Vào mùa đông trời tối rất nhanh, nhưng dọc theo con đường là một hàng dài những bóng đèn chiếu xuống, cả con đường sáng như ban ngày.
Đứng ở nơi người qua người lại, những người bán hàng rong làm náo nhiệt cả một đầu phố, trí nhớ ta có chút hỗn loạn, tự nhiên không thể nhớ nối lần gần nhất mình đi dạo chợ đêm là khi nào…Mười tuổi? Mười một tuổi? Nhưng cái ta nhớ rõ nhất chắc chắn là trước khi lên lớp sáu….
“Triệu Vĩnh Dạ, cậu cũng chảy không ít mồ hôi rồi, có nên về nhà thay quần áo trước không?”
“Kệ nó đi, ta sợ khi đi vào sẽ không thể ra được.” Ta lấy lại tinh thần, liếc con người đang dắt mỗi tay một tiểu quỷ đi trên đường mà vẫn không cảm thấy mất mặt kia một cái.
“Này! Không phải ta thích phun lung tung, nhưng nhìn ngươi bây giờ rất giống một tên không biết biện pháp ngừa thai, tuổi còn trẻ mà không cẩn thận đã có đến hai đứa con, đúng là xui xẻo.”
“Cậu nói bậy cái gì a?” Huống Hoàn An dùng đầu gối định thụi vào eo ta, ta không khách khí dùng cùi chỏ huých một phát ngay giữa ngực hắn.
Hắn thở dốc khom lưng xuống, mặt mũi nhăn nhúm hết lại. “Vừa rồi là lần thứ ba.” Huống Hoàn An ngửa mặt lên trừng ta. “Cậu cố ý a? Lần nào cũng đánh vào cùng một chỗ, thật độc ác!”
“Là tự ngươi muốn đánh với ta, đây là ngày đầu tiên ngươi biết ta sao, lão huynh? Dù sao thân thể ta cũng thấp hơn ngươi 20cm, không “tích cực” một chút làm sao chiếm được tiện nghi?”
“Tôi trước đây cũng đã nghĩ rất nhiều, chơi bóng cũng không phải đánh nhau, cậu không thể chơi bóng bớt bạo lực đi được sao?”
“Ai chơi bóng mà không bẩn? Đừng có giả bộ khờ dại, ai ở trên sân cũng vậy mà thôi.” Ta lé mắt nhìn hắn, “Ngươi dám nói từ trước đến nay ngươi không dùng “kĩ thuật ngón tay” hầu hạ đối thủ bao giờ sao? Hả?”
“…Ít nhất không dùng bậy bạ như cậu.” Huống Hoàn An xoa ngực hừ một tiếng, không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của hắn, ta lại cảm thấy rất thoải mái.
“Hắc, trò này gọi là “Mỏ ưng”.” Ta cố ý giơ khuỷu tay phải lên trước mặt hắn, ánh mắt sáng ngời a sáng ngời, “Nó đói bụng thì sẽ phải ăn thịt, giống Đạo lí con người ta mỗi ngày phải ăn cơm a.”
“Nghe cậu nói cũng như không.” Hắn đấy khuỷu tay ta ra, dường như muốn tiếp tục nhăn nhó, nhưng cuối cùng không nhịn được mà phì một tiếng bật cười.
“Anh hai….em muốn uống nước….” Một tiểu quỷ ở đâu nhô ra ra chen vào giữa ta với Huống Hoàn An, còn bổn thủ bổn cước (tay chân vụng về) đẩy ta một cái. Không biết có đau hay không nhưng theo bản năng ta đã muốn cốc một cái vào đầu nó. Nhưng nghĩ lại thì có gì đáng để so đo với một tên tiểu quỷ chứ, nên cuối cùng lòng dạ rộng rãi mà nhịn xuống.
“Hay là anh mua một hộp sữa tươi đu đủ, hai em chia nhau uống được không?” Huống Hoàn An móc ví tiền ra, quay mặt sang nhìn: “Còn cậu, có muốn ăn gì không? Chợ đêm này nổi danh nhất là món gà rang muối (QT là “hồng hỏng bét muối tô gà” =]] chắc là gà rang muối thôi nhể), còn có món kho, hà nướng, chao….”
“Sao cũng được.” Ta khoát tay, ý muốn nói với hắn là ta không phải là không có hứng thú. Người này bình thường toàn ăn những đồ không có dinh dưỡng kia mà hắn có thể cao lớn như thế, thật là không có thiên lý.
