Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 87: Trưởng môn nhậm (2)




Sau khi tiếng quát kia vừa dứt, tức thì có mười mấy thân ảnh từ trong mê chướng chạy ra, bộ dạng vội vã hấp tấp, không ít người trong đó, ôm ngực mang thương thế, mau chóng hóa thành lưu ảnh chạy đi. Chỉ thấy sau khi mười lăm người kia chạy đi, đám hắc thủ cũng lập tức tán loạn bỏ trốn, mỗi người hoảng sợ chạy về một hướng.

Đám đạo sĩ của phái Trịnh Đô không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng mà vừa biết là mình đã thoát khỏi cái chết trong gang tấc, trên miệng không giấu nổi nụ cười, không ít người cuồng tiếu phát điên:

- Lão tử sống rồi, tạ ơn trời đất!

- Bà La Giáo khốn khiếp, cuối cùng toàn bộ chạy trốn rồi!

Mà trong đó cũng có không ít tiếng khóc, một số người ôm một số khối thi thể không ngừng kêu gào:

- Đạo hữu, ngươi chết thảm quá!

- Ngươi còn hứa với ta chúng ta sau này sẽ ngao du bốn biển, ngạo thị quần hùng, vậy mà giờ này liền nằm đây!

Đám đạo sĩ bên ngoài không ngừng nhốn nháo hỗn loạn, mừng vui có, mà tang thương cũng có, nhưng mà nhìn qua lúc này chỉ thấy một cỗ tiêu điều mà thôi.

Lúc lâu sau, từ trong mê chướng có khoảng ba bốn thân ảnh đi ra, những người này khí tức cực lớn, áp bách xung quanh, đám đệ tử của phái Trịnh Đô đều không kìm được mà kính sợ cúi đầu xuống cung kính:

- Đệ tử tham kiến các vị lão tổ!

Mấy người kia đúng là lão tổ của phái Trịnh Đô, liền đồng loạt gật đầu nói một từ nhàn nhạt:

- Ừ!

Rồi sau đó mấy người đều dương cặp mắt hùng hậu nhìn xuống chân núi, cụ thể là nhìn về hướng mười lăm cao thủ vừa nãy mới chạy thoát, cộng thêm nhìn thấy đám hắc thủ đang hoảng sợ chạy trốn.

Sau đó, mấy lão tổ của phái Trịnh Đô con mắt nhìn nhau nói:

- Thật không ngờ Bà La Giáo này ẩn giấu bí mật quá sâu, có đến tận mười lăm người là Võ sư Thượng thừa!

- Cũng may là bọn chúng chỉ là mới tấn cấp, luận về kinh lịch võ công đều thua kém mười người chúng ta!

- Nhưng mà qua một trận chiến lần này, huynh đệ chúng ta cũng bị trọng thương mất năm sáu người, nếu không phải là nhờ vào hộ trận, trận chiến lần này e rằng bất phân thắng bại!

- Qua một lần này cũng tốt, chúng ta có thể điều tra ra được bí mật lớn như vậy của Bà La Giáo, xem ra nước cờ tiếp theo không làm theo cách của Phan sư huynh thì không được rồi!

- Cách của Phan lão đệ, như vậy thực quá tiêu cực, dẫu sao cũng không nên thúc ép hắn quá, như vậy sẽ không tốt!

Mấy vị lão tổ của phái Trịnh Đô không ngừng bàn tán qua lại, cuối cùng dường như gật đầu trịnh trọng thống nhất một ý kiến gì đó, sau đó quay lại nhìn đám đạo đồ phía dưới, giọng nói hùng hậu phát ra:

- Chiến cuộc lần này đã chấm dứt, thu dọn an táng thi thể của đệ tử phái ta, đồng thời trở về đi thôi!

Mấy lão tổ kia nói xong đến đây, liền chắp tay sau lưng, đoạn lại biến mất vào mê chướng, tiến vào đạo trường phái Trịnh Đô.

Khung cảnh bên ngoài lúc này một mực tiêu điều, đám đệ tử của phái Trịnh Đô mau chóng thu dọn tàn cục, đau xót an táng đám đồng môn. Sau đó thì bọn họ cũng theo lối cũ trở lại đạo trường môn phái. Qua một lần giao chiến này, phái Trịnh Đô tổn thất mất hơn hai trăm đạo sĩ, chưa nói về thương thế là vô số, các lão tổ của phái Trịnh Đô, trực tiếp hạ lệnh cấp cho những người sống sót tru cấp rất nhiều đan dược trị thương, đồng thời lại còn cho bọn họ tư cách học một loại bí kĩ tùy ý, sẽ được trưởng bối truyền thụ cho trong vòng ba tháng.

Đám đạo sĩ sau chiến cục đều có một cảm giác bất an, nhưng mà quyền lợi của môn phái ban cho quá lớn, cho nên sau đó bọn họ lại bị một cỗ kích thích dụ dỗ, tiếp tục cắm đầu vào tu luyện, quên đi chuyện cũ.

Bịch!

Giữa ngọn đạo trưởng của phái Trịnh Đô, có ba thân người bị ném xuống đất như trái dừa rụng. Ba người này vừa rơi xuống, đã làm cho đám đệ tử của phái Trịnh Đô một phen xôn xao. Ba người này, không ai khác, chính là hai vị Cung Phụng của phái Bà La, và một người chính là trưởng giáo chân nhân của phái Bà La, Quang Đạo Chân Nhân hung danh.

Mấy vị lão tổ, có người bị thương mau chóng ngồi xuống điều tức, có người lại đem toàn bộ đạo trường của đám đệ tử xung quanh bao quát vào trong mắt, khẽ hừ lạnh. Một vị lão tổ con mắt hơi co lại, nhìn Lạc Dao nheo mắt lại hỏi:

- Ngươi chính là trưởng môn mới, Sùng Thiên Vân ở đâu? Ngươi lại còn to gan đến như vậy, dám rút lên Trịnh Phù Kiếm, không có lệnh của chúng ta, tại sao ngươi lại dám làm như vậy?

Mà Lạc Dao Chân Nhân đến đây chợt một cỗ thất thần, trước uy áp của mấy vị lão tổ, không biết nói ra sao, nhưng mà Lạc Dao thoáng nhìn qua đã thấy, các vị lão tổ hình như đối với việc này không quan tâm cho lắm, chỉ cần mình xử lý ổn thỏa một chút, không chừng sẽ dễ dàng thoát khỏi tình cảnh khó khăn này.

Mà khi vị lão tổ kia vừa cất giọng lên hỏi, ba vị đạo sĩ đệ tử đời thứ nhất đã nhanh như chớp bước lên, giọng điệu uất ức nói:

- Lão tổ, tên Lạc Dao này thực là coi thường tính mạng người quá đáng, hắn ra tay sát hại đồng môn, thủ đoạn tà độc, chuyên quyền độc đoán, vừa rồi còn thay toàn bộ các vị trí quan trọng trong môn phái muốn độc chiếm trưởng môn vị chuyên quyền.

- Vâng! Lão tổ, hắn không những vậy lại còn dám làm trái lời di huấn của trưởng bối, dám rút lên Trịnh Phù Kiếm, ép bức phái ta đi vào con đường tà đạo, còn nhân cơ hội dèm pha, khiến tiền trưởng môn Sùng Thiên Vân bị đẩy là Luyện Đạo Trường một năm, tội ác không thể dung thứ!

- Lão tổ, hắn nhân lúc không có các vị lão tổ ngài ở đây, liền không coi ai ra gì, thậm chí, còn nhục mạ các vị lão tổ ngài!

Vị lão tổ kia nghe đến đây, khuôn mặt chợt có chút hứng thú hỏi:

- Ồ! Hắn nhục mạ chúng ta sao? Nhục mạ ra sao…