Phần 8: Miêu Quỳ
Chương 32
Sau một đống tảng đá màu đen, nàng rụt người che miệng lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Bình sinh nàng từng soi rất nhiều tấm gương, thế nhưng hôm nay mới biết thế giới trong gương lại rộng lớn và kh ủng bố như vậy.
Đề thi rất đơn giản là thật, từ trong gương đi vào, lại tìm được lối ra, sợi chỉ đỏ được vẽ ra để đại biểu cho thời gian, chỉ cần trước khi nó biến mất đi ra, đã không còn là tiểu yêu quái không quan trọng giữa núi rừng, mà là thành viên có một chỗ ở Côn Luân. Đó là Côn Luân Lôn... Tiên sơn nổi danh thiên giới, uy phong lẫm liệt, quan trọng.
Chỉ cần tranh thủ thời gian đi ra ngoài là có thể thắng lợi. Mà sự khó khăn như trong dự đoán của nàng, chẳng qua chỉ là thế giới trong gương phức tạp như mê cung, nàng phải tìm được lối ra chính xác từ con đường biến hóa muôn vàn này, nhiều lắm thì thử thêm vài phương hướng, tốn thêm chút thời gian nữa mà thôi.
Nếu thật sự không ra được, thì thôi... Mất mặt cũng chỉ có lần này.
Nhưng thế giới trước mắt này đâu phải dịu dàng như mê cung, hậu quả thất bại mà nàng phải gánh chịu, e rằng không chỉ là mỗi chuyện mất mặt thoải mái như thế.
Nàng chưa từng nhìn thấy bầu trời có màu sắc như thế này, màu đen và màu đỏ đan xen quấn quanh nhau, nặng nề quái quỷ đè l3n đỉnh đầu nàng. Một tòa thành trì bị san thành bình địa, khuếch tán vô hạn đến phương xa không có điểm cuối, giữa những ngôi nhà sụp đổ lại có từng vùng rừng rậm xen kẽ không theo quy tắc, mỗi một cái cây ở đây đều bị vây quanh trong ngọn lửa hừng hực, lá cây thân cây vẫn giữ màu xám đen như than, vô số quái thạch khổng lồ tựa như rơi trên trời xuống, mạnh mẽ đè lên các loại kiến trúc đang cố kéo dài hơi tàn. Toàn bộ cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, đừng nói tìm một lối ra, đứng ở đâu cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa kiêu ngạo vòng qua, muốn phân biệt rõ ràng bốn hướng đông tây nam bắc, e rằng cũng phải dùng hết thời gian cả đời...
Hơn nữa, đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Trong phế tích cổ quái khổng lồ tràn ngập các loại yêu quái phát ra tiếng gào thét và tiếng kêu r3n. Những thí sinh trước sau khi nàng tiến vào, đang vội vàng tìm kiếm lối thoát, đồng thời còn phải lo cho tính mạng của mình. Dù sao nơi đó còn có một con quái thú nàng chưa từng nhìn thấy, đầu rắn thân báo, mắt tím răng máu, lân giáp cứng rắn mà phát ra ánh sáng đỏ rực, thoạt nhìn như nó không có bất cứ nhược điểm nào, đôi cánh đen mọc răng cưa dù cho là khép lại hay mở ra thì đều giống như hai thanh đao che khuất bầu trời, không chịu cho bất cứ ai đường sống.
Hơn nữa nó còn có thân hình rất lớn, lớn đến nỗi dù nhìn từ góc độ nào cũng đều phải ngẩng đầu lên.
Trong miệng quái thú, vừa mới nuốt vào một con ưng quái. Con quái vật kia vốn định lén lút vòng qua bên cạnh quái thú. Nó cho rằng đối thủ khổng lồ quá mức bình thường tốc độ sẽ không theo kịp. Phản ứng của con quái thú kia vượt xa tính toán của nó. Trong nháy mắt, ưng quái chỉ còn lại mấy sợi lông vũ, rũ rượi rơi xuống từ bên miệng quái thú.
Biết bay có nguy hiểm, không biết bay càng nguy hiểm hơn. Dưới chân quái thú thi thể yêu quái nằm ngang dọc. Đám yêu quái đã chết đi, sống động miêu tả ra một cảnh tượng địa ngục trước mặt nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, thế giới này, con quái thú này, cũng không phải chỉ là ảo thuật dọa thí sinh. Nàng thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu tươi và nhiệt độ trên người quái thú bay tới, còn có một vùng lớn tuyệt vọng dưới chân nó, đâm vào thân thể nó cũng không phải giả vờ.
Nếu địa ngục này là thật, nếu quái thú là thật, những yêu quái đã chết kia... Nó thực sự sẽ chết sao?
Điều này... Là cửa hải đơn giản nhất trong chín câu hỏi thật ư?! Trái tim nàng vừa hoảng vừa loạn, cúi đầu nhìn sợi chỉ đỏ trên mu bàn tay, hình như đã ngắn hơn một đoạn so với lúc mới tới...
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc này, một hồi động tĩnh lớn bên cạnh kéo nàng từ trong mê man trở về. Nàng cảnh giác nhìn qua, lại là một con yêu quái đầu thỏ nhỏ thấp bé, đại khái là một con thỏ yêu có tu vi nhưng còn chưa thể hoàn toàn hóa thành hình người. Nó bịt mắt, trên người được trang bị đầy đủ, treo đủ các loại đao cụ và bình lọ kỳ lạ, cẩn thận hết sức trốn sau tảng đá lớn bên cạnh nàng.
Thỏ yêu đánh giá nàng một vòng, không nói gì, chỉ lo cho hô hấp của mình, chuẩn bị cho vòng thử tiếp theo.
"Ê này.. Ta hỏi một chút..." Nàng hơi đứng sáp lại về phía thỏ yêu.
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút!" Thỏ Yêu vội vàng làm động tác im lặng, lại hạ thấp giọng nói: “Không cần mạng nữa hả? Gã khổng lồ kia có đôi tai rất thính đó!”
Nàng vội vàng che miệng gật gật đầu, lại cẩn thận dịch đến bên cạnh thỏ yêu, thì thầm hỏi nó: "Vị sư huynh này, đây thật sự là một trong chín đề thi đơn giản nhất ư? Sao ta thấy có gì đó không đúng nhỉ?”
Con thỏ nhìn nàng như một kẻ ngốc: "Ai nói với ngươi thế?" Đây là đề thi khó nhất năm nay đấy!”
"Hả?" Nàng sửng sốt.
Thỏ yêu lại thò đầu nhìn động tĩnh của quái thú kia, thấy nó đi xa một chút mới thả lỏng, rụt người về nói cho nàng biết: "Trong chín đề thi của thí Côn Luân năm nay, thì đây sẽ là cửa hải khó nhằn hung hiểm nhất, có thể nói là cửu tử nhất sinh, nhưng chỉ cần có thể thắng được, thì chỉ cần ra ngoài sẽ có thân thể bán tiên, vượt liền hai cập, rồi tiếp tục tu tiên bằng thân thể bán tiên, cơ hội được Côn Luân trọng dụng cũng lớn hơn rất nhiều. Chư vị đại thần của Côn Luân đại đa số đều từ con đường cửu tử nhất sinh này sống sót mà ra. Sao ngươi có thể thấy đây là đề đơn giản nhất được nhỉ...”
Nghe thỏ yêu nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Chẳng lẽ đề thi lần nào khó nhất của Côn Luân cũng đều thông báo từ sớm sao?” Nàng ôm ngực, cố gắng đè lại trái tim đang đập vì thấp thỏm, chưa bao giờ có đáp án nào khiến nàng vừa sợ nghe lại vừa muốn nghe như thế, cả trái tim đều muốn nhảy ra.
"Cái này không phải vô nghĩa sao." Thỏ yêu tự định gật đầu: “Đề nào khó nhất trước ba ngày sẽ nói cho tất cả các bán tiên đưa thi. Dù sao cũng là chuyện liều mạng, nhưng quy định của Côn Luân thí lại ngàn vạn năm không thay đổi, chỉ cần xác định tham gia thi cử, thì các bán tiên mỗi lần phải đưa đầy đủ chín đệ tử, mỗi người một đề, cho nên dù sao cũng có một người muốn đi con đường này, bởi vậy các bán tiên từ rất sớm đã chọn một trong những đệ tử tự nguyện nhận đề thi khó khiêu chiến nhất làm trọng điểm bồi dưỡng.” Nó lại đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới một phen: “Nhìn dáng vẻ của ngươi... Ngươi là Ngạn Ngư, phải không? Ngoại trừ biết hát hình như không nghe được các ngươi có bản lĩnh gì, sư phụ ngươi sao có thể chọn ngươi thi đề này vậy?"
"Ta..." Trán nàng chảy ra mồ hôi lạnh, tay ôm lấy lồ ng ngực đau đớn.
Đúng vậy, vì sao sư phụ lại chọn nàng?
