Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa

Chương 61: 61: Trong Tim Có Nhau 18





Tin tức Quỷ Rừng đã chết khiến người dân hết sức vui mừng.

Cuộc sống ở Bạch Vân trấn lại yên bình như xưa.

Mạc Ly đưa Mạc Tuyết rời khỏi Bạch Vân trấn, từ đó về sau không ai nghe tin tức về họ nữa.
Một buổi sớm khi thức dậy, Hạo Phong không thấy Kỳ Phong bên cạnh, trong lòng cảm thấy trống trải lẫn hụt hẫng.

Chàng bước ra sân, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu.
Thạch Đầu thấy chàng cứ thấp thỏm cả ngày trời, liền lại gần hỏi:
“Điện hạ tìm tứ điện hạ sao?”
Hạo Phong lúng túng đáp:
“Từ sáng tới giờ không thấy huynh ấy…”
Thạch Đầu khẽ cười:
“Tứ điện hạ đi xem tiến độ sửa cầu.

Chắc còn vài ngày nữa chúng ra có thể về cung được rồi.
Hạo Phong lúc này mới thở phào, vậy mà chàng cứ tưởng hắn lại như ba năm trước, bỏ đi không nói tiếng nào.
Thạch Đầu bỗng lên tiếng:
“Ngài ấy đang ở sau lưng ngài kia kìa.”
Hạo Phong giật thót mình quay lại, vừa vặn đụng chóp mũi vào chiếc cằm của Kỳ Phong, vội bật ra đằng sau, đưa tay xoa mũi.
Kỳ Phong hỏi chàng:
“Đệ tìm ta có việc gì?”
Hạo Phong ấp úng:
“Đệ…”
Gương mặt lạnh băng của Kỳ Phong làm chàng có chút dè dặt, không biết mở lời thế nào.

Kỳ Phong lên tiếng cắt đứt sự im lặng:
“Lá thuốc lại sắp hết rồi, ta vào rừng hái thêm.

Đệ còn chưa khoẻ nên cứ ở trong nhà nghỉ ngơi.”
Dứt lời hắn liền quay lưng đi.

Hạo Phong nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, tâm trạng rối bời.

Mãi đến khi Kỳ Phong khuất dạng, chàng mới hoàn hồn lại, chẳng biết suy nghĩ thế nào, nhanh chóng chạy theo.
Kỳ Phong đi được một quãng xa, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập đằng sau.

Hắn quay lại, ngạc nhiên khi thấy một bóng trắng quen thuộc đang đuổi theo mình.


Gương mặt vì chạy nhanh mà đỏ ửng, mồ hôi lấp lánh rơi xuống dọc chiếc cằm thanh tú.
Kỳ Phong dừng bước, rồi đi ngược về phía chàng, khoảng cách giữa hai người dần được rút ngắn.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng trước mặt chàng.
Hạo Phong nhìn thấy Kỳ Phong tiến lại gần, nụ cười bừng sáng rồi bất ngờ ôm chầm lấy hắn.
Kỳ Phong bị chàng ôm, kinh ngạc đến độ toàn thân như đóng băng.

Bên tai bỗng nghe lời thì thầm êm ái tựa tiếng nhạc du dương:
“Cầu gần sửa xong rồi, chúng ta cùng nhau trở về được không?”
Hạo Phong lại nói:
“Sau chuyện Quỷ Rừng, đệ đã thông suốt rồi.

Tuy cách làm của Mạc Ly là sai, nhưng ít ra hắn biết mình muốn gì và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được.

Tại sao đệ lại không thể? Kết cục bi thương của Mạc Ly là vì hắn yêu đơn phương Mạc Tuyết.

Nhưng kết cục của chúng ta… chắc chắn sẽ tốt đẹp… Vì… trong tim chúng ta có nhau.

Đệ không muốn lừa mình dối người nữa.

Đệ sẽ lấy hết dũng khí của cả đời này để được ở bên huynh.”
Kỳ Phong nghe những lời này của chàng, bùi ngùi xúc động không thốt nên lời.

Hạo Phong không đợi hắn lên tiếng, đôi chân nhón lên, bờ môi ấm áp của chàng chạm vào môi hắn.

Kỳ Phong bất ngờ bị hôn, toàn thân như bị sét đánh, nhất thời đứng ngây ra như tượng.
Mất một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, đáp trả nụ hôn ngọt ngào của chàng.

Hai cánh tay đưa lên vòng ngang hông, siết chặt chiếc eo duyên dáng của người trong lòng.

Âm thanh chạm môi khẽ vang lên, cảm nhận mật ngọt vương vấn nơi đầu lưỡi.
Kỳ Phong bất ngờ nghiêng người, cả hai ngã xuống lăn vài vòng trên nền cỏ.

