Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa

Chương 63: 63: Hoa Quỳnh Chớm Nở Mưa Đúng Lúc





“Lại đi sao?” Hạo Phong buồn bã hỏi Kỳ Phong.
Hắn ôm chàng vào lòng, luyến tiếc không nỡ, nhưng quân vụ không thể bỏ lỡ, đành an ủi:
“Ta hứa sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, về sớm với đệ.”
Mặc dù không đành lòng, nhưng Hạo Phong cũng đâu còn cách nào khác, thở dài nói:
“Đệ chờ huynh.

Nhớ cẩn thận.”
Kỳ Phong đi một lần lại hết nửa năm.

Trong thời gian đó, Hạo Phong thường xuyên cùng Nghinh Phong lui tới.
Một lần ngồi cùng nhau đàm đạo, Hạo Phong đề cập tới vấn đề từ lâu trăn trở với Nghinh Phong:
“Bấy lâu nay đệ đi khắp nơi, thấy dân chúng ca thán về việc đóng thuế quá cao, không đủ trang trải cuộc sống.

Trong khi đời sống của quan lại và hoàng thân quốc thích lại quá xa hoa, thậm chí nhiều người phung phí, vung tiền như rác.

Đệ có ý muốn đề xuất lên phụ hoàng… giảm thuế của dân, tăng thuế của quan lại...!Không biết ý huynh thế nào?”
Nghinh Phong trầm ngâm:
“Đây không phải ý tưởng tồi.

Tuy nhiên được lòng dân, mất lòng quan.

Nếu việc này thực thi, e là sẽ dấy lên làn sóng phẫn nộ.”
“Nếu việc này huynh không tiện ra mặt, thì cứ để đệ mạo hiểm đi.

Ngày mai thượng triều, đệ sẽ bẩm tấu lên phụ hoàng.”
Ngày hôm sau Hạo Phong lần đầu tiên dâng tấu lên hoàng đế, khiến văn võ bá quan một phen lao nhao.

Đụng tới chén cơm của mình, ai mà không sốt ruột phản đối.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng nhìn xuống, vẻ mặt băng lãnh không cảm xúc, quan sát bên dưới đang diễn ra một màn tranh cãi nảy lửa giữa một phe đồng ý và một phe không đồng ý.
Bỗng tiếng hắng giọng của hoàng đế làm cho tất cả im bặt:
“Chuyện này trước đây không phải chưa có tiền lệ.

Nhưng ngươi có biết kết cục của kẻ đã đưa ra ý tưởng này là gì không?”
Vừa dứt lời, hắn liền quét ánh mắt sắc lạnh về phía Hạo Phong.

Chàng cúi mặt đáp:
“Nhi thần ngu muội không biết.

Mong phụ hoàng chỉ dạy.”
“Người đưa ra ý tưởng này là Cửu vương gia, bác ruột của trẫm.

Khi ấy, phụ hoàng rất tức giận, lập tức tống ông vào thiên lao.


Sau đó ông bị lưu đày biên ải, phơi thây nơi đất khách quê người.”
Giọng nói nghiêm khắc của hoàng đế khiến cho ai nấy đều khiếp kinh.

Một vài ánh mắt tỏ vẻ vui mừng, mong chờ Hạo Phong bị hoàng đế xử phạt.

Một số khác thì thầm tặc lưỡi lo sợ một hoàng tử lương thiện như chàng phải bỏ mạng oan ức, mà chính họ cũng không tránh khỏi liên lụy.

Hoàng đế lại nói tiếp:
“Lúc đó, trẫm cũng trẻ tuổi như ngươi.

Chứng kiến hoàng bá vì dân mà bỏ mạng, hết sức đau lòng.

Nhưng trẫm đành bất lực không thể làm gì được.

Ngươi nay lại không biết chuyện xưa, dám to gan khơi lại!”
Hạo Phong nghĩ mình không sai nên chẳng hề run sợ, đứng thẳng lưng chờ đợi cơn thịnh nộ từ hoàng đế.

