Bạn Chanh

Chương 30




Chung Định bước những bước dài, đi ở phía trước. Sau khi ra khỏi hang động, hắn cảm thấy bụng đói cồn cào. Lúc trước hắn chỉ nghĩ làm thế nào để ra khỏi hang, nên quên mất sự khó chịu của cơ thể. Còn bây giờ thì, còn có đau đớn từ vết thương các nơi trên cơ thể lần lượt kéo nhau đến.

Chỗ sưng tấy bên vai phải càng thêm dữ dội.

Hắn đi một đoạn, mới nhớ ra phía sau còn có một người phụ nữ đi theo. Thế nên hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô cách một quãng khá xa.

Áo khoác phao của Hứa Huệ Chanh đã vứt ở trên đường nhân duyên, nhiệt độ không khí trong núi rất thấp, cô run rẩy lẩy bẩy, hai tay ôm lấy mình, đuổi theo bóng lưng của Chung Định. Mỗi khi bị lạnh, hai tay của cô sẽ vừa tê vừa cứng, đi cũng không thể nhanh được, cho nên khoảng cách giữa cô và hắn càng ngày càng xa.

Chung Định liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục con đường của mình. Bước chân của hắn hơi chậm lại đôi chút.

Nhưng cô vẫn không thể đuổi theo kịp.

Từ chỗ này đến đỉnh núi, nếu như đi bộ, thì ước khoảng phải cần hai tiếng đồng hồ. Vùng lưng chừng núi có vài tiệm cơm, nhưng cả Chung Định và Hứa Huệ Chanh đều chẳng có xu nào trên người.

Trong trạng thái đói lã mệt đừ, muốn đi một quãng đường dài như thế, ắt sẽ phải chết vì mệt ở giữa đường.

Chung Định dừng chân trước tiệm cơm đầu tiên.

Hứa Huệ Chanh nhìn thấy bảng hiệu đó, càng đói đến đờ người. Cô chạy bước nhỏ về nơi đó.

Hắn nhìn thấy tốc độ của cô tăng lên, bèn bước vào trong tiệm. Trên tường treo ảnh các món ăn lớn cỡ trang báo, giá cả đều rất rẻ. Hắn trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu chọn món.

Lúc đó Hứa Huệ Chanh cũng chẳng suy nghĩ xem rốt cuộc hắn có tiền hay không, cô ngồi xuống đối diện hắn, dán mắt vào những bức hình các món thịt thà. Cô chỉ cảm thấy nước miếng cứ không ngừng tiết ra trong miệng mình.

Chung Định vốn đang cúi đầu xem thực đơn, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của cô, hắn ngước mắt lên, “Làm phiền lau nước miếng.”

Cô ngây người vì xấu hổ, dùng tay quệt khóe miệng một cái, nhưng chẳng lau được gì cả.

Chủ quán lại đưa một cuốn thực đơn đến, sau khi Hứa Huệ Chanh đón lấy, bụng cô liền kêu lên ùng ục. Cô lật xem các trang phía trước, những đĩa lớn thịt thà cực kỳ hấp dẫn.

Hắn nghe thấy âm thanh khiếm nhã truyền đến từ bụng cô, “Cô thích ăn gì thì cứ gọi.”

Cô gật đầu liên tùng tục, chỉ vào hình món móng heo hầm ba ly, “Chung tiên sinh, tôi có thể ăn cái này không?” Cô đói quá rồi, ánh mỡ óng ánh trên móng heo khiến cho cô thèm thuồng chịu không nổi nữa.

“Tùy ý.” Hắn báo lại với bà chủ mấy món ăn. Sau khi gấp quyển thực đơn lại, hắn quay về hướng Hứa Huệ Chanh, “Cô còn muốn gì không?”

Cô nghe thấy hắn đã gọi 5, 6 món, không muốn quá lãng phí nên liền lắc đầu. Sau đó cô nghĩ ra chuyện gì, lại nói, “Tôi… còn muốn cơm.”

“Ừ, có món rau trộn gì đó thì cho lên trước.” Chung Định còn muốn hút điếu thuốc, nhưng khi lướt mắt qua quầy phục vụ, nhìn thấy hàng bày trên đó đều không phải hàng gì cao cấp, nên thôi.

