Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 56: 56: Vây Đánh Ở Đường Tầm 2





Trên bến cảng Đường Tầm khung cảnh hỗn loạn, thế lực hai phe giao chiến bên công bên thủ tên bay dồn dập, đội quân trên bờ chết như cá mòi xếp lớp.

Binh quyền xâu xé làm hai, vương triều lung lay nghiêng ngửa, cái chết cận kề.

Hà Đồ đại vương lòng chua xót ngổn ngang trăm mối, tin lầm gian thần dẫn dụ tới Đường Tầm mưu đồ thích sát soán ngôi, gã sớm đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ trách Hà Đồ hắn quá tin vào gia thế Hoàng Diệp hiển vinh khai quốc bao đời, là tuyệt đối trung thành như núi như non.
Tới khi cận kề cái chết, hắn mới bất giác nhớ tới tên cận vệ luôn theo sát bảo hộ mình, luôn quỳ mọt dưới chân sẵn sàng liều mạng vì mình bất cứ lúc nào.

Chẳng biết còn sống hay đã chết, có tới được nơi cần tới báo tin không?
Hy vọng mong manh quá, đáy mắt quân vương bỗng chốc nhuốm u buồn, tia sáng chẳng còn lẩn khuất.
Chẳng biết trải qua bao lâu mặt trời lần nữa ló dạng phía đằng đông bao trùm biển cả óng ánh dát vàng.
Hai bên quân binh lại tiếp tục chiến đấu, tên bay đầy trời, hò hét huyên náo.
Vù ù...
Giữa khung cảnh trùng trùng nguy hiểm, gió biển mang theo hương thơm phảng phất khắp bầu trời.
Hải quân dưới thuyền cùng trên bờ đều ồ lên vang dội, đập vào tầm mắt họ là một nam nhân tuấn lãng phong phạm.

Bạch y trắng tinh như tuyết, dáng dấp thần thái mười phần anh khí tới bức người.
Thiếu niên bên cạnh trong bộ đồng phục bích lợt của bổn môn, dung mạo ngời sáng lấp lánh lại bị vầng hào quang nam chính diềm xuống chìm nghỉm, có chút xót xa.
Hoàng Diệp Toàn một thân hắc sắc, tay cầm phất trần cán ngọc vắt ngang khuỷu, đứng đầu thuyền khoảng cách không gần không xa hướng mắt nhìn nam nhân tuấn lãng ấy, khóe môi hiện ý cười.

Người gã trông mong bao ngày cuối cùng cũng đến.
Lãnh sư đệ, ta biết đệ không khoanh tay đứng nhìn bọn chúng đi vào chỗ chết mà, đó là ưu điểm và cũng chính là khuyết điểm chí mạng của đệ.

Đã cất công tới tận đây rồi, hôm nay đệ cũng đừng mong về nữa, liền chơi với ta một chút đi.
Thâm tâm khoan khoái tới lạ thường.

Hoàng Diệp Toàn vẫy tay, khèn lệnh vang lên, hải quân tuyến đầu lập tức giương cung bắn tiễn, tên bay đen nghịt cả một vùng trời lao vào đám quân binh trên bờ.

Hai sư đồ Dạ Xuyên cùng vận công lập tức một rừng mưa tên thi nhau rơi lộp bộp hết xuống nước, quân binh hai phe há hốc mồm cả kinh.
Tình thế có chút cân bằng.

Vững dạ khi ai kia xuất hiện biến nguy thành an, Hà Đồ trong lều trại bấy giờ lập tức bước ra đến trước Dạ Xuyên mà chào hỏi, cư nhiên vị quan địa phương đi bên cạnh hắn đã không còn thấy đâu nữa.
"Thượng tiên, thực không ngờ Hà Đồ gặp người trong hoàn cảnh này, vô cùng hổ thẹn."
Mi mục thoáng động.

Dạ Xuyên khoác tay thoái thác khiêm cung: "Đại vương không cần áy náy, là Lỗ cận vệ đến Trúc Lâm Phong báo tin.

Bổn tọa không chắc có thể giúp được gì hay không, đi một bước tính một bước vậy."
Người đâu thông minh xuất chúng còn khiêm cung hết mực.

Thật hiếm thấy loại người như thế tồn tại trên đời.

Hà Đồ bên trong sửng sốt ngoài mặt mỉm cười, thẳng thắn chỉ còn chú ý tới nam nhân tuấn mĩ vừa giải vây cho binh lính của mình.

