Lý Ngọc đưa Vương Minh Kiệt tới bệnh viện tư nhân, dùng mấy trăm vạn cứu được cái mạng của gã, lại cố ý dặn bác sĩ không cần quan tâm đ ến chân cẳng của gã.
"Tàn phế thì tàn phế đi, đừng lo, không cần tự thấy áp lực tâm lý."
Điều này rất kỳ quái.
Càng kỳ quái hơn chính là ta không nghe được tiếng lòng của Lý Ngọc.
Nhờ phúc của cư dân mạng, ta bây giờ có thể nói là hương khói cường thịnh, thậm chí còn chống lại được cả thiên lôi.
Nhưng suy nghĩ của hắn, ta thế mà không đọc được.
Sau khi Vương Minh Kiệt tỉnh lại thì tức khắc khóc than trong phòng bệnh: "Chân của tôi không cử động được! Bác sĩ! Y tá! Tại sao chân tôi lại không cử động được?"
Lý Ngọc nhận được tin liền vọt vào phòng cho gã một cái tát.
"Quả nhiên là mày con mẹ nó g.i.ế.c Liêu Không!"
Lý Ngọc quen biết ta?
Khó trách ta thấy hắn rất quen mắt.
"Đúng, là tao giết." Vương Minh Kiệt dùng hết sức bình sinh kéo Lý Ngọc: "Nhiều năm như vậy, mày cũng tìm được chứng cớ rồi."
Lý Ngọc siết chặt tay, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như sắp có bão ập tới.
"Liêu Không vừa mất, tụi mày liền đưa cậu ấy đi hỏa táng, một chút dấu vết cậu ấy để lại tụi mày cũng đốt sạch, không phải là sợ bỏ sót chứng cớ sao?"
Lại không mặn không nhạt hỏi tiếp: "Làm sao? Bây giờ hối hận rồi?"
Quá khứ có sức nặng rất lớn, vào thời khắc nào đó trong tương lai, nó sẽ là tấm gương xét xử một người.
Ví như hiện giờ, Vương Minh Kiệt đau khổ nhắm mắt lại, hận mình năm đó sao lại tiêu hủy sạch sẽ dấu vết, khiến bản thân bây giờ không có cách nào nhận tội, sau khi c.h.ế.t đi sẽ phải chịu khổ hình.
Gã lúng ta lúng túng mở miệng: "Hối hận........."
Câu nỉ non này làm Lý Ngọc tức giận, hắn túm chặt áo Vương Minh Kiệt, căm hận nói: "Nếu không phải đã đồng ý với Liêu Không, giữ lại mạng chó của chúng mày còn chút tác dụng, tao thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"
"Dựa vào cái gì mà mày sung sướng nửa đời người, sau khi phá sản mới phun một câu "Hối hận"........... Ước mơ và cuộc đời của Liêu Không, xứng đáng bị mày chà đạp sao?"
Lý Ngọc đóng sập cửa đi ra ngoài, sau khi xoay người thì lau nhẹ khóe mắt.
Tim ta bất giác co rút lại, nhưng bây giờ không phải lúc mở phong ấn ký ức.
Vương Minh Kiệt ngồi phịch trên giường bệnh, lăn qua lộn lại lầm bầm nói: "Thật xin lỗi."
Sám hối là hướng về chính bản thân mình chứ không phải biểu diễn cho nạn nhân xem.
Vương Minh Kiệt chỉ là sợ bản thân phải chịu đau đớn, sợ hãi những hình phạt vô tận của địa ngục.
Đây không phải tự thấy mình sai, cũng không phải sám hối.
Ta sẽ không tha thứ, cũng không có tư cách thay những sinh mệnh bị gã tổn thương tha thứ.
Chương 18 + 19:
Tối đó, Lý Ngọc quay lại phòng giám hộ, thờ ơ nói: "Mày có biết hiệu trưởng Ngô, còn có cục trưởng đã về hưu, bây giờ đang ở trên đường lớn tìm mày không?"
Vương Minh Kiệt hận không thể quỳ xuống trước mặt Lý Ngọc, nhưng tứ chi lại không sử dụng được, đành phải cầu xin nói: "Mày đã nói tao hữu dụng mà, đừng giao tao ra, bọn họ muốn g.i.ế.c tao........"
