Cho đến tận ngày diễn ra buổi tiệc của gia đình Hoàng Nam, Khánh Dương mới nhận ra rằng hôm đó lại trùng vào dịp Giáng Sinh, ngày 25/12.
Thoạt đầu, cô cũng khá tò mò về mục đích của buổi tiệc này, thật ra chính Hoàng Nam cũng không rõ lắm, vì lâu lâu ba mẹ của hắn cũng hợp tác với vài nhân vật, công ty, tập đoàn lớn và có tên tuổi để tổ chức một vài buổi tiệc như vậy.
Nhưng lần này có vẻ là vì họ muốn cảm ơn những người vẫn ủng hộ mình trong giai đoạn khó khăn vừa rồi, đại khái là để gắn kết các mối quan hệ hiện tại và cũng để tìm kiếm thêm cơ hội mới.
Vào ngày thứ tư, cả Hoàng Nam và Khánh Dương đều chỉ học buổi sáng ở trường rồi về nhà để chuẩn bị cho buổi tiệc vào buổi tối.
Khi về đến thì Khánh Dương nhận được tin ba mẹ sẽ không ghé về nhà mà sẽ từ nơi làm việc đến thẳng buổi tiệc của họ luôn.
Không rõ vì sao thông tin này lại làm cho Khánh Dương nghĩ rằng ba mẹ cố tình tránh mặt mình, rõ ràng hôm đó mọi chuyện đã giải quyết êm đẹp rồi mà nhỉ, sao bây giờ lại cảm thấy như mình bị người lớn tức giận thế này.
Tuy rằng ông Doanh và bà Trà không về nhà nhưng những gì bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho cô đều được mang đến đầy đủ.
Khánh Dương không nghĩ việc chuẩn bị cho buổi tiệc này lại phiền phức như vậy.
Bình thường tự cô trang điểm chỉ mất khoảng mười lăm phút, hôm nào rảnh rỗi làm kỹ thì cũng không quá nửa tiếng, thế nhưng hôm nay qua tay thợ trang điểm chuyên nghiệp kèm theo dịch vụ làm tóc lại mất vài giờ đồng hồ.
Trong quá trình làm tóc và trang điểm, Khánh Dương suýt nữa thì ngủ gật.
Cô thật sự tò mò làm sao mà Việt Hoàng, anh họ của mình lại có thể sống trong giới giải trí lâu như vậy, mỗi lần đi dự sự kiện hay xuất hiện trước mặt người khác đều phải chuẩn bị chỉn chu, chẳng lẽ anh không thấy mệt hay sao.
Cho đến khi mọi thứ hoàn tất thì cũng đã sáu giờ tối, trước giờ hẹn với Hoàng Nam gần nửa tiếng.
Khánh Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu như lâu thêm một chút nào nữa thì chắc cô khóc mất, lần sau không có việc gì thì nên ít đi dự mấy buổi tiệc kiểu này lại một chút.
Tuy nhiên kết quả của việc ngồi yên một chỗ nhiều giờ đồng hồ cũng có kết quả không tồi.
Khánh Dương nhìn bản thân mình trước gương, không khỏi trầm trồ ngạc nhiên mất một lúc.
“Ôi, ảo thế.”
Khánh Dương thất thần thốt lên một tiếng, cô xoay người vài lần trước gương để quan sát chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu vang đang mặc trên người kỹ hơn một chút.
Màu này không chói mắt, hơn nữa lại là tông màu tối, nhưng lại giúp tôn màu da và mang tới cảm giác nữ tính nhưng không bị già trước tuổi.
Khánh Dương thích vô cùng, may mà mẹ của cô không như những người mẹ khác, bắt cô mặc mấy bộ đầm màu trắng hay hồng phấn kiểu công chúa gì đó, không thì cô khóc không ra nước mắt mất.
Vẫn là kiểu dáng có tí trưởng thành này phù hợp với cô hơn.
