Tẩm điện phía Bắc
Thích Tử Sa ngồi bên mép giường tay cầm muỗng đút từng muỗng cháo cho đại vương Hà Đồ.
"Đại vương hôm nay cảm thấy thế nào, có còn đau không?"
Hà Đồ lắc đầu: "Không đau, có em bên cạnh đút cháo bổn vương lấy làm vinh hạnh."
"Đại vương, lần trước ta bị thương là ngươi chăm sóc cho ta, giờ ta đút cháo lại cho ngươi chúng ta có qua có lại ngươi khách sáo làm chi."
"Ha phải rồi, bổn vương mém chút quên mất, lần trước lời đề nghị kết nghĩa huynh đệ với em chọn ngày chi bằng ngay hôm nay luôn đi.
Chúng ta đến điện thờ làm lễ."
Miệng nói Hà Đồ choàng ngồi dậy, thân thể lại truyền đến cơn đau nhứt, Tử Sa vội vươn tay đỡ lấy.
Nào đâu biết đối phương chỉ đang giả vờ.
"Đại vương không gấp, đợi ngươi khỏi thương đi cũng không muộn."
Đáy mắt Hà Đồ chực sáng rỡ lên: "Tử Sa bảo bối vậy là em đồng ý với bổn vương.
Vương cùng em là người một nhà?"
"Ừm." Thiếu niên mỉm cười xòa.
Đáy mắt kia lại nhấp nháy sáng thêm một mảng: "Nếu đã là người một nhà thì nên gặp nhau thường xuyên, quan tâm chăm sóc cho nhau, em nói có phải hay không?"
"Ừm."
Thiếu niên ngây ngẩn giây lát rồi lần nữa gật đầu.
Không hề biết nghĩa của từ một nhà là thế nào, đơn giản xem đại vương như các huynh đệ tỷ muội trong Trúc Lâm Phong yêu thương quan tâm nhau là điều đáng quý, cơ mà đối phương chẳng hề nghĩ theo chiều hướng đó.
Đối phương muốn người một nhà theo nghĩa vợ chồng.
Khóe miệng cong lên đấng quân vương quay nhìn hai cung nữ phẩy tay ra hiệu.
Hai cung nữ hiểu ý lập tức lui ra khép cửa.
Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại có hai người.
Thích Tử Sa đơn thuần chẳng để ý đến dụng tâm của kẻ ngồi bên cạnh.
"Bảo bối, đã là người một nhà, em không phiền giúp bổn vương thay băng vết thương chứ?"
"Ơ...thay băng sao? Ta không rành mấy việc này lắm, để ta đi gọi thái y nha." Thiếu niên lúng túng nhớm mông đứng dậy.
Bậc quân vương nhoáng cái nắm tay be bé mà kéo về.
Mắt ngẩng nhìn thiếu niên khẩn khoản ôn nhu.
"Không cần phiền thái y, việc này không mấy khó.
Vương chỉ em, chúng ta đều là nam nhân với nhau em đừng ngại."
Ánh mắt ai kia tựa hồ như cầu khẩn lại rất mực chân thành, người ta dù gì cũng là quân vương đấy còn từng có ơn với y.
Với lại chỉ thay băng vết thương thôi mà y không nên khắt khe quá đáng.
"Được rồi, ta giúp ngươi vậy."
Thiếu niên thở hắt ra một hơi mủi lòng mà gật đầu.
Khỏi phải nói ai kia mừng tới dạng nào ngồi im thin thít ngoan ngoãn như cừu con để yên cho thiếu niên giúp mình thay băng.
Thiếu niên tiến tới gần hơn vươn tay chậm tháo mở bộ hoàng phục trên người quân vương xuống.
Khoảng cách tiếp xúc gần quá hơi thở nóng ấm của thiếu niên kề bên.
Hà Đồ gần như muốn ngừng hô hấp.
Toàn thân hưng phấn tới lạ thường.
