《Bách yêu phổ 2》
Nó đã ở lại phủ nha Thành Châu ba đã ba tháng nay, nó muốn biết mấy án mạng kia phát triển như thế nào.
Trên bờ hồ của Thành Châu, có người tận mắt nhìn thấy một người trên trời rơi xuống, ngã trên bờ hồ, chết ngay tại chỗ.
Vụ án này lập tức được lan truyền ra khắp Thành Châu, mọi người sợ chết khiếp, người người đều nói, người chứ có phải chim đâu, sao có thể rơi từ trên trời xuống như thế được chứ.
Phía phủ nha cũng loạn thành một mớ, tra xét nhiều ngày cũng không thể tìm ra manh mối, cho đến mấy ngày trước mới tìm ra được thân phận của người chết đó, không xác định thì còn đỡ, đến khi xác định rồi càng cảm thấy đau đầu hơn, bởi vì người chết hoàn toàn không phải là người ở Thành Châu, mà ở Hạng Thành cách Thành Châu cả ngàn dặm, đồng thời quyến thuộc của người chết cũng khẳng định với họ, một ngày trước khi chết họ còn ngồi uống rượu với mọi người, chỉ trong một đêm, người ở tại Hạng Thành làm sao có thể chết ở bên hồ Thành Châu được cơ chứ.
Vụ án này, vượt quá xa phạm vi xử lý của họ .
Mấy ngày ở lại phủ nha, nghe họ nói, qua một hồi tra xét thì họ phát hiện, trường hợp tương tự như thế này ở các nơi trên toàn đất nước đều có, người bị hại đều bị ngã chết ở một nơi cách nhà mình cả ngàn dặm, nhưng quan phủ chỗ đó cũng không thể tìm ra được hung thủ, thậm chí đến một chút manh mối có ích cũng không phát hiện, cuối cùng cách xử lý của mọi người đều giống nhau, gác qua một bên, giải quyết qua loa cho xong chuyện.
Phủ nha Thành Châu cũng không có kỳ tích gì phát sinh.
Nó nghĩ, mình có đợi thêm cũng không ích gì, chỉ đành thở dài, âm thầm rời khỏi phủ nha.
Trên bờ hồ, có lưu lại một vết máu ở hiện trường án mạng, dính trên tảng đá, bấy giờ đã đen lại rồi.
Nó lén lút nhìn người bị hại, giống hệt như những ngươi bị hại trước đó, thi thể huyết nhục mơ hồ, nó ngửi rất rõ ràng mùi của tên nhóc đó.
Nó vừa tức giận vì tên nhóc đó lại dám làm ra loại chuyện này, vừa sợ có người tra ra gì đó, sau đó đuổi cùng giết tận tên nhóc đó.
Gió lạnh thổi qua, nó ngẩng đầu nhìn trời, hét lên: "Ngươi điên rồi à, ngươi rốt cuộc là đã làm ra chuyện gì thế hả."
Trên đời này trừ nó ra, thì không ai có thể ngửi ra mùi của tên nhóc đó cả, chỉ bởi vì chúng nó là huynh đệ song sinh.
Tất cả Thục Hồ đều sinh ra ở núi Yêm Tư, đó thực sự là một biển đá, bao nhiêu đá tảng lớn nhỏ trải khắp mặt đất, mỗi một mẫu thân của Thục Hồ đều đẻ trứng ở dưới những tảng đó, vừa ra đời Thục Hồ đều rất nhỏ, từ tảng đá lăn ra, sau đó trưởng thành từng chút một, cho đến khi có thể lật được tảng đá đang đè mình, các tiểu Thục Hồ mới có thể phá vỏ mà chui ra, nếu như đến cả lớp vỏ cũng không thể nào chui ra được thì chứng tỏ nó không đủ khỏe mạnh, trưởng thành không đủ tốt, không thể đẩy tảng đá đè lên người mình chứng tỏ nó còn chưa ra ngoài thế giới này thì đã bị đào thải rồi.
