Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
"Bịch" một tiếng. Một bóng đen nặng nề đập vào bức tường bên ngoài của khu dân cư ngoài thành Lạc Dương, trong đám bụi mù mịt, Đào Yêu che đầu ngồi xổm xuống góc tường, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, Tật Hành thuật (là thuật đi lẹ đó ạ) lâu quá rồi không dùng đến, khống chế không được tốt lắm, sớm biết thế thì nàng đã cưỡi ngựa đi rồi...
Chính tại lúc đó, lại một tiếng nổ vang lên, may mà nàng phản ứng nhanh tránh sang một bên, nếu không thì bức tường đột nhiên bị nổ tung kia biến đầu nàng thành bánh bao mất.
Những lần này không liên quan đến nàng, ánh sáng chui qua những lỗ hổng trên tường, kèm theo tiếng nói nghiêm khắc vọng lại: "Yêu nghiệt to gan, còn dám phản kháng!"
Nàng ôm đầu nhích đến lỗ hổng trên bức tường nhìn thử, trong căn phòng bừa bãi, có hai nam tử mà hắc y huyền giáp, một tay nắm gậy sắt một người tay nắm gông sắt, đối diện hai người là một hồng y nam tử, lúc này đây thân thể hắn toàn vết thương, chỉ đứng thôi cũng mất rất nhiều sức lực, nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ không chịu cúi đầu.
"Hai vị, ta không phải không muốn đi cùng hai vị, chỉ cầu xin hai vị cho ta thời hạn một ngày, qua ngày mai, không cần hai vị động thủ, ta sẽ tự trói mình bước vào trong gông sắt, mặc cho hai vị xử trí." Hồng y nam tử cắn răng nói.
"Bớt nói nhảm! Chúng ta chiếu theo quy củ, trước một ngày đã thông báo sẽ đến bắt ngươi, mệnh lệnh của thiên giới, nói hôm nay thì bà buộc phải là hôm nay, đừng nói chậm một ngày, cho dù muộn một canh giờ cũng không được!" Hắc y nam tử ngữ khí lạnh như hàn thiết, gông sắt trong tay không ngừng kêu lẻng xẻng.
Một người khác khẩu khí cũng không khác, nâng gậy sắt trong tay lên: "Còn không chịu đưa tay chịu trói, lệnh của Lôi thần, có thể tiền trảm hậu tấu!"
Lôi thần?
Đào Yêu hai mắt phát sáng, không quan tâ m đến việc đầu mình đang đau, vội chạy ra cười hì hì nói: "Hai vị bớt giận bớt giận, nửa đêm nửa hôm thế này, tường cũng bị phá rồi, làm hàng xóm tỉnh giấc là không hay đâu."
"To gan! Kẻ đến là ai!" Gậy sắt sáng loáng chỉ về phía nàng.
Hồng y nam tử nhìn thấy nàng, cư nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy cả người tự nhiên được thả lỏng, cuối cùng cũng không cần phải chống đỡ nữa, khụy chân xuống nửa quỳ trên mặt đất, còn nặn ra một nụ cười nói: "Ngài cuối cùng cũng đến rồi!"
Đào Yêu đi trên phía trước nắm lấy cằm hắn xem trái ngó phải, chậc chậc nói: "Ngươi được đó, yêu quái biết xin thuốc của đại phu trước khi bị thương như người không có mấy tên đâu, vết thương trên người ngươi xác thực là vẫn còn rất mới."
"Vô cùng mới, hai vị thần quan thủ hạ này không lưu tình chút nào."
Hắn thử nàng tay sờ vào vết thương trên mặt mình, lại phát hiện cánh tay phải không biết đã đi đâu rồi, ống tay áo trống rỗng, không nhịn được mà cười nói: "Chết rồi, lần này họ muốn dùng gông xích trói lại cũng không có chỗ mà gông nữa rồi."
"Không biết sống chết, còn dám nói lời cợt nhả!"
Mắt thấy gậy sắt đắp đập xống, ai biết Đào Yêu cư nhiên lại lướt đến chặn trước mặt nam tử kia, cố ý đưa hai tay đã cầu xin: "Hai vị tiên quan đợi đã, đây là bệnh nhân của Đào Yêu ta, vẫn là nể mặt ta, cho hắn thêm thời gian một ngày để chữa trị được không."