Khánh Dương mang đôi giày cao gót hơn mười phân của mình vào, đi lại vài vòng cho quen.
Bình thường cô không hay mang loại giày cao đến mức này nên vẫn cảm thấy có phần xa lạ.
Khánh Dương đi được vài bước để tìm cảm giác thì Hoàng Nam cũng vừa đến.
Khánh Dương nhìn lại mình trong gương lần cuối, cô khẽ mỉm cười một cách hài lòng, tự bản thân cô cũng cảm thấy hôm này mình xinh đẹp hơn bình thường.
Nếu không phải là vì Hoàng Nam đã gọi cho Khánh Dương trước thì suýt nữa cô cũng không nhận ra rằng hắn đã đến.
Khác với những gì Khánh Dương đã dự đoán, tối nay Hoàng Nam không dùng xe riêng của hắn đến đón cô, cũng không dùng chiếc xe mà hôm trước cô và hắn theo ông Thanh về nhà sau một màn truy đuổi đó, mà là một chiếc xe hoàn toàn khác, Mercedes Maybach.
Sau khi tắt cuộc gọi với Khánh Dương thì Hoàng Nam mở cửa bước xuống xe từ hàng ghế phía sau.
Trong lúc còn đang suy nghĩ bâng quơ thì Khánh Dương đã xuất hiện trước mặt hắn, Hoàng Nam hít một hơi thật sâu, nhìn người con gái đang đứng đối diện mình một cách chăm chú.
Hôm nay Khánh Dương thật sự rất đẹp.
Khánh Dương bị Hoàng Nam nhìn chằm chằm bỗng dưng cảm thấy có chút ngại ngùng, cô vội vàng lên tiếng, kéo hồn của người nào đó còn đang lơ lửng trên không trung về lại mặt đất,
“Bộ khó nhìn lắm hả?”
“Không phải khó nhìn, mà là rất đẹp.”
“Chứ bình thường thì xấu đúng không?”
Khánh Dương giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng Nam chẳng cảm thấy sợ hãi, hắn cười một tiếng rồi nói:
“Lúc nào trong mắt Nam, Dương cũng là người đẹp nhất.”
“Chỉ được cái đối đáp là nhanh thôi.”
Khánh Dương không còn cảm thấy xa lạ gì với khả năng ứng biến nhanh lẹ của Hoàng Nam.
Cô không thèm đôi co thêm với hắn nữa.
Đến lúc này Khánh Dương mới có cơ hội quan sát Hoàng Nam một lượt, bây giờ thì đến lượt cô ngẩn người.
Tối nay Hoàng Nam mặc một bộ âu phục màu đen từ trong ra ngoài, mái tóc nhuộm màu nâu của hắn được vuốt keo tạo kiểu một cách cẩn thận, để lộ ra chiếc khuyên tai màu bạc ẩn hiện một bên.
Trong ấn tượng của cô, Hoàng Nam chưa bao giờ là một bạch mã hoàng tử, nhìn thế nào cũng cảm thấy như nhân vật ác ma trong truyện cổ tích, chỉ có điều tuy là ác ma nhưng lại mang vẻ ngoài đẹp trai, tươi cười nhưng đầy nguy hiểm.
Khánh Dương nhìn lại mình, cô cũng chẳng phải là công chúa nên cũng chẳng cần một bạch mã hoàng tử nào, chỉ muốn sa ngã vào vòng tay của ác ma mà thôi.
Như muốn xác nhận suy nghĩ của mình, Khánh Dương đặt tay mình vào tay Hoàng Nam, theo hắn bước lên xe để đến địa điểm tổ chức buổi tiệc.
Nơi diễn ra buổi tiệc tối nay là ở lâu đài Aliénor, nằm ở phía Đông của thành phố.
Lâu đài này là sản nghiệp của một trong những gia đình cùng chủ trì buổi tiệc đêm nay, đồng thời cũng là bạn bè thân thiết với ba mẹ của Hoàng Nam.
