Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 49: Pn2: Bả vai nhỏ phóng đãng




Nguy cơ ý thức của hồ ly rất là mạnh, sợ có người đoạt lấy Thiều Nhiễm, nhưng người của hắn lại cố tình đặc biệt được hoan nghênh.

Du Khinh Trần nhìn tiêu đề trên trang web rất là chán nản. hắn nghiêm mặt không tình nguyện nhấp vào trang web, vừa mới ra đã bị tấm hình trắng đen trên màn hình làm cho sợ hãi, Du Khinh Trần nhanh chóng phản hồi.

Lúc này cạch một tiếng, Thiều Nhiễm đẩy cửa đi vào.

Bên trong hỗn loạn, Du Khinh Trần nhanh chóng giấu tay ra phía sau, bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cửa.

Thiều Nhiễm thấy người này lén lút, nổi lên lòng nghi ngờ. nhưng cố ý làm như chưa phát hiện ra cái gì cả, giống như thường nhảy vào lòng người này, ngửa đầu hôn lên mặt người này một cái.

Du Khinh Trần mặc dù ôm con người này, nhưng trong lòng đang giao chiến, suy nghĩ làm sao để vứt điện thoại ra ngoài.

Thiều Nhiễm cười cười với người này, vươn tay, gằn từng tiếng: “Du Khinh Trần.”

“Cái gì?” Du Khinh Trần cầm thật chặt cái gì đó trong tay.

Thiều Nhiễm: “Di động.”

Du Khinh Trần thốt ra: “Trong di động không có cái gì!”

Khẳng định là dấu giếm cái gì? Thiều Nhiễm nheo mắt lại: “Có phải là ở sau lưng em nhắn tin với người khác không?”

Du Khinh Trần: “Không có.”

Thiều Nhiễm: “Vì sao không dám cho em xem?”

Lời nói của Du Khinh Trần úp mở: “**.”

Thiều Nhiễm chua chua “ồ” một tiếng, bĩu môi: “Được rồi, nếu là **”

Du Khinh Trần hơi băn khoăn, đầu ngón tay vô ý thức vạch tới vạch lui trên màn hình.

Thiều Nhiễm cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng, nghe có vẻ rất tủi thân: “Dù sao em đối với anh không có**.”

Du Khinh Trần xoa xoa đầu con người này, mở miệng nói: “Anh….”

“Đừng giải thích,” Thiều Nhiễm lắc đầu, tủi thân cắn môi, nhẹ nhàng khụt khịt, “Em đi ra ngoài trước, không quấy rầy anh.”

Du Khinh Trần nhanh chóng giữ chặt con người này: “Không được đi.”

Khi sốt ruột liền quên mất chuyện cái trang web kia. Vì thế màn hình hiện ra, trang web còn chưa kịp tắt cứ như thế lộ ra trước mặt Thiều Nhiễm, đánh sâu vào thị giác của Thiều Nhiễm.

Du Khinh Trần vội đưa tay ra sau người, phung phịu giải thích: “Anh không có xem những cái này.”

Thiều Nhiễm ý tứ hàm súc nhìn người này.

Không khí trầm mặc trong chốc lát, Thiều Nhiễm buồn bã nói: “Không có việc gì, rất bình thường.”

Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi: “Anh không xem, em đừng nghĩ bậy.”

“Em không có nghĩ bậy,” Thiều Nhiễm vỗ vỗ vai người này, vẫn không nhịn được, ôm lấy bụng mình, “ha ha ha ha Du Khinh Trần, anh lại là người như thế…..”

Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi nhìn người này.

Thiều Nhiễm chỉ vào người này: “Còn giả vờ? anh xem mình kiềm nén sắp thành cái gì rồi?

Du Khinh Trần: “…..”

“Ha ha ha ha, » nhìn thấy bộ dạng khó chịu của người này, Thiều Nhiễm liền cảm thấy chơi với hồ ly thật vui, « Không có việc gì, ai mà chưa xem qua phim đồi trụy ? em có thể hiểu được. »

Du Khinh Trần chỉ biết nghiêm mặt lặp lại : « Anh không có. »

Thiều Nhiễm vỗ vỗ vai người này, nói lời thâm tình : « Em cũng không cười nhạo anh, có nhu cầu là thực bình thường, huống chi hiện tại anh đang trong kỳ động dục, mà lúc ấy em lại không ở….. »

Du Khinh Trần ngắt lời con người này : « Đừng nói lung tung. »

« Được được, » thái độ Thiều Nhiễm thực có lệ, « Coi như anh chưa hề xem. »

Nói xong lại nhỏ giọng than thở, thanh âm không lớn lắm, vừa vặn có thể tiến vào tai người nào đó : « Dám làm không dám nhận….. »

« Nhàm chán, » giờ phút này Du Khinh Trần phản bác có vẻ vô lực, « Anh không có hứng thú. »

Thiều Nhiễm nói với người này : « Vậy xin hỏi ngài cảm thấy hứng thú với cái gì ? »

Du Khinh Trần : « Em ? »

Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, rất nhanh liền liếc mắt đưa tình với người này : « Em cởi hết cho anh xem được không ? »

Du Khinh Trần hơi từ chối.

