Xướng hát Phong Diệp cư nổi danh Cẩn Châu đổi chủ, đại lão bản mới cực kỳ giàu có, khai trương ngày đầu tiên liền phân phó, không xếp tiểu quan theo bảng, mỗi người tự có bản lãnh kiếm tiền.
Hoa khôi trên đài vẫn là Trầm Hoan, phong thái yểu điệu, rực rỡ lãnh diễm, tay đàn tranh có một không hai ở Nam An, mặc dù không bán mình, nhưng vẫn có khối người vung tiền chỉ để nghe một tiểu khúc của hắn.
Hôm sau vô sự, Giang Đại thiếu đang ngồi dưới đài uống trà cùng Nhạc lão bản vừa mới trở về Cẩn Châu không lâu.
Giang Túng nhấp một hớp, xốc nắp lên nhìn: “Nhánh trà Thanh Bình cực phẩm, tiểu tử ngươi quả thực xa xỉ.”
Nhạc Liên hơi cong mắt liếc nhìn: “Trương chưởng quỹ Huy Châu đưa, chỉ có một cân, ta sai người bọc lại mang cho ngươi.”
“Ngươi giữ lại để chiêu đãi khách quý đi.” Giang Túng cười cười, “Ta thỉnh thoảng đến uống vài ngụm là được.”
Nhạc Liên ngẫm lại, cũng thập phần có lý, có thể được Túng ca lui tới nhiều lần, rất tốt.
“Ngày hôm trước có người tới hiệu buôn cầm theo kiện giá y thường, ta thấy trên tay áo có ký hiệu liền theo ý của ngươi.” Nhạc Liên khẽ nhắc lại, không biết ý muốn của Giang Túng là như thế nào.
Giang Túng thảnh thơi cầm quạt xếp gõ lên lòng bàn tay, hừ một tiếng: “Về tình về lý đều không nên. Về tình, loại chơi bời lêu lổng rảnh rỗi, chỉ biết để thê tự tay làm đồ cưới, nam nhân này không đáng để coi trọng. Về lý, hôm nay giá y, ngày mai trang sức, có khi quan tài của thê cũng sẽ có ngày đem bán, vạn nhất thê hắn biết, cáo trạng quan phủ, quan phủ lại ba phải, ta còn phải phun mấy vật đó ra, quá lỗ.”
Nhạc Liên gật gật đầu: “Vẫn là tâm tư Túng ca cẩn thận.”
Giang Túng lấy tay chống đầu: “Còn muốn thử xem rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, nếu ngươi nhất thời hưng khởi chịu chi tiền cho bộ giá y đó, nhất định sẽ thua thiệt.”
Từ thời xa xưa, không gian không thương, đã có rất nhiều ký hiệu, mấy hiệu buôn thông đồng với nhau, để tránh kẻ mang đồ đến nâng giá quá cao.
Nhạc Liên mỉm cười: “Giá y kia có sáu cái bánh trôi, thêu mềm hai mươi con rồng, cũng là giá tốt.”
Giang Túng thỏa mãn gật đầu: “Đương nhiên là giá tốt.”
Giang Túng cười, nhấp một ngụm trà, dùng quạt xếp gõ gõ đầu hắn: “Tiểu tử.”
Tiếng lóng trong nghề mở hiệu buôn, hạt châu gọi là “Bánh trôi”, bạc gọi là “Rồng mềm”, vàng gọi là “Rồng cứng”, hiệu buôn ép giá, chỉ đưa một nửa giá trị vốn có.
Trầm Hoan ở trên đài, ngón tay gảy đàn, một tiếng âm vang, xuất thần nhìn Giang Túng dưới đài.
Nam nhân kia cười rộ lên quả thực động lòng người, như gió xuân tháng chạp, lồng đèn canh ba, hiếm thấy, như một làn nước xuân dịu dàng.
Nguyên lai, Giang Đại thiếu gia khi gặp lại người trong lòng sau bao tháng ngày xa cách lại mang vẻ thiếu niên mơ mộng, hoài xuân như vậy, hắn chung quy cũng là người bình thường.
Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Trầm Hoan xuất thần một lúc lâu, lần nữa giơ tay, tiểu khúc nhanh chóng thay đổi, âm thanh bỗng nhiên hứng khởi, to lớn.
Ánh mắt Trầm Hoan chìm trong sương khói mông lung, dùng huyền tranh đánh một khúc dày nặng “Phượng cầu hoàng”.
Hắn đã luyện tập khúc đàn cổ này hơn ba năm, nhưng tình yêu trong mắt hắn không sâu đậm, nhìn thấy Giang Túng, như chợt thấy trăng trong lòng, khúc đàn lập tức như nước chảy thành sông.
Giang Túng tựa vào thành ghế, vỗ tay khen hay: “Trầm Hoan đánh khúc này, không biết là coi trọng cô nương thiếu gia nhà ai?”
Giang Đại thiếu thẳng thắn, trước sau như một, Trầm Hoan đỏ mặt, lạnh lùng đứng dậy, trở về phía sau rèm.
Nhạc Liên nhàn nhạt nhìn chằm chằm bóng lưng Trầm Hoan, như có điều suy nghĩ nói: “Ta muốn đưa hắn tiến cung, sau này việc làm ăn trong cung cũng cần có người trợ giúp, tướng mạo thiên phú xuất chúng như vậy, quả thực hiếm thấy.”
Giang Túng cắn hột dưa: “Ngươi sợ ta lưu luyến tiểu nam hài này.”
Nhạc Liên cau mày: “Ngươi đã hứa với ta.”
Giang Túng lười biếng nói: “Đưa hắn đi Bách Phượng cốc bái sư học đàn đi, tiểu hài nhi này có khi sẽ chiêu mộ được không ít mối làm ăn, đối xử tốt một chút.”
“Được.” Nguyên chữ không thích thể hiện rõ trên mặt Nhạc Liên.
Giang Túng nhíu mày: “Ta không giữ lời sao? Những ngày qua ta đâu có chạm vào ai.”
Sắc mặt Nhạc Liên càng thâm trầm: “Từ trước đến giờ ngươi chỉ lo nghĩ cho bản thân, nhưng lại vì một tiểu quan nhỏ bé mà buông bỏ lợi ích của chính mình, thật không giống ngươi.”
Giang Túng suy nghĩ một hồi, quả thật không giống với tác phong của mình, tận dụng hết mọi thứ mới là nguyên tắc làm việc của Giang Túng.
Đời trước hắn chết oan uổng, Giang Hoành cũng đột tử nơi đại lao, Trầm Hoan chắc chắn cũng không thoát được, hắn chỉ là thương đứa bé Trầm Hoan kia hai đời đều chịu khổ, ai ngờ Nhạc Liên lại đố kỵ, trở về từ phương Bắc lại thêm vài phần ngang ngược, đáng đánh.
Hắn nên giải thích thế nào, nói đời trước hắn chuộc thân cho Trầm Hoan rồi nuôi hắn trong đại viện? Nhạc Liên chắc chắn sẽ tức giận.
Nhạc Liên thấy Giang Túng không nói lời nào, nhẹ nhàng gác lại ly trà, xoay người bước về hướng lầu hai.
Tìm một nhã gian trống, ngồi bên cửa sổ, nhìn đoàn người vãng lai đi đường mà ngẩn người.
Chỉ chốc lát sau, đôi cánh tay vòng đến ôm cổ hắn, cúi người ôm hắn, nhìn theo ánh mắt Nhạc Liên: “Nhìn cái gì? Chi bằng nhìn ta một cái.”
Nhạc Liên đẩy tay hắn ra, nghiêng đầu qua một bên.
Giang Túng liền quấn lấy, ngồi trên đùi hắn, hai chân vòng qua bên hông Nhạc Liên, dùng quạt xếp nâng cằm Nhạc Liên, khẽ cười nói: “Đại lão bản, ghen sao.”
Nhạc Liên nắm lấy hai tay hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm ánh mắt Giang Túng: “Là do ngươi nói, Túng trong Giang Túng chính là phóng túng, trời sinh không thích nói chuyện yêu đương cùng người khác, không thích ràng buộc gia thất, không người quản, cũng không muốn quản người khác.”
Đã là chuyện khi nào, hắn còn nhớ rõ như thế.
Giang Túng khẽ run, gãi gãi gò má: “Ai nói, Túng trong Giang Túng chính là thỏa sức ngao du, muốn cùng ngươi đi khắp nơi, đến nơi không bị ai bàn tán, chúng ta tự do.”
Ánh mắt Nhạc Liên chần chừ, quả thực động tâm.
“Giữa chúng ta, ngay cả một chút ràng buộc cũng không có.” Nhạc Liên tự lẩm bẩm, “Giữa ngươi với ta và ngươi với tiểu quan kia, không có gì khác biệt, có lẽ bây giờ ngươi cảm thấy ta mới mẻ, chơi đùa một chút, chán thì tùy tiện tìm một tiểu nam hài đẹp đẽ, nhưng ta thì khác, ta chỉ có ngươi.”
“Này, cả hai đời, đều không chán.” Giang Túng nâng gò má hắn dụ dỗ nói, “Ta biết ngươi đã mấy chục năm rồi.”
Nhạc Liên không muốn nhìn hắn: “Ngươi với Giang Hoành ít nhất còn là ruột thịt, giữa chúng ta ngay cả máu mủ cũng không có.”
Giang Túng khẽ hôn môi hắn: “Bảo bối, nếu có máu mủ sẽ cản trở việc ta thương ngươi.”
Nhạc Liên không nhịn được, đỡ eo Giang Túng cùng hắn quấn quít hôn môi, ôm Giang Túng lên giường nhỏ, kéo rèm xuống.
Giang Túng ngồi phía trên khố quần, đỡ vai Nhạc Liên, cẩn thận cọ miệng huyệt lên tính khí đang gắng gượng, chậm rãi ngồi xuống, đôi chân thon dài chống trên giường hơi run rẩy.