Ông chủ vồn vã đáp lời, sau đó nhanh chóng vào nhà bếp mang lên một đĩa dưa leo trộn. Ông còn chưa quay về vị trí bên quầy phục vụ thì cái đĩa nhỏ đó đã sạch trơn.

Chung Định chỉ thử nửa miếng thì bỏ. Quá cay.

Hứa Huệ Chanh hiển nhiên là ăn no quan trọng hơn hình tượng, nhìn thấy hắn không động đũa nữa, cô vù vù quét sạch toàn bộ. Đây là món dưa leo ngon nhất mà cô từng được ăn. Hay nói là, ngay cả mùi vị cô cũng chẳng nếm ra được thì đã nuốt hết xuống bụng rồi.

Tiệm nhỏ nhà nông, bởi vì khoảng thời gian này khách khứa không nhiều, nên thức ăn dọn lên rất nhanh chóng.

Đối diện với bụng đói còn cào, hương sắc mùi vị của thức ăn không còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.

Hai người trên bàn ăn, chẳng hề nói năng với nhau tiếng nào. Cho dù trong thời điểm như bây giờ, Chung Định vẫn duy trì tướng ăn tao nhã. Hứa Huệ Chanh vùi đầu chiến đấu với cá thịt trong chén, căn bản chẳng hề ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện với cô.

Bên quầy phục vụ, chủ quán nhìn về phía bàn bên này mà giật mình. Bọn họ chỉ có hai người mà gọi đến bảy món thức ăn, hai món canh, hơn nữa, còn ăn chẳng chừa lại bao nhiêu. Chắc là đói bụng lắm đây…

Đến khi bụng tròn vo lên, Hứa Huệ Chanh mới cảm thấy như đã sống lại. Nhớ lại cảnh sau khi gặp nạn, đó giống như là một giấc mơ rợn cả tóc gáy, cảnh tượng ở trong mơ rất không thực.

Thứ duy nhất cảm thấy chân thực, chính là hắn ta, người luôn bên cạnh cô.

Lúc tính tiền, Chung Định thẳng thắn, “Không đem tiền.”

Không chỉ ông chủ, ngay cả Hứa Huệ Chanh cũng hết sức sửng sốt. Cô tưởng hắn bước vào gọi món tự nhiên như thế là vì trên người còn có tiền. Ai ngờ…

Chung Định gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, “Tôi dùng thứ này thế chấp.”

Ông chủ là một người sống trên núi, ông lật qua lật lại chiếc đồng hồ, cau mày, “Bữa cơm này hết 270 đồng đấy, đồng hồ của cậu hết bao nhiêu tiền hả?”

Chung Định khẽ nhếch khóe miệng, “Mua 300.”

“Hình dáng rất mới lạ.” Ông chủ híp mắt, nhìn nhìn đôi nam nữ này thêm lần nữa. Dáng vẻ rất ưa nhìn, nhưng lại đến ăn quỵt, mà còn ăn nhiều thế nữa chứ. Ông trả đồng hồ lại cho Chung Định, “Cậu nói 300 thì là 300 sao? Ai biết có phải mua với giá 30 đồng không chứ. Trả tôi 270 đồng, không thì tôi gọi cảnh sát bắt các người.”

Tuy rằng Hứa Huệ Chanh không hề có khái niệm gì về hàng đặt làm cao cấp, nhưng cô biết rằng, trên người Chung Định, không hề có món gì rẻ tiền. Nhưng mà, chiếc bật lửa kia thì lại là một nhãn hiệu tương đối phổ thông.

Hôm nay cô không đeo nữ trang trên người, cho nên cũng không có gì có thể gán nợ.

Lúc này, Chung Định đột nhiên liếc nhìn cô một cái, cười nói, “Vậy chi bằng tôi thế chân cô ta ở đây, cô ta chắc phải đáng 2-300 đồng chứ.”

Hứa Huệ Chanh sửng sốt.

Ông chủ cũng sửng sốt.

Chung Định đeo lại đồng hồ lên tay, tiến sát đến bên tai cô, dịu dàng khẽ rì rầm, “Tiểu Sơn Trà, ở đây đợi tôi.”

Cô nghe vào trong tai, không phản ứng lại. Hắn như thế này, cô rất quen thuộc. Sự kỳ quặc không thể nói rõ ra được.

Cuối cùng cô vẫn bị bỏ lại. Lúc Chung Định cong mắt cười, cô liền có cảm giác run sợ. Cho nên hắn nói cái gì, thì là cái đó. Dù sao cô còn phải dựa vào số tiền chuộc thân của hắn.

