Bản Báo Cáo Tình Yêu

Chương 8




Rốt cuộc, hôm nay Bạch Bạc Sĩ cũng đã ra quyết định, anh muốn làm quân tử chứ không muốn biến thành loài lang sói, không muốn lúc nào cũng nghĩ tới tắm nước lạnh, không muốn chống lại bản năng nam tính, vì thế anh nói —— "Đám paparazzi chắc là đi khỏi đó rồi."

"Phải." Gia Lệ cũng có chuẩn bị tâm lý, cô đi đóng gói hành lý, để mèo con vào trong va-li. "Tôi nên về nhà thôi." Ở lại nữa thì thật trơ tráo.

Bạch Bạc Sĩ lái xe đưa cô về, lòng dạ rối bời. Anh nghĩ, rốt cuộc đã được giải thoát, tống được ôn thần này đi thật quá tuyệt, chăm sóc cô quả thực còn mệt hơn chăm trẻ con. Thế nhưng... Tại sao ngực lại nhói đau?

Anh càm ràm cô. "Sau khi cô về nhà, hãy làm việc và nghỉ ngơi điều độ, đừng nên thức đêm nữa, về lâu về dài sẽ không tốt cho cơ thể."

Cô ừ một tiếng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, nhà Bạch Bạc Sĩ càng ngày càng nhỏ, cho đến khi khuất hẳn. Muốn về nhà, nhưng tâm trạng cô lại rất tệ. Sao vậy nhỉ, cô không muốn về nhà ư? Gia Lệ hoang mang, chẳng lẽ Tổ Dĩnh đã nói trúng rồi, ở nhà Bạch Bạc Sĩ rất sung sướng, nên giờ không muốn rời đi?

Bạch Bạc Sĩ còn nói: "Tôi để một túi bột cà phê đã xay nhuyễn ở trong hành lý của cô, máy pha cà phê rất rẻ, cô đi mua lấy một chiếc, cứ làm những thao tác giống như tôi đã hướng dẫn, rất đơn giản, đừng uống loại cà phê hòa tan có hại kia nữa."

"Ờ." Gia Lệ gật gù.

"Còn nữa, đừng ăn lung tung hoặc ăn đồ không tốt cho sức khỏe, hãy vào các hiệu ăn nhé, tốt hơn hẳn so với việc ăn bánh quy bánh mì hàng ngày, nếu cô ngại đi mua, có thể thương lượng với hiệu ăn quen dưới nhà, bảo bọn họ đưa tới cho, chi thêm chút tiền boa là được, rất đơn giản."

"Được rồi được rồi, anh lải nhải lắm điều thế cứ y như bạn tr... tôi ——" cô ngậm miệng, mặt đỏ ửng, tự cảm thấy lỡ lời.

Anh giật mình, lúng túng một hồi, hai người đều không nói năng gì.

Radio đang phát ca khúc "Kiềm chế" do Vương Phi trình bày, quan hệ của bọn họ mập mờ bế tắc.

Càng gần tới nhà cô, cảm xúc của Bạch Bạc Sĩ lại càng căng thẳng rối loạn. Sau này muốn liên lạc với cô phải làm sao? Như những người bạn tốt hẹn cô ra ngoài, không thấy rất quái dị sao? Anh không nỡ rời xa mèo con đáng yêu kia, vốn dĩ muốn giữ nó lại, nhưng Gia Lệ cũng lưu luyến, kết quả anh nhường cho cô nuôi dưỡng.

Bạch Bạc Sĩ trong lòng không yên, cho xe chạy chậm lại. Rốt cuộc anh có thể tiếp tục cuộc sống yên bình như ban đầu, thế nhưng, anh cảm thấy không thoải mái, tựa như có tảng đá lớn đè lên ngực. Chẳng lẽ anh muốn giữ cô ở lại? Không được, cô là tai họa, để cô ở lại thì rất nguy; huống chi, cô lại chẳng là gì của anh, anh đâu thể mượn cớ giữ cô ở lại?

Bạch Bạc Sĩ suy đi tính lại, trằn trọc đấu tranh; nét mặt Xa Gia Lệ u buồn, vẫn im thin thít.

Cuối cùng cũng đến nơi, hai người cùng nhìn về phía dưới lầu nhà cô. Chẳng có ai cả, đám paparazzi đã đi rồi!

"Những ngày qua cám ơn anh." Gia Lệ nói.

Anh nhìn cô, mở miệng định nói điều gì đó, xong lại do dự.

Đáy lòng Gia Lệ bỗng nhiên nhói đau một hồi. Cô quay đầu đi, đẩy cửa xe ra rồi xuống xe. "Tạm biệt."

"Để tôi giúp cô." Bạch Bạc Sĩ xuống xe, giúp cô xách hành lý. Gia Lệ lấy chìa khóa ra đi mở cửa, anh xách hành lý theo sau cô, tâm trạng nặng trĩu.

Anh lén nhìn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, cắm chìa khóa vào ổ, cô đỏ mặt, tim đập dồn dập.

Sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Gia Lệ giả bộ không biết, thế nhưng tim đập thình thịch, động tác mở cửa trở nên vụng về.

Bạch Bạc Sĩ nhìn gương mặt cô cúi xuống, rồi nhìn những lọn tóc mềm mại buông xuống hai bên má cô, đáy lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Để cô ở lại thì có liên quan gì? Dù sao cô cũng rất thú vị, dù sao anh đã quen đôi chút với tính tùy hứng của cô, dù sao... Cùng lắm thì anh lại kích động tới nỗi đi tắm nước lạnh, dù sao nhà anh rất rộng a, đông người sẽ náo nhiệt hơn a, cho nên anh có thể bảo cô ở lại, nhưng phải mở lời thế nào đây? Dùng lý do gì chứ? Đối với cô như vậy chẳng phải rất kỳ quái hay sao?

Bạch Bạc Sĩ hết sức ảo não, ngộ nhỡ nói ra lại bị cô cự tuyệt, vậy anh sẽ mất mặt lắm.

Cửa mở, Gia Lệ nhìn anh, vươn tay ra. "Đưa tôi hành lý."

"Tôi giúp cô mang lên." Anh kiên trì.

"Xa tiểu thư à?" Có người nói chen vào.

Oh! Bọn họ ngoảnh lại, một gã đàn ông đeo kính râm cầm máy chụp ảnh, không biết đi tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, hắn cầm tờ tuần san hỏi Gia Lệ.

"Cô có nhận định gì về bài nói chuyện của Sài Trọng Sâm không? Anh ta theo đuổi cô nhiều năm như vậy, cô đều không động lòng sao? Cao Tuấn Thái có thật là bị cô đá?"

Cái gì thế? Sắc mặt Bạch Bạc Sĩ u ám. "Chúng tôi không chấp nhận phỏng vấn." Paparazzi chết tiệt!

Gia Lệ giật lấy tạp chí tuần san trong tay phóng viên, mặt trên tờ báo ghi lại cuộc nói chuyện giữa Sài tiên sinh và biên tập viên. "Shit! Tổ Dĩnh làm trò quái gì thế?"

Phóng viên truy hỏi: "Tấm chân tình của Sài tiên sinh cô sẽ chấp nhận chứ?"

"Tôi không biết Sài tiên sinh." Gia Lệ nói.

"Cô không biết? Vậy Sài tiên sinh theo đuổi cô là giả sao, rất nhiều người theo đuổi cô cũng là giả sao?"

"Anh ta không theo đuổi tôi, đừng nói lung tung."

Phóng viên nghi hoặc. "Vậy vị tiên sinh này là ai?" Chuyển mục tiêu sang Bạch Bạc Sĩ. "Tiên sinh ở đâu thế? Tại sao lại xách hành lý giúp cô ấy? Hai người có quan hệ gì?" Phóng viên lấy máy ảnh xuống, định chụp Bạch Bạc Sĩ.

Gia Lệ vội hét: "Đừng chụp anh ấy!"

Không kịp nữa rồi, phóng viên đã ấn nút chụp, Bạch Bạc Sĩ cau mày, đồng thời Gia Lệ nhào tới giật lấy chiếc máy ảnh, cô gào to.

"Lấy phim chụp ra!" Cô và phóng viên giằng co, Bạch Bạc Sĩ thấy thế vội vàng kéo hai người ra.

"Đừng như vậy!" Chết tiệt, bọn họ sắp đánh nhau tới nơi rồi. "Bình tĩnh, Gia Lệ!"

Gia Lệ giữ chặt máy chụp ảnh, đồng thời phóng viên vươn bàn tay to lớn ra đẩy —— "A ~~" Gia Lệ thiếu chút nữa té ngã, Bạch Bạc Sĩ kịp thời đỡ cô, nhưng cô chẳng để ý xem mình có đứng vững hay không, vội vàng rút phim chụp máy ảnh ra.

"Á?" Phóng viên đoạt lại máy, nhìn chằm chằm vào phim chụp đã hỏng trong tay Gia Lệ, nhất thời lửa giận bộc phát. "Tôi muốn kiện cô! Gì mà Sài tiên sinh theo đuổi cô, không biết xấu hổ!"

"Mẹ kiếp!" Bạch Bạc Sĩ túm lấy phóng viên, vẻ mặt hung ác, anh cao 1m8, cơ thể cường tráng sức vóc dẻo dai, phóng viên ngay lập tức sợ hãi rụt bả vai lại.

"Anh... Anh định làm gì? Anh mà đánh tôi... Tôi kiện anh đó..." Phóng viên run lẩy bẩy túm chặt máy ảnh.

"Nói xin lỗi cô ấy! Khốn kiếp, anh vừa mới sủa loạn gì đó? Lập tức nói xin lỗi!"

Gia Lệ kinh ngạc, ách... Chưa từng thấy anh hung dữ như vậy, lần trước viết bài báo mắng chửi anh, mức độ cũng chưa bì kịp với bây giờ.

Gã phóng viên thấy tình hình như thế, rất không cam lòng nói: "Tôi... Tôi xin lỗi, nhưng mà cô đã làm hư phim chụp của tôi! Còn nữa, xin... Xin hỏi anh là gì của cô ấy? Hai người có quan hệ thế nào? Anh theo đuổi cô ấy à?"

Thật không hổ là phóng viên, Gia Lệ đau đầu mở miệng giải thích. "Không phải."

"Đúng!" Bạch Bạc Sĩ nói, Gia Lệ ngạc nhiên. Thấy anh lại cao giọng nói với phóng viên: "Không sai, tôi theo đuổi cô ấy, tôi thích cô ấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh trở về nếu dám viết bậy bạ, thì đừng trách tôi chặn đường, tôi sẽ đập nát toàn thân xương cốt của anh, còn nhổ sạch hàm răng của anh, thật đó ——" Bạch Bạc Sĩ nheo mắt nhìn bộ dáng phóng viên đương há to miệng vì hoảng sợ. "Này, anh nên đi chữa sâu răng, miệng anh hôi lắm, có thể mắc bệnh viêm lợi, nếu không chữa trị sẽ dẫn đến các vấn đề về tim mạch."

Khuôn mặt phóng viên tối đen như mực.

Bạch Bạc Sĩ rốt cuộc buông phóng viên ra, hai tay chống sườn, oai phong lẫm liệt lườm hắn. "Bây giờ anh có thể đi được rồi."

Hắn đi rồi, song, bóng đen hai bên chợt xuất hiện, wow ~~ Gia Lệ và Bạc Sĩ khiếp sợ, từ hai bên của chiếc xe đang đậu lũ lượt ùa ra một đống người, cầm máy ảnh chạy như bay tới.

"Đi!" Bạch Bạc Sĩ kéo Gia Lệ chạy về trong xe, khởi động động cơ, vội phóng đi.

Trên xe, Bạch Bạc Sĩ khiển trách Gia Lệ. "Này, cô giật máy ảnh để làm gì? Ngộ nhỡ bị thương thì biết làm sao chứ? Đắc tội với phóng viên không tốt đâu, cô hành động hơi quá rồi." Cá tính như thế rất bất lợi.

Anh nghĩ, cô không muốn liên luỵ đến anh ư? Nghĩ đến cô vừa mới xông lên giật máy ảnh, bộ dáng liều chết, Bạch Bạc Sĩ đáy lòng rất cảm động.

Gia Lệ dựa vào cửa kính xe, đáp lại anh. "Vậy còn anh, sao lại nói đang theo đuổi tôi? Rõ ràng không có chuyện đó mà, anh thêm thắt làm chi?" Uổng công cô còn liều chết hủy đi tấm phim chụp, kết quả anh lại làm cho mọi việc rối tung rối mù, ngốc thật!

"..." Bạch Bạc Sĩ bỗng nghẹn lời. Anh không muốn người khác ức hiếp cô, anh nghe thấy phóng viên nói cô như vậy, lửa giận bốc lên, cô căn bản là người bị hại trong chuyện tình yêu, những phóng viên kia muốn truy hỏi tận cùng, có còn lương tâm hay không? Cũng mặc kệ cô có đau lòng hay không.

"Thế này... Nếu đám paparazzi vẫn còn săn lùng cô, chi bằng tiếp tục ở nhà tôi." Anh đề nghị.

Gia Lệ quay mặt đi, sợ anh phát hiện mình không nhịn được nhếch khóe miệng lên. Trong lòng hết sức vui mừng, nhưng giọng nói rất bình tĩnh.

"Ờ, cũng được, xem ra cũng chỉ có thể tạm thời như vậy." Ngữ khí của cô hờ hững.

"Ừ." Bạch Bạc Sĩ vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng, thực ra trong lòng rất sảng khoái. "Vậy chúng ta về nhà thôi." Giọng nói lãnh đạm y như cũ, nhưng ngay lập tức niềm hạnh phúc xâm chiếm trái tim anh. Không thể không thừa nhận, anh thích quãng thời gian có cô làm bạn.

Ánh mặt trời hắt trên đường, bên trong xe yên tĩnh, gió tràn vào qua cửa kính xe, rũ tung mái tóc cô. Cô quay mặt lại, ranh mãnh nói một câu: "Này, anh không phải thực sự thích tôi đó chứ?"

"Hả?" Chiếc xe thiếu chút nữa đâm vào dải phân cách, Gia Lệ thét chói tai, may mà anh kịp thời ổn định thân xe. "Gì cơ, không thể nào, bớt tự phụ đi!" Quay đầu lườm cô, cô cười hì hì, dường như trông thấy cảnh anh kích động như thế thú vị biết bao. Ngắm nhìn đôi mắt long lanh của cô, Bạch Bạc Sĩ đột nhiên có chút hoảng hốt.

Ánh nắng lướt qua khóe mắt chân mày cô, gương mặt cô mỉm cười khắc sâu trong trái tim anh.

*** Trong phòng khách, hai cô gái tranh luận kịch liệt. Bạch Bạc Sĩ ôm mèo con ngồi ở góc ghế sô pha, tránh xa cuộc chiến này.

"Sao bồ lại làm vậy? Phủ nhận với phóng viên việc Sài Trọng Sâm theo đuổi bồ làm quái gì?" Tổ Dĩnh vừa nhận được điện thoại của phóng viên đòi chứng thực, lập tức chạy tới đây.

"Sài Trọng Sâm vốn dĩ đâu có theo đuổi mình." Gia Lệ nạt lại.

Tổ Dĩnh gầm thét. "Ngu ngốc! Hắn dĩ nhiên không theo đuổi bồ, bọn mình nói như vậy là để giúp bồ giữ thể diện đó!"

"Sao phải vậy chứ?" Còn lừa gạt phóng viên nói cô có rất nhiều người theo đuổi?!

"Bồ không thể giả bộ một chút được à? Bồ đã quên Cao Tuấn Thái nói bồ thế nào rồi à? Chúng ta phải phản kích lại, bồ có hiểu không? Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, có hiểu không?" Ngốc hết mức!

"Quan trọng là, Sài tiên sinh không theo đuổi mình a!" Gia Lệ lườm Tiết Tổ Dĩnh.

"Vô nghĩa, đương nhiên là gạt phóng viên rồi!" Tổ Dĩnh nhức đầu. "Đơn giản như vậy, chẳng ngờ bồ lại không nhận ra." Còn ngốc đến nỗi nói thật với phóng viên.

"Mình không thích như vậy." Gia Lệ cau mày.

Tổ Dĩnh phát hỏa. "Bồ không cần thích, trọng tâm là muốn giúp bồ giữ thể diện, để Cao Tuấn Thái mất mặt!" Thật cố chấp ~~ tức chết mất!

"Không cần như vậy, bày trò đó làm gì, biến chuyện trở nên phức tạp?" Phiền chết được.

"Bồ ——" Tiết Tổ Dĩnh siết chặt hai tay, dáng vẻ như muốn xông thẳng tới vặn gãy cổ cô.

Phốc ~~ Bạch Bạc Sĩ ở bên cạnh chứng kiến không nhịn được bật cười.

Tiết Tổ Dĩnh thở hồng hộc. "Sao bồ cố chấp như vậy, mình nói lâu thế mà bồ nghe không hiểu à? Phải chăng bồ để ý tới việc Sài tiên sinh thực sự theo đuổi bồ, đó không phải là trọng điểm, OK? Trọng điểm là giúp bồ lấy lại thể diện, OK? Cho nên nếu có gặp lại phóng viên đừng ngốc nghếch đi nói thật nữa nhé, OK?" Cô liên tiếp gầm thét, Gia Lệ nhức tai.

"Vậy nếu gặp lại phóng viên, bồ muốn mình phải nói thế nào?"

"Hãy nói Sài tiên sinh theo đuổi bồ, rất nhiều người theo đuổi bồ, cho nên bồ không thèm Cao Tuấn Thái. Bồ bỏ rơi hắn, chứ không phải hắn bỏ rơi bồ. Hiểu không?"

"Sài tiên sinh không theo đuổi mình, mình không muốn nói dối, mình không cần." Gia Lệ nghiêm mặt, mất hứng.

"Hự!" Tổ Dĩnh đấm ngực, thượng đế ơi! "Tôi ngất mất!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Bạch Bạc Sĩ vội vàng đưa cốc nước đá lên. Hắc hắc, anh rất hiểu cảm giác bất lực của Tiết Tổ Dĩnh, giảng đạo lý với Xa Gia Lệ phải cần trái tim mạnh mẽ phi thường.

Tèn ten! Tới lượt Bạch Bạc Sĩ lên đài.

"Gia Lệ." Anh đặt mèo con xuống, nhìn Xa Gia Lệ trên sô pha, ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt cô ngoan cố.

"Sao?"

"Ý của Tiết tiểu thư là, dù sao Cao Tuấn Thái cũng đá cô, lại nói những lời khó nghe về cô, để cho phóng viên viết như vậy thật không chịu nổi, hại cô mất hết thể diện. Cho nên, Tiết tiểu thư mới tìm Sài tiên sinh lừa gạt phóng viên, để mọi người cho rằng thực ra cô không cần Cao Tuấn Thái, làm như vậy đơn thuần là muốn giữ thể diện cho cô. Nếu Cao Tuấn Thái đã vô tình vô nghĩa thế, cô cũng không cần kiên trì nguyên tắc. Nói dối một chút không sao đâu, để Cao Tuấn Thái bẽ mặt mới quan trọng. Hiểu chưa? Cho nên cô cũng đừng để ý xem Sài tiên sinh có thực sự theo đuổi cô hay không, cũng đừng bận tâm việc mình nói dối, chỉ cần phối hợp với Tiết tiểu thư diễn trò thôi là được, hiểu không?"

Bốp bốp bốp bốp bốp! Tiết Tổ Dĩnh gật đầu cật lực, lớn tiếng vỗ tay. "Không sai, đây mới là trọng điểm. Đại tiểu thư, bồ hiểu rõ chưa?"

"Ừ. Mình rõ rồi." Gia Lệ nhìn hai người bọn họ, gật gật đầu.

Bạch Bạc Sĩ rất tự hào. "Vậy thì tốt." Không ngờ anh có biện pháp, có cảm giác thành tựu, ha ha ~~ nhiệm vụ hoàn thành, Tiết Tổ Dĩnh? Xách túi da lên, ân cần chỉ bảo Gia Lệ. "Nhớ kỹ, nếu phóng viên hỏi bồ nữa, bồ hãy —— "

Gia Lệ cắt ngang lời cô. "Mình hiểu được ý của hai người, thế nhưng mình vẫn không muốn lừa gạt phóng viên, mình cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nó sẽ khiến mình cảm thấy rất buồn." Rõ ràng không đúng sự thật.

Hít vào, thở sâu. Tiết Tổ Dĩnh trừng mắt nhìn Xa Gia Lệ trên sô pha, kiềm chế sự kích động muốn thét chói tai.

Bạch Bạc Sĩ cũng trừng mắt nhìn Xa Gia Lệ, cô thật không phải dạng cố chấp bình thường, đầu cô làm bằng gì, đá sao?

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của hai người, Xa Gia Lệ ngượng ngùng vươn vai duỗi người. Cô có suy nghĩ riêng của mình, ai cũng không thể chi phối. Cô nói: "Nếu đã chia tay, hà tất phải tranh giành thể diện gì đó. Mệt quá đi, chưa kịp quên Cao Tuấn Thái, còn đấu này đấu nọ với hắn?"

"Bồ?" Tổ Dĩnh khó hiểu. "Bồ không tức sao? Bị người ta viết thành ra như vậy, bồ không muốn báo thù?"

"Cố chấp như vậy để làm gì? Tôi tán thành để Cao Tuấn Thái mất mặt." Bạch Bạc Sĩ cũng cảm thấy cô bị bại não.

"Cho dù cả thế giới đều tưởng rằng mình bỏ rơi Cao Tuấn Thái, nhưng trong lòng mình hiểu rõ, là hắn không cần mình, điều này sẽ không khiến mình vui vẻ hơn. Tranh giành cái mã bề ngoài để làm gì? Thắng được thể diện thì sao?" Gia Lệ ngả người xuống ghế sô pha, hít thở sâu.

"Lãng phí 5 năm ở bên Cao Tuấn Thái, bây giờ còn muốn tốn thêm thời gian để tức hắn à? Không." Gia Lệ ngẩng đầu nhìn bọn họ. "Huống hồ, mình đã chẳng còn tức giận từ lâu rồi, cũng không đau lòng, trên thực tế, gần đây mình cực kỳ vui vẻ." Cô mỉm cười, đó là nụ cười hân hoan từ tận đáy lòng.

Bạch Bạc Sĩ thấy tim đập nhanh, bỗng xúc động muốn hỏi cô —— cô vui vẻ? Cô hạnh phúc? Thật ư? Có phải bởi vì tôi? Có phải bởi vì quãng thời gian qua chúng ta sống chung khiến cô vui vẻ ư?

"Gia Lệ." Tổ Dĩnh ngồi xuống giảng giải với cô. "Bồ có biết bài báo lần trước sẽ mang lại hậu quả gì không? Cao Tuấn Thái miêu tả bồ rất tệ, bồ không thấy lo sau này khó tìm được bạn trai sao?"

"Nếu chỉ vì bài báo kia mà không có ai thèm mình, mình chấp nhận, và cũng chẳng để ý. Song ——" cô nổi cáu nói. "Bọn họ đã viết sai về cỡ ngực của mình, đáng ghét!" Riêng điểm này cô không thể cho qua.

"A!" Tổ Dĩnh bỏ cuộc. "Tốt, xem như bồ lợi hại. Tùy bồ thôi, mình đầu hàng rồi!" Cô bỏ cuộc, xách túi da rời đi.

Bạch Bạc Sĩ nhìn Tiết Tổ Dĩnh rời đi, quả là ngoài dự đoán. "Lợi hại, cô chọc tức cô ấy rồi." Ngoảnh lại, thấy thần sắc cô ảm đạm, chơi đùa với mèo con. Anh lắc đầu bật cười nói: "Chưa từng thấy ai cố chấp như cô."

"Tôi không muốn miễn cưỡng bản thân mình." Gia Lệ nói. Mèo con được cô vuốt ve âu yếm nên ngủ say sưa, phát ra tiếng ngáy khò khò.

"Không biết nên cười cô hay là khen cô phóng khoáng?" Bạch Bạc Sĩ ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô im lặng trong chốc lát. "Anh... Anh cũng sẽ oán trách Phó tiểu thư ư? Liệu có thể có một ngày anh quên cô ấy hay không?" Bạch Bạc Sĩ đặt hai tay ra sau gáy, nhìn bóng cây đu đưa theo gió ngoài cửa sổ, đám mây trắng trôi lơ lửng.

Rất lâu rồi không nhớ tới cô ấy, anh thở dài. "Không biết cô ấy sống có tốt không?" Trước đây có một mình, sống trong căn nhà rộng lớn, anh luôn nhớ tới chuyện cũ với Hân Lan. Từ sau khi Gia Lệ đến, anh đã phai nhạt hoài niệm đối với tình xưa, dần dần khiến anh lãng quên mối tình bi thương.

