Phần 1: Đấu Mộc
Chương 4
Hắn vốn không sợ lạnh, dù sao dưới hình hài con người kia là một yêu quái tên Đấu Mộc.
Đấu Mộc, một cái tên bình thường không có gì lạ, thế nhưng lại khác một trời một vực với thiên tính của họ.
"Biển sâu có yêu, tên Đấu Mộc, đầu hổ thân rồng, mọc một sừng trên trán, mắt lam răng nhọn móng như lưỡi đao, da thịt dày như gỗ, thân có vòng gỗ. Tính tình hiếu chiến, rất hung mãnh, ăn giao long, cách xa trăm dặm cũng có thể ngửi được mùi, giao không dám tới gần. Lên đất liền có thể hóa vạn vật, xuống nước thì hiện nguyên hình. Sau khi chết biến thành một tấc gỗ vuông, đeo lên thuyền có thể tránh được quái biển, bảo vệ bình an."
Hắn từng thấy những miêu tả về tộc của hắn trong vài quyển sách cổ ghi chép về yêu quái, nói cũng đúng tám chín phần mười.
Chỉ là mỗi lần huynh trưởng nhìn thấy sách ghi chép về họ, lúc tâm trạng tốt thì chỉ xé cái trang kia, khi tâm trạng không tốt thì đốt cả quyển sách, tâm trạng cực kỳ không tốt thì đánh luôn chủ nhân của quyển sách.
Lúc đó hắn không hiểu, mới hỏi huynh trưởng vì sao phải như thế, chỉ là một quyển sách lưu truyền chốn nhân gian mà mọi người xem cho vui thôi mà.
Huynh trưởng cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: Có ghi chép thì không có tự do.
Nhiều năm sau hắn mới biết trên đời có một thứ, tên là Bách Yêu Phổ, trên đó có ghi chép về trăm vạn loại yêu vật, danh mục, lai lịch, tính tình, đều viết ở trong đó, nói là bách yêu thế nhưng gần như thu thập tất cả yêu vật trong trời đất. Nghe đồn thứ này đồng sinh với tam giới, sâu xa thần bí, người biết hết toàn bộ rất ít, nhiều năm như thế nhưng thứ lưu truyền xuống chỉ có "dị năng trời sinh" của nó... tất cả yêu vật được ghi chép trong đó, bất kể lớn nhỏ thiện ác, một khi bị xóa bỏ khỏi cuốn phổ thì trong đời hiện thế cả tộc đó đều không còn tung tích, tan thành mây khói, vĩnh viễn không thể trở lại! Cho nên, hiện giờ cũng không có bao nhiêu yêu quái để ý đến lai lịch của Bách Yêu Phổ, chúng nó chỉ sợ hơi sơ suất, nhờ phúc của thứ giết yêu không thấy máu này mà chết sạch sẽ, ngay cả dấu vết lúc còn sống cũng không lưu lại được. Nhưng nói đến cũng thật buồn cười, trong lòng chúng yêu mặc dù có sợ hãi oán hận, nhưng lại không thể không trông mong Bách Yêu Phổ này được an toàn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ nói rằng nó bình an, bản thân mới có thể bình an, phần mâu thuẫn này cũng thật sự giày vò.
Vật này lại là ác mộng của rất nhiều yêu quái không nói, nếu có thể khống chế nó để dùng cho mình thì đồng nghĩa với việc nắm lấy huyết mạch của yêu vật thiên hạ, có vật như vậy trong tay, thật không dám tưởng tượng có thể tạo ra một hồi đại kiếp thế nào... Truyền thuyết nói rằng trong thời cổ đại, cũng từng có một trận náo loạn vì muốn tranh đoạt Bách Yêu Phổ, nhưng cuối cùng cũng được bình ổn xuống, sau đó thứ đồ chơi nóng bỏng tay này đã bị phong tàng trong lãnh thổ Đào Đô, từ đó về sau thiên địa không còn vì nó mà sóng to gió lớn nữa.
Tính mạng của chính mình lại bị khống chế ở trong đó, hèn gì huynh trưởng cứ trút hết tức giận vào những cổ tịch vô tội kia, bởi vì không thể trút giận lên Bách Yêu Phổ, trong lòng còn phải coi nó là tổ tông mà cung phụng. Tuy rằng hắn cũng cảm thấy loại cảm giác giống bị người ta bóp cổ vô hình thế này không thoải mái lắm, nhưng chuyện đã đến nước này, chi bằng đừng nghĩ tới thì càng tốt hơn, huống hồ Bách Yêu Phổ bị trấn thủ trong Đào Đô nhiều năm như vậy vẫn không có sơ hở gì, chỉ cần không rơi vào trong tay người xấu thì cuộc sống của mọi người vẫn an toàn. Lại nữa, lấy kinh nghiệm thực sự của tộc Đấu Mộc mà nói, Bách Yêu Phổ nhìn thì như hung hiểm, nhưng chưa bao giờ thực sự làm bọn họ khổ sợ. Thế nhưng, chư thần ở Thiên giới lại tiêu diệt hơn phân nửa đồng tộc của bọn họ.
