Hôm sau trước khi Tần Thiên Thời rời khỏi, chuẩn bị muốn đến cáo từ với đại ca, đi đến ven hồ, lại thấy hắn và Bạch Tiểu Mộc đang ngồi trên một con thuyền nhỏ, thần thái hai người có sự thân mật không nói lên được.
Y mỉm cười, nói với Trình Mai ở bên: “Dì Trình, ta không đi quấy rầy đại ca và đại tẩu nữa, làm phiền dì giúp ta chuyển cáo với đại ca một tiếng, nói ta về rồi.”
“Được rồi, Tần thiếu gia.” Quay đầu liếc nhìn hai người bên hồ lần nữa, Trình Mai tiễn Tần Thiên Thời xuất cốc.
Mà lúc này Bạch Tiểu Mộc đặt mình trên chiếc thuyền nhỏ, cười khúc khích thò tay vào trong nước hồ mát lạnh nghịch nước, nói:
“Trong hồ này có nhiều thủy điểu quá, hơn nữa đều là từng đôi từng cặp.” Giống như nàng và Trầm Thiên Thu lúc này vậy. Trải qua hôm qua, nàng và hắn xem như là đã giao lòng mình, hắn không đuổi nàng đi nữa, sớm ra còn dẫn nàng đến du hồ, khiến nàng vui đến nỗi cười toét miệng hết cả buổi.
Trầm Thiên Thu lúc có lúc không mà xuôi mái chèo, để mặc chiếc thuyền nhỏ trôi theo nước hồ, thấy nàng cười cả buổi, hắn nhìn mãi không chán, đáy mắt lộ ra tia sủng nịch. “Ù, khí hậu trong cốc này thích hợp, có không ít chim chóc tới đây.”
Vừa mới nói xong, Bạch Tiểu Mộc cảm thấy ngón tay giống như bị cái gì rỉa vậy, cúi đầu nhìn, kinh hô: “A! Có cá, lớn ghê.”
“Không chỉ một con thôi đâu, nàng nhìn kĩ xem, trong hồ này có không ít cá lớn xinh đẹp.”
Nàng vội vàng cúi đầu thăm dò dưới hồ, quả nhiên phát hiện không ít đám cá vừa to vừa béo đang bơi trong hồ nước. “Đúng là nhiều ghê.”
Biểu tình sinh động lúc thì kinh ngạc lúc thì ngạc nhiên của nàng, khiến cho Trầm Thiên Thu nhìn chăm chú, không nỡ di dời tầm nhìn ra khỏi mặt nàng. Sau này nàng rời đi rồi, hắn chi có thể dựa vào những hồi ức này để mà sống tiếp, cho nên hắn mặc cho tâm tình càn rỡ của mình mà chăm chú nhìn nàng, đem từng nụ cười, từng biểu tình đều cẩn thận thu hết vào đáy mắt.
Quay đầu đón nhận ánh mắt chăm chú mà nóng rực của hắn, Bạch Tiểu Mộc e lệ cúi đầu, nhưng lại không muốn bỏ qua tình cảm trong mắt hắn, chợt ngẩng đầu lên nghênh hướng hắn.
Sự bao dung và sủng ái dễ nhìn thấy trên mặt hắn kia, khiến cho khóe miệng nàng càng nhếch càng cao. Bọn họ như vậy coi như là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt rồi nhỉ. Nhớ đến những chuyện tối qua Tần Thiên Thời nói, nàng cười hỏi: “Trầm Thiên Thu, lúc đó cha đem chàng cướp đến Vọng Vân trại, có phải chàng đã nhận ra ta rồi không?” Đợi đã, nàng không nên gọi hắn là Trầm Thiên Thu nữa, nên sửa miệng gọi hắn là Thiên Thu hoặc là… tướng công mới đúng.
“Có ý gì?”
“Chàng đừng giấu nữa, hôm qua Thiên Thời đã nói hết cho ta rồi, huynh ấy nói năm ngoái trong khách điếm, người kịp thời từ trong tay hái hoa tặc cứu thoát ta, thực ra là chàng chứ không phải huynh ấy.”
“Đệ ấy nói rồi?” Trầm Thiên Thời có chút ngoài ý muốn, không ngờ Thiên Thời lại nói với nàng chuyện này.
“Ừm. Sau khi biết chuyện này, thì ta có thể lí giải được tại sao sau khi thấy ta, biết rõ là cướp sai người, vẫn cố ý muốn bái đường với ta.” Hì, nhất định là giống như những gì Thiên Thời nói, năm ngoái, hắn sớm đã có hảo cảm với nàng rồi, nghĩ vậy, Bạch Tiểu Mộc nhịn không được đắc ý nho nhỏ.
Nói cho cùng, là hắn thích nàng trước.
Nàng nghĩ sai rồi! Sở dĩ hắn bái đường với nàng, không phải vì nguyên nhân này, mà là…đáp án thật sự hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói cho nàng, cứ để nàng cho rằng là vậy đi, nếu như vậy có thể khiến nàng vui vẻ, hắn sẽ để bí mật này vĩnh viễn chôn sâu trong lòng hắn.