Hoàng đế lại nói tiếp:
“Ngươi có biết tại sao việc này có lợi cho người dân nhưng tiên hoàng lại một mực bác bỏ không? Nếu chính sách được thực thi, lòng dân sẽ hoàn toàn nghiêng về phía Cửu vương gia.

Sinh thời ông cũng như ngươi, thích đi đây đi đó giúp đỡ người dân.

Lòng tin yêu của người dân đối với ông vô cùng lớn lao.

Thậm chí nhiều làn sóng cho rằng Cửu vương gia lên làm hoàng đế chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.

Đề xuất giảm thuế là một giọt nước tràn ly.

Tiên hoàng cho rằng Cửu vương gia có ý đồ bất chính, bấy lâu đi giúp đỡ dân lành chỉ là cái cớ, sau lưng ngấm nhầm củng cố thế lực tạo phản.

Ngươi có thấy… hiện tại bản thân ngươi cũng y hệt Cửu vương gia khi xưa không?”
Hạo Phong nghe đến đây, lập tức quỳ xuống:
“Nhi thần không dám! Hơn nữa nhi thần tuyệt đối tin tưởng Cửu vương gia không phải loại người như vậy.

Tất cả cũng chỉ là suy đoán của tiên hoàng mà thôi!”
Hoàng đế nghe xong liền quát lớn:
“Xem ra bấy lâu nay đi ra ngoài lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ? Người đâu! Mau giải Thất hoàng tử về Tĩnh Phong điện, chưa có lệnh của trẫm, không được phép bước ra khỏi đó nửa bước!”
Chuyện Hạo Phong bị giam cầm tại Tĩnh Phong điện vì chọc giận hoàng đế nhanh chóng lan truyền khắp Phong quốc.

Người dân khắp nơi vô cùng bất bình.

Họ lo sợ số phận của chàng sẽ giống như Cửu vương gia năm nào, lập tức dấy lên làn sóng phản đối khắp nơi.

Một số quan viên ủng hộ chàng cũng cầu xin hoàng đế nhưng vô ích.

Song Hạo Phong không vì chuyện bị phạt mà nao núng, ngày ngày nhàn hạ đọc sách, vẽ tranh, chăm sóc cho bụi hoa quỳnh.
Tiểu Thanh thấy vẻ ngoài thản nhiên của chàng mà vô cùng sót ruột:
“Giờ mà ngài còn điềm tĩnh được sao?”
Hạo Phong cười:
“Với tính cách của phụ hoàng, nếu ta thực sự phạm tội tày đình thì đã sớm tống ta vào thiên lao rồi.

Việc ngài đồng ý hay không chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Chàng vừa nói vừa tưới nước cho bụi hoa quỳnh:
“Cảm ơn Tiểu Thanh vì thời gian qua đã chăm sóc chúng.

Ta đã bỏ quên chúng quá lâu rồi.

Có lẽ vì giận ta mà không chịu nở hoa.

Giờ không được đi đâu cũng tốt.

Có thời gian cho chúng nhiều hơn.”
Tiểu Thanh xua tay:
“Đây là trách nhiệm của nô tỳ mà.

Tâm huyết của điện hạ, sao có thể để chúng khô héo được.

Ngài xem, cây mọc vô cùng tươi tốt.

Nô tỳ tin một thời gian nữa ngài sẽ nhìn thấy kỳ tích.”
“Hy vọng là thế.”
Tiểu Thanh đi rồi, chàng vẫn tiếp tục nâng niu bụi hoa quỳnh, trò chuyện với nó:
“Ta đã từng nghĩ rằng, cuộc sống chỉ quẩn quanh hai tiếng ca ca thật đau đớn biết chừng nào.

Cầu không có, với không tới là một nỗi thống khổ vô biên.

Nhưng hiện tại, hai tiếng gọi thân thương ấy, chính là động lực để ta tiếp tục cuộc sống này.

