Sau khi thi học kỳ một xong, trường Silver cho học sinh nghỉ học ba ngày, trong ba ngày này Khánh Dương cũng không gặp gỡ hay liên lạc với Hoàng Nam.
Theo lời hắn nói là muốn để cô nghiêm túc suy nghĩ về mọi chuyện, để cho mọi thứ công bằng thì hắn sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không làm bất kỳ điều gì để tác động lên quyết định của cô.
Khánh Dương thấy hơi buồn cười, nhưng cũng đồng ý với Hoàng Nam, cô cũng cần yên tĩnh để cân nhắc mọi chuyện.
Nhưng dù vậy, sau ba ngày, cô vẫn cảm thấy bế tắc.
Ngày đầu tiên đi học lại sau kỳ nghỉ ngắn dài ba ngày, không khí của trường Silver náo nhiệt hơn hẳn, có lẽ là do không khí vào cuối năm, cũng có thể là do mùa lễ hội đã đến, mọi người đều cảm thấy thư giãn tinh thần hơn rất nhiều.
Những ngày này đến trường để chơi là chính, chẳng mấy ai thật sự tập trung vào những bài học nằm ngoài chương trình chính được mang ra để giảng dạy vào những ngày này cả.
Dù đã vào học hơn một học kỳ nhưng Khánh Dương vẫn giữ nguyên thói quen để tài xế dừng xe cách cổng trường một đoạn rồi đi bộ vào, một hàng dài xe xếp hàng để đưa đón người ở sảnh vẫn khiến cô cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Chiều nay có cần anh đón em không?”
Người tài xế hỏi trong lúc đang chờ đèn đỏ, sau ngã tư này sẽ đến trường Silver.
Khánh Dương không vội trả lời, cô suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Em sẽ báo anh trước một tiếng.”
Người tài xế trẻ gật đầu một cái.
Thời gian gần đây Khánh Dương đi xe nhà không nhiều, vì vậy anh luôn cần phải hỏi trước một tiếng để kịp chuẩn bị.
Khi Khánh Dương vừa mở cửa bước xuống xe thì đã bị một cơn gió thổi đến làm cho lạnh tới mức run người.
Vì sao lạnh lạnh như vậy? Thành phố này vốn dĩ có thời tiết nắng nóng quanh năm nên đối với không khí lạnh bất thường ngày hôm nay, Khánh Dương cảm thấy vô cùng xa lạ.
Nhìn thấy sắc mặt của Khánh Dương không tốt lắm, người tài xế trẻ liền giải thích với cô.
“Thật ra thì hiện tại không thể xem là mùa lạnh, nhưng khoảng thời gian từ giữa cuối tháng 12 cho đến qua Tết Nguyên Đán thì thời tiết sẽ mát mẻ hơn so với bình thường.
Em nên mặc thêm áo khoác.
Hay là hôm nay anh đưa em tới sảnh luôn nha.”
Khánh Dương nhìn lại một hàng dài phía trước, liền lắc đầu từ chối.
Vẫn là thôi đi.
Chờ xe dừng ở sảnh thì không biết bao giờ mới vào lớp.
“Thôi khỏi đi anh.
Em đi bộ một chút là vào trường rồi.”
Khánh Dương nói xong liền đi bộ vào trường, không khí lúc tuy không còn lạnh như lúc có gió thổi qua nữa nhưng vẫn khiến cho cô phải suýt xoa.
Vì đặc trưng về thời tiết của thành phố này khá nóng bức nên đồng phục cũng được thiết kế một cách tối ưu để giúp cho học sinh cảm thấy thoải mái, và đó cũng là lý do khiến cho Khánh Dương run lẩy bẩy trên đi từ cổng trường về lớp.
Khánh Dương vừa đi vừa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, trong lòng âm thầm thề thốt đây là lần đầu tiên cũng sẽ là lần cuối cùng cô ăn mặc kiểu này đến trường.
Sau này dù là giữa trời nắng gần 40 độ cô cũng phải mang theo một cái áo khoác bên người.
