Bại Gia Cũng Khó

Chương 14: Chặn đường cướp của




“Đúng.” Giang Túng sờ sau lưng Nhạc Liên một cái, lấy cây đao tùy thân Nhạc Liên hay đeo bên người, đặt trong tay Nhạc Liên, liên tục dặn dò, “Cầm chắc, ngươi ngồi ở đây, canh chừng suốt đêm đi.”

Nhạc Liên nghi hoặc nhìn hắn.

Xe ngựa tiến lên núi, suốt hai giờ đều bình an vô sự, Giang Túng cũng thả lỏng, tựa vào thành xe lim dim ngủ, Nhạc Liên siết dây cương dừng ngựa để nghỉ ngơi, đánh thức Giang Túng xuống hóng mát một chút.

“Đã vào ranh giới của Kim Thủy, núi Kim Thủy cách đây không xa, một lát nữa phải đi bộ lên núi, nghỉ một chút đi.” Nhạc Liên nhìn đường núi dốc cao, lại chuyển mắt nhìn dáng vẻ Giang gia Đại thiếu gia đang than vãn nhức eo mỏi lưng, khẽ thở dài.

Hai người cầm miếng bánh màn thầu quệt nấm tương ăn, ngồi bên cạnh xe nghỉ ngơi, nói chuyện câu được câu không.

Giang Túng hỏi Nhạc Liên sau khi tiến cung mật ong cho triều đình xong thì có dự định gì không.

Nhạc Liên suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái.

Giang Túng lại cầm miếng bánh màn thầu quệt nấm tương cắn một cái, kinh ngạc nói: “Ngươi đừng lừa gạt ta, ta cũng không cướp mối làm ăn của ngươi.”

Đầu óc của Nhạc Liên kiếp trước cực kỳ sáng suốt, kiếm tiền nhiều vô kể, từ phương Bắc trở lại đã khiến Giang Túng trở tay không kịp, dỡ tường đông, đắp tường tây, đối phó nhanh nhẹn.

Nhạc Liên có chút áy náy: “Túng ca, quả thật ta cũng không biết nên làm cái gì.”

Giang Túng vỗ ót một cái, đúng rồi, kiếp trước Nhạc Liên bôn ba lăn lộn nơi phương Bắc lạnh lẽo mới có thể tôi luyện được những bản lĩnh buôn bán, đời này lại không đi, vậy hắn chính là tiểu phế vật rồi.

Giang Túng ngẩn ngơ ngậm miếng bánh màn thầu, là sao, hắn đang chờ mình dạy cho?

Hắn vừa nhấc mắt, ánh mắt Nhạc Liên nhìn hắn đầy khao khát.

“…..” Giang Túng hừ một tiếng, thấy Nhạc Liên làm nấm tương cũng không tệ bèn nhân nhượng chỉ điểm một phen: “Ta hỏi ngươi, bao nhiêu tiền một cái màn thầu?”

Nhạc Liên nghiêm túc nói: “Một văn tiền.”

Giang Túng hỏi: “Tại sao.”

Nhạc Liên nghiêm túc trả lời: “Bởi vì các tiểu thương cũng bán một văn, nếu ta bán giá cao hơn sẽ không ai mua, thấp hơn sẽ bị các tiểu thương tính kế để loại bỏ ta.”

“Cũng không ngu lắm.” Giang Túng lại hỏi, “Vậy bánh màn thầu kẹp nấm tương kia thì bao nhiêu tiền?”

Nhạc Liên suy nghĩ một chút: “Bán ba văn.”

Giang Túng hừ cười: “Tại sao?”

Nhạc Liên nhíu mày một cái: “Bởi vì không có ai bán, nên ta tùy ý định giá…”

“Đúng.” Giang Túng vỗ bả vai hắn một cái, “Chính là đạo lý này, bất kể là thứ gì, nếu ngươi độc quyền nó, giá tiền sẽ do chính ngươi định. Lâm gia chạy trốn, mật ong tiến cung không ai làm, ở Nam An mật ong nuôi ở núi Kim Thủy là tốt nhất, ngươi cứ mang thật nhiều mật ong về, tiến cung xong còn dư thì bán cho nhà giàu, còn dư nữa thì làm mứt, bánh ngọt, bán cho dân thường.”

Nhạc Liên kinh ngạc nhìn Giang Túng, ánh mắt ngưỡng mộ.

“Ngươi chỉ điểm cho ta, không sợ ta cướp đường làm ăn của ngươi sao.” Nhạc Liên rũ mắt, nhẹ giọng hỏi hắn.