Thỏ yêu vừa đảo mắt mắt: "Chỉ là cũng có vài bán tiên sẽ tuyển đệ tử bất tài nhất, dù sao đề tài này quá khó, cho dù là đệ tử xuất sắc nhất cũng có khả năng ngựa mất chân trước, còn không bằng lấy lùi cầu tiến, để đồ đệ giỏi đi làm tám đề dễ hơn, như thế mặc dù không thể thành bán tiên trong một lần nhưng lại giúp hắn có được đại công đức, nhưng chỉ cần có đệ tử thắng, thì cho dù chỉ làm yêu thị, thì công đức tu tiên của hắn cũng được tăng thêm một bậc. Một số người chỉ thiếu vài danh ngạch là có thể thăng tiến, có thể hắn đã chọn cách ổn thỏa nhất này.”
Nàng trầm mặc một hồi, lại bật cười: "Các sư huynh sư tỷ đều lợi hại hơn ta...... Sư phụ nói với ta, đề tài này đơn giản nhất.”
"Vậy là đúng rồi." Thỏ yêu bấm đầu ngón tay tính toán: “Nếu như ngươi là người kém cỏi nhất, thì cho dù có làm tám đề khác ngươi cũng sẽ không thắng được, như vậy tình huống tốt nhất chính là sư huynh sư tỷ của ngươi toàn bộ thắng, sư phụ ngươi thắng được tám danh ngạch, nếu cho ngươi đi tham gia tám đề khác, sư huynh sư tỷ ngươi sẽ phải có một người phải tới nơi này, xác suất lớn sẽ thua, như vậy sư phụ ngươi chỉ có bảy danh ngạch thôi... Lại tính toán một chút, lỡ như sư huynh sư tỷ của ngươi phát huy thất thường, ít nhất vị lợi hại nhất cũng có thể thông qua, dù sao những đề mục kia còn xa mới khó bằng nơi này. Ném những con ngựa dở nhất vào đường đua ghê gớm nhất, để lại đường đua tốt nhất cho những con ngựa tốt nhất, không có gì sai cả. Chậc chậc, có thể thấy được sư phụ ngươi là một người không muốn mạo hiểm. Ôi dào, dù sao bán tiên đưa thi đều dựa vào điều này để thăng chức mà. Hắn có phải còn thiếu mấy danh ngạch sẽ có thể thăng lên chính tiên hay không?"
Nàng càng ngày càng nghe không rõ đối phương đang nói cái gì, hai tay rã rời rũ xuống, cả người giống như bị rút mất hồn phách, ngơ ngác tựa vào tảng đá.
Thì ra, sư phụ ngay từ đầu đã lựa chọn từ bỏ nàng.
Hóa ra, số phận sẽ lặp đi lặp lại. Nàng mỉm cười. Thỏ yêu sợ hãi, vội vàng che miệng nàng lại: "Ngươi điên à sao cười lớn như vậy!"
Nàng kéo tay nó ra rồi hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu ta không thể ra ngoài?"
Thỏ yêu nhún nhún vai: "Hậu quả không ra được ngươi không phải đã nhìn thấy rồi sao. Ở đây, tất cả chúng ta đều là con mồi.” Nó lại cẩn thận thò đầu ra, nhìn về phía trước mở miệng: "Phía sau quái thú kia chính là lối thoát, nếu có thể đi vòng qua nó, ngươi cứ cúi đầu chạy thẳng, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ, đó chính là lối ra." Nó lại quay lại nhìn nàng, lắc đầu: “Chẳng qua ngươi khẳng định là không thể qua được.”
Nàng mỉm cười: "Sao ngươi lại ở đây? Hay là người khác nói cho ngươi biết?" Thỏ Yêu chỉ vào con mắt bị hỏng của mình: "Hai trăm năm trước ta đã tới rồi, đáng tiếc chậm một bước. Đường màu đỏ của ta đã biến mất trước khi ta đi ra ngoài.”
Nàng không hiểu: “Vậy mà năm nay vẫn đến sao?”
Thỏ yêu liếc mắt nhìn nàng một cái: "Hai trăm năm trước ta chỉ thiếu một bước, hai trăm năm sau ta còn có thể thua sao?" Nó lại chỉ vào các loại pháp bảo trên người mình: "Năm nay ta còn có chúng nó hỗ trợ."
"Ngươi thật sự là một con thỏ giỏi giang." Nàng chân thành khen ngợi: “Chúc ngươi thành công." ”
Thỏ Yêu gật gật đầu, lại nhìn vị trí của quái thú và động tĩnh, cẩn thận đứng lên: "Ta đi nhé." Nàng vẫy vẫy tay với nó. Nhưng thỏ yêu vừa muốn rời đi, lại quay trở về, cởi một cái bình từ trên người cho nàng: "Nhìn ngươi thảm như vậy, cái này cho ngươi nè, lỡ như tránh không được, thì cứ rắc vào mắt quái thú, nói không chừng sẽ có cơ hội đấy.”
Nàng không nhận, chỉ cười: "Thứ tốt như vậy ngươi giữ lại dùng cho mình đi, đừng lãng phí trên người ta."
Thỏ Yêu thở dài, thu chiếc bình lại: "Vậy ngươi bảo trọng."
Nàng không cần bất cứ vũ khí nào để kéo dài một kết thúc chắc chắn sẽ chết. Tính mạng lượm về bốn mươi năm trước, nay có thể trả lại rồi.
Nếu như lúc rơi xuống khỏi biển mây nàng chết đi, hoặc là bị con mãng xà kia ăn vào bụng thì bây giờ nàng đã không khó chịu như bây giờ. Không phải phẫn nộ cũng không phải đau lòng, càng không có sợ hãi, chỉ là trong lòng như bị đào đi, sự trống rỗng càng lúc càng lớn, bao trùm lấy nàng ở bên trong, khiến cho nàng càng lúc càng không thở nổi.
Các loại âm thanh vang lên liên tiếp bên tai, những người sau này, ai cũng có kết cục giống nhau, dưới sự công kích của quái thú, họ đều hoặc là trở thành thức ăn, hoặc là trở thành một đống hài cốt.
Trước kia nàng cho rằng thần ở Côn Luân đều là sự tồn tài cao quý hòa ái, bọn họ bảo vệ thế giới này, cũng bằng lòng cho đám yêu quái cơ hội sống tốt hơn, sự thật cũng có thể là như vậy, nhưng duy chỉ có trong chuyện này, thần tiên quả thực nghiêm khắc đến mức không ban phát chút lòng thương hại nào. Có lẽ bọn họ tin chắc rằng chỉ có nhưng tên sau khi dùng cách này để thử nghiệm, mới có đủ thực lực để vào được Côn Luân, mới có thể gánh vác càng nhiều trách nhiệm, điểm này, bọn họ không hề hạ thấp chút yêu cầu nào.
Thực ra nàng cũng không sợ đi vào trong cửa ải khó khăn nhất này, nàng cũng tin tưởng đám yêu quái trước sau đi vào con đường này cũng không sợ hãi, dù sao đó cũng là lựa chọn cam tâm tình nguyện của bọn họ. Họ sẽ đau đớn khóc lóc vì cái chết, nhưng lúc họ thực sự rơi xuống, hơn phân nửa đều không hối tiếc, mục tiêu phi thường thì cần phải có sự hi sinh phi thường, họ liều mạng, chỉ để tranh giành một phần mười triệu xác suất mà thôi, họ tự mình chọn, không thể oán giận. Nhưng nàng lại là một người bị lựa chọn.
Nàng quay đầu, nhìn động tĩnh của quái thú từ trong khe đá, giờ phút này nó đang đuổi theo một con thỏ yêu chạy rất nhanh. Nàng vội vàng rụt đầu lại, không dám nhìn nữa.
Kế tiếp nên làm gì đây, nên ở lại chỗ này chờ bị quái thú phát hiện, hay là dùng tốc độ nhanh nhất đời này, thử xem trước khi bị xẻ thành bốn năm mảnh có thể tìm ra một con đường sống hay không? Đang hỗn loạn tính toán thì ánh mắt của nàng dừng lại trên tảng đá đối diện, tảng đá kia đè lên một tầng mái nhà đã sớm sụp đổ, một con mèo đen lớn nằm sấp trên đỉnh tảng đá, nhắm mắt lại, ngủ khò khò.
Đó có phải là "con sư tử nhỏ" mà nàng thấy trước khi bước vào không nhỉ?
Nàng thế nhưng không biết nó đã xuất hiện ở gần đây bao lâu rồi, xem ra đã ở đó một khoảng thời gian dài, nghĩ thầm con mèo đẹp như vậy, nếu bị quái thú ăn thì đáng tiếc biết bao. Thực ra nó cần gì phải mạo hiểm như vậy, từ yêu thị chậm rãi tu đến bán tiên thì có thể chịu bao nhiêu thiệt thòi đây?
Nàng nhìn đến ngơ ngác.
Có lẽ giống như những người yêu thích cờ bạc, rõ ràng có thể sống thành thật kiếm tiền tiết kiệm tiền, nhưng vẫn không thể chống lại sự hấp dẫn của một đêm trở nên giàu có, luôn luôn nghĩ rằng nếu như giành chiến thắng thì sao.
Nàng thấy thật mệt mỏi, từ trái tim đến cơ thể.
Nàng dựa vào đá, hơi nhắm mắt lại, nếu không thì bây giờ đi, để cho quái thú một ngụm ăn mình đi, vừa nhanh vừa thuận tiện, trở về với hư không, không cần cứu vớt, không cần kiếp sau, để cho nàng giống như hạt bụi biến mất trong tâm trạng không hề vướng bận.
Con mèo đen mở mắt ra, đứng lên duỗi thắt lưng, nhìn nàng một cái, chậm rãi từ trên tảng đá nhảy xuống.
Nàng nhận thấy động tĩnh của nó, nhưng không mở mắt, nó vẫn duy trì tư thế lười biếng, chỉ mở miệng nói: "Ta cảm thấy ngươi nhất định có thể đi ra ngoài. Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngươi trở thành Côn Luân Bán Tiên, nhìn ngươi thật thần khí.”
Vì sao phải nói những lời này với nó, nàng cũng không biết, chỉ là cảm thấy càng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời lại càng muốn nói những lời hay đẹp.
Nếu số phận của nàng là như vậy rồi thì cứ như vậy đi.
Mèo đen li3m li3m móng vuốt, nhảy lên, giống như không nghe thấy gì, thậm chí giống như không nhìn thấy nàng, một câu cũng không nói đã biến mất ở phế tích phía trước.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nàng mở mắt ra, cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, yêu quái tiến vào vẫn tiếp tục liều mạng, mỗi một người đều là dáng vẻ không gì hối tiếc, chúng nó đi qua bên cạnh nàng, tất cả sự chú ý đều chỉ đặt ở trên người con quái thú kia. Tiếng la hét chói tai và tiếng kêu đau đớn cũng ngày càng nhiều, càng ngày càng vang dội. Màu sắc của bầu trời trở nên thâm trầm và quỷ dị hơn, giống như máu của những con quái vật đã chết đang tràn lên.
Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát đứng ra từ phía sau tảng đá, sải bước đi về phía trước.
Tắt thở, còn thiếu chút nữa thì nàng đã tắt thở, tất cả yêu quái không may mắn thoát khỏi miệng quái thú đều đã chất thành một ngọn núi.
Lúc này nàng mới biết được, thế gian lại có nhiều yêu quái muốn bước lên con đường vinh quang hung hiểm này như vậy, bọn họ có thật sự cho đến một khắc cuối cùng cũng không hề thấy tiếc nuối hay không? Hoặc chúng cũng từng nghĩ, có lẽ ở lại trong núi cao biển hồ, làm một tiểu yêu quái hù dọa nhân loại lại bị thần tiên ghét bỏ, có thể sẽ tốt hơn chăng?
Nàng bước đi một cách khó khăn trong "ngọn núi" này, và sau đó nàng nhìn thấy thỏ yêu đang nằm trong một góc thở không ra hơi. Thỏ yêu cũng nhìn thấy nàng, nhếch miệng miễn cưỡng mỉm cười: "Vẫn là chậm một bước... Nó ghê gớm hơn hai trăm năm trước.”
Nàng quỳ xuống trước mặt nó, nhìn những vết bầm tím trên cơ thể nó, buồn bã hỏi: "Có đau không?"
Thỏ yêu nhăn mặt: "Đau chết mất thôi."
Nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Ta sẽ giúp ngươi."
"Ngươi thì có thể giúp gì? Đừng nói những câu không có đầu óc như vậy, ta sắp trụ không được nữa rồi.” Thỏ yêu lắc đầu, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để thở: "Ngươi mau đi đi, thừa dịp yêu quái xông lên đánh người khác, xem có thể có được cơ hội xông qua hay không...... Không có thời gian nữa rồi, mau đi đi!
Nàng nhìn sợi chỉ trên tay, chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủi.
"Ta không đi."
Nàng đứng dậy, nhìn cảnh tượng địa ngục xung quanh, nghe tiếng r3n rỉ đau đớn của những người chết, nàng đột nhiên tìm thấy điều nàng muốn làm.
Trong máu tươi và tử khí, nàng trèo lên tảng đá cao nhất, hợp tình hợp lý đứng ở nơi đó, giống như nàng từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng chưa từng đứng thẳng tắp mà dũng cảm như vậy, nàng rơi từ chỗ cao nhất xuống, lại rơi xuống vực sâu càng sâu... địa ngục đáng sợ là bởi vì ngươi sợ rơi vào, thật sự tiến vào rồi thì không thấy cũng chẳng sao nữa.
Nàng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, giờ khắc này không còn bầu trời giống như máu, cũng không có quái thú tham lam vô độ, trong thiên địa chỉ có nàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ, linh hồn dường như bị thiêu đốt, phải sử dụng từng tấc cơ thể còn sống, dốc hết sức để hát bằng cả trái tim.
Không sợ hãi, không chần chừ, thiên phú độc nhất vô nhị của nàng trong trẻo vang lên từng đợt, sức mạnh dịu dàng lại kiên trì, giống như thề sẽ đi qua cùng trời cuối đất.
Nếu nàng thực sự muốn kháng cự, thì chính là giây phút này đây.
Thỏ yêu từ trong sự kinh ngạc ban đầu bình phục lại, trong mắt dần dần lộ ra ánh sáng bình tĩnh mà thậm chí là hạnh phúc, sự đau đớn vì bị xé rách giống như tan thành mây khói vào giờ khắc này. Nó giống như chưa bao giờ bị thương, mà đang nằm trên một bãi cỏ mềm mại, giống như khi còn nhỏ, chờ đợi một giấc mơ đẹp đến.
Nó hài lòng nhắm mắt lại.
Nàng đứng trong thế giới mà nàng đã tạo ra rồi cất giọng hát, giống như một vị thần muốn chia sẻ những kỳ quan tốt đẹp cho tất cả mọi người. Thế giới dưới chân yên tĩnh lại, đám yêu quái đang đau khổ chăm chú lắng nghe tiếng hát từ trên trời giáng xuống, bước vào trong giấc mộng ngàn thu trong sự an ổn và thoải mái vô cùng, rồi mãi mãi không tỉnh lại.
Chuyện nàng có thể làm, nguyện ý làm, làm bạn với mỗi một sinh mệnh sắp biến mất trên đời, để cho chúng nó rời đi không đau đớn quá. Còn chuyện gì khác, nàng không quan tâm nữa.
Cho dù quái thú đã đi theo tiếng hát của nàng bước đến gần nàng trong gang tấc. Nàng không sợ, chết thì chết, ngay cả ánh mắt nàng cũng lười mở ra.
Gió lạ mang theo mùi tanh hôi thối phả vào mặt, nàng biết đó nhất định là cái miệng to như chậu máu của quái thú. Nhưng nàng vẫn muốn hát, hát đến giây phút cuối cùng, hát đến khi tan thành mây khói.
Kết quả, nàng đã không có được cơ hội này. Một sức mạnh khổng lồ đánh nàng sang một bên, con quái thú nhào vào khoảng không. Lúc này nàng mới mở mắt ra, lại nhìn thấy con mèo đen đã sớm biến mất lúc trước đang lười biếng đứng giữa nàng và quái thú?!
Quái thú thẹn quá hóa giận, duỗi cổ ra, trong miệng phun ra một ngọn lửa đỏ thẫm.
Mèo đen dễ dàng tránh đi, không sợ chết rơi xuống gần nó hơn, đứng trên đống thân thể bị nó xé nát, khiêu khích nhìn nó.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, hai cánh của quái thú chợt mở ra, trong chiếc miệng đỏ như máu lộ ra hàm răng sắc nhọn như đao, định cắn xuống đầu mèo đen. Con mèo nhảy lên trên, ánh sáng màu đen lóe lên, trên không trung chợt hiện ra một con mèo khổng lồ chín đầu, rất giống như một con sư tử uy phong lẫm liệt, nhẹ nhàng rơi vào trên lưng quái thú, chỉ vài móng vuốt cào xuống, cánh quái thú đã gãy mất một chiếc, máu màu tím phun ra.
Quái thú đau đớn theo bản năng quay đầu lại, còn không đợi nó há miệng, thì chín cái đầu của con mèo đã nhắm ngay đầu nó rồi cắn mạnh xuống. Theo đó là âm thanh vỡ vụn của xương cốt... còn cả tiếng kêu xé gan xé phổi của con quái thú vàng lên. Nó điên cuồng chạy lung tung, con mèo khổng lồ nhảy xuống một bên, chờ nó đến báo thù. Nhưng nó lại lựa chọn chạy trốn... Trong thế giới mà nó xưng vương xưng bá đã quen, thế mà hôm nay lại thua đến mức rối tinh rối mù. Cự Miêu hừ một tiếng, lắc lắc chín cái đầu, đảo mắt đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, vẫn là con mèo đen đầy thần khí kia.
Nàng chợt thấy choáng váng.
"Theo ta đi ra ngoài thôi." Con mèo đen đi đến trước mặt nàng, đó là giọng nói của một cô nương.