Nó cảm thấy, nếu như không có người đệ đệ song sinh này, bản thân nó khẳng định là đến cơ hội chui khỏi vỏ cũng không có.
Từ giây phút phá vỏ chui ra, nó đã kém hơn đệ đệ rất nhiều, thân thể của đệ đệ ít nhất phải lớn gấp ba lần nó, đi bên cạnh đệ đệ, nhìn ngang nhìn dọc gì cũng thấy nó giống như một tùy tùng đáng thương. Theo thời gian, đệ đệ càng ngày càng tráng kiện, tuy rằng vẫn có sai biệt với những yêu quái đồng tộc, nhưng mà đối với nó, đệ đệ như thế đã khiến nó ngưỡng mộ không thôi rồi.
Sau khi trưởng thành, các Thục Hồ sẽ rời khỏi núi Yêm Tư, đi về hướng nhân giới rực rỡ sắc màu kia, ở đó có vô số con người và vật mà chúng có thể chở, qua sông vượt núi, lên trời xuống biến, trong việc bay lượn mà bôn ba tìm được ý nghĩa của sự tồn tại.
Mà nó thì tương đối phiền phức, bay không được cao, chạy cũng không chạy được xa, mỗi lần đều bay phía sau đệ đệ rất xa.
Nó luôn cảm thấy tình cảm hai huynh đệ nó rất tốt, các Thục Hồ trong núi Yêm Tư chưa từng xuất hiện song sinh, lúc nhỏ đánh nhau với đồng tộc, nó lúc nào cũng bởi vì thân thể yếu đuối mà bị ngươi khác bắt nạt, có một lần nó thậm chí còn bị chúng đặt mông lên đầu. May mà đệ đệ đến kịp, một đập ba, mới cứu được nó.
Từ đó, nó không còn dám cách đệ đệ quá xa nữa.
Nhưng mà, Thục Hồ không phải là tộc yêu quái sống theo đàn, một khi đã rời khỏi núi Yêm Tư, có nghĩa là mỗi người sẽ đi theo con đường riêng của mình.
Nhưng huynh đệ hai người cũng không tách nhau ra, trong một trăm năm đầu đến nhân giới, nó dần quen với việc đưa hồn phách của những người sắp chết đến nơi mà họ muốn đi, vả lại thứ nó có thể chở, cũng chỉ có thứ này. Đệ đệ lại khác, đệ đệ từng chở hai người vớt lên trong một trận đại hồng thủy, sau khi đưa đến nơi an toàn, lại quay lại chở thêm rất nhiều người nữa, còn việc mà nó có thể làm chỉ là vớt được hai bộ y phục từ dưới nước thôi, hoặc là kiếm về cho đệ đệ mấy quả dại hái được.
Một trăm năm qua đi, nó vẫn không có chút gì tiến bộ, chỉ có hồn phách, là thứ nó chở thuận buồm xuôi gió nhất.
Lần này đệ đệ nói muốn rời đi, thời tiết vô cùng nóng, ánh nắng làm nó không cách nào mở mắt ra được.
Nó có chút ngây ngốc đứng trong ánh nắng hỏi: "Có phải là ta ngáng đường đệ rồi không."
Đệ đệ nghĩ một hồi, nói: "Huynh cứ sống tiếp như thế này đi.
Nó cảm thấy bản thân mình khẳng định là bị ghét bỏ rồi: "Ta vẫn luôn cố gắng, ta."
"Đệ phải đi rồi." Đệ đệ ngắt lời nó, lại nhìn nó thêm lần nữa: "Đừng đi theo."
"Ta."
Nó chỉ nói được đúng một chữ, sau đó không cách nào nói thêm tiếp được nữa, bởi vì đệ đệ đã rời đi không chút lưu luyến, thân ảnh cường tráng của đệ đệ rất nhanh đã biết mất giữa không trung.
