Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 92: 92: Sa Nhi Nghịch Ngợm





"Tiểu sư đệ, không được cười."
Ngải Tử Ưu bên cạnh liếc y lấy một cái, tuy nhiên mặt hắn đã đen như than.

Y vội nghiêm mặt rồi rất nhanh quay sang nơi khác giấu giấu diếm diếm cái miệng nhỏ dưới lòng bàn tay be bé, cười khằng khặc.

Nếu giờ không có sư phụ ở đây, y cười lăn cười bò cả ra đất ấy chứ.
Phạt trồng chuối.

Sư phụ ngươi cũng nghĩ ra được trò ác nhơn ác đức này, cười lộn ruột ta mất thôi, ha ha...
Nhìn vào cái bản mặt nham nhở của y.

Chúng môn đệ dị ứng toàn thân, lầm lũi kéo nhau ra giữa lòng hồ mang theo bệnh mà vái tứ phương.
Tiểu sư đệ, cầu ngươi bị sư phụ phạt chết!
Tiểu sư đệ cầu sư phụ phạt chết ngươi!
Hắt xì!
Thích Tử Sa bỗng dưng nhảy mũi rét lạnh.

Chưa tới phiên nhúng nước đã bị cảm rồi, một hồi xuống hồ làm sao chịu nổi, gió lạnh từng đợt quét qua.

Tử Sa gom thân nép vào sát góc tường.
Dáng vẻ khúm rúm yếu ớt của y bị kẻ ngồi trong đình nhìn trúng, bờ mi khẽ động.

Dạ Xuyên càng chú ý tới y nhiều hơn.

Tâm can đều đặt cả trên người y.

Đồ nhi cảm lạnh rồi, nguyên lai còn không phải vì hắn sao.

Chiều qua sau khi giao hoan rõ ràng nói bưng y đi tắm, thế nào lại giầm nước đến thật lâu, còn tắm đến vài ba đợt.

Mỗi đợt cách nhau nửa canh giờ, tắm đến tận nửa đêm mới được ăn cơm tối, y không cảm mới là lạ.
"E hèm." Trông thấy Thượng tiên dán tâm tư vào con tiểu yêu ngoài kia nhiều quá.

Lão gia nhân bên cạnh tằng hắng một tiếng nhắc khéo, tay chắp sau đít nhìn ra ngoài lòng hồ, cảm thán.
"Chà, năm nay số lượng đệ tử đạt hạn mức xem ra nhiều hơn năm ngoái.

Chúc mừng Thượng tiên."
"Ừm, cũng chỉ một phần chủ yếu do bọn chúng tư chất tốt." Lãnh Dạ Xuyên vội thu tầm mắt về, cười cười áp chế.
"Chà, hôm nay gió lớn quá.

Thượng tiên người uống thêm tách trà cho ấm bụng."
"Ừm."
Tách trà dâng đến trước miệng.

Lãnh Dạ Xuyên vừa kê lên khóe môi, chợt dừng lại ngập ngừng: "Lão ra gọi Tử Sa vào đây cho bổn tiên.

Y đương bệnh vẫn là không nên ngâm dưới hồ, tháng này nước hồ vô cùng lạnh."
"Được, người đợi chút để lão gọi y vào."
Lão gia nhân đi được hai bước.

Dạ Xuyên đột nhiên đổi ý ngăn lại: "Khoan đã, hình như đến lượt y thi đấu rồi, khắc này gọi vào có chút không thỏa đáng.

Dù sao cũng không nên nuông chiều y quá, tránh sanh tâm ỷ lại."
Miệng nói Dạ Xuyên chậm thổi qua, nước trà trong tách sánh lên hắn kề miệng hớp một ngụm.


Nhìn Tử Sa bước chân xuống lòng hồ, cổ họng hắn có chút nóng rát kềm chế.
Dạ Xuyên nghĩ vậy cũng không sai.

Đôi khi cưng chiều quá sẽ biến thành thuốc độc hại chết kẻ đó.

Nên cần gian khổ để chóng trưởng thành.

Mà con tiểu yêu kia chính là một đứa trẻ mãi không chịu lớn cần phải cho chút roi vọt.

Thượng tiên dạy đồ nhi hảo tốt.

Lão gia nhân nhìn đất ngó trời, quyết định không nói thêm gì nữa.
Một khắc trôi qua, chúng môn đệ trên bờ bắt đầu xì xào đứng ngồi không yên, đáy mắt vừa kinh hỉ vừa hoang mang loạn xạ.

Tiểu sư đệ thế nào điểm một khắc vẫn không ló đầu lên.

Nguyên lai từ đầu buổi đến giờ chịu đến mức hạn này cũng duy chỉ có nham nhị sư huynh, y thế nào làm được điều đó, y đắc khí thật rồi ư?
Không thể nào, bình thường tư chất tiểu sư đệ vô cùng kém, từ khinh công cho đến kiếm thuật tầm chúng ta là cùng.

Lại nói học một bữa nghỉ nửa tháng, tọa thiền gật lên gật xuống, đắc khí thế quái nào?
Lại thêm nửa khắc trôi qua vẫn chẳng thấy tăm hơi Tử Sa đâu.

Có cái gì đó không đúng, chúng môn đệ lớn tiếng bảo nhau, thâm tâm ngay thẳng chính là bất an vạn phần.
"Tiểu sư đệ có phải bị chuột rút ngất dưới lòng hồ rồi không?"
"Đại sư huynh hay là chúng ta đi bẩm báo với sư phụ.

Ủa, đại sư huynh đâu rồi?"
Chúng môn đệ phóng tầm mắt nhìn xa.

Ngải Tử Ưu đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế chậm nhấp một ngụm trà nóng Tử Nham dâng cho.

Cả hai tâm bình khí hòa, chả lấy gì lo lắng cho tiểu sư đệ, cũng chả lấy gì làm kinh hỉ, mặt mày không chút cảm xúc.

Hại ai nấy ngờ nghệch cả ra.
Đại sư huynh, bình thường ngươi coi trọng nhất là tiểu sư đệ, hôm nay tiểu sư đệ gặp nạn ngươi điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ngươi học mặt lạnh của ai kia cũng không cần diễn sâu đến thế chứ?
Chúng môn đệ dán mắt cả lên hắn.

Ngải Tử Ưu vẫn chả nói chả rằng, dứt khoát uống hết số nước trà còn lại trong ấm.
Tử Nham đứng bên cạnh nhịn không được cười cười.

Nhớ lại thời cơm trưa hôm qua.

Hai người bọn họ không thấy tiểu sư đệ đâu cả.

Bình thường giờ học y cúp lên cúp xuống, chỉ có ăn uống là đúng giờ, thậm chí sớm giờ.

Nay thế nào đến trễ?
Hai người nhìn nhau thế là bổ ra đi tìm.

Kết quả tìm thấy y lén lút thập thò mò ra cánh rừng trúc, vọt lấy một ống tre nho nhỏ xinh xinh lận vào trong lưng quần.


Miệng cười khoái trá.
Có đồ tốt này, mai ra giữa dòng vướng sen vướng lá, um tùm rậm rạp.

Ta tha hồ mà gian lận, gì mà nửa khắc với cả một khắc, lão tử ta đây lặn cả ngày.

Khặc khặc...
"Phụt." Nụ cười cùng gương mặt nham nhở của ai kia ẩn hiện.

Nhớ đến đây một bụm trà trong miệng Ngải Tử Ưu cứ thế bắn cả vào mặt của Tử Nham đang nhe răng cười.

Mặt hắn vụt cứng đờ đến không thu mồm vào được nữa, tay chậm luồng vào chéo áo lấy ra một cái khăn nho nhỏ, lau qua gương mặt ướt nước của mình.
Đại sư huynh, ngươi không nên như vậy!
Chúng môn đệ rét lạnh cả người, từ đại sư huynh bèn chuyển dời tầm mắt ra xa hơn nữa, phóng vào tận trong đình.
Lãnh Dạ Xuyên nhìn qua có vẻ bình tâm, nhưng ngón tay trắng như tuyết đã gõ loạn xuống mặt bàn, chả theo một tiết tấu nào cả.

Dạ Xuyên cũng rất tin tưởng vào khả năng của Tử Sa, biết rằng y đã đắc khí có thể chịu qua hơn một khắc nhưng cũng đâu lí nào đắc tới cái dạng này.

Đã hai khắc rồi, là hai khắc rồi đó.
Không thể ngồi im chờ đợi được nữa.

Lãnh Dạ Xuyên đứng phắc dậy, phóng vút ra giữa lòng hồ trước ánh mắt kinh hỉ của cả thảy.
Sư phụ, người lần nữa vì tiểu sư đệ phá hỏng lệ thi.

Người đặt ra quy củ là người.

Người phạm vào quy củ cũng chính là người nha.
Ai nấy nín thinh dõi theo nam tử bạch y bay ra giữa hồ.

Không màn đến cặp mắt của số lượng đệ tử đông vầy đang dán lên người mình.

Lãnh Dạ Xuyên lặn xuống lòng hồ, dứt khoát lôi kẻ nào đó lên.
"Nhìn kìa tiểu sư đệ ngất đi rồi, đệ ấy ngất đi rồi."
"Tiểu sư đệ sẽ không chết chứ.

Ngạt nước ước chừng hơn nửa khắc rồi, có thể sống được sao?" Chúng môn đệ vây chật kín quanh đường hành lang đình.

Ai nấy xôn xao mặt mày trắng bệch.
"Sa nhi, tỉnh lại Sa nhi!"
Nhìn ái đồ không còn chút ý thức, bờ môi tím tái, nhợt nhạt.

Dạ Xuyên bấn loạn ôm vào lòng, môi kề môi một đường truyền khí, quên luôn đám đệ tử đang đứng vây quanh.

Thân ảnh hai sư đồ dán sát vào nhau, y phục ướt sũng lại còn va chạm thân mật, khắc này chả khác nào một bức tranh sống động sắc tình.
Mặc kệ chúng môn đệ đứng nhìn.

Lãnh Dạ Xuyên vẫn gắt gao truyền khí cho đồ nhi, hai mắt nhắm nghiền, cõi lòng như có ai vò nát.

Hắn tự trách mình vì sao ban nãy nhẫn tâm để y bước ra ngoài kia.

Đang có gió lớn nước hồ tháng này vô cùng lạnh mà cơ thể y thì đang suy nhược.
Sa nhi, là lỗi của ta.


Ngươi tỉnh lại, ta nhất định cưng chiều ngươi.

Ỷ lại cũng được, dựa dẫm cũng chẳng sao, ta không nghiêm khắc với ngươi nữa.

Sa nhi, Sa nhi...
"Hắc hắc." Giữa bầu không khí âm lạnh tan thương, một tiếng cười sặc vang lên.

Thích Tử Sa mở mắt trong veo, tay ôm bụng nhe răng cười lăn cười bò.
"Ha ha lừa được ngươi rồi, lừa được ngươi rồi sư phụ.

Ta nhịn thở nãy giờ ngươi cũng không nhận ra.

Mắc cười quá ha ha, mắc cười quá đi a ha..."
"Đáng cười lắm sao?" Đáy mắt vụt âm lạnh, Lãnh Dạ Xuyên rời khỏi cơ thể kẻ đã đùa bỡn mình, quay đầu lặng lẽ bỏ đi.

Như chợt nhận ra mình đùa quá trớn.

Tử Sa gấp gáp đuổi theo từ phía sau vòng tay ôm lấy đối phương, vùi mặt vào tấm lưng to lớn mà nức nở.
"Sư phụ, ta..

ta sai rồi.

Ngươi đừng giận sư phụ."
"Buông ra!"
Tiếng nói âm trầm cất lên, không quá lớn đủ để khiến Tử Sa run sợ, sợ đối phương giận mình y miễn cưỡng buông tay.
"Sư phụ à, ngươi đừng giận nữa ta biết lỗi rồi.

Ta lần sau không đùa thế này nữa đâu.

Xin hứa với ngươi đấy." Tử Sa lải nhải bày vẻ mặt đáng thương.

Tại lúc nãy y cười nên mới bại lộ chứ bộ, còn không phải vì cái bộ dáng bấn loạn của sư phụ làm cho y phát cười.

Bất quá sau này không giở trò lộ liễu trước mặt hắn nữa.

Y sẽ tìm trò khác vui hơn.
Tử Sa cười rộ trong lòng ngỡ đã lừa được ai kia.

Nào ngờ Dạ Xuyên bất ngờ quay mặt lại, thoáng cái luồng tay vào trong lồng ngực của y lấy ra một cái ống trúc giơ lên trước mặt y.

Hắn trừng mắt với y, đủ thấy có bao nhiêu bất mãn giấc này.

Tử Sa sững người chết trân tại chỗ.
Rõ lúc thấy hắn bay ra ngoài hồ cứu mình, y đã dẹp ống trúc đi rồi mà hắn thế nào còn phát giác ra.

Sư phụ ngươi có phải luyện được tiên nhãn gì đó rồi không, là nhìn xuyên thấu qua y phục đó.

Ách, nếu vậy hắn nhìn thấy cơ thể của mình luôn rồi.

Tử sa bụm miệng mặt đỏ bừng.
"Tử Sa, ta thấy ngươi chưa hề biết hối lỗi, đi, ra ngoài sau điện trồng chuối một canh giờ cho ta.

Đi mau."
Chẳng buồn ngó tới cái biểu tình phát ngốc của con tiểu yêu trước mặt lại đang nghĩ ra cái trò ngốc nghếch gì ở trong đầu.

Dạ xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Lệnh Tử Ưu giám sát y, chưa đủ một canh giờ đừng mong buông thân xuống.
Chọc cho hắn giận thiệt rồi.

Tử Sa không nói thêm gì nữa chùng mặt xuống một đường rời đi.


Chúng môn đệ toàn thân rét lạnh, nhịn không được mà dở khóc dở cười, trò này đúng là cũng chỉ có tiểu sư đệ mới nghĩ ra, lại cũng chỉ có y mới dám làm.

Thi cử gian lận, còn chọc giận sư phụ, lần này quá lố rồi.
Còn nói gì mà sư phụ không phát hiện ra y ngưng thở.

Y không biết rằng sư phụ vì lo cho y đến bấn loạn, còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Nhìn gương mặt trắng bệch của sư phụ lúc đó thì biết, rõ ràng đặt an nguy của tiểu sư đệ lên hàng đầu.

Tên tiểu sư đệ này không nhận ra sao, thật vô tâm vô phế.
Chúng môn đệ lắc đầu tặc lưỡi.

Lão gia nhân trong đình thở hắt ra một hơi.
Từ lúc Thượng tiên thu nhận y chẳng có ngày nào yên lành, lần này còn dám ở trước mặt đám đệ tử kia đùa bỡn quậy phá, uy nghiêm của hắn cứ thế bị y bóp nát trong tay.

Quả là một con xú tiểu yêu chuyên đi gây họa.

Trồng chuối một canh giờ, xem như báo ứng cho y đi.
....
Chả biết có báo ứng hay không, phía sau điện Thích La một mảnh yên tĩnh nên thơ.

Thích Tử Sa cái đầu trút xuống đất, lại lót trên một tấm nệm thật êm, đôi chân ngoắt qua ngoắt lại, còn có cả cái tấm lưng áp sát vào vách tường kiên cố.

Chỉ có hai bàn tay chống đất gân gồ từng đường đỏ au.
Đây cũng được gọi là trồng chuối hay sao?
Là dựa dẫm thì có.
Ngải Tử Ưu theo mệnh lệnh của sư phụ phân phó, bắt ghế ngồi giám sát y.

Mới đầu nhìn qua biểu tình của y còn có chút thương cảm.

Nhưng chỉ vài giây sau mồ hôi đã vả đầy thái dương của hắn, sự việc nó là như thế này này.
"Đại sư huynh a đại sư huynh, ngươi mau lại xem có một con kiến đang bò lên bàn tay của ta, mau mau đuổi nó đi."
Thế là Ngải Tử Ưu lật đật chạy lại đuổi con kiến gió kia chạy mất dép.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, giọng kẻ kia đã lại oang oang vang lên.
"Đại sư huynh, có con muỗi đậu trên chân ta, mau mau đuổi nó đi đại sư huynh."
Thế là Ngải Tử Ưu lần nữa bấm bụng rời khỏi "ngai vàng" đuổi muỗi cho y.

Sự việc chưa dừng lại tại đó, hết kiến nghệ lại đến kiến đen, khi thì đuổi ruồi, lúc lại là một con ong mật, đã nói ong mật không có cắn người, tiểu sư đệ thế nào vẫn la thảm thiết.
Thế là Ngải Tử Ưu lần nữa lê cái thân tàn lết đến bên cạnh đuổi ong cho y.

Quái, cái con ong này có lẽ ngửi được mùi mồ hôi trên thân thể tiểu sư đệ hắn, thế nào đuổi hoài không có chịu đi, cứ vo ve lòng vòng quạt cánh đáp trực thăng xuống gò má của Tử Sa, một đường cong đuôi đâm chích.
Thích Tử Sa mặt mày xanh lét, hét ầm lên: "Đại sư huynh, ta nghe nói ong sợ nhất là lửa, ngươi mau mang lửa đến đây cho ta đi.

Ta không xuống được, đại sư huynh, hu oa..."
"Được được, huynh đi lấy, đệ đợi một chút huynh quay lại liền."
Dứt lời Ngải Tử Ưu quay đầu phóng vút đi.

Thích Tử Sa hai bàn tay ấn xuống đất, khoảnh khắc lấy đà xoay thân lộn một vòng lật người lại, chân trụ đất ngoạn mục, hai tay phủi phủi vào nhau.

Khóe môi cong lên một đường bán nguyệt.
Đại sư huynh, ong sợ lửa lại thích nhất cái này nha!
Thích Tử Sa lấy trong túi áo ra một nhánh hoa mướp đang thời kì nở nhụy, hương thơm phát tán khắp nơi, ong mật nào ngửi mùi mà chả thèm thuồng sấn tới ve vãn trước mặt y thì con ong đó là ngu mất rồi.
Vứt lại bông hoa trên nền đất, thân ảnh thiếu niên khả ái chớp mắt đã biến mất tăm sau bức tường điện kiên cố, để lại con ong mật vù vù quạt cánh, cắm đầu chui tọt vào trong cái nhụy hoa vàng ươm ươm.
"Tử Sa, Tử Sa, lửa đến rồi đây, lửa..." Nói đến đây mặt Tử Ưu vụt cứng đờ, tay cầm bó đuốc khựng lại giữa chừng nhìn vách tường trống trơn rêu phong một mảng, còn có cánh hoa dưới đất ong đang hút mật mê say, vừa hút mật con ong vừa đập cánh ong ong.
Ngải Tử Ưu, ngươi bị lừa rồi, ngươi bị lừa rồi, ong ong ong...
Gương mặt Tử Ưu chùng xuống âm lạnh, nhưng khóe miệng hắn rất nhanh cong lên nhịn không được bật cười xòa.

Tiểu sư đệ lém lỉnh suốt ngày chỉ biết bày trò nghịch ngợm.

Sư phụ là xui xẻo tám kiếp mới thu phải tên đồ đệ bán manh như ngươi a Tử Sa....