Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 58




Em trai cái đầu anh ý, Hạ Bồi bực không có chỗ xả, tuy lúc trước vì muốn thăm dò xem Hạ Sinh rốt cuộc có biết chút bí mật gì không, nên cậu ta đã cố ý tiếp cận, nhưng không nhận anh ta làm anh trai. Kết quả Hạ Sinh ngu ngốc này lại tự ý cả ngày gọi cậu ta là em trai, mà chẳng thèm để ý đến thái độ người ta chút nào.

“Em trai, anh đến ở cùng em, em có đói không?” Hạ Sinh cười hì hì, đi vào trong phòng, xòe đồ nhắm và bia trong tay ra: “Anh thấy bữa tối em cầm hộp cơm nhưng chẳng ăn được bao nhiêu”.

Ở cùng? Vào lúc này? Hạ Bồi rất cảnh giác thăm dò suy nghĩ trong đầu Hạ Sinh, chắc không phải anh ta được phái đến lừa mình để moi tin tức chứ? Nhưng, kết quả là ngoài việc anh ta đang bị giam lỏng ra thì không có gì, Hạ Sinh thật sự muốn đến ở cùng Hạ Bồi.

Một cảm giác rất khó diễn tả thành lời dấy lên trong lòng, Hạ Bồi nhìn Hạ Sinh cười toét miệng bày đồ ăn lên bàn, còn một mình bận rộn kê ghế bày đũa, cũng chẳng hỏi xem mình có muốn anh ta ở cùng không. Hạ Sinh vốn là người Hạ Bồi ghét và khinh thường nhất, chỉ vì thăm dò tin tức mà cậu ta mới phải miễn cưỡng chuyện trò cùng mấy lần, nhưng thật không ngờ rằng, vào lúc cậu ta sợ hãi và hoang mang nhất, thì Hạ Sinh lại đến bên cạnh cậu ta.

“Mau mau, đồ nhắm này rất ngon, anh phải gọi người ta giao hàng từ ngoài vào, anh không ra ngoài được, chỉ có thể nghiên cứu danh sách mua đồ từ bên ngoài của công ty”, Hạ Sinh nhét một lon bia vào tay Hạ Bồi: “Cái này lấy từ tủ đồ uống của công ty, uống tự nhiên đi”.

Ngồi xuống, uống một hớp bia, còn đồ ăn thì hoàn toàn không động đến, Hạ Bồi chẳng có tâm trạng thưởng thức chút nào. Hạ Sinh ăn mấy miếng, rồi hỏi: “Em đã làm chuyện xấu rồi phải không? Cho nên bọn họ mới nhốt em ở đây?”.

Hạ Bồi như đang bị châm chích: “Đương nhiên không phải, tôi sẽ không làm chuyện xấu, năng lực của tôi chỉ phục vụ cho những việc chân chính”.

Hạ Sinh gật đầu: “Cũng đúng, nếu như em đã làm chuyện xấu, bọn họ sẽ đưa em vào phòng giam kín, chứ không cho em ở lại chỗ này. Em không có bùa ra vào, giống như anh vậy, không thể rời khỏi phạm vi công ty, nhưng mà họ đối xử với chúng ta cũng không đến nỗi tệ, đúng chứ? Giống anh, lúc vừa mới đến sợ muốn chết đi được, bây giờ cảm thấy cũng không tồi. Tuy quét dọn vệ sinh, sửa chữa điện, vận chuyển đồ đạc cũng rất mệt, nhưng anh thấy bọn họ còn mệt hơn, lại nguy hiểm nữa, ngày ngày phải ra ngoài hàng ma bắt yêu. Lúc trước khi chưa đến đây, anh đều không biết rằng trên thế giới này lại lắm yêu nhiều quỷ đến vậy, còn cho rằng bọn Trần Ca là ghê gớm lắm rồi, hóa ra cũng chả là cái đinh gỉ gì hết”.