Ngoài cửa phòng hai cung nữ hầu cận đứng đó như hai pho tượng gỗ, lắng nghe âm thanh r3n rỉ bên trong chốc chốc truyền ra, hai gò má các nàng thẹn tới đỏ bừng.
"A, nhẹ chút Tử Sa bảo bối!"
"Ơ...ta xin lỗi."
"Là chỗ đó...đúng rồi nhẹ chút..."
"A..."
"Ơ đại vương, người có sao không?"
"Tử Sa em làm mạnh quá rồi, vương thật đau."
"Được được, ta sẽ nhẹ nhàng."
"A a..."
Nam nhân trong phòng lại khẽ rên lên một tiếng, hai cung nữ lắng nghe mồ hôi tiết đến nhiều.
Rút vội khăn ra lau lau mặt.
"Đại vương chúng ta uy phong lẫm liệt thế kia mà lại nằm dưới."
"Tên tiểu tử ngạo kiều đó thực có bản lãnh, làm đến đại vương kêu la rầm trời."
"Chúng ta không có cố ý nghe lén phong tình của đại vương đâu, là người la thảm thiết quá."
"Thật mất máu."
Có lẽ âm thanh nóng bỏng trong phòng lấn át khiến hai cung nữ mải mê lắng nghe mà không cảm nhận được có luồng sát khí âm lạnh cực độ từ phía sau lưng các nàng truyền tới.
Lãnh Dạ Xuyên không biết đã đến tự lúc nào, cả gương mặt phủ màu chết chóc khiến người ta hoảng sợ.
Bàng hoàng.
"ẦM."
Một tiếng nổ chấn kinh vang lên.
Bàn chân to lớn đạp vào một cước, cánh cửa dày cộm bỗng chốc đổ ập xuống gãy làm hai nửa, hai cung nữ co rúm một góc ôm víu lấy nhau, run lẩy bẩy.
"Oa oa mạnh kinh hồn!"
Trong phòng hai nam nhân đang ngồi ở trên giường nghe chấn động lớn cũng cùng nhau ngoái nhìn, cùng nhau kinh hỉ khi thấy một nam nhân nữa bước vào phòng, hương thơm nồng nàn quyện cùng mảnh bạch y trắng tinh như tuyết.
Nam nhân ấy dừng lại ở giữa phòng, mở to mắt nhìn hai kẻ ở trên giường.
Một kẻ nửa thân trên xích lõa, một kẻ ngồi bên cạnh bôi thuốc.
Bàn tay be bé chạm vào bờ vai trơn bóng trắng mịn, cả hai cơ thể gần như áp sát vào nhau, còn có hai bàn tay của nam nhân xích lõa đang vòng ra sau ôm lấy vòng eo thiếu niên, với tư thế này có kẻ mù mới không hiểu lầm.
"Sư phụ?"
"Thượng tiên?"
Cả hai giật mình cùng thốt lên rồi vội vã tách nhau ra, với thái độ kinh sợ này lại càng khiến cho nam nhân mới bước vào phòng thêm hiểu lầm chồng chất, ánh mắt sâu thẳm ấy đã tràn đầy chết chóc lạnh lẽo.
Thích Tử Sa chợt hiểu ra vấn đề vội lao xuống khỏi giường, bước tới trước ái nhân mà giải thích: "Sư phụ, ta đang bôi thuốc cho đại vương."
"Chát."
Rất tiếc.
Nam nhân bạch y ấy không nghe, mắt đỏ ngầu.
Một bạt tai bất ngờ giáng xuống gò má trắng mịn mà đánh chát.
Kẻ xích lõa nửa thân ngồi ở trên giường tròn mắt chấn kinh.
Kẻ bị đánh không tức giận, trái lại càng thêm gấp gáp phân trần, lòng đau không thể tả nổi, đau muốn sắp hô hấp không thông.
"Sư phụ ngươi đừng hiểu lầm, ta và đại vương không có gì, ta chỉ giúp hắn thoa thuốc.
Ngươi không tin có thể hỏi hắn."
"Chát."
Tử Sa vừa dứt lời, một bạt tai nữa lại giáng xuống gò má y ở cùng một chỗ, nỗi đau càng tăng lên gấp bội, một bên má trắng trẻo đã đỏ bừng.
Hà Đồ nhịn không được vội lao xuống giường can ngăn.
Nam nhân lãnh đạm ấy tức thời giơ lòng bàn tay to lớn ra phía trước chắn ngang, thân thể Hà Đồ lập tức cứng đờ không thể nào nhúc nhích được nữa.
"Bạch Vương Thượng tiên, người nghe bổn vương nói.
Tử Sa chỉ là thoa thuốc cho bổn vương, không có làm cái gì quá phận.
Chẳng lẽ quy củ trong môn các người cũng cấm chế việc này hay sao, vậy mỗi lần chúng môn đệ bị thương thì phải làm sao?"
"Hừ, xưa nay không có quy củ này, từ hôm nay liền có.
Còn nữa chuyện nhà bổn tọa mong đại vương đừng xen vào."
"Thế nhưng Thượng tiên..."
Hà Đồ nói đến đây Lãnh Dạ Xuyên đã ôm lấy Tử Sa tan biến mất.
"Bạch Vương Thượng tiên, Thích Tử Sa?"
Đại vương lớn tiếng gọi nhưng không ai đáp trả, nhìn căn phòng không còn thân ảnh hai sư đồ bọn họ.
Bậc quân vương đáy mắt vụt âm trầm.
(Chuyển cảnh)
Phía Đông tẩm điện, thân ảnh hai sư đồ hiện ra.
Lãnh Dạ Xuyên một đường kéo đồ nhi vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
Hại chúng cung nữ đang quét tước ngoài khuôn sân giật mình chấn kinh.
Dạ Xuyên hắn mà giận lên thì quả là đáng sợ chẳng còn lí lẽ tiết tháo.
Mạnh mẽ quăng thiếu niên xuống chiếc giường nệm trắng muốt.
Nam nhân cao lớn trụ ở bên trên, đầu gối ấn xuống lồ ng ngực đang phập phồng thở bạo.
Thiếu niên bị ấn có chút đau vẫn cắn răng chịu đựng, hai bàn tay be bé níu lấy cánh tay to lớn gấp gáp giải thích, chỉ mong phu quân đừng giận nữa.
Mắt y đã đỏ tới sắp khóc luôn rồi.
"Sư phụ ngươi tin ta đi, ta và đại vương không có gì hết."
Nam nhân hừ lạnh vươn tay bóp chặt lấy đôi gò má trắng trẻo vào với nhau, nghiến răng nghiến lợi:
"Nếu không có gì khuất tất tại sao đuổi hai cung nữ kia ra ngoài.
Nếu không có gì khuất tất tại sao các ngươi phải giật mình run sợ.
Ngươi luôn miệng bảo ta tin ngươi, ngươi luôn miệng bảo là hiểu nhầm.
Trong khi ta tận mắt nhìn thấy các ngươi ngồi ở trên giường gần tới nỗi thiếu điều muốn dán vào nhau.
Người ta còn ôm eo ngươi nữa.
Chẳng lẽ bôi thuốc là phải để người ta chạm vào cơ thể của ngươi sao, ngươi trả lời ta đi Tử Sa?"
"Ta..."
Tiếng trước tiếng sau Dạ Xuyên đã quát lên, tâm trạng vô cùng kích động.
Thiếu niên tròn mắt sững người.
Ban nãy ngay khi sư phụ bước vào phòng có hai bàn tay đã bất ngờ vòng ra sau ôm lấy eo y, chẳng biết vô tình sợ hãi hay cố ý cho sư phụ trông thấy nhưng đối phương đã hại y rồi.
giờ khắc này há miệng mắc quai, chính là chết không đối chứng.
Sư phụ, ta phải làm sao để ngươi tin ta đây?
"Thế nào, không trả lời được chứ gì, vậy để ta nói cho ngươi biết.