Vươn tay ra, hắn nhẹ vén sợi tóc bị gió thổi trước trán ra sau tai, bàn tay đeo bao tay màu đen chạm nhẹ vào má nàng, Bạch Tiểu Mộc hơi ngừng thở.
Lúc này, cặp mắt đen mang theo ánh xanh kia của hắn nhìn nàng không chớp lấy một cái, khiến cho lòng nàng lúc này tựa như mặt hồ bị gió làm cho gợn sóng vậy, khẩn trương đến phát loạn, nhưng lại kì vọng hắn có thể hôn nàng một cái, càng gần hơn chút, nhớ đến nụ hôn chuồn chuồn lướt nước ngày đó, theo bản năng mím môi lại.
Hắn muốn đụng nàng, muốn quên mình mà hôn nàng thật sâu, nhưng những điều này hắn không thể làm, toàn thân hắn đều là độc, chỉ cần da thịt đụng vào nàng, nàng sẽ trúng độc, cho nên dù bị khát vọng mãnh liệt đau khổ giày vò, hắn cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Cô gái mình yêu ngay trước mắt, nhưng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể dùng ánh mắt đem nàng khắc thật sâu vào đáy lòng, đây đúng là một loại khổ hình, hắn không nên tiếp tục sa vào như vậy nữa, nhưng hôm qua hắn đã tự hứa với mình, chỉ phóng túng mấy ngày là được.
Mấy ngày sau, hắn nhất định sẽ đưa nàng đi.
Thấy hắn thu tay lại, không tiến hành thêm bước nữa, trên mặt của Bạch Tiểu Mộc hơi lộ ra chút thất vọng, tiếp đó nghĩ, tướng công nhà nàng có vẻ như còn sợ xấu hổ hơn cả nàng, đụng cũng chẳng dám đụng nàng, không lẽ…muốn nàng chủ động sao?
Nghĩ đến bọn họ vẫn còn là phu thê hữu danh vô thực, lén liếc hắn một cái, nàng không chần chừ nữa, to gan dụi đầu vào trong lòng hắn. Trong hai người phải có một người phá vỡ cục diện bế tắc này, nếu da mặt hắn đã mỏng, vậy do nàng làm người kia đi.
“Nàng làm gì vậy?” Thuyền nhỏ vì động tác này của nàng, lắc lư mạnh một cái, Trầm Thiên Thu vội đỡ lấy vai nàng, ổn định người nàng, tránh để nàng ngã vào trong hồ.
Má Bạch Tiểu Mộc đỏ lên, thầm nghĩ gặp phải hắn, hình như chuyện mặt dày vô sỉ gì nàng cũng làm được, dứt khoát, kéo lấy hai tay hắn đặt lên eo mình. “Ta muốn chàng ôm ta, giống như thiên nga đầu tựa đầu, trông như đang hôn bên chỗ kia vậy.”
Trầm Thiên Thu nhìn theo hướng tay nàng chỉ, quả nhiên thoáng nhìn thấy một đôi thiên nga trắng thân thiết rúc vào nhau, miệng hai bên khẽ chạm, giờ hắn đã hiểu được ý của nàng.
“Ta không thể làm thế, nàng sẽ trúng độc.”
“Thế thì chàng đưa thuốc giải cho ta uống trước không phải được rồi sao.” Biết hắn đã hiểu ý nàng, Bạch Tiểu Mộc cúi thấp mặt không dám nhìn hắn. Ông trời ơi, nàng thế mà lại mở miệng yêu cầu hắn loại chuyện này, đúng là xấu hổ chết đi được! Nhưng ai bảo hắn giống khúc gỗ làm gì, lần đầu tiên khi gặp hắn, còn cho rằng hắn tràn đầy tà khí, bây giờ nàng chỉ cảm thấy hắn ngốc nghếch, không hiểu phong tình chút nào hết, nhưng nàng lại cực yêu hắn như vậy, muốn có được hết thảy mọi thứ của hắn.
“Độc trên người ta, không thể uống thuốc giải trước được.” Ánh mắt Trầm Thiên Thu hơi buồn bã.
“Thế chàng…không biết đợi một lát rồi mới cho ta ăn thuốc giải à.” Ngốc, loại chuyện này mà còn cần nàng dạy hả?
“Không được, lần trước hẳn là nàng đã nếm qua loại độc này, lúc phát tác sẽ rất đau đớn.”
“Ta không sợ đau đớn.” Nàng lập tức bật thốt, lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền cảm thấy mình nôn nóng cứ như một nữ tử háo sắc vậy. Nhưng xem ra nàng thật sự yêu hắn đến hết thuốc chữa rồi, vì nụ hôn của hắn, nàng ngay đến sự đau đớn của việc trúng độc mà cũng không sợ.
Trầm Thiên Thu nghe vậy, dùng hai tay đeo bao tay màu đen nâng mặt nàng lên. “Nhưng ta không nỡ để nàng chịu đau đớn.”
