Thuyền còn chưa cập bờ, Giang Túng đã vươn mình nhảy xuống chạy đến nơi ở tạm của Vân Hành: “Vân Hành! Ta mang bạc về rồi!”
Láng giềng nghe thấy tiếng gào to của Giang Túng, nhô đầu ra chửi: “Ồn ào cái gì? Tên lang trung kia đã sớm đi chữa bệnh rồi.”
Sau khi nghe xong, Giang Túng vội vã chạy về, càng gần tới gian phòng kia, trong lòng càng thêm hốt hoảng.
Hắn cơ hồ ngã ngay trước cửa, Vân Hành ngồi ở mạn giường châm kim băng bó cho Nhạc Liên xong, trong tay là lò nhỏ đựng thuốc, còn dư lại một chút mùi hương đậm đà xông vào mũi.
Nhạc Liên vẫn luôn hôn mê, sắc mặt nghiêm nghị trắng bệch, chưa từng mở mắt ra liếc nhìn Giang Túng.
Giang Túng nhào tới bên giường, khom người quỳ xuống vỗ nhẹ hai má Nhạc Liên: “Liên, Liên, ca đã trở lại rồi, mau tỉnh lại.”
Vân Hành đẩy bàn tay đang gây trở ngại cho việc châm kim của mình, nhẹ giọng nói: “Ngươi trở về quá muộn.”
Lời nói này như một bát nước lạnh tạt thẳng vào mặt Giang Túng, trực tiếp đạp vào những thống khổ đang dày vò hắn, tê dại toàn thân.
“Ngươi có ý gì…” Giang Túng nắm lấy cổ tay Vân Hành, đôi mắt phượng phấn chấn ngày xưa bây giờ phủ đầy tơ máu, tiều tụy như hoa sen trong đêm bị mưa tàn phá nát tan.
“Tại sao không chữa trị trước cho hắn….Ta đi xoay tiền, ta không có nói là sẽ không trả cho ngươi.”
Vân Hành thở dài: “Ta cần số bạc đó để mua thuốc, ngươi trở về quá muộn, hương thảo kia đã sớm khô héo, còn một số loại dược khác ta đàm luận hồi lâu với thương nhân kia, mới được lấy trước một số.”
Giang Túng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nhạc Liên, kề sát gương mặt đẹp đẽ kia, lẩm bẩm cầu xin: “Đừng, đừng chết, đời trước ta thích ngươi, ta ghen tị, hận đồ tiểu thiếp kỹ nữ kia, đời này ta mới có được ngươi, người đừng như vậy…”
Giang Túng đã không còn lòng dạ nào nghe Vân Hành nói chuyện, ngẩn người nhìn cơ thể Nhạc Liên đang dần lạnh đi, nhớ lại đêm hôm đó, Nhạc Liên khác thường cầu hoan.
Hắn nói “Van cầu ngươi”, nói “Đừng rời bỏ ta”.
“Có phải là ta không nên đi hay không.” Giang Túng đem tay Nhạc Liên dán sát vào gò má, “Đợi ngươi tỉnh lại rồi, ca ca sẽ yêu thương cưng chiều ngươi thật tốt.”
Yêu thương một tiểu hài nhi thật không dễ dàng.
Để trong lòng bàn tay sợ đau, ngậm trong miệng sợ tan.
“Còn chữa được không.” Giang Túng thất thần hỏi.
Vân Hành bắt mạch cho Nhạc Liên, mạch đập yếu ớt cơ hồ không cảm giác được gì bất chợt nhảy lên.
“Thuốc đã uống, còn lại phải xem ý trời thế nào.” Vân Hành thu dọn hòm thuốc, lấy đi ngân phiếu Giang Túng mang về, đi tới cửa liền quay đầu lại nhàn nhạt nói, “Nếu không qua được thì không cần tới tìm ta, ta không bán quan tài.”
Giang Túng đã không thể nghe được cái gì nữa.
Yêu thương tiểu hài nhi cả hai đời, bây giờ hắn sắp mất Nhạc Liên rồi.
Hắn leo lên giường nhỏ, nắm tay Nhạc Liên đan vào tay mình, co người gối lên hõm vai Nhạc Liên.