Hạ Bồi không đáp lời, chẳng biết phải trả lời thế nào mới được. Hạ Sinh dường như cũng không cần cậu ta trả lời, tiếp tục nói: “Khi mới nghe nói không thể rời khỏi công ty, anh còn nghĩ vì sao họ lại vô phép tắc vô nhân đạo như thế, còn dám bắt giữ người phi pháp, sau này nghĩ lại, giam người lại còn đưa tiền lương, cũng không tồi, đúng chứ? Hơn nữa tủ lạnh ở chỗ này luôn đầy ắp, gọi mua đồ bên ngoài thì có người giúp xuống dưới lấy lên đưa tận tay cho em, cái cảm giác này cũng không tồi, Thủy Linh và Bát Bát tuy thích gây rối, nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào chơi cùng anh như thế”.

Hạ Bồi lại uống thêm một ngụm bia nữa, trong lòng rối rắm, Hạ Sinh đáng ghét này, những lời kia lại thấm vào lòng cậu ta đến thế. Lúc còn rất nhỏ, lần đầu phát hiện ra mình có thể nghe được tâm tư của mọi người, cậu ta rất kiêu ngạo và đắc ý, nhưng chẳng mấy chốc phát hiện ra bố mẹ rất sợ mình, cho rằng mình là kẻ điên, Hạ Bồi không dám tiết lộ khả năng của mình nữa, nhưng lúc đó cậu ta đã không khống chế được nữa rồi, ý thức của tất cả mọi người đều ùa vào đầu cậu ta như thủy triều dâng, cậu ta không được yên ổn giây nào, những cảm xúc tức giận, lời nói bi thương, niềm vui mừng… tất cả đều tấn công, điều khiển cậu ta, cậu ta chỉ biết gào thét như một kẻ thần kinh, dù có bịt tai cũng không cách nào ngăn được những tiếng hỗn tạp đang xâm nhập vào đầu cậu ta, cho nên cậu ta bị nhốt lại trong bệnh viện tâm thần. Nếu như không phải là hội trưởng Phùng đưa cậu ta ra ngoài, nếu như không phải là thầy giáo Hùng Đông Bình dạy cậu ta cách dùng khả năng thiên phú thế nào... Hạ Bồi lắc mạnh đầu, muốn rũ chuyện của những người phiền phức kia ra khỏi tầm suy nghĩ.

“Em trai, em đừng sợ, chỉ cần em không làm chuyện xấu, Boss và Tiểu Ma Vương sẽ không làm gì em đâu, bọn họ chỉ tỏ ra hơi hung dữ một chút, thực ra họ đều là người tốt. Anh ấy à, chẳng học hành gì, cũng không có bản lĩnh gì, nhưng người tốt người xấu anh có thể phân biệt rõ ràng.” Hạ Sinh gặm từng miếng cánh vịt lớn, bộ dạng vô cùng hài lòng.

“Chẳng phải nhìn bề ngoài là có thể nhận ra người tốt và kẻ xấu ư?” Hạ Bồi đột nhiên nói ra câu như thế, khiến Hạ Sinh liếc mắt. Thấy anh ta sững sờ, đột nhiên Hạ Bồi muốn đùa dai: “Hạ Sinh, nếu như tôi nói cho anh biết, tôi là một tâm ngữ giả, có nghĩa là tôi có thể biết tất cả những thứ trong đầu anh, anh có sợ không?”.

“Ai da.” Miếng cánh vịt Hạ Sinh đang gặm rơi xuống, đôi mắt mở to: “Anh nghĩ cái gì em đều biết?”.

“Đúng, những gì anh muốn nói, những gì anh nghĩ đến, tôi đều có thể biết.” Rõ ràng cảm nhận được nỗi hoảng hốt của Hạ Sinh, Hạ Bồi bỗng thấy đắc ý và cả sự ác ý trong lòng, liền ngẩng đầu thoải mái uống một hớp bia lớn. Đột nhiên, một câu của Hạ Sinh lại khiến hớp bia ấy vừa vào miệng đã lập tức phun ra: “Vậy, hình ảnh ‘tươi mát’ anh xem hai ngày nay mà anh vẫn nhớ đến, em cũng nhìn thấy rồi?”.

Phun ngụm bia ra ngoài, Hạ Bồi không ngớt sặc, Hạ Sinh vội vàng lấy giấy ăn lau miệng cho cậu ta: “Ai da, em ngại ngùng gì chứ, anh phải thây xấu hổ mới đúng, để em nhìn thấy những hình ảnh không đứng đắn đó”.

