Lúc Hoàng Nam xuất hiện ở Kait đã là hơn mười giờ đêm, trễ hơn giờ hẹn ban đầu một tiếng.
Bàn của Tuấn Minh chọn nằm ở khá xa cửa ra vào, phải đi ngang qua sàn nhảy một đoạn, nằm gần khu vực quầy bar.
Hôm nay bọn họ quyết định ngồi ở ngoài chứ không vào phòng riêng như những lần khác, chắc là do có thêm Đức An nên muốn ngồi bên ngoài cho cậu tận hưởng không khí náo nhiệt.
Khi Hoàng Nam đến liền bắt gặp cảnh tượng Đức An ôm hai cô gái xa lạ, hắn nhếch môi cười một tiếng, người này cũng thích nghi nhanh mà, làm gì cần hắn hỗ trợ như đã nói.
Hoàng Nam thấy mình cũng không còn trách nhiệm làm chỗ dựa tinh thần cho Đức An nữa nên quyết định tìm đến chỗ Tuấn Minh.
Dù sao hắn cũng thân với Tuấn Minh hơn những người anh khác trong nhóm.
Cũng đã vài tháng trôi qua kể từ lần gần đây nhất bọn họ gặp lại nhau, Tuấn Minh nhận thấy tinh thần của Hoàng Nam khá tốt so với lần trước, có lẽ là do gia đình hắn đã giải quyết xong mọi phiền phức, hắn lại quay về làm một cậu ấm vung tiền như nước, sống vô lo vô nghĩ chứ không còn căng thẳng và mệt mỏi như trước đây nữa.
Tuấn Minh vẫn luôn đóng vai một người anh tốt bụng, không phân biệt là em trai ruột thịt hay em trai xã hội, khi Hoàng Nam vừa ngồi xuống lại bắt đầu vẫy tay tìm người gọi đến cho hắn vài cô gái.
Không khác gì lần gặp trước, Hoàng Nam lại từ chối.
Tuấn Minh cũng quen với tính tình của cậu em nhà mình nên đành phất tay đuổi người, còn Đức An đang vui chơi tới quên trời đất thì lại tò mò nhìn qua.
“Ủa, mày đi tu hả Nam?”
Nhìn biểu cảm đầy khó hiểu của Đức An, Hoàng Nam không trả lời cậu mà nhận lấy một ly rượu Tuấn Minh đưa qua, trực tiếp uống cạn.
“Có vẻ mày cũng không cần tao đến hỗ trợ lắm nhỉ?”
Trước lời nói đầy thâm ý của Hoàng Nam, Đức An nhất thời ném câu hỏi vừa rồi của mình ra sau đầu, gượng cười nhìn hắn.
Quả thật cậu đã lo xa rồi, xem ra việc sống ăn chơi trác táng này không cần học cũng tự biết, ngay lần đầu trải nghiệm đã sớm cảm thấy quen thuộc.
Tuấn Minh không quan tâm lắm đến cuộc đối thoại khó hiểu giữa hai đứa em trai của mình cho lắm, anh ta thoải mái ngả người trên ghế dài, một tay cầm điếu thuốc đang hút dở, tay còn lại thì ôm eo một cô gái, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Như vô tình nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt mơ màng của Tuấn Minh đột nhiên trở nên tỉnh táo lạ thường.
Anh ta ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Hoàng Nam đang nói chuyện xã giao với một người nào khác trong nhóm.
“Ê Nam, chú quên vụ cá cược với tụi anh rồi hả?”
Trước sự nhắc nhở của Tuấn Minh, Hoàng Nam cũng ngẩn người mất mấy giây, hắn thật sự quên mất vụ cá cược đó.
Mấy người khác trong nhóm cũng từ lời nói của Tuấn Minh mà nhớ lại, bắt đầu trở nên ồn ào.
Đức An cũng tò mò hỏi thăm một chút.
Hoàng Nam tuy rằng quên béng đi chuyện này nhưng hắn cũng không để cho người ta biết được sự thật.
Hắn cười một tiếng rồi nói:
“Em không có quên, nhưng mà chưa bắt đầu được.”
“Vẫn chưa? Lần này chú tán thần thánh phương nào mà mãi vẫn không được thế?”
Tuấn Minh cảm thấy hơi nghi ngờ.
Chẳng lẽ Hoàng Nam sợ? Chứ làm gì có chuyện thằng nhóc này làm gì lại tốn nhiều thời gian như vậy vẫn chưa bắt đầu hẹn hò được.
Chuyện này vô cùng khó tin.
Hoàng Nam cảm thấy biểu cảm nghi hoặc của Tuấn Minh hơi buồn cười.
Thì ra trước giờ năng lực của hắn trong mắt mấy người anh này lại tốt như vậy, cho nên lần này hắn mất nhiều thời gian nhưng vẫn chưa khiến người ta xiêu lòng lại khiến cho bọn họ nghi ngờ hay sao.
Với chuyện này, Hoàng Nam không biết mình nên vui mừng hay thất vọng nữa.
Hoàng Nam vừa định trả lời Tuấn Minh thì cảm thấy chỗ trống bên cạnh mình vừa có ai đó ngồi xuống, kèm theo đó là một chiếc điện thoại đưa ra trước mặt.
“Anh đẹp trai, cho em số điện thoại được không? Em đang tham gia thử thách Truth or Dare.
Giúp em với nhé.”
Cô gái xa lạ vừa nói xong, Hoàng Nam còn chưa kịp phản ứng thì mấy người còn lại trong nhóm đã la ầm lên.
Hắn chưa vội trả lời mà quay sang nhìn người đang ngồi cạnh mình một chút.
Đó là một cô gái trẻ, ăn mặc tương đối bắt mắt, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn hắn đầy mong chờ.
Nhưng đối diện với cô ta lại là thái độ ngờ vực của Hoàng Nam, cô gái nọ mới than thầm một tiếng, không tin cô ta sao.