Chuông vàng trên cổ này đung đưa, giống như chỉ sợ người kia không nhìn thấy được vậy.
Gậy sắt dừng lại giữa không trung, hai hắc y nam tử kia nhìn nhau, uy phong khí độ trước đó đột nhiên giảm đi nửa phần, trong lòng thầm hiểu được thân phận của Đào Yêu.
Đào Yêu cười mỉm sờ sờ chuông vàng trên cổ tay mình, khuôn mặt vô tội nói: "Không phải ta muốn ngăn cản công việc của hai vị mà thực sự là ta có hẹn với yêu quái này. Thiên giới có quy định Đào Đô ta cũng có quy định, phàm là kẻ mà ta đồng ý chữa trị thì trừ khi trị không được chết rồi, trước khi ta trị khỏi bất cứ ai cũng không thể đưa kẻ đó đi. Vẫn là thỉnh hai vị thành toàn cho."
Tên cầm gậy thu lại vũ khí, khuôn mặt lộ vẻ khó khăn: "Yêu vật này đã có tên trên sổ của Lôi thần, thì chính là tội phạm của thiên giới, hôm này là kỳ hạn đưa hắn về thiên giới chịu phạt, nếu như có gì sai sót, Lôi thần sẽ trách tội chúng ta. Chúng ta chức vị thấp bé, vẫn mong quý nhân của Đào Đô đừng làm khó chúng ta nữa."
Đào Yêu cười hi hi: "Không làm khó không làm khó, thế này đi, hai vị quay về nói là Đào Yêu ta đoạt lấy người từ trong tay hai vị, Lôi thần nếu trách tội thì tự mình đến tìm ta tính sổ là được."
"Điều này..." Hai người lại nhìn nhau lần nữa, tuy biết Đào Đô là một nơi rất ghê gớm, nhưng mà lại không biết một tiểu cô nương lại ghê gớm đến mức dám chọc đến Lôi thần của thiên giới, cũng là một kẻ không sợ chết hiếm có.
Thấy hai người họ vẫn đang do dự, Đào Yêu đưa tay sờ vào túi vải đeo bên hông, vừa sờ vừa nói: "Nếu hai vị sợ khó ăn nói, thì chi bằng để ta giúp hai vị, ở đây ta có thuốc bối vào khiến sẽ cho máu thịt thối này, bôi lên cho hai người một ít, như thế thì khi Lôi thần đại nhân nhìn thấy vết thương đó, tất sẽ cho rằng hai người quả thực không đánh lại ta, cũng sẽ không trách hai người. Yên tâm, lúc bôi thuốc chỉ đau một chút thôi.
Hai người đồng thời lùi lại ba nước, liên tục vẫy tay: "Không cần đâu! Nếu như đã là quỷ y Đào Đô, chuyện hôm nay chúng ta nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với Lôi thần, hậu quả ngươi tự chịu." Nói xong, hai người biến mất như một làn khói.
"Dọa chết ta rồi! Sớm đã nghe nói Đào Yêu của Đào Đô là một kẻ độc ác không nói đạo lý, vẫn thường có người chết trong tay nàng đến xương cốt cũng không còn."
"Không thể đối cứng với nàng ta đâu! Kẻ đến từ Đào Đô không phải phải dễ đụng vào đâu, đến Thiên Đế và nữ quân Côn Lôn còn phải úy kỵ ba phần, chúng ta vẫn là quay về bẩm báo rõ ràng lại cho Lôi thần đi, ta thấy con yêu quái này hẳn là phải đích thân lão nhân gia ngài đến bắt mới được.
Giữa không trung truyền đến tiếng nói chuyện, Đào Yêu không nghe thấy, cho dù có nghe thấy, nhiều lắm cũng cỗ vũ hai người kia động tác lẹ làng chút, mau mau gọi Lôi thần đến gặp nàng mà thôi.
Căn phòng cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại.