“Chỉ cần ngươi mời khách là tốt rồi, đã đói bụng thì ăn gì chả ngon.” Ta dụng ý gõ gõ vào đầu hắn.
“Được, tôi mời.” Hắn cũng ngoài ý muốn mà khảng khái tươi cười, nhưng câu sau lại trở mặt: “Bởi vì người đánh thua cần được an ủi thật tốt sao! Tôi nhất định sẽ tận tâm a tận tâm.”
“…..Cái gì, ngươi nói ai đánh thua??” Mẹ kiếp, Tam tự kinh vọt tới cổ họng cũng bị vặn thành tiếng khác, hại ta thiếu chút nữa thì nội thương. Ghê tởm! Sao ta phải khổ cực như vậy? Càng nghĩ càng uất hận.
“Ngươi cho rằng ngươi đổi lại âm thì có thể tô son trát phấn cho mấy câu ngươi nói thô tục sao?”
Quả nhiên hắn nghe thấy, xoay lại trừng ta, trong mắt lại có nụ cười mà ta không thể giải thích nổi, đành thở ra một hơi.
“Hừ, ai là người mắng thô tục đây? Cậu nhìn vào cái chữ “hơn”(cái này thì lão không biết a) kia sao? Nó cũng không nguyện ý phát âm giống trong Tam tự kinh a! Ôi, thật đáng thương!”
“Không thèm cãi với ngươi!”
Huống Hoàn An quăng ra một cái liếc mắt, nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Hắn một bên cầm ví tiền, một bên nhìn các hàng rong xung quanh, mặc dù chợ đêm rất nhiều người, nhưng với vóc người hơn người của hắn thì hoàn toàn không bị vướng mắt.
“Ừm, ăn cái gì cũng được phải không? Tôi mua mứt quả và kẹo đường cho cậu nhá, dù sao thì cậu cũng thích ăn ngọt mà.”
“Tốt, ngươi cứ mua đi a! Ta sẽ đem tất cả nhét vào cái mõm heo nhà ngươi.” Ta tàn bạo nói “Còn có một cái nhất định phải giải thích cho ngươi rõ, quả cuối cùng ta nhớ là bóng hai điểm, cho nên kết quả cuối cùng là hòa mới đúng!”
“Vâng, phải rồi.” Huống Hoàn An gật gật đầu hai cái cho có lệ, đem tiểu quỷ dắt tới bên chỗ ta: “Biết điều một chút, đi theo anh Triệu, ở chỗ này không nên chạy loạn, anh đi mua đồ ăn, một lát nữa sẽ quay trở lại.”
“Này!” Ta ngây ngốc nhìn hắn xoay thân chen vào đám người, thật là có chút kích động muốn cầm một cái ống thổi phi tiêu ra bắn vào sau gáy hắn.
Ta còn chưa có đồng ý mà hắn đã tự động rời đi rồi….Cho ta thành cái gì a? Ta không phải là bảo mẫu nhà hắn!
Hừ! Nếu hắn thật sự dám mua mấy cái mứt quả kia mà về đây thì ta sẽ ta sẽ nhét vào cả hai cái “miệng” của hắn! (hai cái miệng là 1 đường để ăn 1 đường để thải đó >”<)
Đêm càng khuya dòng người càng chen chúc, ta nhàm chán đứng im tại chỗ làm cột điện, không được mấy phút sau thì đã không chịu nổi. Cắt, chẳng lẽ cứ như vậy mà rời đi sao….
Bỗng nhiên nhìn thấy ở một tiệm game ven đường, bên trong có một bàn gắp thú bông con nít, không hiểu vì sao người đứng vây lại xem thành một vòng.
Ta tò mò, chân không tự chủ mà đi tới, tiện tay kéo cả hai tiểu quỷ kia đi cùng.
Cái tiệm này không nhỏ, có mười mấy máy gắp thú, những trò khác thì có ném bóng rổ, nữu đàn (chắc là trò chơi đánh đàn đó, dạng dạng như bandmaster ý), ném vòng vân vân, nhưng lại có một bàn hấp dẫn rất nhiều người xem.
Ta chen lên phía trước nhìn. Không nghĩ tới tâm điểm lại là một nữ sinh. Ta không nhìn thấy mặt nàng, nhưng đại khái không quá hai mươi tuổi. Da nàng rất trắng, mang vẻ đẹp trung tính, tóc cắt ngắn ngủn, bên trên còn dùng ghim cài tóc màu hồng phấn quái dị, thoạt nhìn không phải người ngu ngốc bình thường.