Lạnh quá đi.
Chưa bao giờ Khánh Dương cảm thấy đoạn đường từ cổng trường về đến lớp của mình lại xa đến như vậy, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, lẽ ra cô nên ngồi trong xe mới đúng, sẽ không phải chịu lạnh như thế này.
Vì đang quá mức tập trung đến việc thời tiết lạnh lẽo này mà Khánh Dương không chú ý đến chiếc balo mình đang mang trên vai đã bị nâng lên từ lúc nào, cảm giác hai vai đã nhẹ hơn rất nhiều.
“Quên mang áo khoác à?”
Hoàng Nam vừa nói xong thì cũng bước lên đi song song với Khánh Dương, nhìn thấy người đi cạnh mình là hắn thì cô cũng buông tay cho hắn kéo lấy balo ra khỏi người mình.
“Ừ, không biết vì sao trời đột nhiên trở lạnh như thế này.”
Khánh Dương rầu rĩ nói, cũng có thể là trời đã lạnh được vài ngày rồi nhưng vì những ngày trước được nghỉ học nên cô không rời khỏi nhà sớm như vậy nên không nhận ra chăng.
“Dương mặc vào đi.”
Hoàng Nam vừa dứt lời thì Khánh Dương đã thấy một chiếc hoodie màu xanh xám xuất hiện trước mặt mình.
“Nhưng còn Nam thì sao?”
“Nam không thấy lạnh, mặc lúc đi đường thôi, tới trường nóng quá lên phải cởi ra đó.”
Hoàng Nam nói xong rồi Khánh Dương mới để ý đến chuyện từ khi hắn xuất hiện thì đã cầm theo chiếc áo hoodie này trên tay từ trước chứ không phải vừa mới cởi ra vì cô.
Thấy vậy Khánh Dương mới yên tâm nhận lấy áo từ tay hắn.
Hoàng Nam dừng lại chờ Khánh Dương mặc áo hoodie của hắn vào, hắn sờ mũi một cái, vừa nói dối nên cũng có chút chột dạ.
Thật ra hắn cũng cảm thấy hôm nay khá lạnh.
Không phải là hắn thấy nóng mà cởi áo ra mà là khi nhìn thấy Khánh Dương từ xa liền quyết định cởi áo hoodie ra trước rồi mới đến gặp cô.
Áo của Hoàng Nam khá rộng, Khánh Dương mặc vào như chui vào trong một chiếc chăn lớn, lọt thỏm bên trong.
Chiếc áo dài đến ngang váy đồng phục, tay áo thì bị dư ra ra một đoạn, nhìn qua có chút buồn cười.
Tuy vậy nhưng hiệu quả giữ ấm lại rất tốt, áo được làm bằng vải nỉ dày, bên trong còn lót một lớp bông mỏng, hơn nữa cũng vì Hoàng Nam vừa mặc trước đó không lâu nên hiện tại vẫn còn hơi ấm, hoàn toàn đánh tan cảm giác lạnh lẽo mới vừa rồi.
Khánh Dương được sưởi ấm, cảm giác tốt hơn rất nhiều, nhất thời cũng tỉnh táo lên không ít.
Lúc nãy vì quá lạnh nên các giác quan như bị đóng băng theo, không suy nghĩ được gì nhiều.
Chiếc áo này của Hoàng Nam mang theo mùi nước xả vải còn mới, kết hợp với mùi nước hoa quen thuộc hắn hay dùng, tạo ra một loại mùi hương rất riêng biệt, cộng thêm một chút hơi ấm còn sót lại khiến cho Khánh Dương cảm thấy giống như Hoàng Nam đang ôm mình vậy.
Khánh Dương bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, cô đang nghĩ cái gì thế này, đúng là bị ma nhập mất rồi.
Cô lắc đầu mấy cái, cố gắng xua đi suy nghĩ kì quái này ra khỏi đầu.
Cô nhìn sang bên cạnh, lúc này Hoàng Nam đang mang hai chiếc balo trên người, một trước một sau, nhìn như một con gấu, Khánh Dương không nhịn được mà cười lớn.