Những lời này, khiến cho lòng của Bạch Tiểu Mộc tan chảy ra thành nước, nàng say mê trong ánh mắt thâm tình của hắn, cảm thấy đời này chưa bao giờ vui như lúc này, toàn thân nhẹ bẫng như muốn bay lên mây.
Cái này gọi là khổ tận cam lai, sau này nàng đều sẽ vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Nàng vừa lòng dịu dàng chăm chú nhìn hắn, đỏ mặt xấu hổ.
“Chỉ cần là chàng, ta không sợ đau đớn chút nào.” Nói rồi, nàng hơi nhổm người, phủ lên môi hắn, dâng lên môi hồng của mình.
“…” Trầm Thiên Thu bỗng chấn động, con mắt đầu tiên là cả kinh trợn to, sau đó, từ từ nhắm lại, quên hết mọi thứ mà hôn nàng.
Bạch Tiểu Mộc sớm đã vừa lòng thích ý mà nhắm mắt lại, cảm thụ giây phút tươi đẹp đó.
Ha, nụ hôn này, ngọt như những gì nàng tưởng tượng.
Sau đó, nàng mang theo nụ cười ngọt ngào ngất trong lòng hắn.
“Tiểu Mộc!” Trầm Thiên Thu kêu lên, thò tay vào trong lòng muốn lấy thuốc giải, mới phát hiện giờ không mang theo trên người, vội vàng ôm nàng dậy, thi triển khinh công, mũi chẩm điểm lên nước hồ, bay về phía căn nhà ven hồ.
Ăn thuốc giải tỉnh lại, Bạch Tiểu Mộc một mình nằm trên giường, nhớ lại tình cảnh ngọt ngào với Trầm Thiên Thu khi đang chơi thuyền ở trên hồ không lâu trước đó, bắt đầu cười ngây ngô.
Tuy rằng sau đó nàng ngất đi, nhưng cái loại tư vị tê tê dại dại bốn cánh môi dán vào nhau trước lúc hôn mê, nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Tay khẽ vuốt nhẹ cánh môi bị hôn qua, nàng híp mắt nhớ lại.
Bộ dạng sau mê này của nàng rơi vào trong mắt của Trình Mai đang đẩy cửa đi vào, im hơi lặng tiếng quan sát nàng hồi lâu, rồi mới đi qua đó.
“Phu nhân, người tỉnh rồi?”
“Ừm, mới tỉnh.” Bạch Tiểu Mộc thu lại nụ cười ngọt ngào trên môi, ngồi dậy nhìn bà.
“Phu nhân, người còn nhớ hôm qua khi tôi dẫn người đến vườn thuốc, từng hỏi người những gì hay không?”
Nàng nghĩ kĩ lại rồi nói: “Ý dì nói là…tôi có yêu Trầm Thiên Thu sâu đậm không?”
“Không sai, không biết bây giờ phu nhân có đáp án hay chưa?”
“Có, bây giờ tôi có thể trả lời dì.” Má Bạch Tiểu Mộc hơi đỏ, thẹn thùng ngẩng đầu.
“Đúng, tôi yêu chàng sâu đậm.”
Tuy đã mơ hồ nhận ra được điểm này, nhưng nghe Bạch Tiểu Mộc chính miệng thừa nhận, Trình Mai vẫn không nhịn được tâm tình kích động, bà bắt lấy tay Bạch Tiểu Mộc nói: “Phu nhân, tôi có một việc cầu xin người!”
“Việc gì?”
“Xin người! Cứu…”
“Trình Mai!” Trầm Thiên Thu vừa đi vào phòng liền quát lên.
Hai người cùng nhìn qua, thấy hắn, sắc mặt Trình Mai hơi cứng lại, Bạch Tiểu Mộc thì lại cười tươi như hoa.
“Chàng đến rồi.”
Trầm Thiên Thu đi vào phòng, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Trình Mai. “Ngươi quên ta đã dặn dò gì ngươi rồi sao?”
“…” Bà cúi mặt trầm mặc.
Thấy bà không lên tiếng, Trầm Thiên Thu trầm mặt quát: “Ra ngoài, lần sau đừng quên nữa!”
“…Vâng.” Đáp lời, Trình Mai xoay người rời khỏi. Lúc nãy chính tai bà đã nghe được đáp án của Bạch Tiểu Mộc, bà tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc như vậy được. Nếu nàng ấy đã yêu cốc chủ sâu đậm, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện làm việc đó, cho nên giờ chỉ còn thiếu việc nói sự thật với nàng ấy nữa thôi.
Bây giờ chỉ đành chờ cơ hội nói với Bạch Tiểu Mộc, bà mừng đến nỗi tay có chút run run.
Lão cốc chủ, tâm nguyện lúc sinh tiền của ngài, cuối cùng tôi cũng có thể làm được cho ngài rồi.