Lòng quân vương sâu hơn đáy bể ai biết bụng dạ đang suy tính cái chi.
"Vụt."
Một mũi tên thình lình xé gió nhắm yết hầu nam nhân cao lớn uy mãnh trong bộ hoàng phục dát vàng mà lao tới.

Lãnh Dạ Xuyên nhíu mày tay to kéo thân thể Hà Đồ về phía mình, mũi tên bay vút qua sau gáy cổ hắn rồi cắm phập xuống bãi cát gần đó, đồng lúc hai mũi tên nữa lại liên tiếp phóng đến nhanh như lốc xoáy chẳng chừa kẻ trên bờ cơ hội sống sót.

Ấy vậy mà nam tử bạch y trên bờ còn nhanh hơn một bước, tay vẫn giữ lấy Hà Đồ, tay còn lại đã vung kiếm về phía trước trực tiếp đánh văng hai mũi tên độc gãy làm hai nửa.
Chơi cũng thật vui.

Hoàng Diệp Toàn buông cung tên xuống mỉm cười, chưa bao giờ gã cảm thấy sảng khoái hưng phấn như bây giờ, đều do tiểu sư đệ ban cho cả.

"Tiểu sư đệ không gấp, đây chỉ là quà gặp mặt ta tặng đệ, còn nhiều màn hay ở phía sau a đệ từ từ mà thưởng thức."
Dứt lời Hoàng Diệp lần nữa phẩy tay, một loạt tên lần nữa phóng đến như mưa, hai sư đồ Dạ Xuyên lần nữa vận công phá hủy.
"Các ngươi lùi về khoảng cách an toàn hết đi, mau lên."
Dạ Xuyên quát lớn.

Hà Đồ đại vương trợn trắng mắt nhìn tàn quân thảm bại ít ỏi của mình mà lớn lệnh.
"Mau, làm theo lời Thượng tiên, tất cả lui binh về sau hai dặm."
Binh sĩ nhất loạt làm theo, giữa lúc này dưới nước lại bắn tên liên tục không cho tàn quân trên bờ bỏ chạy.
Hai sư đồ Lãnh Dạ Xuyên trực tiếp lao thân ra làm lá chắn dốc lòng bảo hộ tính mạng mọi người, cật lực chống trả với rừng mưa tên đen ngòm khiếp đảm.
Cho tới xế chiều, tà dương ánh lên lần cuối nơi tiếp giáp giữa đường chân trời và mặt biển đỏ lòm lòm, tàn quân đã lùi đi an toàn, chỉ còn xác chết nằm rải rác bên bãi cát đâu đó, quạ đen xà xuống rỉa rúc.
Cách bờ không xa đội thuyền chiến hùng hậu canh giữ nghiêm ngặt, một mực cắt đứt vật thực của mọi người trên đảo.

Cố tình bứt dồn ai đó tới đường cùng.
Màn đêm buông xuống trên đảo Đường Tầm hoang tàn giá lạnh.
Nơi hạ trại đóng quân, trong một túp lều.

Lãnh Dạ Xuyên ngồi bên bàn trà, Ngải Tử Ưu và Hà Đồ đứng hai bên ánh mắt bất an cuộn trào.

Vẫn là Hà Đồ cất tiếng nói trước:
"Thượng tiên, chỉ cần cầm cự thêm độ ngày mai đại quân ở Sóng đảo sẽ đến được đây."
"Hừ, bổn tọa e chúng ta không qua khỏi đêm nay."
Hà Đồ đáy mắt kinh ngạc: "Thượng tiên sao người lại nói thế.

Chẳng lẽ ban đêm chúng dám đánh lên đảo, không sợ có mai phục sao?"
"Đại vương, chúng không lên mà là thế lực khác."
"Gì chứ, còn thế lực nào nữa, mười vạn hải binh tinh nhuệ chưa đủ đáng sợ sao.

Chẳng lẽ gã bấy lâu âm thầm chiêu dụ binh mã ở tiểu đảo khác mà bổn vương không hay biết, gã lấy đâu tài nguyên nhiều tới thế, sao chuyện gì bổn vương cũng bị qua mặt thế này." Bậc quân vương bỗng chốc cảm thấy bất tài nhục nhã vô cùng.
"Rồi người sẽ nhanh biết thôi." Dạ Xuyên đáy mắt âm trầm.

Mắt nhìn về phía bờ biển xa xôi.