Hai đôi môi vẫn dán chặt vào nhau, nghe hơi thở nóng rực cuộn trào nơi cổ họng.
Kỳ Phong đột ngột dời cánh môi xuống chiếc cổ trắng muốt của chàng, cắn nhẹ.
Lần trước Kỳ Phong cũng hôn chàng như thế, nhưng cảm giác khác hẳn lần này.


Nỗi sợ hãi biến tan không còn dấu tích, nhường chỗ cho sự ngượng ngùng, chờ mong, lẫn khát khao.
Kỳ Phong càng hôn càng cuồng nhiệt, đôi môi trượt dần từ cổ xuống tới ngực.

Lúc này, Hạo Phong mới chợt giật mình ngăn hắn lại:
“Ca ca, ở đây không được đâu!”
Kỳ Phong phớt lờ lời nói của chàng, bàn tay mon men tìm đến dây áo của người trong lòng, kéo nhẹ một cái.
Y phục được nới lỏng, trượt xuống để lộ đôi vai trần láng mịn trắng như bông tuyết.

Kỳ Phong không kiềm chế được, cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Hạo Phong.
Chàng ngượng ngùng đẩy hắn ra, nói khẽ:
“Dừng tại đây thôi, lỡ có ai thấy…”
Kỳ Phong thở dồn, đưa tay chắn ngang đôi môi xinh đẹp của chàng.

Sau đó hắn tiếp tục hôn lên bờ ngực chàng.

Đầu lưỡi chạy vòng quanh như dò xét, rồi rơi vào đúng trọng tâm nơi nhuỵ hoa đang nhô ra căng cứng.
“A… ca ca…”
Hạo Phong bị chạm vào đầu ng ực, toàn thân mềm nhũn chỉ biết kêu khẽ một tiếng, quy thuận người trước mặt.

Kỳ Phong miết nhẹ đầu lưỡi rồi đi vòng quanh viên ngọc hồng nhạt.

Hạo Phong mím chặt môi đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt của hắn.
Y phục phút chốc đã trượt xuống tới phần eo, toàn thân trên của chàng phơi bày trong gió lạnh.

Kỳ Phong ôm chặt lấy chàng, bàn tay vuốt nhẹ suối tóc đen buông xõa.
Tiếng lá reo xào xạc xen lẫn tiếng r3n rỉ phát ra từ chiếc cổ duyên dáng kia tạo thành một âm thanh quyến rũ mê người, làm nhiệt độ cơ thể Kỳ Phong càng gia tăng.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, khan giọng thì thầm:
“Ta… chịu hết nổi rồi…”
Hạo Phong bị hắn hôn đến mất hết lý trí, đôi mắt mờ mịt phủ sương không còn sức để kháng cự nữa.
Kỳ Phong tiếp tục rê đầu lưỡi xuống chiếc eo mảnh khảnh của chàng.

Phút chốc toàn thân chàng mang đầy dấu vết của ái tình.

Hắn đưa tay vuốt dọc đôi chân dài trơn mịn, tiếp tục đánh rơi nụ hôn lên đó.
Hạo Phong rùng mình cong người lên, kìm nén không phát ra tiếng kêu.


Kỳ Phong mê say tận hưởng hương vị thơm ngọt của người trong lòng.

Hắn tiếp tục tìm đến vật nhỏ yêu kiều đã trưởng thành của chàng, hôn lên đ ỉnh đầu của nó.
Đôi mắt khép hờ của Hạo Phong bỗng dưng mở to, toàn thân như bị thiêu đốt, kêu lên:
“Ca ca… mình về thôi…”
Đầu lưỡi Kỳ Phong như con rắn, quấn quanh, siết chặt chiếc cột đình thẳng tắp.

Hạo Phong cảm thấy toàn thân rụng rời, hơi thở bắt đầu loạn.

Bên dưới như một mạch nước ngầm nóng bỏng, rạo rực trực chờ phun trào.

Chẳng mấy chốc, giọt lệ tình ái đã dâng cao, bắn vào miệng người nọ.
Kỳ Phong nhắm mắt thưởng thức mật ngọt vương vấn nơi đầu lưỡi.

Rồi hắn lại tiếp tục tìm đến nơi tư m@t của chàng, nghịch loạn.
Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác lần trước ở Hoả Quốc.

Khi đó, chàng một mực cự tuyệt, sợ hãi, ân hận, thống khổ.

Nhưng giờ phút này, chính là hạnh phúc, mê đắm, ngất ngây.
Hạo Phong bỗng nhiên rùng mình khi cảm nhận được nơi hậu huyệt giống như có hàng ngàn hàng vạn côn trùng khủng khiếp đang tìm cách chui tọt vào đó.

Máu huyết bỗng dưng sôi sục.

Gân xanh nổi đầy trên trán.

Gương mặt lẫn toàn thân chàng lúc này đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp mồ hôi.

Ngoài tiếng thở d ốc ra, chàng chỉ biết bấu chặt tay xuống mặt đất để chống chọi với cơn đau, không có sức lực nào mà nói chuyện.
Kỳ Phong nâng người chàng lên đối diện với mình, cầm lấy tay chàng, vòng qua cổ mình, nhẹ giọng nói:
“Đừng bấu vào đất, sẽ bị thương.

Nắm chặt ta…”
Hạo Phong dùng sức bám lấy cổ của Kỳ Phong, siết thật chặt.
Đường vào thung lũng thoáng chốc ướt đẫm trơn mướt, để thanh sắt nóng rực cứng cáp của Kỳ Phong xâm nhập dễ dàng.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thánh địa bị chiếm lấy, Hạo Phong vẫn không ngăn được kêu lên:
”A…”
Tiếng kêu của Hạo Phong tuy không lớn nhưng đủ làm xao động một không gian tĩnh mịch.

Nhưng đây là nơi rừng núi thanh vắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rôm rả và tiếng lá cây lạo xạo, giờ trời cũng sắp tối nên có lẽ cũng không ai vào rừng làm gì.

Ý thức được chuyện này, chàng không kìm nén nữa, để mặc tiếng nức nở tuôn ra, không cách nào dừng lại.
Kỳ Phong bị âm thanh quyến rũ của chàng mê hoặc không cưỡng lại được, ôm chặt lấy chàng.


Vật bên trong cơ thể chàng bắt đầu lên xuống mãnh liệt, cọ xát vào thành vách, khuếch rộng hoa cúc, làm nhiệt độ nơi đó ngày một tăng cao.
Bên dưới vừa đau vừa k1ch thích, Hạo Phong ngửa cổ lên thở gấp, cào cấu tấm lưng to rộng của hắn đến rướm máu.
Chẳng mấy chốc, vật nọ đã tiến vào chỗ sâu nhất, tình d1ch ồ ạt trào ra, bắn lên cả không trung rồi dừng lại trên cơ thể tr@n trụi của hai người.
Kỳ Phong hổn hển đưa tay nâng dậy gương mặt đã bị h0an ái làm cho mê muội, đầu lưỡi tiến nhập vào khoang miệng chàng, len vào từng ngóc ngách trong đó.
“Ta yêu đệ.”
Hạo Phong cũng tiếp nhận nụ hôn nồng nàn, cọ cọ chiếc mũi cao vào mũi hắn.

Người này là ca ca của chàng, cũng là người mà chàng yêu nhất.

Giờ đây, hắn đã ở bên trong chàng, tất cả những gì chàng có đều đã trao hết cho hắn mất rồi.

Nơi đó thật ấm áp nhưng cũng thật lạnh lẽo.

Chàng biết con đường này một khi đã bước lên không còn quay đầu được nữa.

Nhưng chàng tình nguyện cùng hắn sai đến suốt kiếp.

Cho dù phải trả giá thế nào, phút giây này chắc chắn sẽ không bao giờ mờ phai.
Nghĩ tới đây, chàng ra sức siết chặt người nọ, muốn hắn mãi mãi ở bên trong mình, muốn hắn vào sâu hơn, sâu hơn đến tận cùng…
Chẳng biết thiếp đi bao lâu, khi chàng tỉnh dậy trời vẫn chưa sáng, chỉ thấy hai chân vẫn còn chưa khép lại, được người nọ dịu dàng lau sạch bạch dịch dính trên đó.

Hạo Phong xấu hổ ngồi bật dậy, khép lại hai chân.

Một trận đau nhức nơi vòng eo và hậu đình khiến chàng lại ngã vật ra sau.
Kỳ Phong nhìn gương mặt đỏ như gấc của Hạo Phong, mỉm cười cúi xuống hôn lấy đôi môi chàng:
“Nằm yên đó.”
Rồi lại nhẹ nhàng lau hết vết máu lẫn bạch dịch còn sót lại trên người chàng.
Hạo Phong xấu hổ không dám mở miệng, đành nhắm lại hai mắt, để mặc hắn làm gì thì làm.
Lại một khoảng thời gian trôi qua.

Bỗng một nụ hôn rơi xuống khiến chàng bừng tỉnh.

Mở mắt ra đã thấy quần áo được mặc gọn gàng trên người, mà bản thân thì đang được Kỳ Phong ôm trên tay.
Bắt gặp chàng đã tỉnh, Kỳ Phong liền nở nụ cười thật tươi:
“Có mệt không?”
Hạo Phong e thẹn lắc đầu.
“Ta đã hơi quá tay, xin lỗi đệ.”
“Đệ không sao.”
Kỳ Phong dịu dàng nói:
“Ngủ tiếp đi.

Ta đưa đệ về nhà.”.