Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 100: Mai phục




Gã tên Sinh cũng nhếch mép cười nói:

- Mày nên nhớ nhiệm vụ của tao với mày chính là bắt sống nó, nếu chỉ đơn giản là giết thì quá dễ dàng rồi. Tao còn nắm được thông tin, nó đã từng giúp cho Lũng băng đứng lên, có được ngày hôm nay. Băng chủ của Lũng băng cũng đã đánh tiếng, nếu kẻ nào dám động vào nó thì sẽ phải đối mặt với Lũng băng. Vụ này nên cẩn thận kín tiếng một chút, dẫu sao tiền thì quan trọng thật, nhưng vẫn cần có mạng để hưởng. Thằng Cù Lũng không phải dạng tầm thường đâu!

Gã cao lớn cũng hơi trầm giọng hỏi lại:

- Ý của mày là thằng nhóc kia chính là gã Trần Vũ Minh mà Cù Lũng đánh tiếng ư? Không thể, trong hợp đồng rõ ràng chỉ nói nó là một thằng công tử bị bệnh nặng mới tỉnh dậy, nổi máu điên đi chu du, nếu là Trần Vũ Minh kia thì xem chừng là hơi khó!

Gã tên Sinh nói:

- Mày lo lắng? Không cần thiết, dẫu nó có đúng là Trần Vũ Minh kia mà Cù Lũng nhắc tới hay không, thì chỉ với hai thằng tao với mày, cộng thêm mấy thằng đệ mới thu này, thằng Vũ Minh kia đương nhiên cầm chắc cái chết, huống hồ lần này tao còn chuẩn bị được hai khẩu súng ngắm tỉa. Chỉ cần chúng ta cẩn thận sai mấy thằng đệ ra thăm dò, còn mình trong chỗ tối bắn bị thương nó, cho dù nó có võ như thế nào, cũng vẫn bị chúng ta dễ dàng bắt được. Sau chuyến này tao với mày quá Thái chơi một chuyến, đem mấy chuyện này xả lên đầu mấy con bé làm tiền. Rồi chờ trời yên bể lặng quay về, thằng Cù Lũng cũng sẽ quên nhanh thôi…

Gã cao lớn nghe đến đây cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu cười nói:

- Sinh, mày vẫn là thằng có đầu óc hơn tao, suy nghĩ bao giờ cũng chu đáo, lần này thành công kiếm được tiền, tao chia cho mày ba phần, tao chỉ lấy hai.

Gã tên Sinh lắc đầu cười nói:

- Tao với mày chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, mày còn không hiểu tính tao hay sao…

Bất chợt, gã tên Sinh đang thao thao nói liền dừng lại, đôi mắt gã chợt trịnh trọng chú ý về một phía, được một lúc gã liền hướng gã cao lớn đứng trước cửa giọng trầm trầm nói nhỏ:

- Quang, có hai thằng công an xã đang đi về phía này, mày lánh ra đằng sau một lát để tao nói chuyện với chúng nó, có động tĩnh gì thì lập tức nhảy ra nghe theo lời của tao.

Gã cao lớn tên Quang kia dĩ nhiên hiểu lời đồng bọn nói gì, liền mau chóng lui ra sau lán.

Cách đó chừng mấy chục mét, có hai người mặc quần áo công an xã, trên đầu đội một chiếc mũ bảo hiểm có dán chữ “CA xã” rất rõ ràng, hai người kia bước đi đường hoàng, khuôn mặt nghiêm trọng hướng lán nhỏ bước tới.

Gã thấp nhỏ tên Sinh mặt hơi nghiêng lên một chút, ánh mắt lạnh lùng, trên miệng nở nụ cười độc. Từ bên trái người của gã, đã có một con dao lấp ló thò ra. Gã và tên Quang kia là tội phạm giết người, bị truy nã sáu mươi ba tỉnh thành, nếu như hai người công an xã này nhận ra khuôn mặt của hai gã, gã sẽ lập tức ra tay giết người để bịt đầu mối, còn nếu không gã sẽ vẫn đường hoàng nói chuyện như một người bình thường.

Hai người công an xã một trẻ một trung niên, người bước đi đằng trước dĩ nhiên là người đàn ông có độ tuổi trung niên. Đến khi người này bước chân vào trong lán, gã tên Sinh cũng niềm nở chạy ra chào hỏi nói:

- Dạ em chào các bác, các bác uống gì để em lấy ạ?

