Bẩm Báo Điện Hạ, Thái Tử Phi Lại Đi Kiếm Tiền Rồi

Chương 5: 5: Cô Có Bàn Tay Vàng





Nguyệt Y Nhiên tất nhiên không thèm để ý Cố Ngôn Chiêu, mà dựa theo phương hướng trong ký ức của chính chủ, đi về phía viện của mình.

Cho dù Cố Ngôn Chiêu có nghi ngờ tại sao cô lại biết cái giá sẽ sập xuống, cũng tuyệt đối đoán không ra nguyên nhân.

Bởi vì từ nhỏ cô đã có một kỹ năng đặc biệt, đó chính là thấu thị (nhìn xuyên qua).

Đương nhiên, cũng không phải có thể thấu thị tất cả, hơn nữa loại tình huống này cũng chỉ xuất hiện ngẫu nhiên.

Nhưng sau khi trưởng thành, cô phát hiện ra khả năng thấu thị xuất hiện nhiều nhất khi cô quan sát vũ khí và kiến trúc.


Khi cô quan sát kiến trúc, tầm mắt không chỉ có thể xuyên thấu phần ngoài kiến trúc, còn nhìn được rõ ràng kết cấu thật nhỏ phía bên trong.

Nhỏ như những miếng gỗ bề ngoài vẫn hoàn hảo nhưng thực ra bên trong đã bị mọt, lớn thì có thể nhìn đến toàn bộ cấu tạo của một tòa lầu cao.

Cũng chính bởi vì vậy, lên đại học cô mới lựa chọn chuyên ngành kiến trúc xây dựng.

Nhưng, kỹ năng này cũng có một nhược điểm, đó chính là trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng lại.

Cô đã từng thử quan sát nhiều lần trong một ngày, kết quả thị lực từ nhỏ đã vô cùng tốt của cô trong mấy ngày sau đó lại giống như bị cận nặng, nhìn gì cũng không rõ.

Như cái giá kia, tuy rằng thoạt nhìn vô cùng chắc chắn, nhưng khi nãy khi tầm mắt của cô nhìn xuyên qua vỏ gỗ bên ngoài, đã nhìn thấy rất rõ ràng, chỗ mắt nối cố định ở chân giá đang bị mọt gặm.

Mối nối rất nhanh sẽ bị gặm đứt, chỉ cần mối nối bị gặm đứt, giá gỗ sẽ không thể giữ cố định được nữa, tất nhiên sẽ sập.

Cho nên, vừa rồi cũng có thể nói là do cô gặp may, vừa lúc đụng phải cái giá có vấn đề.


Đương nhiên, chuyện này cô tất nhiên sẽ không nói cho tên cẩu thái tử Cố Ngôn Chiêu kia, nếu hắn thật sự muốn biết, thì tự nghển cổ lên hỏi ông trời đi!
Về tới Tê Nguyệt Các, Nguyệt Y Nhiên bởi vì miệng vết thương trên người, thể lực dường như cũng đã tới cực hạn, sau khi trở về phòng ngã người lên giường liền lập tức ngủ.

Mà bên kia, Cố Ngôn Chiêu tuy rằng bị Nguyệt Y Nhiên chọc tức không nhẹ, nhưng vẫn hạ lệnh nghiêm trị tên người hầu.

Lâm Phán Nhi tuy tránh được một kiếp, nhưng sau khi trở về tức giận đến mức gần như đập nát hết tất cả đồ trong phòng.

Xuân Anh sợ hãi đứng một bên, đến khi Lâm Phán Nhi phát tiết không sai biệt lắm, mới dám tiến lên khuyên bảo.

"Nương nương, lần này tuy rằng chúng ta thất bại, nhưng dù sao cũng làm cho Thái tử phi ăn không ít đau khổ......"
"Ăn một ít khổ như vậy thì tính cái gì!" Lâm Phán Nhi hung tợn ngắt lời Xuân Anh, "Cô ta một ngày còn chưa chết, vị trí Thái tử phi vẫn bị cô ta bá chiếm thêm một ngày! Ta gả cho Thái tử đã mấy tháng, Thái tử còn chưa từng tới viện của ta một lần nào, nếu cứ tiếp tục thế này, ta cái gì cũng không đạt được!"
Cho dù không chiếm được sự sủng ái của Thái tử, nàng cũng nhất định phải đạt được vị trí Thái tử phi!

Xuân Anh lên tiếng khuyên bảo: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy ngài không cần quá sốt ruột, ai mà không biết Thái tử đối với Thái tử phi chán ghét đến cực điểm, ngay cả lúc này đây Thái tử phi xả thân cứu giúp, Thái tử cũng chưa từng có phản ứng gì, phế đi nàng ta cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
"Hừ, tuy là như thế, nhưng ngươi đừng quên, còn có một Hạ Nhược Liễu! Nếu cứ tiếp tục thế này, một khi Hạ Nhược Liễu vào cửa, cho dù có phế đi Nguyệt Y Nhiên, vị trí Thái tử phi rơi xuống đầu ai vẫn còn chưa chắc......"
Đang nói, Lâm Phán Nhi đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, ánh mắt lộ ra ý cười.

"Đúng a, bổn phi sao lại quên, còn có một Hạ Nhược Liễu a!"
"Nương nương, ý của ngài là?"
Lâm Phán Nhi hít sâu một hơi, nhướng mày nói: "Ngày mai ngươi đi truyền lời cho Hạ tiểu thư, nói bổn phi mời nàng tới phủ Thái tử chơi!"
Lần này, nàng muốn để Thái tử điện hạ tự mình xử trí Nguyệt Y Nhiên!.