Hắn chưa từng trải qua trận đại chiến kia, nhưng huynh trưởng từng kể với hắn rất nhiều lần trong vô số đêm dài khó ngủ. Tổ tiên Đấu Mộc đời đời sống trong biển, hung mãnh cường tráng, lấy giao long làm thức ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng ăn những loại thịt khác để bớt cơn thèm, ví dụ như thịt cá, cá voi, thịt hải quái khác.... và những con người không may rơi xuống biển. Nhưng ai ngờ sau khi nếm qua tư vị thịt người, bọn họ lại cảm thấy thịt người ngon hơn thịt giao nhiều, do vậy họ không còn thỏa mãn với việc chờ đợi nhân loại rơi xuống nước nữa, mà chủ động xuất kích luôn, chẳng những tập kích thuyền bè đi qua mà còn tham lam muốn lên bờ cướp người, thời gian đó gây loạn đến gió tanh mưa máu không cách nào vãn hồi. Nhân gian gặp phải kiếp nạn này, thiên giới tức giận, phái Lôi Thần đến tiêu diệt Đấu Mộc, sau một hồi đại chiến, tộc Đấu Mộc tổn thất hơn phân nửa, mặt biển mênh mông, máu đỏ vạn dặm, vốn tưởng rằng không cần mượn đến sức mạnh của Bách Yêu Phổ, thì tộc Đấu Mộc cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này, nhưng không ngờ Lôi Thần không đuổi cùng giết tận bọn họ, mà vẫn để lại mạng cho những ai chưa từng ăn thịt người, trẻ nhỏ và nữ Đấu Mộc đang mang thai, sau đó ban xuống thần lệnh, nói rằng bọn họ sau này không được gây họa ở nhân gian, từ nay về sau thu lại tâm tính, an phận thủ thường, nếu không, một tên trái lệnh, tiêu diệt toàn tộc, không thể khoan dung.
Lúc đó hắn còn ở trong bụng mẫu thân, huynh trưởng cũng còn nhỏ tuổi.
Trong trí nhớ của hắn, lời răn dạy được nghe nhiều nhất chính là rời xa nhân giới, cũng không thể có bất kỳ dây dưa nào cùng nhân loại, bằng không người chịu thiệt ắt là bọn họ.
Cho nên chuyện phản nghịch nhất hắn từng làm, đơn giản là lặng lẽ tới gần bờ biển vào ban đêm, ở dưới nước nhìn về phía nhân giới đèn đuốc rực rỡ, hắn chưa từng chán ghét nơi đó, thậm chí khi đám đồng tộc lớn tuổi nghiến răng nghiến lợi tố cáo năm đó thiên giới xuống tay quá nặng với bọn họ, hắn cũng cảm thấy bọn họ nói như thế không hoàn toàn đúng, rõ ràng là bọn họ xông tới chỗ người ta ăn thịt người ta trước... Có đôi khi, huynh trưởng cũng sẽ đi theo hắn đứng từ xa nhìn về phía nhân giới, nhưng ánh mắt huynh trưởng lại rất khác, bình tĩnh và khát vọng giống như gặp phải con mồi ở trong biển vậy. Hơn nữa hắn còn biết, huynh trưởng đã từng vụng trộm đến nhân giới.
Thời gian dần trôi, hắn từ một Đấu Mộc nhỏ tuổi lớn lên thành "bá chủ của biển", thân hình lớn gấp mấy lần hắn cũng không quá để ý, thế nhưng, cuộc sống của hắn lại càng thêm khổ sở. Cuộc sống an ổn dần dần biến mất, bọn họ di chuyển càng ngày càng thường xuyên, không ít Đấu Mộc lớn tuổi cũng lần lượt chết đi, thực sự là còn chưa sống đến một nửa tuổi thọ.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ là việc tìm kiếm thức ăn thực sự rất gian nan.
Nói đến lại thấy thổn thức, nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải do bản lĩnh của bọn họ yếu, mà trong vô số lần giao thủ, loài giao long càng lúc càng trở nên xảo quyệt, bây giờ đã có thể ngửi được mùi của bọn họ ở khoảng cách rất xa, căn bản không cho bọn họ cơ hội tới gần thì đã chạy mất dạng. Cho nên bọn họ không thể không hao tốn thật nhiều sức lực, tìm kiếm tung tích của chúng ở trong hải vực khổng lồ, nếu vận khí tốt có thể tìm được một sào huyệt, rồi ăn no được một lúc, thế nhưng phần lớn thời gian vẫn phải chịu đói bụng. Tuy rằng cá hoặc động vật biển khác là nguồn cung cấp vô hạn, nhưng không có năng lượng từ thịt giao, tuổi thọ của Đấu Mộc vẫn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đều nói vạn vật trên thế gian đều có hạn, Đấu Mộc sinh ra đã mạnh mẽ bá đạo trong biển, không cần lo lắng trở thành thức ăn của kẻ khác, thế nhưng lại phải chấp nhận sự khống chế nhìn như không có sức trả đòn như vậy, chỉ có thể ăn được thịt giao, thiên đạo tạo hóa quả nhiên khó dò. Lại nói tuy thịt người không hữu dụng được như thịt giao, thế nhưng tốt xấu gì cũng còn hơn thịt cá, nhưng mà ai dám ăn? Lôi Thần chưa bao giờ nói đùa.