Nói cho kẻ bên cạnh nghe mà lại dường như chẳng phải.
"Đại vương không cần phải hổ thẹn.

Hoàng Diệp sớm đã có tính toán mưu đồ tạo phản từ trước, từng bước tiếp cận lấy lòng, phía sau âm thầm lôi kéo thế lực về tay.

Không phải đại vương bất tài mà là Hoàng Diệp quá tâm cơ gian xảo, đại vương căn bản không phải là đối thủ của gã."
"Bạch sư phụ, hay là người đưa đại vương rời đi trước, binh sĩ nơi đây để đệ tử trấn thủ đợi viện binh đến tiếp ứng?" Tử Ưu bấy giờ mới lên tiếng.

Chỉ là nói một câu chắc một câu.
"Đại vương, người thấy thế nào?" Dạ Xuyên gõ nhẹ mấy ngón tay xuống bàn, bình đạm nhìn đấng quân vương trong bộ hoàng phục rực rỡ cao quý.
"Ta...ta thân là đại vương, không thể bỏ rơi an nguy của binh sĩ tháo chạy một mình được, cách này bổn vương ta không tán thành."
Dạ Xuyên mỉm cười vươn tay rót ra một tách trà nóng nhìn Ngải Tử Ưu, đệ tử hiểu ý vội cầm lấy đưa đến trước Hà Đồ.
"Đại vương, mời người dùng trà."
"A, đừng khách sáo."
Hà Đồ miễn cưỡng cầm lấy tách trà nhưng nấn ná mãi không uống, khóe môi Dạ Xuyên cong lên.
"Đại vương, tại sao không dùng?"
Đấng quân vương đã có chút lúng túng, vừa lúc này thanh kiếm trong tay Ngải Tử Ưu đã hướng hắn mà tới, hắn vội vã buông tách trà rớt xuống vỡ xoảng, dịch ra sau hai bộ né tránh mũi kiếm của đối phương.
"Tiện dân to gan, ngươi dám hành thích bổn vương?" Hà Đồ trừng mắt quắc lên.

Dạ Xuyên đập mạnh tay xuống bàn trà, nước bắn lên sóng sánh.
"Hoàng Diệp Liên, đừng đóng kịch trước mặt ta nữa."

Lời ai kia vừa dứt tiên khí cũng theo đó thoát bay ra.

Tích tắc lớp mặt nạ là tà rớt xuống tận cổ, đại vương giả mạo liền trở thành nữ nhân dung mạo thiên tiên.
"Lãnh sư huynh, từ khi nào lại phát hiện ra muội, muội thật không có điểm hở?" Nữ nhân tái xanh mặt mày.
Vẫn bình thản ngồi bên bàn trà.

Nam nhân bạch y hừ lạnh.
"Thuật hóa trang không sai khác, có điều đại vương kia ta từng gặp qua một lần, hắn có một câu nhất định sẽ dùng, rất tiếc muội lại không biết."
"Hừ, là câu gì chứ.

Muội đã điều tra rất rõ tính cách của hắn ta?"
Dạ Xuyên nhếch môi thấp giọng: "Câu này chỉ khi gặp ta hắn mới nói, muội không biết thì hơn."
"Huynh..."
Diệp Liên tức giận thình lình vung kiếm tấn công tới, miệng hét lớn cái gì mà "Lãnh sư huynh, muội không thua." Nàng rõ ràng rất không cam tâm, đã bỏ công chuẩn bị kĩ càng thế mà vẫn bị phát hiện.
"Hừ, đấu với ả tiện nhân như ngươi không cần sư phụ ta nhọc lòng."
Ngải Tử Ưu nhấp nháy vung kiếm chắn ngang, hắn đang ở đây nào có để sư phụ phải động một ngón tay tới ả tiện nhân này, hắn sớm đã bất mãn với lối sống cùng hành vi sai lầm của nàng ta.

Hơn thế nữa còn vì tiểu sư đệ, ngày nào hắn còn ở đây không cho phép bất kì ai đe dọa tới hạnh phúc của tiểu sư đệ.

Sư phụ chỉ thuộc về tiểu sư đệ mà thôi.
Keng keng...
Keng keng...
Tiếng binh khí va nhau loang choang.

Chỉ sau vài mươi chiêu, Hoàng Diệp Liên đã gục dưới kiếm của Tử Ưu.

Bất ngờ từ trong ống tay áo sang quý của nàng ta, ba mũi kim bạc phóng ra trực chờ ghim vào bắp chân đối thủ.

Quân tử ngay thẳng chưa nếm trải sự đời, Tử Ưu không sao lường tới bị người ta đánh lén hèn hạ.
Dạ Xuyên nhanh mắt dùng tách trà trên tay lia qua một lượt trực tiếp hất văng ba mũi kim độc ghim vào túp lều cạnh đó, tay còn lại không hề thừa thãi phiến lá trúc xanh phóng vụt tới cứa rách bàn tay dùng độc trắng nõn nà.

Dạ Xuyên chính là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.
"Á." Nữ nhân xinh đẹp ngã xuống, tay ôm vết thương nhỏ máu trong tay, bật thét lên đau đớn.
"Lãnh sư huynh, muội không thua, muội không thua."
Ngải Tử Ưu sau phút hoang mang vội dùng cán kiếm điểm huyệt vị trên thân khiến kẻ đang gào thét trở nên bất động, giọng nói của Lãnh Dạ Xuyên lần nữa vang lên:
"Diệp Liên, ta cho muội một cơ hội.

Nói đi, đại vương rốt cuộc ở đâu?"
"Muội không nói, huynh có giỏi giết chết muội đi." Rơi vào thế hạ, nữ nhân vẫn trước sau ngang tàng.
"Hừ, ta không rảnh đôi co cùng muội.

Ưu nhi, chúng ta rời khỏi đây." Nam tử nhớm mông đứng dậy.
Nữ nhân xám mặt hoang mang: "Lãnh Dạ Xuyên huynh tính đi đâu, huynh bỏ mặc binh sĩ trên đảo sao?"
"Hừ, binh sĩ trên đảo cũng là người của các người bày ra cả thôi, ta đã biết từ khi muội bước ra gặp ta, lại chẳng thể giương mắt nhìn binh sĩ các người tự tàn sát lẫn nhau chỉ vì để dụ ta uống một tách trà này.

Còn điều gì huynh muội các người không dám làm nữa hả?"
Dứt lời Dạ Xuyên vung tay hất bình trà trên bàn xuống đất bể tan tành, nước thuốc bên trong văng ra tung tóe.
Hắn rời đi, đồ đệ cũng rời đi.

Hoàng Diệp Liên hoảng hốt gào lên, muốn níu chân bóng người yêu dấu, có ai biết nàng đã đau thấu tận tâm can: "Lãnh Dạ Xuyên huynh không thoát được khỏi đây đâu, một là đi theo huynh muội Hoàng Diệp ta.


Hai là cái chết, huynh liền chọn đi."
Chọn?
Dạ Xuyên rất ghét ai đe dọa mình, hắn chỉ làm theo điều hắn cho là hợp lí lẽ đạo trời.
Chẳng hé môi nửa câu tới nhìn kẻ ngồi dưới nền cũng lười để ý, Dạ Xuyên quay lưng rời đi.

Ra tới ngoài lều, đám quân binh bại tướng đã một đường ngăn chặn.

Ngải Tử Ưu vội lao lên trước hai bước rút kiếm phòng thủ bên sư phụ, tức giận mà nói lớn:
"Lũ quân binh các ngươi đã quên là ai chắn đường cứu mạng các ngươi sao, cư nhiên lấy oán báo ân?"
Vô ích, đám quân binh có chút do dự nhìn nhau vẫn là không tránh đường, binh phù nằm trong tay ai, quyền lực thuộc về kẻ đó.

Dù là kêu chúng đi chết, chúng cũng không do dự từ nan.
Dạ Xuyên hơn ai hết biết rõ điều đó.

Nói đạo lí với chúng chi bằng chóng rời khỏi nơi này tìm tung tích đại vương thì hơn, muốn đám họ Hoàng kia tự động giao người ra là điều chẳng thể.
Hù u u...
Tiếng khèn lệnh từ biển nước mênh mông ngoài kia đột nhiên vang dậy tứ bề.

Chẳng mấy chốc quân binh ùa vào vây lấy hai sư đồ bọn họ ở bên trong.
Không công kích cũng không phòng thủ, hai sư đồ nhìn nhau đoạn phi thân bay lên hư không đang tính rời khỏi hoang đảo.

Từ biển nước mênh mông ngoài kia, tiếng nam nhân trầm ổn phát ra lời lẽ ngập mùi đe dọa.
"Lãnh Dạ Xuyên, hôm nay đệ rời đi thì mười một vạn hải binh liền vùi chôn dưới lòng đảo Đường Tầm.