Nó thực ra rất sợ nóng, nó cứ tự nói với bản thân mình rằng đừng buồn cũng đường vương vấn, dù gì thì huynh đệ hai người đều đã trưởng thành rồi, Thục Hồ giống như đệ đệ, quả thực không nên cứ ở mãi với một ca ca như nó, đệ đệ phải nên giống như những đồng tộc lợi hại ngoài kia, làm một yêu quái Thục Hồ, thân chở ngàn cân nhưng vẫn có thể ung dung tự tại.
Mấy trăm năm trôi đi rất chậm, lại cũng rất nhanh đã trôi qua. Nó không đếm được mình đã chở được bao nhiều hồn phách rồi, kỳ thực nó cũng rất bận rộn, dù gì thì người đi đến cuối sinh mệnh nhiều như thế, mà trong lòng của họ, lại ẩn chứa biết bao hồi ức và vấn vương. Thỉnh thoảng rảnh một chút, nó sẽ ngồi xổm trên đỉnh của một ngôi nhà nào đó, nhìn vầng trăng trên trời rồi ngẩn ngơ, thuận tiện nghĩ xem tên nhóc đó giờ đang ở đâu, đang làm gì.
Mấy trăm năm rồi, những con người bị ngã chết kia, là manh mối duy nhất liên quan đến tên nhóc kia mà nó biết.
Nhưng mà, không nên như thế.
Nó bắt đầu tìm kiếm tên nhóc đó, lại mấy mươi năm nữa, những án mạng liên quan đến tên nhóc đó, chưa từng dừng lại.
Cuối cùng, trong lúc nó đành bỏ cuộc, thì một năm trước, hai huynh đệ chia cách mấy trăm năm cuối cùng cũng gặp lại nhau.
Đó là một mùa hạ cạnh một bờ hồ vô danh ở Phòng Châu, lửa cháy ngập trời trên bờ hồ, thân hình nó to lớn hơn trước rất nhiều, mỗi một cơ bắp đều giống như phát sáng dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt sắc bén như thanh đao rút ra từ băng.
Nhìn ngược lại bản thân mình, nó cũng vẫn là dáng vẻ cũ, một yêu quái nhỏ nhỏ gầy gầy.
"Đệ giết người rồi sao." Nó do dự rất lâu nói hỏi.
"ừm." Đệ đệ thừa nhận rất phóng khoáng.
Nó sửng sốt: "Vì...vì sao?"
"Để tăng thêm sức mạnh." Đệ đệ thẳng thắn nói: "Sức mạnh của Thục Hồ bằng với trọng lượng cửa những thứ từng chở, cái này huynh cũng biết mà."
"Điều này ta biết." Nó vội nói: "Vì thế những năm nay ta rất cố gắng thế chở thêm càng nhiều linh hồn càng tốt, kỳ thực ta cũng rất mạnh rồi đó, ít nhất so với lúc trước đã cường tráng hơn rồi."
"Trọng lượng của một người sống, mãi mãi không nặng bằng một mạng người được." Đệ đệ nhàn nhạt nói: "Thân mang càng nhiều mạng người thì sức mạnh của ta sẽ càng lớn."
Nó căng thẳng: "Đệ cần nhiều sức mạnh như thế làm gì, đệ đã rất lợi hại rồi mà."
Tiếng nước hồ chạy róc rách, khi ánh hoàng hôn cuối cùng biến mấy, đệ đệ quay ngươi, nhìn bóng mình in lên mặt hồ, nói: "Cũng sắp năm trăm năm rồi nhỉ."
Nó ngẩn người.
"Nếu như ta không muốn huynh tìm thấy ta, thì huynh tưởng huynh có thể tìm được ta sao." Đệ đệ quay đầu nhìn nó: "Nhưng năm nay, nhưng việc huynh làm ta đều biết cả. Vì thế, hơn ai hết ta biết rõ mình đang làm gì."
"Đệ." Nó lắp bắp, không biết nên nói gì, lẽ não những năm này, tên nhóc này chưa từng thực sự rời xa nó sao.
Đệ đệ nhìn về phía xa: "Bọn chúng cũng sắp đến rồi."
Nó trầm mặc.