“Ai xấu hổ với anh chứ”, Hạ Bồi chẳng vui vẻ gì lấy giấy ăn tự lau miệng.

“Cũng đúng, chắc chắn em cũng xem rồi, đã đến tuổi này rồi mà, đáng tiếc anh em chúng ta bây giờ sa cơ lỡ vận, nếu như còn trên trấn S, anh sẽ đưa em đi ăn ngon uống say, còn có cả gái bao xinh đẹp nữa.”

“Anh nhầm rồi à, ở trấn S, anh cũng chỉ là kẻ bị người ta tay đấm chân đá, còn có thể ăn ngon uống say sao?” Hạ Bồi hoàn toàn biết rõ hoàn cảnh của Hạ Sinh, anh ta căn bản không đáng tin. “Còn nữa, tôi không giống anh, tôi sẽ không đi xem những thứ linh tinh vớ vẩn đó.”

Hạ Sinh vốn định phớt lờ, nhưng nghe lời này của cậu ta, bèn lớn tiếng: “Xí, vừa rồi anh nói sa cơ lỡ vận mà, là thành ngữ đó, đúng chứ? Vốn dĩ anh cũng có chút văn hóa, mẹ kiếp”.

Khuôn mặt Hạ Bồi tối sầm, đang định không thèm chấp người đàn ông này, thì lại nghe anh ta nói: “Làm sao có thể, em chắc chắn còn xem nhiều hơn anh rồi ấy. Người ta còn lén lút xem, đâu giống như em, có thể tùy ý xem trong tưởng người ta, thần không biết quỷ chẳng hay”. Người này chuyển chủ đề thật nhanh, Hạ Bồi đang muốn mở miệng, Hạ Sinh lại đột nhiên cảm khái một câu: “Mẹ kiếp, nếu như anh có bản lĩnh này thì tốt biết bao, muốn xem bao nhiêu phim thì xem bấy nhiêu, sau đó còn có thể lấy mấy chiếc thẻ mà không cần mở miệng hỏi mật mã, cứ trực tiếp đi rút tiền, thật quá thoải mái”.

Hạ Sinh nói câu trước, Hạ Bồi còn muốn lên tiếng bác bỏ, nhưng nghe đến câu sau, cậu ta không nói gì nữa, mặt nghiêm lại, quay đầu sang một bên, không muốn để ý đến anh ta nữa.

Hạ Sinh huých khuỷu tay vào người Hạ Bồi: “Làm gì vậy, không nhìn thấy, không nhìn thấy. Tức giận rồi à?”.

“Tâm ngữ giả không xấu như anh nghĩ, tôi sẽ không dùng năng lực này để làm chuyện xấu, trước nay tôi chưa từng nghĩ đến việc đi trộm tiền của người khác.” Hạ Bồi lời lẽ chính nghĩa, cậu ta thực sự là chưa từng nghĩ đến việc dùng khả năng này để đi trộm tiền, mà cậu ta chỉ thích nghe trộm trong đầu người khác nghĩ thế nào về mình mà thôi, cậu ta rất để tâm đến cảm nhận của người khác.

Hạ Sinh bĩu môi: “Không phải anh nói bản thân mình, cũng chẳng phải nói em. Bọn em đều rất lợi hại, đều có bản lĩnh, đều là anh hùng. Anh chỉ là người dọn nhà vệ sinh cho anh hùng, được rồi chứ”. Anh ta cầm cánh vịt lên gặm, gặm được một lúc là lại trở nên vui vẻ: “Nhưng mà, nghĩ ra thì anh cũng rất uy phong đấy, dù sao anh cũng do Tiểu Ma Vương đích thân đưa vào công ty, lại có em trai là tâm ngữ giả, chúng ta cùng bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới, mẹ kiếp, quá tuyệt vời, ở trấn S, ai uy phong được như anh?”. Anh ta duỗi tay, muốn vỗ vào vai Hạ Bồi, nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại rụt tay về: “Em trai, anh thấy tự hào vì em”.