Đệ thích xin cứ tự nhiên, mời!"
Lời ai vừa dứt từ bốn phía màn đêm, thi âm thuật vọng tới rít gào, binh sĩ dưới nước lẫn trên bờ đồng rút binh khí thủ thế ánh mắt ngờ nghệch bỗng chốc dại ra.
"Đó là gì vậy?"
"Tiếng con gì ghê rợn quá?"
Lần nào cũng vậy, đối phương luôn dùng cách này để áp chế mình, người tấu khúc thi âm thuật nào có khá hơn là bao.

Kẻ tàn kẻ phế, đối phương thật sự mất trí rồi.
Đường chân mày nhíu chặt, không cho kẻ kia tiếp tục đi vào nơi tăm tối.

Lãnh Dạ Xuyên bay vút lên hư không hướng về biển khơi nơi phát ra tiếng hiệu lệnh, rút kiếm đánh tới.
Hoàng Diệp Toàn quả nhiên đang ngồi trên một chiếc thuyền bày bàn tế giữa biển, ánh nến sáp đỏ lòm lòm trong đêm.

Mũi kiếm xé gió lao tới, cán ngọc vung lên đỡ đòn.

Hoàng Diệp Toàn lập tức lùi ra sau hai bước bật cười giòn tan.

Ánh mắt đầy trêu chọc bỡn cợt, giờ khắc này còn có loại tâm trạng đó, gã luôn là người quái đảng như vậy.
"Lãnh sư đệ, nóng lòng gặp huynh tới vậy sao?"
"Bỉ ổi, vô sỉ!"
"Hừ, để có được đệ, bỉ ổi vô sỉ hơn nữa huynh cũng đều làm."
Dứt lời phất trần cán ngọc vung lên như hiệu lệnh, đám quỷ hạt ba con từ đâu trong màn đêm lập tức ập tới vây lấy Lãnh Dạ Xuyên ở bên trong, tấn công tới tấp.
Còn gã ấy à, gã khoanh chân an ổn ngồi xuống tiếp tục lẩm nhẩm đọc hiệu lệnh triệu hoán âm binh, thi âm thuật lần nữa vang lên rít gào giữa màn đêm.

Binh sĩ dưới nước lẫn trên bờ ôm đầu đau nhứt.

Một vài kẻ còn la hét đáp lời, lập tức thổ huyết giãy đành đạch như cá nằm trên cát.
Tình thế quá mức nguy hiểm, Ngải Tử Ưu một đường bay đến tiếp ứng sư phụ.

Nửa chừng lại bị một nam tử từ trong bóng đêm bay ra chắn ngang.

Bọn chúng luôn thế cứ thích nấp trong bóng đêm rồi đột ngột xuất hiện, cư nhiên tới cuối cùng đều thủ hạ bại tướng cả thôi.

Còn bày đặt làm màu.
"Lại là huynh?" Tử Ưu trợn mắt chẳng chút chào đón.

Kẻ kia mặt dày nhe răng mà cười.
"Ưu đệ, chúng ta lại gặp nhau."

"Sư huynh, còn chút tình đồng đạo huynh mau tránh ra, đừng ngáng đường đệ tới chỗ sư phụ."
Chậc, tình đồng đạo thì vẫn còn đó nhưng trong lòng Thử Hạ còn có một thứ tình cảm khác lớn lao hơn nhiều, đó chính là tình sư đồ.

Tình sư đồ giữa hắn và nam nhân trắng dã lạnh lùng kia không phải một ai khác.

Có thể tránh đường sao?
Thử Hạ nhún vai nghiêng đầu tiếc thay.
Hắn chính là dốc lòng tìm chết.
Người dưới thuyền, kẻ trên cạn lao đầu vào nôn nóng lập công, bất quá Thử Hạ không phải đối thủ của Tử Ưu, sau vài mươi chiêu đã rơi vào thế hạ, bị đập một trưởng văng xuống bãi cát, mũi kiếm trên tay đối phương đã kề ngay yết hầu.
"Thử Hạ huynh thua rồi, buông tay chịu trói đi."
Thử Hạ nhếch miệng cười, sau một làn khói trắng hắn đã êm ái chuồn đi, bảo toàn thực lực.
Ngải Tử Ưu không tiện đuổi theo, một đường lao đến trên boong thuyền cùng sư phụ hợp lực công đánh ba con quỷ hạt.