Sau này hôm đó, hai ngươi họ lại như bóng với hình, đệ đệ so với trước đây còn trầm mặc hơn, cũng trở nên cảnh giác hơn, một cơn mưa một trận gió, đối với nó đều giống như lâm đại địch.
Kỳ thực nó càng muốn nghe tên nhóc này kể về những năm nay, nó đã sống như thế nào, có tốt hay không, nhưng người và vật mà nó chở có chuyện gì thú vị không, cái gì cũng tốt, chỉ là, vẫn đừng nên liên quan đến việc giết người.
Nhưng tên nhóc này cái gì cũng không chịu nói, hai huynh đệ lúc thì bay qua bầu trời, lúc thì xuyên qua phố chợ, câu đệ đệ nói nhiều nhất chính là "Đi theo ta"
"Chúng ta rốt cuộc đi đâu thế, cứ thế này thì phải đi đến lúc nào." Nó nhịn không được hỏi: "Ta còn muốn làm việc mà, rất nhiều người đang đợi ta đó."
"Đi đến nơi là huynh có thể ở lại được." Đệ đệ lành lùng nói.
Lúc đi đến Khâm Châu, chúng nó cuối cùng cũng gặp phải tập kích hung mãnh nhất.
Người đến là đồng tộc của họ, bảy con Thục Hồ cường tráng, muốn lấy mạng của nó.
Kết cục thuộc về nó, cuối cùng đã đến rồi.
Nhiều năm này, nó vẫn luôn cố ý lơ chuyện này đi, liên quan đến "quy củ" bí mật của tộc Thục Hồ.
Nơi cao nhất của núi Yêm Tư, có một bia đã mọc lên từ đất, mặt bia giống như mặt kính, nó không chỉ là thần vật của tộc Thục Hồ, mà còn là một bảng xếp hạng năm trăm năm xuất hiện một lần, mỗi một Thục Hồ sinh ra đều có tên trên đó, từ lúc sinh ra, trong vòng năm trăm năm, tổng hợp lại trọng lượng chở được trong những năm đó, đều được ghi lại ở đó, chiếu theo "quy củ" của tộc Thục Hồ, kẻ xếp hạng cuối cùng bắt buộc sẽ bị "thanh trừ", khử yếu giữ mạnh là cách tốt nhất để duy trì huyết thống tốt đẹp.
Kỳ thực, nó từ lúc còn rất nhỏ đã biết bản thân mình nhất định sẽ xuất hiện ở cuối bảng xếp hạng kia.
Nhưng nó không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có thể sống được năm trăm năm thời gian cũng đủ rồi, đủ để nó nhìn ngắm nhìn được thế giới này có dáng vẻ gì, nhân loại có dáng vẻ như thế nào, sự tồn tại có ý nghĩa ra sao.
Bất qua nó cũng không muốn chờ đợi trong tuyệt vọng, tuy rằng không chở được vật nặng, nhưng dù cho chỉ là những hồn phách nhẹ tênh thì nó cũng đã chở hết lần này đến lần khác, tích tiểu thì cuối cùng cũng thành đại, còn hơn là chẳng làm điều gì. Nó thậm chí còn tìm đến Đào Yêu đại nhân của Đào Đô, cho rằng thân thể yếu ớt này có thể là một căn bệnh cũng nên, nếu như ngài ấy có thể giúp được nó, thì nói không chừng nó có thể hồi phục lại bình thường, đến lúc đó, nó có lẽ sẽ vượt qua được kiếp nạn này mà sống tiếp.
Nhưng, nếu tất cả đều không thể được như ý nguyện, năm trăm năm thì năm trăm năm thôi, cũng đủ rồi.
Nhưng mà, khi nó nhìn thấy đệ đệ liệu cả tính mạng của mình để chiến đấu với bảy tên đồng tộc đó, nó bừng tỉnh đại ngộ, vừa áy náy vừa thấy cảm động.
