Bái Sai Đường

Chương 5




Cuối cùng cũng tới.

Giang hồ đồn rằng, Bách Độc cốc xung quanh tràn ngập khói độc, trong khói độc, có một loại chướng khí có thể gây chết người, nghe nói người trúng phải chướng khí này, nhẹ thì điên điên khùng khùng thần trí bất minh, nặng thì thất khiếu chảy máu mà chết.

Nhìn màn sương trắng lượn lờ phía trước, Bạch Tiểu Mộc nuốt một ngụm nước bọt, lấy ra một viên giải độc đan mà lúc trước Trầm Thiên Thu để lại, thật ra thì nàng cũng không biết viên giải độc đan này có thể hóa giải được độc của khói độc này hay không, nhưng nếu viên đan được này đã do Trầm Thiên Thu để lại, nàng nghĩ có lẽ sẽ giúp ích được gì đó.

Mấy ngày trước, nàng theo tốp cuối cùng của Vọng Vân trại đi đến Thải Hà sơn, mọi người đều cực kì yêu thích phong cảnh thanh tĩnh nơi này, bắt đầu hưng phấn bắt tay vào việc dựng nhà cửa, vườn tược.

Nhưng nỗi nhớ nhung với Trầm Thiên Thu thì cứ y như nước tràn hồ, có ngăn thế nào cũng không ngăn được. Nàng biết còn có rất nhiều việc chờ cha và Hồng thúc xử lí, bọn họ không thể rời khỏi mọi người trong lúc này được, nhưng nàng không có cách nào đợi thêm nữa, cho nên sau khi báo cáo với cha, nàng liền tự mình đi đến Bách Độc cốc.

Nghĩ đến chỉ cần xuyên qua lớp khói độc này, liền có thể gặp được cái người ngày nhớ đêm mong kia, Bạch Tiểu Mộc không chút do dự nuốt viên giải độc đan , đi vào trong làn khói độc.

Nàng đã không thèm lo nghĩ tại sao mới quen biết Trầm Thiên Thu ngắn ngủi có mấy ngày, mà nàng lại có cảm giác sâu đậm mãnh liệt với hắn như vậy, bây giờ nàng chỉ biết, nàng muốn gặp hắn, nàng muốn hỏi hắn tại sao lại vứt bỏ nàng không từ mà biệt.

Sương trắng rất dày, nàng cẩn thận đi từ từ, mới không khỏi đụng trúng cây, hoặc là không cẩn thận đạp phải vũng vùn.

Lúc sau, hô hấp dần trở nên nặng nề, ngực thắt chặt khiến cho nàng cảm thấy sắp không thở nổi nữa, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống không ngừng, ý thức cũng dần mê man. Chết rồi, không phải nàng trúng chướng khí rồi đấy chứ?

Nhưng rõ ràng nàng đã nuốt giải độc đan rồi mà, sao lại không có tác dụng gì vậy? Chẳng lẽ giải độc đan này không thể hóa giải độc của chướng khí?

Nuốt thêm một viên nữa là được chứ gì, trước lúc ra khỏi cửa, Hồng thúc bảo nàng mang thêm mấy viên bên người, nàng vội vã lấy thêm một viên nữa rồi nuốt xuống.

Nhưng tình trạng mê man không những không cải thiện, nàng bắt đầu cảm thấy tứ chi mềm nhũn, toàn thân vô lực, ngực cứ như có người lấy dùi gõ vào vậy, đau đớn từng cơn.

Bạch Tiểu Mộc cảm thấy mình sắp ngất đi, miễn cưỡng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, nàng đã đi khá lâu, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa, không biết bây giờ mình đang ở nơi nào.

Nàng bắt đầu hoang mang. Nàng không muốn chết ở đây! Nàng đến là vì muốn gặp Trầm Thiên Thu, sao có thể trước khi chưa gặp được hắn lại chết không không minh bạch vậy được chứ?

Nàng sốt ruột dùng hết tất cả sức lực để gọi: “Trầm Thiên Thu, chàng mau ra đây!” Nhưng tiếng nói thốt ra thì lại yếu xìu.

Nàng không bỏ cuộc gọi tiếp: “Trầm Thiên Thu, chàng mau ra đây đi, chàng mà không ra nữa…ta sẽ, ta sẽ, mất mạng đó!”