Người bên ngoài nghe thấy có lẽ cảm thấy rất buồn cười, nhưng sự thật chính là như thế, bá chủ của biển bởi vì ăn không đủ no mà phải đi đến bước đường nguy hiểm nhất gian nan nhất, đồng tộc bên cạnh họ càng ngày càng ít, cho đến một ngày, mẫu thân cũng nhắm mắt xuôi tay. Đám Đấu Mộc trẻ tuổi còn lại, cũng di tản đi khắp nơi, nói rằng sống cùng một chỗ cũng vô dụng, chi bằng nhân lúc tuổi trẻ còn có sức, đi nơi khác kiếm sống, mỗi người tự cầu bình an thôi.
Ngày hôm đó, hai anh em họ ở trong vùng biển trống rỗng, ngẩn người nhìn cá tôm thỉnh thoảng đi qua suốt một ngày.
Sáng sớm hôm sau, huynh trưởng nổi lên mặt biển, nói một câu: "Đi nhân giới."
Hắn đương nhiên cũng đi theo, trong lòng còn có hơi khấp khởi.
Muốn sinh tồn thì phải hiểu biến hóa. Mục đích ban đầu của huynh trưởng đương nhiên không phải là đi trộm thịt người ăn, huynh ấy nói nhân giới mặc dù không rộng lớn bằng hải vực, nhưng có bảo vật mà trong hải vực không có, mục đích của hắn là muốn tìm một thứ pháp bảo hoặc là phương thuốc có thể che dấu khí tức của Đấu Mộc.
Đáng tiếc hai huynh đệ du ngoạn mấy năm ở nhân giới cũng chưa từng được như ý nguyện.
Nhưng, trời không tuyệt đường người, yêu quái hóa hình thành con người cũng ké được chút ánh sáng từ câu nói này, ngay khi họ đang cảm thấy nản lòng thì ngẫu nhiên có một việc xảy đến vô tình làm thay đổi tương lai của họ.
Lúc đó bọn họ đang lưu lạc ở một tòa thành nhỏ ven biển Yên Châu, danh tiếng nơi này tuy không lớn bằng Dương Châu, Tuyền Châu, nơi đây là nơi bắt buộc đi qua của những "Khách cản hải", bình thường mà nói thì thương nhân đi biển cũng không phải là chuyện đặc biệt gì, nhưng không phải tất cả những người ra biển làm ăn đều được gọi là "Khách cản hải", chỉ có những người xuất phát từ Yên Châu, một đường đi về phía bắc, xuyên qua một vùng biển tên là Khô Lâu Đầu, làm ăn với bí quốc ở trong biển thì mới có được danh hiệu này. Khách cản hải xưa nay làm việc khiêm tốn, không lui tới với người ngoài nghề, chỉ theo quy củ của mình sắp xếp hết thảy, rất có cảm giác thần bí. "Bí quốc" mà Khách cản hải đến rốt cuộc là nơi nào, người bên ngoài không thể nào biết được, chỉ biết nơi đó có một nơi có công việc làm ăn tốt, người có thể an toàn trở về từ bí quốc, hàng hóa mang về cũng là kỳ trân dị bảo không phổ biến trên thị trường.
Có thể có quan hệ với Khách cản hải, là bởi vì hai huynh đệ bọn họ lén lút lên một chiếc thuyền thương gia đang định xuất phát từ cảng Yên Châu, mới đầu bọn họ nghe nói chủ nhân của thương thuyền kia thường bán các loại kỳ dược hiếm thấy, vốn định kiếm thử xem có thứ mình muốn trong đó hay không, ai ngờ còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng chủ nhân của thuyền kia thì thuyền kia đã xảy ra chuyện...
Khi đi đến Khô Lâu Đầu, mấy con ác giao nhân lúc trời tối tập kích thương thuyền, mắt thấy sắp bị lật thuyền, mọi người trên thuyền đều cho rằng lúc này khó thoát khỏi miệng ác giao, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt hai thanh niên lạ mặt đột nhiên nhảy xuống nước, một lát sau, nhìn thấy trong nước biển tỏa ra không ngừng chợt nổi lên một màu đỏ thẫm, tung tích của những ác giao đáng sợ kia hoàn toàn không còn nữa. Mọi người đang kinh hồn bạt vía chưa kịp định thần thì đã thấy hai con quái thú đầu hổ thân rồng lao từ trong biển ra, song song rơi xuống boong tàu, trong miệng một con trong đó còn lộ ra một đoạn đuôi giao còn chưa kịp nuốt vào... Mọi người hoảng hốt, trong lúc bối rối đều quỳ xuống dập đầu, trong miệng hô to Hải Thần gia gia tha mạng.
Một trong hai con quái thú nuốt đuôi giao xuống, ợ một cái nói: "Trên thuyền có lò than không?"
"Quái thú biết nói chuyện sao?!" Mọi người lại vừa lo vừa sợ, chủ nhân thương thuyền là một Cản hải khách họ Sở vội vàng gật đầu: "Có có có!"
"Lấy ra đây cho hai huynh đệ ta hong khô đi." Quái thú lại nói.
Mọi người nào dám chậm trễ, vội vàng dọn một lò than lớn nhỏ ra để họ sưởi ấm.