Nhìn mấy phút đồng hồ, ta mới kinh ngạc.
Cô gái này…..quả nhiên lợi hại, cô ta di chuyển cái gắp đến gần một con thú bông, phương vị cũng vô cùng chính xác, sau khi gắp trúng, liền nhanh chóng di chuyển con gắp về phía cái giỏ, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, vừa nhìn cũng biết là hàng cao thủ rồi.
Ta nhìn nàng dùng phương pháp này chơi bốn lần thành công ba lần, trong nháy mắt trước ngực đã ôm một đống thú, hai bên bàn bày mỗi bên ba con thú, cái túi xách trên mặt đất cũng phình lên khi bị nhét đầy chiến lợi phẩm.
Ta nhìn về phía quầy thấy mặt lão bản như muốn khóc, nữ nhân xấu xa kia mà còn tiếp tục đại khai sát giới thì có khi cả tiệm này cũng bị nàng gắp sạch.
“Wow! Thật là lợi hại.” Chẳng biết tiểu quỷ Huống gia chen đến bên chân ta từ lúc nào, đôi mắt trông mong nhìn đống thú bông mà chảy nước miếng. “Thỏ thỏ kia thật đáng yêu, thật muốn có quá!” Tiểu quỷ A trợn tròn mắt nói.
“Sử Nỗ cũng muốn! Sử Nỗ cũng muốn!” Tiểu quỷ B thức thời kéo kéo ống quần ta lèo nhèo, quả nhiên là độ gian xảo được tính theo tuổi a.
“Muốn thì tự mình đi gắp a, nếu không thì bảo anh của ngươi tới, đừng chông mong ở ta.” Ta hừ nhẹ, nhìn ra ngoài tiệm. “Này, anh của ngươi rốt cuộc là loại rùa gì a? Mua cái gì mà lâu vậy, hay là hắn lạc đường rồi?”
“Anh hai ở bên kia chờ gà rang muối, món đó lần nào cũng phải đứng đợi rất lâu.” Tiểu quỷ A chỉ chỉ vỉa hè đối diện, ta nhìn qua, quả nhiên thấy Huống Hoàn An đang đứng xếp hàng trong đám người, thân cao như hạc giữa bầy gà rất dễ nhìn ra. Trong tay hắn có rất nhiều cái túi bóng, lớn nhỏ đủ cả. Ta đang nghiên cứu xem bên trong có thật là có mứt quả không thì hắn bỗng nhiên quay đầu lại. Thấy ta đang nhìn hắn, hắn nháy mắt mấy cái rồi cười một tiếng, miệng giật giật không biết đang nói gì.
Ta trợn mắt, giơ tay lên thưởng cho hắn một cái ngón giữa ( =]]), quay đầu lại với nữ sát thủ trò gắp thú, chỉ thấy nàng hình như không chơi nữa, duỗi người, xách túi đứng dậy.
Oa?! Không ngờ nàng còn rất cao nha, phải chừng 75cm trở lên….
Ách?! Nàng quay đầu lại, lộ mặt ra. Không nhìn còn đỡ, đối mặt như thế này làm ta thoáng chốc ngây người.
Mẹ ơi, “nàng” cái gì a! Căn bản là…..Sỉ nhục! Con trai! Hơn nữa còn là người ta biết!
“Hở?” Lông mày y nhướn lên, ánh mắt như mắt mèo lướt qua đám người rơi chuẩn xác vào mặt ta, tựa hồ cũng nhận ra.
Tiêu rồi! Ta thấy không ổn, vội vàng lấy tay che kín khuôn mặt khỏi tầm mắt kia, điểm chân xoay người.
“Này, Triệu Vĩnh Dạ, tôi mua gà rang muối, ngô nướng, cá nướng cùng với ruột non này, cậu muốn ăn không?”
No! Coi như xong rồi!
“Ta đề cử cho ngô nướng nhà này nha, bọn họ có cách điều chế tương độc quyền luôn, hoàn toàn khác với tương thịt nướng của toàn thành phố, mùi vị vừa thơm vừa ngọt, đảm bảo ngươi sẽ thích!” Huống Hoàn An hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt xanh lè của ta, lấy ra một xiên ngô nướng chấm tương sáng ngời ra trước mặt ta, thích thú vừa kéo kéo ta vừa nói loại ngô này giống ngô nhà hắn, thật con mẹ nó không có thần kinh trung ương…..