“Ở bên kia.”
Cô gái đó nói rồi chỉ tay về một bàn cách đó không xa, nơi đang có một nhóm các cô gái đang nhìn về phía bọn Hoàng Nam với ánh mắt tò mò và hiếu kỳ.
Xem ra là thật rồi.
Nhưng có là thật đi nữa, Hoàng Nam cũng không có ý định sẽ giúp đỡ cô gái xa lạ này.
“Đổi lại thì anh được gì?” - Hoàng Nam cười hỏi.
Tuấn Minh nhìn thấy biểu cảm này của Hoàng Nam liền tức giận vỗ đùi một cái, tên nhóc này kỹ năng vẫn vậy, chắc chắn là do sợ mất tiền nên mới tìm cách thoái thác vụ cá cược kia đây mà.
Chắc chắn luôn.
Rõ ràng trò cá cược lần đó đụng đến điểm yếu của Hoàng Nam nên hắn mới tìm cách kéo dài thời gian như vậy.
Tuấn Minh thầm nghĩ có lẽ Hoàng Nam cũng tự lượng sức mình, biết chắc chắn rằng bản thân sẽ không thể chịu nổi khi bị kìm kẹp suốt sáu tháng nên mới lưỡng lự không dám tham gia.
Gì mà chờ để hắn tìm người hắn thích cơ chứ, tất cả đều là lừa đảo.
Tuấn Minh đột nhiên hiểu rõ, nhớ đến số tiền bị mất trên tay Hoàng Nam lần trước, lửa giận lại bùng cháy một cách mạnh mẽ.
Nhóc con, đừng hòng trốn được, phải nhả lại tiền cho anh đây.
Cô gái xa lạ không nghĩ anh chàng đẹp trai này lại khó nói chuyện như vậy, xem ra nếu không cho hắn được lợi ích gì thì hắn không chịu giúp rồi.
Nhưng như vậy lại càng thú vị.
Cũng đã lâu rồi mới có người không dễ dàng đồng ý phục tùng cô ta như vậy.
Cô ta đổi tư thế ngồi, ôm lấy Hoàng Nam, tựa đầu lên vai hắn.
“Anh muốn gì cũng được.”
“Tiếc là anh đang không muốn gì cả.”
Hoàng Nam để mặc cho cô gái xa lạ tựa đầu lên vai mình, hắn lắc lắc đi rượu trên tay, tập trung quan sát từng viên đá hình tròn chuyển động cùng với chất lỏng màu nâu đặc sánh trong ly, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của cô gái nóng bỏng đang dán vào mình bên cạnh.
Hành động này của Hoàng Nam khiến cho Đức An nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sùng bái, cậu thật sự tin rằng người này đã sớm tu thành chính quả rồi.
Làm sao có thể vô cảm như vậy chứ.
Nhìn thấy biểu cảm đầy tò mò xen lẫn ngưỡng mộ một cách khó hiểu của Đức An, Tuấn Minh chỉ liếc mắt một cái đầy khinh thường.
Vẫn là anh ta hiểu rõ Hoàng Nam hơn.
Hoàng Nam mà không có hứng thú thì có khỏa thân đứng trước mặt hắn cũng không buồn chớp mắt lấy một cái.
Hoàng Nam chờ một lúc vẫn không thấy cô gái bên cạnh nói thêm gì nữa, chẳng lẽ choáng váng rồi sao.
Hắn ngẩng đầu, không nhìn ly rượu nữa mà lại nhìn qua khung cảnh của Kait đêm nay, bỗng dưng ánh mắt của hắn dừng lại ở một bàn gần cửa ra vào.
Đập vào mắt Hoàng Nam là hình ảnh của một cô gái đang khoác lên mình một chiếc đầm ngắn màu đen, ôm sát lấy người, mái tóc nhuộm màu nâu khói được uốn xoăn nhẹ khá dài nhưng cũng không thể nào che được phần lưng ẩn hiện sau chiếc váy với thiết kế đặc biệt kia.
Đi cùng cô là một chàng trai khác, hai người dường như vừa quay trở lại sau khi rời khỏi một lúc, vừa đi vừa trò chuyện, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Ánh mắt của Hoàng Nam bỗng dưng trở nên tăm tối hơn vài phần.
Lại thêm một vệ tinh đáng chết vây quanh Khánh Dương nữa, người này hắn chưa từng gặp qua, nhìn có vẻ nguy hiểm hơn Cảnh Nguyên và Thành Trung gấp ngàn lần.
Từ trước đến nay Hoàng Nam không đánh giá cao Thành Trung với Cảnh Nguyên cho lắm, một người thì bị Khánh Dương ghét cay ghét đắng, một người thì cô chỉ xem là bạn bè bình thường, thậm chí còn xa cách hơn bọn Minh Quân nữa, nhưng riêng với người mới xuất hiện đêm nay thì lại khác.
Hắn có linh cảm không lành, tên này nhìn có kinh nghiệm hơn hai đứa ngu ngốc kia nhiều.
Hoàng Nam đang tập trung quan sát diễn biến bên phía Khánh Dương làm cho không khí xung quanh hắn trở nên lạnh lẽo một cách bất thường.
Cô gái xa lạ bên cạnh thấy Hoàng Nam hoàn toàn bơ đẹp mình thì vô cùng tức giận.
Cô ta bỏ mục đích ban đầu là tham gia thử thách phải xin được số điện thoại của Hoàng Nam qua một bên, anh chàng này quá mức tự cao, còn dám khinh thường cô ta như vậy, đêm nay cô ta phải có được người này mới bõ tức.
Cô gái ta không cam lòng kéo áo Hoàng Nam một cái, giọng nói có chút hờn giận vang lên bên tai khiến hắn buộc phải dời mắt đi.
“Anh đang nhìn ai vậy? Chẳng lẽ em không đủ đẹp cho anh nhìn sao?”
“Nhìn bạn gái của anh, đang ở phía bên kia.”