Nghe anh ta nói vậy, Hạ Bồi thấy vui hơn một chút, bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới, tuy Hạ Sinh nói rất ấu trĩ, nhưng Hạ Bồi rất muốn làm việc này, nếu như có thể làm anh hùng, cũng sẽ không còn ai coi thường cậu ta nữa rồi.

“Em trai, vậy suy nghĩ trong đầu ai, em cũng có thể nhìn thấy rõ sao? Vậy còn cần cảnh sát thẩm vấn hỏi han làm gì chứ, cứ trực tiếp giao cho em, những tên tội phạm đó đâu thể giữ được bí mật nữa.”

Hạ Bồi có chút kiêu ngạo, nói: “Việc đó tôi làm mấy lần rồi”.

Hạ Sinh hứng thú: “Vậy thật sự quá lợi hại rồi. Thế có phải Boss coi em như bảo bối không, cho nên cũng được bảo vệ ở đây giống anh?”.

“Anh là người quét dọn vệ sinh, không giống như tôi…” Hạ Bồi đang nói, đột nhiên có suy nghĩ gì đó lóe qua trong đầu. Hạ Sinh nói rất đúng, cậu ta đang gặp nguy hiểm, trước đó cậu ta vẫn luôn hoảng loạn, không nghĩ được rõ ràng mọi chuyện, nhưng bây giờ bất chợt hơi nắm bắt được trọng điểm rồi.

“Hạ Sinh, hôm nay anh có nhìn thấy hội trưởng Phùng không? Ông ấy đi cùng với ai?” Hạ Sinh vẫn còn chưa trả lời, Hạ Bồi đã đứng lên, cất bước đi lại trong phòng: “Anh không cần trả lời, tôi biết rồi”.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Hạ Sinh há miệng sững sờ giây lát, cuối cùng phản ứng lại được, anh ta rất không thoải mái với việc Hạ Bồi vừa hỏi đã có được đáp án từ đầu mình, “Xí, mới nói đến thẩm vấn, em đã lấy anh ra để luyện tay nghề rồi, hỏi lại không để anh trả lời, bắt anh kìm nén, anh khó chịu lắm. Anh không muốn nghe theo em, anh cứ muốn trả lời đấy. Chiều hôm nay, anh thấy ông ấy cùng Tiểu Mễ quay về công ty, còn đi đến chỗ cất vật chứng xem chiếc tủ bảo hiểm, hai người nói chuyện rất lâu. Khi đó đang lau nhà, anh đã nhìn thấy”.

Tâm trạng bỗng chùng xuống, Hạ Bồi phớt lờ anh ta, chỉ cất bước đi lòng vòng. Hạ Sinh ngậm miệng, dòng suy nghĩ chuyển qua chuyển lại theo bước chân của cậu ta, anh ta đang định mở miệng hỏi xem Hạ Bồi làm sao vậy, thì thấy Hạ Bồi đột nhiên quay người: “Hạ Sinh, tôi có thể tin tưởng anh không?”.

Hạ Sinh ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi, Hạ Sinh anh toàn thân đều là khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm, chính là có nghĩa khí. Anh tuyệt đối sẽ không bán đứng bạn bè. Không đúng, em là em trai anh, tuyệt đối sẽ không bán đứng anh em”.

Hạ Bồi nhìn anh ta chăm chú, thăm dò suy nghĩ của anh ta, biết được anh ta đang nói thật. Hạ Bồi không có biện pháp nào khác, chỉ đành phó thác cho anh ta: “Hạ Sinh, tôi có một bí mật, chưa từng tiết lộ cho ai biết, chuyện này tôi giao cho anh, anh nhất định phải giữ kín”.

Nghe cậu ta nói thế, Hạ Sinh bỗng thấy căng thẳng, nhưng niềm vui khi được người khác tin tưởng và dựa dẫm bỗng dấy lên trong lòng, không cần hỏi là việc gì, anh đã lập tức gật đầu. Hạ Bồi nói: “Tôi vốn có một thầy giáo khai sáng cho những người có siêu năng lực, mười một năm trước ông ấy mất tích, thời gian gần đây, thầy liên hệ với tôi, nói ông bị một tổ chức tội phạm phản xã hội bắt đi, bây giờ mới có cơ hội liên hệ với thế giới bên ngoài, và bảo tôi giúp ông tìm ra nội gián bên phía chúng ta, rồi cùng nhau tiêu diệt tổ chức này”.