Thiều Nhiễm không để ý tới người này, đặc biệt cợt nhả lộ ra nửa vai.

Du Khinh Trần len lén nhìn, sắc mặt không thay đổi dời tầm mắt đi.

Thiều Nhiễm : « Không nhìn sao ? Vừa rồi ai nói có hứng thú với em ? »

Du Khinh Trần như mong muốn của con người này liếc mắt nhìn một cái, sau đó cúi đầu, làm bộ như không có việc gì, vành tai lại len lén đỏ lên.

Thiều Nhiễm buồn cười, từ từ cởi nút áo ra, cố ý  đùa giỡn : « Em phải cởi quần áo. »

Du Khinh Trần hạ mắt, yếu hầu chuyển động.

Thiều Nhiễm thấy bộ dạng mất tự nhiên của người này đã muốn cười : « Cởi sạch được không ? một cái cũng không để lại. »

Du Khinh Trần : « Ừ. »

« ….. » Thiều Nhiễm cố ý không nghe thấy, đưa lỗ tai lại gần, « Cái gì ? em không nghe rõ. »

Du Khinh Trần không nói lời nào, trong đầu óc toàn là cởi sạch, một cái cũng không để lại….

« Anh phải nói với em, nếu không em biết làm theo như thế nào ? » Thiều Nhiễm dán sát vào người này, quần áo nửa lộ, rất là lẳng lơ, « Có muốn em cởi hay không ? »

Ngón tay Du Khinh Trần chuyển động, nhẹ giọng « ừ » một tiếng.

Thiều Nhiễm cười nhẹ, nhanh chóng hôn lên mặt người này :  « Không cởi, em đột nhiên đổi ý rồi ~ »

Du Khinh Trần biết mình lại bị trêu đùa, sắc mặt hơi đen.

« Như vậy đi, » Thiều Nhiễm ôm lấy cổ người này, nhẹ giọng bàn bạc, « Anh xem em đã cởi ra một nửa rồi, mà anh còn áo mũ chỉnh tề như vậy, có phải là không lễ phép hay không ? »

Du Khinh Trần thực tự giác ôm lấy thắt lưng con người này,  lành lạnh nói : « Trời đang còn sáng, anh không cởi. »

Khóe miệng Thiều Nhiễm cong lên: “Em cởi cho anh?”

Du Khinh Trần không nói gì.

Thiều Nhiễm nhẹ nhàng nắm lỗ tai người này : « Thẹn thùng cái gì ? thời điểm anh nên thẹn thùng em có thấy anh thẹn thùng đâu ? »

Du Khinh Trần biết con người này đang nói gì, trong lòng hơi vội vàng.

Thiều nhiễm nâng tay cởi bỏ nút áo của người này, tới gần xương quai xanh của người này hôn một cái, mờ ám nói : « Dáng người sao lại tốt như vậy ? »

« Lưng cũng thực rắn chắc, » Thiều Nhiễm nhẹ nhàng vuốt lưng người này, khi đụng đến dấu vết cào, thực kiêu ngạo mà mở miệng, « của em. »

Du Khinh Trần không nói chuyện.

Thiều Nhiễm sờ sờ bả vai người này, vẫn thực kiêu ngạo nhận : « Dấu răng của em. »

Hoàn toàn đã quên những dầu vết này là dưới tình huống nào để lại.

Du Khinh Trần mở miệng, nhưng vì mặt mũi con người này mà nhịn xuống, không nói gì.

Nhưng Thiều Nhiễm lại không biết sống chết tự mình nói : « Muốn nói cái gì ? »

Du Khinh Trần thản nhiên mở miệng : « Khóc thành như vậy có gì mà kiêu ngạo ? »

Thiều Nhiễm không nghĩ hồ ly lại xấu xa như vậy, lập tức bị nghẹn, sau một lúc mới mạnh miệng nói : « Ai, ai nói ? sao có chuyện đó được ? »

Du Khinh Trần nhéo nhéo quai hàm người này, trong mắt dâng lên ý cười.

Thiều Nhiễm chụp lấy móng vuốt của người này, nghiêm túc nói : « Loại chuyện này, sau này không được nói tùy tiện, bị ảnh hưởng thì không tốt ? »

Tay Thiều Nhiễm lại cởi một cái nút, nhẹ nhàng vuốt cơ ngực của người này, cảm thán từ đáy lòng : « Thế nhưng đường cong này thật tốt. »

Du Khinh Trần : « …. »

« Phải khen em, nếu không phải em vô tư cho anh ở phía trên, sao anh có thể luyện ra dáng người tốt như vậy….. »

Nói còn chưa xong, đã bị người này đặt lên tường, Du Khinh Trần bước đến giữa hai chân con người này, nâng đầu gối hướng lên trên : « Vậy cảm ơn ? »

Thiều Nhiễm không dám động, thực kiêu ngạo khoác lác với người này : « Hồ ly rất… »

Du Khinh Trần tới gần tai con người này, nhỏ giọng nói : « Là em tự tìm. »

Xí, anh mới tự tìm. Thiều Nhiễm không hề do dự phủ định những lời này, ngửa mặt nhắm mắt lại.