Lâu đài này chỉ vừa mới xây dựng cách đây không lâu, vừa là một nơi để ở nhưng cũng tận dụng để làm địa điểm chụp hình kết hợp với cho thuê làm nhà hàng chuyên tổ chức những bữa tiệc sang trọng dành cho giới thượng lưu như hiện tại.
Ấn tượng đầu tiên của Khánh Dương về nơi đây là sự lộng lẫy và sang trọng.
Lâu đài này được xây dựng mô phỏng theo lối kiến trúc của châu Âu cận đại, tuy rằng không giống đến mức tuyệt đối nhưng cũng mang lại cảm giác không tồi.
Buổi tiệc này có quy mô lớn hơn những gì Khánh Dương đã tưởng tượng, cô thậm chí đã nhìn thấy người trong giới giải trí, tuy nhiên cũng không nhiều.
Chủ yếu là ngôi sao hạng A hoặc là những người vốn dĩ đã có gốc gác sẵn, cũng không nhìn thấy thế hệ nghệ sĩ mới nổi sau này.
Khánh Dương cảm thấy có phần choáng ngợp vì cô chưa từng theo chân ba mẹ đến những nơi như thế này vì ngay cả bản thân ông Doanh cũng là người kín tiếng nhất trong ba người con trong nhà.
Thế nhưng Khánh Dương cũng chỉ là cảm thấy hơi ngợp chứ không có điểm nào không thoải mái, tựa như chính cô cũng thuộc về bầu không khí này vậy.
“Hình như chúng ta đến hơi sớm nhỉ?”
Khánh Dương nói sau khi nhìn giờ trên chiếc đồng hồ kiểu dáng giả cổ với những chữ số La Mã treo trên tường.
Hiện tại vẫn còn một tiếng nữa thì buổi tiệc này mới bắt đầu, còn trong thời gian đón khách.
“Cũng không sớm lắm đâu, đủ để đi tham quan nơi này một chút.”
Hoàng Nam nói rồi đưa tay về phía Khánh Dương, cô hiểu ý cũng khoác hờ lên cánh tay hắn rồi bọn họ cùng nhau rời khỏi khu vực cửa vào của lâu đài.
Dù bên ngoài được mô phỏng theo lối kiến trúc cổ kính nhưng bên trong lại được bài trí một cách vô cùng hiện đại.
Khánh Dương cảm thấy nơi này khá mới lạ, chính là sự pha trộn giữa cảm giác xưa cũ và hiện đại, tuy rằng đối lập với nhau nhưng lại không cảm thấy bị rời rạc mà còn hòa hợp đến lạ thường.
Hoàng Nam tương đối quen thuộc với lâu đài Aliénor, hắn dẫn Khánh Dương đi dạo một vòng bên trong, lúc này đã có rải rác một vài người.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ gặp một vài người bạn cùng trường, nhân tiện cũng có chào hỏi một chút.
“Nam hay tới đây à?”
Khánh Dương tò mò hỏi sau khi nghe Hoàng Nam giới thiệu sơ lược về các khu vực chính ở nơi này.
Đến cả nơi nào dùng để ở, nơi nào dùng để làm việc, kinh doanh nhà hàng và tham quan chụp hình hắn cũng nắm khá rõ.
“Ừ, thật ra chủ nhân của lâu đài này khá thân với ba mẹ của Nam nên Nam tới nơi này nhiều hơn khách bình thường một chút.”
“Mà ba mẹ Nam đến chưa?”
Khánh Dương hỏi, cô nghĩ mình nên đi chào hỏi ba mẹ của hắn đầu tiên, cũng là người đã trực tiếp gửi thiệp mời cho cô đến buổi tiệc này.
Trái ngược với Khánh Dương, Hoàng Nam không xem chuyện này là quá quan trọng.
“Đến rồi nhưng chắc đang bận tiếp khách gì đó.
Xíu nữa gặp sau cũng được.
Giờ Nam dẫn Dương đi xem cái này.”
Hoàng Nam dẫn Khánh Dương đi lên lầu hai, sau khi rẽ vào một hành lang thì không còn gặp khách mời của buổi tiệc nữa, có lẽ đây là một lối đi ít người biết hoặc không mấy thông dụng.
Khánh Dương bắt đầu tò mò, không biết Hoàng Nam muốn cho cô xem cái gì.
Ban đầu Khánh Dương cảm thấy lâu đài này tuy có bề ngoài khá đồ sộ nhưng bên trong lại không quá tương xứng, nhìn qua lại có cảm giác hơi chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một buổi tiệc trên dưới một trăm người.
Nhưng sau khi theo Hoàng Nam đi qua nhiều khu vực khác, cô mới bắt đầu cảm thấy thật ra nơi này lại vô cùng rộng lớn và phức tạp, nếu như không cẩn thận rất dễ bị lạc.
Có khi còn vô tình đi đến nơi nào đó nằm ngoài phạm vi nhà hàng thì cũng khá phiền phức.
Nơi Hoàng Nam muốn dẫn Khánh Dương đến lại là khu vực ban công ở lầu hai.
Chiếc ban công này không lớn lắm, vừa đủ chỗ cho khoảng ba người.
Từ vị trí này nhìn xuống có thể quan sát được toàn bộ khu vườn phía sau của lâu đài Aliénor.
Thoạt đầu Khánh Dương không đoán được Hoàng Nam kéo mình ra ban công để làm gì, chẳng lẽ vội đến mức phải kéo cô ra một góc khuất để hỏi thăm đáp án rồi sao.
Nhưng cho đến khi nhìn xuống khu vườn phía dưới, Khánh Dương mới hiểu lý do vì sao hắn làm như vậy.
Hoàng Nam muốn cho cô xem hình ảnh của khu vườn từ phía trên cao.
Ban công này có vị trí khá tốt, có thể quan sát được toàn bộ khu vườn bên dưới.
Khu vườn phía sau này không mở cửa cho khách bên ngoài tham quan nên hiện tại hoàn toàn vắng vẻ.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, bỗng nhiên Khánh Dương cảm thấy có phần giống với khung cảnh ở châu Âu, ngoài rất nhiều loại hoa đắt đỏ được bài trí xen kẽ khắp nơi thì ở giữa còn có một đài phun nước với kiến trúc La Mã cổ đại.
“Dương không nghĩ mình có thể thấy được cảnh này ở đây đó.”
Khánh Dương quay sang nói với chàng trai đang đứng bên cạnh mình.
Cô không khỏi cảm thấy tò mò và có chút phấn khích.
Nếu chỉ quan sát cảnh tượng nơi này, một phút giây nào đó cô nghĩ mình đang ở châu Âu mới đúng.
Tuy Khánh Dương không phải là người có nhiều hứng thú với hoa cỏ, nhưng cô khá thích yêu thích khung cảnh mình đang nhìn thấy, như một bức tranh cổ vậy.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến một vài bộ phim về câu chuyện tình yêu của các vị công tử và tiểu thư của giới thượng lưu châu Âu trong bối cảnh vào khoảng đầu thế kỷ 19.
“Ừm, Nam nghĩ đây là nơi duy nhất có thể thấy được cảnh này ở nước mình rồi đó.
Tuy chỉ là mô phỏng nhưng nhìn cũng khá giống thật.”
Hoàng Nam nói một cách chậm rãi.
Hắn không nhìn xuống khu vườn bên dưới mà lại nhìn sang cô gái mặc trên người bộ đầm dạ hội màu đỏ rượu đang đứng bên cạnh.
Hắn có thể nhìn thấy sự hứng thú trong mắt của Khánh Dương khi nhìn thấy khu vườn này.
Khánh Dương không quá thích hoa như những cô gái bình thường khác, nhưng lại đặc biệt dành sự quan tâm cho những khung cảnh mang nét cổ kính như thế này.
Khánh Dương vẫn đang chăm chú nhìn khu vườn rộng lớn nhưng không có một bóng người bên dưới, một phút giây nào đó cô nhìn thấy nó giống như một mê cung nhỏ mà tâm của mê cung này chính là bồn nước kiểu La Mã kia.
“Tự nhiên Dương nhớ tới một vài đoạn trong phim có bối cảnh vài thế kỷ trước.” - Khánh Dương đột ngột lên tiếng.
“Cảnh gì?”
“Buổi tiệc này, lâu đài này, lại thêm khu vườn bên dưới nữa, làm Dương nhớ đến cảnh dạ vũ trong các bộ phim hồi xưa.
Khu vườn này là một địa điểm lý tưởng để các cặp đôi hẹn hò lén lút ấy.”
Khánh Dương cười cười kể lại những gì mình nghĩ với Hoàng Nam.
Trước đây cô đã từng xem một bộ phim như vậy, nữ chính con gái của một Nam Tước, gặp nam chính là Công Tước tại một buổi dạ vũ, anh ta là một trong những người đàn ông độc thân sáng giá nhưng mối tình này lại bị các anh trai của cô ta ngăn cản nên mới có một cuộc hẹn lén lút như vậy ở vườn sau của lâu đài.
Nhìn khung cảnh bên dưới Khánh Dương liền nghĩ ngay tới cảnh phim đó.
(*)
(*) Tg: Đây là 1 cốt truyện mình bịa ra thôi nha, do ảnh hưởng từ vài cốt truyện mình từng đọc qua.
Nhưng mình quá lười đọc lại bộ đó để tả cho đúng nên có thể đoạn trên thật sự giống bộ truyện nào đó nhưng không giống hoàn toàn.
“Dương muốn thử cảm giác đó không? Cảm giác hẹn hò lén lút.”
Hoàng Nam im lặng nghe Khánh Dương nói, một lúc sau hắn mới lên tiếng.
Khánh Dương ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.
“Thử được à?”
Khánh Dương không nhận ra rằng bản thân mình đã sớm đem chuyện của mình và Hoàng Nam thành điều hiển nhiên.
Trong vô thức, cô đã âm thầm đồng ý hai chữ “hẹn hò” mà hắn vừa nói ra, bình thường đến mức chẳng có gì suy nghĩ hay nghi ngờ, thứ cô quan tâm là làm sao mình có thể xuống được khu vườn đó.
“Nếu Dương muốn thì sẽ được.
Đi thôi.”
Khánh Dương cảm thấy hơi hồi hộp, đây chính là cảm giác lén lút hẹn hò trong truyền thuyết à.
Hoàng Nam nắm tay Khánh Dương dắt cô sang một lối đi khác hoàn toàn với con đường lúc nãy đã dẫn bọn họ đến với ban công này.
Lâu rồi Khánh Dương mới cảm thấy mơ hồ đến như vậy, cô thật sự quên hết đường đi rồi.
Bây giờ nếu để cô lại một mình thì chắc chắn sẽ bị lạc mất.
Nhưng cũng không cần phải lo lắng, Hoàng Nam biết đường là được rồi.
Như Khánh Dương đã biết trước đó, cửa chính để vào khu vườn này đã sớm bị khóa lại để ngăn chặn khách từ bên ngoài vào.
Nhưng Hoàng Nam thì không được tính là khách ở đây, lúc nhỏ hắn đã từng ngủ ở lâu đài này một vài đêm, không tính là nhiều nhưng vẫn có nhiều thời gian để đi lang thang khám phá mọi ngóc ngách ở nơi này.
Hoàng Nam và Khánh Dương không vào bằng cửa chính mà đi theo một lối đi bí mật bên hông lâu đài để vào khu vườn bí ẩn.
Khánh Dương nhìn khu vườn trước mắt, đúng là khi bước vào trong rồi mới thấy nơi này quả thật có nhiều góc khuất, quả thật phù hợp cho việc hẹn hò và gặp gỡ lén lút.