Một lát sau, quái thú dần dần hóa thành hư ảnh ngồi trước lò than, thì ra là hai thanh niên nhảy xuống nước lúc trước.
Mọi người ngồi ở đây đều khiếp sợ, ông chủ Sở kiến thức rộng rãi cũng không ngoại lệ, cũng may hắn là một Khách cản hải hiểu nhiều biết rộng lại từng trải qua nhiều sóng gió, hiểu rõ đại thiên thế giới này không có chuyện kỳ lạ gì là không có, lúc này mới không quá mức thất thố, vả lại dù cho hai người trước mắt rốt cuộc là thứ gì thì nếu bọn họ muốn ra tay, chỉ sợ toàn bộ người trên thuyền đã sớm táng thân nơi biển rộng này rồi, lại nhìn hai người chỉ muốn ngồi trước lò than sưởi ấm, vẻ mặt bình thường, cũng không có ác ý gì, ông chủ Sở lúc này mới mạnh dạn tiến lên một bước: "Hai vị...... Thần tiên, có thể nói cho ta lai lịch của các ngài không? Đại ân cứu mạng, tiểu nhân
nhất định sẽ đền đáp!"
Hắn và huynh trưởng liếc nhau một cái, không ngờ đời này còn được sùng bái như thần tiên, hắn thấy buồn cười, nhưng loại cảm giác được ngưỡng mộ trước nay chưa từng có này... cũng không tệ lắm. Sau đó, không tốn chút sức lực nào, ông chủ Sở đại nạn không chết lòng hoài cảm ơn lập tức kể lại tất cả chuyện của mình, bao gồm cả thân phận "Khách cản hải" cho hai người. Mà họ thì không hề có ý định kể thân phận thực sự của mình cho đám nhân loại này, nhưng nếu họ cho rằng mình gặp được hải thần gia gia, vậy thì cứ thoải mái làm một hải thân gia gia thôi.
Hỏi thăm một hồi, ngoại trừ biết trên đời này có một nghề tên là khách cản hải ra thì còn biết trong biển Khô Lâu Đầu còn có một nước tên là Bí quốc, và biển Khô Lâu Đầu này xưa nay có không ít ác giao làm loạn, số lượng cũng không hề ít. Chỉ vì Khô Lâu Đầu là con đường bắt buộc phải đi qua mới đến được Bí quốc, các thuyền buôn muốn được qua lại bình an, nhiều năm qua đều ném trâu dê, gà vịt sống xuống đây. Lúc trước thì còn có hiệu quả, có được những vật sống này, đám ác giao đã không còn gây sóng gió nữa, nhưng mấy năm gần đây chúng nó không còn thỏa mãn với chút "cung phụng" này nữa, cứ luôn tìm cách tập kích, rất nhiều thương thuyền không thể không gia cố thân thuyền, có người còn phải thuê một ít cao nhân giỏi đối phó lại với yêu ma ác vật đi theo thuyền, nhưng mặc dù làm đủ công phu như thế nhưng mười chiếc thuyền rời đi cũng chỉ có sáu bảy chiếc có thể an toàn quay lại, cho nên mấy năm nay vì công việc làm ăn mà bị táng thân mấy mạng trong miệng ác giao không phải là con số ít.
"Biết rằng mất mạng cũng muốn ra biển, kiếm được rất nhiều ư?" Huynh trưởng nhìn họ.
Ông chủ Sở bất đắc dĩ nói: "Trong nhà đời đời đều làm Khách cản hải, thứ nhất không thể làm trái tổ nghiệp, thứ hai là thế đạo gian nan, ngoại trừ làm việc này ra thì không có cách nào khác để làm ăn, già trẻ trong nhà cũng phải ăn cơm, thật sự không dám lười biếng."
Huynh trưởng mỉm cười: "Mạng còn không giữ được thì lấy cái gì mà kế thừa tổ nghiệp?"
Ông chủ Sở cười khổ, không trả lời.
Lúc này, trong đám thuyền viên có một hậu sinh trẻ tuổi sợ đến mặt trắng bệch không nhịn được mở miệng nói: "Không giấu Hải Thần gia gia, vốn là có một cách chắn chắn tuyệt đối..."
"Ồ?" Huynh trưởng tò mò: "Nói nghe thử xem."
Hậu sinh nhìn qua ông chủ Sở một cái, do dự một lát mới nói: "Gà vịt không có hiệu quả, nhưng người thì có hiệu quả." Hai huynh đệ sửng sốt, đương nhiên là hiểu được ý trong lời này.
Nếu đã thích thịt người thì xem ra là loài ác độc tham lam nhất các loại giao rồi, đối với Đấu Mộc mà nói, giao càng hung ác thì thịt ăn càng ngon, khó trách mấy con vừa mới ăn lại ngon như thế, mặc dù lúc này đã no bụng, thế nhưng khi hồi tưởng lại tư vị kia.
Hắn và huynh trưởng gần như lại muốn ch ảy nước miếng. Hắn vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, không thể để mất mặt trước mặt đám người này, dù sao bọn họ bây giờ đang là Hải Thần gia gia mà.
