc điện thoại qua, sau đó cô kéo cả chiếc đèn bàn, ném về phía gã.

Mắt gã hoa lên, ống tiêm trên tay phải trượt khỏi tay rơi xuống nền nhà.

Hứa Huệ Chanh chật vật nhảy xuống khỏi sofa.

Chu Cát Vũ nhìn bằng một con mắt, nhanh tay túm lấy eo của cô.

Cô lập tức bị vấp ngã trên nền nhà, mấy cuốn sách trên chiếc tủ kế bên rơi xuống đất.

Gã thuận thế đè nghiến lấy cô.

Hứa Huệ Chanh vừa kêu khóc vừa đá gã, nhưng gã vẫn không chút suy suyễn. Gần như những thứ có thể với tới được ở xung quanh cô đều đã với lấy, những thứ có thể ném thì đều đã ném hết rồi, nhưng vẫn bị gã lấn người lên. Cô hét khàn cả giọng, “Anh giết tôi đi!” Lời này của cô, đã không biết là đang suy nghĩ cái gì. Tên đàn ông này lúc nào cũng đến đạp nát tương lai của cô.

Cô thoáng nghĩ mọi chuyện đã xong rồi.

Gương mặt của Chu Cát Vũ chợt cứng ngắc lại, gã lấy tay chấm nước mắt của cô, đưa lên miệng nếm thử, sau đó vẹt đám tóc tán loạn của cô ra, “Sao tôi có thể giết cô chứ.” Gã dán sát lại ngửi mùi tóc của cô, “Không có em, tôi làm sao mà sống.” Lời này gã nói cực nhỏ tiếng, hơn nữa cô đang kêu khóc, căn bản là không nghe thấy gì.

Tiếng đập cửa bên ngoài rất gấp gáp.

Hứa Huệ Chanh giật mình, cảm thấy đó chính là ánh sáng hy vọng của mình. Cô thừa lúc Chu Cát Vũ vẫn đang thất thần, đẩy gã một cái thật mạnh, sau đó vớ lấy quyển sách, dùng hết sức ném qua.

Trong khoảnh khắc gã né tránh mấy cuốn sách, cô lại dùng đầu gối làm một cú thật mạnh vào nơi hạ bộ của gã. Lúc gã vì đau đớn mà buông lỏng cô ra, cô vội vàng bò dậy, chạy thật nhanh ra mở cửa.

Lúc đó Chung Định đang tính xô cửa, may mắn là hắn thu thế kịp thời, không lỡ tay làm cô bị thương.

Hắn đón lấy Hứa Huệ Chanh tức thời, hai tay ôm lấy cô.

Cô ôm lại hắn thật chặt, thân thể vẫn còn đang run rẩy, hít thở từng hồi thuận theo cơn nức nở. Vào giây phút này, cô chỉ muốn núp trong vòm ngực này, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Chung Định nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cô, đôi mắt nhìn vào trong phòng, đen thẫm và tĩnh mịch. Giọng hắn nham hiểm lẫn đau buồn, “Mày thật sự tưởng tao trị không nổi mày?” Hắn nhìn cây kim tiêm dưới nền nhà, gương mặt tuấn tú thoáng phủ lên vẻ tàn bạo.

Từ phản ứng của Hứa Huệ Chanh để suy đoán, cô không bị tiêm thuốc.

Tinh thần của Chu Cát Vũ chợt điên cuồng, “Vậy thì đến đây.”

“Ông chủ Chu.” Chung Định liếc nhìn dáng vẻ vận sức chờ phát động của Chu Cát Vũ, miệng hắn nở nụ cười ma quái, “Tôi ghét nhất là đánh đánh giết giết, đó là hành vi của đám trẻ trâu.”

Nụ cười của Chung Định vừa hiện lên, lý trí của Chu Cát Vũ đã quay lại.

Đại danh của Chung Định, đi theo sau đều là những câu chuyện không tốt đẹp gì. Thế nhưng, Chung Định đích thật không đánh nhau. Người ta đồn rằng, Chung Định sợ đau.

Chu Cát Vũ nặng nề hít sâu một hơi, nới lỏng nắm đấm. Nếu như đối phương là một người bình thường, thế thì dễ xử lý rồi. Nhưng đó lại là thiếu gia duy nhất của Chung gia.

Chung Định cúi đầu nhỏ giọng hỏi người trong lòng mình, “Tiểu Sơn Trà, tên đó đánh cô à?”

Hứa Huệ Chanh rúm ró lắc đầu, ôm lấy hắn càng thêm chặt.

Hắn sờ sờ đầu cô, lúc nâng mắt lên nhìn Chu Cát Vũ, mang theo ý giễu cợt rất rõ ràng, “Ông chủ Chu, đây tạm thời vẫn là khuê phòng của Tiểu Sơn Trà đấy.”

Chu Cát Vũ sa sầm nét mặt. Gã thật sự muốn đánh chết Chung Định, thật sự. Cuối cùng, vẫn là lý trí của gã chiến thắng tâm lý méo mó. Gã nhặt ống tiêm trên mặt đất lên, đi ra ngoài.

Chung Định ôm Hứa Huệ Chanh đi vào phòng, đóng cửa rồi nói, “Tiểu Sơn Trà, thu đọn đồ đạc.”

Hai mắt cô vẫn còn ầng ậc nước, ngây ngẩn ngửa đầu nhìn hắn.

“Sự bất quá tam, tôi không muốn chuyện này tái diễn nữa.” Nếu như ban nãy vặn gãy xương sọ của Chu Cát Vũ, âm thanh đó nhất định nghe rất đã tai. Đáng tiếc, như thế sẽ làm Tiểu Sơn Trà sợ chết khiếp.

Cô lau lau nước mắt, “Vậy…”

“Cô thích ở nhà có lầu lửng?” Chung Định nhìn quanh phòng khách một lượt, “Chỗ tôi rộng rãi hơn chỗ này của cô nhiều.”

Cô kinh ngạc đến quên cả khóc, cô chỉ chỉ hắn, rồi lại chỉ vào mình, “Chúng… ta…?”

“Ừm, chúng ta.” Hắn vỗ vỗ mặt cô, “Thu dọn đồ đạc, chút xíu rồi đi ngay.”

Hứa Huệ Chanh vẫn còn ngơ ngác, nước mắt vẫn chưa khô.

Đôi mày kiếm của hắn hơi nhướng lên, “Cô còn muốn ở chỗ này à?”

Cô vội vàng lắc đầu, hấp tấp lên lầu trên, bắt đầu thu dọn hành lý.

Chung Định rỗi rãi ngồi ở lầu dưới, gọi một cuộc điện thoại.

“Alo?” Sau khi bắt máy, bên kia truyền đến một loạt tạp âm hỗn độn, xen lẫn tiếng cười.

“Hayakawa Riho, thu lưới.”

Hayakawa Riho hơi nghiêng mặt vào trong góc, “Kết thúc?”

“Ừm, Chu Cát Vũ để cho tôi xử lý.”

Hayakawa Riho cười đẹp như một đóa hoa, “Chung tiên sinh không phải không đánh nhau à?”

“Đánh nhau? Cái đó thật ấu trĩ.” Chung Định quấn lấy dây đèn bàn chơi nghịch, ánh mắt hướng lên bóng người ở trên lầu, nhàn nhạt nói, “Tôi gọi đó là cận chiến.”