Hoàng đế bỗng dưng xuất hiện khiến mọi người một phen kinh ngạc, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Khi mọi người được lệnh đứng lên, Kỳ Phong vẫn quỳ gối tại chỗ, không chút e sợ hướng hoàng đế lên tiếng:
“Phụ hoàng, mong người hãy tha cho con hổ này!”
Hoàng đế liếc nhìn hắn, rồi nhìn Bạch Hổ từ nãy tới giờ vẫn đang bị bao vây bởi các binh sĩ, lạnh lùng nói:
“Nó hại con trai trẫm bị thương, phải diệt trừ, tránh hậu hoạ về sau.”
“Là do tam ca làm Hạo Phong bị thương, nó nóng giận nhất thời nên mới tấn công huynh ấy.
Mong phụ hoàng khai ân.”
Khắc Phong không biết từ khi nào cũng đã có mặt, bất chấp thương thế nghiêm trọng, quát lên:
“Bất cứ khi nào nó nóng giận cũng được quyền làm hại con người sao? Phụ hoàng, mong người hãy mau chóng lấy mạng nó!”
Đến nước này, Kỳ Phong thực sự nổi giận, hai tay co thành nắm đấm, liếc nhìn Khắc Phong:
“Phụ hoàng, tam ca là con trai của người.
Hạo Phong cũng là con trai người.
Người giết con hổ này vì nó làm tam ca bị thương.
Vậy kẻ khiến Hạo Phong bị trúng tên… người tính xử trí thế nào đây?”
Khắc Phong la lên:
“Là do hắn ngu ngốc lao ra đỡ cho con hổ đó! Không phải lỗi của ta!”
Làm Hạo Phong bị thương, Khắc Phong không những không áy náy, mà còn lớn tiếng mắng chàng.
Không kiềm chế được lửa giận ngùn ngụt cháy, Kỳ Phong nhanh như cắt lao về phía Khắc Phong, mặc kệ hắn đang bị thương, túm lấy cổ áo hắn kéo lên:
“Đệ ấy đã bảo huynh đừng làm hại nó.
Huynh vẫn cố tình không nghe! Nếu Hạo Phong có gì bất trắc thì huynh đừng trách đệ vô tình.”
Khắc Phong bị siết nghẹt thở, vết thương khiến hắn đau đến tái mặt, không có sức phản kháng, khó nhọc nói:
“Hắn là đệ đệ của ngươi.
Ta là ca ca của ngươi.
Ngươi vì hắn mà muốn giết ta sao? Tình cảm của ngươi đối với hắn quả thực quá bất thường!”
Kỳ Phong càng siết mạnh:
“Huynh có cửa để so sánh với đệ ấy? Dĩ nhiên trong lòng của ta, đệ ấy quan trọng hơn huynh gấp vạn lần!”
Lúc này, bỗng dưng truyền đến giọng nói của Hạo Phong:
“Phụ hoàng… mong người khai ân…”
Kỳ Phong thấy chàng được Trương y sư dìu ra ngoài, nhanh chóng thả Khắc Phong ra chạy tới đỡ lấy chàng:
“Hạo Phong! Sao đệ không ở trong nghỉ ngơi? Ra đây làm gì?”
Hạo Phong gạt tay hắn ra, quỳ xuống, hướng hoàng đế nói:
“Bạch Hổ là người bạn thân thiết của nhi thần.
Người cũng từng gặp mặt nó rồi mà.
Nó rất nghe lời, chưa từng làm hại con người.
Hôm nay vì thấy nhi thần bị thương nên nó mới không kiềm chế được.
Nhi thần cầu xin người, cho nó một con đường sống…”
Chàng nói rồi, bất chấp vết thương, dập đầu dưới đất.
Bạch Hổ đứng bên kia thấy Hạo Phong liền gào lên thương tâm.
Nó muốn lao về phía chàng, nhưng bọn người đáng ghét tay cứ lăm lăm vũ khí, cản trở không cho nó lại gần.
Ngày đó khi Hạo Phong nói muốn mau chóng lớn lên để bảo vệ nó, nó còn cho rằng đó là chuyện hoang đường.
Một con người yếu ớt nhỏ bé mà sao lại dám mạnh miệng như thế.
Nhưng nay, chính con người yếu ớt này lại vì bảo vệ nó mà bị thương nặng.
Giờ cũng bởi vì nó mà quỳ gối cầu xin tên hoàng đế kia tha mạng.