Bà vừa đi, lúc này Trầm Thiên Thu mới nhìn về phía Bạch Tiểu Mộc. “Nàng cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
“không có, ta rất khỏe.” Nàng lắc đầu, có chút e lệ lại có chút vui mừng dùng cặp mắt long lanh nhìn hắn.
Trầm Thiên Thu ngẩng đầu lên, cách lớp bao tay màu đen, khẽ vuốt sợi tóc của nàng, một lát sau, khẽ nói:
“Nàng sau này…đừng làm vậy nữa?”
Bạch Tiểu Mộc trước tiên là ngây ra, sau đó mới hiểu ra hắn nói đừng làm vậy nữa là có ý gì, nàng khẽ cắn môi, cụp mắt nói: “Chàng không thích ta hôn chàng sao?”
“Ta không thích…dáng vẻ lúc nàng trúng độc.” Độc tính trên người hắn ngày càng mạnh, lúc nãy nếu để nàng uống thuốc giải chậm một khắc, thì nàng đã ngọc nát hương tàn rồi.
Nghe thấy hóa ra là hắn đau lòng cho nàng, chớp mắt Bạch Tiểu Mộc đã cười rạng rỡ. “Ta không để ý, thật đó! Không đau tí nào.” Khi cảm thấy được sự đau đớn, thì nàng đã ngất đi rồi, không có tri giác, cho nên lần này so với lần trước, một tí cảm giác nàng cũng chẳng có.
“Nhưng ta thì để ý.” Giọng hắn có chút khàn khàn.
Câu này giống như đường mật thâm nhập vào trong tim nàng, làm cho nàng cười ngọt ngào lộ ra má lúm đồng tiền. Nàng cầm tay hắn áp vào bên má nói: “Chi bằng chàng đừng luyện bách độc công nữa được không? Ta nghe nói toàn thân chàng đều là độc, là bởi vì luyện môn bách độc công này, thế thì chỉ cần chàng không luyện nữa, độc trên người chàng sẽ từ từ mà giảm.”
Như thế, sau này khi nàng hôn, sẽ không trúng độc nữa.
Yên lặng chăm chú nhìn nàng, Trầm Thiên Thu hồi lâu không lên tiếng. Nàng nhầm rồi, độc trên người hắn không phải bởi vì luyện bách độc công.
“Sao chàng không nói gì? Chẳng lẽ chàng không nỡ từ bỏ, vẫn muốn tiếp tục luyện bách độc công?”
Nàng ngạc nhiên nói.
Thấy vẻ hết sức chăm chú của nàng, bỗng Trầm Thiên Thu phát hiện mình làm sai rồi, hắn không nên tham luyến sự vui vẻ nhất thời, mà dung túng cho bản thân sa vào, hại hắn cũng lún sâu trong đó.
Hắn đột nhiên hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh lùng, quay người nói với nàng: “Từ nhỏ ta đã luyện bách độc công, nàng muốn ta từ bỏ, đấy là chuyện không thể nào, nàng vẫn nên đi đi.” Hết lời, đầu cũng không quay lại mà đi ra cửa.
“Đợi một chút, Trầm Thiên Thu, chàng quay về đây cho ta!” Bạch Tiểu Mộc gấp đến nỗi xuống giường vọt ra ngoài. Nàng không hiểu, sao bỗng dưng hắn lại tức giận, chẳng lẽ chỉ vì nàng khuyên hắn đừng luyện bách độc công nữa hay sao?
Nếu hắn không làm được, có thể giải thích với nàng mà, sao lại muốn đuổi nàng đi nữa?
Vọt ra ngoài, Bạch Tiểu Mộc nhìn trái ngó phải, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Nàng giậm chân tức giận nói:
“Sao lại có người như vậy chứ, mỗi lần chỉ cần tức giận liền đuổi người, chàng xem ta là cái gì?”
Nàng thề, lần sau hắn mà còn đối xử với nàng vậy nữa, nàng sẽ, sẽ…đi thật cho hắn xem, để hắn hối hận chết luôn.
Đứng lặng trước một ngôi mộ, Trầm Thiên Thu trầm mặc hồi lâu, mới từ từ mở miệng: “Ông ngoại, ông sẽ tha thứ cho cháu chứ.”
“Ngài ấy sẽ không tha thứ cho người, lão cốc chủ hao hết tinh lực cả đời, mới tìm ra được cách này, mà người lại tình nguyện buông tha dễ dàng như vậy, nếu lão cốc chủ trên trời có linh, nhất định chết không nhắm mắt.” Giọng của Trình Mai vang lên phía sau hắn.
Hắn không quay đầu lại, chỉ chăm chú nhìn mộ của ông ngoại, mặt không biểu tình mà nói: “Nhất định ông ngoại sẽ hiểu tại sao ta làm vậy.”