Nội gián? Nghe có vẻ là chuyện rất nghiêm trọng, Ha Sinh gật mạnh đầu, thể hiện mình đang nghiêm túc lắng nghe. Hạ Bồi tiếp tục nói: “Thế là tôi bèn để ý đến tất cả mọi người bên này, phát hiện phó hội trưởng Tần Nam đang điều tra một số chuyện trong hiệp hội. Nhưng vì ông ta thoắt ở đây, thoắt lại đến nơi khác, nên cơ hội tiếp xúc của tôi với ông ta không nhiều, tin tức mỗi lần có được đều rất vụn vặt rời rạc. Tôi chỉ biết sự việc có liên quan đến nguyên nhân mất tích của một số người trong hiệp hội. Tôi cảm thấy Tần Nam đáng nghi là nội gián nhất. Nhưng ông ta đột nhiên lại bị giết, tôi vẫn luôn muốn tìm ra bí mật của ông ta. Có lẽ tôi có một số biểu hiện khác thường, nên tôi cảm giác như hội trưởng đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, nếu như ông ấy nhầm mà cho rằng tôi là nội gián, là tôi giết phó hội trưởng Tần thì phải làm thế nào?”.

Hạ Sinh dè chừng hỏi: “Làm sao em biết hội trưởng nghi ngờ mình? Em nhìn thấy trong đầu ông ta nghĩ như thế à?”.

“Không, tôi không nhìn thấy. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn không để ý, tôi chưa từng nghĩ đến việc nghe lén tâm tư của hội trưởng, ông ấy giống như bố của tôi, tôi rất tôn trọng ông ấy. Nhưng đột nhiên tôi vừa nghĩ, mấy lần trong cuộc họp, khi tôi phóng ý thức đi thu thập tin tức từ trong đầu tất cả mọi người có mặt ở đó, tôi lại không thu thập được tin tức gì từ hội trưởng.”

Hạ Sinh không hiểu, mù tịt nhìn sang Hạ Bồi. Hạ Bồi giải thích: “Khi tôi mở ý thức đi nghe tâm tư trong đầu người khác, bởi vì không chú ý nghe một người xác định, nên những người trong phạm vi đều sẽ nằm trong tầm ngắm của tôi, trừ phi đối phương có che giấu. Giống như khi nói chuyện với thầy giáo qua suy nghĩ, tôi sẽ chỉ nghe thấy một mình ông ấy, còn nếu như đóng kín ý thức, tôi có thể nghe thấy những người khác nhưng chỉ duy nhất không nghe thấy ông ấy. Tôi không đọc được tâm tư của hội trưởng, chứng tỏ là ông ấy đang che giấu, hơn nữa, ông ấy nghi ngờ, không tin tưởng tôi rồi”.

“Ông ấy đã nghi ngờ em, làm sao có thể như vậy chứ?” Hạ Sinh có chút sốt ruột, không hiểu rõ được tình hình.

“Ông ấy nghi ngờ tôi, nhưng còn để tôi tham gia điều tra, điều này đương nhiên chứng tỏ rằng ông ấy muốn moi ra được thông tin gì đó từ chỗ tôi, nếu như ông ấy cho rằng tôi là nội gián, vậy đương nhiên muốn thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn tóm được người đứng đằng sau tôi.”

“Vậy người đứng đằng sau em không thể bị ông ấy bắt được?”

“Tôi không phải là nội gián, lấy đâu ra người đứng phía sau. Anh có não hay không vậy?”

“Ờ ờ, em tiếp tục đi, tiếp tục đi.” Hạ Sinh ngại ngùng cắn một đầu vịt, đưa ra ý kiến: “Hay em đừng nói dài dòng nữa, em cứ nói thẳng em muốn anh giúp việc gì đi”.