“Ngươi....” Nàng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Mèo đen lắc đầu: "Lát nữa chờ tên ngốc kia suy nghĩ rõ ràng rồi quay trở về, ta cũng mặc kệ ngươi." Dứt lời đã đi về phía trước.
Nàng vỗ vỗ ngực đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng đứng lên đuổi theo.
Nhưng... Nàng chợt thấy sợi chỉ trên tay đã biến mất hoàn toàn. Nàng như nghĩ tới cái gì, vội vàng đi nhanh vài bước, ôm con mèo đen lên, nhìn trong nhìn ngoài.
Con mèo đen vặn vẹo trong lòng nàng: "Nhìn cái gì vậy? Đường đỏ đã biến mất! Tất cả chúng ta đều đã hết giờ.”
Sau khi nàng đã chắc chắn là không nhìn thấy dấu vết của đường màu đỏ trên cơ thể của nó. Nàng kinh ngạc buông nó ra, nói: "Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy.... Hẳn là đã sớm có thể đi ra ngoài...."
"Đúng vậy, ta sắp đến lối ra rồi." Mèo đen không vui nói: “Ta chỉ muốn xem là kẻ ngốc nào đang hát thôi, cho nên mới quay trở lại.”
Nàng ngẩn người, cười khổ: "Ngươi không cần vì một yêu quái như ta mà chặt đứt tiền đồ của mình."
“Ta quay lại hay không liên quan gì đến ngươi!” Mèo đen càng không vui, trợn trắng mắt nói: “Chân ở trên người ta, ta muốn quay lại thì quay lại thôi!"
"Nhưng chức bán tiên Côn Luân đó! Ngươi không c ần sao?" Nàng bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn phía sau chúng ta xem, những tên bỏ mạng ở nơi đó, chúng nó đều là vì thứ này mà đến.”
"Không cần thì không cần thôi." Mèo đen khinh thường nói: “Ta chẳng qua là bị lão hồ ly kia nhờ vả, đến tham gia cho đủ số lượng thôi, xem như trả lại nhân tình của nó. Lão hồ ly cũng ngốc, nhiều năm như vậy ngay cả chín đồ đệ cũng không gom đủ, thể mà cứ muốn thăng làm chính tiên.”
"Hả?" Nàng kinh ngạc nói: “Hắn đến nơi nguy hiểm như vậy, chỉ là vì trả lại nhân tình thôi sao?”
“Ta không thích nợ nhân tình người khác, đương nhiên phải trả." Con mèo đen sốt ruột nói: “Ngươi có đi hay không?"
Trong chớp mắt, nàng chợt không muốn đi ra ngoài nữa. Nàng là người bị bỏ rơi ở đây, ra ngoài thì làm gì đây? Nhưng mà nàng do dự một lát, vẫn gật đầu. Nàng đã từng tưởng tượng các loại dáng vẻ chết đi của mình, duy chỉ không ngờ nàng lại dưới sự dẫn dắt của một con mèo, đi vào trong ánh sáng mà vô số yêu quái tha thiết ước mơ.
Thật sự là có vị thần nào đột nhiên mềm lòng sao...
Côn Luân Thí có lẽ đã trở thành một cơn ác mộng đối với nàng. Nàng không muốn nhớ lại bất cứ chi tiết nào của kinh nghiệm này.
Nhưng dù nàng bình tĩnh như thế nào, thì vẫn nhớ rõ ngày đó khi đi ra khỏi gương, khuôn mặt già nua kinh ngạc của sư phụ, còn có tám vị sư huynh sư tỷ của nàng, toàn bộ thuận lợi thông quan, mỗi người đều hưng phấn đến mức khoa tay múa chân. Tổ của bọn họ là thành tích ưu tú nhất trong kỳ thi Côn Luân năm nay, những người khác ở đây đưa khảo thí bán tiên và giám khảo tiên quan, đều chúc mừng sư phụ nàng, không chỉ dạy ra đệ tử ưu tú như vậy, còn vì hắn sắp có được vị trí chính tiên, phải biết rằng trong chín đệ tử có thể vượt qua ba bốn người đã lợi hại, có thể vượt qua tám người, trước mắt hình như chỉ có hắn làm được.
Thất vọng nhất vẫn là lão hồ ly, nó vây quanh conn mèo đen lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, hai vị giám khảo tiên quan kia khi nhìn thấy trên người mèo đen đã không còn đường đỏ, lại lộ ra vẻ tiếc nuối sâu sắc, tựa như đã bỏ lỡ một món bảo bối vô cùng trân quý.
Mèo đen căn bản không thèm để ý đến thất bại của mình, chỉ nói với lão hồ ly một câu: "Tình nghĩa nợ ngươi ta đã trả xong, sau này đừng làm phiền ta."
"Ngươi cái tên này........." Lão hồ ly vừa tức vừa sốt ruột, dậm chân về phía bóng lưng nó nói: “Cơ hội tốt như vậy mà! Cơ hội tốt như vậy!! Ngươi nghĩ ta chỉ vì bản thân mình thôi sao? Không phải cũng là vì ngươi sao!"
Mèo đen thậm chí còn không quay đầu lại, cong đuôi đi thẳng về phía trước.
Nàng đi tới trước mặt sư phụ và đồng môn, nói một tiếng: "Chúc mừng."
Sau đó, không cho bọn họ thời gian đáp lại, đã không quay đầu lại đi về phía mèo đen rời đi, mặc cho các sư huynh sư tỷ ở phía sau gọi nàng như thế nào thì nàng cũng không dừng lại.
Chỉ cần nói lời tạm biệt ở đây, sau này, không cần gặp lại lần nữa.
Không nghĩ tới dù là thua hay là thắng, thì nàng đều không thể về được nhà.
Nàng đuổi theo mèo đen, không nói gì, chỉ yên lặng đi theo nó song song tiến về phía trước, thảo nguyên lượn lờ tử khí bị chúng nó bỏ lại phía sau, trước mắt xuất hiện hoa cỏ và một con đường núi bình thường.
”Ta là.... Ngạn Ngư.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta." ”
"Đừng có kể chuyện này với người khác, ta một con mèo, lại đi cứu một con cá, nói ra không hay lắm." Mèo đen hừ một tiếng.
Nàng cười: “Ừ, ta không nói. Chỉ là ta có thể hỏi vì sao ngươi lại giỏi như vậy không? Hình như ngươi không phải là một con mèo bình thường.”
“Ta là gì liên quan gì đến ngươi.” Con mèo đen ngồi xuống tảng đá ven đường: “Ta chính là ta, muốn đi đâu, thích nghĩ ra sao chơi đùa thế nào kệ ta, ngươi đi theo ta làm gì?"
"Được rồi, ta không hỏi là được." Nàng cũng bất đắc dĩ ngồi xuống: “Nhưng ta không phải đi theo ngươi, chỉ là ta cũng không biết mình muốn đi đâu, vừa khéo đi cùng ngươi thôi.”
Con mèo đen đánh giá nàng một lượt: "Ta sẽ đi đến nơi sinh sống của con người, ngươi cũng đi cùng ta hả?"
"Nơi con người ở......" Nàng khẽ nhíu mày: “Ta từng đi đến hai lần cùng với các sư tỷ, sư phụ không cho chúng ta xuống núi thường xuyên, còn nói nhân loại là sự tồn tại nguy hiểm với các yêu quái.”
Mèo đen phì cười, thuận miệng nói: "Nguy hiểm đến đâu cũng chẳng bằng con khỉ kia, nhân loại ít nhất cũng sẽ không đưa ngươi đến nơi đó.”
Trong lòng nàng chợt thấy căng thẳng, sự đau đớn lại mơ hồ dâng lên.
Con mèo đen đại khái cũng cảm thấy mình giống như đã nói những lời không nên nói, đảo mắt nhìn chằm chằm vào đuôi của nàng nói: "Đuôi cá có thể biến thành chân sao?"
Nàng ngay lập tức gật đầu: "Có thể! Lúc ta và các sư tỷ đi ra ngoài, ta luôn hóa thành chân, không thể để cho nhân loại nhìn ra được.”
"Được, vậy sau này đều dùng chân đi." Con mèo đen nhìn đuôi cá xinh đẹp kia, li3m li3m miệng: “Đáng tiếc, lỡ cứu ngươi rồi nên ăn ngươi cũng khó.”
Nàng sửng sốt, rồi bật cười.
Bước ngoặt của số phận có phải luôn bất ngờ như vậy hay không, phần còn lại của cuộc đời nàng, phải chăng sẽ ở cùng với con mèo này?
Đáng tiếc, duyên phận của nàng với con mèo này cũng chỉ có mười năm.
Rời khỏi núi sâu mười năm này, nàng theo con mèo đến cách thành trấn lớn nhỏ, mèo dạy nàng rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm sống trên nhân gian, cuối cùng nàng phát hiện mình có thể học được các loại nhạc cụ rất dễ dàng, các loại nhạc phổ nàng chỉ cần nhìn một cái là có thể học thuộc toàn bộ, hơn nữa dựa vào đánh đàn hát xướng ca cũng kiếm được tiền, cuộc sống càng lúc càng giống như một cô nương nhân loại. Chỉ là số tiền kiếm được chủ yếu mua thức ăn ngon cho mèo, nàng không bao giờ keo kiệt các loại cá khô thịt khô, đôi khi còn tự mình xuống nước cá tươi cho nó ăn, đây là cách duy nhất nàng có thể bày tỏ lòng biết ơn với nó.
Nàng vốn tưởng rằng mình vĩnh viễn chìm trong vực sâu, nhưng bây giờ xem ra, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp chút ác mộng ra thì những thứ khác đều rất tốt. Rời khỏi sơn động, không có sư phụ không có cuộc sống đồng môn, cũng còn có thể sống tiếp. Quan trọng nhất, nàng có một con mèo.
Mặc dù con mèo không bao giờ tiết lộ lai lịch của mình, nhưng nàng đã coi nó là một người bằng hữu tốt của mình. Đi đâu tiếp theo, thì sẽ để cho nó chọn; Hôm nay ăn những gì, cũng cho nó chọn; Đi chợ mua xiêm y, để nó tự chọn, thậm chí hái hoa ở dã ngoại, nàng cũng phải hỏi nó thích màu gì.
Con mèo luôn luôn thiếu kiên nhẫn, nhưng nó sẽ giúp nàng đưa ra lựa chọn.
Đêm tết nguyên tiêu năm đó, nàng bận rộn cả ngày trong căn phòng nhỏ mình ở, chuẩn bị cho tết nguyên tiêu, nàng lại theo thói quen hỏi nó, ăn ngọt hay mặn?
Con mèo ngồi xổm trước cửa sổ, nhìn tuyết rơi lả tả nói: “Ngư Hoàn, tại sao lúc nào ngươi cũng kêu ta chọn?" Rất lâu trước đây, con mèo không gọi nàng là Ngư Cửu mà gọi nàng là Ngư Hoàn, nó luôn nói nàng rất ngu ngốc, giống như một miếng cá viên không mọc tay chân, người khác đùa bỡn nàng thì nàng chỉ biết lăn đi, dứt khoát đừng gọi nàng là Ngư Cửu mà gọi là Ngư Hoàn thì đúng hơn.
Nàng thế mà lại không hề tức giận, còn cười ha ha, Ngư Hoàn là cá viên, nàng nghĩ cũng không hề gì: ”Ta nghĩ, hẳn là ngươi rất thích nhỉ." Nàng vừa nhào bột nếp vừa nói: "Ngươi là bằng hữu thân thiết nhất của ha, ta muốn ngươi được hạnh phúc.”
"Ai là bằng hữu tốt của ngươi." Con mèo lườm nàng: “Vậy điều ngươi thích thì làm sao?"
Nàng suy nghĩ một chút, mỉm cười: "Mỗi ngày của bây giờ ta đều thích."
Con mèo im lặng.
Người đã trải qua địa ngục, dù là xuất phát từ sự cảm ơn sau khi may mắn thoát chết, hay là chết lặng hơn nửa trái tim, có thể đều có vẻ rất dễ dàng thỏa mãn.
Con mèo không bao giờ thảo luận với nàng ấy về những vấn đề chạm vào sâu thẳm tâm hồn. Nó là một con mèo dứt khoát tự do tự tại, chưa bao giờ chịu để cho bất cứ loại quan hệ nào trói buộc bước chân mình, đối với tất cả những cảm xúc nhỏ bi xuân thương thu kia nó cũng không có hứng thú, nếu nàng đã nói thích, vậy thì coi nàng thật sự thích đi, tâm trạng của mình thì vốn nên tự bản thân sắp xếp ổn thỏa.
Ngày hôm đó, bọn họ đã có một bữa ăn sáng ngọt ngào.
Mà tết Nguyên Tiêu năm nay, cũng là ngày lễ cuối cùng hai người họ trải qua cùng nhau.
Vào một đêm khuya mây ngày sao, con mèo đánh nhau với người khác.
Một nam nhân mặc hắc bào chủ động tìm tới cửa, con mèo đại khái như đang cố kỵ cái gì, không hung hãn như đối phó với quái thú, chỉ tùy tiện ứng phó mấy chiêu, đã mang theo nàng vội vàng chạy trốn.
Trong đồng ruộng, con mèo li3m li3m móng vuốt, thản nhiên nói: "Sau này không thể ở chung với ngươi được rồi.”
Nàng còn thở hổn hển: "Cái... Cái gì?"
"Kẻ thù đã giết tới cửa rồi, không phát hiện sao?" Con mèo trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi ở lại bên cạnh ta, chỉ làm liên lụy ta thôi.”
Nàng ngẩn người, bất an nói: "Ngươi đã làm chuyện gì đáng sợ sao?”
Khi họ ở bên nhau, con mèo lúc nào cũng muốn đi là đi, đi đâu và làm gì đều không nói cho nàng biết, thỉnh thoảng còn đi đêm không về nhà, thật sự là một con mèo nóng nảy. Chẳng qua với thực lực của nó, quả thực cũng hợp với tính tình như vậy.
”Ta vốn là một con mèo đáng sợ." Con mèo cố há miệng ra để lộ hàm răng trắng như tuyết: “Nhìn thấy ai không vừa mắt, ta đều sẽ cắn rơi đầu nó.”
Nàng biết nó là một người lợi hại, thế nhưng vẫn lo lắng: "Người kia cũng mạnh lắm sao? Có thể làm tổn thương ngươi à?"
"Xí, nếu không phải ta tùy tiện ăn thịt người thì tên này nào có cơ hội tới tìm ta gây phiền toái." Mèo đen hừ lạnh một tiếng: “Dù sao, sau này ngươi phải tự mình sống một mình. Ta nói đi là phải đi rồi.”
Nàng trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu: "Được."
Con mèo xoay người, lại quay đầu lại: "Tương lai của mình tự mình lựa chọn, đừng lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác."
Nàng im lặng.
“Có nghe thấy không?” Con mèo làm trầm trọng thêm giọng điệu của mình.
"Nghe thấy rồi." Nàng đứng trong bóng đêm lạnh lẽo, hơi chần chừ vò vò góc áo của mình, sau đó ngẩng mặt lên, cười nói: “Ta sẽ sống thật tốt. Ngươi cũng vậy nhé.”
Con mèo bĩu môi, quay đầu nhảy vào sâu trong đám cỏ dại.
Nàng đứng một chỗ cho đến khi bình minh, và khi ánh sáng rơi trên người nàng, nàng mới chắc chắn rằng con mèo thực sự không trở lại.
Gặp gỡ và chia ly, dường như thời gian càng lúc càng ngắn rồi.
Bốn mươi năm, mười năm... Thời gian tới liệu có ngắn hơn không?
Ngày đó, nàng nhìn đăm đăm vào sương trắng vương trên cỏ dại, đột nhiên cảm giác sự trống rỗng bao bọc lấy mình đã trở lại.
Không có sư phụ, không có đồng môn, không có mèo, nàng bây giờ, nên đi đâu đây?
Nàng đã dành gần hai thập kỷ để suy nghĩ về câu hỏi này, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Vì vậy, nàng vẫn luôn không có nơi trú ẩn, không có mèo bên canh, nàng thấy mình ngày càng không thích ở lại nơi đông người. Phần lớn thời gian đều là ở trong rừng sâu núi cao tìm một cây rắn chắc rậm rạp, mỗi lần ngồi là ngồi thật lâu, mãi đến lúc bụng đói lắm mới đi tìm chút sâu bọ hay trái cây về ăn, sau đó mơ hồ sống cuộc đời không biết khi nào kết thúc. Cho đến một ngày, nàng đột nhiên nghĩ, thực ra đi đâu cũng không sao cả, thứ có sao, chính là quãng đời còn lại mà nàng muốn sống. Nàng ít nhất còn có mấy trăm năm thọ mạng, nếu dành toàn bộ ở lại trên cây có phải cũng không hay lắm phải không?
Nàng bước xuống khỏi cây, tùy ý đi dạo xung quanh, muốn xem có thể tìm được cuộc sống mình muốn ở đâu, chẳng qua nàng từ đầu đến cuối vẫn không nhiệt tình kết giao bằng hữu, dù là nhân loại hay là yêu quái, vị trí bằng hữu tốt vẫn nên để lại cho mèo, nếu như nó còn nguyện ý trở về.
Nàng cũng không hy vọng gặp được bao nhiêu chuyện vui vẻ, chỉ cần không có thứ gì khiến nàng khó chịu, hoặc có lẽ chỉ là ít gặp vài cơn ác mộng thôi là đủ rồi.
Không buồn không vui, sống an toàn hết phần đời còn lại..
Nàng cảm thấy mình đã có được đáp án, cũng tin tưởng đáp án này, trái tim thỉnh thoảng lo lắng mờ mịt cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng dường như thật sự sống qua những năm tháng chậm rãi, sống làm một con yêu quái vô dục vô cầu, cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Trong thực tế, cứ không cần gặp nhau là tốt.
Không gặp nhau, thì không kết thúc, tiêu sái như con mèo kia, có lẽ có thể tránh được hơn một nửa đau khổ trong phần đời còn lại.
Nhưng tại sao nàng lại gặp phải chuyện này?
Thật buồn cười, ông trời có trói cũng muốn trói nàng đến trước mặt người đó.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nàng ngồi trên chiếc xích đu sắp đứt, nước mắt nhịn thật lâu, cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần này, là năm năm.
Rời khỏi hồ nước chứa rất nhiều cảm xúc và kỷ niệm, nàng trở lại những năm tháng không thể tìm thấy câu trả lời.
Mấy năm sau đó, nàng vẫn ở lại một nơi rất xa hắn, gần như không đặt chân lên nhân gian nữa, chỉ ở trong rừng núi hẻo lánh nhất, tìm một gốc cây không thuộc về mình, sau đó ở lại trên đó ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn, thời gian cứ thể hoang phế mà qua đi.
Một số người nói rằng mắt không thấy thì mới yên tĩnh, không nhìn thấy thì sẽ có thể buông xuống được.
Nhưng, khi nàng tỉnh lại từ một giấc mơ khác về hắn, nàng đột nhiên muốn gặp hắn, cho dù chỉ nhìn từ xa một cái cũng được, nàng thật sự không thể chống lại ý niệm trong đầu mình, cuối cùng nàng bước khỏi cái cây.
Nàng vẫn còn nhớ nhà hắn ở đâu.
Trấn Thiết Kính cuối thu vẫn đẹp như tranh vẽ.
Nàng ẩn thân và đi đến cửa nhà hắn.
Vừa khéo lúc cổng lớn mở ra, hắn bước ra, vẫn là dung mạo xuất chúng, thần thái sáng ngời, chỉ là giữa hai hàng lông mày thiếu đi vài phần thiếu niên sáng sủa quả cảm. Lệnh gia thoạt nhìn rất tốt, dáng vẻ của hắn cũng rất tốt, nàng nghĩ, có thể thấy được sóng gió năm đó đã được giải quyết viên mãn rồi.
Nàng luyến tiếc rời đi, nhưng vẫn còn muốn quay lại nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Thế nhưng, sau đó một nữ nhân hơi khập khiễng bước ra, trong tay còn dắt theo một đứa bé trắng trẻo.
“Phụ thân đừng đi!” Đứa trẻ khóc lóc vươn tay về phía hắn.
Nữ nhân bất đắc dĩ nói: "Nhìn thấy chàng muốn ra ngoài, đứa nhỏ này không biết tại sao, cứ muốn đi theo."
Hắn cười ôm lấy đứa bé, quẹt lên mũi nó một cái: “Phụ thân sẽ trở về thật sớm, lúc trở về sẽ mua kẹo cho con có được không?"
Đứa nhỏ gật đầu trong nước mắt.
Hắn lại hôn nó một cái, giao nó lại cho nữ tử, lại dặn dò: "Ta nhiều nhất hai ngày sau sẽ trở về, nàng đừng quên uống thuốc đúng giờ. Đại phu nói, sức khỏe nàng yếu, phương thuốc này rất tốt, tuyệt đối không được nghỉ.”
Nữ nhân cười nói: "Biết rồi, chàng an tâm đi đi, đừng lo lắng chuyện trong nhà."
"Được." Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng ta: “Ta đi đây.”
"Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm."
"Được."
Cửa phòng đóng lại, cố nhân đi xa.
Sự dịu dàng và nụ cười của hắn vẫn như mọi khi, thế nhưng lại không liên quan gì đến nàng.
Nàng vẫn đứng tại chỗ, trong lòng giống như bị thứ gì đó cột chặt, hô hấp rõ ràng là thuận lợi, lại luôn cảm thấy mỗi hơi thở hít vào đều lấp đầy thân thể bất mãn của mình, nàng càng ngày càng hít thở không thông.
Cuối cùng nàng chạy đi như trốn thoát khỏi nhà hắn.
Cây lớn bên bờ sông vẫn sừng sững cái tư thế tuyệt vời trong sắc thu, lá vàng dưới gốc cây trải một lớp vàng quyến rũ.
Nàng đứng dưới tàng cây, những lời năm đó hắn từng nói, dường như đều gửi gắm dưới những cành lá xào xạc này.
Nụ cười của số phận, cuối cùng không phải dành cho nàng.
Nàng cúi đầu cười, xoay người rời đi.
*
Chưa bao giờ thoải mái như vậy, thân thể giống như bị rút sạch, giống như lúc nào cũng có thể bay lên. Nàng tùy tiện đi về một phương hướng, không biết mình đã đi bao lâu, không nhớ rõ ngày đêm trên đỉnh đầu đã thay đổi bao lần, chỉ cảm thấy âm thanh bên người càng ngày càng nhiều, người lướt qua cũng càng ngày càng nhiều.
Nàng không muốn khống chế thân thể của mình nữa, cứ mặt cho nó muốn đi đâu thì đi, có lẽ nó thích náo nhiệt, cho nên mới đi tới thành phố lớn phồn hoa này. Nghe nói Hoàng đế cũng sống ở đây, cung điện uy nghiêm hoa lệ kia chính là nhà của hắn. Thật lớn, làm thế nào một người có thể sống trong nhiều ngôi nhà như thế nhỉ... Nhà của dân chúng cũng rất đẹp, dù nhà cửa lớn hay nhỏ, phú quý hay đơn sơ, đều rất náo nhiệt, khói bếp nấu cơm thơm phức, tiếng cười nói vui vẻ, dù là đêm nào trở về thì cửa sổ đều sáng đèn.
Nàng thích ngồi trên mái nhà cao, từ góc độ rộng nhất nhìn ra thành trì hoàn toàn không liên quan đến nàng kia. Không kể ngày đêm, nàng đều nhịn không được muốn đi đếm xem hôm nay lại nhìn thấy bao nhiêu đôi vợ chồng, bao nhiêu người cha mẹ con cái, bao nhiêu tiếng cười đùa náo nhiệt lướt đi qua.
Không thể nhớ đã bao lâu nàng không ngủ, nàng biết mình đang làm một chuyện vô nghĩa nhàm chán, nhưng nàng chỉ muốn đếm, sự trống rỗng trong lòng được những con số thay đổi mỗi ngày.
Thế nhưng, tại sao đầu óc càng đầy ấp, ngực lại càng đau.
Lúc đầu, nàng không quan tâm nỗi đau đó là gì.
Nhưng, khi nàng chống đỡ không nổi rơi từ trên nóc nhà xuống, cảm giác bị xé rách không ngừng lại trở về, dần dần khiến cho nàng không thở nổi.
Nàng nghĩ chắc nàng bị bệnh rồi.
Nhưng bị bệnh thì phải sao đây, trong thành có nhiều y quán như vậy, nhà nào sẽ chữa cho một con yêu quái.
Nghe nói ở Đào Đô xa xôi có một vị đại phu rất giỏi, nhưng Đào Đô ở đâu nàng cũng không biết
Nàng đấu tranh để đứng dậy, từ từ đi về phía trước vào một khu chợ trên đường phố trong màn đêm. Con đường phía trước có hơi lắc lư, nàng hầu như không phân biệt được đường thẳng hay là khúc cua nữa, ánh đèn dưới hiên nhà rõ ràng đã tắt đi, giống như ánh mắt và các cảm xúc khác nhau, có người đồng tình với nàng, có người nhạo báng nàng, có người chỉ lạnh lùng nhìn.
Bên cạnh giống như có người đi ngang qua, nam nữ trẻ tuổi đều tình ý miên man nhìn nhau.
"Đợi ta trở về, sẽ cưới nàng qua cửa.”
"Nhưng cha mẹ chàng..."
"Thiên Vương lão tử có tới ta cũng sẽ ở bên nàng!”
Thiên Vương lão tử có tới, ta cũng sẽ ở bên nàng... nàng không thấy rõ mặt bọn họ, những lời này lại giống như ma xui quỷ khiến lặp đi lặp lại ở trong lòng nàng.
Những lời nói ngọt ngào dần dần đi xa, bọn họ chỉ nhớ tương lai tươi đẹp của mình, hoàn toàn không biết vừa mới có một con yêu quái bệnh nặng lướt qua.
Thân thể nàng càng ngày càng trống rỗng, dưới chân lại càng ngày càng nặng nề, cảm giác hai bộ phận trên dưới cơ thể như sắp bỏ chạy mỗi thứ mỗi đường muốn cắt đứt nàng.
Con đường này có thể đi không hết rồi.
Nàng che ngực lại, lại kiên trì lảo đảo vài bước, cuối cùng ngã xuống đất.
Ánh trăng trên bầu trời giống như rơi xuống ao, lắc lư đầy bất an, và các ngôi nhà xung quanh chảy trong hư vô vô tận, không ai đi qua, không ai tìm thấy nàng, cũng không ai đến gần nàng. Thời gian đã mất đi ý nghĩa, nàng nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, không sợ hãi, cũng không có kỳ vọng gì.
