Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 36: Phần 5. Kim Ngọc




——Mở Đầu

Muôn ngàn tinh tú chiếu rọi bầu trời, duyên phận tiền kiếp với đời này không cách nào cắt đứt.

Từ Tam Hoàng Ngũ Đế, thuở vũ trụ hồng hoang, cho đến kẻ chợ người quê, yêu ma quỷ mị, đều chẳng thoát khỏi một chữ “tình”.

Hôm nay, ta xin kể một mẩu chuyện về cung đình. Triều đại không rõ, nhân vật không nêu tên. Chư vị quan khách chỉ xin lắng nghe cho vui mà thôi.

Nói về đêm đó, khi ngự tiền thị vệ uy phong lẫm liệt xông vào tẩm cung, người đầu tiên hắn nhìn thấy là Võ Trạng Nguyên Bạch Nhứ Kỳ. Bạch Nhứ Kỳ nắm một thanh chủy thủ sắc bén dài tám tấc chuẩn bị hành thích Nữ Đế đang nghiêng mình trên long sàng, nhưng y bị thị vệ đè xuống đường.

Chỉ nghe Nữ Đế nghiêm nghị chất vấn: “Bạch Nhứ Kỳ, ngươi vì cớ gì mà làm vậy?”

Bạch Nhứ Kỳ ngông cuồng cười lớn: “Yêu Đế hại nước hại dân, ai ai cũng có thể tru diệt!”

Nghe thử xem, Bạch Nhứ Kỳ có phải ngay thẳng, chính khí đầy mình hay chăng?

Nhưng các vị không biết đâu, lúc này y chỉ mặc áo trong, thân trên trần trụi; còn Nữ Đế cũng khoác áo mỏng, dung nhan phảng phất nét tình.

Trong phòng, ánh nến lập loè, hương thơm bí ẩn vây quanh, chẳng phải là ý mà các vị đang ngờ đến sao?

Đáng tiếc, cuộc vui chẳng thành, chỉ còn lại ánh đao sắc lạnh.

Nữ Đế nói: “Bạch Nhứ Kỳ chỉ là một tên công tử bột, khi nào lại có lòng vì nước vì dân đến thế? Khai ra ngươi nhận lệnh từ ai? Trẫm sẽ tha chết cho ngươi.”

Bạch Nhứ Kỳ lớn tiếng không biết xấu hổ: “Lão tử muốn giết ai thì giết, chưa bao giờ nhìn sắc mặt ai mà làm!”

Nữ Đế không vội không vàng, cười đáp: “Ngay cả thê tử mới cưới, Ngọc Kiều Nương, ngươi cũng nhẫn tâm bỏ rơi sao?”

Bạch Nhứ Kỳ cười gian, vô tình vô nghĩa mà nói: “Ta với bệ hạ còn mập mờ không rõ, lẽ nào lại chung thuỷ với người khác?” Lời lẽ vô sỉ của Bạch Nhứ Kỳ hoàn toàn chọc giận Nữ Đế, y bị tống vào ngục, hồn định bay xa.

Thưa các vị quan khách, thử hỏi Bạch Nhứ Kỳ là hạng người thế nào?

Nghe nói tuy Bạch Nhứ Kỳ có thân hình cường tráng uy mãnh, nhưng y lại ăn chơi trác táng, không chuyện ác nào không làm. Ấy vậy mà y lại đỗ đầu khoa thi võ trạng nguyên.

Nữ Đế thấy y trong buổi điện thí liền nhìn trúng dung mạo, ngoài mặt phong cho y chức thị vệ cận thân, thực chất giữ bên người làm nam sủng.

Phải nói rằng Bạch Nhứ Kỳ ngầm được không ít lợi lộc, vì cớ gì lại làm ra hành vi mưu nghịch giết vua?

Y và Nữ Đế rốt cuộc có bí mật nào không thể bày tỏ?

Xin mời các vị chư khách, hồi sau phân giải…

Người kể chuyện vỗ một tiếng lên mặt bàn khiến khắp nơi trầm trồ, vỗ tay tán thưởng.