Đúng là ngốc nghếch mà.
Nếu không vì chàng cấm nó sát hại người vô tội, thì nó đã liều mạng với đám người trước mặt rồi.
Hiện tại, nó chỉ biết trút nỗi bực dọc bằng cách gầm lên náo động trời đêm.
Kỳ Phong thấy Hạo Phong như ngọn đèn trước gió, mà vẫn gắng gượng van xin cho Bạch Hổ thì đau lòng không thôi, liền ngăn chàng lại:
“Đệ đang bị thương, đứng lên rồi nói.”
Hạo Phong đẩy nhẹ hắn ra, thều thào:
“Không, nếu Bạch Hổ phải chết ở đây, đệ cũng sẽ đi theo nó!”
Khắc Phong bị thương, mặt mày xanh mét nhưng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục kêu gào:
“Phụ hoàng, mong người hãy vì con mà đòi lại công đạo!”
Hạo Phong cả người lung lay, có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, yếu ớt cầu xin:
“Phụ hoàng… cầu xin người tha cho nó… người muốn trách phạt thế nào nhi thần cũng chấp nhận…”
Dứt lời, chàng bỗng dưng ho ra một ngụm máu tươi.
Kỳ Phong hốt hoảng đỡ lấy chàng.
Trương y sư đứng bên cạnh cũng xót ruột, tặc lưỡi nói:
“Điện hạ, đừng quá xúc động mà tổn hại thân thể!”
Hạo Phong lắc đầu:
“Ta không thể bỏ mặc Bạch Hổ được!”
Nói rồi chàng dùng chút hơi tàn đẩy Kỳ Phong và Trương y sư ra, vội chạy về phía Bạch Hổ.
Vết thương được băng bó cẩn thận dường như muốn nứt toạc, máu bắt đầu thấm đỏ lan trước ngực.
Thấy Hạo Phong lao về phía Bạch Hổ, ôm nó vào lòng, che chắn cho nó, ai nấy cũng cả kinh.
Dù gì cũng chỉ là một con hổ, cũng đâu cần làm đến mức này? Hạo Phong mặc kệ tiếng xôn xao từ mọi người, hôn lên một bên mắt của nó, thì thào:
“Tao đến với mày đây.
Yên tâm, nếu bọn họ muốn giết mày, dù tao không bảo vệ được mày, ít ra… mày sẽ có tao đi theo bầu bạn.”
Kỳ Phong ở bên này thấy Hạo Phong không đoái hoài gì tới mình, đòi sống đòi chết cùng Bạch Hổ, cảm thấy trái tim như bị khoét một mảng lớn.
Hắn cắn chặt răng, rồi đột nhiên lao đến chắn trước mặt Hạo Phong và Bạch Hổ.
Chàng nhìn thấy hắn, thốt lên kinh ngạc:
“Tứ ca?”
Kỳ Phong không nhìn chàng, điềm tĩnh hướng hoàng đế nói:
“Phụ hoàng, muốn làm hại Hạo Phong, thì hãy bước qua xác nhi thần!”
Khắc Phong thấy hai huynh đệ Kỳ Phong liều mạng vì một con hổ thì sửng sốt tột độ, hắn quát:
“Mau tránh ra! Các ngươi đang kháng chỉ đó!”
Kỳ Phong nhếch môi:
“Đã không sợ chết thì còn sợ kháng chỉ sao?”
Hạo Phong nói như van nài:
“Ca ca, huynh mặc kệ đệ đi!”
Kỳ Phong quay sang, nhìn chàng, mỉm cười thật dịu dàng:
“Cả đời này, ta sẽ không bao giờ buông tay đệ.”
Hạo Phong cảm động đến hai hốc mắt nóng rực.
Nhìn thấy Kỳ Phong chìa bàn tay ra, trong vô thức, chàng nắm lấy, hơi ấm thân thuộc toả ra khiến trái tim bình lặng đến lạ.
Kỳ Phong bật cười, siết chặt tay chàng:
“Chỉ khi rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh thì đệ mới sống thật với lòng mình ư?”
Hạo Phong né tránh câu trả lời của hắn, vội vàng rụt tay lại.
Bỗng dưng chàng ôm ngực, đau đớn nhíu chặt chân mày, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Có lẽ do ban nãy chạy nhanh quá, vết thương chưa khép miệng lại rách ra rồi.
Hạo Phong nhăn mặt, bàn tay thu về khi nãy trong vô thức lần tìm tay của Kỳ Phong, siết chặt.
Nhưng cơn đau khiến chàng không chống đỡ được nữa, chỉ mờ mịt nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn.
Hình như hắn đang nói gì đó, nhưng chàng không còn nghe rõ, ngã vào lòng hắn, mất đi y thức.
Trong tình cảnh này, Kỳ Phong có thể ôm chàng quay về lều trại, mặc kệ an nguy của con hổ kia.
Nhưng khi tỉnh lại, phát hiện mất đi nó, chàng chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí hận hắn vì không bảo vệ nó chu toàn.
Nghĩ tới đây, Kỳ Phong quyết tâm vừa ôm lấy chàng, vừa kiên trì quỳ gối, ánh mắt kiên định nhìn thẳng hoàng đế.
Nghinh Phong thấy lửa giận trong mắt hoàng đế, lòng thầm kinh sợ.
Nhưng hắn và Hạo Phong dù gì cũng có giao tình.
Khi xưa hắn lôi bọn tham quan vô lại ra ánh sáng, chàng đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
Lúc nguy nan hắn không thể bỏ mặt.
Suy nghĩ một lúc, Nghinh Phong liền chạy đến bên hai huynh đệ Kỳ Phong, quỳ xuống:
“Mong phụ hoàng khai ân!”
Một lúc sau, Mặc Phong cũng bất ngờ chạy đến, quỳ xuống lắp bắp:
“Phụ hoàng! Người tha cho nó đi được không?”
Hoàng đế nhìn các con hắn đòi sống đòi chết chỉ để bảo vệ một con hổ, chân mày nhíu chặt.
Hắn chỉ có năm người con trai, mà giờ đây hết bốn đứa ngu ngốc không cần mạng.
Dù trong lòng cuộn trào cơn giận, nhưng cuối cùng hắn đành miễn cưỡng nói:
“Thôi bỏ đi! Giải tán, thả con hổ về rừng.”
Dứt lời, hoàng đế quay đi, mặc Khắc Phong kêu gào khản cổ.
Hạo Phong mê man cả đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chàng giật mình ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn quanh.
Hôm qua đang cầu xin hoàng đế tha mạng cho Bạch Hổ thì lại vô dụng ngất đi, hiện giờ nó ra sao rồi cũng chẳng rõ.
Chàng định ngồi dậy xuống giường đi tìm Kỳ Phong hỏi tình hình của Bạch Hổ, ai ngờ vừa đặt chân xuống, đã đụng phải một thứ gì đó mềm mềm trắng trắng.
Bạch Hổ đang ngủ say, thấy Hạo Phong tỉnh lại, hết sức vui mừng, ngồi dậy ngoe nguẩy đuôi, rồi vươn lưỡi liếm nhẹ má chàng.
Nhìn thấy Bạch Hổ bằng xương bằng thịt ở trước mắt, Hạo Phong xúc động đến độ sống mũi cay xè, quên cả vết thương đau, ôm chầm lấy nó.
Từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hạo Phong ngước nhìn lên, đã thấy Kỳ Phong ở trước mặt.
Hắn sải bước đến gần, vô thức đưa tay sờ vào vết thương trên bả vai chàng, vẻ mặt vừa lo lắng vừa dịu dàng:
“Đau không?”
Thanh âm trầm ấm của hắn khiến trái tim Hạo Phong khẽ xao động, như cánh hoa trên cành bởi vì cơn gió mát lành lướt qua mà rung rinh.
Chàng nhẹ xoay người, cúi mặt trả lời:
“Không đau…”
Kỳ Phong gật đầu:
“Vậy ta yên tâm rồi.
Đợi vài ngày nữa khi sức khoẻ đệ ổn định, chúng ta cùng nhau quay về.”
“Cảm ơn, ca ca.”
Hạo Phong nhìn lên, thoáng giật mình khi chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Chàng đã nói gì sai hay sao mà ánh mắt dịu dàng kia như phảng phất lửa giận, lại có chút đau lòng.
Kỳ Phong hờ hững đáp:
“Đừng cảm ơn ta.
Nếu không có đại ca và lục đệ, thì không biết giờ này ta có còn vinh hạnh nhận lời cảm ơn của đệ không.”
Kỳ Phong nói rồi phất tay bỏ đi ra ngoài, để lại Hạo Phong vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì..