Nếu như chú mệnh lệnh của khế ước có hiệu lực, làm bên chủ nhân sẽ có cảm ứng.
Sau khi Ivan phát ra mệnh lệnh triệu hồi, tuyệt không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cậu ngơ ngác ngồi trong rừng cây nơi dị giới xa lạ, trong túi còn chứa một khối thịt khô thượng hạng, là khẩu phần lương thực của mèo.
Rất đắt, chính cậu xưa nay không nỡ mua. Trước đây thời điểm chỉ có một người trải qua, mua thịt ăn cũng chỉ mua chút đầu thừa đuôi thẹo người khác không muốn, sau khi nuôi mèo, cậu càng là một ngụm cũng chưa từng ăn — mèo quá nhỏ, cậu sợ thịt thấp kém sẽ ăn ra cái bệnh gì đó, đều mua đồ tốt.
Mà nói như vậy, tiền sẽ không quá đủ rồi, bản thân mình chỉ có thể ăn chút bánh mì đen rẻ tiền.
Cậu mang theo khối thịt này trên người, vốn nghĩ, chờ cậu tìm được mèo, nếu mèo đói bụng thì sao? Nếu còn không nguôi giận thì sao?
Hiện tại ngược lại là có thể tự mình ăn.
Mèo biến mất, Ma giới cũng không có. Vậy chỉ có thể là chết rồi. Mệnh lệnh không có cách nào có hiệu lực, trừ phi đối phương quá mức mạnh mẽ so với triệu hoán giả, hoặc là tử vong.
Ivan máy móc lấy khối thịt được tầng tầng vải bao bọc này ra.
Cậu còn nhớ tâm tình lúc mỗi lần đi mua thịt. Đối với cậu mà nói, thật sự rất đắt, có lúc gần như móc ra toàn bộ tiền một ngày kiếm được, nhưng cậu thật cao hứng.
Sau khi ăn uống no đủ là lúc tính khí mèo nhỏ tốt nhất, sẽ lật bụng nằm ở trên đùi cậu mặc cậu xoa lông, hoặc là nằm xuống trên đầu cậu, dùng đuôi cuốn lấy sừng của cậu ngủ tiếp.
Bây giờ không có.
Ivan nâng khối thịt khô rất đắt này, dúi đầu vào đầu gối khóc òa.
Sinh hoạt không có khó khăn nhất, chỉ có càng nát hơn.
Cậu còn chưa thể thương tâm vì mèo của mình bao lâu thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Ivan theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt đối đầu với ba tên ác ma.
Vừa nãy cậu vừa rơi xuống đất liền truyền tống, kỳ thực cũng không có thấy rõ chân thân quản gia là bộ dạng gì, hiện tại đột nhiên nhìn thấy ba tên ác ma, bán ác ma từ nhỏ lớn lên ở nhân giới sợ đến đầu óc trống rỗng.
Ba tên ác ma lớn lên tại Ma giới cũng bối rối.
“Nhân loại?”
“Đây là nhân loại nhỉ?”
“Hình như đúng đó.”
“Dùng làm gì?”
“Có thể… Có thể ăn?”
“Không phải!” Ivan nghe đối thoại phát triển theo phương hướng nguy hiểm, sốt ruột đánh gãy, “Tôi không phải nhân loại!”
Cậu bỏ mũ trùm của mình ra, lộ ra cặp sừng không thấy được ánh sáng tại nhân giới kia.
Đôi sừng này của mình chỉ to bằng ngón tay cái, có khác biệt một trời một vực so với ba đôi sừng ác ma chân chính đối diện, nhưng bây giờ cũng không có biện pháp khác, Ivan chỉ có thể kiên trì nói: “Tôi là… Là ác ma. Không thể ăn.”
Ba tên ác ma mới mẻ nhìn sừng của cậu.
“Mày cũng cao như thế, tại sao sừng nhỏ như vậy?”
“Còn là ác ma nhỏ sao?”
“Không giống. Hơn nữa tại sao thân thể của mày lớn lên thành như vậy? Thật giống nhân loại trong truyền thuyết.”
“Đã sớm thành niên.” Lần đầu tiên có người bình luận sừng của cậu, Ivan có chút lúng túng, “Tôi đến từ chỗ rất xa, chúng tôi ở nơi đó… Sừng đều nhỏ như vậy.”
May là cũng không phải tất cả ác ma đều có kiến thức rộng rãi giống như quản gia. Ba tên ác ma cấp thấp sinh sống ở tầng chót Ma giới tiếp nhận lời giải thích này.
“Đúng thật là, làm nửa ngày mà không thể ăn. Vậy nếu không muốn chết thì giao hết gì đó trên người ra đây, nhanh chút!”
Ivan không nói tiếng nào đưa túi tiền của mình và vài tấm trận pháp ra.
Không sao, cậu bị cướp quen rồi. Để bảo mệnh, đồ vật bị cướp cũng…
“Trên tay mày là cái gì?” Một tên ác ma nói, đoạt lấy bao bố nhỏ Ivan vẫn luôn cầm trên tay.
“Trả lại cho tôi!” Ivan vội la lên, “Chỉ là một khối thịt, thịt bò bình thường!”