“Ngươi là ai a! Ta không biết ngươi! Mau tránh ra đừng cản đường ta!” Ta không nhịn được mà rống lên, có một loại cảm xúc trào lên thiêu cháy lỗi giác, cúi đầu hướng khe hở của hắn mà chui, chỉ muốn mau mau chạy ra khỏi cái tiệm này.
“Hả?” Huống Hoàn An ngẩn người, không để ta đi. “Triệu Vĩnh Dạ, cậu làm sao vậy? Chờ lâu như vậy hẳn là bụng rất đói phải không? Thật xin lỗi vì đông người quá mà!”
Nhờ ngươi đó, đừng dùng bộ dạng rất thân thuộc ấy mà gọi tên ta nữa! Toàn thân ta vô lực, trợn mắt một cái, không cùng hắn chơi nữa, vứt hắn lại cho lũ người kia.
“Thật là đối xử tốt như vậy sao? Không công bình, ta thỉnh thoảng cũng muốn được như vậy a, đội trưởng đại nhân ~~!”
Quả nhiên, tiếng làm nũng ngu ngốc đến cực điểm vang lên ở sau lưng. Rõ ràng là tiếng con trai, nhưng lại cố ý có được sự tinh tế, giả bộ khả ái…. Cả người ta nổi da gà hận không thể quay lại bóp cổ tên kia.
“A Tuần? Sao ngươi lại ở đây?” Cuối cùng Huống Hoàn An cũng chú ý tới y, mắt lập tức mở lớn làm ra bộ dạng vui mừng. Cũng khó trách, đối phương là đồng đội kiêm bạn tốt của hắn a! Hậu vệ Tiêu Tuần của Hiệp Giương, được xưng là “Đằng Chân”, là một siêu cấp mĩ thiếu niên, nhan sắc tràn trề, người ở trung học cấp hai bóng rổ ai mà không biết a? Hừ!
“Mấy thứ đồ chơi này để làm gì? Huống Hoàn An cười cười sờ sờ lên cái nghoe tóc ngu xuẩn của Tiêu Tuần. “Lại giận nhau với Uyển Đặc sao? Nếu nhàn rỗi như vậy thì nên luyện bóng đi, thương thế của ngươi hẳn cũng tốt lên nhiều rồi.”
“Chán quá đi đội trưởng đại nhân, ngài cố ý lảng tránh nha.” Tiêu Tuần nghiêng đầu dùng một ngón tay chọc lên má, tiếp tục khanh khanh trẫm trẫm giả bộ đáng yêu, mẹ kiếp, ta muốn phun!
Làm ơn đi, cái bộ dạng ngu ngốc của tên bất nam bất nữ kia căn bản là giả vờ, nếu chơi bóng cùng y sẽ biết, y là một tên gian xảo chặt đầu chặt đuôi người ta! Lần trước từng giao thủ với Hiệp Giương, ta không biết đã ăn bao nhiêu bực bội từ tên yêu tinh âm hiểm này, làm sao vừa nãy lại không nhận ra bóng lưng của y cơ chứ? Fuck fuck fuck!!!!
“Rời sự chú ý gì cơ?” Huống Hoàn An không hiểu nói.
“Luân Gia đến nhà tìm anh, nghe bá mẫu nói anh cùng “bằng hữu trong đội bóng rổ” cùng đi dạo chợ đêm…” Bà Tám Tiêu Tuần che miệng cười hề hề, liếc ta một cái. “Kỳ quái? Hiệp Giương chúng ta có thêm thành viên mới hồi nào không biết nhỉ? Vị bằng hữu mới này là ai a? Đội trưởng có muốn giới thiệu một chút không? Luân Gia thật sự tò mò nắm!” (cái này là QT nha, không phải sai chính tả nha)
“Làm trò a, làm sao cậu có thẻ không nhận ra cậu ta được.” Huống Hoàn An nở nụ cười, dường như ý là đồng đội tốt của hắn nói nhiều thật đáng chê cười.
“Ừ nhỉ…..Nếu như là Triệu Vĩnh Dạ, bảo bối của Phong Hoài kia thì ta sẽ biết, chẳng qua đây lại là Triệu Vĩnh Dạ cùng đội trưởng của chúng ta ngọt ngào cũng nhau dạo chợ đêm thì…..khó ngửi nắm, Luân Gia có lẽ phải cố quen thôi…..”