Nếu vì chuyện lần này khiến ta không còn được nhìn thấy huynh ấy nữa, ta sẽ ân hận.”
Chàng thở dài nói tiếp:
“Lý ma ma, con xin lỗi vì không nghe lời người…”
Thấy Hạo Phong cứ đứng mãi chưa chịu vào, Tiểu Thanh từ trong đi ra, đưa chàng chiếc áo choàng:
“Điện hạ, trời tối rồi, mau vào trong đi kẻo nhiễm bệnh.”
Lúc này, chàng mới nhận ra đêm đã dần buông, đành thở dài vào trong.
oOo
Tận ba tháng sau, hoàng đế bất ngờ ban lệnh thực thi chính sách thuế mới khiến cho triều đình một phen đảo điên.

Thật không ngờ lời nói của một thất hoàng tử từng bị ghẻ lạnh lại có trọng lượng đến như vậy.


Hạo Phong cũng được thả tự do.

Rốt cục niềm tin của chàng đã được đền đáp.
Nghinh Phong vì chuyện này mà vô cùng hào hứng:
“Chúc mừng đệ! Sau việc này có thể thấy, lòng tin yêu của phụ hoàng đối với đệ đã tăng đáng kể.

Không chừng ngôi vị thái tử sẽ về tay đệ.”
Hạo Phong lắc đầu:
“Đệ không quan tâm đến ngôi vị.

Người thích hợp hơn hết, thực ra chính là đại ca đó.”
Nghinh Phong gãi đầu:
“Ta nào có tài cán gì.”
“Huynh cứ khiêm tốn.”
Nghinh Phong cười hì hì, rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
“Tiến độ An Lạc quán thế nào rồi?”
Sau chuyện bà cháu của Tiểu Quang, Hạo Phong đã cho tiến hành xây dựng An Lạc quán, để những người già lang thang cơ nhỡ có nơi tá túc.

Nay Nghinh Phong nhắc tới, chàng cũng trả lời:
“Hiện nay đang mới bước đầu làm móng, dự kiến mùa xuân năm sau sẽ hoàn thành.

Đệ sẽ cho xây thêm nhiều An Lạc quán, rải rác khắp Phong Quốc.

Hy vọng là sẽ không còn nhiều người già đói rách cơ hàn lang thang khắp nơi nữa.”
“Đệ quả thật có một trái tim thiện lương.”
Hạo Phong cười, lắc đầu:
“Đệ không tốt vậy đâu.

Thực ra đệ có tư tâm, xuất phát điểm là do sự ích kỷ của bản thân, dần dà thành thói quen thích giúp đỡ người khác.”
Nghinh Phong trầm ngâm, rồi nói:
“Dù xuất phát từ đâu, thì tấm lòng của đệ vẫn không thể phủ nhận được.”
Hạo Phong cười:
“Đệ cũng chỉ có thể làm được tới đây thôi.

Còn lại...!thì phải chờ đấng minh quân tương lai là huynh rồi.”
Nghinh Phong bất đắc dĩ cười lớn:
“Ai trong chúng ta cũng được, tất cả cũng chỉ một lòng mong muốn quốc thái, dân an.”
“Đúng vậy.”
Nhưng Hạo Phong không thể nói với Nghinh Phong bí mật sâu kín của mình.

Chàng chỉ muốn cùng Kỳ Phong rời khỏi đây, an nhàn sống ở một nơi thanh tịnh, bầu bạn với nước biếc mây ngàn, không lo không nghĩ, cùng nhau bạc đầu…
Một ngày nọ, Tiểu Thanh bỗng dưng reo lên:
“Điện hạ! Ngài nhìn xem, đây có phải nụ hoa không?”
Hạo Phong đang tập trung đọc sách, bị tiếng reo của Tiểu Thanh làm cho bừng tỉnh, liền bước đến gần khóm quỳnh.

Lẩn trong những phiến lá xanh, e ấp một nụ hoa đang say ngủ.

Hạo Phong kinh ngạc, vui mừng đến không thốt nên lời, run run đưa tay chạm vào nó:
“Phải rồi...!là nụ hoa...”
Tiểu Thanh xúc động rưng rưng đôi mắt, nhìn nụ hoa như nắng hạn thấy mưa rào:

“Cuối cùng...!kỳ tích đã sắp xuất hiện rồi.”
Trong đáy mắt ngập tràn chờ mong, Hạo Phong gật đầu.

Phải...!sau bao ngày mong mỏi, kỳ tích đã sắp xuất hiện rồi.

Hoa quỳnh dường như đã nương theo ước nguyện của chàng mà tới.

Tình yêu của chàng sắp khai hoa nở nhụy rồi.
Thế là từ hôm đó, cứ đêm đến là Hạo Phong lại ra vườn hoa, chờ đợi...!Một đêm, hai đêm, lại ba đêm.

Ai ngờ nụ hoa vừa mọc lên lại úa tàn, hết lần này đến lần khác.

Nhưng chàng nhất định không bỏ cuộc, mỗi ngày đều chăm sóc, trò chuyện với nó.
Tiểu Thanh nhìn thấy mà sốt ruột, lên tiếng khuyên:
“Điện hạ, ngài mau vào nghỉ ngơi đi.

Nô tỳ sẽ thay ngài chanh chừng.

Khi nào hoa nở sẽ lập tức báo ngay!”
Hạo Phong lắc đầu:
“Không cần đâu, ta ngồi một chút nữa rồi sẽ vào.”
Chàng hy vọng rằng, khi Kỳ Phong trở về có thể nhìn thấy sắc trắng dịu dàng thanh thoát bung xòe trong đêm.

Toàn bộ tâm tư của chàng, linh hồn chàng đều gửi gắm vào trong từng cánh hoa, chỉ muốn một người nhìn thấy…
Đang lúc Hạo Phong đang muốn ngủ gục tới nơi, bỗng dưng trời đổ cơn mưa phùn.

Mưa rơi lất phất thấm vào trong áo, gió lạnh ùa qua, Hạo Phong quên cả cơn buồn ngủ.

Chẳng biết đã quá nửa đêm chưa, nhưng không thể cứ chờ mãi, chàng đành thất vọng quay về.
Khi Hạo Phong thay y phục chuẩn bị đi ngủ, bỗng phát hiện ra miếng ngọc bội Trương y sư tặng đã biến mất từ lúc nào, vội lục tìm khắp người nhưng không thấy đâu.

Suốt hơn một canh giờ trôi qua, chàng tìm hết các ngóc ngách Tĩnh Phong điện nhưng vô vọng.

Thế là chàng khoác vội áo choàng, cầm chiếc ô chạy ra bên ngoài, tiếp tục tìm kiếm dưới cơn mưa phùn lất phất.
Cuối cùng, chàng mừng rỡ nhìn thấy miếng ngọc rơi dưới khóm quỳnh, vội cúi xuống nhặt lấy.

Hạo Phong cầm ngọc bội trên tay, đeo lên người.

Khi đứng lên, chàng bỗng ngẩn ra khi thấy sắc trắng của hoa quỳnh đang bung xòe trước mặt.

Ngỡ ngàng đánh rơi chiếc ô, chàng đưa tay chạm vào cánh hoa xốp mịn, xúc động đến hai hốc mắt nóng rực.
Hoa quỳnh nở bừng trong đêm, dưới cơn mưa phớt bay.

Nước mưa đọng lại trên cánh hoa, cảnh tượng đẹp đến nao lòng.

Cuối cùng chàng đã chờ được tới ngày này.

Cuối cùng kỳ tích đã xuất hiện rồi.

Hạo Phong đứng thật lâu trong màn đêm thăm thẳm, hạnh phúc đến độ không bận tâm đến cơn mưa dần nặng hạt..