Ta nghe mà thấy chưa đã, phải bóc thêm mấy hạt dưa để dịu bớt tâm tình.

Ta hỏi Tằng Tri Hứa: “Ngươi thấy thế nào?”

Tằng Tri Hứa uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Mấy kẻ bán tin tức trong cung cấm càng lúc càng ngông cuồng, đến chuyện khuê phòng của bệ hạ cũng dám đem ra đồn đãi.”

Ta gật đầu đồng tình.

Dù người kể chuyện có ý mập mờ, nhưng chẳng khó nhận ra nhân vật đã được đổi tên kia là ai.

Nữ Đế đương nhiên chính là Nữ Hoàng bệ hạ của chúng ta, còn Bạch Nhứ Kỳ… chẳng phải là vị công tử từng có gia tài bạc triệu, nửa năm trước thi đỗ Võ Trạng Nguyên, bên ngoài hào nhoáng mà bên trong mục nát, chính là Kim Ngọc Lang sao?

Tằng Tri Hứa lại nói: “Kim Ngọc Lang được sủng ái gần nửa năm, vì sao hắn lại ra tay lúc này? Hắn có võ công cao cường, nhưng theo lời Đỗ Nặc kể lại, lúc bị bắt hắn không hề kháng cự.”

Ta đáp: “Ta lại tò mò, vì sao hắn đỗ được võ trạng nguyên?”

Ta và Tằng Tri Hứa nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ sự khuất tất này không cần nói cũng tỏ.

Cái chết của Kiều Mộc Đình đã phơi bày sự dối trá trong khoa cử, khiến cho những trò mua quan bán chức, tranh đấu giữa các phe phái dần lộ rõ. Ta và Tằng Tri Hứa phối hợp phá mấy vụ án, từng bước lần ra kẻ đứng sau màn.

Nhưng đúng lúc này, chúng ta bị trấn áp. Có kẻ ngầm ngăn cản không cho điều tra thêm.

Tằng Tri Hứa mất chức quan giờ chỉ còn là thường dân áo vải; ta lại càng thảm hơn, đắc tội với bệ hạ, đến mặt cũng không dám xuất hiện, kẻo rước lấy họa sát thân.

Vậy nên, làm rõ cách Kim Ngọc Lang đỗ trạng nguyên là vô cùng quan trọng.

- ---------------

Ta là Ngọc Trí, ta là ái nữ duy nhất của Ngọc Viên ngoại trong thành.

Gia cảnh của ta vô cùng sung túc, từ nhỏ đã nhận đủ sự thương yêu của phụ mẫu. Cả đời này ta chẳng cầu mong gì nhiều, chỉ mong phụ mẫu được khỏe mạnh, sống lâu, ta có thể tìm được ý trung nhân, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình yên.

Thế nhưng, tất cả những ước mơ và hy vọng của ta đều bị tên cẩu tặc Kim Ngọc Lang xé nát!

Ta còn nhớ hôm đó là ngày mùng tám. Ta chỉ định ra ngoài mua một vài bức tranh chữ để tặng cho Trương lang, thì bỗng nghe thấy tiếng hô từ xa vang đến: “Kim công tử giá lâm, dân thường tránh đường!”

Ta biết ngay lại là Kim Ngọc Lang dẫn đám tay chân của hắn đi hoành hành bá đạo trong thôn làng.

Ban đầu ta nghĩ sẽ nhanh chóng quay về nhà, nhưng ta lại bị chặn cùng những bá tánh vô tội khác dọc bên đường.

Kim Ngọc Lang cưỡi ngựa, nhởn nhơ nhai mía mà tới.

Hắn cứ ngông nghênh, nhổ vỏ mía xuống đất một cách bừa bãi, vừa kiêu căng vừa nhếch nhác, không biết xấu hổ mà thản nhiên hưởng thụ sự tâng bốc của đám tay chân.

Các ngươi nói xem, Kim Ngọc Lang có thể ngang ngược đến thế nào?

Khi hắn đi ngang qua Phiêu Hương Viện, từ trên cao bay tới một tấm khăn lụa, không lệch chút nào, rơi ngay trước mặt hắn. Đào nương của Phiêu Hương Viện nhìn hắn đắm đuối, gọi ngọt ngào: “Kim lang, khi nào ngài lại đến cùng nô gia chung vui đêm xuân đây?”

Nhưng Kim Ngọc Lang chỉ khẽ cười khinh miệt, hắn ném tấm khăn xuống đất, công khai bẽ mặt Đào nương ngay giữa phố xá.

Một ông lão bán dưa lùi lại không kịp, xe gỗ của ông lật nhào bên lề đường, dưa hấu đổ vương vãi, ruột đỏ nát bấy.

Kim Ngọc Lang vô tình giẫm phải một quả dưa, đám gia đinh lập tức vung gậy đánh người.

Ông lão ấy còn lớn tuổi hơn cả tổ phụ ta, sao ta có thể nhẫn tâm mà đứng nhìn? Ta không kìm lòng được lao ra ngăn cản hành vi hung bạo của hắn. Và đó, chính là điều khiến ta hối hận nhất đời này.

Đám tay chân bao vây ta chặt chẽ, Kim Ngọc Lang từng bước tiến lại gần, ngả ngớn nhấc cằm ta lên. Ta không tài nào giãy ra khỏi tay hắn.

Đến giờ ta vẫn còn nhớ đôi mắt của hắn như mắt diều hâu, chằm chằm nhìn ta không rời, như thể ta là con mồi của hắn, đôi mắt ấy khiến toàn thân ta run rẩy, ghê tởm đến cực điểm.

Hắn hỏi ta: “Ngươi tên gì?”

Ta không trả lời hắn liền bóp mạnh cằm ta, ta chưa từng đau như vậy. Nhưng ta không muốn khóc trước mặt hắn.

Thấy ta không mở miệng, Kim Ngọc Lang cười nhạt, tiến lại gần hơn nữa.

Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt ta làm ta chỉ muốn ói.

Kim Ngọc Lang liếc qua Phiêu Hương Viện, hắn nói: “Không nói à? Bổn thiếu gia sẽ ném ngươi vào Phiêu Hương Viện làm kỹ nữ, để cho ngàn người ngàn lần cưỡi…”

Ta thực sự hoảng sợ, đành nói cho hắn tên của ta.

Ta tưởng hắn sẽ buông tha, không ngờ hắn lại vô liêm sỉ sờ lên mặt ta, đã vậy hắn còn nói: “Đợi làm thê tử của bổn thiếu gia đi.”

Đó chính là khởi đầu của cơn ác mộng đời ta.

Kim Ngọc Lang vừa mở miệng, phụ mẫu của hắn lập tức đến nhà ta, nói là đến cầu hôn nhưng thực chất là uy hiếp.

Sao ta có thể lấy hắn? Nhưng ngặt nỗi Kim gia quyền thế áp đảo, Ngọc gia chúng ta không thể địch lại. Phụ thân không đồng ý thì Kim lão gia sẽ làm cho nhà ta không còn đường làm ăn.

Sau vài tháng chịu đựng việc buôn bán trong nhà cũng dần đi xuống. Ta không muốn phụ mẫu phải khổ sở vì mình mà đành đồng ý hôn sự này.

Ta lén cất một gói thuốc độc, đợi đến ngày thành thân sẽ dùng cái chết để giữ lòng trong sạch. Ta thà chết chứ không để tên súc sinh ấy được như ý!

Nhưng ta nào ngờ, vào khoảnh khắc ta chuẩn bị uống thuốc, Kim Ngọc Lang đột nhiên vén rèm kiệu nắm lấy tay ta!

Thuốc độc rơi vãi khắp nơi, hắn nhìn ta chằm chằm như muốn nuốt chửng ta.

Ta đau đớn, không ngừng đấm đá và chửi rủa.

Kim Ngọc Lang siết chặt gương mặt ta, ép ta không thể động đậy, rất lâu sau hắn mới bật cười lạnh lùng.

“Làm khó người khác à, quả thật chẳng phải bản lĩnh gì hay ho.”

Hắn buông ta ra, cười cợt nói với ta: “Bổn thiếu gia không cưới ngươi nữa, ngươi không cần phải chết.”