“Sao thế?”
“Không có gì, bỗng dưng cảm thấy vui thôi.
Cảm ơn áo của Nam nha, ấm lắm luôn.”
“Còn có cái này ấm hơn nữa nè.”
Không biết Hoàng Nam đã chuẩn bị từ khi nào, hắn lấy ra một chiếc ly giấy, loại chuyên dùng để đựng thức uống nóng, bên ngoài được in logo của một thương hiệu trà sữa.
Khánh Dương vừa đưa tay ra muốn nhận lấy thì Hoàng Nam liền ngăn lại:
“Từ từ đã, coi chừng phỏng.
Là trà sữa nóng, Dương cầm trước cho ấm tay, chờ một lúc bớt nóng rồi hãy uống.”
Khánh Dương không khỏi bất ngờ, món này cũng có bán ở đây nữa sao.
Có vẻ vì thời tiết vô cùng nóng bức của thành phố này nên hầu hết các loại thức uống phổ biến tại đây đều là đồ lạnh, luôn luôn kèm theo đá bất kể thời gian sử dụng là lúc nào.
Vì vậy cô cảm thấy khá là tò mò, không biết làm sao Hoàng Nam tìm ra được món này ở một nơi người ta không bao dùng thức uống nóng như ở đây chứ.
Vì đã được Hoàng Nam cảnh báo trước nên Khánh Dương cũng cẩn thận hơn, cô nhận lấy ly trà sữa nóng từ tay hắn, cảm giác ấm áp lại một lần nữa truyền đến, sưởi ấm hai lòng bàn tay đã sớm lạnh như băng của cô.
“Sao Nam chuẩn bị nhiều thứ quá vậy?”
“Thì đang theo đuổi Dương mà.”
Ôi, con người này.
Khánh Dương cảm thấy những lời này của Hoàng Nam rất có sức công phá, cô muốn chết mất.
Vì sao trước giờ không thấy những lời thoại kiểu này lại khiến tim đập nhanh như vậy nhỉ.
Khánh Dương cười nhẹ một tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy rất vui vẻ.
Một cơn gió nữa lại thổi qua khiến gương mặt của Hoàng Nam có chút mất tự nhiên, trời ạ, lạnh quá, nhưng Khánh Dương lại đang cười với hắn, cô vui đến vậy sao, ừm, cũng không lạnh lắm.
Khánh Dương mặc chiếc áo hoodie màu xanh xám của Hoàng Nam trên người đã không còn thấy lạnh nhưng cơn gió vừa rồi cũng khiến cô có chút giật mình, cô nhìn qua nam sinh bên cạnh một chút, tuy hắn vẫn bình thường nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, nên đi vào bên trong sảnh sớm một chút.
Hắn không thấy lạnh nhưng mà sức khỏe vẫn có thể bị ảnh hưởng mà.
Dọc đường đi, Khánh Dương nhớ tới những gì hắn đã từng nói, cộng thêm những lời vừa rồi nên liền hỏi lại:
“Tưởng ai đó nói không làm gì tác động lên quyết định của Dương mà, sao giờ lại muốn theo đuổi Dương rồi?”
Hoàng Nam cười cười, đúng là hắn đã nói như vậy.
Nhưng hắn đã tính toán lại rồi, không làm gì lại để cho một tên ất ơ nào đó nhảy ra tranh thủ à.
Hắn cũng muốn để cô yên tĩnh suy nghĩ, nhưng có những chuyện vẫn nên chiêu trò một chút, không thì thua thiệt so với những đối thủ khác mất.
“Đổi ý rồi.”
“Hửm?”
Khánh Dương bắt đầu cảm thấy hoang mang, Hoàng Nam trở nên thất thường như thế này từ khi nào mà cô không biết nhỉ.
“Hôm đó không tỉnh táo nên mới nói như vậy, hiện tại Nam nghĩ khác.”
“Nếu nói như vậy thì những lời Nam nói hôm đó đều là lời lúc không không tỉnh táo?”
Hoàng Nam giật bắn mình, hắn hoảng loạn nhìn sang ánh mắt đầy dò xét của Khánh Dương.
Hắn thật muốn đánh bản thân mình một trận vì những lời không rõ ràng như lúc nãy, liền vội vàng giải thích:
“Không phải, ý Nam là vụ không làm gì để tác động Dương thôi.
Còn những lời trước đó đều là thật lòng, thật 100%, chắc chắn, không thay đổi.
Thật đó, tin Nam đi.”
Khánh Dương chỉ định hỏi xoáy Hoàng Nam một chút nhưng không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội như thế.
Trước đây hắn không giống thế này.
Nhưng thôi, cô cũng không ghét hình ảnh lúc này của hắn.
Khánh Dương phì cười, đẩy gương mặt đẹp trai nhưng đầy bất an đang lượn lờ sát bên mình sang một bên.
Tuy rằng hắn phản ứng hơi thái quá, cũng không còn dáng vẻ quá mức tự tin như thường ngày nhưng cái tật dùng mỹ nam kế vẫn không thể nào bỏ được.
“Được rồi, vậy Dương nhận sự theo đuổi này nha.”
Khánh Dương nói rồi chỉ chỉ vào ly trà sữa trên tay.
Hoàng Nam mất mấy giây để hiểu được cô đang ám chỉ điều gì.
Đến khi hiểu ra thì hắn mới cảm thấy phấn khích.
Trước đây hắn đã từng nhìn thấy cô từ chối Cảnh Nguyên một lần rồi.
Hắn nhớ khi đó Cảnh Nguyên mua đồ ăn sáng cho Khánh Dương, tuy cô không đến mức từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người nhưng cũng đã nói là lần sau không cần như vậy nữa.
Nhưng với hắn thì không, điều này làm cho Hoàng Nam cảm thấy rất thành tựu.
Khi Hoàng Nam nghĩ thông thì Khánh Dương đã bỏ xa hắn một đoạn làm hắn vội vàng đuổi theo phía sau, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Một buổi sáng tuy rằng có chút lạnh lẽo nhưng trong lòng ai cũng ấm áp.
***
Dù bên ngoài sảnh tập trung rất đông xe nhưng không hiểu vì sao từ khi vào trong sảnh thì không khí lại vắng lặng đến mức lạ thường.
Khánh Dương có chút không hiểu, cô tò mò quay sang hỏi Hoàng Nam:
“Hình như hôm nay vắng hơn mọi ngày nhỉ?”
Hoàng Nam đã sớm bị niềm hạnh phúc nhỏ nhoi che mờ mắt, hắn chẳng mấy chú ý đến khung cảnh xung quanh cho lắm nhưng vẫn nghiêm túc trả lời Khánh Dương.
“Chắc do mới thi xong mọi người vẫn chưa muốn đi học lại thôi.”
Cho đến khi về đến lớp thì Khánh Dương mới biết được lý do vì sao cô luôn cảm thấy số lượng học sinh bị ít đi so với ngày thường, thì ra là do mọi người đều tập trung trước cửa lớp của cô rồi.
Lần gần đây nhất Khánh Dương nhìn thấy đám đông này là lúc Hoàng Nam quay trở lại trường sau một tháng nghỉ học, không rõ lần này lại xảy ra sự kiện gì.
Người từng là lý do gây náo loạn lần trước lúc này đang đứng bên cạnh Khánh Dương, cũng tò mò không kém gì cô.
Vì đoạn đường vào lớp đã bị chắn phía trước nên cả hai không thể vào lớp, để vào bằng cửa sau thì lại phải đi lên một tầng rồi vòng lại phía sau, khá là phiền phức.
Dù sao cũng chưa đến giờ vào tiết, cả hai cũng không vội, Khánh Dương cũng khá tò mò xem chuyện gì đang xảy ra phía trước.