Đào Yêu đánh giá hồng y nam tử tàn phế trước mặt, lại nghịch ngợm lắc ống tay áo trống rỗng của hắn: "Giáng Quân, bị vây đánh, gãy chân gãy tay, chỉ sợ tính mạng không giữ được, xin ngài nhất định phải đến đúng nội trong ngày hôm nay để chưa trị.... ngươi viết trên giấy như vậy phải không, còn cố ý viết thời gian vô cùng lớn vô cùng rõ ràng."
Hắn ngại ngùng cười cười: "Chân không có gãy."
Đào Yêu hất ống tay áo hắn, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi gọi ta đến chữa trị gì chứ, rõ ràng là đã tính toán thời gian để ta đến ngăn hai tên thủ hạ của Lôi thần giúp ngươi!" Nói đoạn, nàng ấn đầu hắn xuống, kéo cổ áo đằng sau của hắn xuống, lộ ra một chữ "Phạm" có hắc khí nhàn nhạt khắc phía sau cổ, nàng buông tay, bĩu môi nói: "Quả nhiên là nằm trong danh sách đen của Lôi thần. Ngươi xem nếu như hôm nay tâm trạng ta không tốt không đến đây thì sao hả?"
"Chỉ cần ngài đọc toàn bộ những gì ta viết trên giấy không xót một chữ thì ngài nhất định sẽ đến." Hắn tự tin nói.
"Vì sao lại khẳng định như thế." Đào Yêu gãi mũi.
Hắn cười cười, miễn cưỡng đứng dậy, nói: "Sau khi chữa thương cho ta, có thể nào đi cùng ta đến một nơi không?"
"Vết thương thế này, đâu cần ta ra tay, ngươi tự chữa cũng dễ thôi." Đào Yêu nói thẳng: "Ngươi là Giáng Quân thiên hạ vô song đấy."
"Nhưng mà ngài lỡ đến một chuyến rồi, không làm ra vẻ thì không hay lắm."
"Ra vẻ cái quỷ á! Ngươi có tin ta cắt luôn cái tay kia của ngươi không!"
"Đùa thôi....ý của ta là, ngài có thể giúp ta nhồi bột mỳ, dù gì thì tay phải của ta hỏng rồi nên có hơi khó khăn."
"Ngươi dùng bột mỳ nặn hình người?"
"Đúng thế, nặn thân thể xong thừa ra còn có thể ăn, rất hay mà."
"..."
"Đa tạ, bột mỳ nằm ở trên tầng cao nhất của cái tủ."
"Hình như tròng mắt của ngươi cũng sắp rớt rồi."
"Á... Lúc nãy mới bị đánh một quyền. Không sao không sao, ta nặn một cái bỏ vào là được. Ít nhiều cũng bị chút nội thương, tụ khí không ổn, ta cảm thấy mũi cũng không kiên cố lắm."
"Ngươi vẫn nên uống một viên điều chỉnh nội tức đi... Mũi mà rớt xuống thì khó coi quá."
"Đa tạ."
"Ngươi đến nhân gian cũng lâu rồi nhỉ?"
"Đúng là không ngắn......"
***
Đến nhân giới lâu như thế rồi, cảm giác khi khi nằm mơ những ác mộng tương đồng thực sự rất tệ.
Hắn ngồi trên giường, hai tay còn vô ý thức nắm chặt lấy mền, thân thể khẽ run rẩy, nội tâm dậy sóng dữ dội.
Mộng cảnh không hề thay đổi chút nào, vẫn liên quan đến lò lửa cháy rực, hắn liều mạng chạy khỏi đám lửa, trật chân một cái, liền rơi vào vực sâu vạn trượng, sau đó hắn liền tỉnh lại.
Và sau đó là một đêm không ngủ, cho dù có nằm trở lại giường thì trong đầu vẫn không ngừng hiện lên từng tiếng cười nói, khi gần khi xa, nhưng lại không phải thuộc về thế giới này.
Giống như cảm giác khi đồng bạn của hắn bị một tiên quan trẻ tuổi cầm trên tay, và những đêm không ngủ sau khi bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, khiến người ta không cách nào ngừng nghĩ được.
Lúc này, bên tai truyền đến tiếng cười nói của tiên quan đó và ngươi khác, hắn không giãy dụa, vì hắn biết rằng có giãy dụa thì cũng không ích gì. Cách bọn họ càng lúc càng gần, là một chiếc lò đồng cao bằng một người ở hậu điện phía sau Nguyệt Cung, bình thường rất ít người nhóm lửa, nhưng mà mấy hôm nay lửa trong lò cháy rực không ngừng, còn chưa đến gần đã cảm nhận được độ nóng đang ngày càng tăng lên.
"Hôm nay đốt xong rồi chứ?"
"Ừm, đợt cuối cùng rồi."
"Đáng tiếc a, tơ hồng của Nguyệt lão, bảo vật trân quý biết bao."
"Khụ, ai bảo Nguyệt lão nhà chúng ta không có cốt khí chứ."
"Là không có cốt khí hay là tức tối với bên Côn Lôn kia, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, haha."
Hắn nghe được, chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, còn có tức giận.
Thiên giới và Côn Lôn, trước nay mỗi nơi đều có thần chức chưởng quan nhân duyên của nhân gian, thiên giới có Nguyệt Lão, Côn Lôn có Hòa Hợp Quân, công thêm việc Thiên Giới với Côn Lôn tuy rằng xưa này đều ở thần giới, nhưng mà trên thực tế lại chia ra hai phe phái khác nhau, thậm chí là âm thầm chống đối lẫn nhau, Nguyên nhân bắt đầu việc Nguyệt Lão đốt dây tơ hồng để kết duyên, vừa vặn có liên quan đến vị Hòa Hợp Quân ở Côn Lôn kia, chúng nhân đều biết Nguyệt Lão trước này hay dùng tơ hồng để kết nhân duyên, phàm nhân được tơ hồng kết lại ắt sẽ thành phu thê, cả đời ở cạnh nhau không rời không bỏ, ai biết được cái cách mà nhân giới đã sớm tiếp nhận kia mấy ngày gần đây lại bị Hòa Hợp Quân của Côn Lôn cười nhạo, nguyên nhân là Thiên Giới Côn Lôn mỗi năm đều làm ra vẻ tụ hội lại với nhau, Hòa Hợp Quân công khai cười nhạo Nguyệt lão là vị thần không có bản lĩnh, cái gọi là nhân duyên trời định chẳng qua chỉ là thành quả do lão tự thích cột tơ hồng lại với nhau mà thôi, làm gì giống như Côn Lôn bọn họ là thật lòng suy nghĩ cho thế nhân, Hòa Hợp Quân hắn trước nay tác hợp nhân duyên không hề cưỡng ép, chỉ thúc đẩy kẻ có tình đến với nhau, đã làm thì phải làm cho tốt nhất, nếu như không thể thành thì chỉ có thể quy về do tình duyên của hai bên không đủ, không thể cưỡng cầu. Nhân duyên phải từ lòng người sinh ra, há có thể quyết định bằng một sợi chỉ đỏ. Vị Hòa Hợp Quân đó mượn rượu để tỏ ý, còn vỗ vai Nguyệt lão nói, như hôm nay hắn thậm chí rất ít khi nhúng tay vào nhân duyên của nam nữ thế gian, "thuận theo tự nhiên, nước đến xây cầu" là những điều mà hắn lĩnh ngộ được sau bao năm làm thần quan chưởng quản chuyện ái tình. Chỉ có những tên thích dùng thân phận thần tiên để can thiệp vào đủ chuyện của nhân giới để làm hài lòng du͙© vọиɠ của mình, mới tự nghĩ rằng hắn vì nhân gian mà an bài nhân duyên cho họ, đã thế còn không cho phép chống đối lại. Nếu như cột trúng một mối lương duyên tốt thì cũng không nói làm gì, nhưng nếu trở thành thù oán, nhưng chỉ bởi vì tơ hồng, nên không đến lúc chết đi thì hai người tuyệt đối không thể phân khai, thời gian của họ sẽ phải trôi qua trong sự giày vò và tranh chấp, ngươi nói "mãi không chia ly" đến đây, thì có tính là tốt nữa hay không?