"Ném người sống xuống nước..." Ông chủ Sở từ kẽ rít từ kẽ răng, lông mày gần như muốn xoắn lại với nhau: "Sao có thể ném người sống xuống biển được chứ! Đó là việc làm của con người sao?"
Mọi người không nói lời nào, một lúc lâu sau mới có một giọng nói lí nhí vang lên: "Chúng ta cũng là người sống...."
Ông chủ Sở hít sâu một hơi, nhìn về phía mọi người: "Trước khi lên thuyền, chúng ta đã tự nguyện ký vào giấy sinh tử, sau khi xuống thuyền, thù lao ta đưa cho mọi người chưa bao giờ thiếu, ta đã sớm nói nghề này của chúng ta là dùng mạng để kiếm tiền, có thể chấp nhận thì ở lại." Hắn dừng một chút, nhìn thẳng đám người: "Người bên ngoài làm cái gì ta mặc kệ, nhưng ta không chịu làm như thế. Dùng mạng kiếm tiền, là dùng mạng của chúng ta, không phải của người khác."
Ngữ khí của hắn không nặng, nhưng từng chữ nói ra lại khiến mọi người á khẩu không nói nên lời.
Huynh trưởng không lên tiếng, chỉ giống như người ngoài nhìn bọn họ.
Mà hắn thì cảm thấy, nếu người như ông chủ Sở đây mà bị ăn sống nuốt tươi thì thật sự đáng tiếc... May thay, có họ ở đây.
Bầu không khí trên thuyền trở nên rất nặng nề, gió biển thổi vù vù tới mang theo mùi tanh mặn tôi.
Lúc này, huynh trưởng đột nhiên bật cười, đứng lên nhìn mọi người: "Không muốn ném người sống vậy thì ném chúng ta đi."
"Hả?!"
Ông chủ Sở kinh hãi đến lắp bắp, những người khác cũng đều bốn mắt nhìn nhau.
"Chúng ta không hỏi thăm chuyện làm ăn của các ngươi, các ngươi cũng đừng quan tâm thân phận của chúng ta, nếu có thể làm được như vậy thì chúng ta có thể làm một cuộc làm ăn." Huynh trưởng nhìn ông chủ Sở.
"Làm ăn?"
Vẻ mặt ông chủ Sở từ kinh ngạc đến vui mừng: "Hai nhân vật như ngài, vừa là ân nhân cứu mạng của chúng ta, có cái gì chỉ cần dặn dò, phàm là điều là tiểu nhân có thể giúp được thì nhất định sẽ đi làm, chúng ta nào dám bàn chuyện làm ăn với hai vị!"
"Ngươi là người làm ăn, chúng ta đương nhiên cũng phải làm ăn." Huynh trưởng bật cười vỗ vỗ vai hắn: "Sau này các ngươi ra biển, thuê chúng ta làm thuyền viên là được, chúng ta cam đoan an toàn hộ tống các ngươi xuyên qua biển Khô Lâu Đầu. Về phần thù lao, cho chúng ta một chiếc thuyền có thể ra biển là được, chỉ là chưa cần gấp, khi nào có thì hãy trả cho chúng ta là được."
"Chỉ cần một chiếc thuyền, hai vị bằng lòng bảo vệ chúng ta bình an?" Ông chủ Sở không thể tin được là mình lại gặp được chuyện tốt như vậy.
"Đúng." Huynh trưởng gật đầu.
Hắn nhìn huynh trưởng, không biết tính toán của đối phương, vô duyên vô cớ lấy một chiếc thuyền làm gì? Đại đa số thời gian không phải họ đều ở trong biển sao.
Ông chủ Sở mừng rỡ muốn nhảy dựng lên, vấn đề nan giải lớn nhất quấy nhiễu hắn mấy năm nay lại có thể dùng phương thức dễ dàng như thế để giải quyết, quả thực giống như nằm mơ vậy, một chiếc thuyền tuy rằng tốn kém, nhưng có thể đổi lấy mạng người khác: "Được được! Một lời đã định! Chuyện này là chuyện có lợi lớn nhất trong tất cả các mối làm ăn trước đây."
"Một lời đã định!" Trong mắt huynh trưởng cũng không giấu nổi sự vui mừng, sau đó nhìn hắn thấp giọng nói: "Chúng ta không cần tìm linh dược gì nữa rồi."
Hắn sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý của huynh trưởng.
Quả thật không cần khổ sở truy tìm bảo vật linh dược che dấu khí tức nữa, thiên ý quả nhiên khó lường, năm đó tộc Đấu Mộc vì nhân loại mà bị trừng phạt nặng nề, bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm, lại dựa vào nhân loại mới có thể chuyển biến... Nếu không lên thuyền của ông chủ Sở, bọn họ chỉ e mãi mãi không thể biết, chỉ cần ở cùng nhân loại trên một chiếc thuyền, thì loài giao sẽ không thể phát giác được sự tồn tại của bọn họ, mà mùi của nhân loại chẳng những có thể giúp bọn họ che dấu thân phận, mà còn là thứ "mồi nhử" hấp dẫn loài giao tốt nhất, đúng là một mũi tên bắn hai đích.