Thời gian trôi quan từng tí tách, một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ… Chung Định không xuất hiện trở lại. Hứa Huệ Chanh ngồi ở ghế dài trong tiệm ăn, nhìn về nơi xa xăm phía kia núi.

Ông chủ cứ nhìn rồi nhìn, cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói thầm với vợ của mình, “Con bé này, có phải bị bỏ rơi rồi không?”

Nửa tiếng trước bà chủ mới hái rau trở về, bà phân tích dưới góc độ của một bà tám kinh điển, “Anh chàng đó, chắc là muốn chia tay từ sớm rồi, nhưng mà tìm không ra lý do. Hôm nay nghĩ đến nước cờ ăn quỵt, rồi cứ thế mà bỏ rơi con bé ở nơi này luôn.” Nói xong, bà lại oán thán, “Đều tại ông. Nếu nhận lấy chiếc đồng hồ đó thì chẳng có chuyện gì cả rồi. Làm gì có chuyện dùng bạn gái để thế chấp chứ, nghĩ thôi cũng biết là có âm mưu.”

“Lúc đó tôi nghĩ hai chúng ta có thể bị thiệt mà.” Ông chủ lắc lắc đầu, “Bà không biết chiếc đồng hồ đó khoa trương cỡ nào đâu, còn mạ bạch kim nữa đấy, giả quá trời, ai mà mắc lừa chứ.”

“Đó cũng là trong âm mưu. Nếu như nó không giả, thì con bé đó có thể bị bỏ lại sao?”

Ông chủ nghĩ bụng cũng đúng, “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Có thể làm gì chứ, đợi tiếp thôi. Buối tối đóng cửa nếu cậu ta vẫn chưa đến thì con bé đó đáng thương rồi.” Bà chủ lắc lắc đầu, tỏ ra rất đồng tình.

Ông chỉ nhìn Hứa Huệ Chanh vẫn chứ ngây ngốc ở đó đợi, ông kiềm không nổi một hồi thổn thức, bèn rót ly trà mang qua.

Hứa Huệ Chanh vừa nói cám ơn vừa đón lấy.

Bởi vì động tác này, ông chủ để ý đến vết thương trên ngón tay cô. Ông rất kinh ngạc nói, “Cậu ta còn đánh cháu à?”

“Không phải.” Cô khẽ cười, “Là cháu tự làm mình bị thương ạ.”

Ông chủ không mấy tin tưởng lời cô nói, chỉ xem cô như một cô gái ngốc đắm chìm quá sâu trong tình yêu. “Uống chút trà nóng đi, thời tiết lạnh như vậy, cháu còn ăn mặc mỏng manh thế này. Cậu ta cũng không mua áo khoác cho cháu nữa đấy?”

Một thoáng này Hứa Huệ Chanh không biết tiếp lời thế nào, một hồi sau cô mới nói. “Cháu và anh ta… không phải…”

Lời cô nói chưa dứt thì ông chủ đã khoát tay, “Tôi biết, tôi biết. Mấy cô gái ngốc đều thích nói như thế.” Ông vừa nói, vừa xoay người đi về phía quầy phục vụ.

Hứa Huệ Chanh thầm thở dài.

Cô nhìn vết thương trên tay mình. Thật ra, hắn bị thương còn nặng hơn cô nhiều. Nhưng hắn chẳng hề rên than tiếng nào cả, ngược lại, còn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, từng bước từng bước dẫn cô ra ngoài.

Cho nên, nếu hắn muốn cô đợi hắn ở đây, thì cô sẽ đợi.

---- 

Từ tiệm cơm về tới biệt thự, Chung Định đi hết hơn một tiếng đồng hồ. Biệt thự nghỉ lễ là ở trên đỉnh núi, bình thường nơi này luôn thưa thớt người, suốt đường đến đây, hắn không hề gặp được một chiếc xe nào cả.

Những người làm trong biệt thự, khi nhìn thấy hắn chỉ lên tiếng chào hỏi.

Trong lòng Chung Định có nghi ngờ, bèn hỏi về tin tức của người quản lý xe cáp treo, nhưng đáp án nhận được chính là, hôm qua nhân viên quản lý cáp treo nhận được cuộc điện thoại từ nhà, có chuyện gấp, nên đã đi rồi, trước lúc đi cũng không hề nói gì liên quan đến sự cố của cáp treo.

