Nguyễn Trọng Kim chỉ rít vài điệu cười rung rung cái đầu dị hợm của mình. Sau đó liền bồi theo hai người Miêu Yến và Đỗ An Thụy lên một chiếc xe Toyota sáu chỗ.
Rừm!
Chiếc xe rồ lên một tiếng như con quái thú đang gầm gừ thỏa mãn. Nó biến mất sau ngã tư của con đường cạnh tòa nhà.
- Nào nào! Trang hoàng đẹp lên một chút, mấy người chân tay què chột hay sao mà chậm chạp như vậy! Hay là cảm thấy tiền không đủ?
Trần Đình Đại lúc này đang đứng giữa sảnh của một nhà hàng sang trọng, phía dưới là đám nhân viên nhà hàng chân tay đang luống cuống rối rít. Bị Trần Đình Đại thúc dục, đám nhân viên lúc này có vẻ càng loạn hơn. Trần Đình Đại hai tay xoa xoa vào nhau tỏ vẻ phấn khích, mồm luôn miệng chỉ đạo. Đặc biệt một người đứng cạnh Trần Đình Đại, mặc dù chính là quản lý của cả cái nhà hàng này, thế nhưng Trần Đình Đại mặc sức điều động đám nhân viên dưới quyền gã, mà gã chẳng có một chút gì phản đối. Thậm chí còn có đôi chút sự sợ hãi hiển hiện trong mắt hắn.
- Anh Đại, lần này chỉ cần SSAD chịu hợp tác với công ty HCD của chúng tôi! Thì không chỉ là nhà hàng này, mà ngay cả một ghế đại cổ đông của HCD anh cũng có thể nắm giữ!
Trần Đình Đại có vẻ mất hứng, hai tay đang khua loạn lên lúc này chợt hạ xuống. Sắc mặt gã đanh lại:
- Sao? Có phải thấy tôi rất vô ý hay không, hay là tôi không đủ phân lượng để đứng ở nơi này? Hử?
Trần Đình Đại gằn giọng, gã quản lý lúc này đứng sau liền sợ hãi run rẩy. Không ngờ mình chỉ muốn thuận miệng vài câu hy vọng thu được chút ưu thế, vậy mà đã làm cho Trần Đình Đại trước mắt mất hứng đến như thế này. Nếu ngày hôm nay gã không những không thuyết phục được Trần Đình Đại, mà lại làm cho Trần Đình Đại tức giận mất hứng, như vậy hậu quả của gã là phi thường thảm hại.
Nguyên nhân tất cả cũng là do công ty HCD, hiệu quả kinh doanh mấy năm nay của công ty này rất tồi tệ. Doanh số tổng thu nhập âm đến hơn năm mươi phần trăm, càng làm lớn càng lụi bại. Từ một công ty lắm thị phần rất lớn ở Hải Phòng, bây giờ tụt xuống thứ hạng những công ty có vốn lưu động thấp. Nếu tình hình cứ như vậy tiếp diễn HCD nhất định hạ tràng sẽ là phá sản. Mặc dù hiện tại HCD vẫn còn rất nổi, còn nắm giữ trong tay những hai tòa nhà thương mại, năm nhà hàng và một tàu du lịch cỡ lớn. Hiện tại HCD còn muốn thâu tóm vài cái công ty nhỏ khác nữa. Bề ngoài HCD vẫn biểu hiện mình là nhân vật tầm cỡ, thế nhưng bên trong cao tầng của HCD cực kì sầu khổ và ảo não. Mọi động thái của HCD chỉ là che mắt người ngoài, còn người trong nghề, đều biết HCD lúc này không khác nào một con hổ giấy. Mọi hành động dương nanh múa vuốt thâu tóm mấy công ty nhỏ, chỉ là những động thái dãy dụa cuối cùng của một con mãnh thú sắp chết.