Ở lớp 11A chỉ có hai quả bom nguyên tử đủ sức mạnh để mang đến phiền phức và ồn ào như hiện tại, một người đang ở bên cạnh cô, thái độ như mình hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, vì vậy Khánh Dương nhanh chóng đoán được kẻ đầu sỏ lần này không ai khác chính là Nguyên Khang rồi.
Hoàng Nam có khả năng tự nhận thức khá tốt, nếu như là trước đây, hắn nghĩ đám đông này ít nhiều cũng liên quan đến mình, hiện tại thì khác, hắn bận lắm, còn đang lo theo đuổi tình yêu của cuộc đời mình đây này, làm gì có thời gian gây phiền phức nữa, chắc chắn là do Nguyên Khang rồi.
Hơn nữa chỉ cần nhìn qua những người ở phía trước, hắn cũng nhìn thấy không ít người thuộc phe bên kia.
“Dương muốn vào lớp bằng cửa sau không?” - Hoàng Nam sợ Khánh Dương chờ lâu, liền hỏi.
“Đang rảnh mà, ở lại xem chút đi.”
Khánh Dương cảm thấy ly trà sữa trên tay mình đã nguội bớt, không còn nóng đến mức bỏng tay nữa, có lẽ bắt đầu uống được rồi.
Đây là một loại trà sữa vị cơ bản, không gọi thêm bất kỳ loại hạt nào, ống hút đi kèm cũng là loại nhỏ, chuyên dành cho thức uống nóng.
Khánh Dương đọc thông tin trên nhãn dán, lượng đường đã được giảm một nửa, trong lòng cô khẽ động, Hoàng Nam biết cô sợ mập, nên vẫn luôn nhớ đến việc cô có thói quen điều chỉnh lượng đường khi gọi nước, ôi người này, muốn phớt lờ hắn cũng không được mà.
Khánh Dương uống một ngụm trà sữa, cảm giác dịu ngọt với độ ấm vừa phải khiến cô run lên vì hạnh phúc.
Hoàng Nam thấy vậy cũng vui theo.
Một khung cảnh ngọt ngào, ấm áp, trái ngược hẳn với tình huống ở phía trước.
Một vài người phía trước đã nhìn thấy Hoàng Nam với Khánh Dương, không hiểu bọn họ nghĩ gì mà dần dần dãn ra, chừa lại cho hai người bọn họ một lối đi nhỏ.
Khánh Dương cũng nhìn thấy cảnh này, cô nghiêng đầu, chớp mắt nhìn chàng trai bên cạnh mình, quyền lực quá nhỉ, không cần nói gì người ta cũng tránh sang một bên cho đi.
Thật là vinh hạnh mà.
Đối diện với ánh mắt nhiều ý nghĩa của Khánh Dương, Hoàng Nam âm thầm rơi lệ, nhìn hắn đáng sợ lắm sao, lúc này hắn chỉ muốn tập trung yêu đương, đừng ai làm phiền, cảm ơn.
Nhìn thấy Hoàng Nam không có ý định đi qua, nhóm người cũng không quay lại vị trí cũ, cuối cùng hắn và Khánh Dương cũng đã thấy những gì đang diễn ra.
Nguyên Khang, nói đúng hơn là đám đàn em của cậu ta vừa mới đánh nhau xong.
Khánh Dương cảm thấy hình như mình đã bỏ mất phần nào đó trong chuỗi sự kiện này rồi thì phải, lần trước gặp nhau ở Kait, theo lời Việt Anh nói thì có vẻ Nguyên Khang đã rớt đài, nhưng nhìn cảnh này thì hình như không đúng cho lắm.
Chẳng lẽ ta cậu ta đã quay về nhà rồi, nhanh như vậy sao?
Khánh Dương nhìn qua những nạn nhân của Nguyên Khang một lúc, sao lại cảm thấy quen quen thế nhỉ.
Hình như cô đã nhìn thấy những người này ở đâu rồi thì phải.
