Bám Đùi Thụ Chính Trà Xanh Liền Bị Thụ Chính Và Bọn Kia Đè

Chương 107: Cuộc truy tìm vợ (1)




Mở mắt tỉnh dậy trong một căn phòng tối mà ẩm thấp, mà nói tối vậy chứ nó chẳng tối lắm đâu

Chẳng qua là cậu bị bịt mắt bên mới thấy nói tối vậy thôi, còn mùi ẩm thấm là do khứu giác của cậu rất nhạy

Bỗng tiếng nói vang lên, nhưng cậu không biết đó là ai nên đành im lặng lắng nghe

???:"Lại xem nó tỉnh chưa, nó mà chưa tình thì cứ bỏ mặc nó ở đó đi, chúng ta chỉ làm theo lời của kẻ thuê chúng ta thôi"

Cậu vừa nghe gì đấy, có kẻ đứng sau thực hiện vụ bắt cóc này sao, rốt cuộc thì cậu đã mang oán với ai vậy chứ

Rồi bọn kia bỏ đi ra khỏi nơi giam cầm cậu, cứ thế cậu bị bỏ đó đói vừa mang tâm trạng sợ hãi nhưng cũng khuyên mình nên bình tĩnh lại, nếu không thì mọi chuyện cũng chẳng thành công vẻ vang gì cho mấy

Gia Nhi không ngừng khuyên nhủ mình

Gia Nhi:"Được rồi mày không nên sợ hãi gì cả, mình nên bình tĩnh lại mới được"

Cùng lúc đó tại chỗ của các công tất nhà của Trần gia đấy chứ còn gì

Lệ Phong sốt ruột:"Kì lạ sao em ấy không nhấc máy điện thoại vậy chứ"

Dạ Huyết:"Đã là mười hai giờ tối rồi, rốt cuộc em ấy đang ở đâu vậy chứ"

Bỗng tiếng nhắn tin từ các công còn lại vang lên

Tử Liêm:"Mau tới đường yyy đi nhanh lên,bọn tớ tìm thấy vết máu và điện thoại của Gia Nhi này"

Thu Nguyệt:"Cái gì cơ", rồi tắt máy và bắt đầu lấy xe chạy tới hiện trường nơi mà Gia Nhi mất tích để lại cái điện thoại của mình

Tại nơi Gia Nhi bị đánh cho ngất

Sương Băng:"Đúng là điện thoại của Gia Nhi rồi, còn em ấy đâu, với lại cái vết máu gì đây??"

Nhật Dạ:"Cậu có hỏi thì bọn tớ cũng chẳng biết đường mà đáp đâu"

Tinh Nguyên:"Bởi bọn tớ mới đi ngang qua đây thôi"

Nguyệt Quang:"Giờ không phải là lúc đổ lỗi, chúng ta cần chia nhau đi hỏi người dân xung quanh coi có thấy không đã"

Và rồi họ cùng nhau gật đầu chia nhóm ra hỏi thăm người dân nơi đó có nhìn thấy Gia Nhi không, nhưng vẫn đổi lại là cái lắc đầu không biết

Cuối cùng họ tụ hợp lại chỗ cũ mà sốt ruột lên xuống không thôi

Bỗng từ xa tiếng nói chuyện của những đứa trẻ vang lên, và từ chính lời nói đó đã gợi ý cho họ

???:"Này cậu không được xả rác ở đây đâu, ở đây có máy quay ẩn đấy"

Nghe cậu bạn nói thế cậu nhóc đó bắt đầu sợ hãi mà bỏ rác đúng nơi quy định,....

Tử Nhạn:"Đúng rồi, nơi đây có máy quay ẩn, chúng ta nên tới tổ dân phố xem coi thế nào"

Cộp cộp tiếng chân chạy bắt đầu vang lên thành một đoàn cộng thêm tiếng thở dốc khi chạy, lẫn những nội tâm luôn mong rằng Gia Nhi không sao

Tại tổ dân phố

???:"Mấy đứa tới đây có chuyện gò không"

Họ thở dốc mà nói

Ngọc Sương:"Chú ơi làm ơn chiếu máy quay cho bọn cháu xem có được không ạ"

Thiên Dạ:"Vợ của bọn cháu mất tích từ sáng tới giờ rồi"

Những người trong tổ dân phố rất nhanh mà chiếu máy quay phim lên cho họ xem, thì đúng thật là Gia Nhi bị người trùm đầu kín đáo đánh cho ngất, rồi cùng đồng bọn đó bắt đầu đưa cậu đi tới một nơi nào đó không ai biết đến cả

Nhưng thật may thay đó chính là, họ thấy được biển số xe của kẻ đã đem Gia Nhi đi

Ngọc Sương:"Chú ơi, phóng to biển số xe đó có được không ạ"

Thiên Dạ:"Rồi các chú gọi bên cảnh sát giam giữ tội phạm đến cùng bọn cháu đến nơi đó được không?"

???:"Mấy cháu biết ở đâu rồi à!!"

Nhạn Điệp:"Vâng ạ, bọn cháu biết ở đâu rồi ạ, đó là khu nhà bỏ hoang đang trong tình trạng thi công dở dang"

Nhật Dạ:"Nhưng vì thiếu vốn nên nó đã bị bỏ tới giờ"