Từ đó về sau, bọn họ ở giúp đỡ gần ba năm trên thuyền ông chủ Sở, ông chủ Sở người thuyền bình an, làm ăn thuận buồm xuôi gió, cũng tuân theo ước định, tuyệt đối không nhắc tới hai huynh đệ hắn với bên ngoài nửa phần, mặc dù thường có đồng nghiệp nghi ngờ vì sao thuyền của hắn có thể bình an trở về nhưng hắn cũng chỉ nói là nhờ thắp hương bái Phật nên mới được che chở, các thuyền viên bên dưới cũng cảm niệm ân cứu mạng của hai huynh đệ, mặc cho người khác hỏi thăm như thế nào cũng không tiết lộ nửa phần. Về phần hai huynh đệ bọn họ, mỗi lần đi cũng chỉ hộ tống bọn họ đi qua biển Khô Lâu Đầu, tuyệt đối không đi thêm một bước, ba năm qua hai bên hợp tác vui vẻ, mỗi người đều có sở trường, ông chủ Sở kiếm được đầy bát, bọn họ thì có đồ ăn thỏa mãn. Biển Khô Lâu Đầu này là cơn ác mộng của người đi biển, thế nhưng lại là phúc địa của hai huynh đệ bọn họ, nơi này không chỉ có ác giao chiếm cứ, mà là cả một sào huyệt của loài giao.
Chỉ là Khô Lâu Đầu cũng không phải mãi mãi không an ổn, ác giao tuy ác, khứu giác cũng tốt, nhưng dù sao thì linh trí chưa mở, tính tình tham lam lại ngu xuẩn, ăn ba năm thiệt thòi cũng không ý thức được là thiên địch của chúng nó lại lấy nhân loại làm mồi nhử, như vậy, cũng khó tránh khỏi bị ăn sạch sẽ, thuyền buôn qua lại dần dần phát hiện mặc dù không cần ném vật sống vào Khô Lâu Đầu cũng có thể bình an đi qua, hai huynh đệ bọn họ cũng chính thức từ biệt ông chủ Sở, lấy đi thù lao bọn họ, đó một chiếc thuyền có thể chứa được mười mấy hai mươi người.
Có thuyền, lại có người, hải vực rộng lớn, không lo không tìm được bảo địa phong thủy tiếp theo. Lúc chia tay, huynh trưởng đưa cho ông chủ Sở một khối gỗ đen ba tấc vuông, trên đó có hoa văn tựa như vòng gỗ, có mùi hương kỳ lạ tỏa ra, hắn bảo ông chủ Sở khảm khối gỗ này lên thân thuyền, nói chỉ cần trên thuyền có khối gỗ này thì dù cho bọn họ có đi qua vùng biển hung hiểm như thế nào, đều có thể bình an vượt qua.
Ông chủ Sở vốn còn đang lo lắng bọn họ sau khi đi sẽ không có người hộ tống, sau lại có được một khối bảo bối như vậy, không khỏi cảm kích đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất dập đầu, nói dù cho họ có lai lịch gì thì trong mắt lão Sở hắn, hai huynh đệ bọn họ chính là nhân vật thần tiên hơn cả thần tiên, còn nói bọn họ lúc rảnh rỗi nhất định phải quay về Yên Châu, bọn họ mãi mãi là thượng khách của lão Sở hắn.
Một đoạn duyên phận, xem như kết thúc viên mãn.
Có một đoạn kỳ ngộ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy, thì ra không phải tất cả cấm kỵ đều tồi tệ, nhân giới đối với hắn không phải là một nơi chỉ có thể nhìn từ mà xa không thể đặt chân đến nữa, ở trong biển không cách nào xoay chuyển vận mệnh, có lẽ trên mặt đất thì có thể.
Huynh trưởng hẳn là đã hiểu rõ điều này sớm hơn cả hắn?
Từ đó về sau, bọn họ lại trở về hải vực, chỉ là
phần lớn thời gian từ dưới biển đều chuyển hết lên thuyền, hơn nữa cách một đoạn thời gian, lại thuê một nhóm thuyền viên nhân loại, lấy danh nghĩa thương nhân đi về phía các thành trì ven biển, việc gì cũng làm thế nhưng việc làm thuận tay nhất, vẫn là công việc bảo tiêu. Có bọn họ, những chiếc thuyền chở đầy hàng hóa quý giá của chủ nhân cho dù đi đến nhiều nơi hung hiểm, gặp cướp biển hay là ác giao yêu vật, cũng đều không cần lo lắng có bất kỳ tổn hại nào. Huynh đệ họ Đấu dần dần nổi danh trong thương khách hàng hải, thường có người mộ danh tiếng của họ mà đến, chỉ là thuyền của bọn họ luôn hành tung bất định, mà hai huynh đệ này lại khác với những người làm ăn bình thường, nhân công việc làm ăn dựa vào tâm trạng, cũng không thèm để ý thù lao, tính tình có hơi cổ quái.