“Ối vãi hàng thế! Ngươi đang nói ai vậy? Ta nghe mà thiếu chút hộc máu, quả đấm vừa giương lên đã bị một cánh tay vững vàng kéo lại, cứng rắn kéo về phía sau hắn.
“Buông tay ra, Huống Hoàn An!” Bị kéo ra cách xa Tiêu Tuần, hại quả đấm của ta không có chỗ phát tiết, ta liền đấm một quả lên cái người đang cản trở mình.
Huống Hoàn An bị đau liền kêu rên, quay lại trừng ta một cái, rồi quay đầu lại nói với đồng đội khó tính của hắn: “A Tuần, ngươi đừng cố ý chọc cậu ấy nữa.”
“Ha hả, Luân Gia làm sao dám? Hắn dữ như vậy mà em lại nhu nhược như thế này mà.” Tiêu Tuần nâng mặt nháy mắt nói, đôi mắt to vô tội chuyển đến bên chỗ ta bỗng hiện lên một tia mũi nhọn.
Đầu ta tê rần, không cam lòng chịu yếu thế hung hăng trừng lại.
Tiêu Tuần cười rời mắt đi, chỉ chỉ cửa: “Đội trưởng a, tiểu bằng hữu nhà ngươi sắp chạy mất rồi kìa! Không đi dắt về sao?”
“A, quên mất! cảm ơn nhá.” Huống Hoàn An bị dọa cho nhảy dựng, mau chóng buông tay ta ra quay đầu đi tìm tiểu quỷ.
“Này! Huống…..”
“Đừng la nữa! Tình cảm tốt đến mức ngay cả tách ra mấy phút cũng không nỡ sao?”
Ta thả tay xuống, quay đầu lại. “…Ngươi nói thêm một câu nữa có tin ta đánh cho người ta nhìn không ra cái mặt yêu tinh của ngươi nữa không?”
“Ơ, thật là hung dữ nha! Ta sợ quá, làm sao bây giờ.” Tiêu Tuần hai tay đút túi áo, cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt hướng từ dưới lên liếc ta. Cái gì gọi là khiến người ta đi đến cực hạn? Tên yêu tinh này xưng thứ hai, ta chắc chắn không ai dám nói mình là thứ nhất nữa! Sỉ nhục!
“Triệu tình địch thật là lợi hại, không cẩn thận đã bị ngươi thừa dịp sơ hở mà vào rồi, thật là cao chiêu, ta cũng không ngờ đấy.”
“?” Ta nhăn mày lại trừng hắn. Cái rắm gì a? Yêu tinh chết tiệt.
“Hôm nào ta cũng thử đi thông đồng với đội trưởng nhà ngươi xem sao, cái này gọi là có qua có lại nha, bằng không Hiệp Giương chúng ta chẳng phải lỗ lớn sao?” Tiêu yêu tinh vẻ mặt phong phú nói, lắc đầu, buông tay cộng thêm than thở, “Stop đê……, đội trưởng chính là như vậy, lão ấy có thừa tính đồng cảm, bác ái, ven đường tùy tiện có một con chó hoang lang thang cụp đuôi lại với hắn, hắn sẽ nhặt về nuôi, không sợ bị cắn ngược lại một cái. Ai….lỗ lớn a, lỗ lớn nha!”
“Sặc.” Ta cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, dùng sức túm cổ áo y. “Mẹ ngươi chắc chắn sẽ vô cùng đau buồn, ta đã cảnh cáo vậy mà ngươi vẫn tiếp tục nói!”
“Thế thì sao? Bị ta nói trúng tim đên, thẹn quá hóa giận à?” Y lại cười hì hì, cũng vươn năm ngón tay ra, nắm chặt lấy bàn tay ta đang túm áo y. Lực đạo hoàn toàn không tương đồng với dáng vẻ bên ngoài, ta cảm thấy xương tay như muốn vỡ vụn ra.
“Đừng nóng giận nha, ta không nói con chó kia là ngươi, sao phải vội vã nóng giận vậy a?”
“Rất tốt….Tốt vô cùng…” Ta nheo mắt lại, dùng sức bung mở tay y, siết chặt quả đấm.
