Quỳnh bất ngờ nở hoa khiến cả Phong Quốc một lần nữa dậy sóng.
Thật không ngờ chuyện ngỡ hoang đường lại có thể trở thành sự thật.
Người dân của Phong Quốc ai nấy cũng đồn đãi Hạo Phong là tiên nhân hạ phàm mới có thể khiến hoa quỳnh nở lại sau ngần ấy năm ngủ yên.
Đã vậy, sau sự việc thay đổi chính sách đóng thuế, xây An Lạc quán, càng làm cho người dân sùng bái chàng hơn.
Cũng từ khi hoa quỳnh nở tại Tĩnh Phong điện, Hạo Phong liền chiết thân cây trồng tại ngự hoa viên.
Chàng muốn tặng cho Kỳ Phong một món quà bất ngờ.
Chàng muốn khi hắn trở về, ngự hoa viên sẽ tràn ngập những hoa.
Thấm thoát đã nửa năm trôi qua.
Khi Kỳ Phong trở về, Hạo Phong liền bịt mắt hắn dẫn đến ngự hoa viên.
Kỳ Phong mới về tới, chỉ muốn nhào tới ôm chàng vào lòng, ai ngờ lại bị dẫn đi vòng vòng, không khỏi sốt ruột hỏi:
“Rốt cục đệ muốn tặng ta cái gì?”
Hạo Phong dừng lại ở ngự hoa viên, cởi băng bịt mắt ra cho hắn rồi nói:
“Được rồi, huynh mở mắt ra đi.”
Chỉ chờ có giây phút này, Kỳ Phong mở to hai mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ biết bất động nhìn cảnh tượng trước mặt.
Quanh hắn toàn hoa và hoa.
Những bông hoa trắng tinh khôi đang đung đưa trong gió.
Hương thơm ngào ngạt quen thuộc làm hắn muốn lên cơn say.
Đây chẳng phải là hoa quỳnh sao? Không ngờ có một ngày, Hạo Phong lại làm cho quỳnh nở hoa.
Không những hoa đã nở, mà còn đẹp đẽ và tràn đầy sức sống thế kia… Hoa quỳnh thơm ngát, mang màu trắng phát sáng trong đêm tựa trăng tròn.
Bên cạnh còn có dung nhan thanh tú thoát tục...! Trong giây phút này, hắn ngỡ mình đang lạc vào chốn thần tiên.
Mà Hạo Phong, chính là vị tiên quân kiều diễm nhất.
Hạo Phong thấy Kỳ Phong từ nãy tới giờ cứ ngây ra, liền đưa hai tay ôm lấy gương mặt hắn:
“Thích không? Tất cả đều tặng cho huynh.”
Kỳ Phong vẫn chưa hết ngơ ngẩn:
“Tặng cho ta tất cả thật sao?”
Hạo Phong mỉm cười hướng mắt về phía những bông hoa:
“Đã từ lâu, đệ biết huynh thích nhất màu trắng.
Nên nghĩ huynh nhất định sẽ thích chúng.”
Kỳ Phong hạnh phúc vô biên, ôm lấy chàng, thì thầm:
“Đệ biết tại sao ta lại thích màu trắng không?”
Hạo Phong ngước nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Một nụ hôn bất ngờ đặt lên môi chàng:
“Bởi vì đệ rất hợp với màu trắng.
Từ ngày đầu tiên gặp đệ, một thân bạch y đứng trong cơn nắng chói chang đã thực sự cướp lấy linh hồn ta.
Không biết vô tình hay cố ý, đệ luôn luôn mặc trang phục màu trắng, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu.
Ta đã bị màu trắng tinh khôi đó làm thần hồn điên đảo.
Không phải ta yêu màu trắng, mà là ta yêu đệ nên ta mới yêu màu trắng…”
Kỳ Phong nói đến đâu, gương mặt Hạo Phong liền đỏ lên đến đó.
“Đệ rất hợp với màu trắng, cho nên hoa này cũng thật xứng với đệ.”
“Không đâu, đệ sao có thể so với hoa chứ!” Hạo Phong ngượng ngùng nhìn về phía những bông hoa đang e ấp.
“Trong mắt ta, đệ chính là bông hoa đẹp nhất.”
Kỳ Phong đưa tay kéo chàng đối diện với mình, rồi bất ngờ cúi người nhấc bổng chàng lên, nheo nheo mắt:
“Đã tới lúc thưởng hoa rồi!”
Hạo Phong đột ngột bị ôm lấy, hốt hoảng nói:
“Không được! Huynh vừa đi đường xa, phải nghỉ ngơi chứ!”
“Chỉ cần được ăn bông hoa này thì ta dù mệt cách mấy cũng sẽ tràn đầy sinh lực.”
Nói rồi hắn liền đưa chàng về, tiến thẳng phòng ngủ.