Gia Lệ vuốt ve mèo con. "Rất nhiều người nói, biện pháp tốt nhất để quên đi một người, chính là hãy mau chóng yêu một người khác."

"Ừ, tôi cũng từng nghe qua." Anh ngẫm lại, rồi nói: "Nhưng câu này có mâu thuẫn, đó là không quên được, nên mới không thể yêu ai khác nữa."

Gia Lệ trộm nhìn Bạch Bạc Sĩ, thực ra cô đã không quan tâm Cao Tuấn Thái, bởi vì không quan tâm, cho nên mới chẳng thèm tranh giành thắng thua. Thời gian này cô rất vui vẻ, cô đã quên hết những đau thương, đều là nhờ có chàng trai này bên cạnh. Anh thường hay cáu giận, thỉnh thoảng kêu la gào thét với cô, song Gia Lệ phát hiện, anh thực ra khẩu xà tâm phật, anh còn nấu nướng cho cô ăn, bởi vì anh không đành lòng nên giữ cô ở lại, mặc dù cô có rất nhiều khuyết điểm, anh trách mắng sa sả, nhưng những ngày qua vẫn bao dung cô.

Vô tình, Gia Lệ cảm thấy mình đang từng chút từng chút một thích Bạch Bạc Sĩ, nhưng... Sao có thể? Trong lòng anh còn yêu cô gái kia không? Nghĩ tới đây, sắc mặt Gia Lệ tối sầm lại, cúi đầu không nhìn anh.

Bạch Bạc Sĩ nghĩ nghĩ, rồi nói: "Nhưng thời gian là phương thuốc chữa trị tốt nhất, theo thời gian, có lẽ... Sẽ có thể yêu được người khác." Anh thầm nghĩ, liệu mình còn có thể toàn tâm toàn ý yêu một người khác nữa không? Liệu có thể lần nữa bắt đầu một mối quan hệ khác không? Anh không tự tin, nhưng khi anh đương nghĩ như vậy, gương mặt Xa Gia Lệ chợt hiện lên trong đầu, che khuất vẻ mặt của Hân Lan, bóng dáng Hân Lan mờ nhạt. Chẳng lẽ... Anh đã thích Gia Lệ?

Gia Lệ đổi hướng ngồi, sánh vai cùng anh ngắm nhìn phong cảnh núi rừng bên ngoài cửa sổ.

"Nghe nói, đàn ông vĩnh viễn không quên được người phụ nữ trong lòng mình." Cho nên, cô tự nói với mình, đừng yêu anh, ngàn vạn lần đừng tự chuốc lấy đau lòng.

"Thật vậy sao?" Bạch Bạc Sĩ xúc động nói. "Cô nghe nói được nhiều thật đấy."

"Anh đoán xem, liệu cô ấy có quay trở về không? Nếu cô ấy trở lại, anh có đón nhận cô ấy không?"

Bạch Bạc Sĩ im lặng, quay đầu lại nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

"Cô hỏi nhiều thật đấy."

"Đúng, tôi đương nghiên cứu viết đề tài cho bản thảo!"

"Nghiên cứu? Viết về tình yêu còn muốn nghiên cứu á?" Anh mỉm cười.

Ánh mắt cô chớp chớp, hóp miệng nói: "Này, khẩu khí của anh rất khinh miệt nha ~~ "

Anh mỉm cười, tia sáng trong mắt anh khiến tim cô đập dồn dập.

Mèo con chui ra khỏi lòng Gia Lệ, khoảng cách bờ vai của bọn họ gần kề nhau. Cô có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh, đó là mùi vị cho người ta cảm giác an tâm.

Anh tán gẫu với cô. "Không phải vậy à, tôi thực sự tò mò a! Cô bình thường hay thu thập tư liệu gì? Nghiên cứu cái gì? Đâu thể suốt ngày viết ký sự nhổ răng hoặc chửi mắng nha sĩ được." Anh châm biếm cô, cô trừng mắt lườm anh, anh cười ha hả.

Cô bắt chước anh gối hai tay ra sau gáy, cũng để chân lên bàn, cô hất cằm lên nói: "Bác sĩ Bạch, anh muốn nghe thật chứ?"

"Đúng vậy."

"Tôi đây, bình thường nghiên cứu, đàn ông phụ nữ tại sao yêu nhau? Tình yêu là cảm giác thế nào, tại sao người ta muốn hôn nhau?"

"Cái đó tôi biết." Bạch Bạc Sĩ cắt ngang lời cô. "Hey, tôi biết tại sao người ta muốn hôn nhau, y học có nghiên cứu."

"Hả?" Quả mới lạ, Gia Lệ hỏi: "Vậy anh nói đi, tại sao người ta muốn hôn nhau?"

"Theo các báo cáo y học, hôn làm cho tim đập dồn dập, cũng có thể phóng thích hoóc-môn, nước bọt và vi sinh trùng."

"Hả?" Gia Lệ hét to. "Vi sinh trùng?"

"Đúng thế, không chỉ vậy, giáo sư người Anh Mc Gonagall còn nói, hôn môi có thể sửa chữa các khuyết tật miệng. Y học chứng minh, môi, miệng, lưỡi là những vị trí mẫn cảm nhất trên cơ thể con người. Trong số các dây thần kinh ảnh hưởng đến chức năng của bộ não, có năm cái liên quan tới hôn môi. Cho nên khi người ta hôn nhau có thể cảm giác được độ ấm, mùi vị, hương vị và sự chuyển động." Bạch Bạc Sĩ nói rõ ràng đâu ra đấy, Xa Gia Lệ càng nghe càng mở to mắt nhìn.

"Gì gì gì? Anh nói về hôn chẳng lãng mạn chút nào cả, cái gì mà thần kinh cái gì mà sửa chữa các khuyết tật miệng, nghe anh nói như vậy còn ai dám hôn nữa?"

Bạch Bạc Sĩ lườm cô một cái. "Please, đó đều là những miêu tả lâm sàng, có căn cứ cả đấy. Cũng có cách nói lãng mạn, muốn nghe không?"

"Muốn muốn muốn."

