Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 32




Buổi tối hôm nay, Tiểu Ma Vương mất ngủ. Đây là hiện tượng từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Cậu nằm trên giường lật qua lật lại, làm thế nào cũng chẳng ngủ nổi, trên lưỡi hình như vẫn còn lưu lại hương vị củaMai Khôi, cảm giác tiếp xúc mềm mại, non nớt, tràn đầy hương thơm đó, từng chút, từng chút một chiếm hết tâm tưởng cậu. Điều này khiến đầu óc rối tung lên, nhịp tim đập rất nhanh, toàn thân nóng rực, cậu đạp tung chăn ra, vậy mà vẫn còn toát đầy mồ hôi.

Thôi chết rồi, làm thử nghiệm còn phát hiện ra bệnh nữa, lưỡi đưa vào một chút, liền biến thành tim đập loạn nhịp?

Nghiêm Cẩn lật người ngồi dậy trên giường, có cảm giác kích động mãnh liệt, lại muốn xông vào phòng Mai Khôi xem sao, nhưng cậu bỗng thấy ngượng ngùng và chột dạ một cách kỳ lạ. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đổ vật xuống giường thúc ép bản thân mình mau ngủ, nhưng lật sang trái, quay sang phải, vẫn chẳng ngủ nổi. cậu cứ tự giày vò mình như thế cả một đêm, chả mấy chốc trời đã sáng.

Vừa sáng sớm, mới ngủ dậy, Tiểu Tiểu đã nhìn thấy con trai đeo ba lô lên, chạy ngay ra ngoài giống như lửa cháy sau mông, người làm mẹ gọi cậu: “Sao lại đi sớm như vậy? Không ăn sáng à?”.

“Không ăn, không ăn, con đuổi cho kịp xe của trường”, Nghiêm Cẩn đổi giày, chạy vụt đi giống như một làn khói.

Tiểu Tiểu nhìn cửa lớn bị đóng lại “bụp” một tiếng, nhíu chặt mày: “Đuổi theo xe của trường gì chứ, thằng bé này, nói dối cũng không chịu động não, cuối tuần mới có xe của trường đưa đón mà”. Cô ngẫm nghĩ, nhanh chóng quay người đi vào phòng Mai Khôi. Còn may, chẳng có chuyện gì cả, Mai Khôi vẫn ôm chú thỏ bông của cô bé ngủ rất say, khuôn mặt đỏ hồng hào. Tiểu Tiểu cười, giúp cô bé chỉnh lại chăn, rồi rón rén bước ra ngoài.

Liên quan đến chuyện của Mai Khôi, cô nhất định phải can thiệp đến cùng, đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, không thể để cho Triệu Huệ Trung kia ức hiếp được. Thế là dưới sự cắt cử của Tiểu Tiểu, ông Nghiêm, người đứng đầu Nghiêm gia đích thân xuất mã, trực tiếp nói chuyện tử tế với Mai Khánh Hải và Triệu Huệ Trung về vấn đề giám định quan hệ cha con của hai người họ Mai. Đương nhiên rồi, báo cáo DNA không còn nữa, dù gì trung tâm kiểm tra cũng bị cướp sạch trơn rồi, Nghiêm Lạc vừa hay có cớ giải quyết nhanh gọn.

Lúc đầu Ray đi điều tra tình trạng của các mẫu thử, trung tâm kiểm tra bên đó rối tung lên, căn bản là chẳng tìm ra được của ai với ai, chỉ đành bỏ đi. Nghĩ theo chiều hướng tốt, tên bác sĩ X kia không ngờ rằng phải đưa các mẫu thử đã kiểm tra rời đi, dù gì cầm tư kiệu kiểm tra sẽ thuận tiện hơn một chút.

Mai Khánh Hải rất ngạc nhiên với việc Triệu Huệ Trung ngầm điều tra quan hệ cha con của hai bố con họ. Hai người cãi nhau ngay trước mặt Nghiêm Lạc, cuối cùng Triệu Huệ Trung lớn tiếng kêu la: “Em có thai rồi, em đương nhiên không muốn lợi ích của cốt nhục chúng ta phải chia sẻ với một dã chủng không biết từ đâu đến”.