"Được thôi, nhưng mày phải ra tòa buộc tội bọn họ." Lý Ngọc xắn tay áo, nhìn gã bằng nửa con mắt: "Thông đồng làm bậy nhiều năm như vậy, tao không tin mày không nắm được nhược điểm nào của bọn chúng."
Vương Minh Kiệt co rúm lại: "Tao có một điều kiện."
"Nói."
"Tìm bằng chứng buộc tội tao, tao muốn vào tù."
Lý Ngọc hơi kinh ngạc, lạnh nhạt đáp ứng: "Thành giao."
Ta nhìn sườn mặt tuấn tú của Lý Ngọc, có chút muốn lôi trí nhớ bị phong bế ra.
Quá khứ, ngoại trừ thù hận, còn bao gồm điều gì nữa đây?
Với sự phối hợp của Vương Minh Kiệt, hiệu trưởng Ngô và cục trưởng Triệu, đám người từng tham gia vụ bắt nạt, còn có truyền thông lúc trước đã nhận hối lộ.
Tất cả, đều đồng loạt bị khởi tố.
Đột nhiên bị cảnh sát sờ gáy, bọn chúng vẫn chưa kịp khớp khẩu cung.
Trong phòng thẩm vấn, bọn chúng bị cảnh sát tách riêng ra để hỏi cung.
Thông đồng nhau thời gian dài cũng không khiến cục trưởng Triệu và hiệu trưởng Ngô* ăn ý với nhau hơn.
(*Trong raw ghi là hiệu trưởng Vương nhưng mà phía trên xuyên suốt vẫn là Ngô nên mình để hiệu trưởng Ngô nha.)
Tám chữ to "Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị." khiến ai nấy đều hoảng hốt.
Cục trưởng Triệu mắng hiệu trưởng Ngô ra vẻ đạo mạo, hiệu trưởng Ngô thì nói cục trưởng Triệu lòng dạ độc ác.
Chó cắn chó nổi lên, ngày càng nhiều vụ án được tra ra, tất cả đều được xử lý sạch sẽ.
Không chỉ có ta, mà còn nhiều nạn nhân vô tội khác nữa.
Trong căn phòng thẩm tra nhỏ xíu, lần đầu tiên họ được nhắc tới, lần đầu tiên được đưa ra ánh sáng, lần đầu tiên được nhìn thẳng vào......
Những kẻ bắt nạt người khác, không chỉ có nam tây trang giày da chỉnh tề, còn có nữ trang dung sang trọng, ai nấy đều ngăn nắp chỉn chu.
Cảnh sát cầm một xấp tài liệu trên tay, nghiêm mặt nói: "Vương Minh Kiệt đã tự thú, hơn nữa gã ta còn cung cấp bằng chứng các cô cậu có hành vi bắt nạt Liêu Không."
Người đàn ông trông vô cùng dầu mỡ đối diện đưa cho viên cảnh sát một điếu thuốc, miệng lưỡi đưa đẩy nói: "Ai, lúc đó còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện........."
"Thẩm vấn cấm hút thuốc." Cảnh sát gõ gõ bàn: "Đại học, trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm hình sự."
Một tên khác tóc ngắn ngủn nhanh như gió trốn tránh trách nhiệm: "Đều là do Vương Minh Kiệt cầm đầu, ba gã ta là cổ đông trong trường, mẹ gã lại nuông chiều gã anh có hiểu không? Chúng tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ phải làm vậy."
Mấy nữ sinh cũng hùa theo gật đầu, bắt đầu nói nhảm: "Trong trường đều đồn Vương Minh Kiệt và Liêu Không là một cặp, yêu đương khó tránh khỏi có lúc xung đột, thật là hối hận lúc trước không hỏi cậu ấy cho rõ ràng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-bo-tat-khong-cung-cap-uu-dai/chuong-5.html.]
"Theo điều tra của cảnh sát, Liêu Không phủ nhận quan hệ yêu đương."
Tên mặt dầu mỡ khinh thường bĩu môi: "Chậc, hai người bọn họ còn ngủ với nhau kìa......."
"Vương Minh Kiệt đã thừa nhận là cưỡng gian!" Cảnh sát vỗ mạnh xấp tài liệu trên bàn, lớn tiếng quát: "Các cô cậu phạm tội gì, ở đây đều ghi kỹ càng!"
Chương 20:
Bọn họ nhìn thấy tập tài liệu dày cộp trên bàn thì ánh mắt trở nên bối rối.