Vốn dĩ, bây giờ không giống ngày xưa, thức ăn không còn thiếu hụt nữa, bọn họ theo quy tắc của mình đi "câu" thịt giao đủ rồi, số dư ra còn có thể mang về quê hương biển sâu cho những tộc nhân già trẻ sinh tồn khó khăn, chỉ là bọn họ chưa bao giờ tiết lộ hành vi của mình ở nhân giới với những đồng tộc khác, vốn dĩ hắn đã hỏi huynh trưởng vì sao không kể cách kiếm ăn của mình bọn họ biết, tránh cho bọn họ lại sống những ngày tháng đói bụng, huynh trưởng lại nói không được, không phải tất cả đồng tộc đều có thể gặp được kỳ ngộ như họ, mà nhân giới không phải ai ai cũng giống như ông chủ Sở, một khi biến khéo thành vụng thì tộc Đấu Mộc sợ là phải gặp tai vạ cũng không chừng, e rằng không chỉ là phải chịu đói bụng mà thôi. Hắn không rõ lắm, nhưng nếu huynh trưởng nói như vậy thì cũng tự có lý của huynh ấy, dù sao huynh ấy hiểu chuyện hơn hắn rất nhiều.
Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua, mấy năm nay bọn họ chẳng những giải quyết vấn đề thức ăn, công việc làm ăn mặc dù chỉ là làm giả bộ làm cho có, thế những cũng tích lũy được không ít tiền tài, bọn họ từ trước đến nay hào phóng, tiền kiếm được ngoại trừ chi phí cần thiết thì tất cả đều chuyển thành tiền công cho các thuyền viên, đến lúc giải tán còn có thể cho bọn họ thêm một khoản tiền thưởng lớn, cũng khó trách người đi thuyền kiếm sống ai nấy đều muốn lên thuyền của bọn họ, chỉ là bọn họ buôn bán tuy rằng tùy tiện, thế nhưng lựa chọn thuyền viên lại không hề tùy tiện chút nào.
Dù sao thì mấy người đó không chỉ là những thuyền viên không thôi.
Mà còn là "mồi nhử" quan trọng nữa mà.
*Vỹ thanh:
Sau một trận mưa lớn vào mùa hè năm nay, thuyền của bọn họ lại dừng lại ở cảng Yên Châu, cũng không phải cố ý trở về để hoài cổ, chỉ là vừa mới nhận được một đơn hàng vận chuyển đồ sứ, đích đến lại chính là Yên Châu.
Huynh trưởng nói nhóm thuyền viên này đã ở trên thuyền được một năm, đã đến lúc đổi người mới rồi, trong thành Yên Châu có rất nhiều người đi thuyền, có lẽ rất dễ chọn được người hài lòng.
Hắn gật đầu. Đây là quy tắc của họ, mỗi năm đều sẽ thay thuyền viên một lần.
Bọn họ theo thường lệ đưa tin tức chiêu mộ thuyền viên từ trong tiệm trà và bến tàu, lại đưa cho ông chủ tiệm trà một ít tiền thù lao, sau đó thì trở về chờ tin tức. Không có gì ngoài ý muốn, với điều kiện bọn họ đưa ra, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có hơn trăm người đến thuyền tự tiến cử, mà bọn họ cũng theo điều kiện của mình chọn ra được mười người, lại phát mỗi người một tấm thẻ đồng khắc chữ "Đấu", để làm chứng từ tuyển dụng chính thức, sau đó để bọn họ quay về giải quyết việc nhà, ba ngày sau mới lên thuyền xuất phát.
Thừa dịp mấy ngày nay được rảnh rỗi, bọn họ thuận đường đi đến nhà ông chủ Sở một chuyến, vốn định đến thăm vị lão bằng hữu này một chút, ai ngờ gia đinh của hắn lại nói lão gia và thiếu gia đã cùng nhau đi xa làm ăn, nửa năm rời chưa từng về nhà, bọn họ đành phải để lại lễ vật, lưu lại một tờ giấy nhắn ông chủ Sở bảo trọng sức khỏe, bọn họ bây giờ đang sống rất tốt, nếu như có cần hỗ trợ gì thì vẫn có thể tìm bọn họ. Hắn mỉm cười và nói với huynh trưởng của mình: "Lão đầu này hẳn là đã không còn đặt tiền trong mắt nữa rồi, theo lý thì số tiền kiếm được đã trên đường trở về rồi, sợ là mấy đời cũng không tiêu hết, thế mà còn chưa chịu cởi giáp về quê cho rồi."
"Có người trời sinh không thể nhàn rỗi, không liên quan đến việc kiếm được tiền hay không."
"Nếu chúng ta không cần bắt giao cũng có thể sống tốt, đệ sẽ không bao giờ xuống biển nữa, tìm một ngôi thành nhỏ thoải mái nào đó ở lại, ngày ngày uống rượu ăn thịt, trồng hoa trồng cỏ, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên ba cây sào mới dậy!"
"Đệ sinh ra ở biển lớn lên biển, là bá chủ một phương, lại muốn lên lục địa sinh hoạt, thật không có chí khí."
"Bá chủ một phương.... Từ khi sinh ra, đệ chưa bao giờ cảm thấy chúng ta "bá" gì cả... Ngay cả chuyện lấp đầy bụng đơn giản thế cũng phải thật vất vả mới có được. Nào có bá chủ nào lại gian nan như chúng ta?"
"Đó là do đệ chưa từng thấy thời hưng thịnh của chúng ta thôi."
"Huynh cũng nói là năm đó..."