Cái âm thanh như muỗi kêu ấy, e rằng chỉ có bản thân nàng mới nghe được.

Nàng không thể ngất xỉu ở đây, cho dù là bò, nàng cũng phải bò đến Bách Độc cốc để gặp hắn.

Hít một hơi, Bạch Tiểu Mộc dùng sức di chuyển bước chân, nhưng cái thân thể yếu ớt lại đi rất chậm rất chậm, cuối cùng ngay đến hai chân cũng đứng không vững nữa, cả người nằm bò ra đất.

Nàng thở dốc nặng nề, dốc hết sức bò lên phía trước, giờ đây nàng gắng chống đỡ để mình khỏi ngất xỉu, nàng biết, nếu như ngất ở đây, nhất định sống không nổi.

Không! Nàng muốn gặp Trầm Thiên Thu, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, cho nên tuyệt đối không để ngã xuống tại đây.

Cả tay lẫn chân, gắng sức động đậy từng chút từng chút.

Bỗng nhiên, có gì đó thọc đầu nàng.

“Ê, lúc nãy cô đang gọi Trầm Thiên Thu đó hả?”

Có người đang nói chuyện với nàng sao? Bạch Tiểu Mộc hồ nghi hơi hơi ngẩng đầu, không thấy ai hết. Chết rồi, không phải nàng trúng độc quá nặng, xuất hiện ảo giác rồi đấy chứ?

Không được, nàng phải nhanh một chút, chỉ cần xuyên qua lớp khói độc này, là có thể gặp được Trầm Thiên Thu rồi. Nghĩ vậy, nàng cúi đầu xuống, tiếp tục vùi đầu bò đi.

Đầu lại bị cái gì đó thọc vài cái, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nữa, vẫn chẳng thấy gì cả.

“Ngu ngốc, tôi ở đây nè, cô đang nhìn đâu thế hả?”

Nàng nương theo tiếng nói, từ từ quay về bên trái phía sau, mới phát hiện là một nhánh cây thọc nàng, sau đó ánh mắt từ từ di chuyển lên phía trên, phát hiện có người đang ngồi trên một cành cây khều nàng.

Bạch Tiểu Mộc chóng mặt cực kì, không có cách nào nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ từ giọng nói trầm thấp của hắn mà nghe ra được người trước mắt này là đàn ông.

“Huynh…là người thật à?” Hay là ảo giác của nàng?

“Tôi không phải người chẳng lẽ mà ma.” Ngữ khí người đó hơi bực bội.

Nàng nghe vậy cả mừng: “Huynh thật sự là người, không phải ảo giác của tôi? Thế huynh, huynh có thể dẫn tôi vào Bách Độc cốc không?” Nàng nghĩ người này xuất hiện ở đây, nói không chừng là người của Bách Độc cốc, trong lòng không khỏi nhen nhóm một tia hi vọng.

Người kia chẳng thèm để ý tới yêu cầu của nàng, cầm nhánh cây tiếp tục khều mặt nàng.“Lời ban nãy tôi hỏi cô còn chưa trả lời, mới nãy cô đang gọi Trầm Thiên Thu hả?” Nhĩ lực của y rất tốt, cho nên dù cho âm thanh đó rất nhỏ, y vẫn nghe thấy, cho nên mới tò mò đến xem thử, kết quả thấy một cô gái đang bò dưới đất giống như cẩu vậy. Chậc, xấu quá!

“Đúng, là tôi, huynh dẫn tôi đi gặp Trầm Thiên Thu được không? Tôi muốn tìm huynh ấy.”

“Cô tìm hắn làm gì?” Y không ngừng lấy nhánh cây khều mặt nàng, thấy nàng đau phải né tránh, y vui vẻ cười khà khà.

“Tôi, tôi…muốn trước tiên mắng huynh ấy một trận, sau đó hỏi huynh ấy tại sao không từ mà biệt.” Bạch Tiểu Mộc bị chọc rất đau, thấy y không có ý dừng tay, không nhịn được nữa tức giận nói: “Huynh đừng khều tôi nữa, đau lắm đó huynh biết không hả?”

Người đàn ông đó tựa như không nghe thấy lời kháng nghị của nàng,kinh ngạc nói: “Í, cô nói hắn không từ mà biệt, cô quen biết hắn à?”