“Triệu Vĩnh Dạ! Cậu muốn làm gì?” Tiểu quỷ chạy không xa, Huống Hoàn An rất nhanh đã tha được về. Thấy không ổn, hắn nhanh chóng xen vào giữa ta với Tiêu Tuần, bắt được quả đấm của ta. “Thật phục cậu đấy, tôi mới rời đi một chút mà cậu đã lập tức gây lộn với Tiêu Tuần à? Hàng ngày cậu ăn thuốc nổ hay sao mà nóng nảy như vậy hả!”
“Đúng rồi đúng rồi! Nói đúng quá đi mất!” Tiêu Tuần cướp lời nói tiếp: “Nguy hiểm thật đội trưởng, may mà ngươi xuất hiện kịp thời, bằng không em mà bị hắn đấm một quả, người nhu nhược như em làm sao ngăn cản được, nói không chừng trận chung kết sắp tới lại bị thương….”
“Cho dù có bị đấm đến gãy xương thì đến lúc đó anh cũng phải mang cậu lên cầu trường.” Huống Hoàn An không khách khí cắt đứt, hất đầu một cái “A Tuần, có phải cậu vừa nói gì không? Không phải anh bảo cậu không được chọc cậu ta sao?”
Tiêu Tuần nhún vai le lưỡi, không hề kêu nửa tiếng, chỉ cười gian liếc xéo ta. Ta cũng lười nói thêm chữ nào nữa, dùng sức hất cái tay vẫn còn nắm lấy tay ta, đẩy hắn ra đi tới cửa.
“A?! Cậu đi đâu thế?” Tiếng nói kinh ngạc của Huống Hoàn An vang lên sau lưng, “Đến đây ăn cái gì đã, nếu không chờ chút nữa sẽ lạnh hết…Triệu Vĩnh Dạ! Có nghe được không a? Uy!”
Mẹ kiếp, tự nhiên đến đây! Lại còn nói mấy câu ngu ngốc ấy…..Có phiền hay không? Rốt cuộc hắn có thấy phiền không? Ta cũng không phải chó nhà hắn nuôi! Đùa bỡn người cũng có hạn độ thôi được không?
Lời Tiêu Tuần như con ruồi không ngừng ong ong bay loạn bên tai ta, đuổi cũng không đi, rất nhiều cảm xúc ngổn ngang xông lên đầu, lên hốc mắt, giống như….cảm giác ta bị phán thua trong trận đấu cả nước vậy….
Mẹ kiếp, không đi không được mà….
“Ai nha!” Do đi quá nhanh mà chợ đêm lại rất đông nên không cẩn thận đụng người, nghe tiếng kêu hình như là một phụ nữ, ta không muốn để ý, ngó mặt đi chỗ khác, lui về sau một bước để đi vòng qua nàng.
“Vĩnh Dạ?” Không nghĩ tới người phụ nữ kia vùa nói hai chữ ngắn ngủn mà lại làm đầu óc ta như bị dòng điện chạy qua, tê dại.
Đúng rồi, nhà nàng ở gần đây….
Ta cúi đầu nhìn lại, quả nhiên là người phụ nữ đó, không sai.
Trong nháy mắt ta thật muốn cười lớn, ha ha ha ha, hôm nay là cái ngày quái gì vậy? Tất cả những người không muốn gặp đều đụng phải.
Nàng nắm tay một cô bé đang không ngừng nhảy nhảy về phía trước, ông bác trung niên vừa hôm qua ta gây gổ cũng đứng ở sau lưng nàng, trong tay cũng dắt một tiểu quỷ lớn hơn một chút.
“Vĩnh Dạ…” Nàng lại gọi một lần, giống như muốn gần hơn một chút, nhưng chần chừ hồi lâu, cuối cùng lại lúng túng đứng im tại chỗ.
Nhìn thấy nàng đang liếc trộm người đàn ông mặt không chút thay đổi bên cạnh, ta hừ hừ, hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn xuống không để cho những lời kia lao ra khỏi miệng.
“Chào.” Ta khoát tay coi như chào hỏi. Đang định rời đi không nghĩ trước mắt hoa lên, có một tên bu lại.
Sỉ nhục! Không nên…..
Vừa nhìn thấy nụ cười Tiểu Bạch kia, trong lòng ta nổi lên một trận hỗn loạn, nhưng còn chưa kịp cản lại, hắn đã mở miệng la lên: “Triệu ba ba, Triệu ma ma khỏe!”
“…”
Một lúc lâu, không ai mở miệng nói chuyện.
Một trận gió lạnh thổi.
Bắc Cực là như thế nào? Không còn là bí ẩn nữa, hiện tại ta đã biết rồi.