Thế nhưng, tiếng vỗ của đôi cánh quấy rầy sự yên tĩnh của nàng.
Một con hạc giấy trắng to bằng bàn tay rơi xuống trước mặt nàng.
"Bệnh rồi à?" Hạc giấy linh hoạt cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, giọng nói giống như một đứa trẻ không thể phân biệt giới tính.
Một con yêu quái?
Nàng cũng không có hứng thú hỏi nó là cái gì, chỉ mờ hồ nói: "Đau lắm..."
"Vậy thì bênh rồi đó, ta biết từ lâu rồi." Hạc giấy nói xong, lại đi vòng quanh nàng một vòng: “Đứng lên đi, ta thấy ngươi vẫn còn có thể đi, ta dẫn ngươi đi khám đại phu.”
Đó là giấc mơ khi nàng bị bệnh nặng...
“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên!” Hạc giấy thúc giục.
Giọng nói nhỏ bé lặp đi lặp lại giống như một chú ngữ, nàng nghe xong, hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, quả thật còn có thể đi, bởi vì nàng đau ngực chứ không phải là chân.
Con hạc giấy chậm rãi bay lên, dẫn đường ở phía trước, kêu cho nàng ta đuổi theo.
Nàng nhìn một màu trắng sáng ngời trong bóng đêm, không hề có ý từ chối, thậm chí muốn chủ động đuổi theo. Có lẽ đây là mong muốn sống cuối cùng của nàng.
Cảnh sắc xung quanh từ đầu đến cuối chưa từng rõ ràng, con đường này dài hơn trong dự đoán của nàng, nàng thỉnh thoảng quay đầu lại, lại biến mất trong màu đen hỗn đội.
Lại đi tiếp, một chiếc kiệu màu trắng đang chờ ở phía trước, trước kiệu treo một ngọn đèn lồ ng trắng viết chữ "Y", ánh sáng trắng quá nổi bật trong bóng tối, làm nổi bật sự âm trầm cao cao tại thượng của chiếc kiệu này, nhìn không giống như thứ nên xuất hiện ở thế giới này.
Một trận gió thổi qua, mùi dược thảo thoang thoảng phả đến trước mặt nàng.
Con hạc giấy bay lên, rơi trên kiệu, nói: "Sứ quân, bệnh yêu đã mang đến." Nàng dừng ở cách kiệu mười bước, ngơ ngác nhìn cái thứ đột nhiên xuất hiện một cái khó hiểu, hữu khí vô lực nói: "Các ngươi là đại phu ư?"
Lúc này, không biết từ đâu lại bay ra mấy con hạc giấy, giống như người hầu từ bên ngoài khẽ vén rèm kiệu lên.
Nàng ngước mắt nhìn vào bên trong, góc độ có hạn nên chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt nhỏ bé của người trong kiệu, đó có thể không phải là mặt, hoặc chỉ là một mặt nạ gỗ, trên mặt nạ lộ ra một con mắt, nhưng còn sáng hơn cả ánh sáng của đèn lồ ng, kèm theo sự khôn khéo và tự tin xuyên qua tất cả.
Rất nhanh, rèm kiệu được buông xuống, người bên trong biến mất sau một màn tuyết trắng, nàng không hiểu ra sao, rốt cuộc là mơ hay là thật?
Trong kiệu truyền ra một giọng nói hờ hững: “Nếu đã gặp rồi thì hãy nói xem ngươi không khỏe chỗ nào đi.” Giọng nói này, đi vài phần cương nghị so với giọng nam tử, lại trầm thấp hơn vài phần so với giọng nữ nhân, tuy rằng khó phân biệt đực cái, nhưng cũng thật dễ nghe. Nàng ngơ ngác nhìn đối diện, gần như trải qua thật lâu cũng không có ai hỏi nàng có lạnh hay không, có đói hay không, có chỗ nào không thoải mái... Tuy rằng nghe không ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng giọng nói này lại khiến cho nàng cảm nhận được một chút thân thiết đã lâu không gặp, không tự chủ được đã muốn kể tất cả khổ sở của mình ra.
"Ngực đau, đau lắm." Nàng nói.
Một sợi tơ màu trắng từ trong kiệu bay ra, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay trái của nàng, lạnh lẽo nhúc nhích, tựa như sau một khắc nữa sẽ hòa vào trong da thịt của nàng.
Một lát sau, sợi tơ bay trở lại.
"Không chết được." Ngươi trong kiệu nói: “Chỉ là tâm bệnh nên phải chữa bằng tâm dược.” còn phải tâm dược.”
Nàng ngẩn người.
"Rõ ràng trong lòng tràn đầy oán giận không cam lòng, nhưng cứ nhất định phải cố gắng cười vui vẻ, nghĩ tê dại là vô dục vô cầu, thực ra là bao nhiêu suy nghĩ trong lòng không được giải tỏa, bị kẹt ở ngực sao có thể không đau." Người trong kiệu dường như đang cười khẽ: "Ngươi vẫn biết mình muốn cái gì nhất, biết nhưng không đi đòi, thì tự nhiên sẽ sinh bệnh.”
Nghe vậy, trái tim nàng chợt rơi xuống, thân thể không khỏi lắc lư, rũ rượi ngồi trên mặt đất.
Biết nhưng không đi đòi...
Nàng có biết thực không? Không, không, nàng ấy còn có thể lấy gì khác nữa? Giữa tiền đồ của gia tộc hắn và nàng, hắn vẫn không chọn nàng. Hắn cưới một nữ tử khác, còn có con với nàng ta, hắn thích bọn họ, thể hiện sự dịu dàng và quan tâm không hề giả dối. Có lẽ trước đó, tất cả sự chân thành mà nàng đã đọc được trong mắt hắn cũng là thật, nhưng như vậy thì sao, từ nay về sau, thế giới của hắn sẽ không còn bất cứ điều gì liên quan đến nàng nữa, những mùa xuân, mùa hè, mùa thu và mùa đông mà họ đã trải qua cùng nhau, mỗi lời hứa hắn từng nói sẽ biến mất như tro bụi.
Nàng khóc.
Không muốn đòi lại, vừa nghĩ tới đã cảm thấy như sóng biển cuồn cuộn, không cách nào ngăn chặn được.
"Ta vẫn luôn nghĩ chàng là người khác biệt trong nhân loại... Ta vẫn luôn nghĩ chàng sẽ chọn cuộc đời có ta.” Nàng lau những giọt nước mắt đi rồi mỉm cười: “Nhưng trái tim chàng cuối cùng vẫn không kiên định như vậy.”
"Đây chính là thuốc chữa cho ngươi." Người trong kiệu lại cười: “Vậy thì ngươi cho hắn một trái tim kiên định như đá, để cho hắn chọn một lần nữa.”
Nàng cười khổ: "Không thể... Hắn là người mỗi khi đưa ra quyết định thì đều không thể thay đổi. Tất cả đều không kịp nữa rồi.”
"Lấy ba con Thạch Cố sống, nuốt vào, dùng mệnh châu luyện làm thành một giọt thuốc, đút cho phàm nhân, ba mươi ngày một giọt, sau ba giọt, trái tim của phàm nhân sẽ kiên định, quãng đời còn lại chỉ nhớ đến người thi dược, ngoại lực không thể phân biệt, ngươi sẽ đạt được nguyện vọng." Người trong kiệu chậm rãi nói: “Ta đã kê đơn thuốc cho ngươi, nhớ kỹ chưa?"
Quãng đời sau chỉ nhớ đến người đưa thuốc, ngoại lực không thể phân biệt... Nàng sẽ đạt được nguyện vọng.
Mỗi nụ cười của hắn dành cho nàng, mỗi một chuyện hắn làm khiến nàng rung động, giống như núi sông dâng lên trong lòng, lý trí duy nhất dường như đã sắp vỡ vụn.
Nàng vẫn không muốn thừa nhận, nàng nhớ hắn đến mức nào, nếu có thể trở về những năm tháng vui vẻ thuộc về bọn họ thì tốt biết bao. Không phải đã nói muốn cưới nàng sao, sao lại có thể không cần nàng nữa! Sao hắn có thể!!
Nàng thở ra một hơi thật dài, đứng dậy và nói với những người trong kiệu: "Cảm ơn ngươi." Sau đó nàng như nghĩ về một cái gì đó, thấy hơi khó xử: "Nhưng... Đi đâu tìm Thạch Cố sống đây? Ta từng nghe nói về loại yêu quái này, chúng hình như rất khó tìm.”
Lúc này, một tờ giấy trắng từ trong kiệu bay ra, con hạc giấy vội vàng gắp lấy đặt trước mặt nàng.
Trên giấy trắng không có một chữ nào, chỉ vẽ một gốc cây giống như thảo dược ở góc dưới bên trái.
"Đây là..." Nàng không hiểu.
