Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược

Chương 7: Bữa Sáng




Chẳng mấy chốc mà một tháng đã trôi qua, Khánh Dương vừa kết thúc chuyến du lịch mùa hè của mình thì đã đến ngày nhập hoc ở trường mới.

Là một người đã chuyển trường không ít lần, Khánh Dương xem ngày hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác, chẳng cảm thấy lo lắng hay hồi hộp gì cả.

Thậm chí cô còn có nhiều thời gian để ngủ hơn vì thời gian vào học ở trường mới không sớm như trường cũ lúc trước.

Hôm nay Khánh Dương dậy khá sớm, sau khi rửa mặt xong thì quay lại giường gọi Anna dậy.

Đêm qua Anna qua nhà Khánh Dương ngủ, một phần là vì ba mẹ cô đều không có ở nhà, một phần vì cô cần phải gặp Khánh Dương để nhận những món đồ mà cô đã nhờ người bạn của mình mua giúp khi đi du lịch.

Một điều quá đỗi quen thuộc của cả hai.

Anna làm vệ sinh cá nhân xong nhưng vẫn chưa cảm thấy tỉnh táo hơn được chút nào.

Cô ngồi ở mép giường ngẩn người một lúc rất lâu, ánh mắt lơ đễnh nhìn Khánh Dương đang đứng trước gương để nghiên cứu về bộ đồng phục mới.

Khánh Dương xoay mấy vòng, cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình về lần đầu tiên mặc bộ đồ này lên người vào một tháng trước là như thế nào, cô cảm thấy bộ đồ này hình như bị chật đi thì phải.

Chẳng lẽ là cô lại tăng cân rồi.

Khánh Dương căng mắt nhìn bản thân mình trong gương, may mà cũng không có nhiều thay đổi đáng kể.

Cô có chút rầu rĩ quay sang hỏi Anna:

"Mình mập lên đúng không nhỉ?"

"Đâu có đâu, vẫn vậy mà."

Anna ngáp một cái, trả lời cho có lệ.

Cô không hiểu vì sao Khánh Dương có thể dậy sớm mà vẫn tỉnh táo như thế trong khi đêm qua cả hai đi ngủ muộn như nhau.

Đồng phục của trường Silver được thiết kế khá đơn giản theo tông màu xám nhạt, gồm một chiếc váy ngắn trên đầu gối một đoạn và áo sơ mi trắng kèm theo một chiếc nơ cùng tông màu.

So với đồng phục của trường Anna thì có phần phức tạp hơn.

Anna sau khi thay đồng phục xong thì cũng dần tỉnh ngủ.

Cô bước ra ngoài bắt đầu đi tìm balo đi học của mình.

Đến lúc này sau khi đã tỉnh táo hơn thì Anna mới bắt đầu nhìn kỹ hơn bộ đồng phục mới của Khánh Dương, không khỏi trầm trồ khen ngợi một câu:

"Wow, đồng phục của bạn đẹp thật đấy."

Anna nói xong liền nhìn lại bộ đồng phục của mình, đây là kiểu đồng phục chung của các trường dành cho con của người nước ngoài ở Việt Nam.

Áo thun polo kèm quần short theo màu sắc quy định của từng trường.

Đơn giản và thoải mái.

Riêng về vấn đề đồng phục, Khánh Dương phải đồng ý với Anna, cô cũng thích đồng phục của trường mới hơn trường cũ.

Với cô, đồng phục góp phần không nhỏ vào tâm trạng mỗi ngày đi học nên khi được mặc đồng phục đẹp thì cũng vui vẻ theo.

"Ừ, hợp gu mình, mình thích màu này và kiểu dáng đơn giản.

Nhìn như vậy mới sạch sẽ và sang chảnh, chứ màu mè quá lại thành ra lố lăng."

Anna gật đầu đồng ý.

Sau khi kiểm tra lại balo đi học xong, Khánh Dương bắt đầu trang điểm.

Vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường mới, không biết quy định sẽ thế nào nên cô không dám trang điểm đậm như phong cách yêu thích của mình mà chỉ dùng kem chống nắng, kem che khuyết điểm che đi quầng thâm dưới mắt vì thức đêm tám chuyện cùng Anna, cuối cùng là kẻ một đường khá mỏng trên mí mắt rồi tô thêm màu son cam đào cho thêm phần tươi tắn.

"Bạn được make-up đi học rồi à?" - Anna cười hỏi.

"Ừ, mừng thật sự.

Với cả được nhuộm tóc nữa.

Trước đó để tóc đen mặt mộc nhìn cứ như ai chứ không phải mình."

Khánh Dương trả lời Anna trong lúc dùng máy sấy tóc tạo kiểu.

Anna thì không cầu kỳ như Khánh Dương, nghe xong cũng gật đầu một cái như đã hiểu.

Cô cũng công nhận sau khi nhuộm tóc và trang điểm xong thì nhìn Khánh Dương trở nên có khí chất hơn hẳn, lại còn phù hợp với tính cách của cô.

Khánh Dương khi không trang điểm và để tóc đen cũng được xem là xinh đẹp, chỉ là nhìn qua thì mang đến cảm giác hiền lành và trong sáng, hoàn toàn bất đồng với tính cách của cô.

Điều này khiến cho những người có thói quen phán xét người khác qua vẻ bề ngoài sẽ cảm thấy không được hợp lý cho lắm khi nhìn ngoại hình của Khánh Dương và so sánh với tính cách thật sau khi tiếp xúc một thời gian dài.

Quá mức bất đồng.

"Công nhận, nhìn không liên quan gì hết.

Nhưng mà hôm nay bạn make-up nhạt hơn bình thường thì phải."

Anna quan sát một lúc liền nói.

Tuy cô không thích trang điểm nhưng không phải là không biết.

Theo trí nhớ của cô, màu son Khánh Dương thích thường là màu tông đất hoặc là màu đậm, kẻ mắt cũng khá sắc sảo, nhìn như thế này lại cảm thấy có chút không quen.

Khánh Dương làm tóc xong thì bước đến tủ trưng bày bộ sưu tập nước hoa của mình, nhìn qua một lượt rồi chọn một mùi nào đó càng nhẹ càng tốt để sử dụng.

"Dù sao cũng là đi học mà.

Trường tư tuy dễ hơn trường công nhưng cũng không phải ở Mỹ.

Với lại mình nói rồi, mình sẽ chuyển sang làm trà xanh.

Mà cậu biết đó, trà xanh có chiêu gì, chính là em không biết make-up đâu.

Mình đang học theo đó.

Nhìn thế này chẳng ai biết mình make-up cả."

Khánh Dương trả lời một cách khá chắc chắn.

Cô quyết tâm sẽ thử phong cách sống của trà xanh để xem có hiệu quả gì mới lạ hay không.

Cô nhìn mình trước gương, kể ra trước đây cô được các bạn nam yêu thích thì đa phần cũng vì ngoại hình.

Khánh Dương tự nhận xét rằng tính cách của mình không đến nỗi quá tệ, nhưng không phải kiểu yếu đuối và ngây thơ vô số tội trước mặt các chàng trai nên nếu xét về tính cách thì cô lại có phần thua thiệt.

Là một người hướng đến sự hoàn hảo, Khánh Dương muốn tìm hiểu xem là cuối cùng thì tính cách nào mới là hoàn mỹ nhất.

Tất nhiên thì với bản chất của cô thì việc có được con trai yêu thích hay không không phải là một điều vô cùng quan trọng, chỉ là cô muốn thử xem vì sao nhiều người lại thích tỏ vẻ ngây thơ trước mặt con trai như vậy mà thôi.

Anna đã sớm quên đi mối thù sâu sắc của Khánh Dương một tháng trước nên có chút ngơ ngác, nhất thời không hiểu bạn mình đang nói gì.

Cô phải mất vài phút để nhớ ra câu chuyện hãi hùng của Khánh Dương lúc trước.

Cũng vì sau khi trải qua chuyện đó, Khánh Dương cũng không để trong lòng, chẳng mấy ngày đã quên luôn anh bạn trai cũ kia, vui vẻ đi du lịch nước ngoài mới về nước được vài ngày để nhập học.

"À mình nhớ rồi.

Lần này bạn thù dai thật á."

"Thật ra mình cũng không ám ảnh như vậy.

Chẳng qua mình ngồi máy bay lâu nên có tải về mấy bộ phim, xem xong lại cảm thấy siêu cay cú.

Trước đó xem không cảm thấy gì, mà giờ trải qua rồi nên xem khá là có cảm xúc hơn hẳn.

Nay nhân tiện việc chuyển trường mình muốn thử xem sao.

Chuyển trường chính là một lợi thế, như tẩy trắng làm lại cuộc đời vậy."

"Nhưng mà mình thấy trong trường hợp của bạn dùng từ trà xanh cũng không hẳn.

Trà xanh là kiểu giả vờ ngây thơ trước mặt một người đã có người yêu với mục đích bất chính mà.

Bạn đâu có như vậy.

Cùng lắm chỉ là tỏ vẻ thôi."

"Cậu nói cũng đúng.

Mình chẳng thiếu người yêu để đi cướp.

Nhưng mình muốn giả nai cơ.

Với lại dạo này coi nhiều phim nên mình thấy là quả thật con trai chỉ thích bảo vệ người yếu, chứ không bảo vệ người đúng nhé.

Nên nếu mình hổ báo ra quật nhau với người ta thì cho dù mình đúng cũng thành sai.

Nên mình muốn đổi phong cách sống."

"Mình hiểu, mình hiểu, công nhận là tức thật."

"Thay đổi rồi biết đâu bắt được một anh nào đó thú vị.

Tính cách mình xưa giờ cũng chỉ thu hút được vài kiểu con trai cố định à.

Biết đâu bất ngờ."

"Bạn lúc nào cũng nghĩ tới tình yêu nhỉ?"

"Hương vị của cuộc sống mà.

Thôi đi ăn sáng, hiếm khi nào ba mẹ mình có ở nhà."

Khi Khánh Dương và Anna xuống đến phòng ăn thì bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Nhìn thấy Anna, bà Trà và ông Doanh, ba mẹ của Khánh Dương liền chuyển qua giao nói chuyện bằng tiếng Anh để tránh cho Anna cảm thấy lạc lõng.

Điều này khiến họ nhớ lại những năm tháng còn đang hẹn hò yêu nhau ở Mỹ.

"Chào buổi sáng Anna, nếu con không ăn được món nào thì nói cô nhờ người giúp việc chuẩn bị sữa và ngũ cốc nhé."

"Không cần phiền như vậy đâu, con thích ăn đồ ăn Việt Nam mà."

Anna vui vẻ nói, dù số lần cô gặp ba mẹ Khánh Dương chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng lần nào cũng được cả hai vui vẻ tiếp đón khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Vậy à? Cô phải công nhận là con giỏi, thích nghi rất nhanh.

Chẳng như con bé này, lúc cô chú mới mang nó sang Mỹ nó chẳng ăn uống gì được.

Mà thành phố đó lại chẳng có khu người Việt nữa, nên cô không biết phải làm thế nào.

May mà một thời gian sau cũng quen được."

Sau khi cảm thấy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, bà Trà liền ngồi xuống cạnh bên ông Doanh, không tiếc lời khen ngợi Anna.

Khánh Dương im lặng ngồi ăn nhưng vẫn dính đạn, không khỏi bất mãn nhìn mẹ mình.

Cô biết mẹ mình hiếu khách, nhưng tại sao phải lôi cô vào chứ.

"Là do con thích ẩm thực châu Á nữa cô.

Nếu không thì cũng khó để thích nghi lắm."

Anna trả lời, cô có chút ái ngại nhìn sang Khánh Dương.

Ông Doanh nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu, lúc nào bà Trà cũng vậy.

Đôi lúc bà sẽ dìm Khánh Dương xuống để tâng bốc khách trong nhà.

Tuy rằng điều này cũng chỉ là vô tình, nhưng nhìn thái độ của con gái mình trầm xuống, ông không khỏi đau lòng.

"Thôi nào.

Con mình cũng cố gắng rồi.

Không phải bây giờ món nào con cũng ăn được sao."

"Còn không phải do em dạy à? Anh chỉ biết bênh con gái rượu của mình thôi."

"Con anh chứ con ai đâu mà không bênh."

Khánh Dương nhìn qua Anna, nói nhỏ rằng đây là chuyện thường ngày của ba mẹ cô, họ vẫn thường hay cãi nhau như vậy.

Nhưng tình cảm vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Anna cảm thấy gia đình này thật dễ thương.

Tuy rằng gia đình của Khánh Dương vô cùng giàu có, nhưng lại có lối sống đơn giản không tuân thủ nhiều lễ nghi phiền phức của giới thượng lưu.

Cả nhà ba người, thêm một người giúp việc theo giờ là đủ.

Đây là một trong những lợi ích của việc không sống cùng ông bà hai bên, điều mà ba mẹ Khánh Dương mất vài năm đấu tranh mới có được.

Cả hai yêu nhau khi cùng là du học sinh, về Việt Nam kết hôn sinh con rồi lại cùng quay lại Mỹ học thạc sĩ, vốn đã quen lối sống tự do, phóng khoáng của phương Tây nên nếu buộc phải quay về sống ở môi trường gia tộc đấu đá thì chẳng khác nào là địa ngục.

Cả ba mẹ Khánh Dương đều không thường xuyên ở nhà.

Ông Doanh trước đây là kiến trúc sư nổi tiếng, thường xuyên tham gia vào những dự án xây dựng và thiết kế lâu đài, dinh thự cho giới quý tộc châu Âu nên vô cùng bận rộn.