Lời này của Hòa Hợp Quân, chọc cho Nguyệt Lão tức đến đỏ cả tai, còn chưa tìm được lời nào phản bác, lại bị Hòa Hợp Quân ấn vai xuống, thần sắc vi diệu nói: "Lại nói tơ hồng kia, thật sự là lấy thiên tằm và tiên khí chế thành sao? Chứ không phải là lấy thứ gì khác....ví dụ như yêu quái chẳng hạn?"
Lời vừa nói ra, Nguyệt lão trước nay rất ít khi tức giận đột nhiên bùng nổ: "Nói hươu nói vượn!"
"Nguyệt lão đại nhân đừng tức giận, ta chỉ là tùy tiện nói thôi, ôi chao, coi cái miệng của ta nè, uống rượu nhiều chút là bắt đầu không nghe lời rồi." Hòa Hợp Quân một tay nâng cốc, một tay đánh nhẹ vào miệng mình: "Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là nghĩ vậy thôi, hay là Nguyệt lão đại nhân cũng nghỉ ngơi một thời gian đi, thử xem phàm nhân tự giải quyết chuyện tình yêu của họ ra sao, chúng ta cứ sống cuộc đời của mình, có thời gian thì tìm ta uống rượu đánh cờ, cuộc sống cũng thanh nhàn hơn."
Nguyệt Lão hừ lạnh một tiếng: "Thiên giới ta và Côn Lôn của ngươi bất đồng, các ngươi cứ để cho nhân giới tự tung tự tác như thế, sớm muộn gì cũng mà loạn thôi."
"Tơ hồng lỡ như cột nhầm thì không loạn sao?"
"Ngươi....bản tôn không dùng tơ hồng, cũng có thể khiến cho nhân duyên của nhân giới có hàng có lối."
"Vậy thì ta phải chống mắt ngồi xem rồi, chậc chậc, nhân gian có phúc rồi."
Nguyệt lão phất tay áo rời đi, Hòa Hợp Quân cười hi hi vẫy tay chào tạm biệt lão.
Hậu quả của lần tụ hội không tính là vui vẻ này, chính là Nguyệt lão hạ lệnh hủy hết những tơ hồng đang có hiện tại.
Các tiên quan khác đều nói Nguyệt Lão do bất mãn với Hòa Hợp Quân, nhưng chỉ có hai vị thân tín đi theo Nguyệt lão nhiều năm mới biết rõ nguyên nhân thật sự vì sao Nguyệt Lão lại làm thế, là bởi vì tơ hồng mà hắn luyện chế bây giờ, tiên khí và tơ tằm chỉ là thứ để che giấu bên ngoài mà thôi, bộ phận quan trọng nhất để cấu thành tơ hồng... Đúng thực sự là yêu vật.
Núi Hồng Quan có yêu quái tên là Giáng Quân, sinh ra dưới băng tuyết, một ngàn năm sinh ra một con, hình như tơ hồng, cực kỳ dính, có thể dán vạn vật trên thế gian, rất không thể tách ra, có thể dùng để luyện thành thần khí.
Rất lâu về trước, Nguyệt lão phát hiện ra tơ hồng mà mình luyện thành không quá kiên cố, nam nữ bị cột lại với nhau nếu như có ý thoát khỏi nhân duyên thì tơ hồng sẽ bị đứt đoạn. Lão đã thử hết mọi cách, nhưng vẫn không thể giải quyết, cuối cùng hắn động niệm, mang theo thân tín của mình đến núi Cô Quán, gom hết Giáng Quân dưới tuyết đem về luyện thành thần vật, chính là thứ tơ hồng mãi không đứt của Nguyệt lão. Giáng Quân vốn là yêu quái, lại ở cạnh tiên khí, cho nên mỗi một sợ tơ hồng luyện thành đều có linh thông, gọi là thần vật. Từ đó về sau, Nguyệt lão cột nhân duyên, chưa từng bị đứt đoạn.
"Nguyệt lão không đau lòng sao? Luyện thành tơ hồng cũng tốn không biết bao nhiêu công sức. Nếu như sau này muốn có tơ hồng này, còn phải đợi Giáng Quân trên núi Cô Quán mọc ra, cách lần trước cũng phải bốn trăm năm nữa, lại đợi sáu trăm năm cũng đủ mệt, huống hồ còn không biết ở đó còn có thể mọc lại lần nữa không..."