Hoàng Nam cảm thấy sau khi mình nói xong thì âm thanh bàn tán ồn ào bên tai bỗng dưng yên tĩnh đến lạ thường, lúc này chỉ còn lại tiếng nhạc to hết cỡ do hệ thống loa phát ra, còn lại thì không còn một ai nói gì nữa.
Mọi người đều im lặng nhìn hắn như quái vật, tựa như những lời hắn vừa nói ra là một điều gì đó vô cùng kinh khủng và chấn động lắm vậy.
Tuấn Minh là người tỉnh lại đầu tiên, anh ta thật muốn chửi thề, Hoàng Nam ngày càng khó đoán.
Lúc thì bảo chưa tán đổ được người ta, lúc thì nói đã có bạn gái làm bọn họ chẳng biết đâu là thật, đâu là giả, chẳng biết đâu mà lần.
Chẳng lẽ hắn đang tung hỏa mù? Làm cho bọn họ rối loạn rồi thắng cược.
Thằng nhóc này ngày càng gian xảo.
“Em không tin đâu.”
Cô gái xa lạ không để ý đến bầu không khí xung quanh mình đột ngột biến đổi một cách bất thường, cô ta ôm lấy cánh tay Hoàng Nam rồi lắc đầu, muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Đến lúc này thì Hoàng Nam liền đứng lên, rút tay ra khỏi người bên cạnh.
Hắn nhếch môi nhìn cô ta rồi nói một cách đầy khó hiểu.
“Không tin thì có thể đi xem một chút.”
Hoàng Nam nói rồi liền nhanh chóng rời khỏi, đi về phía chiếc bàn ở gần cửa ra vào kia.
Hắn cảm thấy trong lòng vô cùng sốt ruột, không rõ thằng nhãi kia đã nói gì với Khánh Dương nhưng hắn có thể nhìn thấy thái độ của thằng nhãi đó với cô, dù khoảng cách không quá gần nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được loại ánh mắt đó có ý nghĩa như thế nào, vì hắn cũng luôn nhìn Khánh Dương với ánh mắt như vậy.
Đức An nhận ra sự thay đổi bất thường của Hoàng Nam, cậu tò mò dõi theo hắn nên cũng đã nhìn thấy Khánh Dương.
Đức An cũng không thấy bất ngờ gì cho lắm.
Từ lần bị Hoàng Nam cảnh cáo vì vụ nhìn ngắm gái xinh ở câu lạc bộ nhảy thì Đức An cũng đi dò la xem người mà Hoàng Nam nhắm đến trong đó là ai.
Tất nhiên là sau khi lấy được danh sách, kết hợp thêm mấy tin đồn ồn ào trong trường thì Đức An cũng biết được người hắn thích là Khánh Dương.
Đức An cũng bắt đầu ghi nhớ tên và gương mặt của nữ sinh này để tránh chọc vào ổ kiến lửa, không cẩn thận mà bị Hoàng Nam xử là tiêu.
Hoàng Nam sẽ không vì nể mặt Tuấn Minh mà tha cho người dòm ngó mục tiêu của hắn đâu.
Trái ngược với Đức An đã sớm biết rõ nội tình thì sắc mặt của Tuấn Minh ngày trở nên tồi tệ, anh ta có cảm giác mình sẽ không phục thù được lần thua cược trước đó mà tệ hơn là sắp mất thêm một cục tiền nữa.
“Mẹ nó, cái thằng này lại lừa mình nữa.” - Tuấn Minh lầm bầm nói.
“Ủa lừa gì vậy? Thằng Nam thật sự đang tán một người mà mãi không đổ mà.”
Đức An lúc nãy cũng đã nghe qua về vụ cá cược của Hoàng Nam với bọn Tuấn Minh hôm trước, nhưng vẫn không hiểu vì sao ông anh nhà mình lại cảm thấy bị lừa.
Những gì Đức An vừa nói khiến Tuấn Minh sững người một lúc, anh ta quay đầu sang nhìn thằng em mình bằng một ánh mắt đầy kỳ lạ.
“Mày nói thật hả?”
“Ờ, chuyện này trong trường em ai mà không biết.
Với lại người thằng Nam đang tìm tới là cô gái đó luôn đó.”
Đức An hừ hừ nói, đây chính là sự thật hiển nhiên mà ai cũng biết, sáng tỏ như ban ngày.
Không rõ ông anh nhà mình lại nghi ngờ cái gì nữa.
Chẳng lẽ đây chính là thế giới của người trưởng thành hay sao, luôn sống trong nghi ngờ như vậy?
Tuấn Minh theo lời Đức An nói mà hướng mắt về phía cửa ra vào, khi nhìn qua thì đã thấy Hoàng Nam đang ôm lấy một cô gái.
Hoàng Nam đang quay lưng về phía bọn họ còn cô gái kia thì lại nằm gọn trong lòng hắn nên không nhìn thấy rõ mặt.
Tuấn Minh cảm thấy hơi sốt ruột.
“Mẹ nó, không nhìn thấy mặt.” - Tuấn Minh bực bội nói.
“Em có hình nè, coi không?”
“Sao mày không nói sớm?”
“Anh có hỏi em đâu.”
Đức An bất mãn nạt lại.
Thật ra thì Đức An vẫn chưa kết bạn với Khánh Dương nhưng cậu có thể nhìn thấy hình của cô trên Fanpage của câu lạc bộ nhảy của trường, vì vậy liền mở ra cho Tuấn Minh xem.
Tuấn Minh nhìn tấm hình Đức An đang mở trong tay, không rõ là do đã nốc quá nhiều rượu hay là vì một đoạn ký ức kinh khủng nào đó ùa về mà anh ta cảm thấy bụng của mình đau thắt lên, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Tuấn Minh chửi thầm một tiếng, trời ạ, sao lại là con nhỏ này.
“Mày chắc không vậy?”
