Bạn Chanh

Chương 22




Chung Định nhìn thấy Hứa Huệ Chanh dùng hết sức nắm chặt lấy cái nĩa, giọng hắn mỉa mai, “Giận rồi à?”

Gân xanh trên tay Hứa Huệ Chanh đều nổi hết lên, cô cắn chặt môi dưới.

Lúc mới bước vào cái nghề này, cô đã từng ra sức phản kháng, kết quả cuối cùng, vẫn là bản thân mình đầy thương tích. Sau này, cô học được cách chấp nhận, cho nên, dù cô có nhiều nỗi buồn hơn nữa thì cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Chung Định nhả ra một chuỗi vòng khói rồi tiếp tục cợt nhã cô, “Cưng nghĩ cưng còn giá trị khác à?”

“Không có…” Hứa Huệ Chanh cực kỳ rõ ràng, hắn ta xem thường cô, cho nên hắn không thật sự đụng đến cô, thuần túy chỉ là đùa bỡn cô. Đối với hắn mà nói, có thể sự tồn tại của cô chính là để hắn tìm niềm vui.

“Tiểu Sơn Trà, cưng còn có một ưu điểm nữa.” Chung Định cười đến thân thiết hòa nhã, cứ như là thật lòng khen ngợi vậy, “Chính là nghe lời.”

Cô gảy đồ ăn trong đĩa, im lặng không nói gì.

Cứ xem hắn ta như một gã khách khó chịu là được.

Bởi vì cô và khách hàng, chỉ là dây dưa một khoản thời gian, chịu đựng xong rồi sẽ không còn gặp nhau nữa.

---- 

Sau khi Má Mì biết Hứa Huệ Chanh đã đi theo Chung Định, rõ ràng là bà không vui, Bà đã đáp ứng với mấy người khách, lần này lại phải đi nhận tội với từng người một.

Má Mì hơi nghi ngờ không biết có phải là Hứa Huệ Chanh đã giở thủ đoạn gì với Chung Định, để hắn ta ra mặt giúp cô ta trốn tiếp khách hay không. Nhưng mà, Chung Định cái người kia, Má Mì cũng có nghe nói qua, là một kẻ nổi danh hỉ nộ vô thường. Hơn nữa, Hứa Huệ Chanh tiếp đãi đám Chung Định, Kiều Lăng kia, đều là bị hành hạ đến cực kỳ thê thảm.

Má Mì đem chuyện này báo cáo cho Chu Cát Vũ đúng theo sự thật.

Chu Cát Vũ nghe xong chỉ “Ừm” một tiếng, tỏ ra là đã biết. Vẻ mặt của gã không có sự thay đổi lớn, không phân biệt được là vui hay là giận.

Má Mì thấy thế bèn lui ra.

Cửa phòng vừa đóng lại, Chu Cát Vũ liền kéo kéo cổ áo của mình, cảm thấy trong ngực luôn có một cơn buồn bực. Gã lại đi tìm cây roi ngắn kia, cầm lên vung một cái.

Cây roi thật tốt, nhưng mà con đàn bà quỳ xin tha thứ kia lại không có ở đây.

Chu Cát Vũ có một bụng tức giận mà không chỗ phát tiết. Gã vung ngọn roi vào tường, âm thanh vung quật kia cứ vang vọng trong căn phòng rộng lớn, đốt cho lửa giận của gã càng thêm mạnh.

Vẫn là phối hợp với tiếng kêu khóc của con ả kia, mới êm tai.

Chu Cát Vũ ném ngọn roi vào bức tường, im lặng nhìn nó rơi xuống đất.

Những lúc tức giận phiền não ở nước ngoài, gã cũng muốn túm lấy Hứa Huệ Chanh để phát tiết. Nhưng vì lý do khoảng cách, gã nhẫn nhịn là qua. Bây giờ về nước rồi, gã lại không giấu được tính khí nóng nảy.

Gã hổn hển thở một hồi rồi sau đó gọi điện thoại.

Tiếng chuông đó reo rất lâu, lâu đến nỗi gã tưởng là cô ta không thèm quan tâm nữa.

Cuối cùng, cô ta vẫn bắt máy lên, giọng điệu rất khẩn trương, vội vàng giải thích, “Vũ ca, vừa nãy tôi không nghe thấy.”

Chu Cát Vũ cười lạnh, âm thanh khô khốc khục khặc, chói tai như tiếng bánh xe nghiến trên cát. “Sơn Trà, cô bây giờ là có núi để dựa rồi à?”