“Tiểu Liên….Ca rất mệt mỏi, ngày mai bảo bối tỉnh dậy có được không, nghe lời.”
“Ta không sợ chết, chỉ sợ dưới đó quá u tối lạnh lẽo, mãi mãi cũng không thể nhìn thấy ngươi.”
Giang Túng dần thiếp đi trên hõm vai Nhạc Liên, tay ôm lấy lồng ngực lạnh lẽo của hắn.
Trong mộng hoảng hốt nhìn thấy Nhạc Liên kiếp trước, ôm thi thể ngồi ngẩn người trên bờ biển.
“Nhạc Liên!” Giang Túng kêu một tiếng.
Nhạc Liên ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ánh mắt vừa mờ mịt vừa vui mừng.
Giang Túng đi tới, quỳ một gối xuống trước mặt Nhạc Liên, Nhạc Liên trợn mắt, sững sờ nhìn hắn.
“Giang Túng?” Nhạc Liên cuống quýt cúi đầu, thi thể trong lồng ngực đã tan thành mây khói.
“Là ta.” Giang Túng khoanh chân ngồi dưới đất, nheo mắt phượng nhìn hắn, “Ôm người chết giả bộ đa tình, ngươi biết rõ tâm tư của ta, nhưng ngươi lại không làm gì hết?”
Nhạc Liên nhào tới, ôm lấy Giang Túng, như mất mà tìm lại được, liên tục vuốt ve.
“Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.” Nhạc Liên thở phào nhẹ nhõm, khôi phục thái độ lạnh lùng thường ngày, đạm mạc nói: “Ta chỉ là lo lắng ngươi đi thuyền xảy ra chuyện.”
“Chỉ là?” Giang Túng chọc chọc bên tai hắn, “Ngươi hôn ta một cái.”
Nhạc Liên cau mày nhìn hắn: “Ta đã có gia thất, chớ nên đùa giỡn.”
“Vậy coi là Tam nhi đi, ta không biết xấu hổ.” Giang Túng ôm chầm lấy cổ Nhạc Liên, nghiêng đầu cắn lấy đôi môi Nhạc Liên.
Nhạc Liên ngẩn người, ôm eo Giang Túng, cúi đầu đè xuống, đem môi đáp lại.
Mỹ nhân mà hắn đem lòng yêu thích hơn nửa đời người đang nóng bỏng cầu hoan trong lồng ngực hắn, há có thể vì những quy tắc nghiêm ngặt mà dè dặt không đáp lại.
Dây dưa triền miên một hồi lâu mới tách ra, gò má Nhạc Liên đỏ ửng, vô hạn thâm tình trong mắt cũng không kịp thu hồi.
“Thích ta, lại không chịu nói, có phải hay không.” Giang Túng quấn lấy hắn, ôm cổ ngồi trên đùi Nhạc Liên, thân mật dùng chóp mũi cọ cọ cổ hắn, nỉ non hỏi, “….Thích ta như vậy không?”
Hầu kết Nhạc Liên khẽ giật.
“Tâm can.” Giang Túng ôm chặt lấy Nhạc Liên, môi mỏng khiêu khích cọ cọ hầu kết mẫn cảm, “Nếu ngươi sớm nói ra, ta sẽ lập tức chạy đến bên ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho.”
“Chúng ta vốn không nhất thiết phải đi đến bước đường ngày hôm nay.” Giang Túng ôm cổ hắn, mất mác dựa dựa vào Nhạc Liên, “Ta thích ngươi, hận ngươi cùng tiểu thiếp triền miên, hận trong mắt ngươi chỉ có nàng, không có ta. Nàng bất quá chỉ là một kỹ nữ thông đồng với Nhạc Hợp bỏ thuốc ngươi, ngươi lại yêu thương một kỹ nữ, vì nàng mà…”
Ánh mắt Nhạc Liên bi ai, “Ta biết, nhưng sự việc đã xảy ra, ta phải làm thế nào, liên lụy đến thanh danh của ngươi sao.”
Giang Túng cười cười: “Yên tâm, ngươi của kiếp sau ngây thơ đáng yêu cực kỳ, ta cưng chiều hắn còn không kịp.”
Trên mặt Nhạc Liên hiện lên thần sắc ước ao.
