Học kỳ 1 lớp 12 rất nhanh kết thúc, Trúc Lâm Sâm Nhất vẫn như thường lệ, giữ vững ngôi vị đầu bảng.
Đáng tiếc là cho dù kỳ nghỉ đông đã đến, học sinh năm 3 vẫn phải tiếp tục ở lại trường học bổ túc.
Lúc chỉ còn cách tết Nguyên đán một tuần, bài giảng cuối cùng cũng đã xong.
Sau giờ học, Trúc Lâm Sâm cùng hai người Lục Lộ, Tiêu Vũ, liền chạy đến một nhà hàng đặc sản mới mở ở trung tâm thành phố, Lục Lộ đã sớm thèm nhỏ dãi, vậy nên ba người đã thỏa thuận, sẽ đi ăn ngay khi đến kỳ nghỉ.
“Hương vị thức ăn ở canteen gần đây giảm xuống rõ ràng, bây giờ chỉ còn lại học sinh năm ba, không phải càng cần chăm sóc chúng ta thật tốt sao?” Lục Lộ vừa ăn vừa nói, “Đồ ăn đều ăn đến khó chịu, làm sao có thể thi đại học thật tốt được chứ?”“Coi như cho cậu ăn cua đế vương, không thi đậu vẫn là không đậu.
” Ở một bên, Tiêu Vũ không chút lưu tình vạch trần cô.
“Cậu nói ai thi không đậu chứ?” Lục Lộ trừng mắt.
“Đều sắp thi tốt nghiệp rồi, hai người các cậu cũng bớt đấu võ mồm một chút đi,” trông thấy hai người lại muốn ầm ĩ lên, Trúc Lâm Sâm vội vàng ngăn cản, cô cầm hai cái đùi gà, lấp vào bên trong miệng hai người đối diện, “Tớ thấy lần này thành tích thi cuối kỳ của Lộ Lộ cũng không tệ lắm, học kỳ sau chăm chỉ thêm chút nữa, vẫn có hi vọng vượt qua kỳ thi của đại học Hán.
”“Chỉ là có hi vọng thôi mà, 1% hi vọng so với 99% hi vọng vẫn là bản chất khác biệt.
” Tiêu Vũ mơ hồ lầu bầu một tiếng.
“Cậu chờ đó! Tớ mà không thi đậu đại học Hán, tớ thề không làm người!” Lục Lộ một tay cầm đùi gà, hung tợn chỉ vào Tiêu Vũ, “Nhưng nếu tớ thi đậu thật, cậu phải đáp ứng làm nhân vật chính trong manga của tớ!”“! ! ”Bình thường Lục Lộ thích vẽ tranh manga, những bức tranh cô ấy vẽ đều là những anh chàng đẹp trai.
Cô ấy đã từng lén lút lấy Tiêu Vũ làm nguyên mẫu vẽ một bức tranh, kết quả, không cẩn thận bị Tiêu Vũ nhìn thấy, Tiêu Vũ với cô ấy chiến tranh lạnh một tuần, về sau cô ấy cũng không dám vẽ nữa.
Rõ ràng, cô ấy vẫn chưa hết hi vọng.
Trúc Lâm Sâm nhịn không được cười ra tiếng, hứng thú nhìn phản ứng của Tiêu Vũ.
Chỉ thấy Tiêu Vũ vùng vẫy cùng giãy dụa, cuối cùng cắn răng nói: “Ngược lại nếu như không thi đậu, thì cậu không được tiếp tục vẽ những tiểu hoạt hình kia nữa!”Lục Lộ: “Một lời đã định!”Tiêu Vũ: “Một lời đã định!”Hai người nói xong, đồng loạt nhìn về phía Trúc Lâm Sâm, trăm miệng một lời: “Sâm Sâm, cậu làm nhân chứng!”Trúc Lâm Sâm tự nhiên gật đầu đồng ý, nếu như ba người có thể thi đậu cùng trường đại học Hán, đó là đương nhiên là chuyện tốt.
Ba người sau khi ăn xong, thấy thời gian còn sớm, tiện thể đi qua tiệm sách gần đó.
“Hình như sư tỷ rất thích lập trình.
”Trúc Lâm Sâm chọn vài quyển sách hướng dẫn, đi tới khu vực sách dành cho máy tính, đang nghiêm túc chọn, một giọng nói quen thuộc liền vang lên bên tai cô.
Trúc Lâm Sâm sợ hết hồn, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy Kỷ Phi Ngôn đang đứng ở bên cạnh, cầm một quyển sách toán học trong tay, đang có chút hứng thú đứng nhìn cô.
Kể từ sau khi Trúc Lâm Sâm từ bỏ điểm đến lý tưởng là sân thượng, dường như chưa gặp lại cậu, ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Hôm nay, không nghĩ tới, lại ngẫu nhiên gặp cậu ở tiệm sách.
“Không có, tôi chỉ xem qua một chút thôi.
” Trúc Lâm Sâm bình tĩnh phủ nhận, chỉ chỉ sách dạy kèm trong tay, “Tôi mua là những quyển này.
”Có một loại hương vị giấu đầu lòi đuôi.
Kỷ Phi Ngôn nhíu mày: “Nghe thầy Trúc nói, lý tưởng của sư tỷ là trở thành một nhà toán học?”“! ! ” Đó là hi vọng của bố cô Trúc Hạo Nhiên, cùng với mẹ cô Trần Tiểu Nhã!Hai vị đại lão của Trúc gia đều là giáo viên dạy toán, cảm tình đối với toán học so với cô còn sâu hơn, luôn hi vọng cô một lòng cống hiến cho toán học, tốt nhất về sau có thể trở thành chuyên gia về lĩnh vực toán học, vì ngành này đóng góp một viên gạch.
Trúc Lâm Sâm từ nhỏ đã nhát gan, thật sự không dám chống lại bố mẹ.
Cô nhớ kỹ có một lần, trường tiểu học tổ chức hoạt động dành cho học sinh cùng người thân, có một tiết mục trong đó là để các bạn nhỏ nói ra lý tưởng của mình.
Lúc ấy cô đã biết hi vọng của bố mẹ đối với mình, nghĩ không muốn để bố mẹ thất vọng, ở trước mặt tất cả phụ huynh, giáo viên cùng bạn học, lần đầu tiên trong đời cô nói dối: “Lý tưởng của em là trở thành một nhà toán học.
”.