Hoàng Nam không quan tâm lắm đến chuyện của người khác, đặc biệt lại là chuyện của Nguyên Khang, đối thủ không đội trời chung với hắn, chỉ vì Khánh Dương muốn hóng chuyện nên hắn mới đứng xem cùng cô, nếu không thì đã sớm bỏ về lớp trước.
Vì lúc nãy đám đông bất ngờ dạt sang một bên nên những người còn lại cũng đã bắt đầu để ý đến sự xuất hiện của Hoàng Nam.
Ban đầu mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra, không ai hiểu vì sao Nguyên Khang bỗng dưng lôi đám người này ra hành lang đánh một trận, bây giờ nhìn thấy Hoàng Nam đột ngột xuất hiện, không lẽ là hai người này xung đột với nhau đấy chứ.
Nguyên Khang đang xử lý người bên phe Hoàng Nam? Câu chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đấy.
Hoàng Nam vào học ở trường Silver từ giữa cấp hai, lại vô cùng thân thiết với thế hệ hội học sinh đời đầu, từng là một cái tên gây ám ảnh.
Còn Nguyên Khang thì từ lớp 10 mới chuyển vào, tất nhiên đã từng đụng độ qua Hoàng Nam vài lần.
Cả hai có thể xem là ngang tài ngang sức, chỉ là từ khi hội học sinh cũ dần tốt nghiệp hết thì Hoàng Nam cũng không thường xuất hiện nữa, vì vậy người ta vẫn nhớ tới Nguyên Khang nhiều hơn, nhưng những tranh chấp về mặt quyền lực cũng thư thành tích giữa hai người vẫn là một điều không thể phủ nhận.
Trái ngược với sự mong chờ của mọi người, thời gian chậm rãi trôi qua nhưng Hoàng Nam vẫn không có động tĩnh gì mới, lúc này hắn đang đứng cùng Khánh Dương, chỉ tập trung nhìn về phía bên này mà cũng không tiến lên, chẳng lẽ cũng là đang hóng chuyện như bọn họ.
Với suy đoán này, đám đông cảm thấy hơi khó để chấp nhận.
Bọn họ cảm thấy có chút thất vọng, cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy một trận chạm trán long trời lở đất của hai vị thần của khối 11 này, hóa ra lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hoàng Nam không biết chỉ với một hành động là đứng im không làm gì cả của mình lại khiến cho đám người suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Hắn cảm thấy cứ đứng nhìn thì cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, vừa định kéo một người lại hỏi thì không biết Đức An đã từ đâu nhảy ra trước mặt bọn họ.
“Ê sao hôm bữa mày rời khỏi bàn xong lặn luôn vậy? Về lúc nào sao không báo tao biết?”
Đức An nói xong thì mới thấy ở đây không chỉ có Hoàng Nam mà còn có cả Khánh Dương nữa.
Đây là lần đầu tiên Đức An tiếp xúc gần với cô gái trong mộng của Hoàng Nam, cũng là cơn ác mộng kinh hoàng thời niên thiếu của anh trai mình, cậu có chút xúc động, liền nhìn cô thêm mấy lần.
Trong mắt Đức An, anh trai mình là một tên điên, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, tất nhiên là đối với một người được anh trai mình công nhận rồi kéo vào nhóm như Hoàng Nam cũng là một kẻ không bình thường.
Tất nhiên là với tất cả những ấn tượng đó thì đối với một người yếu bóng vía như Đức An thì Khánh Dương cũng chính là một nhân vật khủng bố khác, người khiến cho anh trai điên khùng nhà mình ám ảnh, câu mất hồn phách của Hoàng Nam, chắc chắn là người không tầm thường.
Điều này làm cho cậu cảm thấy hơi sợ nên không dám chào hỏi cô một cách tử tế.
Nếu như không phải vì người kể là ông anh nhà mình và đã nhìn thấy thoáng qua Khánh Dương ở Kait hôm đó thì cậu cũng không dám tin rằng cô gái nhìn qua tưởng như vô cùng điềm đạm, đáng yêu, còn đang vui vẻ uống trà sữa và hóng chuyện này và cô gái trong cơn ác mộng của anh trai mình lại là cùng một người.