Thảo nào nhìn từ trên cao thì cô lại thấy nó giống như một mê cung bao phủ, hầu hết những khu vực có thể nhìn thấy rõ đều là xung quanh đài phun nước này.
Từ trên cao, những gì Khánh Dương có thể nhìn thấy chỉ là đài phun nước nhưng khi bước vào trong, ở khoảng cách gần thì còn nhìn thấy một chiếc xích đu nhỏ màu trắng ở một góc cách đó không xa và một chiếc bàn uống trà đơn giản ở một nơi khác.
“Nam đã tính trước từ khi nào vậy?”
Khánh Dương bất ngờ hỏi một câu hỏi không mấy liên quan khiến cho Hoàng Nam nhất thời cảm thấy hoang mang tột độ, không hiểu cô đang muốn nói đến chuyện nào.
Có lẽ do hắn đã tính toán quá nhiều thứ nên cũng không thể nghĩ ra ngay lập tức.
“Tính chuyện gì?”
Hoàng Nam nghĩ mãi vẫn không ra nên hỏi lại Khánh Dương.
Hắn đi cùng cô đi dạo trong khu vườn bí mật này.
Thời tiết buổi tối, đặc biệt lại vào tháng 12 nên vô cùng mát mẻ.
Hiện tại khu vườn vẫn đang được trang trí cho dịp lễ giáng sinh nên cũng lung linh hơn ngày thường.
“Về buổi tiệc, rồi cả khu vườn này nữa.”
Cô mới không tin mọi thứ đều là trùng hợp đâu.
“À.”
Hoàng Nam đưa tay gạt đi một cành cây ở phía trước, tránh cho nó móc vào mái tóc đã được tạo kiểu cầu kỳ của Khánh Dương.
Chẳng mấy chốc cả hai đã quay trở lại vị trí của đài phun nước ban đầu.
Đến lúc này Hoàng Nam mới trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
“Thật ra thì cũng không lâu lắm.
Nam cũng đâu biết là Dương sẽ hẹn Nam mười ngày chứ.
Trùng hợp thì mười ngày lại vào đúng hôm nay.”
“Ừm, vậy đã sẵn sàng nghe câu trả lời chưa?”
Hoàng Nam cảm thấy hơi căng thẳng.
Hắn có thể lắc đầu không, nếu như câu trả lời không như ý muốn thì khỏi nghe cũng được.
“Sẵn sàng thì có, chuẩn bị tinh thần thì chưa.”
“Vậy là không có ý định biết luôn à?”
Khánh Dương có chút dở khóc dở cười, cô vẫn cảm thấy hình ảnh lo lắng rầu rĩ của Hoàng Nam thật không quen mắt một chút nào.
“Nghe chứ.”
“Vậy thì nhắm mắt lại đi.”
“Tại sao phải nhắm mắt thế?”
Hoàng Nam mờ mịt hỏi lại, nhưng khi nhìn thấy Khánh Dương nhíu mày lườm mình một cái thì hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trước mắt Hoàng Nam lúc này chỉ toàn là một mảng tối đen, hắn không biết Khánh Dương đang muốn làm gì.
Không gian yên tĩnh của khu vườn khiến cho hắn cảm thấy có chút lo lắng.
Mới vài giây trôi qua mà Hoàng Nam có cảm giác hắn đã nhắm mắt hơn nửa tiếng rồi.
Âm thanh của giày cao gót va chạm với nền đá bất chợt vang lên, ngày một to dần, Hoàng Nam lờ mờ đoán được Khánh Dương đang bước về phía mình.
Tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài giây, Khánh Dương tiến đến hôn nhẹ lên một bên má của Hoàng Nam rồi nhanh chóng bước sang một bên, không nán lạu bên người hắn quá lâu.
“Câu trả lời của Dương đó.”
Cô vừa nói xong đã lùi về phía sau, nhưng Hoàng Nam lại nhanh hơn, hắn mở mắt, nhìn thấy hình ảnh của Khánh Dương ở gần ngay phía trước.
Hắn vội giữ tay Khánh Dương rồi ôm lấy cô, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
“Thật sao?”
“Ừ.”
Khánh Dương để mặc cho Hoàng Nam ôm mình, nhẹ nhàng đáp lại.
Cô cũng cảm thấy rất vui, vui hơn những gì cô đã từng nghĩ.
Được một lúc mà Hoàng Nam vẫn chưa chịu buông ra, Khánh Dương thấy vậy liền chọt chọt vào eo hắn.
Người này mừng quá nên hóa rồ rồi sao.
Hoàng Nam giữ lấy bàn tay đang liên tục chọt vào eo hắn nhưng vẫn không buông cô gái trong lòng ra.
“Bù lại lúc trước.”
“Ủa Dương nhớ đâu có nợ Nam gì đâu.”
Khánh Dương cảm thấy hơi kỳ kỳ, lúc trước cô cũng đâu nợ nần gì con người này, sao bây giờ vừa được đóng dấu xác nhận danh phận lại tìm cô đòi nợ thế này.
Hoàng Nam cảm thấy Khánh Dương nợ mình hơi nhiều, toàn bộ đều là những lần hắn chủ động dừng lại những trò đùa có phần quá trớn của mình.
Khánh Dương không biết những lần đó đều là hắn nhường cô, bỗng dưng bây giờ bị lôi ra đòi nợ một lượt.
“Có nhiều, vì Dương không biết đó thôi.
Mà đừng xưng tên nữa.”
"Chứ Nam thích như thế nào?”
“Như lúc chúng ta diễn kịch đi.”
Khánh Dương mất vài giây để nhớ ra lúc diễn kịch mình và Hoàng Nam đã xưng hô với nhau kiểu gì.
Dù sao cô và hắn đã sống với danh nghĩa bạn bè hơi lâu nên chuyện thay đổi cũng không thể diễn ra trong ngày một ngày hai được.
Khánh Dương thấy việc xưng hô anh em với Hoàng Nam cũng không tệ, chỉ là cô không thích cái gì cũng đồng ý với hắn ngay lập tức như vậy.
“Tụi mình bằng tuổi mà.”
“Nhưng anh sinh trước em hai tháng.”
Hoàng Nam nói một cách đầy oan ức, đúng là chỉ có lúc diễn kịch mới lừa được Khánh Dương một chút thôi.
“Ừ, thôi được rồi.
Giờ thì buông em ra đi.
Lỡ có người nhìn thấy thì sao.”
“Không có ai thấy đâu.
Ở đây chỉ có chúng ta thôi.”
Hoàng Nam không cảm thấy lo lắng như Khánh Dương mà còn khẳng định một cách vô cùng chắc chắn.
Hắn nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay, vào thời điểm hiện tại sẽ không có người lạ nào dám bén mảng đến nơi này cả.
Dù bọn họ có muốn cũng không tìm được đường vào.
Tuy Hoàng Nam nói vậy nhưng hắn cũng buông Khánh Dương ra.
Khánh Dương cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, bây giờ thì cô cảm thấy ngại ngùng rồi.
Đến bây giờ cô mới lờ mờ nhận ra được đây chính là cảm giác hẹn hò lén lút mà lúc nãy Hoàng Nam nói.
Tuy rằng có chút thấp thỏm và lo sợ nhưng cũng khá kích thích.
Khánh Dương mông lung nghĩ ngợi, chẳng lẽ đây chính là cảm giác của các nhân vật trong phim khi lén lút trốn ra vườn sau hẹn hò hay sao, đến bây giờ cô mới hiểu được đôi chút.
“Chúng ta quay lại buổi tiệc đi.”
Khánh Dương đề nghị, cô cảm thấy mình đang xấu hổ muốn chết.
Bình thường thì cô không cảm thấy như vậy, ngay cả lúc nãy dùng hành động để thể hiện câu trả lời của mình cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng không hiểu vì lý do gì sau khi mọi chuyện xác định rồi thì lại cảm thấy ngượng ngùng, cô cần quay lại với đám đông lúc nãy để ổn định cảm xúc của mình lại một chút.
Như thế này có khác gì lần đầu yêu đương không chứ.
“Ừ, em muốn anh đi đâu thì anh đi đó.”
“Đừng như thế này nữa, em thích lạnh lùng như trước hơn.”
Cuối cùng Khánh Dương cũng phải lên tiếng về vấn đề hình tượng của Hoàng Nam.
Cô không nghĩ là bản thân mình là kiểu người thích con trai lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn không nên quá mức nhiệt tình như thế này.
Cô vẫn chưa thích ứng được.
“Lúc trước thái độ của anh cũng không tính là lạnh lùng mà.” - Hoàng Nam nói.
“Nhưng cool ngầu hơn bây giờ.
Em thích… như trước hơn.”
Khánh Dương không rõ mình nói như thế này liệu Hoàng Nam có hiểu hay không.
Chính cô cũng không biết dùng từ gì để diễn tả hắn của trước đây nữa.
Mong là Hoàng Nam có thể hiểu được những gì cô muốn nói.
Hoàng Nam vẫn là người có năng lực ứng biến vô hạn.
Hắn cũng không thật sự là người thái độ vô cùng nhiệt tình, vui sầu buồn khổ đều thể hiện ra ngoài như những ngày vừa qua.
Hắn chỉ muốn thu hút sự chú ý của Khánh Dương mà thôi.
Dù gì bây giờ cũng không cần thiết nữa, vẫn là nên quan về con người thật của bản thân mình thì hơn.
Hoàng Nam thu lại dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của mình những ngày vừa rồi, lại quay về lại hình ảnh mà trước đây Khánh Dương yêu thích.
Chuyện trả lời Hoàng Nam đã xong, bây giờ hai người xem như là chính thức bên nhau rồi, Khánh Dương lại nghĩ về chuyện khác.
Hiện tại là mấy giờ rồi, không biết buổi tiệc đã bắt đầu đến đâu rồi, bọn họ biến mất lâu như vậy sẽ không có chuyện gì đấy chứ.
Khánh Dương đang miên man suy nghĩ nên không nhận ra rằng Hoàng Nam không chỉ quay về lại hình ảnh lúc ban đầu mà còn trở thành phiên bản ở buổi tối nào đó trên sân thượng một khoảng thời gian về trước.
“Em thích như thế này đúng không?”
Câu hỏi của Hoàng Nam kéo Khánh Dương ra khỏi dòng suy nghĩ bất an của riêng cô.
Khánh Dương quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, chưa được vài giây thì đã bị người bên cạnh hôn nhẹ một cái lên môi.
Khánh Dương rất muốn dùng bạo lực với Hoàng Nam, tên xấu xa này, dám lợi dụng lúc cô đang mất tập trung để xuống tay.
Nhưng cô cũng thấy hắn nói đúng, quả thật là cô thích hình ảnh này của hắn hơn.
“Không thích.”
Khánh Dương đẩy Hoàng Nam sang một bên rồi quay người đi về hướng lối đi bí mật mà hắn đã dẫn cô vào.
Hoàng Nam luôn là kiểu người được voi đòi tiên, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi khu vườn này mới được.
Hoàng Nam bị Khánh Dương đẩy sang một bên cũng không bất mãn, hắn đang vô cùng vui vẻ, vội vàng đuổi theo cô.
Vì tâm trạng đang vô cùng tốt đẹp nên Hoàng Nam không nhận ra từ nãy đến giờ đang có một vài cặp mắt đầy sự thù địch đang nhìn về hắn chằm chằm, khiến hắn vô thức rùng mình một cái.
Dù đang rất hạnh phúc nhưng vì sao lại có cảm giác không lành thế này..