Lời trách cứ "đệ muốn sức mạnh nhiều như thế làm gì" vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đáp án đã bày ra trước mặt, sức mạnh lấy từ sinh mạng con người, chính là vì muốn thay vị ca ca yếu đuối ngăn lại phán quyết năm trăm năm.
Một trận giết chóc, lưỡng bại câu thương.
Nó được bảo vệ rất tốt, kẻ địch không đụng được đến một sợi tóc của nó.
Đệ đệ cả người đầy máu dặn nó chạy nhanh, đi vào nơi nào có người đông mà chạy, chỉ được chạy về phía bắc thôi.
Lòng nó rất hỗn loạn, kỳ thực không sao cả, cố gắng năm trăm năm vẫn nằm ở cuối bảng, có thể bản thân nàng thực sự rất tệ, một ca ca như thế, căn bản không xứng đáng để đứng sau trận chiến huyết nhục tung tóe kia.
Trong tiếng gió vù vù, nó không dám quay đầu, chỉ liều mạng mà chạy.
Nó biết mục đích đệ đệ bảo nó đến kinh thành, chính là vì nơi đó nhiều người, dễ dàng ẩn nấp, yêu khí không dễ bị bạo lộ, dù gì thì nhưng đồng loại muốn lấy mạng nó chỉ có thể dựa vào yêu khí để tìm thấy tung tích của nó mà thôi.
Nhưng mà, lấy một địch bảy, liệu huynh đệ chúng nó còn có thể gặp lại nhau ở kinh thành không.
Nó cuối cùng cũng đến được kinh thành, theo lời dặn của đệ đệ, chỉ đi đến những nơi đông người, ban đêm đi ngủ cũng không phải chọn nơi yên tĩnh, chỉ ngủ ở những nơi như quán rượu hay chốn yên hoa, nơi nào có càng nhiều người càng tốt.
Trong sự lo lắng bất an, thời gian một tháng đã qua đi, chính là mười ngày trước, nó đang ngủ ở phòng củi phía sau hậu viện quán rượu, đang lúc mơ hồ, thì nhìn thấy đệ đệ đứng trước mặt nó.
Nó đột ngột ngồi dậy, mới phát hiện đó không phải là mơ.
"Không sao chứ?" Đệ đệ hỏi nó.
"Không." Nó lắc đầu, ánh mắt rơi trên những vết thương trên người đệ đệ.
"Bảy tên đã trừ được năm." Đệ đệ bình thản nói: "Đáng tiếc thể lực ta không đủ, không thể giết hết đám đó một lần, chỉ đành chạy trước để giữ mạng."
Đối phương nói càng nhẹ nhàng, trong lòng nó càng cảm thấy hoảng hốt, muốn an ủi lại cảm thấy trống rỗng, muốn ôm đối phương khóc một trận lại cảm thấy vừa vô dụng lại mất mặt, suy nghĩ một hồi, nó nhịn khóc nói một câu: "Chúng ta vẫn là đi khám đại phu trước đi, nếu không đệ sẽ đau lắm."
"Không cần." Đệ đệ nhìn nó, khẩu khí vẫn lãnh đạm như thường: "May mà kẻ bị thương là ta, nếu huynh mà bị thương, chỉ sợ huynh đến rên rỉ thôi cũng khiến cho mình bị mệt đến chết rồi."
Dứt lời, đệ đệ nhìn sắc đêm rồi đi ra bên ngoài nói: "Đi theo ta."
Nó hoang mang đi theo, vừa đi ra ngoài liền bị đệ đệ ngoạm lấy cổ, vứt lên trên lưng.
"Đây là muốn làm gì." Nó nằm xấp trên lưng đệ đệ, không dám đụng đậy, chỉ sợ chạm vào vết thương trên người đệ đệ.
Đệ Đệ đằng không bay đi: "Huynh bay chậm quá, ta nhìn thôi cũng mắc mệt."
Trong tiếng gió vù vù nó lầm bẩm nói: "Chúng ta đi đâu đây"
Đệ đệ không lên tiếng, chỉ bay về phía bắc.
28.09.2020