Giang Túng vểnh mép, “Ngươi muốn làm cũng không có vốn, ta cho ngươi mượn, sau này hằng năm chia cho ta ba phần…A thưa ông trời, ta nói nhầm, hằng năm chia cho Giang Hoành ba phần lợi nhuận, nó là chưởng quỹ, tất cả đều do nó kiếm được, lúc về ngươi ký khế ước với nó.”

Nhạc Liên gật đầu một cái, hơi cong mắt nhìn hắn: “Cám ơn Túng ca.”

Giang Túng lười biếng dựa vào xe: “Học nhiều một chút, nhãi con, sau này ta còn trông cậy vào ngươi giúp ta kiếm tiền đấy.”

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một giải pháp rất tốt.

Đào tạo một đệ đệ không có tiền đồ như Giang Hoành, chi bằng đi bồi dưỡng Nhạc Liên, nhãi con này cũng không có địch ý với mình, thậm chí còn lệ thuộc, nếu mình nuôi lớn hắn, sau này hắn sẽ thay mình kiếm tiền, mình chỉ việc nằm đếm tiền, mỗi ngày phá của, đùa giỡn nam hài.

Giang Túng đang suy nghĩ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó thấy Nhạc Liên mạnh mẽ nhào tới, trước mắt Giang Túng tối sầm, bị Nhạc Liên đẩy qua một bên, mở mắt lần nữa, thấy bản thân đã bị bao vây bởi mười hai đại hán vạm vỡ, Nhạc Liên lạnh lùng đối địch, tay cầm một cây đao hoa văn đỏ.

Giang Túng nhăn mặt, hung hăng tát mình một cái: “Con mẹ nó, lại tới.” Thở hổn hển hỏi đám người đối diện, “Đại ca là cướp tiền hay cướp sắc? Ai cử các ngươi tới? Ta cho gấp đôi, các ngươi quay trở về giết bọn chúng.”

Đám người này giấu đầu lòi đuôi, nhìn cách ăn mặc, tay cầm dao phay, tựa như đến để lấy đầu người.

Tên dẫn đầu nhỏ giọng nói với người bên cạnh hai câu, người nọ gật đầu một cái, lập tức đánh tới, Nhạc Liên kéo Giang Túng ra phía sau: “Túng ca, mau chạy, đi xa một chút.”

Giang Túng kéo Nhạc Liên cùng chạy, quay đầu mắng: “Một mình ngươi đòi đối đầu với mười mấy tên giang hồ, mẹ nó, mau chạy.”

Đám đạo tặc vây quanh phía sau, đột nhiên mấy kẻ xông lên túm lấy Nhạc Liên, kẻ dẫn đầu bắt Giang Túng lại, kéo đến bên cạnh mình, chỉ Nhạc Liên nói: “Nơi đây hoang vắng, địa thế hiểm trở, nếu ngươi dám ngoan cố kháng cự, ta sẽ băm chết tên họ Giang này.”

“Túng ca.” Nhạc Liên nhất thời ngừng tay, kinh ngạc nhìn Giang Túng rơi vào tay bọn chúng.

Vải che mặt của tên thổ phỉ dẫn đầu chợt lộ ra một ít, bên phải trán của hắn có một vết sẹo, Giang Túng bỗng nhiên thức tỉnh, hắn còn nhớ người này, còn nhớ những lời này.

——

Kiếp trước, hai năm sau khi Nhạc Liên từ phương Bắc trở lại, sự nghiệp buôn bán cũng đã ổn định, có cùng Giang Túng hợp tác, vừa vặn phải đi qua địa giới Kim Thủy, hai người không yên tâm, cố ý đi thăm dò, tra xét lại số lượng.

Không ngờ lại gặp đám thổ phỉ, Giang Túng núp phía sau đống hàng hóa, thông qua khe hở nhìn Nhạc Liên cầm một thanh đao huyết sắc, chém liên tục, dưới đất chảy đầy máu tươi.

Lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ Nhạc Liên đại khai sát giới, bình thường luôn mang vẻ mặt lãnh đạm, vài lần Giang Túng thử khiêu khích, nhưng hắn không để bụng, cũng không phản ứng lại, thật không ngờ hắn lại giết người tàn nhẫn như vậy.

Giang Túng không dám lên tiếng núp trong đống hàng hóa, đột nhiên bị một cái tay túm lấy hắn lôi ra ngoài, hắn chỉ thấy trên trán người nọ có một vết sẹo, cánh tay như kiềm sắt bấu chặt lấy cổ hắn, mũi đao chỉ về hướng cổ họng Giang Túng, quay về hướng Nhạc Liên, kêu một tiếng dừng tay: “Nơi đây hoang vắng, địa thế hiểm trở, nếu ngươi dám ngoan cố kháng cự, ta sẽ băm chết tên họ Giang này.”