“Mấy cái này sao mà nhầm được.
Em thề với anh luôn.
Cậu ta mới chuyển đến hồi đầu năm học, làm Hoàng Nam mê mệt tới giờ mà vẫn chưa tán đổ nè.
Lúc nãy nói là bạn gái chắc để cắt đuôi bà kia thôi.”
Tuấn Minh lại nhìn hình của Khánh Dương trong điện thoại của Đức An một lần nữa.
Cảm giác lo lắng vì có thể bị mất một cục tiền lúc nãy hoàn toàn tan biến không còn dấu vết, đổi lại là một cảm giác hưng phấn vì sắp thắng cược.
Anh ta đột nhiên cười lớn khiến cho Đức An toát mồ hôi hột, anh trai nhà mình lại phát điên nữa rồi.
Đây là hậu quả của việc ăn chơi mất kiểm soát hay là đang phê thuốc vậy.
Đám của Tuấn Minh không bao giờ đụng đến hàng cấm, bọn họ chỉ uống rượu và chơi bời gái gú một chút thôi.
Tuy rằng Đức An biết rõ điều này nhưng khi nhìn một loại biểu cảm thay đổi thất thường, lúc thì tức giận, khi thì nhăn nhó rồi bỗng dưng cười ha hả của Tuấn Minh, không hiểu sao cậu cảm thấy hơi sợ hãi.
“Ván này ngon, anh mày thắng chắc rồi.”
“Hả?”
Đức An nghệt mặt ra, hoàn toàn không hiểu Tuấn Minh đang nói nhảm cái gì.
Cậu bắt đầu nghi ngờ anh trai nhà mình đang trong trạng thái phê thuốc thật rồi.
Tuấn Minh làm như không nhìn thấy ánh mắt đầy quan ngại của Đức An, anh ta nói tiếp:
“Nếu là con nhỏ này thì anh mày chắc chắn rằng mối tình này không kéo dài quá sáu tháng đâu.
Anh sẽ chờ đến ngày thằng Nam bị đá.
Được rồi, nếu như là người khác thì anh không tin, nhưng nếu là con nhỏ này thì anh mày tin chuyện thằng Nam tán mãi mà không đổ là thật.
Chậc, chậc, nghiệp cả.”
“Ủa có chuyện gì mà em không biết à? Anh biết Khánh Dương sao?”
“Ồ thì ra tên tiếng Việt của nó là Khánh Dương hả? Ừ đó là một câu chuyện dài.
Đại khái là năm xưa anh mày đã từng làm mai hai đứa này với nhau nhưng mà không thành.
Thế mà bây giờ tụi nó lại tự đến với nhau.”
“Anh có thể nói tiếng người không? Kể cái kiểu đó thì ai mà hiểu?”
Vì đang vui vẻ nên Tuấn Minh cũng không lấy làm khó chịu trước sự láo toét của Đức An.
Anh ta lắc đầu một cái, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mơ màng, nhìn về nơi xa xăm, tựa như nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó.
Gương mặt của Đức An bỗng chốc tối sầm, thật muốn lên Google tra cứu thử biểu hiện của người đang phê thuốc là như thế nào.
Hay là sau này cậu không tham gia mấy buổi tụ tập này nữa nhỉ, cậu không muốn trở nên bất thường như anh trai mình đâu.
“Mày có nhớ cách đây hai năm, khi bằng tuổi mày bây giờ, tao có đi du học hè ở Mỹ chừng mấy tháng không?”
“Ờ có nhớ.”
“Ừ đó là những tháng ngày hạnh phúc nhưng cũng đầy đau thương trong cuộc đời của anh mày…”
Tuấn Minh biết đến Khánh Dương qua chuyến du học hè cách đây hai năm.
Thật ra thì anh ta cũng không thân thiết gì với cô cho lắm, người mà anh ta thật sự qua lại và dây dưa chính là Britney, bạn thân của Khánh Dương.
Mối quan hệ của Tuấn Minh và Britney khá phức tạp, nó là kiểu mối quan hệ mở, hai bên có quan hệ tình cảm và cả thể xác nhưng không cam kết một một với người kia.
Bọn họ vẫn có thể thoải mái hẹn hò thêm vài người khác cùng một lúc.
Trong tất cả những cô gái mà Tuấn Minh từng qua lại trong mấy tháng du học hè đó thì anh ta có tình cảm sâu đậm nhất với Britney, cũng là người duy nhất mà anh ta còn giữ liên lạc cho đến thời điểm hiện tại.
Bây giờ mỗi khi có cơ hội sang Mỹ anh ta đều dành ít nhất một ngày đến San Francisco để ôn lại kỷ niệm với người xưa.
Đoạn hồi ức tốt đẹp đó của Tuấn Minh sẽ càng trở nên hoàn mỹ nếu như anh ta không chạm trán Khánh Dương.
Kể ra là do Tuấn Minh xui xẻo nhưng cũng không thể trách anh ta.
Khi đó anh ta đang trong mối quan hệ mở, nên ngoài Britney ra anh ta cũng tán tỉnh thêm vài người nữa.
Có lẽ vì khi đó mới quen nhau nên Britney cũng chưa kịp giới thiệu Tuấn Minh với bạn bè của mình một cách chính thức, nên cuối cùng lại xảy ra một tính huống vô cùng oái ăm là anh ta lại chọc nhầm Khánh Dương.
Khánh Dương lúc đó vẫn chưa chia tay Hàn Kỳ nhưng mối quan hệ của cả hai đã rạn nứt rất sâu rồi, đến mức hoàn toàn không thể nào cứu vãn được nữa.
Tuấn Minh gặp Khánh Dương khi đi ăn ở một nhà hàng trong khu phố người Việt, như một thói quen của một tên sở khanh và háo sắc thì anh ta bắt đầu tiếp cận và tán tỉnh cô.
Tuy rằng Britney chưa kịp giới thiệu Tuấn Minh với mọi người nhưng lại kể trước với Khánh Dương về sự tồn tại của anh ta trong cuộc sống của mình, nhưng cũng chỉ giới thiệu một cách qua loa mà không đi sâu vào đặc điểm trong mối quan hệ của cả hai.
Khánh Dương khi biết Tuấn Minh đang qua lại với Britney mà còn tán tỉnh mình và những người khác thì vô cùng tức giận.
Cô đã lừa Tuấn Minh uống một thứ thức uống quái dị nào đó mà cho đến tới giờ anh ta vẫn không biết nó là cái gì.
Uống được một nửa thì bụng anh ta đau thắt lại, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt, không còn một giọt máu, ngã vật ra sàn, vô cùng đau đớn và thống khổ.
Tuấn Minh đã từng nghĩ có khi nào mình chết ở nơi đất khách quê người hay không.
May mà Britney đến kịp cứu anh ta một mạng, giúp anh ta nôn hết đống nước đó ra ngoài, nếu như chậm một chút nữa có khi phải vào viện để bác sĩ súc ruột rồi.
Kể đến đây, Tuấn Minh cảm thấy bụng mình lại đau thắt từng đợt, vội vàng tìm một chai nước lọc để uống vào.
Lúc này Đức An mới nhìn Tuấn Minh bằng ánh mắt đầy khiếp sợ, đồng thời cũng thay đổi hoàn toàn cách nhìn của bản thân mình với Khánh Dương.
Trước đây cậu cũng đã thấy cô nàng này không phải dạng vừa, có thể xem là xứng đôi vừa lứa với Hoàng Nam, vụ đánh nhau trong nhà vệ sinh nữ cũng là một câu chuyện khá hot thời gian gần đây.
Không ngờ cô đã từng khiến cho người anh trai này của cậu sống dở chết dở một lần như vậy, bỗng dưng cậu cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
“Ôi mẹ ơi.” - Đức An sợ hãi than một tiếng.
Sau khi uống hết một chai nước lọc, Tuấn Minh mới cảm thấy khá hơn một chút.
Anh ta hừ hừ kể tiếp.
“Sau đó Jess (*) với Angus chia tay, thật ra con nhỏ đó là một người rất nghĩa khí, anh mày cũng phải nể vài phần, Britney xem nó như chị em ruột vậy.
Lúc Britney suýt bị giết nó là người bất chấp nguy hiểm để đến cứu chứ đâu, sau này bị trả thù nhưng cũng không oán hận gì hết.
Nếu không phải nhìn nó tung hoành ở trường và là nạn nhân của nó thì tao cũng nghĩ con nhỏ này là người tốt đấy.”
(*) Jess: Một cách gọi tắt của cái tên Jessica.
Nhắc tới vụ bản thân mình từng là nạn nhân của Khánh Dương, bụng của Tuấn Minh lại bắt đầu chộn rộn, anh ta tự nhủ tất cả chỉ là ám ảnh tâm lý, đều là ảo giác không có thật để giúp mình bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói:
“Tao nhớ có một đoạn khi tao đã nghỉ học, đang làm thủ tục để chuẩn bị về nước thì không hiểu vì sao vụ Britney là con gái của kẻ giết người hàng loạt bị lộ ra khiến cho cô ấy bị cả trường tẩy chay, cũng chỉ có Jess là không nghỉ chơi với cô ấy.
Britney trải qua bao nhiêu vụ bắt nạt thì Jess cũng trải qua bấy nhiêu.”
Tuấn Minh nghĩ đến tình cảnh khi đó cũng cảm thấy nể phục Khánh Dương rất nhiều, nếu đổi lại là anh ta thì anh ta sẽ tuyệt giao với Britney luôn cho đỡ phiền phức.
Thế mà Khánh Dương khi đó lại quyết tâm ở bên cạnh Britney tới cùng trong suốt giai đoạn tăm tối đó.
“Ủa anh kể thiếu phần quan trọng nhất rồi.
Vụ anh làm mai cho hai người đó đâu?”
Đức An vẫn cảm thấy Tuấn Minh không đáng tin, kể đủ thứ chuyện nhưng toàn xoay quanh chuyện của anh ta và Britney, cậu muốn hóng chuyện về Khánh Dương và Hoàng Nam thì chỉ nghe được một chút.
Biết làm sao được, người trong lòng của Tuấn Minh là Britney nên tự nhiên trí nhớ của anh ta sẽ ưu tiên cho cô hơn một chút.
“Ờ tao quên, làm gì căng? Quay lại khúc Jess với Angus chia tay.
Nói chung là tao thấy thằng Angus đó là một thằng tồi, nó không xứng với Jess.”
Tuấn Minh là người thân thiết với Britney, ngày đêm nghe cô mắng Hàn Kỳ và Lâm Uyên không dưới một trăm lần nên đương nhiên sẽ thiên vị Khánh Dương hơn.
Anh ta nhíu mày cố gắng nhớ lại chuyện cũ rồi mới nói tiếp.
“Jess cũng là một đứa khá cứng trong tình yêu đó, mới đá một thằng khốn nên còn đang hận đời, vì vậy Britney mới muốn giới thiệu cho nó vài người để nhanh chóng quên đi thằng kia.
Đúng lúc đó anh mày nhận tin dữ từ Việt Nam báo qua, thằng Nam bị lão Khải chơi một vố, còn suýt nữa thì bị Hải Yến bẫy cho tan nát cuộc đời, cũng rơi vào giai đoạn hận tình, hận đời hệt như Jess bên này.
Anh mày với tất cả sự thông minh và tinh tế của một người từng trải, đã quyết định tác hợp hai đứa trẻ thù hận tình yêu này với nhau.
Thật ra cũng là chuyện tốt mà, thay vì để tụi nó làm tổn thương người vô tội thì để tụi nó chơi với nhau thôi.
Đỡ làm liên lụy người khác.”