Mai Khánh Hải há miệng trợn mắt, vừa mừng vừa giận, Triệu Huệ Trung tuổi cũng không ít nữa, mãi chẳng có tin vui, hai người họ thật sự rất sốt ruột, bây giờ có thai rồi, anh ta sắp có một cốt nhục thật sự của mình, chuyện này bảo anh ta làm sao không vui được cơ chứ? Nhưng Mai Khôi là đứa trẻ ngoan, anh ta vẫn luôn thật lòng yêu thương cô bé, cứ coi như khoảng thời gian bị sự thực tàn khốc rằng cô bé không phải là con ruột của mình đả kích, anh ta cũng vẫn quyết tâm phải đối tốt với đứa trẻ, nhưng Triệu Huệ Trung lại muốn dùng giám định thân thích để tước đoạt hết quyền lợi tài sản của Mai Khôi, chuyện này khiến anh không cách gì tiếp nhận được.

Nghiêm Lạc lạnh lùng, chẳng muốn nghe bọn họ phí lời thêm nữa, liền lấy ra xấp giấy tờ, vứt lên bàn trà, nói: “Tôi không muốn nghe thêm về chuyện riêng nhà hai người nữa, chỗ này có mấy phần giấy tờ, hai người ký tên vào, vấn đề sẽ được giải quyết”.

Mai Khánh Hải nghi hoặc, lật ra: “Đây là ý gì?”.

“Điều khoản ở trên đó, anh nhường lại cho tôi quyền giám hộ Mai Khôi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi có thể lấy thân phận người giám hộ theo pháp luật để ký tên thay cho con bé. Chắc anh cũng hiểu rõ gia đình chúng tôi đối xử với Mai Khôi thế nào, bắt đầu từ khi con bé còn nhỏ, anh đã thường xuyên đi công tác, bây giờ cô Triệu đây cũng không tận tâm với Mai Khôi, vậy chẳng bằng chuyển quyền ấy cho tôi, để tránh khi Mai Khôi thực sự gặp phải tình huống cấp bách, lại không có ai đứng ra giải quyết giúp con bé.”

Mai Khánh Hải nghe thấy lời này trong lòng thực sự không biết là có cảm xúc gì. Anh biết những điều này là sự thật, nhưng dù gì cũng là con của mình mà. Mai Khánh Hải trầm tư cả hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Mai Khôi, nó là con gái tôi…”.

“Sau khi ký rồi con bé vẫn là con của anh. Đâu phải tôi muốn đòi quyền nuôi dưỡng con bé trên mặt pháp luật. Tuy trên thực tế bao nhiêu năm nay gia đình chúng tôi vẫn luôn gánh vác một nửa trách nhiệm nuôi dưỡng con bé, nhưng tôi lại không muốn để con bé làm con gái, như vậy sẽ khiến Mai Khôi biết chân tướng, con bé sẽ đau lòng. Phía sau của văn bản này có điều khoản bảo mật, đối với quan hệ huyết thống của Mai Khôi và tất cả nội dung của thỏa thuận này, hai người buộc phải giữ bí mật, nếu như tiết lộ ra ngoài, bồi thường vi phạm thỏa thuận, hai người tuyệt đối không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Triệu Huệ Trung cầm tờ giấy lên, xem xét cẩn thận: “Anh nói ký là ký sao? Chúng tôi dựa vào cái gì mà phải nhường con gái cho anh?”.

Lúc này lại thành con gái cô ta rồi? Nghiêm Lạc cười nhạt: “Sau khi ký thỏa thuận, trên danh nghĩa hai người vẫn là bố mẹ con bé, nhưng không còn phải gánh vác bất cứ khoản kinh phí nào của Mai Khôi nữa, tất cả các chi phí như sinh hoạt phí, học phí… của con bé đều do tôi phụ trách, sau này Mai Khôi cũng sẽ không có quyền thừa kế tài sản của nhà hai người, đương nhiên rồi, hai người cũng không thể đòi được bất cứ lợi ích nào trên người Mai Khôi, tài sản của con bé từ này về sau cũng không liên quan gì đến hai người”.

Điểm này là điều Triệu Huệ Trung mong muốn, cô ta nhìn thấy hai điều trên thỏa thuận, nhưng suy nghĩ của cô ta vẫn đang đảo lộn, ông Nghiêm này hình như rất có tiền, nhưng không đợi cô ta nghĩ xong việc phải mở miệng thế nào, Nghiêm Lạc lại nói: “Ký vào tờ giấy này xong, tôi sẽ không cho gia đình hai người bất cứ khoản phí nào. Tôi nghĩ anh Mai cũng không muốn chuyện này biến thành một vụ giao dịch bán con gái hết sức buồn nôn chứ? Chúng ta chỉ là đều muốn tốt cho Mai Khôi. Việc này có thể giải quyết rối rắm trong gia đình hai người, cũng có thể giảm nhẹ gánh nặng kinh tế sau khi gia đình hai người có thêm một thành viên nữa. Còn tôi, chỉ muốn bảo vệ Mai Khôi, để con bé không phải chịu đựng chuyện người nào đó vì lợi ích riêng mà làm tổn thương con bé. Nhà họ Nghiêm chúng tôi có thể chăm sóc tốt hơn cho Mai Khôi”.