Nhà hàng này chính là một trong năm nhà hàng trực thuộc công ty HCD. Mà hôm nay không biết vì sao, Trần Đình Đại, cậu chủ nhà họ Trần nức tiếng thành phố cảng. Là người thừa kế tương lai của cả một cỗ máy khổng lồ như SSAD lại đến đây. Hơn nữa còn muốn ngỏ ý sẽ suy nghĩ về hợp đồng ba năm trước SSAD định kí với HCD nhưng lại thôi. Mà hợp đồng ba năm trước đây, vào khoảng thời gian đó với HCD chưa lụi tàn thì có khi sẽ không là gì, nhưng đổi lại là bây giờ, bản hợp đồng ấy chẳng khác nào một liều thuốc cứu mạng với HCD.
Lời này vừa nói ra cao tầng HCD lập tức sôi trào, Tổng Giám Đốc của HCD là Đỗ Hưng lập tức chỉ thị xuống cho tổng quản lý nhà hàng là Đặng Thái Tuấn, chính là gã quản lý lúc này đang đứng cạnh Trần Đình Đại đây. Muốn hắn phải dùng mọi thủ đoạn để Trần Đình Đại đồng ý kí bản hợp đồng ba năm trước. Bằng không, Đặng Thái Tuấn cũng không cần phải làm cái chức tổng quản lý nữa.
Chỉ thị này vừa buông xuống đã khiến Đặng Thái Tuấn lập tức biến sắc. Cái chức tổng quản lý này gã phải dùng mười năm cống hiến cho HCD mới vươn lên được, không những vậy chức tổng quản lý này khiến cho hắn có quyền lực rất lớn. Nắm trong tay điều hành cả năm nhà hàng của HCD, quen biết được không ít đại nhân vật, mới chỉ làm tổng quản lý có một năm mà tiền trong túi của gã đã tăng lên gấp trăm lần. Thử hỏi một người bình thường có ai lại chịu buông một vị trí tốt như vậy để quay lại vạch xuất phát. Mặc dù Đặng Thái Tuấn rất hận cao tầng HCD, thế nhưng vẫn phải cắn răng làm tất cả mọi thứ.
Lúc này thấy Trần Đình Đại phi thường mất hứng, Đặng Thái Tuấn trong đầu nảy sinh trăm phương ngàn kế, thế nhưng không có kế nào dùng được. Môi có vẻ hơi thâm lại, mắt của gã giật giật.
Trần Đình Đại thấy lời mình vừa nói ra đã tóm gọn được đối phương, hơn nữa còn làm cho gã sợ mất mật liền cười dài đắc ý thống khoái nói:
- Anh tưởng rằng ba hoa vài câu sẽ khiến tôi có thể lập tức đưa ra quyết định? Anh nghĩ tôi là một thằng ngu có phải không?
Đặng Thái Tuấn sợ hãi rối rít nói:
- Anh Đại, không phải như vậy, ý tôi không phải như vậy!
Trần Đình Đại lúc này càng được thể làm tới, sắc mặt co lại, cười lạnh sau đó cau mày rút điện thoại di động ra, bấm bấm vài số:
- A lô, có phải là Tổng Giám Đốc Hùng? Phải, là tôi, quản lý của anh dám trực tiếp xúc phạm tôi! Tôi nghĩ loại người này anh nuôi cũng chỉ tốn cơm, nên trực tiếp sa thải!
Đặng Thái Tuấn nghe Trần Đình Đại nói chuyện điện thoại, khuôn mặt càng nghe càng tím ngắt, thân hình run rẩy lẩy bẩy. Tay kéo lấy cánh tay Trần Đình Đại, van nài liên tục:
- Anh Đại, là tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên nói năng lung tung!
Mặc cho Đặng Thái Tuấn nói thế nào, có biểu lộ ra sao, Trần Đình Đại trực tiếp hất tay gã ra. Sắc mặt đanh lại lạnh lùng. Cũng không phải chờ lâu, chỉ vài giây sau lập tức có điện thoại của Đỗ Hùng gọi đến, trực tiếp sa thải Đặng Thái Tuấn. Hơn nữa còn chỉ thị tổ bảo vệ ở bên ngoài, ngay lập tức ném Đặng Thái Tuấn ra ngoài. Còn nói là không muốn là cho Trần Đình Đại tiếp tục mất hứng thêm nữa.