“Không có…” Bởi vì câu nói này, Hứa Huệ Chanh dựng hết cả lông măng lên, “Vũ ca, tôi là ngẫu nhiên gặp được Chung tiên sinh…”

“Cũng tốt.” Chu Cát Vũ đột nhiên cười ha hả, “Bọn chúng vui vẻ rồi, cái tiệm này của chúng ta chẳng ai dám động vào nữa.”

Cô sửng người một hồi.

“Sơn Trà, cố lên, không phải tôi nói, sẽ nâng cô lên thành hồng bài à.”

“Vâng… Cám ơn Vũ ca.” Cô trả lời rất đơn giản.

Sau khi cúp máy, Chu Cát Vũ có chút nhớ không rõ mình đã nói gì trong điện thoại. Nhưng mà, cơn cáu gắt lúc trước đã lắng dịu xuống.

Gã lại cất cây roi đi, thông báo cho Má Mì, “Đem giá cả của Sơn Trà nâng lên đầu bảng.”

Đối với gã mà nói, kiếm tiền mới là thực tế nhất.

---- 

Hứa Huệ Chanh dùng hết bữa trà chiều không chút mùi vị kia rồi chờ đợi sự sắp xếp của Chung Định.

Hắn tỏ ra rất nhàn rỗi, ăn xong bữa chính lại dặn mang món điểm tâm ngọt lên, kế đó là ly cà phê.

Hứa Huệ Chanh cẩn trọng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.

Chung Định ở đó nhàn nhã thảnh thơi thích thú thưởng thức các loại điểm tâm, sau một hồi, dường như là mới nhớ đến cô, Hắn hỏi mà dường như chẳng có thành ý gì lắm, “Tiểu Sơn Trà, cưng có muốn ăn bánh ngọt không?”

Cô lắc đầu, “Không cần đâu, cám ơn Chung tiên sinh.” Những món hắn gọi đều là loại calori cao, cái loại thể chất dễ mập như cô, không thích hợp. Đương nhiên, cô cũng chẳng có gan chia phần ăn với Chung Định.

Nhưng mà, vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông thích ăn đồ ngọt đến vậy.

Lúc hắn uống cà phê, cô liếc thấy hắn đổ hết ba ly sữa đường vào. Cô thấy mà không khỏi cảm thấy răng có chút ê ẩm.

Thật ra cô cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng mà gần đây Má Mì đã cưỡng chế để cô ốm đi. Má Mì ngoại trừ hài lòng gương mặt của Hứa Huệ Chanh, những mặt khác đều úp mở phê bình.

Hứa Huệ Chanh chỉ có thể gắng sức học tập để xứng với cái danh gái bán hoa. Mà yếu tố đầu tiên của việc xứng danh này, chính là thuận theo ý muốn của khách hàng.

Nếu như cô có thể làm vừa ý Chung Định sớm một chút, vậy có phải là bây giờ sẽ không ngồi ở chỗ này rồi không?

Chung Định nhấp ngụm cà phê, sau đó giương mắt lên nhìn về phía Hứa Huệ Chanh. Cô ta vẫn sững sờ ngây ngẩn, không biết là đang nghĩ cái gì. Hắn nghĩ đến kế hoạch mấy ngày tới, đặt ly xuống, “Đợi chút cô đi thu dọn mấy món quần áo.”

Cô có phản ứng lại, sợ hãi mà hỏi, “Là phải đi vài ngày sao?”

“Hai ba ngày gì đó.” Hắn nhếch miệng cười, “Bọn họ không đến sớm vậy đâu, chúng ta đi làm quen với hoàn cảnh trước.”

Hứa Huệ Chanh không hỏi tỉ mỉ thêm, nếu cô đã muốn đạt yêu cầu, vậy thì chẳng có gì hay để truy hỏi cả.

Chung Định một mình xử lý hết toàn bộ đồ ngọt, hắn kêu Hứa Huệ Chanh tự mình về nhà thu dọn trước, buổi tối hắn sẽ đến đón cô sau.

Hứa Huệ Chanh gật đầu. “Chung tiên sinh, buổi tối gặp sau.”

“Tiểu Sơn Trà đúng là rất ngoan.” Hắn vuốt đầu cô một cái, đối xử như với thú cưng vậy.

Hứa Huệ Chanh nhìn hắn lái chiếc xe thể thao màu trắng gào rít phóng đi, thở hắt ra một hơi.