Thấy y cuối cùng cũng dừng tay, Bạch Tiểu Mộc trả lời: “Huynh ấy là phu quân của tôi, huynh nói xem tôi có quen biết không?”

Lúc nãy sau khi tức giận, tình trạng mê man hình như hơi tốt lên chút.

“Cô nói cái gì? Hắn là phu quân của cô?” Người đàn ông kinh ngạc dùng nhánh cây khều mặt nàng lên, trái phải đánh giá, lát sau, chán ghét bĩu môi. “Chậc, lớn lên chẳng ra sao hết, chỉ có thể coi là tạm được, dựa vào tướng mạo này của cô, hắn mà cưới cô, tôi thấy tám phần là cô đang nói dối, bằng không thì là đang nằm mơ giữa ban ngày.”

Lời của y lại khiến cho Bạch Tiểu Mộc tức giận lần nữa, nàng nghiến răng nói: “Tôi mới không nói dối, tôi thật sự đã cùng huynh ấy bái đường thành thân, không tin thì cứ gọi huynh ấy ra đối chất với tôi.”

“Hơ, thú vị, thật thú vị, cô muốn đối chất với hắn à…không thành vấn đề, tôi sẽ dẫn cô qua đó. Nhưng nếu như chứng thực được cô nói dối gạt tôi, tôi bảo đảm rằng đến lúc ấy cô sẽ chết rất khó coi đó!”

Nói đoạn, người đàn ông nhảy xuống cây, xách nàng lên, rồi thi triển tuyệt đỉnh khinh công, bay vút về phía trước.

Không lâu, xuyên qua tầng tầng sương trắng, xuất hiện trước mắt là một cảnh trí u tĩnh, nơi đó có bãi cỏ xanh, suối chảy róc rách, hồ nước trong xanh, trong hồ có các loại thủy điểu bơi lội, còn có mấy con hươu đang uống nước bên suối, xa thêm chút nữa, là một khu rừng xanh ngắt.

Nơi không xa ven hồ, tọa lạc một căn nhà dùng gỗ mà xây thành.

Bạch Tiểu Mộc ngẩng đầu liếc nhìn một cái, liền bị cảnh đẹp trước mặt thu hút tầm mắt.

Thì ra Trầm Thiên Thu sống ở một nơi đẹp như vậy.

Sau khi người đàn ông bỏ nàng xuống, liền gân cổ lên gọi: “Trầm Thiên Thu, ta đem một cô gái đến cho ngươi nè, mau ra đây.”

Không có y chống đỡ, Bạch Tiểu Mộc chớp mắt liền ngã xuống bãi cỏ.

“Ngọc Như Ý, ta đã nói Bách Độc cốc không hoan nghênh ngươi, cút cho ta!” Trong căn nhà gỗ ven hồ không khách khí truyền đến một đạo lệnh đuổi khách.

Nghe ra đấy là giọng nói của Trầm Thiên Thu, Bạch Tiểu Mộc mừng rỡ ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà.

“Ây, lần này ta đến có đem lễ vật đến cho ngươi đấy, là một cô gái, nàng ta tự xưng là thê tử bái đường thành thân của ngươi, ngươi không ra xem thử sao?”

Đợi một lúc, trong nhà bỗng chẳng truyền ra âm thanh nào nữa.

Thấy thế, Bạch Tiểu Mộc kích động nói: “Là ta, Trầm Thiên thu, là ta Bạch Tiểu Mộc, ta đến tìm chàng.”

Nhưng giọng nói nàng suy yếu đến nỗi chỉ có người đàn ông đứng bên cạnh mới nghe được.

Nhìn sự yên lặng không tầm thường ở căn nhà ven hồ, lại nhìn cô gái ngã dưới đất, cánh môi đẹp như hoa đào ấy bỗng nở một nụ cười tà ác. “Xem ra tám phần là tôi bị cô gái này gạt rồi, được lắm, cô dám gạt tôi, tôi phải băm cô thành từng mảnh vụn ném xuống hồ này cho cá ăn!”

Bạch Tiểu Mộc sợ hãi ngước mắt, thấy y đang dùng ánh mắt tàn nhẫn khát máu nhìn mình, nàng cả kinh, nhưng khi nhì rõ dung mạo của y, nàng tùy miệng kinh hô: “Yêu tinh!”