Hai huynh đệ đang tán gẫu với nhau thì đột nhiên có mùi khói bốc lên, hơi sặc. Lúc này trời vừa mới tối, cách đó không xa đường phố đã đốt lên mấy đống tiền giấy và sáp thơm, người quỳ gối trước đống lửa đốt giấy, đều lẩm bẩm đủ loại lời nhắn gửi, hy vọng tổ tiên dưới cứu tuyền linh thiêng phù hộ cho hậu bối, lúc này bọn họ mới nhớ tới, theo thời gian của nhân gian, lúc này đã gần đến tết Trung Nguyên(*), là thời điểm nhân loại cúng tế tổ tiên. Lại nghĩ đến tổ tiên của mình, cùng với tình hình hiện tại của Đấu Mộc nhất tộc, hai huynh đệ bỗng dưng im lặng không nói lời nào nữa.
(*)Trung Nguyên: Rằm tháng bảy, trong Phật giáo là lễ Vu Lan báo hiếu.
Ngày mai phải xuất phát, trở lại thuyền, huynh trưởng dọn dẹp sắp xếp một hồi rồi đi ngủ, hắn xưa nay sống rất kỷ luật, cuộc sống chưa từng buông thả.
Thế nhưng hôm nay hắn không cách nào ngủ được, trong mũi luôn có mùi khói lửa tràn lên.
Nằm trên giường đến đêm khuya, hắn dứt khoát đứng lên, đứng ở mũi thuyền để hít thở không khí, xa xa thấy trên bến tàu còn có người bán giấy tiền, đèn nước, trong lòng hắn hơi rung động, bèn xuống thuyền đi tới đó, tiện tay mua mấy cây đèn giấy.
Đang định xoay người trở về thì lại đụng phải một nữ nhân, nữ nhân kia đang túm lấy lỗ tai đứa bé bên cạnh hùng hùng hổ hổ la mắng, bị hắn đụng phải đã thì càng thêm nóng nảy, hất mắt lên trời, mắng hắn người lớn như vậy rồi mà đi đường còn không chịu nhìn đường, trong mắt tràn ngập sự chán ghét, đợi mắng hắn xong lại tiếp tục mắng đứa nhỏ, chỉ đơn giản là trễ như vậy còn ở bên bờ sông chơi, không sợ bị quỷ nước trong nước bắt đi. Hắn dở khóc dở cười nhìn bóng lưng nữ nhân đang nổi giận đùng đùng kia, so với quỷ, tên có thể một ngụm cắn rơi đầu trước mặt bà không phải càng đáng sợ hơn sao?
Hắn lắc đầu, ôm đèn giấy chọn một nơi hẻo lánh gần nước, thắp sáng những chiếc đe sen giấy, học theo bộ dáng của con người đặt nó trong nước.
Cho ai ư? Cho mẫu thân...
Bà thành thành thật thật sống ở biển sâu, từng gặp được cá tôm hải quái, đá ngầm tảo, còn có ánh sáng kiều diễm thỉnh thoảng xuyên qua mặt biển, ngoài ra thì là nước biển không ngừng chảy, hoặc u ám dày đặc hoặc là nhạt nhòa mỏng manh. Bà chưa từng thấy dáng vẻ của mặt trời mọc lên từ ngọn núi, chưa từng thấy những quán trà ồn ào, chưa từng ngửi thấy mùi chân gà nướng vừa mới ra lò, bà thậm chí còn không biết dáng vẻ hoàn chỉnh của một chiếc thuyền, bởi vì lời Lôi Thần cảnh cáo, mà ngay cả mặt biển bà cũng không dám đến gần, thẳng cho đến lúc chết bà cũng vô cùng thận trọng mà chết đi.
Hắn ngồi xổm trên bờ, lặng lẽ nhìn theo chiếc thuyền giấy.
Một lúc lâu sau, có cơn gió lạnh thổi tới, đánh thức hắn từ trong suy nghĩ mông lung, đèn giấy đã đã trôi dạt ra xa, hắn đoán chừng thời gian lúc này, trong lòng tự nhủ cũng nên về đi ngủ rồi.
Đang muốn đứng dậy thì trong vùng nước sâu không thấy đáy dưới chânđột nhiên thò ra một bàn tay trắng bệch nắm lấy mắt cá chân hắn.
Cho dù là yêu quái, cũng khó mà không bị dọa sợ.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể lùi lại, đặt mông ngồi lên thềm đá, bàn tay nắm lấy chân hắn lại không chịu buông tay chút nào. Bị hắn một vùng như vậy, mái tóc đen lộn xộn rũ xuống, một cái đầu không thể phân biệt được trước sau cũng thò lên khỏi mặt biển. Lời nói của phụ nhân lúc nãy đột nhiên nổ bùng bên tai hắn... "không sợ bị quỷ nước bắt đi!" Hơn nữa lại vừa vặn là tết Trung Nguyên......
Một tầng mồ hôi lạnh từ chảy ra từ trán, chưa kịp suy nghĩ gì thì cái bản tính "bá chủ một phương" trong người hắn cuối cùng cũng thể hiện ra, hắn đá mạnh một cái vào cái đầu kia.
"Ôi chao!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay nắm lấy chân hắn cũng thuận thế buông ra.
Sao thế, quỷ ở nhân giới cũng biết hét "ôi chao" sao?! Hắn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng......