Trần Đình Đại sau đó liên tục khoa chân múa tay, nói rất nhiều thứ, thế nhưng Miêu Yến khuôn mặt vẫn không có một chút biểu lộ nào. Coi như gã Trần Đình Đại trước mắt chỉ là không khí. Trần Đình Đại nói nhiều đến mức mồ hôi chảy dài, trong lòng đã có chút tức giận. Trên mặt đã dần đỏ bừng bừng, cuối cùng Trần Đình Đại mới phát hiện, căn bản hắn có nói gì, Miêu Yến cũng chỉ coi hắn như không có. Còn hắn từ đầu đến giờ, chẳng khác nào nói chuyện với một khúc gỗ.
- Đủ rồi!
- Miêu Yến, em đừng có tránh nhẹ tìm nặng!
Miêu Yến khuôn mặt không chút biểu cảm, lúc này nhàn nhạt nói:
- Anh nói tôi tìm nặng gì cơ?
Trần Đình Đại nở nụ cười giật cục:
- Hặc hặc, anh vẫn luôn cảm thấy kì lạ. Phải chăng em có chút suy nghĩ không được bình thường! Đổi lại là một người phụ nữ khác, xin lỗi anh phải nói thẳng. Anh sẽ không từ tốn như vậy đâu, mà sẽ trực tiếp bế cô ta lên giường, rồi chà đạp!
- Sau đó, cô ta sẽ cảm thấy rất mãn nguyện. Bởi vì được một con người có vị thế và tài năng như anh để ý đến. Chính là phúc tích đức rất nhiều năm của tổ tiên cô ta!
- Miêu Yến, em nói đi, chỉ cần em chấp nhận anh! Lã Ân của em sẽ, là công ty thời trang đứng đầu cả cái thành phố này. Kẻ nào dám cản đường hoặc muốn chết, chính là tuyên chiến với SSAD!
Miêu Yên lúc này vẫn không nói gì, nhưng bất giác lại nở một nụ cười nhạt. Trong đó mờ mờ có thể thấy ý vị khinh thường. Thế nhưng điểm khinh thường này Trần Đình Đại lại không có nhìn thấy. Hắn lại ngỡ rằng chính mình bỏ công sức thuyết phục bấy lâu, cuối cùng Miêu Yến đã thông suốt suy nghĩ chăng.
Cho rằng là vậy, Trần Đình Đại lại càng tỏ ra gấp rút hơn, hấp tấp nói:
- Đúng vậy, chỉ cần em nói, em yêu anh. Thứ gì anh cũng có thể cho em, Miêu Yến, em nói đi, có phải em đã bắt đầu cảm thấy có chút tình cảm với anh rồi không?
Trần Đình Đại càng nói mặt càng đỏ bừng, tim đập càng lúc càng nhanh. Ánh mắt nóng bỏng dán xuống khuôn mặt Miêu Yến, cứ như hắn cho rằng, chỉ trong chốc lát, lời nói đầy mỹ ý từ miệng của Miêu Yến sẽ tuôn ra. Cuối cùng thỏa mãn hắn theo đuổi bao nhiêu năm nay.
Thực ra đối với Trần Đình Đại mà nói, với thân phận và địa vị của hắn. Có không ít người con gái thậm chí còn xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn Miêu Yến rất nhiều. Thế nhưng những loại con gái đó, Trần Đình Đại lại cảm giác không có chút thưởng thức, thậm chí lời nói ra tán tỉnh cũng chỉ là đùa cợt, không có sự thật lòng. Đơn giản chỉ là cảm xúc chiếm hứu thuần túy. Nhưng với Miêu Yến lại hoàn toàn khác, hắn đối với Miêu Yến luôn có một loại cảm giác nao nao khó tả, cảm giác như được chinh phục thật sự. Đổi lại nếu bây giờ Miêu Yến không chút do dự đồng ý, có lẽ bản thân hắn sẽ mất đi hứng thú đối với cô.
Miêu Yên lặng yên một lát, môi giật giật rất gợi cảm, nhưng hình như trong đó pha chút cảm giác phẫn nộ:
- Trần Đình Đại, tôi nghĩ anh đang bị hoang tưởng rồi! Anh lại luôn nghĩ con gái có thể tán tỉnh bằng tiền và quyền lực hay sao?
- Oh, nếu đổi lại là một người con gái khác, tôi không nắm chắc, có thể là sẽ đồng ý với anh! Nhưng cậu Đại à, cậu nghĩ tôi còn thiếu tiền hay sao?
Trần Đình Đại, nuốt nuốt nước bọt từng miếng, từng lời Miêu Yến nói như gáo nước sôi trào hất vào mặt gã, nóng rát vô cùng. Trần Đình Đại tuy rằng lúc này rất tức giận, nhưng vẫn cố điều tiết tâm trạng thật tốt. Hắn không thể để thành quả chịu nhọc mấy năm trời hòa nhã chỉ vì muốn chinh phục Miêu Yến, vì một phút nóng giận mà sôi hỏng bỏng không. Cho nên mọi thứ phải hết sức kiềm chế:
- Có phải? Có phải em đã có người nào đó rồi không?
Trần Đình Đại lúc này nổi lên nghi hoặc, nghĩ rằng rất có thể Miêu Yến đã có người đàn ông nào đó, vì vậy lâu như thế hắn vẫn chưa có thành công. Miêu Yến vẫn không lạnh không nhạt hờ hững:
- Phải thì sao?
- Là ai?
Im lặng!
« Là ai? »
Trần Đình Đại lại hét lên thêm một lần nữa.
- Nếu tôi nói… Đó là Vũ Minh… Thì sao?
Miêu Yến suy nghĩ một chút cắn cắn bờ môi nói.
- Vũ Minh!
Trần Đình Đại tâm trạng căng như dây đàn, lúc này nghe Miêu Yến nói vậy, thần kinh căng như một quả bóng như được xả hơi, còn phá lên một tiếng cười lớn:
- Ha ha, Vũ Minh, Vũ Minh! Tốt, tốt, hóa ra là em thầm thương trộm nhớ cái thằng dở người, thằng bệnh tâm thần ấy sao?
Trần Đình Đại căn bản cho rằng, có khả năng Miêu Yến đã để ý đến một gã đàn ông nào khác. Vì vậy hắn luôn luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng khi Miêu Yến lại nói rằng đó là Vũ Minh. Oh, Trần Đình Đại trong lòng đã tự thốt lên, là thằng em dở người của gã sao. Gã có chút nghi ngờ, thế nhưng lại không biết đặt nghi ngờ đấy bắt đầu từ đâu. Hắn đã yêu thầm Miêu Yến rất nhiều năm, đến mức còn cho người theo dõi Miêu Yến, mọi hoạt động từ nhỏ đến lớn của Miêu Yến hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Từ đầu đến cuối hắn coi Miêu Yến như một con búp bê, tùy thời lúc nào mình chũng có thể nắm giữ.
Vậy cho nên, dù gã có nghi ngờ, nhưng gã cũng không có chút cơ sở. Bởi hắn biết Miêu Yến, kì thật ngoài Vũ Minh ra thì không hề có gặp người đàn ông nào khác, kể cả các mối quan hệ kinh doanh với đối tác. Cũng chỉ là quan hệ xã giao mà thôi, hắn còn nắm giữ hành tung của Miêu Yến, vậy cho nên không có điểm nào chứng minh, hoặc là nghi vấn có thể nói dối.
Còn nữa, cho dù có thật là Miêu Yến nói dối. Như vậy cũng chỉ chứng tỏ, căn bản trong lòng Miêu Yến cũng không hề tồn tại bóng hình của một người đàn ông nào. Cho nên Trần Đình Đại tự cười cũng là có lý do, hắn cười vì chút gút mặc chính hắn đặt ra, lại được giải quyết bằng chính một câu hỏi thăm dò đơn giản. Nói dối sao, nực cười, cho dù nói thật cũng vậy, kết quả cũng không quan trọng.
Trần Đình Đại không bao giờ cho rằng, Miêu Yến lại có thể yêu một người đàn ông thậm chí bản thân mình còn không lo nổi. Như vậy chẳng khác nào là tự mua dây buộc mình hay sao, chưa nói làm sao có thể thỏa mãn cá nhân, nghĩ đến đây khuôn mặt Trần Đình Đại nổi đầy tà ý.