"So với việc đau lòng, thì việc để cho bên phía Côn Lôn biết được sự thực chúng ta dùng yêu vật để dệt tơ hồng, thì mặt mũi của thiên giới lúc đó mới càng không biết nên vứt ở đâu? Nói đi cũng phải nói lại, Giáng Quân kia tuy là yêu nhưng mà thực chất cũng không khác gì một loại thảo dược, bất cứ ai đem đi luyện hóa thì cũng không tính là đại sự, chỉ là thân phận của Nguyệt lão đã bày ra đó, thiên giới xưa này đều tự hào với "xuất thân chính thống", yêu vật ở chỗ chúng ta dù sao cũng thuộc vào hàng hạ đẳng, Giáng Quân kia tuy rằng nhiễm tiên khí trở thành thần vật nhưng mà nói cho cùng thì cũng không có tên trong danh sách thần vật của thiên giới, như thế thì đến hai từ yêu tiên còn không được tính, ngươi đường đường là Nguyệt lão, là một trong những đại thần của thiên giới, lại nhờ yêu vật giúp đỡ, điều này bất luận thế nào đều rất khó mà giải thích được."
"Cũng đúng. Nhưng thủ hạ của Lôi thần cũng có đâu có ít yêu tiên, có lúc còn sai sử những yêu vật không có tên tuổi đi giúp hắn làm việc nữa, sao không thấy bên Côn Lôn nói gì hắn."
"Chính là dựa vào tính khí và bản lĩnh của Lôi thần, ai dám? Nguyệt lão tức giận và Lôi Thần tức giận, hậu quả giống nhau sao?"
"Cũng đúng. Vậy thì sau này phải làm thế nào? Không có tơ hồng, nhân duyên của thế gian phải cột thế nào đây?"
"Không có Giáng Quân cũng có thể luyện thành tơ hồng mà, đây là việc của Nguyệt lão, không đến lượt chúng ta lo đâu, chúng ta chỉ lo đốt xong mớ tơ hồng này cho xong là được."
"Được rồi."
Hắn càng nghe càng tức.
Lúc đầu từ núi Cô Quán đưa hắn về còn không hỏi hắn có đồng ý hay không, đem hắn luyện thành tơ hồng cũng không hỏi hắn có đồng ý không, hôm nay bởi vì một câu nói của người khác, nói đốt liền đem đi đốt, cái lò lửa đó là nơi có thể tùy tiện vứt hắn vào sao? Sau khi vào đó, thần hồn đều tan biến hết cả. Hắn tuy rằng chỉ là một sợi tơ hồng trong tay Nguyệt lão, nhưng mà đâu phải chỉ là một sợi dây không hề có tri giác ý thức, theo như những lời các tiên quan kia nói, thì hắn cũng được coi như là thần vật của chúng tiên rồi, theo lý mà nói thì Nguyệt lão nên xin ghi Giáng Quân vào trong danh sách yêu tiên của thiên giới, lấy thân phận yêu tiên để đối đãi, nhưng mà ai có thể chấp nhận được việc, sau khi hắn và đồng loại của hắn giúp lão tác thành hết mối nhân duyên này đến mỗi nhân duyên khác, thì kết cục nhận được lại là bị đem ra thiêu đốt trong lò lửa thế này.
Mặt mũi cũng chỉ là mặt mũi mà thôi.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại dùng một đời hắn để thành toàn cho mặt mũi của người khác?
Lò lửa cháy đỏ rực, cách một chiếc túi vải cũng bị nó làm cho nhức mắt, đồng loại trong túi vải đều khóc lóc thảm thương, nhưng mà lại không biết phải làm gì, trốn cũng trốn không được, trên túi vải cho phong ấn của Nguyệt Lão.
Chỉ hi vọng nhanh chóng cháy hết, để giảm bớt chút thống khổ là được rồi.
"Ở đây có ta coi rồi, trong điện còn một túi nữa, ngươi qua lấy đi."
"Còn sao? Đây không phải là túi cuối cùng rồi à?"
"Không phải chứ, ta nhớ còn một túi nữa mà, ngươi quay lại coi thử đi, đừng để sót."
"Được. Ta quay về coi thử."