Cho nên người làm căn bản không biết xảy là ra chuyện. Hơn nữa, trước nay Chung Định thích làm theo ý mình, cho nên khi hắn không trở về biệt thự, bọn họ còn tưởng hắn đột nhiên nổi hứng, đi du ngoạn rồi.

Khoảng thời gian Chung Định đợi bác sĩ đến, hắn ta dặn dò quản gia phái xe đi đón Hứa Huệ Chanh. Sau đó hắn trở về phòng tắm rửa, thay bỏ bộ quần áo bẩn thỉu.

Hắn nhìn vết thương trên lưng mình trong gương, trên bả vai, có một mảng bầm tím đen, kéo dài xuống dưới thì sưng đỏ. Sau khi rưới nước nóng lên, lại bắt đầu co rút đau đớn.

Khi bác sĩ đến thì nhanh chóng xử lý vết thương cho Chung Định.

Chung Định có chút kiệt sức, thế là ngủ một giấc. Hắn nghĩ dù sao cũng đã dặn đò, vì thế bên Hứa Huệ Chanh chắc không có vấn đề gì.

Nhưng đến khi hắn bị đánh thức bởi tiếng ồn thì cô vẫn không chút tin tức.

Quản gia quả thực đã phái xe đi đến tiệm cơm đó, nhưng xe vòng tới vòng lui trên núi, đảo hết hơn mười vòng rồi mà vẫn chưa tìm thấy tiệm cơm kia. Ông ta hoảng lên, vội vàng gọi điện báo cho Chung Định biết.

Chung Định nhăn mày, “Không tìm thấy?”

“Chung tiên sinh, chúng tôi tìm hết phía trước phía sau nơi đó rồi, cũng không tìm thấy tiệm cơm mà ngài nói.”

“Nói vớ vẩn.” Hắn bắt đầu mặc quần áo, “Tiếp tục tìm.”

“Vâng.”

Lúc đó Chung Định bỏ Hứa Huệ Chanh lại, đơn thuần chỉ là ý định nhất thời nảy ra. Tốc độ của cô chậm, nếu thật phải đi, thì không biết tới lúc nào mới có thể đến đích. Tuy rằng hắn từng suy nghĩ ngộ nhỡ đó là một hắc điếm, cô một mình ở nơi đó cũng không an toàn. Nhưng, tỷ lệ này không lớn, tiệm cơm đó có địa chỉ, tin rằng ông chủ cũng không có cái gan đó.

Chung Định nhảy lên xe, sau khi khởi động thì bắt đầu tìm kiếm trên con đường khi nãy.

Sau đó, thật sự như lời quản gia nói, sau khi đánh một vòng, hắn không hề nhìn thấy tiệm cơm đó.

Tâm thần hắn có chút không yên. Hắn còn nhớ lúc mình đi khỏi tiệm cơm đó, ánh mắt của Hứa Huệ Chanh mang theo sự mong chờ. Từ sau tai nạn, cô thường hay nhìn hắn như thế, giống như cô thật sự giao cả tính mệnh của mình cho hắn.

Chung Định tiếp tục chạy xe đánh một vòng.

Lúc sắp chạy vào ngã ba, hắn dôt nhiên ý thức được gì đó. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu, một mảnh mờ tối.

Hắn đảo xe, sau đó dừng ở nơi cách ngã ba ban nãy mấy chục mét.

Hắn mở đèn chiếu xa lên, tâm tình cuối cùng cũng ổn định lại đôi chút.

Thì ra nơi này có hai ngã ba đường, cách nhau rất gần. Chung Định đã rẽ vào ngã ba thứ hai, mà hôm nay hắn lại đi ra từ ngã ba thứ nhất.

Cũng chẳng biết là trò đùa quái ác của ai, lúc này trước ngã ba thứ nhất bị một lùm cỏ che lại, hơn nữa vì vấn đề góc độ quẹo cua, thêm vào lại bị ngọn núi che chắn, khi lái xe qua đây, có thể sẽ tưởng rằng nơi đó không phải đường đi, sau đó sẽ rẽ vào lối thứ hai.

Chung Định xuống xe đá văng đám cỏ đó đi, hắn đứng ở ngã ba, từ xa xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn của tiệm cơm.

Hắn cười.