Một câu nói đã chặn cứng lời mà Triệu Huệ Trung còn chưa nói ra miệng, cô ta không cam tâm lắm, vẫn muốn đấu tranh thêm một chút: “Chẳng dựa vào cái gì, vì sao chúng tôi phải ký?”.

Nghiêm Lạc sầm mặt xuống: “Không ký, cô cứ đợi đến lúc hoàn toàn không có cái gì đi”. Anh không cần phải lớn giọng, nhưng khí thế của Nghiêm Lạc lập tức khiến Triệu Huệ Trung ngậm chặt miệng.

Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm Mai Khánh Hải, đến mức anh ta đứng ngồi không yên, cuối cùng tay run run ký tên lên mấy tờ văn bản. Nghiêm Lạc cầm lại, kiểm tra qua một lượt, xác nhận chữ ký đều không có vấn đề, liền mở trang điều khoản đảm bảo giữ bí mật kia ra, đưa đến trước mặt hai người bọn họ: “Mời xem lại một lượt điều khoản bảo mật, và đừng quên, liên quan đến chuyện huyết thống của Mai Khôi, liên quan đến phần giấy tờ này, tôi hy vọng không một từ nào bị lộ ra từ miệng hai người”.

Triệu Huệ Trung và Mai Khánh Hải gật đầu lia lịa, Nghiêm Lạc hài lòng, cầm tờ giấy, hiên ngang rời đi.

Tuy Nghiêm Lạc đã bịt miệng hai người nhà họ Mai, nhưng thực ra anh không định giấu Mai Khôi. Dù gì Mai Khôi cũng có năng lực tâm ngữ, tuy cô bé rất ngoan, đã nói là sẽ không lén nghe suy nghĩ trong đầu người khác, nhưng không chắc chắn được rằng sẽ không có ngày cô bé vô ý hay xem trộm được chuyện này, nó sẽ đả kích đến cô bé rất lớn, chẳng bằng tìm phương thức tốt, nói rõ ràng mọi chuyện với cô bé.

Thế là, cuối tuần này, anh cùng Tiểu Tiểu bàn bạc về lời thoại, dự định ăn tối xong sẽ nói chuyện đàng hoàng với Mai Khôi, vốn dĩ còn đặc biệt gọi điện thoại cho con trai, bảo cậu về nhà phối hợp, để cổ vũ thêm dũng khí cho Mai Khôi. Nhưng, kết quả là tiểu tử thối này cũng không biết trúng gió gì, lại nói rất bận không quay về nhà, thời gian trước còn ngày ngày chạy về, hôm đó vừa sáng sớm, sau khi ra khỏi cửa, cũng chẳng quay lại luôn, như muốn mọc rễ ở trường học vậy.

Không về thì không về, Tiểu Tiểu cũng chẳng phải quá hy vọng. Cô dập điện thoại, quay lại nhà bếp làm cơm tối. Đang giúp cô ngắt rau, nhìn thấy cô đến, Mai Khôi cười ngọt ngào. Đứa trẻ này luôn biết quan tâm tới người khác hơn Tiểu Ma Vương nhà mình. Tiểu Tiểu đang chuẩn bị mở lời thì điện thoại trong phòng khách lại vang lên. Cô đi đến nhận điện thoại, lại là cậu con trai vừa mới dập điện thoại lúc trước của mình.

Tiểu Ma Vương ấp úng, nói cũng không rõ ràng: “Mẹ, chuyện đó là thế nào, chuyện bảo con về nhà, mẹ nói, hay Con Rùa Nhỏ nói?”.

“Cái gì?”, Tiểu Tiểu nhất thời chưa phản ứng lại được.

“Chính là, không có gì, mẹ, mẹ bảo con về nhà làm gì?”

“Không có việc gì thì con sẽ không về sao?”, Tiểu Tiểu bực bội, nuôi con trai làm gì chứ, đến nhà cũng không muốn quay về.

“Vậy, Con Rùa Nhỏ đang làm gì?”

“Con muốn em ấy nhận điện thoại không? Con bé đang ở trong bếp, mẹ đi gọi con bé.”