Người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm trọng, tay với lấy một chiếc ghế rồi đặt mông ngồi xuống, sau đó ông ta từ tốn cất giọng lành lạnh:

- Hai người các anh từ đâu đến đây, mấy tháng nay mở lên cái lán này kinh doanh, đã kê khai với xã hay chưa? Hay là không coi chính quyền chúng tôi vào mắt, muốn làm thế nào thì làm cũng được à?

Gã tên Sinh vừa nghe qua, đương nhiên liền biết gã công an kia hóa ra không phải đến đây vì mục đích truy nã mình, mà đến vì mục đích dân sự, đăng ký kê khai. Nếu như đặt tình huống này vào Hải Phòng, dĩ nhiên là cán bộ đến đòi tiền bảo kê, nhưng mà đặt vào địa phương như Lai Châu này, cán bộ đều vào hạng mẫu mực, vẫn chưa biết hai người này đến đây rốt cuộc là ý đồ loại nào mới chính xác. Tỉnh nghèo cũng có tham quan, tỉnh giàu cũng có tham quan, chỉ có điều là có ít hay nhiều mà thôi.

Gã tên Sinh miệng cười như Liên Xô được mùa, giọng cười giật cục nói:

- Dạ báo cáo hai anh, em mới lên đây làm ăn, quy định vẫn chưa được rõ ràng cho lắm, mong hai anh bỏ qua cho em lần này. Sớm mai em sẽ lên xã để trình báo ngay thôi, chẳng qua là vì mấy hôm nay bận bịu chỉnh trang quán xá, nên vẫn chưa có thời gian đi làm đăng ký, chuyển khẩu. Các bác thông cảm…

Gã tên Sinh vừa cười, vừa nhanh tay rút từ trong túi quần ra năm mươi nghìn nhét vào túi áo ngực của gã công an xã trung niên. Gã công an xã trung niên rõ ràng sướng đến híp cả mắt lại, nhưng vẫn cố nói:

- Anh làm cái gì vậy? Anh làm như vậy là vi phạm nguyên tắc…

Nhưng mà chưa để gã công an xã trung niên nói xong, gã tên Sinh đã chen vào nói ngay:

- Dạ, hôm nay bác đến đây để nhắc nhở, em chẳng qua là có chút cho bác uống nước. Hơn nữa cũng đáng là bao đâu, quy định phải là quà lớn hơn nửa triệu kia…

Gã công an xã trung niên đương nhiên cũng hiểu quy định, chẳng qua là cũng chỉ nói một câu cho đỡ ngại, gã vỗ vỗ ngực vài cái, ậm ờ, xong rồi liền đứng dậy, nói nhỏ giọng với gã tên Sinh kia một câu:

- Anh thấy chú là người thật thà nên cũng thương, chú làm ở đây cũng không dễ dàng gì, sau này nếu có chuyện cứ tìm đến phòng công an xã Nậm Xe, hỏi anh Hưng bản Nhì. Anh sẽ ra giúp chú giải quyết, anh em cứ phải gọi là người trong nhà chứ hả?

Gã công an xã nói xong liền vỗ vỗ vai gã tên Sinh vài cái thân mật, sau đó hướng gã công an xã trẻ tuổi lớn giọng nói:

- Đi về!

Rồi bước ra khỏi lán, vừa đi vừa cười khanh khách khoái chí. Mà gã công an xã trẻ tuổi kia cũng vừa đi vừa xoa tay, hình như đang chờ được chia phần. Ở trong xã nghèo này lâu lắm rồi mới có thể thu được một khoản hoa hồng nho nhỏ, khiến cho đám bại hoại tổ chức như hai gã này được dịp càng vui sướng.

Gã tên Sinh nhìn hai gã công an kia vừa mới đi khỏi, cũng cẩn thận rút con dao cất lại vào bên trong người. Rồi nhìn hướng hai người kia vừa mới rời khỏi khinh thường nói:

- Tham quan đời nào cũng có, năm mươi nghìn đã liền khiến chúng mày sướng đến như vậy, ông ném cho một trăm nghìn có mà liền câm như hến.

Gã tên Quang cũng cười ha hả từ trong lán vọng ra, rồi chầm chậm đi ra nhếch mép nói:

- Đúng là có tiền thì liền thành anh em họ hàng, nhưng mà có điều là hai thằng mình đang bị truy nã, nếu đây là cái bẫy lũ công an gài mình để cho vào rọ thì sao? Năm mươi nghìn, mày trả hơi bèo cho chúng nó rồi đấy!