"Thạch Cố cũng không khó tìm." Người trong kiệu: “Nếu ngươi nguyện ý trả tiền chẩn bệnh cho ta, ta sẽ chỉ cách bắt được bọn họ giao cho ngươi.” Nàng cúi đầu nhìn mình, nói: "Nhưng trên người ta không có tài sản, ngay cả một món đồ trang sức có giá trị cũng không có..."
"Tiền chẩn đoán của ta không phải tiền bạc." Người trong kiệu cười nói: “Thứ xuất sắc nhất trên người ngươi, chính là tiền chẩn đoán ta muốn.”
"Nơi xuất sắc nhất?" Nàng ấy không hiểu lắm.
"Ngạn Ngư, xuất sắc nhất đương nhiên là cổ họng." Người trong kiệu cười khẽ: “Nếu ngươi đồng ý trả cho ta cổ họng, thì ấn dấu tay lên tờ giấy đó. Nếu không đồng ý, chúng ta coi như chưa gặp nhau, ngươi tự đi bắt Thạch Cố, chỉ là ta muốn nhắc nhở ngươi, yêu lực của ngươi không mạnh, tuổi tác vẫn nông, nếu vì bắt được Thạch Cố hao tổn quá nhiều nguyên khí, dẫn đến mệnh châu không đủ, mặc dù bắt được Thạch Cố, ngươi cũng không cách nào luyện hóa chúng nó, tự nhiên cũng không cách nào trở thành người dùng thuốc cho phàm nhân kia, kéo dài càng lâu, tính mạng phàm nhân có hạn, mà bệnh của ngươi, cũng sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.”
Nàng nghe được trong lòng mình một hồi bối rối, không tự chủ được sờ vào cổ họng mình, dùng giọng nói của mình làm tiền khám?! Vậy chẳng phải mình không thể hát nữa, thậm chí cũng không thể nói chuyện sao?
Thấy nàng sững sờ tại chỗ, thật lâu cũng không đưa ra quyết định, người trong kiệu lại nói: "Nếu vĩnh viễn mất đi hắn, bài hát của ngươi sẽ hát cho ai nghe, ngươi muốn nói, lại nói cho ai nghe?"
Nàng nhướng mày.
"Ta chỉ là một đại phu, mặc dù muốn thu tiền khám bệnh, nhưng lại chưa bao giờ có thói quen ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu ngươi luyến tiếc, cũng được.”
Người trong kiệu dường như đang định đi, chiếc kiệu từ từ nổi lên khỏi mặt đất.
“Không, ta đồng ý!” Nàng đột nhiên hét lên. “Ngươi nói không sai, cổ họng nó mọc ở trên người ta nhiều năm như vậy thì có ích lợi gì chứ. Ca hát thật hay thì có ích lợi gì chứ, không thể khiến cho ta không bị ném khỏi biển mây, cũng không thể khiến cho sư phụ đưa ta đến một tấm gương khác, con mèo cũng không thích nghe. Hắn thích nghe, nhưng nghe rồi thì như thế nào, không phải cũng chọn một thế giới khác sao..."
Nếu không có cổ họng này, thì nàng sẽ có cơ hội lựa chọn lại cuộc sống lần nữa, vậy thì thôi nàng không cần nữa.
Nàng không đợi người trong kiệu đáp lại, hít sâu một hơi, dứt khoát đặt bàn tay trái lên tờ giấy trắng kia. Trong nháy mắt, giấy trắng hóa thành một luồng sáng, trong lòng bàn tay của nàng nhập vào thân thể.
Nàng đột nhiên căng thẳng ôm lấy cổ họng mình lại, nơi đó giống như có một con sâu bò lên, vừa tê vừa ngứa, sau đó là một hồi đau đớn thấu tim gan, con sâu vô hình kia tựa như cắt đi cái gì đó từ trong cổ họng nàng, sau đó bay khỏi lòng bàn tay nàng, rơi vào trong kiệu.
Đau đớn chỉ là trong nháy mắt đó, theo đó mà đến, là hoàn toàn tê dại và vô lực.
"Cầm lấy đi. Sử dụng thế nào, tất cả được viết trong bên trong.”
Một túi gấm đưa ra, hạc giấy gắp lấy vội vàng đặt ở trước mặt nàng. Nàng vội vàng mở túi gấm ra, bên trong là một chiếc nhẫn màu đen.
"Chúc ngươi sớm bình phục."
Bỏ lại những lời này, chiếc kiệu kia đảo mắt đã biến mất khỏi trước mặt nàng.
Cảnh sắc bốn phía cũng vào giờ khắc này cũng dần dần khôi phục lại bình thường, vẫn là bầu trời đêm kia, vẫn là con đường kia, một hai người đi đêm vội vàng đi qua.
Nàng nắm lấy túi gấm, thử phát ra một chút âm thanh, lại phát hiện mình chỉ có thể đứt quãng phát ra một vài tiếng kêu kỳ lạ khó nghe.
Nàng sửng sốt hồi lâu, nở nụ cười, thì ra thật sự không phải là mơ.
Nàng xoay người, nhìn về hướng trấn Thiết Kính, túi gấm trong tay mơ hồ tản ra ánh sáng quỷ dị. Được rồi, con mèo không phải đã nói tương lai của mình thì mình tự chọn sao, cuối cùng nàng cũng đưa ra lựa chọn.
Nhưng mà, con mèo có màu gì nhỉ, hình như nó màu trắng, không, là màu vàng?! Sao lại đột nhiên mơ hồ thế này? Nhưng mà có liên quan gì đến mèo sao... Quên đi, không muốn nghĩ nữa. Bây giờ chỉ có Thạch Cố là thứ quan trọng nhất, bắt được chúng nó thì hắn sẽ một lần nữa có được một trái tim kiên định, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn nàng, mà bệnh của nàng cũng có thể khỏi. Vì vậy, mau mau đi thôi, những thứ khác không quan trọng nữa rồi.
Nàng ôm chặt túi gấm kia vào trong ngực rồi chạy đi.
Nàng càng chạy càng nhanh, nhưng không phát hiện trong thân thể nàng lại rớt đi một bản thân khác. Nàng bên này mặt mày tiều tùy, hai mắt vô thần, đi đứng như như cái xác không hồn đứng yên một chỗ, trơ mắt nhìn người đang cầm "linh đan diệu dược" kia nhanh chóng chạy xa.
Nàng muốn gọi chính mình lại, nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể đưa ánh mắt trông mong nhìn nàng biến mất ở cuối bóng đêm.
Phòng xá xung quanh lại không thấy nữa, biến thành những màu sắc nổi trôi.
Nàng bất lực đứng ở nơi đó, từng bụi tơ tằm chậm rãi chui ra từ ngực nàng, chúng nó vây quanh thân thể nàng từng vòng một, cho đến khi bao lấy cả người nàng lại, trở thành một cái kén thật lớn, cảm giác nàng từng vô số suy nghĩ như vậy, cuối cùng cũng biến thành hiện thực.
Một tiếng thở dài.
Đào Yêu từ phía sau nàng bước ra, thần sắc thâm trầm nhìn cái kiệu không hề có động tĩnh này.
"Thì ra ngươi ở đây."
Nàng suy nghĩ một chút, vươn tay ra, gõ cái kén như gõ cửa: ”Ngư Hoàn? Ngư Hoàn?" Nàng lớn tiếng nói: “Mở cửa ra, chúng ta phải trở về rồi.”
Chiếc kén không có động tĩnh.
"Con mèo của ngươi đã trở về, nó đang chờ ngươi trở về." Nàng tiếp tục nói: “Còn nữa, ngươi mà còn trốn ở đây nữa là Lệnh Thư Vọng sẽ chết đó. Phương thuốc của ngươi sai rồi, nó không thể chữa bệnh cho ngươi, càng không thể khiến cho trái tim Lệnh Thư vọng trở nên kiên định, nó chỉ có thể cho hắn một cơ thể cứng như đá.” Nàng ấy bất đắc dĩ nói: “Ngươi bị một tên lang băm xấu xa lừa rồi! Ngươi có nghe ta nói không? Còn chưa chịu đi ra à!”
Cái kén đột nhiên lắc lư hai cái.
Nàng vội vàng nói: "Bây giờ trở về, có lẽ còn có một cơ hồi xoay chuyển. Ngươi thật sự muốn nhìn thấy Lệnh Thư Vọng biến thành một tảng đá sao? Nếu không, ngươi xem ta chạy theo ngươi đến nhiều nơi như vậy, coi như đồng tình với ta một chút, ít nhất cũng đi ra gặp ta một lần rồi chào hỏi có được không?"
Tơ trên kén có dấu hiệu buông lỏng, từng tầng từng tầng sụp đổ.
Rất nhanh, thân thể của nàng lộ ra, đầu tiên là nghi hoặc nhìn Đào Yêu, sau đó là lo lắng.
”Đi thôi." Đào Yêu vươn tay về phía nàng: “Ta tìm ngươi lâu lắm đấy.”
Nàng do dự một lát, cuối cùng cũng chần chờ vươn tay ra.
Đào Yêu mỉm cười, nắm chặt bàn tay từ lâu đã không có bất cứ nhiệt độ nào, bàn tay của nàng cô độc quá lâu rồi.