Đoán chừng hai ngày tới lại giống như đi đánh trận rồi.

---- 

Hứa Huệ Chanh về nhà thu dọn xong hành lý, sau đó cô ve vuốt chiếc hộp báu nhỏ. Cô đoán rằng ở chung với Chung Định sẽ không có chuyện gì tốt lành cả, cho nên cô đang do dự có nên đem chiếc hộp báu này theo cùng hay không.

Có lẽ, lần này, Chung Định thật sự muốn giết chết cô…

Cô nghĩ đi nghĩ lại, buông chiếc hộp xuống cổ vũ bản thân, “Mình sẽ quay về mà.”

Buổi tối Chung Định gọi điện thoại đến xác nhận thời gian với cô, hắn nói, “Tiểu Sơn Trà, tính nhẫn nại của tôi không tốt, đừng có để tôi đợi.”

Hứa Huệ Chanh nghe thấy thế, vội vàng đi xuống lầu, đứng ở nơi đầu cơn gió lạnh đợi hắn ta.

Quả nhiên Chung Định đổi một chiếc xe khác.

Chiếc xe thể thao màu trắng kia, chắc là chỉ những người đặc biệt mới được chở. Cô theo lời căn dặn của hắn ngồi vào ghế sau.

Trên đường đi, hai người chẳng hề nói chuyện, hắn không nói cho cô biết hành trình cụ thể của lần này.

Hứa Huệ Chanh thấy càng ngày càng rời xa thành phố, trong lòng đã phát hoảng, cô túm lấy váy của mình, mấy lần muốn lên tiếng hỏi.

Sau khi đi lên đường cao tốc, Chung Định mới lười biếng nói, “Chúng ta đi thành phố Z.”

Cô sửng sốt, “Xa như vậy…” Sao lại chọn đi vào buổi tối…

“Tôi lái xe còn không than xa, cô chỉ ngồi xe, không tốn tinh thần không phí sức lực, xa?” Câu nói này, âm cuối kéo thật dài.

Cô cảm thấy hình như hắn đã hơi nóng nảy, bèn ngậm miệng không lên tiếng nữa.

Nếu biết trước là xa như vậy, cô đã mang theo chút lương khô lên đường rồi. Bữa tối cô chưa ăn no, bởi vì thời gian khá gấp rút, chỉ vội vàng nấu một tô bún gạo. Theo cái tình hình này, đoán chắc là phải đến hơn mười giờ mới đến thành phố Z. Mà đích đến ở đầu nào của thành phố Z còn chưa biết được.

Xe phóng nhanh trên đường cao tốc, trong lúc nửa mơ màng, mí mắt của Hứa Huệ Chanh dần dần mở không nổi nữa. Cô cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng nhạc trong xe đã đổi thành tiếng nhạc nhẹ. Cô buồn ngủ díp mắt, nhắm mắt lại một cái, sau đó thì không muốn mở mắt ra nữa.

Hứa Huệ Chanh cứ thế mà ngủ cho đến khi xuống xe.

Chung Định mở cửa xe phía sau ra, một trận gió lạnh thổi vào trong xe.

Cô hoàn toàn chưa phát hiện ra.

Hắn cúi mình nhìn gương mặt của cô. Cô lại khôi phục lại lớp trang điểm đậm kia, bây giờ đang dựa vào gối, ngủ đến là ngon lành.

Hắn vỗ vỗ mặt của cô, giễu cợt nói, “Tiểu Sơn Trà, cô thật xấu.”

Hứa Huệ Chanh mơ màng tỉnh dậy. Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt của Chung Định, nhất thời thất thần, cho rằng bản thân đang nằm mơ, Kiều Diên lại xuất hiện trước mặt cô.

Sau khi lí trí quay về, đột nhiên cô giật nảy một cái, đụng phải trần xe. Cô ôm lấy đầu, kêu đau một tiếng.

Chung Định nhếch nhẹ khóe miệng lên cười, “Cô ngủ bù trước đấy à, thế cũng tốt. Ngày mai có thể dậy sớm rồi.”

Lúc này Hứa Huệ Chanh còn không hiểu được lời hắn nói. Cô theo hắn bước vào nhà.

Đây là căn biệt thự để không của Trần Hành Quy.

Hứa Huệ Chanh đã xem qua tin tức liên quan đến vùng này ở trên tivi. Nghe nói là ngọn núi này có rất nhiều suối nước nóng thiên nhiên, rất nhiều nhà khai phá nhìn chằm chặp vào như hổ đói, nhưng có vẻ như đều không thật sự chiếm lấy.

Cho đến lúc gần đi ngủ, Hứa Huệ Chanh mới hiểu ra tại sao Chung Định lại nói rằng cô ngủ bù trước rất tốt, bởi vì sáng mai năm giờ cô phải cùng hắn ra ngoài.

Cô ngập ngừng hỏi hắn có phải là đi chạy bộ sáng hay không.

Chung Định cười nhạt, “Đi ngắm mặt trời mọc.”

Hứa Huệ Chanh còn tưởng hắn đang nói chuyện cười. Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau, hắn thật sự muốn đi ngắm mặt trời mọc.

Chung Định cực kỳ đúng giờ, năm giờ đúng là đã xuống dưới lầu,

Hứa Huệ Chanh cuống cuồng chạy xuống lầu, cúi gập người xin lỗi hắn là cô đã đến muộn một phút.

Hắn nhếch môi lên, “Tiểu Sơn Trà, cưng thật xấu.”

Hứa Huệ Chanh cười mỉa một cái. Chính là vì trang điểm nên cô mới đến trễ.

Nơi mà Chung Định muốn đến là lưng chừng núi. Nếu đi theo đường núi, đại khái phải mất 40 phút mới đến nơi. Năm đó Trần Hành Quy vì để tiện việc đi lại, ở một đoạn dốc đã xây dựng một xe cáp treo nhỏ. Ngồi cáp treo đi ngắm mặt trời mọc thì chỉ cần 20 phút.

Nhân viên quản lý hộ tống Chung Định và Hứa Huệ Chanh đi lên, sau đó khởi động tin hiệu vận hành xe cáp treo.

Hứa Huệ Chanh liếc nhìn khu rừng rậm phía dưới, cảm thấy một trận choáng váng. Cô nắm chặt lấy cột trụ, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi.

Chung Định thì lại cứ luôn nhìn xuống chân núi.

Sau khi đã qua trung điểm, xe cáp treo bắt đầu từ từ hạ thấp xuống, giữa đường đột nhiên tròng trành một hồi.

Ánh mắt của Chung Định nhanh chóng dời đến dây thừng thép ở bên ngoài.

Độ cong rung lắc của dây thép có chút dị thường.

Hứa Huệ Chanh bị trận rung lắc này làm cho càng thêm căng thẳng. Cô ngóng nhìn Chung Định đang kiềm chế vẻ mặt, bất an gọi, “Chung tiên sinh?”

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng “răng rắc” rất lớn vang lên, xe cáp treo bắt đầu lao nhanh xuống dưới, thùng xe rung lắc điên cuồng.

Cô sợ đến kêu thét lên, nhắm hai mắt lại không dám nhìn, túm thật chặt lấy lan can.

Chung Định chợt kéo cô qua.

Kéo như thế, cô hoàn toàn mất đi thăng bằng, không thể níu lấy lan can được nữa, cả người lảo đảo ngã về phía hắn ta. Cô hoảng sợ đến nước mắt cũng đã ứa ra, dùng sức nắm chặc lấy quần áo của hắn.

Chung Định giữ chặt lấy eo của cô, xoay một hướng khác.

Cô cảm thấy gì đó, vội vàng mở mắt ra quay đầu lại nhìn.

Xe cáp treo sắp sửa va chạm với vách núi, còn cô là đệm lưng của hắn.

Cô biết, người đàn ông này là tử thần của cô.

Hứa Huệ Chanh ra sức dùng đầu đâm vào ngực hắn ta, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn.

Chung Định vừa khống chế sự giãy dụa của cô, vừa nhanh mắt tìm kiếm trên mặt đất.

Khoảng cách giữa khoang xe và vách núi càng lúc càng gần.

Ánh mắt của hắn dán chặt vào một nơi.

“Tiểu Sơn Trà, ôm chặt vào.”

Chung Định một tay ôm lấy eo của cô, phốc một cái nhảy xuống dưới…

Tác giả có lời muốn nói: …Dự tính ban đầu của chương này chính là vì hai câu nói sau cuối.

Cuối cùng!!!

Vốn cái cảnh này phải miêu tả kỹ càng chút, nhưng đành chịu. Tôi là một tác giả vô cùng thiếu thốn vốn từ vựng…

Cho nên… cứ vậy đi.