"Tôi thật sự có lỗi, cũng rất hối hận......"
"Mấy năm nay, tôi luôn sống trong sự áy náy, còn quyên góp cho cô nhi viện, hy vọng có thể chuộc lỗi........."
Lòng người khó dò.
Cho dù là Bồ Tát, ta cũng rất khó phân biệt rõ lòng dạ sâu thăm thẳm của con người, ai tiêm nhiễm ai, ai cám dỗ ai.
Ai trong sạch, ai vô tội, ai vẩn đục, ai có tội.
Tòa án thẩm vấn và phán quyết diễn ra, xét thấy tình tiết nghiêm trọng, hiệu trưởng Ngô và cục trưởng Triệu bị phán tử hình.
Vương Minh Kiệt ngồi xe lăn tới tham dự phiên xét xử, bởi vì gã tự thú và có công tố giác nên cuối cùng chỉ bị phán tù chung thân.
Quãng đời còn lại của gã, chắc chắn xui xẻo không ngừng, vận rủi quấn thân, ở trong ngục giam âm thầm bị tra tấn, dù không ăn năn sám hối thì cũng phải sống trong đau khổ.
Các bạn học từng tham gia bắt nạt, bởi vì bọn họ phạm tội theo nhóm và chỉ là đồng phạm nên tòa chỉ xử thời hạn một năm tù giam.
Nhưng nếu không làm việc thiện tích đức, sau này cũng chỉ có thể ngày càng xuống dốc.
Khi tòa án bắt đầu thẩm vấn, thầy Lưu được sắp xếp ngồi ở hàng đầu tiên, hốc mắt đỏ bừng.
Giáo viên của ta, đầu đã bạc thế này rồi cơ à?
Kết thúc phiên tòa, Lý Ngọc đỡ thầy Lưu ra ngoài.
"Rốt cuộc cũng chờ được."
"Đúng vậy."
Công lý tới muộn, nhưng cuối cùng vẫn tới.
Đối thoại đơn giản làm ta bỗng nhiên hiểu được.
Quá khứ, ngoại trừ thù hận, còn có cái gì?
Là ấm áp và kiên định.
Trong sự kích động, ta đã hiểu được mệnh lệnh thứ hai ta tự đặt ra cho mình - giữ vững bản tâm.
Trong thần hồn, thiên lôi ngày càng suy yếu, ta thuyên chuyển một ít lực tín ngưỡng nghiền nát nó, không lưu lại dấu vết gì.
Suy nghĩ qua đi, ta dùng hương khói mở phong ấn ký ức.
Cuộc sống sinh viên mà ta xem như địa ngục, một lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu ta.
Ngay lúc này, điều đầu tiên ta tìm không phải Vương Minh Kiệt, cũng không phải đám người bắt nạt, mà là Lý Tự và thầy Lưu.
Khi đó, Lưu lão sư nghiêm khắc nhưng cũng rất dịu dàng.
Lý Ngọc, gầy yếu nhưng lại dũng cảm.
Bởi vì nói giúp ta một câu mà bị mấy kẻ bắt nạt xa lánh.
Chúng ta đã từng hoạch định tương lai, hắn muốn làm luật sư, ta thì muốn trở thành bác sĩ, không cầu thần cũng không bái phật, chỉ dựa vào chính mình mà theo đuổi giấc mơ.
Mãi tới lần tai nạn đó, ước định giữa ta và hắn, cả giấc mơ của chúng ta, đều bị vỡ tan tành.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được vì sao ta không nghe được tiếng lòng của Lý Ngọc.
Bởi vì lúc còn trẻ, chúng ta Phật nào cũng cầu, thần nào cũng xin.
Sau đó, cũng chỉ có thể quyết định không tin Thần Phật nữa, chỉ tin vào chính mình.
Lý Ngọc không tin Bồ Tát, ta đương nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng hắn.
Nhưng vào khoảng thời gian đen tối đó, Lý Ngọc lại tin ta, tin vào Liêu Không.
Ta chỉ cảm thấy thiên lôi sẽ cướp đi thất tình lục dục của ta, biến ta trở nên không còn là ta.
Lại xem nhẹ những oán hận không ngừng sinh sôi nảy nở, khiến Liêu Không cũng không còn là Liêu Không nữa.
May mắn thay, ta một lần nữa tìm lại được chính mình.
(Hoàn).