Thanh âm Du Khinh Trần vang lên bên tai : « Cởi như thế nào, thì mặc vào như vậy cho anh. »

….. mặc cái gì mà mặc ? đúng là đầu gỗ không hiểu phong tình. Thiều Nhiễm len lén oán thầm, giơ tay sửa sang lại quần áo giúp người này, sau đó chậm chạp mặc quần áo của mình.

Di động đột nhiên vang lên, Thiều Nhiễm đặt điện thoại trên vai, nghiêng đầu, ngón tay linh hoạt cái lại cúc áo : « Vâng, xin chào. »

Du Khinh Trần thấy bộ dạng con người này thành thạo như vậy, tầm mắt dừng lại trên cái cổ trắng nõn của con người này hai giây, cong lên khóe miệng.

Thiều Nhiễm vừa trả lời điện thoại, vừa cài nút áo, áo sơ mi nhanh chóng được cài xong, đang chuẩn bị đưa tay nắm lấy điện thoại, Du Khinh Trần liền nắm lầy tay con người này.

Thiều Nhiễm : « …. »

Du Khinh Trần kéo tay con người này, không có ý buông ra, dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Thiều Nhiễm : kẹp chặt, đừng rớt.

« …. » Thiều Nhiễm không rảnh cùng hồ ly này xằng bậy, nghiêng đầu, đáp lại người trong điện thoại, « Trong tuần này không có lịch trình gì, vào ngày 26… »

Nói được một nửa liền dừng lại, cố gắng cắn chặt răng.

Du Khinh Trần từ phía sau ôm lấy con người này, một bàn tay vòng ở thắt lưng, tay kia thì hoàn toàn để không, có rất nhiều không gian để phát huy.

Thiều Nhiễm kiên trì : « Ừ….. Đúng, là như thế, đúng vậy….. »

Du Khinh Trần hôn nhẹ lên mặt người này, ở trên cái cổ lộ ra ngoài hạ xuống một nụ hôn.

Thiều Nhiễm suýt nữa kêu ra tiếng, ngay cả người trong điện thoại nói cái gì cũng không biết. cả đầu óc đều là Du Khinh Trần hôn như lông chim. Cổ nghiêng mệt quá, hung hăng trừng mắt con hồ ly này một cái.

Du Khinh Trần thức thời buông tay người này ra.

Thiều Nhiễm lập tức tập trung vào điện thoại, nhẹ nhàng thở ra. Giọng còn chưa hoàn toàn thả lỏng, đã lập tức nói ra.

« Xin chào, » Thiều Nhiễm cố gắng cắn răng, ngắt lời người trong điện thoại, « ngại quá, tôi…. Có việc…. »

Người trong điện thoại không có ánh mắt tiếp tục nói liên miên cằn nhằn, không có ý ngắt điện thoại.

Thiều Nhiễm sắp điên rồi, sợ hồ ly này làm chuyện xấu với mình.

Du Khinh Trần quả nhiên cong khóe miệng, một tay giam cầm con người này không cho lộn xộn, tay kia thì mò vào trong áo sơ mi.

Trong đầu Thiều Nhiễm oanh một tiếng, như có cái gì bị nổ tung, cắn môi dưới, qua một lát mới đáp lời người ở đầu bên kia điện thoại : « Mấy ngày nay đều bận rộn…. »

Du Khinh Trần thổi khí bên tai con người này, ý xấu ngậm lấy vành tai Thiều Nhiễm, tay kia thì nhéo nhéo thắt lưng.

Thân mình Thiều Nhiễm mềm nhũn, suýt nữa làm rơi mất di động trên tay.

Du Khinh Trần vẫn thực tri kỉ, không có phát ra thanh âm, chỉ là dùng khẩu hình miệng nói với con người này : thoải mái không ?

« Ừ…. » Thiều Nhiễm rốt cục nhịn không được kêu ra tiếng.

« Không sợ bị người khác nghe thấy sao ? » Du Khinh Trần tới gần tai con người này nhỏ giọng nói.

Thiều Nhiễm ngồi phịch trong lòng người này, cả người mềm nhũn như nước : « Hắn, hắn ngắt…. »

Du Khinh Trần đoạt di động trong tay con người này, tùy tay ném lên sô pha, đem người đặt lên tường, hung hăng hôn lên.

Qua thật lâu, Thiều Nhiễm cúi đầu thở phì phò, ánh mắt hơi mờ mịt : « Em, anh tiến bộ cũng quá nhanh….. »

Nghe vào còn có ý vui mừng.

Du Khinh Trần : « …. »

Thiều Nhiễm không sợ chết tiếp tục nói : « Cho tới bây giờ em cũng không cảm thấy kỹ thuật của anh lại tốt như vậy. »

« …. » Du Khinh Trần đã bị khiêu khích trực tiếp khiêng người này lên, ném lên giường.