Mãi đến khi tính khí chậm rãi xen vào nơi sâu nhất, cơ thể cả hai kề sát, Giang Túng mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Giang Túng khoác một ngoại bào đỏ sẫm, thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, mông thịt bị đập đến đỏ ửng, liền cúi người hôn Nhạc Liên, nước bọt men theo khóe môi chảy xuống, vô cùng tình sắc, thời điểm hồng y cong người lên, đường viền cơ thể dưới lớp ngoại bào liền lộ ra.
Nhạc Liên nằm dưới thân Giang Túng, đỡ mông hắn, hung hăng đỉnh lên trên.
Đỉnh đến chỗ sâu nhất, Giang Túng chống lên cơ bụng cứng rắn của Nhạc Liên, ngửa cổ lên, nhẹ giọng rên rỉ: “Nhạc Liên….Ca thương ngươi cả đời.”
Lời nói này giống như xuân dược, Nhạc Liên lập tức ngồi dậy áp đảo Giang Túng, đè xuống tách hai chân hắn mạnh mẽ rút ra cắm vào, thở gấp, hôn lên bông tai ngọc thạch trên vành tai hắn.
Giang Túng đưa tay ôm cổ Nhạc Liên, cùng hắn miệng lưỡi dây dưa.
“A…..Ca sẽ thương ngươi cả đời…Tin ta.”
——
Bên ngoài nhã gian, Trầm Hoan dựa vào vách tường nghe tiếng giao hoan ngọt ngào phát ra từ bên trong, đầu ngón tay giấu trong ống tay áo phát run, khe khẽ thở dài, quay người bước xuống lầu.
Giang gia Nhị thiếu đang tìm người vừa vặn tiến vào, thấy Trầm Hoan liền hỏi: “Giang Túng ở chỗ này sao.”
Trầm Hoan mím môi, làm bộ vô ý nói: “Ừ, đang uống trà ở trên lầu, Nhị thiếu có việc, để ta đi thông báo một tiếng.”
Giang Hoành cũng không suy nghĩ nhiều: “Được, ngươi đi nói trong cung có một mối làm ăn, ta đến tìm Giang Túng muốn hỏi ý kiến một chút.”
Trầm Hoan gật đầu: “Nhị thiếu uống chén trà, chờ một chút.”
Đã uống trà hơn nửa giờ, Trầm Hoan ngượng nghịu, kêu Giang Hoành chờ một chút, Giang Hoành cũng đã rõ ràng mọi chuyện, hai má ửng đỏ, giận dữ ra khỏi Phong Diệp cư.
“Hừ, mặt mũi đều bị chà đạp ở Phong Diệp cư rồi, ta không quen biết hắn.”
——
Giang Hoành một mình trở về đại viện Giang gia, bên ngoài trạch môn đậu một cỗ xe ngựa xa hoa, hộ vệ áo đen xếp thành một hàng, đều nhịp, lạnh lùng cầm binh khí.
“…..” Giang Hoành im lặng, rón ra rón rén bước vào trong nhà, liếc nhìn đại sảnh.
Tĩnh Xuyên hầu Tùy Lam ngồi ngay thẳng trong sảnh, nha hoàn nơm nớp lo sợ phục vụ, câm như hến, run lẩy bẩy.
Giang Hoành nhíu mày, khẩn trương sửa sang lại xiêm áo, bước vào đại sảnh, cung kính cúi đầu: “Giang Hoành bái kiến Hầu gia.”
Sắc mặt Tùy tiểu Hầu gia bất thiện, thanh âm trầm thấp uy nghi: “Gọi đại ca ngươi ra đây.”
Đại ca còn đang thân mật mây mưa ở Phong Diệp cư, Giang Hoành sợ nói ra bị rơi đầu, không thể làm gì khác bèn nhắm mắt nói: “Giang Hoành là Đại đương gia của Giang gia, ngài có việc gì cứ phân phó tiểu nhân.”
Tùy tiểu Hầu gia đột nhiên vỗ mặt bàn một cái, tiếng loảng xoảng vang dội khắp phòng, mảnh sứ vỡ văng tung tóe, mọi người xung quanh sợ vỡ mật, không ai dám ngẩng đầu.
Vị Tĩnh Xuyên hầu này là mãnh tướng, tuổi còn trẻ lại lập đầy chiến công, trên người tản ra khí tức tàn sát ở chiến trường, khiến người đối diện lạnh sống lưng.
Giang Hoành bị dọa sợ, hai chân như nhũn ra, đầu ngón tay nhỏ bé run lẩy bẩy, chịu đựng sợ hãi kêu mọi người trong sảnh lui ra ngoài, nửa đứng nửa quỳ dùng khăn lau nước trà còn vương trên tay cho Hầu gia, run run nói: “Hầu gia bớt giận.”
Tùy tiểu Hầu gia bàn tay rộng lớn, lòng bàn tay phủ đầy vết chai, đầu ngón tay trắng như tuyết của Giang Hoành khẽ đụng, một luồng khí tức lạnh lẽo cứng rắn lan tỏa toàn thân.
Tùy Lam cụp mắt nhìn Giang Hoành đang nửa quỳ trên đất, tiểu thư sinh đầu ngón tay mềm mại như tơ lụa, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn, thoáng chốc cảm thấy như gió mưa hóa xuân.