"Tìm đi, tìm kĩ các bụi rậm cho ta, lật tung cả đáy vực này cũng phải tìm cho ra đệ ấy."
Dưới đáy vực sâu.
Tiếng quát tháo của Hoàng Diệp Toàn vẫn không ngừng thúc giục bọn thuộc hạ, những bước chân vội vã xiêu vẹo của đôi thiên kim tiểu thư xinh đẹp như tiên ngọc giáng trần.
Chưa bao giờ ba huynh muội nhà Hoàng Diệp cảm thấy sợ hãi tội lỗi như bây giờ.
Bởi chính bọn họ, chính bọn họ đã dồn Lãnh Dạ Xuyên tới bước đường cùng không lối thoát.
Gọi tên ái nhân con tim nhói đau, bất an ngập tràn giăng bủa.
Không ngừng kiếm tìm khắp đáy vực sâu mãi cho tới nửa canh giờ sau bọn họ đã tìm thấy hắn nằm bên bờ đá.
Đá nhuộm đỏ, bạch y nhuộm đỏ.
Máu, khắp nơi toàn máu.
Nam tử xinh đẹp tuấn lãng ấy đâu rồi.
Từng ngón tay thon dài trắng như tuyết biến đâu mất rồi.
Trước mặt chỉ còn một cỗ thi thể bê bết bầy nhầy.
Diệp Toàn hai tay bưng đầu ái nhân ôm vào lòng.
Gã sợ chỉ cần ôm không chặt hộp sọ sẽ vỡ ra làm hai nửa.
Đỉnh đầu bị nứt máu tươi chảy dài xuống màng tang rồi khô lại đó tự bao giờ.
Cơ thể dập nát lạnh lẽo chút khí tức cũng không còn sót lại.
"Tìm đi mau tìm đi."
Diệp Toàn gào lên, hai Hoàng muội cùng đám thuộc hạ hoảng sợ bơi đá gần đó ra, cuối cùng cũng tìm được ngón áp út của Dạ Xuyên bị cục đá đè lên che lấp.
Trên ngón tay trắng như tuyết ấy còn đeo một chiếc nhẫn xanh.
Lãnh Dạ Xuyên...
Cẩn thận gói ngón tay bỏ vào túi áo.
Bờ vai Diệp Toàn run lên cầm cập.
Gã chưa từng muốn tổn thương đệ đệ.
Chỉ cần một cái nhíu mày của hắn cũng đủ làm gã đau tới mất ăn mất ngủ ba ngày trời.
Vì sao hiện tại thành ra thế này.
"Dạ Xuyên huynh sai rồi sai rồi.
Đệ tỉnh lại đi mở mắt ra nhìn huynh đi Dạ Xuyên.
A haa..."
Hoàng Diệp Toàn gào lên như kẻ điên loạn ôm lấy thân xác tiểu sư đệ.
Cõi lòng tan nát.
Ba từ Lãnh Dạ Xuyên thê lương vang vọng dưới đáy vực sâu.
....
Bấy giờ nơi Trúc Lâm Phong đào nguyên thế ngoại.
Thích Tử Sa vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Mộng tiêu dao đêm xuân nồng bờ môi mềm ấm ngọt ngào hơi thở nóng bỏng tràn đầy khí tức của phu quân.
Dưới thủy đầm ướt át bầu trời ngàn ánh sao khuya.
Chẳng biết qua bao lâu thiếu niên mơ màng tỉnh giấc tà dương đã le lói phía trời xa chiếu những tia nắng cuối cùng còn sót lại lên bậc thềm.
Khẽ gọi sư phụ, thiếu niên choàng ngồi dậy lồng ngực chẳng hiểu vì sao đau đến không thở nổi, đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng trang hoàng, y nhận ra mình đã quay trở về còn đang nằm trên giường nệm ấm êm nơi Thích La điện.
Nhưng vì sao lại là Thích La điện mà không phải là Hương Vân cốc chứ.
"Sư phụ, ngươi đâu rồi sư phụ?"
Tử Sa rời giường muốn ra ngoài kiếm phu quân vừa lúc này tiểu tử mồ côi bước vào phòng trên tay bê theo một khay thức ăn nóng hổi.
"A Sa sư huynh tỉnh rồi."
"Tiểu tử ngươi sao ở đây, sư phụ ta đâu, mọi người đâu cả rồi?"
Nghe một lời này tay đặt khay thức ăn xuống mặt bàn bỗng run lên bần bật.
Tiểu tử mồ côi vội quay mặt đi miệng ngậm chặt trốn tránh câu hỏi của Tử Sa.
Tử Sa mất hết kiên nhẫn túm lấy cổ áo của nó kéo ngược về, gân cổ rít gào:
"Ta hỏi ngươi sư phụ ta đâu, hắn ở đâu?"
"Sa sư huynh...thật ra Thượng tiên...Thượng tiên..." Tiểu tử mồ côi chân tay run rẩy môi giật giật nói không nên lời.
Bộ dạng hiện tại của nó càng làm cho Tử Sa thêm nóng lòng sợ hãi sự chẳng lành.
"Sư phụ ta làm sao, hắn làm sao.
NÓI." Tử Sa siết cổ áo đối phương, trợn mắt quát to.
"Sa sư huynh, Thượng tiên người...người đã tạ thế rồi."
Tiểu tử mồ côi nhắm nghiền hai mắt gào lên.
Cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm nói ra sự thật.
Sa huynh đã tỉnh lại rồi cũng chẳng thể che giấu mãi.
"Thượng tiên người đã tạ thế lúc sáng này.
Chết vô cùng thảm.
Cơ thể còn không nguyên vẹn tất cả đều dập nát ngón tay cũng bị đứt ra."
Tiểu tử mồ côi nói trong sợ hãi nước mắt tuôn lã chã.
"Ngươi đang đùa ta có phải không?" Tử Sa cười như chẳng cười hốc mắt đỏ hoe siết chặt lấy bờ vai nó.
Tiểu tử mồ côi tức giận bật gào lên:
"Đệ không đùa.
Thượng tiên tạ thế thật rồi.
Tất cả đều tại huynh tại huynh.
Hức hức...!Thượng tiên vốn bị gã pháp sư kia yểm ngải trong tạng phủ, nửa viên tiên đan không cách nào hóa giải.
Biết trước mình sẽ chết người đánh ngất huynh đi, giao lại chức trưởng môn và nửa viên tiên đan cho đại sư huynh.
Một mình ở lại trong rừng hoang với cơn đau dằn vặt.
Còn bị đám huynh muội nhà họ Hoàng đuổi tới nơi, cuối cùng bức người gieo mình xuống vực thẳm vạn trượng.
Thượng tiên chết thê thảm quá.
Tất cả là tại huynh tại huynh.
Vì sao huynh còn ở đây ngủ ngon lành tới vậy.
Tại sao đệ còn phải bưng đồ ăn tới cho huynh.
Đệ ghét huynh.
Thật sự rất ghét huynh.
Hu hu hu..."
Tiểu tử mồ côi nó òa khóc rống.
Nước mắt tuôn ướt tay y.
Chưa bao giờ y thấy nó khóc bao giờ cả.
Chưa bao giờ nó bảo nó ghét y bao giờ cả.
Nắm tay be bé buông dần cổ áo nó.
Tử Sa đầu óc trống rỗng hoang mang tột độ, y còn tưởng đây chỉ là một giấc mơ.
Sống thấy người chết thấy xác chưa nhìn thấy hắn y sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật này.
Không bao giờ.
Lần nữa xông tới túm lấy cổ áo đối phương, Tử Sa tròng mắt đục ngầu.
"Ngươi gạt ai chứ hắn chết rồi mà Trúc Lâm Phong còn yên bình thế này sao? Thi thể không có, càng không gióng trống khua chiên đừng nói với lão tử rằng hắn vừa mới chết đã đem đi an táng liền chớ.
Các ngươi gạt ai vậy, có phải hắn muốn bên cạnh tên pháp sư kia nên sắp đặt tất cả chuyện này không?"
Tử Sa nhe răng vừa nói vừa cười khẩy.
Tiểu tử mồ côi bị chọc tới sôi máu thình lình gào lên xô y ngã rầm xuống nền.
"Huynh điên đủ chưa ai gạt huynh chứ.
Thi hài của Thượng tiên hiện đang nằm trong tay tên pháp sư kia kìa.
Có bản lĩnh huynh tới đó lấy về đi.
Đừng ở đây mà hung dữ với đệ biết không hả?"
Cổ họng nuốt đau Tử Sa lồm cồm bò dậy không nói không rằng lao ra khỏi phòng.
Vài chúng môn đệ bị thương vừa hay đi vào thăm nom y cũng không kịp ngăn cản, y đã biến đi mất rồi.
Chỉ còn tiểu tử mồ côi đứng như trời trồng trong phòng.
"Tử Tô ngươi điên rồi sao khích động tiểu sư đệ, đệ ấy vừa mới tỉnh dậy chịu cú sốc lớn khó mà tiếp nhận được ngươi lại ngay lúc này kêu đệ ấy tới vương phủ.
Ngươi muốn đệ ấy đi vào chỗ chết có phải không?"
Chúng môn đệ trách cứ.
Tiểu tử mồ côi vẫn đứng như trời trồng nước mắt tuôn lã chã.
Nó mồ côi từ nhỏ không nơi nương tựa không ai yêu thương quan tâm, là Thượng tiên lần đó đi xuống trấn trị bệnh cho dân làng tình cờ thấy nó cù bơ cù bất rồi rủ lòng đem về Trúc Lâm Phong cưu mang, chăm sóc.
Cho nó một mái ấm gia đình.
Nó không hề muốn dồn Tử Sa vào chỗ chết chỉ vì nó quá thương tiếc con người ấy nên đâm ra ghét bỏ y.
Ân nhân của nó vì y mà bỏ mạng dưới vực sâu chết thảm tới cơ thể cũng không còn nguyên vẹn.
"Được rồi các đệ đừng mắng Tử Tô nữa.
Có đại sư huynh cùng một số đồng đạo đang ở đó tiểu sư đệ sẽ không sao đâu."
Tử Nham bước vào vỗ vai chúng huynh đệ.
Tâm tình mọi người dịu lắng xuống đôi chút.
Mắt ai cũng đỏ không muốn làm ầm thêm nữa.
Cắn đắn trách cứ nhau hiện tại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Sư phụ cũng không còn nữa.
Trúc Lâm Phong đêm qua tới giờ đã đủ loạn.
Cũng may còn có đại sư huynh cùng nhị sư huynh ở đây chủ trì dẫn dắt nếu không chẳng khác nào như rắn mất đầu.
Giờ chỉ mong đại sư huynh có thể thành công đem được thi hài của sư phụ trở về an táng cho đàng hoàng tử tế.
* * **
Ngoại thành Kim Hải nơi biệt phủ xa hoa tráng lệ.
Trong một căn phòng trang hoàng nào đó nằm trong biệt viện.
Hoàng Diệp Toàn ngồi co cụm nơi góc tối, mắt ngước nhìn về cái kẻ đang nằm trên giường nệm trắng muốt kia, đáy mắt gã sâu thẳm đầy dẫy bất an dằn nén.
Tại sao gã dùng ngải bó xương cho đệ đệ lại không được.
Nửa đêm canh hai không hề có tiếng động nào, không hề có nàng ngải nào đến sắp xương cho hắn.
Tại sao?
Tại sao?
Triệu hồn cũng không thấy đệ ấy về, một chút cảm ứng cũng không có.
Dường như tất cả đều đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Trong phút chốc hy vọng vụt tan biến mất bao nhiêu dự định xụp đổ tan hoang.
Hoàng Diệp Toàn tay vò đầu bứt tóc ngũ quan vặn vẹo cả.
Chưa bao giờ gã cùng đường bế tắc như bây giờ, chưa bao giờ gã cảm thấy sợ hãi day dứt như bây giờ.
Đệ đệ không tỉnh lại gã sẽ ôm thi hài đệ đệ mãi.
"Chủ nhân, qua nay người không ăn gì rồi, cứ tiếp tục e rằng sư đệ của người tỉnh lại thì người lại đổ gục."
Bé Hạt Xanh từ ngoài bước vào phòng, trên tay bê theo một khay thực phẩm đặt xuống mặt bàn.
Pháp sư lắc đầu tuyệt vọng: "Ta nuốt không trôi.
Qua nay đã dùng đủ mọi cách vẫn vô dụng, xương cốt của đệ ấy không cách nào liền lại, không cách nào liền lại."
"Chủ nhân, có khi nào vị đệ này của người thân thể thanh sạch không cách nào tiếp nhận tà túy xâm nhập, hay là người đem tiên đan hoàn trả thử xem.
Biết đâu..."
Pháp sư như bừng tỉnh: "Phải rồi, sao ta lại quên mất chuyện này, đệ ấy vốn không ưa người khác đụng chạm thân thể, nhất là nữ nhân.
Tháng ngày ở trên Tiêu Dao sơn cùng đệ ấy, ta là đã lĩnh qua.
Thử hỏi làm sao đệ ấy có thể chấp nhận để các nàng ngải sắp xương nối gân cho mình."
Diệp Toàn vội lấy hộp gỗ trong ống tay áo chóng mở ra, hai ngón tay cầm lấy viên tiên đan đỏ rực như máu thận trọng bỏ vào miệng nam tử nằm trên giường, bờ mắt sâu thẳm:
"Dạ Xuyên đệ mau tỉnh lại, cho ta bồi tội cùng đệ.
Dạ Xuyên!"
Bên ngoài cửa Thử Hạ vội xoay người nép vào bức tường, hai mắt nhắm nghiền ép một giọt nước chảy xuống mang tai nóng hổi.
Qua nay gã pháp sư luôn ở trong phòng hắn có muốn vào thăm sư phụ cũng chẳng được.
Gã đau đớn điên loạn bao nhiêu hắn cũng chẳng dễ chịu gì đâu.
Còn mang theo căm hận nữa kìa.
Chung quy cũng chỉ vì bọn người Trúc Lâm Phong và huynh muội nhà họ Hoàng đấu đá lẫn nhau.
Cuối cùng người tử thương chính là sư phụ hắn.
Yêu mà hủy hoại có còn là tình yêu nữa hay không? Đối với hắn mà nói dù có yêu thích sư phụ cách mấy hắn cũng sẽ không bao giờ vì tranh giành mà làm tổn hại tới người.
Ngày xưa hắn nhún nhường rời khỏi Trúc Lâm Phong cũng là vì thế.
Luôn bận tâm canh cánh về sư phụ, chỉ cần một cái nhíu mày của người cũng làm hắn đau.
Ngày tháng qua rồi tương lai chẳng biết tâm tình hắn có thay đổi, có còn để ý tới từng chi tiết nhỏ của sư phụ nữa không hay cũng bị tình yêu hành cho mù quáng giống bao kẻ khác tổn thương người.
Hắn chẳng dám nghĩ tới.
Chỉ biết rằng hiện tại pháp sư Hoàng Diệp đã đem tiên đan hoàn trả, giờ chỉ mong sư phụ sớm tỉnh lại.
Sư phụ, ngươi nhất định phải tỉnh lại, nhất định.
"Chủ nhân ơi sự không hay rồi, bọn người Trúc Lâm Phong ùn ùn kéo tới đây, chúng đã xông vào đến sảnh lớn luôn rồi, luôn miệng đòi người trả kim thân của Thượng tiên, tính sao đây chủ nhân?"
Có tiếng la thất thanh cùng bước chân vội vã.
Thử Hạ vội lánh mặt đi.
Chẳng đầy cái chớp mắt gia đinh đã xuất hiện trước cửa phòng, thở hổn hển.
Diệp Toàn nhíu mày mắng: "Ngươi gấp cái gì, để ta ra xem sao.
Xanh, trông chừng đệ ấy cho cẩn thận, mất một sợi tóc nào ta cắt lưỡi của ngươi xuống cho cá ăn."
Nhìn gã pháp sư rời đi, Hạt Xanh lệ nóng quanh dòng.
Cái lưỡi của nàng bị tên thượng tiên kia tước đi, vừa mới mọc dài ra đôi chút giờ chủ nhân lại đòi cắt cho cá ăn.
Mất lưỡi rồi bảo nàng làm sao nói chuyện, làm sao nếm vị ngọt của kẹo mạch nha đây.
Chủ nhân thật ác miệng mà.
Đệ đệ người đang bất tỉnh nhân sự đó.
Làm chút việc thiện tích đức cho hắn ta mau trở về mới phải chớ.
Bỗng có chiếc bóng vụt qua ngoài cửa phòng, chẳng biết là ai Hạt Xanh vội vã phóng theo.
Lúc này Thử Hạ mới bước vào phòng, hắn đến bên chiếc giường, nhìn khắp thân thể ái nhân dập nát hủy hoại, vải quấn khắp từ đầu tới chân chỉ còn chừa có mũi cùng miệng cõi lòng hắn đau đến tột cùng.
Gã pháp sư khốn kiếp, miệng nói thương yêu sư phụ ta lại bức hắn thành cái dạng này.
Bàn tay Thử Hạ run rẩy vươn ra chạm vào mớ vải lụa quấn quanh gương mặt nam tử, cũng không dám chạm mạnh sợ kẻ đang ngủ say đau đớn, sợ lớp da kia bị rơi rớt ra ngoài.
Có ai hiểu được cõi lòng hắn giấc này không, tan nát vụn vỡ.
"Sư phụ ơi ngươi đừng bỏ cuộc, ta biết ngươi nhất định làm được mà, ta cũng đang tập hợp thực lực khắp nơi, đợi bọn chúng hai bên tương tàn, thực lực tên pháp sư kia giảm xuống, ta tin đủ sức đưa ngươi rời khỏi nơi này, không để tên pháp sư kia bức hại ngươi nữa đâu.
Mọi thứ trên cơ thể ngươi tất cả con người ngươi ta đều trân trọng sao bọn chúng dám làm thế chứ.
Ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá đắt."
"Soạt."
Một cơn gió vụt qua, muội muội của Thử Hạ xuất hiện mé sau lưng hắn, kéo vội lấy tay hắn, hai hốc mắt khẩn trương thì ra bóng người khi nãy chính là nàng.
"Thử Hạ sư huynh, muội không dụ được con nhóc kia bao lâu đâu, nó sắp quay lại rồi, chúng ta mau đi thôi sư huynh."
Chậm gật đầu.
Thử Hạ vẫn không rời mắt khỏi kẻ nằm trên giường.
Hắn quyến luyến không nỡ xa ái nhân nhưng thời gian hoàn cảnh không cho phép nán lâu hơn.
Thân ảnh huynh muội nhà hắn cứ thế mà tan biến mất.
Ngoài sảnh lớn vương phủ, ba huynh muội Hoàng Diệp chỉ huy bọn thuộc hạ đang giáp đấu cùng một ngàn hai trăm môn đệ Trúc Lâm Phong.
Giữa khung cảnh hỗn loạn có một thiếu niên đang nép trên mái nhà nhìn xuống, kẻ đó không ai xa lạ chính là Thích Tử Sa.
Lợi dụng lúc hỗn độn này y phải mau chóng tìm được kim thân của sư phụ.
Biến đau thương thành sức mạnh Tử Sa siết chặt nắm tay chẳng mấy chốc vụt hóa thành một con thỏ ngọc, cứ thế nhảy vèo vèo qua các mái nhà, bỏ ngày càng xa tiếng binh khí ồn náo ngoài kia.
Thỏ con đi hết căn phòng này đến căn phòng nọ, cuối cùng đi ngang một biệt viện, bỗng nghe tiếng nói quen thuộc vọng ra.
"Chẹp chẹp...Tên Thượng tiên này nuốt tiên đan cũng đã hơn một khắc, tại sao thân thể vẫn dập nát tả tơi vậy nè trời.
Thảm đến không muốn nhìn luôn."
Thỏ con lông trắng run run hai tai dảnh lên, ló đầu vào khe cửa, đôi mắt ngọc một màu ảm đạm.
Thỏ nhận ra đó chính là con nhóc tiểu quỷ đêm khuya lần nọ xông vào Tàm viện bị sư phụ y cắt lưỡi, nó thế nào còn nói được, lưỡi cũng có thể mọc dài ra sao.
Quái lạ quá mà.
Loài quỷ hạt dở nhất chính là đánh hơi vì thế bé chẳng đánh hơi được cái gì cả.
chậm đưa viên kẹo lên khóe miệng nhấm nháp bé Hạt Xanh tư lự:
"Chẹp chẹp...lần này chủ nhân chỉ sợ là xôi hỏng bỏng không, khó khăn lắm mới chiếm được đệ đệ về đây lại nằm ngay ngắn như xác chết thế này, xem ra tiên đan cũng vô dụng."
"Ầm một tiếng chấn kinh, thỏ ngọc đã biến thành Thích Tử Sa, một đường lao vào vung chân một cước đá văng Hạt Xanh ra xa mấy bộ, tấm lưng nó đập vào vách tường.
Chiếc lọ trên tay nó rớt xuống nền, kẹo mạch nha đổ ra lăn lóc.
"Tên khốn nào dám làm đổ kẹo mạch nha của bổn cô nương?"
Hạt Xanh trừng mắt đứng phốc dậy, xích sắc xé thịt hiện ra gọn gàng trong lòng bàn tay, sợi xích một đường cực mạnh quất tới.
Tử Sa lách người né tránh, xích sắt theo đà đập mạnh xuống vang lên một tiếng chấn kinh, nền nhà cứ thế vỡ tung tóe, bụi bay mịt mù.
Nghe động ba con quỷ hạt chẳng biết từ đâu vụt lao vào, liên tiếp hợp lực công kích Tử Sa.
Một mình Hạt Xanh còn có thể đối phó, cư nhiên đến bốn con quỷ hạt, con nào con nấy pháp lực quyết ngang tầm mình.
Tử Sa y làm sao địch lại.
"Tiểu sư đệ, cẩn thận!"
Ngải Tử Ưu bất ngờ hiện thân đỡ lấy đòn thế của Hạt Vàng đánh úp từ phía bên mạng sườn tiểu sư đệ, khoảnh khắc hai binh khí chạm nhau vang lên một tiếng keng chói tai.
Ngải Tử Ưu đã nhanh nhẹn nắm lấy cổ áo của Tử Sa, thân ảnh cả hai tan biến mất.
"Tên xú tiểu yêu kia nó làm đổ kẹo của muội, không thể tha nó." Hạt Xanh rống lên mếu máo.
Thương em út thế là cả đám quỷ hạt nhanh chóng đuổi theo sát sao.
Ngải Tử Ưu dẫn theo Thích Tử Sa chạy về sảnh lớn nơi chiến cảnh đang hỗn loạn kịch liệt.
Mắt thấy chúng môn đệ trọng thương quá nhiều, đám quỷ hạt lại sắp đuổi tới nơi, thực lực ngày một chênh lệch, tiếp tục cận chiến tất cầm chắc thương vong.
Ngải Tử Ưu đáy mắt âm trầm, răng cắn chặt môi quát lớn:
"Chúng môn đệ nghe lệnh, lập tức rời khỏi đây."
"Không được.
Sư phụ đang ở trong kia, chúng ta phải cứu sư phụ, đại sư huynh mau cứu sư phụ." Tử Sa níu chặt tay hắn, lắc đầu lia lịa không chịu rời đi.
"Tiểu sư đệ, chúng ta còn không rời đi sẽ chết hết ở nơi này."
Hiện tại thiếu niên nào có màn tới sống chết, ban nãy trông thấy sư phụ nằm quấn băng như xác ướp ở trong biệt viện y đã thần hồn điên đảo rồi.
Hai cái từ "rời khỏi" giấc này như dằm cứa vào buồng tim khối óc chỉ làm y điên loạn thêm thôi.
Giựt phắc khỏi bàn tay của Ngải Tử Ưu, thiếu niên một đường chạy về cái gian phòng nơi có thi thể của phu quân đang ở đó.
Ngải Tử Ưu vội vòng tay từ phía sau ôm chặt y lại.
Không cho chạy đi.
"Đại sư huynh khốn kiếp, mau buông ta ra, ta phải vào kia cứu sư phụ.
MAU BUÔNG TA RA." Thiếu niên vùng vẫy lồng lộn.
Thấy tiểu sư đệ gần như mất hết ý thức, Ngải Tử Ưu chỉ còn cách giáng xuống gáy cổ đối phương một quyền, người cứ thế ngất lịm đi trong vòng tay hắn.
"Đại sư huynh có lệnh, tất cả mau rút lui."
"Mau lên, mau lên."
Thế là cả thảy chúng môn đệ rầm rộ mở đường máu rút lui, vừa lúc bốn con quỷ hạt chờ tới.
Hạt Xanh rít gào toang đuổi theo.
"Xú yêu tinh, đền kẹo cho bản cô nương."
Rầm một cái cán ngọc phất trần móc vào cổ áo phía sau kéo thân thể Hạt Xanh trở lại, ngã uỵch xuống.
Hoàng Diệp Toàn điên tiết quát lớn:
"Các ngươi chạy cả ra đây, ai bảo vệ kim thân sư đệ ta hả?"
"Oái chủ nhân, thuộc hạ quên mất." Hạt Xanh lồm cồm bò dậy, xoa xoa cái mông đau điếng.
Hoàng Diệp Toàn và hai vị muội muội đã chạy đi mất dạng, cư nhiên là lao về gian phòng nơi có Lãnh Dạ Xuyên đang ở đó.
Mới la mắng nó tức thì đã chạy cả rồi.
Chạy cũng thật nhanh.
"A mà thôi không xong rồi, kim thân của tên Thượng tiên kia mà bốc hơi, chủ nhân phen này cắt lưỡi ta mất, hu hu...phải làm sao đây.
Cái lưỡi yêu dấu của ta sắp đi vào bụng cá rồi.
Hu oa oa..."
Hạt Xanh khóc rống lên, ba chân bốn cẳng cuống cuồng hướng về biệt viện.
"Tiểu sư muội, chờ bọn ta."
Ba con quỷ hạt Vàng, Đỏ, Hồng cũng lao theo phía sau.
Mấy trăm tên sát thủ nhìn nhau ngơ ngác.
"Vậy còn chúng ta thì sao, có nên đuổi theo truy sát bọn chúng không? Chủ nhân cư nhiên không có ra lệnh đã chạy đi mất tiêu rồi còn đâu."
* * **
Bấy giờ chúng môn đệ mang theo thương tích quay về Trúc Lâm Phong.
Tử Sa bị đại sư huynh đánh ngất đi.
Y mộng về cánh rừng hoang ngoại thành Kim Hải.
Đêm đó dưới thủy đầm cùng sư phụ ái ân.
Sa nhi...
Sa nhi...
Từng ánh mắt nụ cười, bờ môi mềm ấm, giọng nói trầm khàn của sư phụ văng vẳng bên tai.
"Sa nhi bảo bối, ta muốn nói ta tha thứ cho em.
Đã dặn lòng không tổn thương em vậy mà hết lần này tới lần khác ta phạm phải sai lầm.
Em biết không thật ra ta yêu em từ rất lâu rồi chỉ là ta làm giá không chịu thừa nhận.
Có được em có được trái tim và cơ thể của em là hạnh phúc trời ban cho ta.
Cái gì trên đời ta cũng đều có thể đánh mất nhưng riêng em thì tuyệt đối không thể.
Muốn em gả cho ta.
Muốn em làm nũng với ta, ôm hôn ta mỗi ngày.
Sa nhi của ta.
Nương tử của ta.
Vi phu yêu em.
Yêu em yêu em.
Mãi mãi yêu em...".