Bạch Bạc Sĩ hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Tác giả Morris mô tả thế này: một nụ hôn nồng nàn, trong mạch máu tuôn trào nham thạch nóng chảy, chứ không phải là máu, hô hấp diễn ra rất ngắn. Khi trao nhau tình yêu tuyệt đẹp, cô sẽ phát ra tiếng rên rỉ, đầu óc trống rỗng, tại sao vậy? Ừm... Bởi vì tất cả các mạch máu trong cơ thể tuôn chảy mãnh liệt, thiếu máu lên não, do đó đầu óc không sao nghĩ ngợi được gì hết."

Lắng nghe anh nói, Gia Lệ thấy vẻ mặt anh nghiêm túc đứng đắn, bắt đầu miên man suy nghĩ, nham thạch nóng chảy? Tiếng rên rỉ? Máu tuôn chảy mãnh liệt? Đầu óc không sao nghĩ ngợi được gì hết? Chăm chú nhìn Bạch Bạc Sĩ nói chuyện, cơ thể cô nóng bừng.

Bạch Bạc Sĩ nhìn cô. "Cô có nghe không đó?" Sao có vẻ mất tập trung?

Gia Lệ hoàn hồn, vội nói: "Có, có nghe mà, anh nói tiếp đi." Nếu, giờ phút này Bạch Bạc Sĩ đè cô xuống, hôn cô cuồng nhiệt... Thảm rồi, sao càng ngày càng nghĩ lung tung? Gia Lệ đỏ mặt.

Bạch Bạc Sĩ tiếp tục nói: "Nếu lúc hôn nhau đôi bên ý hợp tâm đầu, như vậy, mỗi lần hôn môi sẽ có tác dụng như một liều thuốc kích thích. Bộ não nhanh chóng tiết ra hoóc-môn lưỡng tính, huyết áp lên cao, nhịp tim đập đang từ 60 đến 80 lần mỗi phút bỗng vọt lên tới hơn một trăm lần, sự gia tăng lưu lượng máu hội tụ tại các mao mạch dưới da môi, khiến làn môi trở nên mọng đỏ, vô cùng quyến rũ gợi tình."

Quyến rũ gợi tình? "Wow!" Nghe Bạch Bạc Sĩ nghiêm trang nói ra lời này, quả là rất kích thích. Gia Lệ tim đập thình thịch, mắt mở to hết cỡ.

Thấy cô nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Bạch Bạc Sĩ cười.

"Gia Lệ, cô có biết tại sao nhân loại muốn hôn nhau không?" Anh dịu dàng hỏi.

"Tại sao?"

Bạch Bạc Sĩ nói: "Y học cho rằng, hôn môi là sự tiến hóa từ hành vi bú tí mẹ. NickFisher thậm chí đã nói, nếu không có kiểu hôn thế này, con người sẽ trở nên đói khát khó nhịn, cảm thấy xung quanh mình không có tình yêu." Tựa như, nhìn đôi môi ửng sắc màu tự nhiên của Gia Lệ,anh thực sự thấy đói khát khó nhịn. Giọng nói Bạch Bạc Sĩ càng lúc càng trầm thấp.

"Do đó, nụ hôn nồng nàn có thể khơi dậy hồi ức ngọt ngào trong lòng mỗi người. Nhà nghiên cứu bệnh truyền nhiễm Julius Weinberg thậm chí cho rằng, nhìn từ quan điểm tiến hóa, đại đa số vi khuẩn trong miệng và trong cổ họng chúng ta đều là loại có ích, hoặc chí ít cũng vô hại. Một nguyên nhân quan trọng giúp chúng ta có thể sinh tồn, có lẽ chính là bởi vì chúng ta trao đổi vi khuẩn cho nhau."

"Trao đổi vi khuẩn? Trao đổi vi khuẩn!" Gia Lệ nghe thế hét lên. "Ngay cả trao đổi vi khuẩn cũng có á?"

Anh cười, bởi vì bộ dáng đáng yêu của cô. "Phải, ông ấy là nhà nghiên cứu bệnh truyền nhiễm. Tôi nói nhiều như vậy, cô nghe có hiểu không?"

Gia Lệ cười nhìn anh, anh nói một đống thuật ngữ chuyên ngành, nhưng khi lọt vào tai cô lại giống như lời ngon tiếng ngọt vô cùng gợi cảm.

"Anh nói về nụ hôn rất thần kỳ, cái gì mà nham thạch nóng chảy, thần kinh, tim đập mỗi phút hơn một trăm lần, còn cả trao đổi vi khuẩn nữa..."

"Phải, nhìn nhận từ quan điểm y khoa, là hết sức thần kỳ." Anh nói, vẻ mặt rất phức tạp.

Ánh mắt Gia Lệ chớp chớp, ánh mắt anh hỗn độn; bọn họ hô hấp dồn dập, mạch máu đẩy nhanh, bầu không khí kỳ lạ bao trùm căn phòng. Bọn họ mơ hồ cảm nhận được, trong tròng mắt của đối phương dần dần nóng bừng, cảm nhận được sức hấp dẫn thần bí ban đầu, một loại hấp dẫn trào dâng mãnh liệt từ đáy lòng bọn họ.

"Thần kỳ như vậy sao?" Giọng nói Gia Lệ khàn khàn. "Những lời anh nói đều là thật chứ?"

"Phải." Đôi mắt Bạch Bạc Sĩ ảm đạm, nhìn cô, khàn giọng nói: "Có muốn thử hay không?"

"Cũng được..." Cô nói.

Anh trầm mặc, nghiêng người lại gần, cô nhắm mắt lại cảm giác được hơi thở của anh, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô. Sau đó, lui người ra sau hỏi cô: "Thế nào?"

Gia Lệ mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh. Cô nói: "Nhịp tim chưa tăng tới một trăm, nham thạch nóng chảy chưa nổ tung trong đầu, hơn nữa tôi vẫn có thể nghĩ ngợi."

Một lần nữa, anh tiến lại gần cô, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay phải của cô, cúi đầu áp lên môi cô. Đôi môi cô mềm mại tựa như cánh hoa hồng, tim anh loạn nhịp, vuốt ve xương quai hàm của cô, thân mật? Cắn đôi môi cô sau đó tiến sâu vào, thăm dò, quấn quýt lấy cô. Cô than nhẹ trong miệng anh, nụ hôn ngọt ngào này kích thích bọn họ, dục vọng nhất thời như lửa bốc cháy.

Trọng lượng cơ thể anh làm cô ngả xuống ghế sô pha, nụ hôn nóng bỏng kia như có điện giật, cô hơi run sợ, dục vọng trong cơ thể bị đánh thức...