Ta không thể nào tin nổi vào tai mình, trời biết lúc đó hắn đang nổi cơn điên gì. Thế nhưng về sau hắn thực sự từ hôn, còn bồi thường cho phụ thân ta một khoản lớn.

Sau đó, ta thấp thỏm suốt nhiều ngày, quả nhiên hắn không quay lại gây phiền toái, ta tưởng mình đã thoát khỏi họa lớn. Chẳng bao lâu sau, nghe nói Kim Ngọc Lang lại thi đỗ Võ Trạng Nguyên.

Kim Ngọc Lang lâu ngày không đến quấy rầy, ta cứ ngỡ giữa ta và hắn coi như đã kết thúc, nào ngờ có một ngày Hoàng Đế lại ban hôn cho chúng ta!

Mà khi ấy ta đang chuẩn bị thành thân với Trương lang!

Trời đất như sụp đổ, tất cả của ta đều tiêu tan cả rồi. Nhất định là Kim Ngọc Lang cố ý đùa bỡn ta mới xin Hoàng Đế ban hôn này, bằng không cớ gì bệ hạ lại chỉ định ta gả cho hắn?!

Mà ta chỉ là thường dân bé nhỏ, sao dám trái lệnh vua? Tình nghĩa giữa ta và Trương lang, cũng từ đây mà chấm dứt…

-

Nói đến đây, Ngọc Trí cô nương đã trút hết nỗi lòng uất ức, nước mắt giàn giụa.

Giờ đây, nàng bị liên lụy bởi Kim Ngọc Lang, ngay cả phụ mẫu nàng cũng bị giam cầm trong phủ, chờ đợi xử lý.

Ngọc Trí cô nương lại kể về người trong lòng của nàng – Trương thư sinh, người đã học hành vất vả nhiều năm, chỉ mong sau khi đỗ đạt có thể đường hoàng cưới nàng.

Nào ngờ, Kim Ngọc Lang lại xen ngang. Khi xưa, Kim Ngọc Lang khắp nơi gây khó dễ cho Trương thư sinh, thậm chí còn theo vào Văn Viễn Thư Viện, nơi Trương lang theo học, y trở thành học trò ở đó.

Ta giật mình, “Ngươi nói là Văn Viễn Thư Viện, nơi bốc cháy đột ngột một tháng trước khiến phu thê viện trưởng thiệt mạng trong biển lửa, giờ chẳng còn nữa đó sao? Kim Ngọc Lang từng học ở đó à?”

Ngọc Trí cô nương căm hận nói, “Đúng vậy, khi ấy hắn quậy phá đến nỗi thư viện náo loạn, mọi người khổ sở không chịu nổi! Ngọn lửa đó nhất định là do hắn gây ra!”

Lời của Ngọc Trí cô nương khiến ta nghĩ ngợi. Thời điểm xảy ra vụ cháy ở Văn Viễn Thư Viện quá gần với việc Kim Ngọc Lang mưu sát Nữ Hoàng, khiến người ta khó mà không liên tưởng hai sự việc lại với nhau.

Tằng Tri Hứa nhanh chóng xác nhận suy nghĩ của ta.

Nói thêm rằng vì vụ tố cáo trước đó, nay Tằng Tri Hứa đã trở thành một bạch y thường dân, nhưng điều này không ngăn được hắn tiếp tục nắm trong tay tài liệu tường tận nhất của Đại Lý Tự.

Theo điều tra của hắn, nhiều năm qua Văn Viễn Thư Viện đã bồi dưỡng không ít nhân tài cho triều đình, nếu xét về tỷ lệ thành công, thậm chí còn cao hơn cả Quốc Tử Giám đôi chút.

Nghĩ cũng phải, ngay cả kẻ phóng đãng vô lại như Kim Ngọc Lang cũng có thể vào Văn Viễn Thư Viện mà thi đỗ Võ Trạng Nguyên, chuyện này sao có thể không khiến người ta sinh nghi?

Thế nhưng, một thư viện tốt đẹp như vậy đột nhiên bị thiêu rụi chẳng còn gì sót lại.