Trình Mai kích động nói: “Không, nếu lão cốc chủ còn tại thế, nhất định sẽ không cho phépngười làm như vậy. Cốc chủ, xem như tôi cầu xin người, khó khăn lắm người mới tìm được người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm, sao có thể tại thời điểm mấu chốt này mà từ bỏ được chứ? Tôi biết nàng ấy nhất định sẽ cam tâm tình nguyện, chỉ cần người nói với nàng ấy, nhất định nàng ấy sẽ đồng ý.”
Trầm Thiên Thu quay lại nghiêm mặt nói: “Dì Trình, đừng nói nữa, ý ta đã quyết, ngày mai sẽ đưa nàng xuất cốc.”
“Cốc chủ, nếu người làm vậy, làm sao tôi có thể đối diện với sự phó thác của lão cốc chủ đây? Sau này tôi có chết cũng không còn mặt mũi nào mà gặp ngài ấy nữa.” Trình Mai hết hi vọng mà khuyên răn, trên mặt lộ vẻ bi thương.
Hắn biết người phụ nữ nhìn hắn lớn lên trước mắt này, vẫn luôn trung thành với hai ông cháu bọn họ. Ngữ khí hắn hòa hoãn lại mà nói: “Dì Trình, tất cả những điều này đều do ta tự nguyện, không liên quan đến ngươi.”
Nghe thấy lời của hắn, Trình Mai hỏi ra điều thắc mắc sớm đã nảy sinh: “Cốc chủ, có phải người đã…yêu nàng ấy rồi hay không?”
Trầm Thiên Thu cụp mắt không trả lời, lát sau, trầm mặc xoay người rời đi.
“Cốc chủ, dù người muốn Bạch cô nương đi, nàng ấy cũng không chịu đi đâu.” Trình Mai lại nói.
“Lần này, ta nhất định sẽ khiến nàng rời đi.”
……………..
Sáng sớm, ven hồ có một tầng sương trắng mỏng bao phủ, như ảo như mộng, nhưng giờ phút này Bách Tiểu Mộc đang nghỉ chân ven hồ thì lại có vẻ mặt chấn kinh, không có lòng nào mà nhìn cảnh đẹp trước mắt.
“Chàng nói cái gì?”
“Ta nói ta muốn chơi đùa cô, nên mới đối xử với cô tốt một chút, cô lại không biết xấu hổ mà chủ động hôn ta, còn dại dột làm cho bản thân trúng độc, ta chịu đủ rồi, không muốn nhìn thấy bản mặt của cô nữa, cô biến đi.”
Nàng không thể tin được những lời nhục nhã này lại nói ra từ miệng hắn, trợn to mắt nhìn hắn, hoài nghi cái người nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ trước mặt này, căn bản không phải Trầm Thiên Thu, mà là do người khác giả dạng.
“Cô không nghe rõ lời ta nói hay sao? Trước giờ ta chẳng có hứng thú gì với những cô gái dễ dàng có được trong tay. Nếu như cô thật sự thiếu đàn ông đến vậy, thế thì cô có thể đi cướp người đàn ông khác về, đừng bám mãi ở Bách Độc cốc này khiến ta nhìn thôi đã thấy phiền.”
“Chàng…” Nàng tức giận nói không nên lời, hắn thế mà lại bảo nàng đi cướp người đàn ông khác, đừng bám hắn nữa!
Sao hắn có thể nói với nàng những lời này được chứ? Hắn cho rằng nàng là cô gái tùy tiện đến thế hay sao?
Trầm Thiên Thu hôm qua vẫn còn thâm tình chân thành với nàng đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ, thật sự giống như những gì hắn nói, hắn chỉ chơi đùa tình cảm của nàng thôi sao?
Lúc sau, Bạch Tiểu Mộc mới tìm lại được giọng nói của mình: “Là vì ta bảo chàng đừng luyện bách độc công nữa, cho nên chàng đang giận ta sao?”
“Cô còn không hiểu ý ta à? Ta khinh thường loại nữ nhân bám đàn ông mãi không chịu buông. Không sai, lúc đầu ta có tí hảo cảm với cô, nhưng một chút tính rụt rè e lệ của nữ nhân cô cũng không có, mặt dày mày dạn mà đeo bám ta, khiến ta buồn nôn.”
Bạch Tiểu Mộc tựa như bị điểm trúng huyệt đạo, không cách nào động đậy được. Hắn nói nàng khiến hắn buồn nôn, hắn nói một chút tính rụt rè e lệ của nữ nhân nàng cũng không có, hắn nói nàng mặt dày mày dạn đeo bám hắn…Lời hắn nói tựa như sấm, bổ mạnh vào trong tai nàng, làm đau trái tim và sự tôn nghiêm của nàng.
Thấy nàng đờ đẫn không nói lời nào, dùng loại ánh mắt không dám tin mà kinh ngạc nhìn hắn, trái tim Trầm Thiên Thu co thắt lại, lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa Bạch cô nương xuất cốc.”
“Dạ.” Lập tức có tên hạ nhân tiến lên. “Bạch cô nương, mời.”
Hắn thật sự muốn đuổi nàng ra khỏi cốc! Hắn thật sự không cần nàng nữa!