Nụ hôn đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát, dục vọng xâm chiếm khắp người bọn họ, nhưng hôn thôi chưa đủ, ôm thôi cũng chưa đủ, hai người kích động mạnh. Sau đó xảy ra chuyện gì? Ai cởi quần áo ai? Ai ôm ai trước? Là ai chinh phục ai trước? Ai là người bắt đầu tất cả những chuyện này? Chẳng ai để ý, cũng chẳng ai nhớ được, chỉ biết rằng cuối cùng bọn họ trần trụi quấn quýt lấy nhau, anh ở trên người cô, vẻ mặt cô bối rối, giống như trong giấc mộng, sau đó, anh tiến vào cơ thể cô...

*** Mây trắng bay bay, ánh nắng rọi sáng qua các vòm cây. Trong phòng khách, ngập tràn hương vị tình ái.

Hai người trưởng thành nằm trên ghế sô pha, anh vòng tay ôm lấy cô, đầu cô tựa vào vai anh. Trên người bọn họ đắp chiếc chăn mỏng màu xám vốn kê trên ghế sô pha. Đôi chân trần của hai người lộ ra ngoài chăn, mèo con đang lăn lộn trên mặt đất, đuổi bắt con chuột đồ chơi của nó, ngoài kia chim sẻ đang nhảy nhót líu lo.

Cảnh vật trước mắt yên ả tốt lành, nhưng lòng bọn họ lại cuộn sóng mãnh liệt.

Xúc cảm nhiệt tình qua đi, không khí trong phòng khách quỷ dị.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn họ đều có tâm tư trong lòng, vẻ mặt rất phức tạp, có chút khó xử.

Bọn họ ân ái, bọn họ ân ái a? Sau đó thì sao?

"Ừm..." Gia Lệ gẩy gẩy lọn tóc phá tan sự im lặng. "Thực ra, chúng ta đều là người trưởng thành," cô cố gắng làm cho không khí thoải mái hơn. "Xảy ra chuyện như vậy cũng là điều tự nhiên." Cô nghĩ, giả sử anh lo lắng phải chịu trách nhiệm, không cần thiết đâu.

"Ừ." Nếu cô tỏ ra không sao cả, thì anh cũng nên giả bộ ung dung nói: "Đó chỉ là dục vọng bình thường. Chúng ta là người khỏe mạnh, cộng thêm bầu không khí rất tuyệt, cho nên phát sinh quan hệ là điều đương nhiên."

Nói xong, anh liền chột dạ. Chỉ là dục vọng, thực sự chỉ là dục vọng? Vậy anh có khác nào cầm thú chứ? Vừa nghĩ thôi Bạch Bạc Sĩ đã tức giận, tức giận với chính mình, cũng tức giận với việc cô không thèm để ý.

Quả nhiên, anh chỉ nhất thời kích động. Gia Lệ cắn răng nói: "Tốt, vậy chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì nhé."

Bộ dạng cô như vậy, cũng không khiến anh cảm thấy thoải mái, trái lại rất khó chịu.

Gương mặt anh nghiêm nghị. "Này, thế nào gọi là chưa từng xảy ra chuyện gì? Cô hay tùy tiện như vậy à?"

"Hả?" Gia Lệ giận tới nỗi cầm chiếc gối đánh anh, quát: "Anh nói gì? Tôi tùy tiện? Bổn tiểu thư không tùy tiện lên giường với người khác, nếu không phải là anh ——" nếu không phải là anh, tôi sẽ không... Cô bỗng ngậm miệng.

Bạch Bạc Sĩ trừng mắt nhìn cô. "Nếu không phải cái gì?"

Anh thấy cô đột nhiên đỏ mặt, quan sát dáng vẻ cô ngượng ngùng, dường như đã hiểu ra vấn đề, ánh mắt anh rực sáng, trong lòng ấm áp, sau đó anh nói: "Chúng ta quen nhau đi!"

"Hả?" Cô sững sờ, nghe không hiểu.

Bạch Bạc Sĩ không chịu nổi sự trầm lặng của cô. "Này, thế nào?" Anh thực sự muốn thử làm quen với cô.

"Thế nào cái gì? Anh đang nói đùa sao?" Cô kêu lên.

Nét mặt Bạch Bạc Sĩ nghiêm túc, cả giận nói: "Em vẫn không quên được Cao Tuấn Thái?"

"Là anh không quên được Phó Hân Lan chứ?" Cô bực dọc.

Anh lườm cô. "Ai nói thế?"

Gia Lệ lườm lại, khí thế bức người. "Không phải sao? Không có sao? Anh tự mình nói xem có hay không?"

Bạch Bạc Sĩ rất muốn bóp chết cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cá tính này của em rõ thật chẳng đáng yêu tẹo nào!"

"Hừ!" Gia Lệ chỉ vào mũi anh, bực mình lên án. "Vừa mới nói muốn làm quen với em, bây giờ lại nói em không đáng yêu!"

Tức chết người mà. Bạch Bạc Sĩ túm lấy cô, cô thét chói tai. Anh ngay lập tức đè lên cô, cố ý hôn cô tới mức ngạt thở.

Cô nàng đáng ghét, nói chuyện với cô khiến anh tức chết. Cuối cùng cũng buông cô ra, cô đỏ mặt thở dốc dữ dội.

"Khụ!" Cô cố gắng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. "Anh, anh..."

Hắc hắc, không thể nói chuyện được nữa? Bạch Bạc Sĩ nhìn cô, cười cười. Thực ra cô rất đáng yêu, đương nhiên rồi, khuyết điểm của cô rất nhiều, nhưng anh không thể không thừa nhận, từ sau khi quen biết cô, anh đã trải qua nhiều chuyện kinh tâm động phách, nhưng cũng bởi vì cô, anh đã quên đi những tổn thương đó, tìm thấy rất nhiều niềm vui. Có lẽ, bọn họ rất hợp nhau, có lẽ cô chính là chân mệnh thiên nữ của anh. Ai biết được? Chỉ còn cách cho nhau một cơ hội.

Gia Lệ đỏ bừng mặt, bộ ngực trắng như tuyết phập phồng dưới chăn, ừm, ánh mắt Bạch Bạc Sĩ tối sầm, dục vọng lại đang bùng phát trong cơ thể anh. Anh nghĩ, anh rất thích cô, chỉ cần nhìn thấy cô, cơ thể anh liền có phản ứng. Ban nãy ôm cô, trời ạ, cô nhiệt tình ngọt ngào, ở trong cơ thể cô anh gần như thỏa mãn chết đi được.