Hiện tại ông không trực tiếp tham gia vào những dự án lớn nữa mà thay vào đó lại quay về quản lý một công ty về thiết kế nội thất cao cấp dưới tập đoàn đa ngành của gia đình.

Tuy vậy, thời gian trống cũng không nhiều hơn là bao vì đối tượng khách hàng vẫn không nằm ở Việt Nam, đối với những dự án lớn vẫn phải thường xuyên đi công tác xa nhà.

Công việc của bà Trà về cơ bản cũng tương tự như ông Doanh, trước đây bà làm việc cho một đế chế truyền thông lớn của Mỹ, một thời gian thì cùng ba cô lập công ty riêng, sau đó ba cô quay về hỗ trợ việc kinh doanh của gia đình nên hiện tại toàn bộ công việc của tập đoàn truyền thông là do mẹ của cô quản lý, ba cô chỉ thỉnh thoảng xuất hiện với vai trò cố vấn cho những vấn đề phức tạp.

Vì đặc tính của ngành truyền thông, đôi khi phải quyết những scandal bất ngờ lúc giữa đêm nên dù ít đi công tác hơn nhưng mẹ Khánh Dương vẫn không thường xuyên ở nhà cho lắm, toàn thời gian là ở văn phòng.

Trong lúc dùng món tráng miệng, bà Trà như nhớ ra điều gì đó liền dặn dò Khánh Dương:

"Con qua trường này học đừng có làm loạn nhé.

Trong đây toàn là người quen trong giới làm ăn của ba mẹ.

Con làm bậy thì mẹ không nhận con đâu đấy.

Dù sao thì mẹ cũng bảo nhà trường nếu không có việc gì thì đừng tiết lộ thông tin về gia đình chúng ta rồi, tuy nhiên thì nếu con muốn chia sẻ với bạn bè thì cứ việc."

Bà Trà nhớ lại thời niên thiếu kinh hoàng của Khánh Dương ở Mỹ liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Thời còn ở Mỹ, bà và ông Doanh chỉ là du học sinh, dù gia đình ở Việt Nam cũng thuộc dạng khá giả nhưng cũng không ai biết ai, Khánh Dương có làm gì cũng được.

Bây giờ về Việt Nam nếu không tính danh tiếng của bọn họ thì vẫn còn cả gia đình hai bên.

Không phải muốn làm gì cũng được.

Khánh Dương nghe xong liền cảm thấy bất mãn.

Cô cũng đâu làm gì quá ghê gớm đến mức phải dặn dò như vậy, hơn nữa cô cũng đã quyết định chuyển sang lối sống ngây thơ vô số tội rồi, đâu làm hại gì đến ai.

"Con nghe đồn mấy ngôi trường kiểu này toàn dựa vào gia thế, mẹ giấu thông tin rồi lỡ họ bắt nạt con thì sao?"

Khánh Dương tỏ vẻ lo lắng nói.

Cái này là cô nói thật, đây cũng không phải là điều mới lạ gì.

"Thôi đi, con không bắt nạt người ta chứ ai bắt nạt con.

Hơn nữa mẹ chỉ bảo là không có việc gì thì công cần tiết lộ, chứ nếu có chuyện thì cứ liên hệ thẳng gia đình hai bên cũng được.

Yên tâm, con được chống lưng mà, chẳng qua do mấy công ty con trong tập đoàn của mẹ vẫn hay đào ra mấy vụ ngoại tình của diễn viên ca sĩ với mấy gia đình giàu có nên trong trường con có không ít người là nạn nhân.

Tuy rằng đó chỉ là công ty trực thuộc thôi nhưng vẫn được đặt dưới tên mẹ.

Mẹ sợ con bị trả thù thôi chứ không phải ghét bỏ gì con đâu."

Bà Trà giải thích, trấn an Khánh Dương.

Những gì bà nói hoàn toàn là sự thật, thành phố này nhỏ quá nên đi đâu cũng gặp người quen, thật là phiền phức.

"Con không cần nói con là con của mẹ, con có thể dùng tên ba cũng được."

Ông Doanh nói, trong lúc mở tủ lạnh lấy ra hai thanh kẹo socola đưa cho Khánh Dương và Anna, bữa ăn sáng hiếm hoi đầy đủ thành viên trong gia đình sắp kết thúc.

"Thôi đi, ai chẳng biết tôi và ông là vợ chồng, nói vậy chẳng khác nào không nói." - Bà Trà bất mãn.

Khánh Dương nhìn cảnh này chỉ biết thở dài, e là hai người sẽ sắp cãi nhau nữa rồi.

Vì vậy để tránh mất thời gian Khánh Dương liền kéo Anna rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị đến trường..