Giang Túng cứ nghĩ rằng Nhạc Liên sẽ không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng không ngờ Nhạc Liên lại ngừng tay, cả người máu đầm đìa lạnh lùng nhìn hắn.

Đôi bên liên tục giằng co, rất lâu, Nhạc Liên không nói gì, nhưng cũng không tiếp tục động thủ.

Đám giặc muốn bạc, bất quá là dùng Giang Túng để đòi tiền, biết Nhạc gia sẽ không chuộc Nhạc Liên, cho nên đám thổ phỉ cũng không muốn bắt Nhạc Liên làm gì, cũng không muốn dây dưa cùng một kẻ liều mạng điên khùng.

Giang Túng biết bạc là vật ngoài thân, mạng mới trọng yếu nhất, vốn định đáp ứng đưa bạc, giữ mạng lại rồi tính tiếp, lại nghe Nhạc Liên nói một câu:

“Giang Túng, cầu ta cứu ngươi.” Nhạc Liên hờ hững nói.

Giang Túng cắn chặt răng, đến lúc này rồi mà hắn còn bắt mình cúi đầu, Nhạc Liên quả thật là một tên khốn kiếp tuyệt thế.

“Ngươi thừa dịp cháy nhà hôi của, ngươi đáng chết! Nhạc Liên, đời trước ta gây nghiệt mới gặp phải ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ sụp đổ!” Giang Túng không chịu cầu xin hắn, nổi điên, uốn éo giãy giụa, bị tên thổ phỉ dẫn đầu nhấc đầu gối đá thẳng vào bụng, một hớp máu bầm rỉ ra từ khóe miệng Giang Túng.

Giang gia Đại thiếu yếu ớt, mắt thấy Nhạc Liên định vứt bỏ hắn mà chạy, không thể làm gì khác bèn khó chịu nói: “Cầu ngươi, Nhạc Liên, cứu ta, đừng đi.”

Nhạc Liên dừng bước, đột nhiên xoay người lại, lưỡi đao chém đứt đầu một tên, tiếp tục hướng về phía tên thổ phỉ đang bắt Giang Túng.

Trước măt Giang Túng trời đất quay cuồng, bỗng nhiên bị ai đó ôm vào trong ngực, Nhạc Liên một tay ôm hắn, vì hắn cản những đợt máu văng tung tóe. Không biết đánh bao lâu, thần trí mơ màng, dường như có một bàn tay đang vuốt ve bụng hắn, thay hắn xoa chỗ bụng đau nhức.

Khi tỉnh lại đã nằm trong phòng ngủ của Nhạc Liên, còn Nhạc Liên không biết đã đi nơi nào.

Giang Túng bò dậy, bụng đói ùng ục, muốn kiếm chút đồ ăn, lục lọi một hồi cũng chỉ tìm được một cái tủ, bên trong có một cái dù giấy được sắp xếp một cách gọn gàng, đồ ăn thì chẳng thấy đâu, nén giận quay về phía cửa ồn ào nửa ngày, moi mười tám đời tổ tông của Nhạc Liên ra thăm hỏi một lần.

——

Hồi tưởng lại chuyện trước kia, Giang Túng luôn có cảm giác mình bị thua thiệt, bị Nhạc Liên trêu chọc, ở trước mặt hắn cũng khó ngẩng đầu.

Xem ra, cả đời này của Nhạc Liên không đi phương Bắc, sau này phải lôi hết chuyện kiếp trước ra trả hết một lần.

Hai tay Giang Túng bị trói chặt, cổ cũng bị bóp, căn bản không nhúc nhích được, Nhạc Liên nắm chặt cán đao, khớp xương trắng bệch, ánh mắt oán độc nhìn tên thổ phỉ đang giữ Giang Túng.

Tiểu hài tử còn đơn thuần lại thể hiện sự cừu hận, nhìn như một con chó nhỏ đang cố phô trương thanh thế, nanh vuốt non nớt không đủ dài, nhưng lại nhọn hoắt hung mãnh, không chịu yếu thế.

Nhưng lại do dự không biết nên hạ đao từ hướng nào để không làm Giang Túng bị thương.

Giang Túng không dám giãy giụa, đời trước bị nện một gối quá đau, tỏ thiện ý khuyên giải an ủi: “Đại ca, hắn cũng chỉ là một đứa con nít, cái gì cũng không hiểu, ngài bỏ qua cho hắn, không phải ngài muốn bạc sao, ngài để hắn đưa tin cho gia đình ta, ngài liền có bạc rồi.”