Trái tim như nát vụn, suy nghĩ của Bạch Tiểu Mộc loạn thành một nùi, không suy nghĩ được gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn Trầm Thiên Thu, sau đó nàng tựa như kẻ ngốc, đờ đẫn theo tên hạ nhân kia rời đi.
Đau quá, đau quá, đau quá!
Nỗi đau đớn trong tim kia nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, nàng vươn tay ôm chặt lấy ngực, giống như lúc này có mấy trăm người lấy dùi đục vào tim nàng , đem trái tim nàng xé nát vụn ra vậy, hốc mắt nóng lên, nhưng nàng cố nhịn, không để nước mắt chảy xuống.
Nàng không thể vô dụng mà khóc như vậy được, đặc biệt là không thể khóc ở chỗ của hắn.
“Bạch cô nương, xin uống giải độc đan trước.” Đến trước độc trướng, tên hạ nhân kia lấy một viên giải độc đan đưa vào tay nàng.
Giờ đây tai của nàng giồng như bị điếc vậy, không nghe được lời của hắn, mắt cũng không thấy được vật trên tay.
Tên hạ nhân kia thấy vậy, sợ nàng trúng độc trướng, vội bắt lấy tay nàng, đem giải độc đan nhét vào miệng nàng.
Bạch Tiểu Mộc bị bắt phải nuốt viên thuốc xuống, cũng chẳng lòng dạ nào đi để ý người kia mới vừa cho nàng nuốt cái gì, tựa như con rối gỗ, từng bước từng bước theo hắn đi vào độc trướng.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng ra khỏi độc trướng, sau khi đưa Bạch Tiểu Mộc ra bên ngoài, tên hạ nhân kia liền rời đi.
Nàng hoang mang nhìn trời đất bên ngoài, đột nhiên có loại cảm giác không biết thân ở nơi nào.
Thời gian cứ như đã qua một trăm năm rồi vậy.
Những ngày tháng sau này rốt cuộc nàng phải làm gì đây? Tại sao cái đổi lại lại chính là sự tuyệt tình nhục nhã của hắn chứ?
Nhớ tới những lời nói khó nghe không lọt tai người mà lúc nãy hắn nói với nàng, nàng không tài nài quên được, ngồi xổm xuống ôm lấy hai cánh tay bật khóc thất thanh.
Trong núi rừng yên tĩnh, thoáng chốc chỉ nghe thấy âm thanh bi lụy tan nát coi lòng của nàng.
“Bạch cô nương, chuyện không phải như vậy, cốc chủ vốn không có ý nhục nhã cô.”
Bỗng dưng nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bạch Tiểu Mộc nâng cặp mắt đã khóc sưng đỏ lên, nhìn về phía Trình Mai không biết đã đến trước mặt nàng từ lúc nào.
“Thế thì tại sao chàng lại nói ra những lời nhục nhã người khác như vậy?” Trên mặt nàng giàn giụa nước mắt, thút thít hỏi.
Trình Mai trầm trọng nói “Đấy là bởi vì người không muốn cô ở lại, nhìn thấy ngày tháng thảm hại sau này của người.”
“Đây là ý gì?” Nặn những giọt nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt, Bạch Tiểu Mộc khụt khịt mũi không hiểu hỏi.
“Chuyện ngày trước tôi dẫn cô đi xem Thần thảo cô còn nhớ chứ?” Đột nhiên Trình Mai nhắc đến chuyện này.
“Còn nhớ.” Nàng gật đầu. “Ừm. Nhưng cái này thì liên quan gì tới ngày tháng bi thảm sau này của chàng mà lúc nãy dì nói.” Thấy Trình Mai dẫn dắt vấn đề đến đây, nàng không hỏi cau mày hỏi.
“Có liên quan rất lớn, bởi vì Thần thảo phải trồng trong máu người, mới có thể phát huy dược hiệu thần kì của nó, hơn nữa phải là máu của người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm thì mới có tác dụng.”
Nghe vậy, Bạch Tiểu Mộc nhất thời kinh hãi. “Cái, cái gì?” Lúc trước khi Trầm Thiên Thu và Trình Mai biết được sinh thần của nàng là vào buổi trưa mồng năm tháng năm đều mang vẻ mặt kinh ngạc, bây giờ xem như là nàng đã hiểu, nhưng, không phải bọn họ muốn lấy máu của nàng đi trồng Thần thảo đấy chứ? Đột nhiên nàng có chút sợ hãi mà đứng dậy, lùi xa Trình Mai hai bước.
Thấy nàng hơi lộ thần sắc kinh hãi, Trình Mai ôn tồn nói: “Cô đừng sợ, cốc chủ vốn không định lấy máu của cô đi trồng Thần thảo, nếu không thì người cũng chẳng nghĩ ra trăm phương nghìn cách muốn đuổi cô đi khỏi Bách Độc cốc.”
Bạch Tiểu Mộc thầm cảm thấy bà nói cũng đúng, nếu Trầm Thiên Thu muốn lấy máu nàng để trồng Thần thảo, thì sẽ không đuổi nàng đi.