“Tủ bảo hiểm đó là của Tần Nam, tôi nghe thấy cuộc đối thoại của Tiểu Mễ và hội trưởng khi đó trong đầu anh. Tôi muốn đi mở chiếc tủ bảo hiểm đó ra, lấy những tư liệu trong đó. Tôi đã từng nghe được trong đầu Tần Nam, ông ấy cất giữ những tư liệu rất quan trọng trong tủ bảo hiểm. Sau khi chúng ta lấy ra được, tư liệu cứ cất ở chỗ anh, không ai có thể nghi ngờ một người quét dọn vệ sinh như anh. Nếu tôi bị nhốt lại hoặc xảy ra chuyện gì, thì anh hãy tìm cơ hội, giao tư liệu ra ngoài theo chỉ thị của tôi.”

“Đợi một chút, anh có rất nhiều câu hỏi, vì sao không trực tiếp giao cho Boss? Nếu như em bị nhốt, anh biết đi đâu đợi chỉ thị của em?”

“Chúng ta phải xem xem nội dung của những tư liệu này là gì trước, hơn nữa tôi muốn thăm dò rõ ràng phản ứng của hội trưởng và mấy cán bộ cấp cao khác khi biết tư liệu bị mất một lần nữa, Tần Nam nhất định có đồng bọn, mà tôi không biết được là ai, cho nên mù quáng giao ra thì quá nguy hiểm, ngộ nhỡ người đó là người Boss rất tín nhiệm, vậy chúng ta giao cho Boss, cũng chính là giao cho nội gián đó. Cho nên đợi tôi thăm dò xong tình hình, sau khi xác định được đưa cho ai thì an toàn, tôi sẽ nói với anh.”

“Nếu như chúng ta không thể gặp mặt, em làm thế nào để nói cho anh?”

“Tôi là tâm ngữ giả, chỉ cần ở trong cự ly thích hợp, thì tôi có thể nói chuyện với anh.” Hạ Sinh kinh ngạc phát hiện ra miệng của Hạ Bồi không hề động đậy, nhưng mình lại nghe thấy được tiếng nói cậu ta.

Anh ta lắp bắp: “Vậy... vậy... ngộ nhỡ em... chết rồi thì sao, không, không, ý anh là, ngộ nhỡ em không ở trong cự ly thích hợp thì sao?”.

“Nếu như vậy, anh cứ giao cho Boss. Nhớ bảo ông ấy vì sao tôi chết.” Cậu ta sợ chết, nhưng nếu như có thể chết như một anh hùng, thì cậu ta hy vọng mọi người đều có thể biết về sự tích của mình.

“Nhưng, tủ bảo hiểm đặt trong phòng vật chứng, chỗ đó có mật mã, cửa có mật mã, tủ bảo hiểm cũng có mật mã, còn nữa, tất cả các góc đều có camera giám sát, chúng ta trộm thế nào?”

“Chỉ cần những mật mã này tồn tại trong đầu người ta, tôi sẽ có thể biết. Mật mã của Tần Nam, tôi sớm đã biết rồi.” Hạ Bồi cười cười, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng, chuyện Phùng Quang Hoa cố ý giấu đi ý thức, không để cậu ta biết, khiến cậu ta thấy rất lạ, và cảm thấy có chút nguy hiểm. “Hạ Sinh, anh phải yểm trợ cho tôi, chúng ta sẽ có cách giải quyết với máy giám sát, chúng ta đi trộm tư liệu ra, anh nhất định phải cất giữ thật kỹ.”

“Chuyện này, chuyện này, anh vẫn rất tin tưởng Tiểu Ma Vương và Boss.” Hạ Sinh cảm thấy chuyện này thật sự quá mạo hiểm, giống như đi ăn trộm trong ngân khố quốc gia vậy, nhiều nhất anh ta cũng chỉ tiện tay lấy ví tiền của người khác, chứ chưa làm vụ lớn thế này bao giờ. Anh ta đang muốn khuyên Hạ Bồi, thì đột nhiên “phụt” một cái, đèn của cả tầng lầu đều tắt ngấm.

Vốn đang căng thẳng trong lòng, lúc này Hạ Sinh giật mình suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng, giọng run rẩy hỏi: “Em trai, chuyện gì đang xảy ra vậy?”.

Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Hạ Bồi: “Chuyện tôi dự đoán có thể đang xảy ra”.