Đã lâu không gặp, Kỳ Phong không kiềm chế được quấn chặt chàng trong lòng.
Chiếc màn mỏng phút chốc bao phủ cả hai.
Kỳ Phong thì thầm:
“Ta nhớ đệ…”
Hai tay chàng nhanh chóng bị giữ chặt trên đỉnh đầu.
Hạo Phong bị giọng nói trầm ấm cùng hơi thở ngọt ngào của hắn rút hết sinh lực, thở hổn hển, nhắm mắt chờ mong người nọ yêu thương mình.
“Đệ cũng vậy…”
Kỳ Phong vừa hôn, vừa lân la bàn tay xuống dưới, tách đôi chân thon dài của chàng ra:
“Ta cũng có một món quà cho đệ.”
Một ngón tay hư hỏng của hắn luồn vào trong quần, trêu đùa hai quả bóng nhỏ dưới thân chàng.
Chỉ mới nửa năm cách xa, nhưng ngỡ như lần đầu tiên va chạm, toàn thân chàng nóng bừng bừng, ngửa cổ lên thở dốc.
Cảm giác vừa kích thích vừa xấu hổ, chàng cố nén hơi thở khác thường, hỏi hắn:
“Quà gì?”
Kỳ Phong vẫn tiếp tục di chuyển các ngón tay, xoa đều vật yêu nghiệt dưới thân chàng:
“Đợi hai tháng nữa, ta dẫn đệ đi xem.”
“Tận hai tháng nữa sao?”
“Càng chờ mong thì càng hạnh phúc, có đúng không?
Một thứ chất lỏng thơm phứt vừa được rót vào hoa cúc.
Hạo Phong cong người lên chờ đợi.
Thung lũng phút chốc đã bị lấp đầy.
Sau bao ngày xa cách, nỗi nhớ dâng trào, hai cơ thể lồng vào nhau mãnh liệt, tay đan tay, không muốn tách rời.
Hạo Phong hạnh phúc cảm nhận được hắn đang ở sâu trong cơ thể mình, không ngừng chuyển động.
Toàn thân mướt mồ hôi như được tắm mình trong cơn mưa mát lành.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống, khiến cơ thể càng giống như khối ngọc sáng lấp lánh, quyến rũ lòng người.
Kỳ Phong dùng sức đâm mạnh, Hạo Phong vừa đau đớn vừa hạnh phúc đến trào nước mắt.
Nước mắt như châu ngọc, rơi lã chã xuống gối.
Hắn đau lòng cúi xuống nếm lấy hương vị mặn mặn, ngọt ngào từ khoé mắt chàng, vuốt ve gương mặt yêu kiều đẫm lệ.
Rồi hắn dời đôi môi tới mi tâm của chàng, hôn lên đó:
“Ta làm đệ đau sao?”
Hạo Phong sụt sùi nói:
“Không có...”
“Không đau sao lại rơi lệ?”
Hạo Phong chớp mắt một cái, viên ngọc trong suốt lại rơi ra:
“Vì vui...”
Kỳ Phong trái lại vô cùng rầu rỉ, đầu chân mày thắt chặt.
Rồi hắn cúi xuống lấp đầy đôi môi anh đào của chàng.
Trong trí nhớ của hắn, kể từ lần đầu gặp Hạo Phong năm tám tuổi, chàng chỉ khóc một lần duy nhất.
Lần đó chàng còn là một đứa trẻ, trong hoàn cảnh đói rách, bị bỏ rơi, bỗng dưng tìm được ánh sáng của cuộc đời, cảm động khóc lớn để trút bỏ những phiền muộn tích tụ lâu ngày.
Nhưng gần đây, hắn lại hết lần này đến lần khác làm chàng rơi lệ.
Mỗi lần như thế, đều là trong tình cảnh điên loan đảo phụng.
Dù nhẹ nhàng, hay mạnh mẽ, cũng không thể ngưng lại suối nước tuôn chảy kia.
Hắn đưa tay quẹt lấy một giọt nước còn đọng trên khóe mi chàng.
Hạo Phong biết hắn đau lòng, bèn an ủi:
“Huynh đừng nhìn đệ bằng vẻ mặt ăn năn ấy.
Là do tuyến lệ hư hỏng không nghe lời.
Nếu có khóc, cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc, do sự ân cần của huynh đem đến thôi mà.”
Kỳ Phong cảm động suýt nữa chính mình cũng không kiếm chế được mà rơi lệ.
Hắn ôm lấy chàng, tiếp tục thúc mạnh bên dưới.
“A…”
Hạo Phong vừa kêu lên, đã bị cuồng nhiệt hôn lấy.
Cả hai cứ thế, quấn quýt triền miên đến mệt nhoài.
Ngày hôm sau, hai huynh đệ cùng nhau thượng triều.