Đức An ngẫm nghĩ lại một chút về cách làm của Tuấn Minh, cậu thấy cũng hợp lý.
“Ủa nhưng mà em nghe kể là hai người bọn họ mới quen nhau sau khi Khánh Dương chuyển vào trường em mà.
Đâu có gì giống như là đã biết nhau từ trước như anh nói.”
“Ờ tất nhiên là tụi nó không nhớ nhau là ai đâu, vì anh mày làm mai thất bại mà.
Lúc đó thằng Nam có thông tin của Jess rồi nhưng cũng không chủ động làm quen, chắc là do ở xa, hoặc là do nó còn bị sang chấn tâm lý sau vụ Hải Yến còn chưa hồi phục lại.
Về phía Jess thì thấy không ai nhắn mình cũng quên lời anh mày nói luôn.
Làm tao bị Britney giận mất mấy ngày vì làm ăn cẩu thả.”
Đức An nghe xong mới cảm thấy mọi thứ thật quá trùng hợp.
Cậu cũng không ngờ Khánh Dương và Hoàng Nam đã từng có duyên như vậy, thế mà họ lại gặp lại nhau một lần nữa, nhưng có khi bây giờ lại thành đôi đấy.
“Nếu là như vậy thì em thấy anh làm mai thật sự thất bại luôn đó.
Người ta vốn dĩ là có duyên với nhau rồi nên bây giờ mới gặp lại thôi.
Sau này anh đừng mai mối cho ai nữa, tội người ta.”
Đức An tận tình khuyên bảo, sau đó liền bị Tuấn Minh đập cho mấy cái đau đến mức phải uống thêm rượu cho bớt đau.
***
Khi Hoàng Nam vừa đến thì đã nghe được những lời Minh Đạt nói với Khánh Dương, tất nhiên những lời từ chối của cô hắn cũng nghe không sót một chữ nào.
Hắn lạnh lùng nhìn Minh Đạt một cái, thằng nhóc con, cái gì mà có những thứ em còn giỏi hơn các anh lớn nữa, hay là nên bị đánh một trận cho tỉnh táo nhỉ.
Để cho tên nhóc này biết ai mới là người giỏi hơn.
Hoàng Nam đã sớm nghĩ ra xong kịch bản trong đầu, hắn kéo Khánh Dương về phía mình rồi ôm lấy cô trong ánh mắt đầy sửng sốt của Minh Đạt và cô gái xa lạ đi theo hắn nãy giờ, đồng thời cũng lên tiếng giải thích với cô.
Hệt như những gì Hoàng Nam đã dự đoán từ trước, Khánh Dương nhanh chóng đồng ý với yêu cầu diễn xuất của hắn.
Sau khi Khánh Dương nhận lời, Hoàng Nam mới từ từ buông tay.
Việc đầu tiên hắn làm là cởi chiếc áo khoác da màu đen mình đang mặc trên người khoác lên cho Khánh Dương, bộ váy này thật sự khiến người khác bỏng mắt.
“Lần sau có giận thì cũng đừng trốn đi nữa được không? Anh tìm em khó lắm.”
Hoàng Nam lại tiếp tục sử dụng kỹ năng diễn xuất đạt giải Oscar của mình khiến cho Khánh Dương trầm trồ cảm thán.
Nhưng hôm nay người phải diễn là cô mà, sao hắn lại khoe khoang như vậy chứ.
Đến lúc này Khánh Dương mới để ý đến một cô gái xa lạ bị Hoàng Nam kéo đến cùng với hắn lúc nãy, dựa theo lời hắn vừa nói ra thì cũng có thể đoán ra loại kịch bản mà hắn muốn cô diễn cùng.
Khánh Dương nhận áo của Hoàng Nam nhưng lại đẩy nhẹ hắn ra, thái độ vô cùng hờn dỗi.
“Còn biết đi tìm nữa hả? Em tưởng anh bỏ mặc em luôn rồi.”
“Không có, anh sợ em nhìn thấy anh rồi lại tức giận nên không dám đuổi theo.”
“Chỉ được cái lươn lẹo.”
Minh Đạt cảm thấy có gì đó không hợp lý cho lắm.
Trốn đi? Rõ ràng là Việt Anh dẫn Khánh Dương đến.
Người vừa mới xuất hiện này là ai? Thật sự là bạn trai của chị gái xinh đẹp sao?
“Hình như lúc nãy chị nói là chị không có bạn trai mà.” - Minh Đạt đột ngột lên tiếng.
Hoàng Nam híp mắt lại, hắn nhìn Khánh Dương bằng một ánh mắt phức tạp.
Khánh Dương không thèm nhìn Hoàng Nam một cái, cô sẽ đóng vai một người bạn gái giận dỗi, còn lại hắn muốn giải quyết các vấn đề phát sinh khác như thế nào thì tự đi mà làm.
“Mỗi lần tức giận, em có thể đừng nói với người khác mình độc thân như vậy được không?”
Hoàng Nam nói một cách bất đắc dĩ, hắn bắt đầu diễn một loại cảm xúc buồn bã, bất lực nhưng đành phải chấp nhận chứ không dám ý kiến gì thêm.
“Ừ, em nói mình đang độc thân đó.
Còn anh thì sao? Anh nói cái gì mà lại có người đi theo anh vậy hả? Cô ta là ai?”
Khánh Dương nói rồi chỉ tay về phía cô gái xa lạ đang đứng bên cạnh khiến cô ta vẫn còn đang ngây ngốc thì giật bắn mình vì bị chỉ điểm.
Hoàng Nam chán ghét nhìn sang cô ta rồi trả lời Khánh Dương bằng một thái độ vô cùng oan ức và vô tội.
“Anh không biết.
Tự nhiên cô ta dính lấy anh, đuổi không chịu đi.
Anh nói anh có bạn gái rồi nhưng cô ta không tin, cứ phải đi xem cho bằng được.”
