Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 88: 88: Sa Nhi Con Chờ Ta Đến





Hoàng Diệp vẫn nhìn kẻ muốn lấy mạng mình bằng đôi mắt ngây dại si mê.

Nếu ngày đó gã đủ ác thêm một chút có lẽ tà thuật kia cũng không thất bại.

Khi gã tỉnh dậy phát hiện ra một vệt máu chảy dài dưới hạ thể, thai khí sớm đã tiêu tan.

Nguyên do gã không nỡ xuống tay, chỉ dùng thai nhi đã chết sau khi bà mụ đỡ không thành, gã dùng thật nhiều bạc đổi về.

Sự việc chỉ có thế ngoài ra chẳng còn gì khuất tất.
"Lãnh Dạ Xuyên, ta mất đệ, ta mất tất cả rồi.

Đệ giết ta đi, được chết dưới tay đệ âu cũng phần nào nhẹ nhõm." Hoàng Diệp Toàn nhắm mắt lại ép nước chảy ra từng đường, đau khổ cùng cực.
Hai ngón tay kia chờ run rẩy, Dạ Xuyên không nỡ hạ lực thêm.

Hoàng huynh đi đến bước đường hôm nay, chung quy còn không phải là vì hắn sao.

Hắn lấy tư cách gì để mà xuống tay giết gã, lại lấy cái tàn nhẫn gì để mà giương mắt nhìn Thích Tử Sa giết gã.

Khẽ hít sâu một ngụm khí lạnh, Dạ Xuyên buông tay khỏi cần cổ trắng nõn của đối phương, trầm giọng bảo:
"Ngươi đi đi."
"Không, ta không đi đâu."
Diệp Toàn lắc đầu hoảng loạn chẳng những không chịu rời đi còn ngả vào trong lòng hắn, hai cánh tay cường hãn vòng ra sau xiết thêm cái ôm ấp cho bền chặt.

Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Hoàng đệ, khí tức nồng đậm của Hoàng đệ hết sức rõ rệt, gã chỉ mong sao phút giây này dừng lại mãi mãi đừng trôi đi.
Diệp Toàn ngươi còn có tự trọng không, sao bám dai tới vậy đuổi mãi không buông.

Dạ Xuyên mất hết kiên nhẫn hất mạnh một phát, Diệp Toàn ngã rầm xuống nền.
Cơ thể đang hư nhược một khi ngã xuống thật khó đứng dậy.

Mỗi lần cố gắng đứng lên là mỗi lần quỵ xuống.

Bờ vai run rẩy, đôi môi tái nhợt thiếu huyết sắc, ấy vậy mà nam nhân ấy vẫn kiên trì bò về phía Dạ Xuyên đang đứng.

Chúng môn đệ thấy cũng lắc đầu ngán ngẩm.
"Hoàng huynh!"
Hai vị muội muội từ đâu chạy đến gấp gáp đỡ gã dậy, thật chua xót khi nhìn người thân rơi vào kết cục thảm hại hôm nay.

Nam nhân tâm cao khí ngạo của các nàng biến đâu mất rồi.

Vì một kẻ vô tình bạc nghĩa liệu có đáng hay không?
"Hoàng huynh, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, cơ thể trọng thương chưa lành.

Huynh không muốn sống nữa sao Hoàng huynh?" Đôi tỷ muội song sinh hết mực khuyên can.
Hoàng Diệp Toàn bật cười nhạt, nụ cười xuất hiện rất không đúng thời điểm hiện tại.

Ánh mắt gã vô hồn mờ mịt chẳng còn trông rõ ái nhân.

Cái ngày gã rời khỏi Tiêu Dao sơn chọn đi con đường tà ma ngoại đạo đã định chẳng thể quay đầu.
Muốn có tiểu sư đệ, gã nhất định phải mạnh hơn tiểu sư đệ, đối đầu cùng tiểu sư đệ.

Bao nhiêu năm qua gã dày công khổ luyện, đi đến ngày hôm nay có ai biết được là máu thịt của gã phải trả giá, là tâm lực của gã gần như trút cạn.

Rốt cuộc gã đổi lấy được gì ngoài ánh mắt rẻ rúng của lang quân.

Nếu thời gian có thể quay về lúc còn thơ ấu, gã sẽ không bao giờ đi lên cánh đồng hoang thả diều, gã sẽ không bao giờ gặp tiểu sư đệ.