Giang Túng vừa nói vừa nhìn xung quanh, đầu bị đè xuống, không cho phép lộn xộn.

Tên thổ phỉ dẫn đầu nghe xong, cũng không muốn nói nhiều với Nhạc Liên, hắn đi đến tận đây, chính là muốn mạng của Giang Túng, bất quá trước khi giết Đại thiếu gia cũng phải kiếm chác một phen.

Tên dẫn đầu vung tay lên, tên thổ phỉ kia thu tay lại.

Đột nhiên, Giang Túng vừa được thả ra lập tức giãy giụa, nhất thời thả lỏng được dây trói, xoay người đá một cước thẳng đứng vào đũng quần tên thổ phỉ dẫn đầu, phỉ đầu không kịp đề phòng, bị một cước vào hạ bộ, một cước này của Giang Túng mười phần hung ác, phỉ đầu ngã xuống đất, đau đến chết đi sống lại.

“Con mẹ ngươi, một cước này coi như trả lại cho ngươi, sau này gặp lại lão tử phải chặt chết thứ chó rác rưởi nhà ngươi!” Thừa dịp xung quanh chưa kịp phản ứng, Giang Túng kéo tay Nhạc Liên chạy, chỉ con đường phía trước, “Thấy cái cây phía trước không, chém gãy nó, mau mau mau!”

“Ừ.” Nhạc Liên một tay cầm đao, đỡ Giang Túng, lướt qua một cái cây to, giơ tay chém xuống, chặt đứt, chặn ngang con đường, cây kia ngã xuống tạo tiếng ầm ầm vang lớn.

Đám giặc phía sau đã đuổi theo, nổi giận mắng Giang Túng: “Ngươi chạy đi đâu!”

Bên tai đột nhiên truyền tới một trận vù vù vo ve, mấy tên thổ phỉ chỉ vào cái cây ngã xuống, sợ hãi kêu: “Ong! Ong độc tử!”

Trên cây có một tổ ong lớn, lúc ngã xuống nhất thời đập bể nguyên một tổ, hàng ngàn hàng vạn con ong độc bay ra, tiếng vù vù vo ve kinh khủng chói tai.

Hai tay Giang Túng bị trói, kéo Nhạc Liên đi đã là cực hạn, bầy ong độc dần dần kéo tới, Nhạc Liên cởi áo khoác ra bao lấy Giang Túng, kéo hắn chạy về hướng núi Kim Thủy.

Hắn hơi ngẩn ra, chưa từng nghĩ Nhạc Liên sẽ liều mình che chở cho hắn. So với kiếp trước cũng không chênh lệch bao nhiêu, hắn lại được Nhạc Liên cứu mạng.

Giang Túng bị che đầu kéo chạy loạn, Nhạc Liên che chở Giang Túng, chui vào rừng rậm, mơ hồ nghe thấy tiếng mấy tên thổ phỉ kêu gào thảm thiết do bị ong độc cắn, ong độc đuổi đến tận cùng, mãi không buông, Nhạc Liên sợ thể lực của Giang Túng không chống đỡ được, dùng hai tay vịn lấy hắn.

Sớm biết đời trước Lâm gia thiếu gia gặp ong độc ở núi Kim Thủy phải bỏ mạng, Giang Túng cũng đã có chuẩn bị trước, cọ dây thừng lên thanh đao trên tay Nhạc Liên để cởi trói, từ trong lớp áo lót lấy ra một bọc bột phấn xua đuổi côn trùng, vẩy ra, kéo Nhạc Liên chạy về hướng có sông, ong độc truy đuổi càng ngày càng ít, dần dần, sau lưng cũng không còn tiếng vù vù của ong.

Trời đã tối, hai người chạy vào một sơn động, cả người Giang Túng tê liệt té xuống đất, há mồm thở dốc.

Nhạc Liên đỡ cánh tay, chậm rãi đi đến bên cạnh Giang Túng, xanh cả mặt.

Giang Túng nhìn hắn một cái, chân mày nhíu lại, đứng lên kéo ống tay Nhạc Liên ra, thấy trên cánh tay có một chỗ bị sưng to.

Ong độc núi Kim Thủy có độc tính cực mạnh, nếu không bôi thuốc kịp thời chắc chắn sẽ không giữ được mạng, nếu không phải trên người Giang Túng có thuốc, hắn cũng không dám tự thọt tổ ong, so với bị ong độc chích đến chết thì thà bị một nhát chém chết luôn cho thoải mái.

“Chỉ có mỗi chỗ này?” Giang Túng lật đật hỏi hắn.

Nhạc Liên nhỏ giọng nói: “Sau lưng còn có.”