Đặng Thái Tuấn thật không ngờ rằng, chỉ vì một câu nói vô tình như vậy, đã khiến hạ tràng mình quá thảm hại. Thế nhưng gã chưa kịp muốn làm hành động hối cải thêm nữa, đã bị mấy tên bảo vệ từ đâu xông tới, hùng hục lôi Đặng Thái Tuấn đi. Đặng Thái Tuấn biết mình có làm gì cũng vô dụng, căn bản Trần Đình Đại đã có ý muốn chơi gã từ trước rồi.
Đặng Thái Tuấn lúc này cũng không còn muốn nín nhịn nữa, mà lập tức phát tiết chửi liên tục:
- Thằng khốn nạn, thằng chó nhà họ Trần, tao với mày không thù không oán. Tại sao mày lại hại tao như vậy?
Nói rồi gã lại quắc mắt nhìn hai tên bảo vệ đang lôi mình đi, vùng vằng chửi tiếp:
- Chúng mày chỉ là hạng cu li, lúc trước dưới quyền tao còn cun cút nghe lệnh, còn nói nịnh hót tao. Cuối cùng cũng chỉ là con chó cho HCD mà thôi! Ha ha!
- Đỗ Hùng, Đỗ Hùng, uổng công mười năm tao làm việc vất vả, cuối cùng mày lại đối xử với tao như vậy!
- Tất cả lũ chúng mày, sẽ có ngày chết không được yên!
- ĐỦ RỒI!
Trần Đình Đại lúc này liền quát to, sau đó trực tiếp song phi lao đến tát thẳng một phát vào miệng Đặng Thái Tuấn.
Bốp bốp!!
Trần Đình Đại liên hồi rít lên:
- Tao cho mày nói à, cho mày nói à? Vốn còn định tử tế chơi đùa với mày một chút! Sau đó sẽ cho mày quay lại làm việc, bởi mới đầu thái độ của mày không tệ, nhưng cũng may là tao làm như vậy mới lộ ra bản mặt của mày!
Bốp bốp!!
Trần Đình Đại vừa đánh vừa nói, đánh đến mức Đặng Thái Tuấn quanh mép trào toàn máu. Đặng Thái Tuấn nghe thấy lời này của Trần Đình Đại liền cười ảo não, thống khổ, mắt căm hận nhìn Trần Đình Đại nói:
- Tha cho tao, ha ha, thằng khốn nạn như mày tưởng rằng tao ngu chắc? Căn bản nếu hôm nay tao vẫn nhún nhường như súc vật, mày vẫn sẽ không tha cho tao!
Bốp!
- Còn nói?
Trần Đình Đại nghiến răng đánh thêm một cái nữa, lúc này Đặng Thái Tuấn đã ngất xỉu, hai gã bảo vệ lại tiếp tục lôi gã đi ra. Trần Đình Đại quệt quệt hai bàn tay dính bê bết máu lên tấm khăn trải bàn gần đó.
Lúc này đám nhân viên từ lâu đã đứng bất động xem loạn, bắt gặp ánh lạnh lẽo của Trần Đình Đại lướt quanh, cũng không dám đứng yên nữa, mà lại rối rít đi làm việc, chân tay còn nhanh nhạy hơn gấp mấy lần. Bất cứ ai cũng chỉ sợ mình chỉ cần không cẩn thận một chút trước nhân vật lớn này, thì hậu quả sẽ không khác gì Đặng Thái Tuấn kia. Ngay cả Đặng Thái Tuấn kia có là tổng quản lý, một nhân vật quyền lực như vậy, cũng chỉ vì một câu nói của Trần Đình Đại mà bị sa thải, vậy thì thử hỏi đám nhân viên này sẽ là cái gì.
Trần Đình Đại ánh mắt lại tỏ vẻ thỏa mãn, thân mình đặt phịch xuống một chiếc ghế bành ở đại sảnh. Trong lòng gã thầm nghĩ, bây giờ mình mới chỉ là người kế thừa của SSAD thôi mà tiếng nói đã uy lực đến như vậy. Thử hỏi sau này nắm trong tay cả SSAD còn có kẻ nào dám chống lại, càng nghĩ gã lại càng muốn Trần Gia Cảnh chết sớm hơn, như vậy gã sẽ nhanh hơn được sung sướng.