Khánh Dương bắt chéo hai tay trước ngực, hết nhìn Hoàng Nam rồi lại nhìn sang cô gái kia, tựa như muốn chứng thực thông tin mà hắn vừa nói.
Cô gái lúc nãy cũng cảm thấy hơi chột dạ, dù rằng Hoàng Nam rất hấp dẫn nhưng cô ta tiếp cận hắn cũng chỉ vì thấy hắn ngồi một mình, vốn dĩ muốn gây sự chú ý với hắn tới cùng chỉ bởi vì hắn quá tự cao tự đại chứ không thật sự muốn xen vào chuyện của người khác.
Khi biết rằng Hoàng Nam đã có người yêu thì đành xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Cuối cùng chỉ còn Minh Đạt ở lại với Hoàng Nam và Khánh Dương, vẫn còn chưa tin tưởng vào những gì mình vừa nhìn thấy cho lắm.
Khánh Dương cũng cảm thấy hơi có lỗi với Minh Đạt, là do Hoàng Nam bất thình lình xuất hiện và lôi cô diễn kịch đuổi người cùng hắn, chứ cô không hề muốn nói dối cậu nhóc này.
“À, ừ, chị vì tức giận với người yêu nên mới nói như vậy với em.
Xin lỗi nhé.”
Minh Đạt im lặng một chút rồi thở dài, thật ra Khánh Dương cũng không làm gì sai, dù sao trước đó cũng có người nói rằng cô đã có bạn trai rồi, là do cậu cũng không muốn tin nên mới hỏi lại cô mà thôi.
Hơn nữa khi các cặp yêu nhau giận dỗi thì đi nhận mình độc thân cũng không phải là tình huống gì mới lạ.
Chuyện này không phải là lỗi của ai cả.
Là người từng trải, Minh Đạt cầm lên được thì bỏ xuống được, cậu nở một nụ cười khá miễn cưỡng.
“Không sao, cũng dễ hiểu.
Dù sao cũng rất vui được làm quen với chị, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nữa vì tôi cũng hay qua lại với Việt Anh và anh Việt Hoàng mà.
Không cần để ý, cứ thoải mái là được.”
Khánh Dương áy náy tạm biệt cậu rồi đi theo Hoàng Nam.
Hắn dẫn cô tới quầy bar, một nơi tương đối yên tĩnh hơn so với những nơi khác.
Lúc này mọi người đã dần đổ ra khu vực sàn nhảy nên nơi này khá vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ ngồi với nhau.
“Thấy sao? Dương diễn tốt bằng Nam không?” - Khánh Dương cười hỏi.
Hoàng Nam nhận lấy hai ly cocktail mà hắn vừa gọi, đẩy sang cho Khánh Dương một ly rồi mới trả lời.
“Rất tốt luôn.” - Hoàng Nam không tiếc lời khen ngợi.
“Nam cũng khổ quá nhỉ, không ngờ có lúc cũng phải nhờ người khác diễn để đuổi bớt ong bướm vây quanh.”
Khánh Dương nói xong thì mới cảm thấy những lời của mình vừa nói ra có rất nhiều điểm không đúng.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời như thế này nữa, rõ ràng là cô không hề cố ý mà.
Khánh Dương vội vàng chữa cháy:
“Dương chỉ là nói vậy thôi, không có ý tra hỏi hay là mỉa mai gì hết nha.”
Khánh Dương cảm thấy bản thân mình càng nói càng sai, không chữa cháy được mà còn giống như đổ thêm mấy thùng xăng vào làm cho lửa bốc lên ngùn ngụt, khiến cho ánh mắt Hoàng Nam nhìn cô ngày càng trở nên bất thường.
Khánh Dương hơi sợ ánh mắt này của Hoàng Nam, nó làm cô ngại đến mức không dám nhìn thẳng nữa.
Cô vội vàng cầm ly cocktail lên uống liên tục hai ngụm lớn để che giấu đi sự bối rối của mình.
Cảm giác cay nồng và đắng chát của một loại rượu mạnh đột ngột tràn vào khiến Khánh Dương hoảng hốt, cay đến mức chảy nước mắt, cô phải rất cố gắng để không bị sặc.
Tại sao cô lại quên mất đây là cocktail chứ, vẫn có rượu trong đó mà.
Bình thường uống từ từ vài ngụm nhỏ để thưởng thức thì không sao, nhưng khi uống liên tục hai ngụm lớn trong trạng thái không phòng bị thì thật là khủng khiếp.
“Không sao chứ? Cay lắm không?”
Hoàng Nam thấy Khánh Dương cầm ly cocktail mà uống ừng ực như nước lọc thì đã có cảm giác không lành, hắn vội vàng đưa sang cho cô một ly nước lọc rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Khánh Dương vội vàng lắc đầu, thật là mất mặt quá đi.
“Thật ra thì Dương vẫn có thể tra hỏi và mỉa mai Nam mà.”
Hoàng Nam chờ cho đến khi Khánh Dương bình thường trở lại thì mới nói ra suy nghĩ của mình, đáp lại hắn là một đôi mắt vẫn chứa đầy sự hoang mang và khó hiểu, tựa như hắn vừa nói ra một điều gì đó vô cùng kỳ lạ vậy.
“Sao mà được? Dương cũng đâu là gì của Nam.
Dương cũng không vô lý đến mức kiểm soát cả đời tư của bạn bè khác giới của mình.”
Khánh Dương nói, cô mới không phải là mấy đứa nhảm nhí như trên phim đâu, còn không là gì của người ta mà đi ghen bậy ghen bạ.
“Vậy thì đừng là bạn bè nữa là được.
Chúng ta đừng diễn nữa, làm thật đi.”
Hoàng Nam nói, hắn nhìn Khánh Dương bằng một ánh mắt nghiêm túc đến lạ thường.
Một phút giây nào đó, cô có cảm giác mình đã nhìn nhầm, Hoàng Nam chưa từng khiến cô cảm thấy trịnh trọng như vậy.