“Ta cũng….Muốn ngươi cưng chiều yêu thương ta.” Ánh mắt Nhạc Liên khao khát, giơ tay khẽ chạm vào gò má Giang Túng, “Giang Túng, ta cũng muốn ở cùng với ngươi, Nhạc Liên kia, thật may mắn, ta rất ghen tỵ.”
Giang Túng giơ tay lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng Tử La Lan.
“Hắn thay ngươi tặng cho ta.” Giang Túng nhẹ giọng dỗ dành, “Hắn là một hài nhi rất ngoan ngoãn, đừng mang hắn đi.”
Nhạc Liên nhìn vòng tay trên cổ tay Giang Túng, an tâm cười.
“Giang Túng, kiếp sau ta nhất định sẽ không trốn chạy nữa.”
Sau đó liền hóa thành một luồng khói xanh, vô ảnh.
Giang Túng đuổi theo luồng khói xanh kia một hồi lâu, thấy hắn bước vào quỷ môn quan.
Qủy quân lúc trước nhận hối lộ của hắn còn đang kiểm tra danh sách, giương mắt nhìn thấy Giang Túng: “Trở về nhanh như vậy sao? Phế vật.”
Giang Túng xoa tay cười cười: “Ngài đừng nói vậy…. bại sản so với kiếm tiền khó hơn rất nhiều.”
Qủy quân không thèm đáp lời Giang Túng, đối chiếu Nhạc Liên với danh sách: “Ngươi là ai? Không có tên.”
Nhạc Liên lạnh nhạt nói: “Chết đuối, tự sát.”
Qủy quân không cao hứng lớn giọng: “Phiền nhất là mấy kẻ không dựa theo số trời định mà đến, chen ngang rất phiền toái, ta phải gửi lên mấy tầng công văn, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại đi tự sát.”
Nhạc Liên chỉ chỉ Giang Túng: “Ta thay hắn, có thể không, để cho hắn trở về.”
Qủy quân sáng mắt, nhấp nhấp bút lông: “Được, này Giang Túng ngươi trở về đi, đừng gây chuyện nữa, nếu có thì kín đáo một chút, chưa hết kiếp thì đừng trở lại, phiền phức cho ta lắm”
Giang Túng sững sờ: “Thế ta có cần phá của nữa không?”
Qủy quân chê hắn ồn ào: “Mặc kệ ngươi, mau cút, đừng làm chậm trễ giờ về của ta.”
——
Giang Túng đã thức trắng mấy đêm, ngã vào người Nhạc Liên chìm trong giấc ngủ dài.
Trong mộng trò chuyện vui vẻ cùng Nhạc Liên, trong lòng suy nghĩ đơn giản không muốn tỉnh lại nữa, nhưng lại cảm thấy cả người nóng như lửa, giống như bị đem đi nướng.
Bỗng nhiên thức tỉnh.
Bốn phía sáng ngời, đáy giường hơi lay động, hình như là đang ở trên thuyền. Nhạc Liên yên tĩnh nằm nhoài bên mép giường.
Tay nắm một ngón tay của Giang Túng, động tĩnh truyền đến, Nhạc Liên ngẩng đầu lên, buồn ngủ nhìn Giang Túng.
Giang Túng sửng sốt một chút: “Ngươi….là ai.”
Nhạc Liên bỗng nhiên thanh tỉnh, đau xót nhìn hắn: “Vân Hành tiên sinh nói ngươi vất vả quá độ, ta mang ngươi lên thuyền trở về trước, sao, ngươi không nhớ rõ ta?”
Giang Túng vội vã đẩy vạt áo Nhạc Liên ra, nhìn thấy một vết thương không sinh mủ nữa, mơ hồ đang dần khép lại.
Nhạc Liên, sống rồi.
Nhạc Liên bò lên giường, ôm lấy Giang Túng lăn qua lăn lại, thân mật.
“Ca ca ….” Nhạc Liên như con chó nhỏ vui mừng cắn cắn miệng hắn, “Ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, ta muốn ngươi.”
“Tiểu sắc tử, đi xuống, đừng nháo kẻo vết thương bị nứt.” Giang Túng cười cười nhéo mông hắn.
Tam sinh hữu hạnh*
*Có phúc ba đời.