Lãnh Dạ Xuyên chỉ chờ có thế, hắn lập tức ngưng thần, một thân phân thành ba thân, cổ cầm cùng sáo trúc đồng lúc xuất hiện.
Cổ cầm đặt lên đùi phải, sáo trúc kề bên khóe môi, cầm sáo hợp nhất vang lên âm thanh trong trẻo réo rắt giữa màn đêm, đẩy lùi đi thứ tạp âm ghê rợn ma quái.

Nam nhân còn lại tay cầm trường kiếm cùng đại đệ tử phối hợp tấn công ba con quỷ hạt tới tấp, đánh đến bọn chúng không còn đường lui lũ lượt ôm theo vết thương nhảy xuống lòng biển đỏ lòm lặn mất tăm.
Biển đỏ bởi ánh nến sáp đỏ trong đêm hắt xuống mặt nước.

Không gian phút chốc phủ trùm ghê rợn.
Chỉ còn Hoàng Diệp Toàn vẫn kiên định ngồi im tại chỗ bất di bất dịch, miệng không ngừng vận động tâm cùng khí lực điều khiển lũ âm binh.

Lãnh Dạ Xuyên tay cầm trường kiếm bước đến, vạt y áo trắng toát bay lên theo chiều gió biển đêm đen, giọng nói lạnh băng mang theo chán ghét vài phần.

Hắn không biết nên làm gì với kẻ thảm bại trước mặt bây giờ.
"Đại sư huynh, ta thực hối hận lúc trước đã tha cho huynh một mạng."
"Tóc tách."
Lời ai vừa dứt một bụm máu rớt phụt xuống sàn thuyền, nến sáp tắt ngúm trả lại mặt biển đen ngòm trong đêm, màu sắc y hệt như bụm máu mà nam nhân hắc sắc ấy vừa mới phun ra.

Tay ôm lồng ngực đau đớn khóe môi ướt át nam tử ngược lại hiện ý cười.
"Lãnh Dạ Xuyên, ta cũng thực hối hận vì năm xưa đã không đủ ác.

Nếu không đệ đã sớm là của ta rồi."
"Câm miệng."
Lãnh Dạ Xuyên quát lớn đầy nộ khí, lưỡi kiếm trên tay một đường xẹt qua cắt ngang vùng ngực đối phương một vệt dài túa máu.

Nam nhân hắc sắc ấy càng bật cười lớn hơn.

Giọng đã đầy chua chát đắng cay.
"Lãnh Dạ Xuyên đệ giết ta đi, ta chết rồi xứ sở này chẳng còn ai là đối thủ của đệ nữa.

Mau giết ta đi."
Hoàng Diệp Toàn gào lên thách thức ái nhân, lời lẽ nặng nỗi oán hờn.

Tiểu sư đệ tốt nhất giết gã đi, chết dưới tay người mình yêu thương nhất âu cũng là một loại hạnh phúc, gã để lại mảng tối đen kịt trong đâu đó trái tim người yêu dấu, muốn hắn ôm theo day dứt một đời.

Còn hơn thế nữa gã biết thừa hắn chẳng thể nào xuống tay, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn mà gã luôn ghi nhớ, từ nhỏ đã thế rồi.
"Đệ vẫn như vậy không thay đổi, luôn do dự thiếu quyết đoán, ta biết đệ không nỡ xuống tay mà."
Bật cười Diệp Toàn gã tiếp tục khiêu khích nam nhân ấy, muốn tìm chút khoái cảm.

Nam nhân ấy vẫn đứng im bất động, thanh kiếm trong tay càng siết chặt hơn gió biển trong đêm thổi mảnh bạch y bay lên phất phới.

Mi mục Tử Ưu chớp động, thấy sư phụ còn chần chừ không xuống tay liền bước lên trước một bước mà thưa.
"Bạch sư phụ, tên bại hoại này không nên để bẩn tay người, chi bằng giao cho đệ tử."
Dạ Xuyên chẳng nói gì.

Bàn tay trắng như tuyết giơ lên can ngăn.
"Sư phụ, người lại tha cho gã."
"Không tha, trói lại đem về vương cung Yên Đô."
Đại sư huynh, không thể giết ngươi ta chỉ đành biệt giam ngươi trong ngục tối suốt phần đời còn lại, đỡ tránh ngươi làm hại mạng người vô tội....