Ngươi mới sáng sớm ra đã xách mông chạy đến bên giường người ta, cầu cạnh hầu hạ, có phải ngươi thích người ta không? Dù gì cũng là vương một nước, quyền lực trùm phủ, đi theo người ta vinh hoa phú quý đủ đầy ai mà chả thích.
Nói đi, Dạ Xuyên ta liền thành toàn cho ngươi."
"Không, ta không có, ta không có." Thiếu niên hoảng hốt phân trần.
Lắc đầu lia lịa.
"Nói dối."
Dạ Xuyên gầm lên không tin.
Một bạt tai nữa lại thình lình giáng xuống gò má y đánh chát.
Lực đạo quá mạnh lại ở cùng một chỗ thiếu niên đau tới mím môi, mắt ngấn nước.
Con người này có phải cố tình không sao cứ nhè một chỗ mà đánh vậy.
"Sư phụ, làm ơn tin ta, ta chỉ yêu mình ngươi, vinh hoa phú quý gì đó ta không cần, ta chỉ cần ngươi thôi.
Sư phụ ngươi đừng giận nữa.
Làm ơn đừng giận nữa.
Hức hức..."
Thiếu niên vươn bàn tay bé vuốt mặt phu quân rồi nhớm người ngồi dậy ôm lấy hắn, nước mắt lưng tròng.
Nào ngờ đâu phu quân bất ngờ đẩy mình ngã nhào xuống nệm, một sợi dây tầm ma bện gai xé thịt lòng bàn tay to lớn hiện ra.
Thiếu niên chớp mắt kinh hoàng.
"Sư phụ, ngươi tính làm gì?"
Khóe miệng Dạ Xuyên nhếch lên, ánh mắt dần hắc hóa.
"Ngươi thực chóng quên, để ta nhắc ngươi nhớ lại."
Dứt lời sợi dây tầm gai bất ngờ quất xuống mang theo vô vàn mũi kim sắc nhọn đồng lúc đâm vào da thịt, quá đau đớn thiếu niên rùng người bật thét lên một tiếng thê lương.
"Hức hức, đau đau quá."
"Thế nào, đã nhớ?"
"Sư phụ, ta nhớ rồi, ta nhớ rồi." Gật đầu lia lịa, thiếu niên co ro thành đoàn ngoan ngoãn trên giường.
"Tốt, nhớ rồi thì liền chịu phạt."
Lời vừa dứt một đạo roi nữa lại giáng xuống thân thể trắng trẻo, vô số gai nhọn đâm vào da thịt rồi lại rút ra, khoảnh khắc máu rịn theo khắp từng lỗ chân lông.
Thiếu niên toàn thân co giật kêu gào thảm thiết.
"Sư phụ, đừng mà, đừng mà..."
"Đừng xin xỏ, muộn rồi."
"Không sư phụ, tha cho ta, tha cho ta."
Và rồi mặc cho Tử Sa kêu gào nức nở, đường roi vẫn không hề dừng lại.
Quất đến khi bộ đồng phục rách bươm nhuốm máu, Dạ Xuyên mới vứt sợi dây sang một bên, vươn tay xé toạc y phục trên thân thể đồ nhi xuống.
Hắn thật sự quá mức thô bạo.
Thân thể xích lõa trắng trẻo với đầy dẫy những lằn roi túa máu đập vào tầm mắt.
Đồng tử nam nhân bỗng chốc hằn lên một tầng tơ máu đỏ.
Dạ Xuyên vươn ngón tay quệt lấy máu trên vết thương của Tử Sa, thọc vào cái nơi tư m@t của y.
Một ngón rồi lại hai ba ngón, y run lên bần bật.
Thống khổ.
"Sư phụ, đừng mà..."
"Câm miệng."
Mảnh bạch y trên thân xuống trút.
Nam nhân đem dị vật thô nóng đâm mạnh vào trong một phát ngập lút cán.
Miệng nhỏ giãn căng như muốn rách toạc ra.
Thiếu niên ngửa cổ đau đớn hoang dại, dị vật thô nóng bắt đầu sáp nhập.
Động tác ngày càng nhanh mạnh rồi sau đó là liên tục không ngừng.
Nơi tiếp xúc vang lên âm thanh phầm phập đầy thô bạo tà mị.
"A ah..
ahh.."
"Sướng sướng quá...hước..."
Nội bích được lấp đầy trọn vẹn.
Thiếu niên bật r3n rỉ thỏa mãn, tiểu bảo bối c**ng cứng rỉ đầy nước d1ch nhờn.
Phu quân mạnh mẽ liên tục thúc đẩy, đem tiểu hoa tâm thúc tới muốn chảy máu, vùng bụng thiếu niên gồ lên lợi hại.
Kh0ái cảm ập tới như đợt sóng triều cường liên tục và dồn dập.
Thiếu niên chịu không nổi b ắn tinh lên vùng bụng dạ xuyên.
"Hừ, quả nhiên lẳng lơ không ai bằng."
Dạ xuyên nhếch môi cười nhạt, quệt lấy thứ nóng hổi vừa nhờn vừa sệt ấy đưa lên trước mặt y.
Thiếu niên xấu hổ mặt đỏ bừng.
"Sư phụ, ta...ta không có."
Dạ Xuyên giật giật khóe môi khi bắt gặp phải biểu tình đáng yêu của đồ nhi, hắn lo sợ mình mềm lòng bèn lật đật lật người đồ nhi nằm sấp xuống.
Vết thương nơi lồ ng ngực cọ vào tấm ga nệm khiến y nhíu mày đớn đau.
"Sư phụ, ngươi làm gì vậy, tự nhiên sao bắt ta nằm xấp xuống nệm.
Vết thương trước ngực bị cọ thật đau nha."
Hừ cọ đau không biết đường ngồi dậy hay sao?
Dạ Xuyên chính là muốn nói thế nhưng lại không nói.
Hắn vươn tay vỗ chát vào cánh mông tròn ụm một cái thật mạnh, lớn tiếng quát:
"Vểnh mông lên cho ta."
Thiếu niên nháy mắt biến sắc, lúc trước y nhớ có lần mình làm tư thế này sư phụ không cho.
Bảo rằng muốn nhìn thấy mặt y trong lúc l@m tình nhưng y biết hắn quá thương mình, không muốn mình chịu thiệt thòi.
Một nam nhân quỳ gối vểnh mông cho người ta thao rất mất mặt.
Phải giận tới cỡ nào để hôm nay hắn bắt mình phải làm vậy kia chứ.
Tử Sa biết mình tổn thương đối phương quá lớn, y không chút do dự quỳ gối làm theo.
Hơn thế nữa y chính là cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện làm tất cả vì hắn.
"Nâng cao thêm chút nữa." Bàn tay to lớn vỗ bộp vào mông.
"Được." Tử Sa thật chậm làm theo.
"Banh hai chân ra."
Bàn tay không thương tiếc lần nữa đánh bộp vào mông để lại dấu năm ngón tay đỏ ửng.
Mông thịt trắng trẻo run run.
Mồ hôi lạnh rịn khắp thân thể ướp lên vết thương đỏ lựng trước ngực như xát muối.
Tử Sa cắn môi nhịn đau miễn cưỡng dạng hai cánh chân ra, mông vểnh cao lên phơi bày cái nơi tư m@t trước cặp mắt của ai kia.
Nhìn hậu huyệt mềm nộn với những vòng nếp uốn co rụt mời gọi đói khát.
Hầu kết nhúc nhích.
Dạ Xuyên vươn tay xoa lên hai cánh mông tròn ụm của Tử Sa, rồi lại vòng ra trước sờ loạn vuốt v3 khắp thân thể của y một lượt, nắm lấy gốc tiểu bảo bối chậm tuốt.
"Haa chỗ đó sướng...sướng quá sư phụ...aa haa..."
Toàn thân run rẩy mềm nhũn, thiếu niên hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng xuýt xòa thỏa mãn đong đưa theo từng tiết tấu của đối phương.
Hừ, quả nhiên thành thật.
Dạ Xuyên nhếch môi đem tính khí thô nóng đâm mạnh vào trong.
Sâu, thật sâu...ân aaa...
Tử Sa ngửa cổ thở hồng hộc, lồ ng ngực ưỡn cong về phía trước như muốn đổ sập xuống giường.
Dạ Xuyên vươn tay giữ chặt lại, m3nh căn hung hăng mà khuấy đảo khắp nội bích ấm nóng, thúc đến toàn thân đồ nhi rung lắc, vặn vẹo.
"A ah...nhanh quá rồi sư phụ...không được...a ah..."
Vừa đau đớn vừa sung sướng tiểu bảo bối lần nữa xuất tinh dây đầy lên lòng bàn tay to lớn đang nắm lấy tiểu bảo bối.
Khóe môi Dạ Xuyên nhếch lên cười chế giễu:
"Như vậy cũng có thể đạt đến cao trào, quả nhiên là con tiểu yêu tinh lẳng lơ dâm tiện."
Bị sư phụ mắng.
Tử Sa thẹn quá hóa giận gân cổ cãi lại: "Ta không có."
"Hừ, còn cãi chày cãi cối.
Hôm nay ta cho ngươi bò xuống giường."
Dứt lời dị vật thô bỏng từ phía sau đâm mạnh tới rồi sau đó thúc liên tục không ngừng, mỗi một cú thúc là một đường roi thô bạo quất xuống, máu nhanh chóng rịn ra tấm lưng trắng mịn.
Thiếu niên đau đớn van cầu, đối phương trước sau bỏ ngoài tai.
Thúc tới thiếu niên tối tăm mặt mũi.
Hai bàn tay be bé bấu chặt xuống mặt nệm.
Tấm lưng chằng chéo vết thương.
Phía sau vẫn không ngừng thúc tới đem thứ nóng bỏng bắn đầy trong hậu huyệt nhiều tới nỗi tràn cả ra ngoài.
Chẳng biết qua bao lâu thân thể xích lõa đổ sập xuống, bờ mi đen nhánh ẩm ướt, một vệt nước chảy dài.
"Hừ tính ăn vạ sao, quỳ lên cho ta."
Dạ Xuyên nhíu mày quát nạt, kẻ dưới thân vẫn không phản ứng.
Hắn cảm thấy có điều bất thường vội rút m3nh căn ra khỏi hậu huyệt, lật kẻ dưới thân dậy mặt mũi đầy máu, dưới nệm cũng đầy máu.
Kẻ bị ngược đãi hành hạ hình như ngất đi rồi.
"Sa nhi, Sa nhi?"
Dạ Xuyên cả kinh ôm đồ nhi vào lòng một mặt lau sạch mặt mũi đồ nhi, để đầu dốc xuống cho máu cam ngừng chảy.
Một mặt hắn áp lòng bàn tay vào lỗ chỗ vết thương chằng chéo đem tiên khí chữa lành.
Trải một lúc thiếu niên mới tỉnh táo lại đôi chút mắt ngấn nước nhìn nam nhân đang ôm mình, giọng nhỏ xíu mệt muốn đứt quãng.
"Sư phụ ta không có gì với đại vương, ta không phản bội ngươi.
Ngươi tin ta đi ngươi đừng đánh ta nữa, ta đau lắm.
Hức hức..."
Lời ai vừa nghe ra mang đầy ủy khuất lại chất chứa đau thương, đã bị đánh thành cái dạng này rồi vẫn còn cố giải thích, thật sự ngốc quá ngốc.
Đáng lí nên hận hắn mới đúng.
Đã hứa không đánh đập đồ nhi nữa sao hôm nay bạo hành ra tới mức này, ghen tuông đã làm Dạ Xuyên mất kiểm soát.
Hắn không muốn đi tới kết cục này đâu, biến thành kẻ ngang ngược tồi tệ trong mắt đồ nhi.
"Sa nhi nói thật cho ta biết hiện tại con cảm thấy thế nào, con có sợ ta không?"
Dạ xuyên hai ngón tay nâng cằm đồ nhi ngước lên nhìn mình.
Thâm tâm đau hối.
Thiếu niên gật đầu hai mắt vội nhắm nghiền.
Y sợ chứ.
Y rất sợ sư phụ.
Sợ hắn đánh đập mắng mỏ mình nhưng so với mấy việc đó, y càng sợ hắn nổi giận ngó lơ không cần tới mình hơn.
Đó mới là điều đáng sợ nhất.
"Sư phụ ngươi đánh rồi vậy đừng giận ta nữa nhé.
Chúng ta làm lành với nhau nhé.
Sư phụ ngươi biết không, ta sợ nhất chính là thấy ngươi nổi giận với ta, không thèm quan tâm ta nữa."
Thiếu niên bất giác vùi mặt vào lồ ng ngực ấm nóng của phu quân, thủ thỉ lời ngọt ngào êm ái mong cả hai vui vẻ lại như bình thường.
Dạ xuyên vòng tay ôm thiếu niên nóng bỏng vào lòng, bờ mắt sâu thẳm.
"Sa nhi, là ta ích kỉ, ta không chịu được khi thấy con tiếp xúc thân mật với người khác.
Nếu lần nữa nhìn thấy tình cảnh kia, ta không trừng phạt con nữa mà sẽ lập tức bỏ đi, đến một nơi con vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy ta."
"Đừng mà."
Tử Sa tá hỏa tam tinh hai tay bé bưng lấy mặt phu quân lên, lắc đầu lia lịa, nức nở mếu máo.
Y là không sao ngờ được sư phụ lại phản ứng kịch liệt đến nhường này.
"Ta sai rồi, ta không nghĩ đến tâm trạng của ngươi, ta từ nay giữ khoảng cách an toàn với mọi người, ngươi đừng giận nữa sư phụ ơi, cho ta cơ hội.
Làm ơn."
Dạ Xuyên tay lớn vuốt v3 mặt đồ nhi, cả hai nhìn nhau không rời.
"Sa nhi, thực muốn đem con giam cầm đừng cho ai nhìn thấy, ánh mắt này, bờ môi này chỉ để Lãnh Dạ Xuyên ta chạm vào, chỉ thuộc về một mình ta."
Tử Sa bỗng chốc ngây dại, không ngờ sư phụ băng lãnh một khi đã yêu lại ghen đến nhường này.
Bất quá y thích cái tính cường bách chiếm hữu của sư phụ, chẳng bởi vì hắn quá yêu thương mình sao?
Bờ môi đỏ mọng khẽ cong lên, thiếu niên không giấu nổi hạnh phúc tột cùng trong lòng, một đóa hồng nhung bằng máu âm thầm mà nở rộ.
"Sư phụ, ánh mắt này, bờ môi này vĩnh viễn thuộc về ngươi."
Áp sát tới làm cho hai chóp mũi chạm vào nhau, Tử Sa vòng tay qua sau ót của Dạ Xuyên, khí tức nóng bỏng.
"Sư phụ, mau...cho ta."
"Gọi phu quân." Dạ Xuyên hôn đồ nhi một ngụm, khẽ bảo như lời mệnh lệnh.
Thiếu niên ngoan ngoãn làm theo.
"Phu quân, ta yêu ngươi.
Mau cho ta đi phu quân."
Thủ thỉ bên tai người thương, Tử Sa môi mắt ướt mềm khao khát, hàng mi rung động bởi mùi hương thơm nhàn nhạt lan tỏa từ thân thể người thương.
Dạ Xuyên cười cười hài lòng.
Tay luồng qua sau ôm lấy vòng eo xích lõa ôn mịn của đồ nhi, há miệng ngậm lấy bờ môi mềm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi hữu lực cạy mở khớp hàm nhẹ nhàng tiến quân vào tung hoành trong cấm địa.
"Sa nhi, phu quân cũng yêu em!"....