Người đàn ông lập tức nổi giận đùng đùng: “Cô nói tôi là yêu tinh? Cô dám gọi tôi là yêu tinh! Tôi mà không đem cô băm thành từng mảnh, tôi sẽ không gọi Ngọc Như Ý.”

Y nhanh như điện xẹt xuất thủ về phía nàng, mắt thấy sắp sửa đánh trúng ngực nàng rồi, trong chớp nhoáng, có người kịp thời hóa giải một chưởng vụt đến kia.

“Dừng tay, Ngọc NhưÝ, nếu ngươi dám tổn thương đến một sợi tóc của nàng, ta sẽ khiến ngươi hóa thành một vũng máu!” Trầm Thiên Thu âm trầm tức giận nói.

Ngọc Như Ý chớp mắt đã chuyển giận thành cười. “Hơ, cuối cùng ngươi cũng ra rồi. Chậc chậc chậc, nói vậy lời của cô gái này đều là thật, ngươi thật sự đã cùng nàng ta bái đường thành thân rồi?”

Trầm Thiên Thu mặc xác y, âm trầm liếc về phía Bạch Tiểu Mộc. “Nàng chạy đến Bách Độc cốc làm gì?”

Thấy hắn, nàng cười rạng rỡ. “Đương nhiên là tới tìm chàng rồi, chàng thế mà lại vứt bỏ một mình ta…” Trước đó nàng gắng sức chống đỡ thân người, giờ thấy hắn, nàng không chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, rồi ngất đi.

Trầm Thiên Thu cả kinh, biết chắc nàng đã trúng độc chướng, vội vàng ngồi xổm người xuống, ôm nàng trở về căn nhà ven hồ, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, để nàng nuốt xuống.

Ngọc Như Ý vào theo, cười mát nói: “Hô, xem ra ngươi lo lắng cho nàng ta quá nhỉ, ta nói ngươi cũng thật không thú vị, thành thân rồi cũng chẳng báo cho ta một tiếng, ta sẽ đi chúc mừng ngươi.”

Trầm Thiên Thu xem như y không tồn tại, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn Bạch Tiểu Mộc nằm trên nhuyễn tháp.

Trong con ngươi mang theo một tia thần sắc phức tạp. Nàng đã tìm đến đây, không màng tất cả xuyên qua độc chướng để tới tìm hắn.

Bạch Tiểu Mộc, nàng có biết lúc đầu ta không từ mà biệt, là vì tốt cho nàng hay không, tại sao nàng còn muốn đến? Tại sao vậy?

Bị hắn làm ngơ, Ngọc Như Ý vẫn hồn nhiên không tính toán, lại hỏi: “Ây, cô gái này rốt cuộc là ai? Ngươi thế nào mà lại thành thân với nàng ta vậy? Mau nói nghe xem.”

“Không liên quan đến ngươi, ra ngoài!” Sự huyên thuyên của y cuối cùng làm cho Trầm Thiên Thu thấy phiền phức.

Ngọc Như Ý trước đó còn mang vẻ tươi cười giờ cũng méo mặt. “Khi nãy nếu không phải ta dẫn nàng ta ra từ trong làn sương độc, giờ nàng ta đã sớm chết rồi làm gì còn mạng để gặp ngươi nữa, tên nhóc nhà ngươi không biết tri ân đồ báo thì thôi đi, lại còn dùng thái độ ác liệt như vậy để đối đãi ân nhân, nói thế mà được hả?” Y bất mãn tay chọc ngực hắn, mỗi lần chọc đều dùng hết năm thành công lực, nếu đổi lại là người khác, e rằng sớm đã bị nội thương mất rồi.

Nhưng đối phương là Trầm Thiên Thu có công lực tương đương với y, hắn chỉ đơn giản hất phăng tay y ra, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp làm khuynh đảo chúng sinh ấy.

“Ngọc Như ý, ngươi muốn nói với ta là, ngươi mở lòng tốt bụng nên mới dẫn nàng đến đây, mà không phải vì xem kịch hay?” Người trong giang hồ đem Ngọc Như Ý phong làm ‘Yêu y’, cho thấy, y có một thân y thuật xuất thần nhập hóa, nhưng tính cách vui giận khó dò, không nắm bắt được, y có thể tại phút trước cùng ngươi truyện trò vui vẻ, nhưng phút sau đã lạnh mặt giết đối phương.