Gã tên Sinh nhếch mép nói:

- Bèo ư? Không bèo đâu, năm mươi nghìn ở dưới quê là hai tép rồi đấy, huống hồ tiền trên này còn có giá hơn dưới kia nhiều. Nhưng xem ra từ giờ muốn ở lại đây còn tốn tiền cho nó dài dài. Tao với mày đều bị truy nã, làm sao mà đăng ký hộ khẩu, phải tìm cách khác, thời gian tới nếu thu đủ người rồi thì tốt nhất nên dẹp cái lán này đi, chui vào trong bản mà tính kế. Thằng Vũ Minh kia sớm muộn cũng ra ngoài, anh em mình lại bị truy nã, không tiện dềnh dang thế này đâu, sớm muộn gì bọn công an thành phố cũng phải mò về đây. Nếu cần thiết, tao với mày có khi còn phải lần theo dấu vết thằng oắt kia cho nhanh…

Gã tên Quang lông mày hơi giật nói:

- Ý của mày nghĩa là tao với mày vào Hoàng Liên Sơn truy đuổi thằng oắt kia lôi nó ra? Mày có biết Hoàng Liên Sơn rộng như thế nào không? Nếu lỡ vào rồi mà đúng lúc thằng kia lại đi ra thì tính sao, tao với mày vêu mõm ở đây cả tháng để rồi công cốc à?

Gã tên Sinh cười gã tên Quang suy nghĩ nông cạn, liền nói:

- Mày ngu lắm, đường mòn trong Hoàng Liên Sơn không nhiều, chỉ cần tìm người có kinh nghiệm là có thể lần theo dấu vết dễ dàng. Hơn nữa đoàn khảo cổ đông người như vậy, dấu vết dĩ nhiên lại càng dễ dàng tìm theo. Hơn tháng nay tao từ mấy thằng đệ tìm hiểu kĩ hết cả rồi. Với cả bọn công an sớm muộn cũng mò đến đây, tao với mày giết đâu có ít thằng, chúng nó truy gắt, ở đây có mà chờ vào rọ à? Chưa tính còn thể loại mấy thằng như vừa rồi đến làm tiền, mày lấy đâu ra mà cho nó mãi…

Gã tên Quang ngẫm nghĩ một chút rồi cũng gật đầu nói:

- Mày nói đúng, xem ra nếu không chờ được nữa thì phải lần theo dấu vết, khử nó cho nhanh. Trong hợp đồng cũng có nói, bắt sống thì được nhiều tiền hơn, nhưng nếu đem bằng chứng chứng minh đã giết nó xong gửi thì cũng được một nửa tiền. Coi như kiếm tạm, hai trăm triệu có mà sang Thái chơi dài dài rồi lại về, kiếm thêm vài mối giết thêm vài thằng nữa…

Gã tên Quang cười hà hà ngây ngô, gã tên Sinh cũng không có thời gian nói chuyện với tên đồng bọn ngu ngốc, mà chỉ biết lôi con dao cất trong người ra mài dũa, chờ ngày sử dụng đem nó giết người.



Hoàng Liên Sơn mạch.

Trịnh Đô Phong.

Ẩn Quan Điện.

Trần Vũ Minh hai mắt nhắm nghiền, mười ngày nay hắn đã tu luyện Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, thức thứ ba tuân đến thấu triệt tâm pháp, duy chỉ có phần thực hành là vẫn chưa dám luyện tập. Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai, hao tổn Chân Nguyên đại lượng cực lớn, mà Vũ Minh chỉ mới có tu vi Trung Đạo Học, cho dù thực lực tiềm tàng đạt đến Thượng Đạo Học tu vi, nhưng mà Chân nguyên không giống Nội công của người luyện võ như Bì Do. Nội công có thể mượn thao động nguyên tố, mượn trực tiếp nguyên tố mà tương bổ hỗ trợ xuất ra chiêu thức. Còn Chân nguyên, cái điều kiện tiên quyết nhất dùng để tái tạo dạng lực lượng này, lại chính là dựa vào Linh Khí. Mà Linh Khí ở thế giới Địa Cầu này, cực kỳ hiếm hoi, dĩ nhiên muốn kiếm được không phải là chuyện dễ dàng.