Ánh mắt Đức An nhìn Khánh Dương làm cho Hoàng Nam cảm thấy khó chịu, hắn lầm bầm cảnh cáo:
“Mày nhìn thêm vài giây nữa thì tao cho mày nhập bọn với đám đằng kia đấy.”
Đức An nhanh chóng hiểu ra “đám đằng kia” mà Hoàng Nam nhắc đến là ai, chính là những người vừa bị Nguyên Khang xử lý đang sống dở chết dở tụ lại thành một đoàn ở phía trước.
Cậu cười trừ một cái, cậu nào dám có ý đồ gì, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ bởi hai hình ảnh không liên quan gì đến nhau của Khánh Dương nên mới nhìn nhiều hơn một chút mà thôi.
Cuộc đối thoại của hai người bên này đã thành công dời đi sự chú ý của Khánh Dương, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Đức An, xem ra là một người bạn khác của Hoàng Nam mà cô chưa từng gặp qua trước đây rồi, cũng chưa từng nghe hắn nhắc đến.
“Thấy lạ thì nhìn chút thôi.
À, mà trùng hợp ghê, mấy thằng kia cũng đến Kait cùng lúc với chúng ta đó.
Ngay tối chủ nhật tuần rồi.”
Nghe đến đây, Khánh Dương đại khái có thể đoán được Đức An chính là một trong những thành viên trong nhóm bạn đi quẩy của Hoàng Nam hôm đó.
Có lẽ ban đầu hắn ở cùng bọn họ, sau khi nhìn thấy cô thì mới tách ra.
Còn lại đám người kia, cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, những người này chính là những kẻ trong phòng riêng số ba hôm đó.
Khánh Dương vẫn cảm thấy ngờ ngợ, cô cứ nghĩ bọn họ lớn hơn mình nhiều tuổi chứ.
Thật ra những gì Khánh Dương đoán không sai, nhóm người này thật sự lớn hơn cô, nhưng chỉ là hơn một tuổi chứ không phải cách cả vài thế hệ như cô đã nhầm tưởng.
Nếu như những kẻ bị Nguyên Khang đánh là những kẻ ở Kait hôm trước thì lại vô cùng hợp lý.
Khánh Dương tò mò nhìn kỹ lại một chút, cố gắng tìm kiếm trong nhóm người đang nằm lê lết kia kẻ đã trực tiếp đối đầu với cô, quả nhiên là có anh ta.
Dường như người nọ có thể cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, nên liền quay đầu về phía bọn Hoàng Nam đang đứng.
Khi nhìn thấy Khánh Dương đang nhìn mình chằm chằm thì anh ta thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Con nhỏ ác ma đó cũng học ở trường này à, sao lại trùng hợp đến như vậy chứ.
Lúc này những vết chém mà cô gây ra từ chai rượu vỡ hôm trước lại trở nên đau rát, anh ta không rõ có phải là do mình bị ám ảnh tâm lý hay không, những vết thương ấy đã sớm đóng vảy rồi, hiện tại lại có cảm giác như vừa bị rách ra một lần nữa.
Người nọ hết nhìn Khánh Dương xong lại nhìn qua Hoàng Nam đang đứng bên cạnh cô, rồi lại nhìn sang chiếc áo hoodie Khánh Dương đang mặc trên người.
Lúc này anh ta bỗng dưng ước gì lúc nãy đám đàn em của Nguyên Khang mạnh tay một chút đánh anh ta ngất xỉu cho rồi.
Bình thường người này không quan tâm lắm đến chuyện của khối 11, cùng lắm là biết đến sự tồn tại của hai người đại diện của hội học sinh mà thôi, cũng không rành lắm về mối quan hệ cá nhân của bọn hắn nên mới không rõ sự tình mà nhận lời của mấy nữ sinh cùng trường làm xằng làm bậy.
Anh ta không ngờ mình lại trêu nhầm vào người của Nguyên Khang và Hoàng Nam cùng một lúc.