Sở dĩ xưng y là ‘Yêu y’, còn có một nguyên nhân khác, đấy là bởi y rõ ràng là một thân nam nhi, nhưng lại có một khuôn mặt xinh đẹp kinh người, ngay đến Đát Kỷ tái thế cũng không sánh bằng, lại thêm tính cách tàn ngược nắng mưa thất thường của y nữa, cho nên người trong giang hồ mới xưng hắn là ‘Yêu y’.

Ngọc Như ý nhướn mày liễu, đắc ý nói: “Nói sao đi nữa, ta cũng coi như là cứu nàng ta, cái này ngươi không thể phủ nhận được đâu nhé? Ngươi không thấy nàng ta trúng độc chướng khi đó đâu, toàn thân suy yếu, nằm rạp dưới đất bò đi như một chú chó vậy, chậc, nói bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, nếu không phải ta kịp thời dẫn nàng ta tới đây, giờ đây ngươi gặp được chính là một cỗ thi thể không còn hơi thở. Cho nên vì để báo đáp ta, ngươi mau chóng đem chuyện của ngươi và nàng ta nói hết ra đi.”

Vì để gặp hắn, lại có thể lổm ngổm bò đi dưới đất? Nghĩ tới tình cảnh ấy, ngực Trầm Thiên Thu thấy khó chịu.

Lúc này, một phụ nữ trung niên từ ngoài phòng đi vào. “Cốc chủ, ban nãy tôi hình như nghe thấy Ngọc công tử đem một cô gái đến đây, í, là nàng ta à?” Thấy nàng nằm trên nhuyễn tháp của cốc chủ, Trình Mai có chút kinh ngạc đánh giá Bạch Tiểu Mộc đang hôn mê bất tỉnh. “Nàng ta là ai?”

“Dì Trình, lai lịch cô gái này lớn lắm, nàng ta là thê tử bái đường thành thân của cốc chủ nha dì đó, haizz! Nhưng ai mà biết cốc chủ nhà dì lại bội tình bạc nghĩa với nàng ta, không cần nàng ta nữa, thế là nàng ta đành phải vạn dặm tìm chồng, khó khăn lắm mới tìm tới Bách Độc cốc này, kết quả lại trúng phải độc chướng, ta thấy nàng ta đáng thương, liền tốt bụng dẫn nàng ta vào gặp Trầm Thiên Thu.” Thấy người vào là tổng quản Trình Mai của Bách Độc cốc, Ngọc Như Ý cố gắng thêm mắm thêm muối nói loạn một phen.

“Cốc chủ, chuyện này là thật sao?” Trình Mai nghe vậy kinh ngạc hỏi.

“Dì Trình, lời của Ngọc Như Ý mà tin được hay sao?” Trầm Thiên Thu lườm y một cái, hiểu rõ là y đang mượn dịp để moi thông tin từ hắn, hắn mới không sập bẫy đâu!

“Hừ, cho dù không phải thật, thì cũng gần như thế. Chính tai ta nghe nàng ta nói, nàng ta nếu như gặp được ngươi, trước tiên muốn mắng ngươi một phen, sau đó hỏi ngươi tại sao không từ mà biệt.” Y chuyên về y thuật, Trầm Thiên Thu chuyên về độc, bao năm nay lạc thú lớn nhất của y, chính là hóa giải độc dược mà Trầm Thiên Thu chế ra. Nhưng nửa năm nay, hắn không chế độc mới nữa, khiến cho y mất hết thú vui, may mà ngay lúc y buồn chán cùng cực, đột nhiên lại xuất hiện thê tử của hắn, khiến cho y tìm được thú vui mới.

Thấy Bạch Tiểu Mộc tựa như sắp tỉnh lại rồi, Trầm Thiên Thu nhìn về phía Trình Mai. “Dì mai, phiền dì đem Ngọc Như Ý đuổi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh một chút.”