Nhìn vẻ ngoài vui tươi của Hạo Phong, Kỳ Phong vô cùng hài lòng.
Trên đường đi, hắn chỉ muốn nắm lấy bàn tay thon thả trắng ngần của chàng.
Nhưng cuối cùng, đành kiềm chế, chờ đến khi quay về.
“Trước nay đệ chỉ quẩn quanh nơi cung điện, nay đã có thể đường đường chính chính sánh vai với ta lên triều rồi.
Cảm thấy thế nào?”
Hạo Phong cười:
“Cảm giác bản thân không phải đồ vô dụng cũng không tệ.”
Kỳ Phong nhíu mi:
“Sao lại suy nghĩ như vậy?”
“Vốn dĩ trước đây, đệ như một bông hoa cảnh, chỉ có tác dụng làm đẹp cho vườn hoa thôi, không phải sao? Nhưng giờ đệ mới nhận ra, đệ còn có tác dụng làm cho người khác vui.”
Nói tới đây, Hạo Phong nhếch môi cười bí hiểm.
Kỳ Phong đối với những lời này, trái tim nảy lên một cái, rồi tự dưng thấy giận dỗi:
“Đệ làm ta vui là đủ rồi.
Còn muốn làm ai vui nữa?”
Hạo Phong nói:
“Đệ làm huynh vui, có nghĩa là đệ cũng vui.
Chúng ta hạnh phúc thì sẽ có nhiều năng lượng mang niềm vui cho những người khác, không phải sao?”
Kỳ Phong vẫn không hài lòng, những lời này của Hạo Phong làm hắn cảm thấy chàng càng lúc càng xa rời vòng tay của mình.
Hắn chỉ muốn chiếm chàng làm của riêng, không để cho ai thấy, không để cho ai chạm vào.
Nhưng hắn biết, nếu hắn làm vậy chàng sẽ không có được nụ cười rạng rỡ như bây giờ, nên đành giấu sự ích kỷ ấy lại.
Hôm nay thượng triều, ai ai cũng nhìn Hạo Phong bằng con mắt khác.
Ánh mắt ngưỡng mộ, kỳ vọng càng làm cho Kỳ Phong khó chịu.
Khác với sự khó chịu vì tính chiếm hữu, Khắc Phong lại khó chịu vì ganh tỵ.
Đã thế thời điểm này, hoàng đế còn tuyên bố cuối năm sẽ chọn ra một người trở thành hoàng thái tử, khiến trong lòng hắn thấp thỏm khó yên, nhưng vẫn giả vờ cười nói.
“Chúc mừng thất đệ.
Chính sách thuế mới đã làm người dân vô cùng hài lòng.
Ngày hôm đó ta cứ sợ đệ sẽ bị lưu đày như Cửu vương gia năm xưa.
Cũng may là phụ hoàng thông suốt.
Sắp tới tuyên bố ngôi vị thái tử, đệ chính là cái tên đầu tiên được nhắc tới.”
Hạo Phong đối với nụ cười giả tạo của Khắc Phong có chút không thoải mái, cũng mỉm cười đáp trả cho có lệ:
“Cảm ơn tam ca.”
Kỳ Phong đi sáu tháng cũng không nhận được tin tức gì về chàng, nay nghe Khắc Phong nói vậy, nét mặt sa sầm hỏi:
“Chính sách thuế là sao? Lưu đày là như thế nào?
Khắc Phong ồ lên kinh ngạc:
“Hoá ra tứ đệ chưa biết chuyện à?”
Dứt lời hắn liền kể qua sự tình cho Kỳ Phong.
Suốt đường về Kỳ Phong không buồn liếc nhìn chàng một lần.
Hạo Phong dĩ nhiên biết hắn giận, nhưng chàng đâu còn cách nào khác, đành lẳng lặng đi theo hắn, chờ cơn giận qua đi.
Vừa về tới Tĩnh Phong điện, Kỳ Phong liền cho toàn bộ cung nhân lánh mặt.
Hắn lăm lăm tiến lại gần chàng, gầm nhẹ:
“Đệ muốn làm hoàng thái tử sao?”
Hạo Phong không ngờ hắn lại hỏi câu này, liền trả lời:
“Không có.”
Kỳ Phong thở dài:
“Chỉ nghĩ tới việc quay trở về không được nhìn thấy gương mặt này là tim ta muốn ngừng đập, đệ có biết không?”
Hạo Phong áy náy, cúi mặt nói:
“Đệ xin lỗi…”
“Từ nay về sau, trước khi quyết định bất cứ chuyện gì, đệ phải bàn trước với ta.”
“Vâng…”
“Không được tự ý hành động.”
“Vâng…”
“Còn bây giờ thì…”
Kỳ Phong ngập ngừng một lát, rồi mạnh bạo xé toạc y phục của chàng:
“Chịu phạt đi…”