“Không, không, không, không cần em ấy nhận điện thoại đâu, hai người đang nấu cơm à, vậy hai người cứ làm đi, con cũng đi làm việc của con đây. Mẹ, bai bai.” Âm “bai” kia còn chưa nói xong, điện thoại đã dập rồi. Tiểu Tiểu cau mày với chiếc điện thoại đang vang lên tiếng tút tút, cậu con trai này mắc bệnh gì vậy?

Nghiêm Cẩn ở đầu dây bên kia cũng không biết mình mắc bệnh gì, mấy ngày hôm nay cậu không dám quay về nhà, hễ nghĩ đến Con Rùa Nhỏ, trong lòng cậu liền phát hoảng, nhưng càng hoảng, không khống chế được lại càng nghĩ, mắt cô bé sáng lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn hiện, trước đây vì sao cậu lại không cảm thấy chúng đẹp như thế nào nhỉ? Tối hôm đó, mặt hai đứa áp gần nhau như vậy, hơi thở nhẹ nhàng của cô bé phả lên mặt cậu, đôi môi đỏ hồng căng mịn, còn rất mềm… Nghiêm Cẩn phát hiện ra mặt mình lại nóng như phát sốt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không được, không được, nếu như bệnh này không khỏi được, cậu làm sao có thể đối mặt với Con Rùa Nhỏ đây. Nhưng, đã mấy ngày không về nhà rồi, cậu thật sự rất nhớ cô bé. Tiểu Ma Vương hít thở sâu mấy hơi, quyết định lại gọi điện về nhà, hỏi mẹ xem Con Rùa Nhỏ mấy ngày nay có ngoan ngoãn không.

Lúc chuông điện thoại vang lên, Tiểu Tiểu đang xào rau, Mai Khôi chạy đi nhấc máy. Vừa nói được một câu “A lô”, đối phương lại dập máy ngay lập tức. Mai Khôi nhìn điện thoại, đặt máy trở lại, rồi chạy vào bếp báo cáo: “Con vừa nói, đầu dây bên kia liền dập máy luôn, chắc là gọi nhầm”.

Bọn họ đều không biết, Nghiêm Cẩn lúc này đang ôm điện thoại giậm chân, thôi chết rồi, thôi chết rồi, tại sao vừa nghe thấy giọng nói của em ấy, cậu liền nhớ đến chiếc lưỡi nhỏ của em ấy? chuyện này phải làm thế nào mới được đây? Phiền não của người trẻ tuổi!

Phiền não của Tiểu Ma Vương không ai hiểu được, đương nhiên các bậc phụ huynh cũng chẳng biết tâm tư của cậu, điều đáng quan tâm của Nghiêm Cẩn và Tiểu Tiểu lúc này đang đặt vào chuyện sắp xếp lo liệu cho Mai Khôi. Tối nay, hai người nói hết chuyện ủy thác quyền giám hộ và chuyện huyết thống của cô bé, Mai Khôi ngồi ngay ngắn, cúi thấp đầu rất lâu không nói, Tiểu Tiểu nhìn mà đau lòng, đi đến ôm lấy cô bé.

Nước mắt Mai Khôi cuối cùng cũng rơi xuống lã chã, Tiểu Tiểu khuyên mấy câu, rồi đi vào trong bếp rót nước, Nghiêm Lạc nhân cơ hội nói: “Bố quyết định nói với con chuyện này là bởi vì không hy vọng có ngày nào đó con biết được từ trong đầu chúng ta, sau đó lại nghĩ ngợi lung tung, năng lực của con, đến mẹ Tiểu Tiểubố cũng không nói, chính là sợ tâm ngữ giả khác có thể moi được tin tức từ chỗ cô ấy. Bí mật này chỉ có con, anh Nghiêm Cẩn và bố biết”.

Mai Khôi rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu: “Cám ơn bố Nghiêm Lạc”.

Nghiêm Lạc xoa đầu cô bé: “Ta và Tiểu Tiểu đã chứng kiến con trưởng thành từ nhỏ, con có thể gọi chúng ta một tiếng bố mẹ, chúng ta đã coi con là con gái, giấy tờ đó chỉ là chúng ta muốn được chăm sóc con tốt hơn, con hiểu rõ không?”.

“Vậy bố con, không phải là không cần con nữa, đúng không ạ?”

Tiểu Tiểu mang nước vào, vừa hay nghe thấy câu này, cuống quýt nói: “Đương nhiên rồi, bố con mấy năm trước đã biết chuyện rồi, nhưng ông ấy vẫn tận tâm tận lực chăm sóc cho con, con đừng buồn bã, ông ấy vẫn là bố con”.