“Vâng.” Trong lòng Trình Mai tuy có điều nghi hoặc muốn hỏi, vẫn tuân theo mệnh lệnh của hắn: “Ngọc công tử, xin mời.” Vóc dáng Trình Mai cao gầy, cơ hồ như không cân xứng với Ngọc Như Ý và Trầm Thiên Thu, tuổi tác ước chừng khoảng bốn mươi, dung mạo vẫn coi là tú lệ, thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh mời Ngọc Như Ý ra ngoài.

Biết có đợi thêm nữa, Trầm Thiên Thu cũng sẽ không tiết lộ gì đâu, Ngọc Như Ý rất tự giác mà đi ra ngoài, vừa nói: “Dì Trình, tối ta nay muốn ăn gà ngâm rượu, còn đậu phụ phù dung nữa, còn…” y nghĩ một đống tên món ăn, cứ như xem Bách Độc cốc là chỗ của mình vậy, không chút khách khí.

Mấy người Ngọc Như Ý rời đi không lâu, Bạch Tiểu Mộc liền tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, thoáng thấy Trầm Thiên Thu mà nàng ngày nhớ đêm mong đang đứng ngay trước mặt, không khỏi kích động vươn tay nắm lấy vạt áo hắn.

“Cuối cùng ta cũng tìm được chàng rồi.” Nàng cố sức nắm lấy hắn, cứ như sợ hắn đột nhiên chạy mất vậy.

“Nàng tìm ta làm gì?” hắn cụp mắt, nhìn cái tay của nàng đang nắm lấy áo hắn.

Nàng nhổm dậy, cái tay nàng đang nắm lấy vạt áo hắn vẫn không buông lỏng, trừng hắn. “Chàng lại hỏi ta tìm chàng làm gì à? Ta là thê tử của chàng, sao chàng có thể không nói tiếng nào liền bỏ đi vậy chứ? Chàng rốt cuộc xem ta là cái gì? Không từ mà biệt, đây là việc mà một người trượng phu nên làm hay sao!”

Nhìn sâu vào nàng, mặt không gợn sóng. “Ta nhớ lúc đầu người không chịu thừa nhận hôn sự này chính là nàng, nàng nói muốn ta xem chuyện này như chưa hề xảy ra, ta làm vậy là theo ý muốn của nàng.”

Từ cái ngày khi hắn mất đi thần trí mà hôn nàng, hắn đã hiểu, hắn đã không có cách nào dẫn nàng về Bách Độc cốc nữa.

Khi nàng cầu xin hắn đi cứu cha nàng, nàng từng nói, chỉ cần hắn nguyện ý cứu người, dù muốn nàng chết thì nàng cũng nguyện ý.

Chính miệng nàng nói ra lời như vậy, hắn có thể đúng lý hợp tình mà dẫn nàng về Bách Độc cốc, bắt nàng thực hiện lời hứa, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không nỡ để nàng chết.

Xem ra, tình căn kia sớm đã ở cái giây phút gặp gỡ đầu tiên vào năm ngoáiđó lặng lẽ trồng xuống rồi, nên mới chưa tới mấy ngày đã sinh trưởng mạnh mẽ trong lòng hắn, chi chít bám vào tim hắn, khiến hắn không có cách nào nhổ bỏ, bởi một khi nhổ bỏ, thì ngay đến trái tim cũng sẽ khoét ra luôn.

“Chẳng phải ta đã nói với chàng là ta muốn thừa nhận rồi sao? Nếu đã vậy, thì chúng ta đã là phu thê rồi.”

“Nàng cho rằng chuyện gì cũng đều theo ý nàng mà được à? Nàng muốn thừa nhận, nhưng ta lại không muốn thừa nhận nữa, đợi sức khỏe của nàng hồi phục lại chút, thì lập tức rời khỏi nơi này ngay.” Bàn tay đeo bao tay màu đen của hắn, dùng sức gỡ bỏ tay nàng, lạnh lùng nói.

Bạch Tiểu Mộc nhảy xuống nhuyễn tháp, đứng trước mặt hắn, bất bình nói: “Sao chàng có thể như vậy? Lúc đầu ta không muốn thừa nhận hôn sự này, nhưng đã từng thương lượng với chàng, trưng cầu ý kiến của chàng, lần này sao chàng chẳng thương lượng với ta gì hết, liền muốn phiến diện hủy hôn, ta không chịu!”