Vì thế, anh yêu cô phải không? Anh có yêu cô sao? Mặc dù thời gian sống chung còn chưa đủ lâu, nhưng anh bằng lòng dần dần yêu cô, tựa như bài hát đó, mỗi ngày yêu thương cô một chút. Nếu không yêu cô, tại sao mình lại năm lần bảy lượt muốn giúp đỡ cô, chăm sóc cô? Hoặc là tình yêu vốn dĩ không có nguyên do, không thể tìm ra lý do gì.

Anh nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô, rồi hôn lên trán cô, cô lọt thỏm trong vòng tay anh.

Nằm dưới người anh, Gia Lệ rối bời, cô ngẩng mặt lên, mở to mắt nhìn anh. "Anh... Nghiêm túc chứ?" Cô sợ, sợ bị tổn thương lần nữa.

"Ừ." Bạch Bạc Sĩ gật đầu. "Anh nghiêm túc." Quên Phó Hân Lan đi, quên quá khứ đi.

Gia Lệ vẫn rất rối trí, trực giác mách bảo cô, Bạch Bạc Sĩ chưa thực sự quên Phó Hân Lan, song, nhìn gương mặt anh nghiêm trang, Gia Lệ nói: "Tốt." Cô thấp thỏm, nhưng, trong nháy mắt niềm hạnh phúc lớn lao đã lấp đầy tâm trí cô.

Nghe thấy câu trả lời của cô, anh thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào trong lòng, ôm cô cùng nằm trên ghế sô pha.

"Chúng ta hãy quên đi quá khứ." Anh nhấn mạnh, tựa như cảnh giác chính mình.

Anh ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của Gia Lệ, ngửi thấy mùi hương trên mái tóc cô, giây phút này, Phó Hân Lan đã giống như câu chuyện xa xôi từ kiếp trước. Anh ôm Gia Lệ, bầu không khí ấm áp yên bình bao quanh họ, anh cảm thấy rất an tâm rất khoan khoái, cho nên siết chặt hai cánh tay, không nỡ buông cô ra.

"Quên đi quá khứ?" Cô nhắc lại lời anh.

"Ừ, đúng vậy." Anh nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương trên người cô, đó là mùi vị ngọt ngào ấm áp.

Gia Lệ véo cánh tay anh, cười hì hì nói: "Đó là sở trường của em."

"Cái gì?" Anh mở mắt ra, nhìn vào cặp mắt sáng rỡ của cô.

"Bước đầu tiên của quên đi quá khứ, chính là tiêu diệt quá khứ."

"Cái gì cơ?" Không ổn, cô cười rất gian ác nha! Bạch Bạc Sĩ cảnh giác, sợ lại nghe thấy những câu kinh người cô thốt ra.

"Đây!"

Quả nhiên, cô lấy chăn quấn quanh mình rồi nhảy xuống ghế sô pha, cô chỉ vào bức ảnh Phó Hân Lan đặt trên ti vi, sau đó bảo anh: "Đốt đi, đốt đi, đốt đi!"

"Không... Không nên ác như vậy chứ?" Khuôn mặt Bạch Bạc Sĩ tối sầm. Dù sao thì, đó cũng là cô gái anh từng yêu a!

Gia Lệ chỉ vào tấm ảnh chụp kia, không nhúc nhích, kiên định lập trường của cô.

Phòng khách rơi vào sự trầm tĩnh ngột ngạt.

Gia Lệ vẫn chỉ vào bức ảnh kia duy trì tư thế cố định, vẻ mặt kiên quyết, Bạch Bạc Sĩ bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

"Đốt đi!" Cô ngang bướng, trừng to mắt. "Ô ô, anh không nỡ? Chẳng phải anh muốn quên đi quá khứ sao? Anh chỉ biết nói mồm thôi nhỉ?"

Hừm ~~ Bạch Bạc Sĩ mặc quần áo xong liền nhảy xuống ghế sô pha, bước đến gần cô, hai tay chống eo, anh cao tới 1m8 cúi xuống lườm người thấp bé như cô, định dùng ưu thế bẩm sinh áp đảo cô. "Vậy, em có đem đốt ảnh Cao Tuấn Thái không?" Thấy Gia Lệ mở to hai mắt, anh lập tức đắc ý nói: "Không có đúng không? Thế anh đốt làm gì?" Đối xử phải công bằng!

Gia Lệ nhìn anh chằm chằm, xoay người lấy túi da, rồi lấy ví da, mở ví, rút tấm ảnh Cao Tuấn Thái kẹp ở bên trong ra. Lắc lư bức ảnh trước mặt anh, sau đó cầm cái bật lửa, mở toang cửa sổ, đi ra ngoài, đốt ảnh, quẳng vào không trung, hóa thành tro bụi!

Cô kéo chăn, quay đầu lại nhìn Bạch Bạc Sĩ, cười khiêu khích. "Em đốt xong rồi, Bạch đại y sĩ. Còn anh?"

Vô cùng đắc ý! "Xem như em lợi hại!" Bạch Bạc Sĩ cầm ảnh Phó Hân Lan, bước ra khỏi phòng, đứng bên cạnh cô, giật lấy chiếc bật lửa, đốt, chớp mắt cũng hóa thành tro bụi, được gió cuốn bay đi xa.

"Cũng không khác biệt mấy." Gia Lệ vòng tay phải qua eo anh, tựa đầu vào vai anh.

"Hài lòng rồi?" Nhìn ảnh người đó hóa thành tro bụi cuốn đi theo gió, haizzz ~~ không muốn nhớ lại chuyện cũ! Trong lòng Bạch Bạc Sĩ rỉ máu.

Gia Lệ ngoan ngoãn gật đầu, bọn họ lẳng lặng đứng hồi lâu trong ánh nắng sớm mai.

Sau đó, cô kiễng mũi chân, đặt một nụ hôn lên má anh.

Hai người lại lẳng lặng đứng thêm lát nữa.

Sau đó, anh vòng tay trái qua ôm cô, khom người, hôn cô.

Trên mặt đất, bóng hai người hòa vào làm một, mèo con cũng chạy ra, lượn vòng quanh hai người.