Đám ác ma đó không định để ý tới cậu. Một tên ác ma cười gằn nói: “Là cái gì đợi lát nữa chúng tao sẽ tự mình xem. Mày ấy hả, hay là đi chết đi, thật là chưa từng gặp ai dễ lừa gạt như vậy.”
Lúc Ma vương chạy tới, nhìn thấy ba tên ác ma cấp thấp hạ đẳng nhất vây quanh bán nhân loại nhỏ gầy kia, một kẻ trong đó tiến lên một bước, dễ như ăn cháo xốc bán nhân loại giãy dụa lên, giơ tay nhắm ngay trái tim cậu ta.
Vậy đại khái chính là vận mệnh cuối cùng của cậu, bị mèo của mình vứt bỏ, một thân một mình chết thảm nơi Ma giới. Ivan tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
“A!!!” Một tiếng hét thảm, máu ấm áp bắn lên nửa người cậu.
Cậu có kêu lớn tiếng như vậy sao? Hơn nữa hình như không đau?
Lực đạo cầm lấy cậu buông lỏng ra, Ivan ngồi sập xuống đất, lúc này mới phát hiện không phải mình kêu, máu trên người… Là ác ma vừa rồi kia.
Lúc này ngực ác ma đó hổng một lỗ thủng to, máu tươi ồ ồ chảy ra, chẳng qua chỉ mấy giây, đã không còn sinh cơ.
Bên chân thi thể này, một ác ma cao lớn xa lạ đứng đưa lưng về phía cậu. Người hắn mặc một áo choàng đen nhánh lộng lẫy, chỗ vạt áo lưu chuyển ám văn huyền ảo màu xanh sẫm, trên tấm khoác vai gai xương sắc bén lộ liễu hiện ra ánh sáng khát máu, hô ứng với sừng ác ma nhô ra trong mái tóc đen của hắn.
Trên thân ác ma này có chứa uy áp mạnh mẽ, chỉ nhìn bóng lưng, Ivan cũng cảm nhận được một trận hồi hộp, càng không cần nói tới hai ác ma cấp thấp đối diện bị nhằm vào, đã bị trực tiếp áp chế tại chỗ, không thể chạy trốn.
Lúc này Ma vương mới nhìn thấy thứ một gã ác ma trong đó cầm trên tay, cái bao bố nhỏ nhìn quen mắt dị thường.
Đây là bao vải đựng đồ ăn mỗi lần bán nhân loại cho hắn ăn, hắn còn nhớ rõ ràng.
Ma vương bệ hạ vốn dĩ đang căm tức, lần này vô cùng phẫn nộ.
“Thức ăn của ta ngươi cũng dám cướp?!”
Ba tên ác ma khác ở đây… Hai tên rưỡi, tất cả đều lý giải sai đối tượng câu nói này chỉ rồi.
Ác ma hạ đẳng vô duyên nhận thức mặt Ma vương, mà chỉ sự thật ác ma cấp cao này vừa ra tay liền trong giây lát giết một người đồng bạn của bọn họ cũng đủ khiến bọn họ sợ mất mật.
“Nó nó nó… Nó nói không thể ăn… Chúng tôi không biết là ngài…”
Ma vương không chờ bọn gã lắp bắp biện giải xong, vung tay lên đoạt cái bao bố nhỏ nhìn rất keo kiệt kia lại, vốn chuẩn bị tiện tay đưa bọn họ lên đường cùng nhau, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một trận âm thanh sột sột soạt soạt.
Là sợ đến phát run sao? Thật vô dụng.
“Mang lên.” Ma vương đá một cước vào thi thể trên đất, “Phắn.”
Hai ác ma kia không nghĩ tới còn có mạng sống, vội vã bỏ tất cả mọi thứ giành được của Ivan lại, kéo thi thể đồng bạn lăn lên lộn xuống (1) chạy xa.
(1) Gốc là 连滚带爬地, mô tả một cuộc chạy trốn trong sợ hãi. Tui không tra được rõ nghĩa.
Ivan đang nỗ lực chạy trốn. Cậu không dám đứng lên, sợ bị chú ý, chỉ có thể thừa dịp mấy tên ác ma trò chuyện dịch ra ngoài một chút chút, không nghĩ tới mới dịch mấy lần, phía trước đã giải quyết xong.
Ác ma kia xoay người lại.
Sắp… Sắp bị ăn mất rồi! Cậu co rúm lại dựa vào rễ cây, tuyệt vọng nghĩ, còn không bằng bị giết ngay vừa nãy!
Trước khi chết tốt xấu nhìn rõ ràng dáng dấp ác ma ăn mình ra sao đi.
Ôm ý nghĩ như thế, Ivan liều mạng ngẩng đầu lên, hơi kinh hãi.
Cậu vốn tưởng rằng ác ma đều có khuôn mặt dữ tợn như thế kia, không nghĩ tới cũng có… anh tuấn như vậy. Ác ma cấp cao xa lạ này có ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, lúc này đang nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt mang theo căm ghét rõ ràng.
Ivan lúc này mới chú ý tới…
Vị ác ma tóc đen này có một đôi đồng tử phi thường đẹp đẽ, là ngọc lục bảo long lanh.
Lâu lắm rồi mới làm, dạo này bận quá đi.