Nhưng sự hoang mang trong lòng nàng ngày càng sâu. “Dì Trình, rốt cuộc dì muốn nói gì với tôi?”
“Cốc chủ không sống qua hai tháng nữa đâu.”
“Chàng không sống qua hai tháng? Sao có thể như vậy được?” Bạch Tiểu Mộc không tin.
“Điểu tôi nói đều là thật! Độc trên người cốc chủ vốn chẳng phải do luyện bách độc công mà có, mà là bởi vì kết quả của việc người quanh năm suốt tháng lấy độc trị độc, áp chế độc tính trong cơ thể, dẫn đến kịch độc phản phệ, nay mạng sống như buổi xế chiều.” Thấy Bạch Tiểu Mộc đờ mặt ra, Trình Mai đem ngọn ngành mọi chuyện nói hết cho nàng.
“Một tháng sau khi cốc chủ sinh ra, lão cốc chủ đến Tần phủ bế cốc chủ về, có kẻ thù đã mua chuộc một tên hạ nhân trong cốc, bảo kẻ đó cho cốc chủ mới một tháng tuổi ăn kịch độc, khi đó tất cả thuốc giải trong cốc đều bị tên hạ nhân đó trộm hết sạch, nhất thời không có thuốc giải để giải độc, vì dể cứu mạng cốc chủ, lão cốc chủ đành phải mạo hiểm dùng phương pháp lấy độc trị độc để khắc chế độc tính trong người cốc chủ trước, sau đó mới nghiên cứu phương pháp giải độc.”
“Sau đó thì sao?” Nghe đến đây, Bạch Tiểu Mộc sốt ruột hỏi.
“Sau đó lão cốc chủ phát hiện tên hạ nhân đó còn hạ một loại kịch độc khác lên người cốc chủ nữa, kết quả là trong người cốc chủ cùng tồn tại ba loại độc, khi đó cốc chủ còn nhỏ, căn bản không có cách nào chịu được độc tính phức tạp như vậy, cơ hồ như muốn độc phát mà chết, lão cốc chủ đành phải hạ thêm một loại độc khác nữa lên người cốc chủ để áp chế độc tính.”
“Cái gì? Thế chẳng phải trên người chàng có đến bốn loại kịch độc hay sao?”
“Không sai, từ đấy về sau, tuy có thể miễn cưỡng áp chế để không khỏi bị độc phát mà chết, nhưng theo cốc chủ khôn lớn từng ngày, tạng phủ cũng trước sau hấp thu mấy thứ kịch độc đó, độc tính vốn được cân bằng lại bắt đầu mất khống chế, vì độc tính trong người quá phức tạp lại khó hóa giải, lão cốc chủ đành phải tiếp tục dùng phương pháp lấy độc trị độc để chặn độc trong người cốc chủ.”
Ngay đến Bạch Tiểu Mộc cũng nghe ra được tính nguy hiểm trong đó, nói: “Thế chẳng phải cứ tiếp tục tuần hoàn không ngừng hay sao?”
“Không sai, cứ như vậy kết quả của việc ngày qua ngày dùng các loại độc tính khác nhau để chặn độc, khiến cho trên thân cốc chủ nhiễm toàn là độc, một giọt máu của người cũng có thể giết chết mười tên tráng hán. Nhiều năm nay người cứ như vậy mà chịu đựng sự ăn mòn của mấy độc vật kia đối với người, mỗi đêm đều đau đớn không ngủ được. Đến nay, không tìm được thuốc gì có thể ngăn chặn được sự phản phệ của mấy thứ kịch độc trong thân thể người nữa.” Nói đến đây, giọng của Trình Mai bắt đầu nghẹn ngào.
Thì ra Trầm Thiên Thu phải chịu đựng sự đau đớn lâu đến vậy. Bạch Tiểu Mộc không khỏi nhớ đến cái lần trúng độc ở Vọng Vân trại, đau đến nỗi nàng khó mà chịu đựng được, mà hắn toàn thân đều là độc, há chẳng phải còn chịu đựng sự đau đớn giày vò gấp trăm gấp ngàn lần của nàng hay sao, lo lắng hỏi: “Dì Trình, thế thì phải làm sao mới có thể cứu chàng?”
“Lão cốc chủ vì muốn cứu cốc chủ mà đã đọc hết mọi loại sách, cũng tìm hết danh y khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tìm ra được một cách, đấy chính là Thần thảo.” Nói rồi, Trình Mai quỳ xuống trước nàng. “Bạch cô nương, tôi cầu xin cô hãy cứu cốc chủ đi!”
Bạch Tiểu Mộc còn chưa kịp mở miệng, liền nghe một tiếng cười truyền đến – “Ha ha, thì ra đây chính là bí mật mà Trầm Thiên Thu khổ sở che giấu! Nhưng mà dì Trình, dì thật nhẫn tâm, cư nhiên bảo nàng ta dùng tính mạng của mình để cứu Trầm Thiên Thu.” Nói xong, Ngọc Như Ý liền từ một cành cây đáp xuống trước mặt hai người.
“Phải dùng mạng của tôi để cứu Trầm Thiên Thu? Đây là ý gì?” Bạch Tiểu Mộc chẳng hiểu gì cả. Chỉ là cần dùng máu của nàng để trồng Thần thảo, một chút máu đâu chết người được.
“Cô có biết số máu dùng để trồng Thần thảo, phải cần bao nhiêu không?” Cái khuôn mặt đẹp kinh người kia của Ngọc Như Ý, giờ đây cười đến đẹp mê hồn.
“Tôi không biết.” Nàng lắc lắc đầu.
“Ba mươi ngày, mỗi ngày đều cần một chén máu tươi, bởi vì rễ của Thần thảo sẽ đem số máu đó hấp thu hết, cho nên mỗi ngày đều phải bổ sung máu người, tròn ba mươi ngày sau, Thần thảo vốn không có dược tính kia mới có thể trở thành ‘Thần diệu chi thảo’, tương truyền có thể hoạt tử nhân, nhục bạch cốt (*)!”
Bạch Tiểu Mộc nghe đến ngây dại.
Thấy nàng có vẻ như vẫn không hiểu là chuyện gì, Ngọc Như Ý nảy sinh lòng tốt mà giải thích lần nữa: “Cô nghĩ đi, nếu mỗi ngày trên người cô đều trích ra một chén máu, liên tục ba mươi ngày sau, cô còn mạng nữa không đây?”
“Cho nên tôi vì hết máu mà chết?” Bạch Tiểu Mộc cũng coi như là hiểu rồi.
“Không sai. Vì vậy từ xưa đến nay, dược hiệu của Thần thảo tuy kinh người, nhưng người chân chính dùng qua Thần thảo đã ít lại càng ít, hơn nữa dùng máu người nuôi trồng Thần thảo, còn có hai điều cấm kị.”
“Cấm kị gì?”
“Một cần phải là người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm, bởi vì ngày này là lúc âm khí thịnh nhất trong năm, điều cấm kị thứ hai là, người đó phải cam tâm tình nguyện dùng máu mình để trồng Thần thảo, không thể có một tia oán hận nào, bởi vì Thần thảo là dược thảo có linh tính, một khi cảm nhận được oán khí trong máu, sẽ lập tức chết héo.”
Đấy cũng là nguyên nhân tại sao người sinh vào buổi trưa mồng năm tháng năm tuy không dễ tìm, nhưng điều khó nhất là phải cần đối phương cam tâm tình nguyện, trong lòng hoàn toàn không tồn tại oán khí thì mới được, cho nên xưa nay người có thể trồng được Thần thảo thì không nhiều.
Bạch Tiểu Mộc khiếp sợ nhìn Ngọc Như Ý, lại đưa mắt nhìn Trình Mai vẫn còn đang quỳ dưới đất, lát sau, nàng tiến lên đỡ bà đứng dậy.
Nghe xong những lời này của Ngọc Như Ý, nghi điểm lúc trước nghĩ không thông, nay Bạch Tiểu Mộc đã hiểu hết toàn bộ. Thì ra lúc đầu khi Trầm Thiên Thu bái đường với nàng, từng nói qua muốn nàng cam tâm tình nguyện đi cứu một người, người mà hắn nói, chính là bản thân hắn.
Nhưng sau này, hắn lại thay đổi tâm ý, cho nên mới không từ mà biệt.
Đấy là bởi hắn…không nỡ để nàng vì hắn mà chết, cho nên mới lần lượt muốn đuổi nàng khỏi Bách Độc cốc.
Hắn không phải vô tình với nàng, càng không phải tuyệt tình, chính vì có tình với nàng, cho nên mới dùng những lời đó nhục nhã nàng, chỉ vì muốn ép nàng rời đi, hắn thà lựa chọn mình bị độc phát mà chết, cũng không muốn nàng cứu hắn.
Trình Mai chăm chú nhìn mà có chút kinh nghi, bên môi Bạch Tiểu Mộc lộ ra một nụ cười mỉm. “Dì Trình, tôi nguyện ý cứu chàng.”
Khi cầu xin hắn cứu cha nàng, nàng từng nói qua, dù muốn nàng chết, nàng cũng đồng ý, bây giờ chắc là lúc nàng báo ân rồi đây.
Nếu lấy một mạng của nàng có thể cứu được mạng hắn, nàng cam tâm tình nguyện, không một lời oán thán nào, bởi vì, người nàng cứu là nam nhân mà nàng yêu nhất.
Thấy thế, Ngọc Như Ý lập tức lộ vẻ xấu xa nói: “Đợi đã, thế các người định lấy gì để bịt miệng ta lại đây? Chắc hẳn là các người không muốn để Trầm Thiên Thu biết được chuyện này đâu nhỉ.”
______________________
Chú thích:
(*) Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt: đồng nghĩa với “cải tử hồi sinh”