Sẽ không vì đang say mà nói bừa đó chứ.
“Nam say rồi.”
“Nam không say.
Không tin thì Dương thử đi thì biết.”
Khánh Dương đã quá rành mấy vụ thử này thử kia của Hoàng Nam rồi, chắc chắn là những hành động không trong sáng.
“Không say đi nữa thì trò đùa này không thú vị chút nào.”
“Nam đã bao giờ nói đùa những chuyện như thế này với Dương chưa?”
Hoàng Nam quả thật không say, hắn vô cùng tỉnh táo.
Thậm chí Khánh Dương còn cảm thấy hắn có chút tức giận khi cô không tin tưởng mình.
Khánh Dương ngẫm lại một chút, đúng là Hoàng Nam chưa từng nói đùa những chuyện này, hoặc nói đúng hơn là hắn chưa từng xác nhận là hắn đùa, chỉ có cô là không tiếp tục những chủ đề đầy ẩn ý của hắn mà thôi.
Là cô tự nghĩ đó là những lời không nghiêm túc mà tự động bỏ qua chứ không phải là do hắn muốn đùa giỡn.
“Nè, Nam là bad boy nổi tiếng trong lời đồn của mọi người đó.
Bỗng dưng lại muốn một mối quan hệ nghiêm túc, nói ra thì hơi khó tin đó.”
“Nhưng Nam cũng chưa từng nói là không muốn nghiêm túc với Dương mà.”
Hoàng Nam cảm thấy có chút khổ sở.
Nếu hắn biết có một ngày cái danh tiếng tồi tệ này sẽ cản trở hắn trên con đường theo đuổi Khánh Dương thì hắn sẽ tìm mọi cách để bảo vệ cho thanh danh của mình, không tẩy trắng được thì ít nhất cũng không để bết bát đến mức như hiện tại.
“Chúng ta như thế này chẳng phải rất tốt sao? Nam có được sự tự do, không sợ sau này nghiêm túc rồi Dương sẽ kiểm soát Nam rồi ép Nam phải công khai với tất cả mọi người rằng chúng ta đang yêu nhau hả?”
“Nếu như Nam nói là Nam tình nguyện được Dương kiểm soát thì thế nào? Còn chuyện công khai, ngay bây giờ Nam sẽ công khai chuyện của chúng ta cho mọi người biết."
Khánh Dương cảm thấy Hoàng Nam có vẻ bị kích động, dù cô không hiểu lý do là gì.
Hắn vừa nói xong liền lấy điện thoại ra rồi chọn một trong những tấm hình bọn họ từng chụp chung chuẩn bị đăng lên Facebook.
Khánh Dương nhìn thấy không khỏi hoảng hốt, cô tin lời hắn nói rồi.
Khánh Dương thấy Hoàng Nam sẽ đăng hình của bọn họ lên mạng thật liền giật lấy điện thoại của hắn.
Cô chỉ là nói vậy thôi, không ngờ hắn lại làm thật cho cô xem.
“Dương tin rồi, đừng làm bậy.
Đồ dở hơi, được tự do không muốn, tự nhiên muốn bị đeo gông vào cổ là sao, hửm?”
“Nam đã nói là Nam tình nguyện mà.”
Tuy rằng Khánh Dương đã tin rằng Hoàng Nam nói những lời này không phải là do say xỉn hay thần trí không rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, cô cần thêm thời gian suy nghĩ.
“Để Dương suy nghĩ thêm đi.
Trong thời gian đó, nếu Nam tỉnh táo rồi mà muốn rút lại lời vừa nói cũng không sao đâu.”
Hoàng Nam cảm thấy trong lòng hắn có một ngọn lửa tức giận dần dần nhen nhóm, hắn không đáng tin như vậy sao.
Thế nhưng Hoàng Nam cũng không muốn thể hiện sự tức giận này ra cho Khánh Dương xem, để cho cô có những suy nghĩ này về mình thì hắn cũng không hoàn toàn vô tội.
“Nam chưa bao giờ rút lại những gì mình từng nói.
Chẳng lẽ Dương không có tình cảm với Nam, dù chỉ là một chút sao?”
“Có hay không thì Nam tự cảm nhận được mà đúng không? Thậm chí Nam còn biết rất rõ nữa là đằng khác.
Nhưng chuyện nghiêm túc thì Dương phải suy nghĩ thêm.”
Hoàng Nam cũng hiểu rằng việc mình muốn nghiêm túc với Khánh Dương có phần đột ngột.
Trước đây cô không phản đối tình trạng mối quan hệ mập mờ của bọn họ là do cô cảm thấy hài lòng, vì vậy bây giờ nếu như nâng cấp lên một phần thì cũng cần thêm thời gian để cân nhắc và chấp nhận.
Hắn cũng không muốn Khánh Dương đồng ý hắn trong trạng thái chưa suy nghĩ rõ ràng mà chỉ nói bừa một tiếng trong trạng thái xúc động.
Thà rằng hắn để cô cẩn thận suy nghĩ qua rồi mới đồng ý, như vậy thì mới đáng trân trọng.
“Nam sẽ chờ.
Nhưng đừng để Nam chờ lâu quá.”
Khánh Dương nghe vậy liền liếc mắt nhìn hắn, cái người này đúng là được voi đòi tiên.
“Lâu thì thế nào? Đi tìm người khác hả?”
“Làm gì có ai.
Dương nhìn đi, kể từ ngày quen biết Dương đến giờ xung quanh Nam có ai khác ngoài Dương không? Nếu như lâu quá thì Nam phải thay đổi kế hoạch, tấn công mạnh mẽ hơn để cho ai đó phải buông kiếm đầu hàng thôi.”
Không hiểu nghe xong những lời này Khánh Dương cảm thấy mặt mình hơi nóng.
“Mười ngày, sau mười ngày sẽ cho Nam câu trả lời.”
“Được.
Nam chờ đến ngày đó.”.