- Anh Đại!
Trần Đình Đại đang tận hưởng cảm giác đứng trên vinh quang, lúc này lại nghe thấy Nguyễn Trọng Kim lớn giọng gọi tới. Mắt hắn lại sáng quắc lên, khóe miệng kết đầy tà ý, lại xoa xoa tay đứng dậy.
Nguyễn Trọng Kim bước đến trước mặt Trần Đình Đại khẽ nhoẻn miệng cười một cái. Trần Đình Đại tỏ vẻ sốt sắng hỏi:
- Người đâu?
- Còn bị lũ đàn em túm gọn ngoài kia!
- Nhanh cho vào đây, không biết tao đang sốt ruột hay sao!
- Em biết rồi!
Nguyễn Trọng Kim cười cười gãi gãi đầu nói, sau đó giơ hai ngón tay lên búng một cái kêu tách. Lập tức hai người đàn ông mặc vét tông nhã nhặn lịch sự đang khóa chặt tay Miêu Yến và Đỗ An Thụy, kéo cả hai người đi từ phía cửa vào đại sảnh.
Trần Đình Đại vội vội vàng vàng bước tới, chợt ngây người. Sau đó khuôn mặt băng lạnh quay lại nhìn Nguyễn Trọng Kim, hung dữ nói:
- Tại sao mày lại đối xử với con gái nhà người ta như vậy?
Bốp!
Trần Đình Đại lại giơ tay lên tát thẳng một cái vào mặt Nguyễn Trọng Kim, khiến gã đang cười cợt lại lập tức sợ hãi. Trong lòng Nguyễn Trọng Kim có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, liền biết Trần Đình Đại lúc này đang muốn ra vẻ trước mặt mỹ nhân, cho nên hiềm khích trong lòng liền gạt sạch. Còn tiện miệng phối hợp luốn với Trần Đình Đại nhanh nhảu nói:
- Tại sao chúng mày lại mạnh tay như vậy, mau buông hai người bọn họ ra! Có phải thấy người ta là phụ nữ nên dễ khi dễ hay không?
Hai gã mặc vét tông ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không dám nói gì. Lập tức thả hai người Miêu Yến và Đỗ An Thụy ra.
Đỗ An Thụy vừa thoát khỏi khống chế, liền tỏ vẻ hung hãn xông tới trước mặt Trần Đình Đại tát đến ‘bốp! ‘ vào mặt gã một cái. Trần Đình Đại lúc này vẫn cười nhạt, xoa xoa tay trên má. Thực ra gã đã sớm biết Đỗ An Thụy sẽ làm như vậy, gã có thể tránh được một cái tát này, nhưng gã không làm như vậy. Phần vì gã muốn lấy lòng Miêu Yến, phần vì, Đỗ An Thụy chỉ là con gái, lực tát đâu có thể là mạnh, chẳng khác nào gãi ngứa cho gã.
Trần Đình Đại lúc này bộ mặt lại giả văn hóa lịch sự, khác hẳn với bộ mặt ác bá vài phút trước lúc đuổi Đặng Thái Tuấn, hắn lúc này liên tục tỏ vẻ con ngoan trò giỏi, còn cười khổ hòa ái nói với Đỗ An Thụy:
- An Thụy! Sao em lại đánh anh? Anh có gì không phải thì em có gì cứ nói thẳng, làm bàn tay vàng ngọc này bị thương làm anh rất đau lòng!
- Muốn mửa!
Đỗ An Thụy phun ra một câu, nhưng chưa để Đỗ An Thụy tiếp tục nói. Trần Đình Đại đã trực tiếp đi vòng qua người cô ta, bước đến trước mặt Miêu Yến, tỏ vẻ si ngốc, còn có chút ngượng ngùng, hai tay hơi run run đưa ra nói:
- Em, em vào ngồi trong này đi! Bữa tiệc này là anh đặc biệt chuẩn bị dành cho em!