Tuy rằng Khánh Dương không nhận ra rằng áo hoodie của Hoàng Nam có gì đặc biệt nhưng đa số nam sinh trong trường, đặc biệt là với dân mê bóng rổ đều biết đến sự tồn tại của chiếc áo này.
Chiếc áo hoodie màu xanh xám mà Khánh Dương đang mặc trên người không phải là một chiếc áo bình thường, thật ra nó là một sản phẩm vô cùng đắt đỏ của một hãng thời trang chuyên bán đồ thể thao cao cấp sản xuất ra, mẫu này lại là mẫu đặc biệt, là sản phẩm hợp tác cùng một ngôi sao bóng rổ người Mỹ nổi tiếng đình đám cách đây vài năm.
Lần đó trong trường ny chỉ có hai người mua được, một là của Hoàng Nam, một là của Tuấn Minh.
Vì vậy khi nhìn thấy Khánh Dương đang mặc áo hoodie của Hoàng Nam, người nọ liền nhanh chóng đoán ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người.
Thôi xong, con nhỏ khủng bố đó là bạn gái của Hoàng Nam sao, khi đó chém anh ta thương tích đầy mình nhưng vẫn chưa thoải mái, còn lôi bạn trai đến đập anh ta một trận nữa mới vừa lòng sao.
Người nọ cảm thấy hôm nay là ngày tàn của mình thật rồi.
So với việc vô tình trêu nhầm vào Thùy Chi thì người nọ cảm thấy việc mình gặp phải Khánh Dương mới chính là điều xui nhất của ngày hôm đó.
Nếu như là với cặp kia thì chỉ là đụng đến một mình Nguyên Khang, Thùy Chi tất nhiên chẳng làm gì được anh ta.
Còn đụng tới cặp đôi này thì chẳng khác nào mua một tặng một, sự tra tấn sẽ đến thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, anh ta bắt đầu cảm thấy tương lai sắp tới của mình sẽ vô cùng tăm tối đây.
Thế nhưng anh ta cũng khá may mắn, vì những gì xảy ra trước khi gặp Hoàng Nam, Khánh Dương cũng không kể với hắn.
Nếu không thì hôm nay trường Silver sẽ được chứng kiến một cảnh tưởng lịch sử khác, là cảnh hai kẻ thù không đội trời chung hợp tác với nhau xử cho đám người này một trận.
“Rồi tụi nó bị gì? Mày biết không?”
Hoàng Nam hỏi Đức An, tên này xem ra cũng đứng ở đây được một lúc rồi, có thể sẽ biết được chuyện gì đó.
“Tao cũng không rõ lắm.
Hình như là chọc chầm vào Nguyên Khang thôi, còn có thêm ba đứa lớp mày nữa.”
Trong lúc đám Hoàng Nam còn đang tò mò về lý do Nguyên Khang đánh người thì Thùy Chi đã xuất hiện, hai người xảy ra tranh cãi, sau đó Nguyên Khang kéo Thùy Chi đến giữa hành lang, hùng hồn tuyên bố với đám đông hóng chuyện:
“Các người nghe rõ đây, Thùy Chi lớp 11A là người của tôi.
Ai đụng đến cô ấy, chính là khiêu chiến với tôi.”
Sau lời tuyên bố chấn động lòng người của Nguyên Khang, mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán, có vẻ vô cùng bức xúc và ghen tị.
Trái ngược với tâm tình phức tạp của mọi người thì Thùy Chi lại vô cùng tức giận, cô hất tay Nguyên Khang ra rồi bỏ đi một mạch.
Nguyên Khang vội vàng đuổi theo, bỏ lại một đám người bị đánh cho thê thảm cùng một đám đông ai oán.
Thấy không còn gì để xem thì đám đông cũng dần tản ra, trả lại không gian thoáng đãng cho hành lang chung của trường học.
Đức An sửng sốt, không ngờ mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy, cậu quay sang vừa định nói gì đó thì đã thấy Hoàng Nam và Khánh Dương đã sớm biến mất từ lúc nào..