Mai Khôi lau nước mắt: “Con cũng rất muốn để dì thích con, nhưng con không biết phải làm thế nào mới khiến dì ấy thích, không phải là con cố ý muốn làm họ không vui”.

Tiểu Tiểu ôm Mai Khôi vào lòng: “Chúng ta không cần cô ta thích, mẹ Tiểu Tiểu không thích dì con, không cần cô ta, không phả buồn bã vì cô ta. Tất cả đều giống như trước đây, con vẫn có thể về nhà thăm bố, vẫn có thể đàng hoàng ở lại đây. Con có hai ngôi nhà, chỉ là chúng ta có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc con, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”.

Hai người nói chuyện với Mai Khôi cả nửa ngày, cuối cùng cũng coi như đã làm tốt công tác tư tưởng. Buổi tối hôm đó, Mai Khôi gọi điện cho Nghiêm Cẩn, muốn tâm sự với anh trai, đáng tiếc cô bé trốn trong phòng gọi điện thoại mấy lần, Nghiêm Cẩn vẫn chẳng chịu nghe máy. Mai Khôi thất vọng khẽ chu miệng, chắc anh lai vứt điện thoại lung tung rồi. Buổi tối ở trong ký túc xá, cậu luôn chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, để tránh làm ồn đến người khác, nhưng cậu thường xuyên vứt điện thoại lung tung, không nghe thấy tiếng chuông thì cũng không tìm được điện thoại đâu. Chuyện này cậu đã mấy lần càu nhàu với cô bé rồi.

Trong ký túc xá ở trường, Nghiêm Cẩn ôm điện thoại nằm trên giường, nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị, tâm trạng phức tạp. Ảnh của Mai Khôi sáng rõ trên đó, cô bé cười rất tươi, đội chiếc mũ có hình hoa nhỏ, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, biểu cảm vô cùng đáng yêu. Chứng tim đập loạn nhịp của Nghiêm Cẩn vẫn chưa khỏi, cậu không dám nhận cuộc gọi này, nhưng nhìn thấy màn hình tối đi, bức ảnh không còn nữa, cậu lại cảm thấy rất thất vọng. Qua một lát, điện thoại lại reo lên, Mai Khôi trên màn hình hiển thị cười với cậu, trong lòng Nghiêm Cẩn lại cảm thấy vui vẻ, Con Rùa Nhỏ của cậu quả nhiên nhớ cậu rồi, hôm nay cậu không về nhà, cô bé rất sốt ruột. Cậu rất muốn nghe thấy giọng cô bé, nhưng vẫn không dám nhận.

Trên hai chiếc giường liền kề đối diện, Cừu Tranh nhỏ tiếng nói với Mặc Ngôn: “Bệnh của anh cháu ngày càng nghiêm trọng rồi, lúc thì cau mày khi lại cười với điện thoại”.

Mặc Ngôn chăm chú nhìn cậu anh họ, không nói gì, Cừu Tranh lại bảo: “Hai anh em cháu đều không bình thường lắm, một đứa quá ‘cuồng điên’, một đứa lại quá cứng nhắc”.

“Chú Đậu Đậu, chú sống hơn ba mươi năm rồi, dáng vẻ thì nhìn trạc tuổi cháu, chú có tự ti không?”, Mặc Ngôn không nói thì thôi, hễ mở miệng là lời lẽ cay độc.

Hai người đối diện kia rì rì rầm rầm, Nghiêm Cẩn đều nghe thấy rõ, nhưng cậu không muốn để ý đến bọn họ. Cậu ôm điện thoại của mình, nhưng điện thoại sau khi sáng lên thêm mấy lần thì không còn động tĩnh gì nữa, trong lòng Nghiêm Cẩn bồn chồn đến khó chịu. Cậu gào thét không thành tiếng trong lòng, gọi thêm lần nữa, gọi thêm lần nữa anh sẽ nghe, anh hứa đó.

Nhưng điện thoại vẫn cứ im thin thít, không có người gọi đến nữa. Qua một lúc lâu, tin nhắn được gửi đến, Tiểu Ma Vương cuối cùng miễn cưỡng có được chút an ủi: “Anh, ngủ ngon”.

Chúc ngủ ngon rồi, chúc ngủ ngon rồi, Con Rùa Nhỏ của cậu chắc chắn muốn đi ngủ rồi, Nghiêm Cẩn trùm chăn kín đầu, cậu cũng ngủ. Đêm khuya tĩnh mịch, hai thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi xuân ở xa xôi cách trở trong cùng một thành phố, lo lắng cho nhau, chìm vào giấc mộng.