Lớn lên gã sẽ cưới một tiểu cô nương nhà lành sinh con đẻ cái.

Một đời này sẽ hạnh phúc an yên.

Không cần tiểu sư đệ nữa.
Tí tách...
Máu nhỏ nền sân điện thích la.

Nam tử rũ mi chìm vào vô thức.
"Hoàng huynh, tỉnh lại đi Hoàng huynh."
Tỷ muội Hoàng Diệp bật khóc lay gọi nam nhân gục ngất trên nền sân điện.

Dạ Xuyên vẫn đứng yên bất động không hề có chút phản ứng thương xót nào.
"Dạ Xuyên à, mau cứu Toàn huynh đi Dạ Xuyên, tốt xấu gì hai người cũng đã bái đường thành thân.

Huynh đừng tuyệt tình như vậy a Dạ Xuyên.


Chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, huynh quên tất cả rồi sao Dạ Xuyên, Dạ Xuyên!"
Đôi tỷ muội cao quý hướng Lãnh Dạ Xuyên không ngừng van cầu, khóc hết cả nước mắt.
Rốt cuộc Dạ Xuyên có cứu gã không.

Bốn ngàn con mắt rớt trên thân ảnh hắn, hai ngàn quả tim đập nhanh như chuông rung mõ gõ, đứng trước tình cảnh này hắn sẽ làm gì?
Trầm ngâm mãi một lúc.

Nam tử bạch y ấy mới bật âm, câu từ thập phần ngắn gọn.
"Đưa vào trong."
....
Trong chánh điện Thích La.

Thích Tử Sa ánh mắt vô hồn nhìn chằm chặp vào lư hương trước mặt, lưng vai thẳng tắp, không động không dịch.

Tiểu tử mồ côi thò cái đầu vào, con mắt ti hí căng lên.

Thì ra là Sa sư huynh, mém chút nó tưởng lão gia nhân mới thỉnh thêm một bức tượng gỗ đặt vào cho tổ sư Thượng tiên có thêm người bầu bạn qua cái lạnh cuối đông.
Một cơn gió lùa vào điện, mảnh đồng phục bích lợt thoáng bay lên, thiếu niên tay be bé đè ngược xuống.
Vẫn còn dịch động, đúng Sa sư huynh của nó rồi.
Tiểu tử mồ côi cười tít mắt, bước chân nện xuống mặt nền, chẳng mấy chốc ngồi xuống đối diện thiếu niên khả ái đang quỳ gối chấp phạt.

Thần thần bí bí nó nhẹ lấy từ sau lưng ra một cái túi vải căng phồng.
"Sa sư huynh, có đồ tốt! Tèn ten ten."
"Là gì?"
Tử Sa mắt vẫn vô hồn âm trầm cất tiếng.

Tiểu tử nó rút trong túi vải ra một cái gối bông mềm mới tinh, hí hoáy kê vào đầu gối của y, vẻ mặt háo hức.
"Nào nào, mau nhấc người lên Sa sư huynh.

Cái này đệ lấy trộm ở chỗ lão gia nhân, lão có đến tận ba bốn cái lựng nha.

Một cái kê chân, một cái kê tay, một cái lót mông, một cái đặt đầu, thật là phí phạm."
Ngươi vừa nói kê cái gì a Tử Tô?
Thích Tử Sa bất giác rét lạnh, chả biết cái gối nó trộm cho là đã lót qua phần nào của lão già ấy, đầu hay...mông?
Hóa ra đây là đồ tốt của ngươi? Đồ tốt cái rắm a.

Nghĩ nghĩ Tử Sa vẫn âm trầm không nói, mặt vẫn buồn rười rượi.

Tiểu tử mồ côi xoa xoa đầu gối của y, mài mỏ nhọn tiếp tục huyên thuyên.
"Sau khi tha cho tên pháp sư Yên Đô kia, Thượng tiên cũng không thấy bóng dáng đâu.

Ai yo, có khi nào người tình xưa nối lại theo gã về phương Bắc rồi không ta? Nãy giờ huynh bị phạt quỳ ở đây nên không biết, tên pháp sư kia gục ngất trên nền điện Thích La, ánh mắt Thượng tiên lúc đó kì lạ lắm." Kì lạ thế nào nó là không biết, vẫn bên cạnh Tử Sa miệng không ngớt lời, một đường tìm chết.
"Thượng tiên đưa gã pháp sư ấy vào trong gian phòng ốc phía sau.

Dùng tiên khí trị thương cho gã nha.

Còn bảo mọi người ra ngoài chỉ có hai người nam nhân ở với nhau trong phòng thật lâu, thật lâu không biết ở trong đó làm cái gì mà lâu tới vậy.

Sa sư huynh, theo kinh nghiệm bao năm qua của đệ suy đoán, tám chín phần mười Thượng tiên người là đã động lòng..."
"Câm miệng."
Tử Sa quát lên, mắt vẫn nhìn vào lư hương không rời.

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của y, tiểu tử mồ côi giật bắn cả người.

Tay vuốt lồng ngực y xuống, nuốt ngụm nước bọt mà bảo:
"Sa sư huynh, bớt giận, bớt giận.

Thượng tiên chắc không có làm gì với gã ấy đâu.

Người thương Sa sư huynh nhất mà.

Ban nãy gã ta bị trọng thương người mới phải ôm gã vào trong phòng chữa trị.

Cơ mà cũng không đúng, lúc đó có rất nhiều chúng môn đệ ở đó sao thượng tiên không sai biểu mà phải tự tay làm, lẽ nào người không muốn ai chạm vào gã.

Đây gọi là cái gì mà chiếm hữu cao..."
"Câm miệng." Lần nữa gào lên.

Tử Sa hết chịu đựng nổi rồi đẩy đối phương ngã bật ra nền, vô cùng kích động khi nó cứ mãi nhắc tới tên bạc tình lang kia, có phải nó cố tình hay không?
"Cút, cút cho ta."
"Được được, đệ cút cút liền đây.

Sa sư huynh quỳ ngay ngắn a.


Vẫn còn hai tuần nhang đừng đứng lên vội." Tiểu tử mồ côi run môi đứng dậy vẫn ngứa miệng nói thêm mấy câu rồi mới chịu rời đi.

Cơ mà ra tới ngạch cửa nhịn không được thò đầu vào thòng thêm vài câu nữa.
"Mém quên, cái gối này đệ tặng Sa sư huynh, không cần đa tạ đệ.

Còn nữa Thượng tiên phạt huynh cấm ngôn không phải đệ nha."
"Cút."
Tử Sa rống giận vung tay, chiếc gối bông bay thẳng vào mép cửa.

Tiểu tử mồ côi liều mạng né tránh, một đường chạy đi mất dạng.
Bàn tay be bé xiết chặt thành đấm.

Nước mắt nam nhi theo cơn ghen tức rơi lã chã xuống nền.

Tử Sa sợ không còn giữ được trái tim lang quân nữa.

Ai bảo bản thân yêu người ta quá nhiều, tới cuối cùng kẻ chịu thiệt thòi vẫn là y thôi.

Hai nam nhân ở riêng trong phòng làm chuyện gì không cần hỏi cũng rõ.

Có mới nới cũ là bản chất của con người thế gian nhưng còn y thì sao.

Y từ đầu tới cuối vẫn chỉ có mình hắn.

Phải rồi, y đâu phải con người, y là yêu tinh mà.

Một con yêu tinh si tình mù quáng, rõ ràng tới trước sao bây giờ lại bị đá sang một bên biến thành kẻ thứ ba mất rồi.

Thực nực cười.
Thảo nào tỉnh dậy liền bỏ chạy.

Hóa ra chẳng phải mặc cảm tội lỗi mà là vương vấn người ta mất rồi.
Hắc hắc...
Bờ vai cười tới phát run.

Tử Sa nhìn bột hương vụn vỡ trong lư, răng cắn chặt môi mang theo ấm ức rời khỏi chánh điện, đây là lần đầu tiên y rời chỗ khi chưa hết hạn chấp phạt.

Bước chân chờ tới bệ cửa đã nghe tiếng xì xào của chúng môn đệ vang lên trên sân điện Thích La.
"Xét về gia thế lẫn dung mạo, gã ta đều hơn hẳn tiểu sư đệ.

Lại nói tiểu sư đệ từng bị tên đại vương Yên Đô kia hãm hại, khó tránh sư phụ không còn coi trọng đệ ấy."
"Các đệ đừng lấy bụng dạ của mình mà suy đoán lung tung.

Sư phụ sớm đã tha thứ cho tiểu sư đệ, người sở dĩ trị thương cho gã ta cũng là có nguyên nhân."
"Nham nhị sư huynh, nguyên nhân gì chứ, lúc nãy huynh cũng nhìn thấy sư phụ rõ ràng coi trọng gã hơn tiểu sư đệ.

Nếu không cũng không ra tay đánh đệ ấy, còn phạt quỳ trong chánh điện những ba tuần nhang.

Ai nấy nhìn mà ấm ức thay.

Tiểu sư đệ xem ra bị thất sủng rồi."
"Phải, sư phụ không còn thương tiểu sư đệ nữa.

Nếu không đã đề cập tới chuyện thành thân.

Mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong đều mong chờ uống rượu hỷ của hai người.

Sư phụ còn đợi gì nữa mà chẳng chịu công bố."
"Lẽ nào sư phụ không muốn thành thân cùng tiểu sư đệ."
"Thì là vậy đó.

Sư phụ đã thành thân cùng tên pháp sư Hoàng Diệp kia rồi, rất có khả năng sau này gã mới là sư nương của chúng ta.

Tiểu sư đệ tương lai mù mịt quá."
"Các đệ nhỏ tiếng đi, tiểu sư đệ đang chấp phạt ở trong kia, đừng để đệ ấy biết chuyện này vì tạm thời đều chỉ là suy đoán của chúng ta.

Ngày nào sư phụ còn chưa chính thức công bố ngày đó tiểu sư đệ vẫn còn hy vọng.

Huynh tin sư phụ không phải người vô tình như vậy đâu."
Tử Nham vừa dứt lời.


Chúng môn đệ cảm nhận có luồng khí lạnh tỏa ra ở mé sau lưng vội quay đầu lại.

Tử Sa đã ở đó tự lúc nào, hai mắt đỏ hoe chẳng nói chẳng rằng, y một đường quay đầu rời khỏi sân điện Thích La, bỏ lại sau lưng hàng ngàn bước chân nện xuống mặt nền lịch bịch đuổi theo.
"Tiểu sư đệ đừng chạy.

Đệ hiểu lầm rồi.

Chúng ta nãy giờ bông đùa cho vui, không phải sự thật đâu tiểu sư đệ."
Rất tiếc Tử Sa không nghe vẫn lao đầu chạy.

Cả bọn đuổi ra đến khu rừng trúc không còn thấy bóng dáng y đâu nữa, ngay cả Tử Nham cũng theo không kịp.

Chẳng biết tiểu sư đệ biến đi đường nào, có buồn quá mà nghĩ quẩn không, ai nấy hoang mang tìm kiếm.
"Tiểu sư đệ, hú u tiểu sư đệ..."
Cả bọn tìm tìm kiếm kiếm gần nửa canh giờ, tìm là không có thấy đành lũi thũi quay lại điện Thích La.

Lão gia nhân chắp tay sau đít nhìn chúng, lắc đầu tặc lưỡi, bài ca con cá đuối lần nữa ngân lên.
"Giờ là lúc nào các ngươi còn châm thêm dầu vào lửa.

Trúc Lâm Phong chưa đủ rối ren? Các ngươi biết rõ y vừa mới bị Thượng tiên trách phạt, tâm tình vô cùng kích động, còn sát thêm muối vào vết thương của y.

Chiếu theo tình hình này, tám chín phần mười xú tiểu tử chạy đến nơi ấy."
Nơi ấy lại chính là nơi ấy.

Gia ta đây chỉ tiện miệng mắng suông, lại chẳng biết nơi ấy là cái nơi nào?
"Oan quá lão già, bọn ta nào biết tiểu sư đệ thình lình đứng ở phía sau.

Lại nói ông hôm nay thế nào đột nhiên tốt bụng.

Bình thường ông cực kì căm ghét tiểu sư đệ à nha."
"Hừ, thời tiết thay đổi lòng người cũng dễ chịu theo.

Huống hồ so với tên pháp sư Yên Đô kia, con tiểu yêu này dễ thương hơn nhiều."
"Lão gia nhân, ông và mọi người đang bàn tính chuyện gì đứng một lượt trước chánh điện thế này thực không nên."
Lãnh Dạ Xuyên chậm bước tới, vạt áo trắng tinh mang theo hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
A, là sư phụ đã về.
Chúng môn đệ vội cúi đầu thi lễ.

Ngải Tử Ưu đi bên cạnh Dạ Xuyên, tay xách hộp y cụ nhíu mày nhìn vào cái bộ dạng khúm rúm của chúng có chút khác thường, liệu bề tiên đoán: "Có phải các đệ làm sai chuyện gì rồi không?"
Cả bọn nhìn nhau ngậm chặt miệng, mồ hôi toát đầy thân.

Chả ai dám nói tiểu sư đệ đã mất tích, lại chính vì miệng tiện bọn chúng mà mất tích.

Vẫn là lão gia nhân thuật lại mọi chuyện.
Lãnh Dạ Xuyên nghe xong chẳng nói chẳng rằng, ngón tay đặt lên mi tâm khoảnh khắc ngưng thần.

Theo mùi hương tiên khí gieo trên vòng xá xị đeo ở cổ tay Tử Sa, chẳng mấy chốc mở mắt hắn liền biết y đang ở nơi đâu.
"Ưu nhi con trông chừng Trúc Lâm Phong cho vi sư."
"Dạ, sư phụ! "Hắn vừa cúi đầu, thân ảnh Dạ Xuyên đã tan biến giữa mảng hư vô.
"Hừ, sư phụ và huynh mới đi xuống trấn có chút xíu liền xảy ra chuyện này, các đệ liệu hồn.

Nếu tiểu sư đệ gặp bất trắc, chưa đợi sư phụ trở về huynh đã liền đánh nát mông các đệ."
"..."
Hơ không phải sư phụ đưa tên pháp sư đó về phương Bắc mà là xuống trấn với đại sư huynh.

Thôi phen này toi đời rồi, hiểu lầm chồng chất.

Chúng môn đệ khóc ròng trong lòng.

Tiểu sư đệ còn không mau quay về, đời bọn chúng liền đen như mõm mực.
....
Nơi vương cung Yên Đô.

Thích Tử Sa một thân trung y bích lợt, tay cầm trường kiếm sáng loáng, hai mắt đục ngầu liều lĩnh phá vòng cấm vệ xông vào bên trong.

Chém vài ba tên lạ thay bọn cấm vệ đã sợ hãi bỏ chạy.

Thế mà thiếu niên vẫn chẳng cảm thấy kì lạ vẫn một đường đuổi theo, còn buông ánh mắt chán ghét.
Bọn chết nhát, lũ quân Yên Đô các ngươi một bọn chết nhát hèn hạ.
Thiếu niên bám theo sát sao, chẳng mấy chốc đã chạy vào tới tẩm điện phía Bắc.

Thanh kiếm nhỏ đầy máu chĩa về phía bọn cấm vệ đang nép sát mép tường.

Chẳng chút mảy may đề phòng chung quanh có bẫy rập hoặc cơ quan ngầm nào đó không, thiếu niên mắt đầy sát khí, có lẽ thù hận đã khiến cho lí trí lu mờ.
"Khôn hồn gọi tên Hà Đồ đó ra đây, ta tha chết cho các ngươi."
"Hà Đồ, tên bỉ ổi vô sỉ hạ lưu đê tiện nhà ngươi.

Mau ra đây cho lão tử ta, mau ra đây cho ta."
Thiếu niên một lòng đòi mạng kẻ thù vấy bẩn mình.

Cánh cửa sau lưng đột nhiên đóng sầm lại, khói trắng xông vào ngập phòng điện.

Chả mấy chốc Thích Tử Sa đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn ra ngã quỵ xuống nền.

Y ngước nhìn đám cấm vệ, chúng vẫn đứng yên tại chỗ, chả mảy may ảnh hưởng.


Tử Sa khắc này mới biết mình mắc bẫy.
Tại sao y hết lần này đến lần khác mắc vào cái bẫy hớ hên lố bịch của chúng giăng ra.

Chỉ cần liên quan đến sư phụ, y đều mất hết lí trí.
Cộp cộp...
Đế giày dát vàng nện xuống mặt nền bóng loáng.

Chẳng mấy chốc nam nhân cao lớn dừng bước trước con mồi, một thiếu niên sắp gục ngất vì ngấm hương mê.
Đôi mắt mơ màng cơ hồ muốn díp lại Tử Sa ngẩng nhìn nam nhân uy vũ gần trong gang tấc, trên sắc phục của hắn còn có đính kèm lưu ly biểu tượng quyền lực của Yên Đô đảo quốc, có cháy thành tro y cũng nhận ra kẻ thù đã hại mình.

Vì hắn mà sư phụ ruồng rẫy khinh bạc y.

Tất cả là tại vì hắn.
"A..."
Nghiến răng dồn toàn lực vào lòng bàn tay, Tử Sa vung đấm muốn đánh người.

Rất tiếc linh lực tứ tán cơ thể mềm nhũn không cách nào khống chế.

Vừa nhổm dậy bất lực mà quỵ xuống nền.

Toàn thân run lên bần bật.
"Xin chào cố nhân.

Tử Sa bảo bối, chúng ta gặp lại nhau rồi."
Nhìn thiếu niên chật vật đứng dậy.

Hà Đồ ngồi xuống vươn tay bóp lấy cái cằm trắng trẻo ép buột ai kia phải ngước mặt lên nhìn mình.

Hắn rộ ý cười trong đáy mắt khao khát đối phương tới mòn mỏi tâm can.
"Tử Sa, em có biết bổn vương chờ ngày này lâu lắm rồi không?"
"Khốn nạn, lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra." Tử Sa gạt tay gằn giọng với kẻ thù.
"Chậc, bị hạ thuốc vẫn còn sức chống cự, chờ hồi nữa bổn vương cho em khóc lóc cầu xin."
Dứt ý cười.

Hà Đồ vòng cánh tay cường hãn bế trọn con mồi vào lòng.

Mặc cho đối phương vùng vẫy loạn, hai cái tay be bé đấm vào người hắn khắc này như mưa phùn ướt thân.

Càng đụng chạm, càng kích thích.
"Xong việc rồi, các ngươi lui hết cả đi." Hà Đồ hất cằm.
"Dạ, đại vương!" Đám cấm vệ lùi ra ngoài.
Hà Đồ quăng Tử Sa xuống long sàn, thuận tay cởi vương phục trên thân mình xuống, y đã lồm cồm bò dậy.
"Còn muốn chạy?"
Hà Đồ dùng đai lưng trói chặt hai cổ tay con mồi vào long sàn, giọng nói mang theo hơi thở hỗn loạn, bí bách vang lên: "Nỗi ô nhục lần trước, lần này Hà Đồ ta đòi lại gấp đôi.

Thích Tử Sa em chạy không thoát, tốt nhất phối hợp với bổn vương một chút.

Bổn vương sẽ thật nhẹ nhàng giảm bớt đau đớn cho em."
"Không, đừng chạm vào ta.

Đồ khốn."
Mặc thiếu niên kêu gào trong vô vọng.

Hà Đồ như sói hoang chế ngự con mồi, nôn nóng chạm vào cần cổ trắng nõn của ai kia.

Bàn tay to lớn xé toạt bộ đồng phục môn sinh, lồng ngực với hạt lựu đỏ lập tức hiện ra chọc nam nhân mắt hằn tơ máu.

Nuốt khan, Hà Đồ vùi mặt xuống một đường gặm cắn.
"Không."
Đầu lưỡi ướt mềm ai kia hung hăng chà sát vếu ngực mình.

Tử Sa rùng mình kinh sợ.

Đi trả thù thế éo nào biến thành mồi ngon cho kẻ thù lần nữa cắn xé chà đạp.

Thích Tử Sa rít gào vô vọng, răng cắn chặt môi, hai mắt nhắm nghiền.

Tích tắc máu theo kẽ răng ọc ra ngoài ướt cả cằm, toàn thân y co giật, hai mắt trợn ngược đứng tròng.
"Tử Sa!"
Hà Đồ cả kinh gào lên khi đối phương tự bạo nguyên thần, từ chối tiếp xúc thân thể với hắn trong khi biết bao người đều mong muốn được hắn chạm tay vào.

Thật điên mất thôi.

Lật đật cởi trói cho Tử Sa, Hà Đồ quay đầu hướng của lớn mà rống lệnh.
"Thái y, mau truyền thái y cho bổn vương.

Mau lên."
"RẦM."
Cánh cửa không phải mở mà bị một cỗ lực đạp vào, đổ sập xuống nền, bụi bay lả chả.

Chả phải thái y cũng chả phải cấm vệ, người trước mặt khiến đại vương Hà Đồ rét lạnh cả người.

Bạch Vương Thượng tiên - Lãnh Dạ Xuyên....