Miêu Yến căn bản không biết Trần Đình Đại đang suy nghĩ những gì, chỉ thấy sắc mặt của gã liên tục biến đổi. Chỉ thấy lời mình nói ra không ngờ không giống trong suy tính của Miêu Yến, sẽ chọc cho hắn tức giận. Mà lại làm cho hắn nổi hứng cợt nhả, hay là hắn điên rồi.
- Trần Đình Đại, mặc kệ anh suy nghĩ thế nào, nhưng cho dù anh có làm bất cứ điều gì…
Nói đến đây Miêu Yến dừng lại một chút, sau đó tiếp tục suy nghĩ. Liệu cô có nên nói ra rằng Vũ Minh đã hoàn toàn tỉnh lại, thậm chí còn đã khỏe mạnh như một người bình thường. Liệu điều này có làm Trần Đình Đại thay đổi suy nghĩ hay không, hay thậm chí còn sẽ từ bỏ ý định với cô. Miêu Yến còn cảm thấy, cho dù mình có nói ra chuyện này, Trần Đình Đại cũng không thể làm được gì Vũ Minh. Bởi vì hai người là an hem, cho dù có tức giận đến mấy, rốt cuộc nhất đinh sẽ phải bỏ qua.
Thế nhưng Miêu Yến lại không biết rằng, chính mình nói ra bí mật này, lại làm cho con dã thú trong mình Trần Đình Đại trỗi dậy.
- Trần Đình Đại, có lẽ anh còn chưa biết… Vũ Minh, đã tỉnh lại rồi. Hơn nữa, cậu ấy còn rất khỏe mạnh, bây giờ đã trở thành người bình thường!
Trần Đình Đại lúc này khuôn mặt đang cuồng tiếu, nghe thấy lời Miêu Yến chỉ càng cười lớn thêm:
- Miêu Yến, anh nghĩ trò đùa này nên dừng lại ở đây! Em lại còn muốn nói với anh, con người điên điên dở dở, liệt cả hai chân, sống thực vật sáu năm trời. Bỗng dưng tỉnh lại, trở thành một bạch mã hoàng tử để yêu em! Em nói đi, đây có phải là quá thần kì hay không?
- Thần Kì?
Miêu Yến nghe thấy hai chứ này lập tức mê mang.
Đúng vậy, nếu nhớ lại điều này, quả thực hết sức thần kì, nó cứ như một phép màu từ trên trời rơi xuống. Nếu nói cho người khác chuyện này, có thể họ cũng biểu lộ tâm trạng không khác Trần Đình Đại lúc này là mấy.
Miêu Yến lại tiếp tục nói, như muốn giải thích:
- Trần Đình Đại, lời tôi nói là sự thật, đúng vậy, nó thực sự là một phép màu của tạo hóa. Có thể anh sẽ không tin, thế nhưng anh không cảm thấy kì lạ sao? Tại sao tôi đang sống yên ổn bên Vũ Minh, cuối cùng bây giờ lại chuyển đến Hải Phòng!
- Tại sao!
Trần Đình Đại lúc này định có ý cười nhạt, nhưng lại bị câu nói thuyết phục của Miêu Yến khiến gã suy nghĩ đến. Đúng vậy, điều này thật sự là đáng nghi ngờ. Nếu Miêu Yến căn bản chỉ đang cố lừa dối hắn, vậy tại sao lại bỏ mặc Vũ Minh không chăm sóc, cô ấy đã chăm sóc Vũ Minh cả sáu năm trời. Ít nhiều cũng sẽ có chút tình cảm, hơn nữa, với con người của Miêu Yến, tuyệt đối sẽ không bao giờ tuyệt tình đến mức bỏ mặc Vũ Minh.
Một giả thuyết thứ hai, đó chính là Vũ Minh đã chết, như vậy Miêu Yến mới bỏ đi. Nhưng mà điều này lại càng viển vông. Vũ Minh đã chết, nhất định sẽ có lễ tang được cử hành. Trần Gia Cảnh mặc dù có thể vứt bỏ đứa con của mình, mặc cho nó tự sinh tự diệt, nhưng cũng không tuyệt tình đến mức con mình chết mà đến một cái lễ tang cũng không thể tổ chức.
Vì vậy suy nghĩ của hắn ngày càng đưa hắn đến điều mà khiến hắn sợ hãi. Nếu lời Miêu Yến nói hoàn toàn là sự thật, Trần Vũ Minh đã tỉnh lại. Như vậy đối với hắn tai họa ngập đầu ập đến rồi.
Trần Vũ Minh tỉnh lại, Trần Gia Cảnh một khi biết được thì coi như địa vị nắm chắc của gã bao nhiêu lâu nay có khả năng bị đạp đổ. Trần Gia Cảnh biết con mình một khi có khả năng, nhất định sẽ không để khối tài sản khổng lồ rơi vào tay gã cháu họ mình, mà sẽ để lại toàn bộ cho con trai ông ta là Vũ Minh. Nếu chuyện đến mức này, Trần Đình Đại coi như từ một ông vua ngấp nghé đến đỉnh cao. Từ một vị hoàng thái tử có khả năng nắm bắt vương quyền của cả một đế quốc, sẽ bị đạp xuống làm một thằng quèn không hơn không kém.
Nghĩ đến đây khuôn mặt Trần Đình Đại đã bắt đầu trắng bềnh bệch, khuôn mặt liên tục biến đổi cảm xúc. Khi cảm thấy chuyện này hết sức nực cười, khi lại cảm thấy nó là một cú hiểm họa vô cùng nghiêm trọng.
Cuối cùng, để tháo bỏ nghi vẫn trong lòng, Trần Đình Đại đã thò một tay túm cổ Nguyễn Trọng Kim ở bên cạnh, hét vào mặt gã:
- Nói! Có phải thật sự như lời cô ta nói! Có phải cái thằng dở người kia đã tỉnh lại?
Nguyễn Trọng Kim bị xốc lên bất ngờ, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền hốt hoảng:
- Cậu chủ, chuyện này tôi không rõ lắm. Bọn đàn em chỉ báo lại, tháng gần đây, quả thực trong ngôi nhà đó có ít tiếng đàn ông hay nói chuyện. Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh Trần Vũ Minh đã tỉnh lại. Cậu chủ, theo tôi thấy cậu đã bị cô ta lừa rồi, chuyện như vậy làm sao có khả năng xảy ra!
Lời Nguyễn Trọng Kim nói, như một cú đấm giáng thẳng vào mặt của Trần Đình Đại. Có tiếng đàn ông nói chuyện, hơn nữa dạo gần đây hắn chú ý, tâm trạng Miêu Yến cũng có chút thay đổi. Như vậy lại càng khẳng định khả năng chuyện này là sự thật rất cao. Chẳng để Trần Đình Đại tiếp tục suy diễn thêm. Miêu Yến đã tiếp tục nói:
- Anh còn nghi ngờ ư, Vũ Minh đã rời khỏi nhà mấy ngày trước! Cậu ấy nói là đàn ông không muốn lệ thuộc vào phụ nữ, hơn nữa sau đó tôi còn biết cậu ấy rất thành công!
Miêu Yến nói đến đây, khuôn mặt biểu lộ một ít hạnh phúc. Hành động này lọt vào mắt Trần Đình Đại, càng khiến dã thú trong hắn không kiềm chế được hơn. Lúc này hắn bắt đầu, nhen nhóm một suy nghĩ, chính là, giết người.
Miêu Yến căn bản không để tâm còn như muốn trấn an Trần Đình Đại, để hắn không đi tìm Vũ Minh gây chuyện:
- Trần Đình Đại, anh yên tâm, Vũ Minh sẽ không tranh địa vị của anh ở nhà họ Trần đâu! Cậu ấy nói muốn đi lên từ chính đôi tay mình!
Miêu Yến suy nghĩ quả thật rất ngây thơ, cô căn bản không biết rằng. Lời này cô nói ra, càng làm tăng thêm ý định giết người của Trần Đình Đại. Hắn lúc này chính là muốn, giết Vũ Minh.