Cứ tưởng rằng thân thể mình tiếp theo sẽ chìm trong biển lửa, ai ngờ được trong chiếc túi chật kín đột nhiên xuất hiện một bàn tay, không lệch chút nào bắt lấy hắn, không đợi nhìn rõ xem chuyện gì đang phát sinh, thì hắn đã rơi vào trong một tay áo rộng tối đen như mực.
Tiên quan đó nhìn khắp tứ phía, xác nhận không có ai nhìn thấy việc làm lén lút vừa rồi của hắn mới yên tâm trở lại, vội đổ hết đám tơ hồng vào trong lò lửa.
Tiên quan vừa rời đi rất nhanh đã trở về: "Không có, đây là túi cuối cùng rồi."
"Thế sao, chắc là ta nhớ nhầm rồi?"
"Đốt hết rồi?"
"Đốt rồi, đi thôi."
Vận mệnh đột nhiên chuyển biến không khiến hắn không kịp trở tay.
Bởi vì mặt mũi, hắn suýt chút nữa thì bị hủy diệt trong lò lửa, bởi vì ái mộ, hắn lại được nhặt về một mạng.
Rất nhanh, hắn liền được xem như là lễ vật lén lút được tặng cho một tiên nga.
"Sinh thần của muội đến rồi, đây là tơ hồng được luyện từ Giáng Quân duy nhất còn sót lại hiện giờ, ta lén giữ lại để tặng muội đó." Lúc tiểu tiên quan kia nói, mặt đỏ như gấc chín: "Không đến lúc dùng thì đừng vó xẻ tấm bùa ra, thứ này rất tinh quái, sẽ chạy mất đó."
"Huynh điên rồi? Bị Nguyệt lão phát hiện nhất định sẽ đánh chết huynh đấy?" Tiểu tiên nga nâng tơ hồng bị tấm bùa chế trụ trên tay, lo lắng không yên: "Lại nói, huynh tặng ta cái này làm gì?"
"Không nghĩ ra được có thể tặng thứ gì quý báu hơn thứ này cho muội, dù sao thì trên đời này cũng chỉ còn mỗi một sợi này thôi." Tiểu tiên quan vò vò tay, lắp bắp nói: "Nếu như có người mà muội không muốn rời xa, thì dùng nó để cột vào ngón út của nhau, thì đến chết sẽ không rời xa nhau. Muội nói xem nó có quý không."
Tiểu tiên nga cũng đỏ mặt, nghĩ một hồi, lại đưa tơ hồng lại trước mặt hắn nói: "Ta không cần."
"Muội sợ gì chứ, không ai biết đâu! Muội cầm đi, ta cũng không thể tặng cho muội thứ gì tốt được."
"Cho dù chỉ là một chiếc lá rơi dưới đất, cũng tốt hơn thứ mà huynh trộm lấy."
"Đây không tính là trộm, dù sao thì muội cầm đi, sau này sẽ có lúc cần dùng đến."
"Ta không cần. Cột lại sau đó không rời xa thì có gì tốt chứ."
"Khụ, dù sao thì muội cứ lấy đi."
"Ta nói rồi ta không cần."
"Muội lấy đi."
Trong lúc hai người đẩy tới đẩy lui, cũng không biết lúc đó ai dùng sức quá mạnh, phù chú dán trên người hắn liền bị xé đi. Có được cơ hội tốt như thế, hắn
dùng hết sức mạnh toàn thân, bay lên trốn đi. Hai người kia sau khi bình tĩnh lại, căn bản không thể đuổi kịp được. Hắn giống như một con rắn nhỏ màu đỏ, bay từ tiên điện đến thiên môn, cũng may là mạng chưa tuyệt, hôm đó đúng ngày thiên giới mở yến hội, thần tiên bốn phương lui tới tấp nập, hắn nhắm chuẩn thời cơ, lén lút bám vào chân của một vị địa tiên, đi theo hắn an toàn ra khỏi thiên môn, đợi đến khi vị địa tiên kia đáp xuống nhân giới, hắn mới nhân cơ hội đó thành công trốn thoát.
Tính mạng của hắn chính nhờ vậy mà giữ lại được, sau này cứ ở lại nhân giới đi, không đi đâu hết nữa.