“Ta mặc kệ nàng có chịu hay không, Bách Độc cốc này không phải nơi nàng có thể ở lại.”

Nàng nhìn chằm chằm hắn, trách hỏi: “Tại sao ta không thể ở lại? ta là thê tử của chàng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, nhà của chàng cũng chính là nhà của ta, Bách Độc cốc này ta ở chắc rồi. Trừ phi, chàng nói ra một lý do không cần ta nữa.”

Nhìn khuôn mặt với vẻ kiên định của nàng, lời của nàng giống như từng viên từng viên đá, ném vào lòng hồ yên tĩnh của hắn, dẫy lên từng đợt từng đợt sóng. Trầm Thiên Thu trầm mặc nhìn nàng, mâu sắc cũng biến ảo bất định.

Hắn nhớ tới trước khi hắn trở về Bách Độc cốc, đi tham gia hôn lễ của đệ đệ Tần Thiên Thời, Thiên Thời kéo lấy hắn nói – “Đại ca, nếu huynh đã cùng Tiểu Mộc bái đường, vậy Tiểu Mộc sẽ giao cho huynh, đệ tin huynh sẽ đối xử tốt với nàng ấy, bởi vì năm ngoái ánh mắt huynh nhìn nàng rất đặc biệt, đệ nghĩ lúc đó chắc là huynh có chút thích nàng. Có thể cùng trải qua ngày tháng với người mình thích, là chuyện hạnh phúc nhất.”

Đáng tiếc là, Thiên Thời không biết, hắn vĩnh viễn không thể cho Tiểu Mộc cái hạnh phúc này.

Có lẽ, đáng ra ngày đó hắn không nên thay Thiên Thời đi rước dâu, như vậy, nay người bái đường thành thân với nàng chính là Thiên Thời, mà không phải hắn.

Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, hắn tình nguyện vĩnh viễn cũng không biết nàng là người sinh vào buổi trưa ngày mùng năm tháng năm.

Thu lại tất cả những suy nghĩ, Trầm Thiên Thu thản nhiên mở miệng, “Bạch Tiểu Mộc, ta sẽ không phải là một người trượng phu tốt, nàng cố ý ở lại thì cũng chẳng có ích gì với nàng, nếu nàng còn không đi, nàng sẽ hối hận.”

“Nếu đã đến rồi thì ta sẽ không hối hận. Về phần chàng có phải là trượng phu tốt hay không, phải do ta bình luận mới đúng.”

Hừ, nàng sẽ không bị mấy lời này của hắn dọa bỏ chạy đâu, nàng biết hắn để ý tới nàng, đau lòng cho nàng.

Bởi vì trước khi nàng hôn mê, chính tai nàng nghe thấy hắn nói – “Dừng tay, Như Ý, nếu ngươi dám tổn thương đến một sợi tóc của nàng, ta sẽ khiến ngươi hóa thành một vũng máu!”

Hắn không để người khác tổn hại đến một sợi tóc của nàng, điều này có nghĩa gì, trong lòng nàng đã có đáp án rồi.

Giống như cảm giác sâu sắc mãnh liệt của nàng đối với hắn, nhất định là hắn cũng như vậy. Không sai, nàng có thể cảm nhận được hắn đối tốt với nàng.

Hắn vì nàng mà đi cứu cha, lại thay Vọng Vân trại tìm Thải Hà sơn có thể an cư, tất cả những điều này, cho thấy hắn cũng có tình cảm với nàng.

Không phải nàng tự mình tình nguyện.

Cho nên nàng sẽ không bị hắn dọa chạy! Về phần tại sao hắn lại không thừa nhận, luôn muốn đuổi nàng đi?

Nói không chừng là do hắn nhất thời vẫn chưa hiểu tâm ý của mình.

Không sao, nàng sẽ để hắn biết, cũng khiến hắn hiểu tâm ý của nàng đối với hắn.

Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Mộc cười rộ, bất ngờ ôm lấy hắn, sau đó tự tin đầy mình mà tuyên cáo: “Trầm Thiên Thu, chàng đợi mà xem, ta sẽ để chàng biết, có thê tử ta đây chàng sẽ hạnh phúc cỡ nào.”

Trong giọng điệu của nàng lộ ra tình ý không thể nhận lầm được, làm cho Trầm Thiên Thu bỗng chấn động.