Bởi vì hắn cho rằng, không cần biết Vũ Minh có ý định với khoản kế thừa của SSAD hay không. Nhưng một khi đã để cho Trần Gia Cảnh biết được trạng thái của Vũ Minh, căn bản cho dù Vũ Minh có không muốn thừa kế, hắn vẫn sẽ nghiễm nhiên bị Trần Gia Cảnh chụp lên đầu cái quyền này, dù thế nào cũng không thể thay đổi.
Trần Đình Đại liên tục cười lạnh:
- Hà, hà, hà!
Bây giờ Trần Đình Đại đối với Miêu Yến, lại không còn cảm giác muốn chinh phục nữa. Bởi vì hắn đã khẳng định rằng lời Miêu Yến nói ra là sự thật, vậy cho nên cho dù hắn có dùng bất cứ cách gì. Miêu Yến căn bản cũng sẽ không bao giờ yêu hắn. Vì vậy hắn liền nổi lên một ý niệm, như một con dã thú sôi trào. Lúc này, hắn muốn chiếm hữu Miêu Yến.
- Kim à! Tôi muốn mời cô Miêu Yến đây, đến khách sạn của họ Trần ta ngủ một đêm!
- Cậu chủ, không phải là…
- Bớt nói nhiều, không thấy cô ấy có vẻ đang rất mệt mỏi hay sao!
Trần Đình Đại khuôn mặt nổi lên đầy sự tức giận cùng sợ hãi, còn có một tia dâm ý khẽ ẩn hiện. Nguyễn Trọng Kim căn bản không hiểu, vì lý do gì mà Trần Đình Đại lại thay đổi quyết định sau bao nhiêu lần. Trước đây nếu Trần Đình Đại muốn chiếm hữu lấy Miêu Yến, thì hắn đã có thể làm vô số lần. Bởi hắn có thể cho người bắt cóc cô ta, sau đó hành động. Rồi cuối cùng công an có tố cáo, cũng bị hắn dùng tiền bịt miệng. Căn bản bất cứ cô gái nào, hắn ta muốn thấy cô ta trên giường của mình, là hắn đều có thể có được. Chỉ duy nhất Miêu Yến, là cô gái hắn luôn trân trọng.
Miêu Yến thấy sắc mặt Trần Đình Đại thay đổi, đã thầm cảm thấy không ổn. Sau đó lại nghe thấy nhưng lời Trần Đình Đại nói ra, lúc này liền run rẩy từ trong trí óc:
- Trần Đình Đại, anh muốn làm gì?
Trần Đình Đại thấy Miêu Yến tỏ ra sợ hãi như vậy, còn như cảm thấy thỏa mãn. Cảm giác như bao nhiêu năm qua mình đã hành động không đúng, chính quyết định này mới là sáng suốt. Lẽ ra mình nên cho cô ả này thuộc về mình từ lâu rồi mới phải.
- Còn làm gì đấy?
Trần Đình Đại lớn giọng, Nguyễn Trọng Kim lúc này mới cuống quýt:
- Không nghe cậu chủ nói sao, mời cô đây đến khách san Trần gia!
Hai gã mặc vét tông, lập tức răm rắp nghe lời. Mặc cho Miêu Yến dãy dụa cũng đã có một gã kéo đi, một gã còn lại trói tay Đỗ An Thụy, mặc cho cô ta chửi bới.
Trần Đình Đại lại quay sang nhìn Nguyễn Trọng Kim ra lệnh:
- Lập tức điều tra xem thằng Vũ Minh đang ở đâu, còn nữa, nếu tìm thấy rồi thì cũng không cần báo lại. Xử nó luôn cho tôi, làm xong phải tuyệt đối sạch sẽ!
- Anh Đại, em biết rồi!
Nguyễn Trọng Kim gật đầu, sau đó rời đi. Còn lại Trần Đình Đại cũng đi luôn không cách đó là mấy. Trần Đình Đại cho rằng, bất kể bây giờ dù Vũ Minh có điên hay tỉnh. Cũng nên cho người trừ hậu họa, bằng không một ngày tai họa ập xuống lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa.