Bạch Vương Thượng Tiên

Chương 53: 53: Sa Nhi Của Ta Lại Ghen Nữa Rồi!





Trong cánh rừng trúc âm u mờ ảo, có một nam nhân cao lớn lạnh lùng ngồi bên đàn tế điều khiển lũ ma binh, nam nhân ấy không ai khác chính là pháp sư Yên Đô Hoàng Diệp Toàn.
Nói gì mà đạo cao một thước ma cao một trượng.

Suốt bao nhiêu năm qua lần nào gã cố công gắng sức cũng đều nhận về thất bại ê chề đó thôi.

Dù cho đêm nay đã điều động toàn bộ thủ hạ đắc lực, vận tận sức nhưng kết quả vẫn không ngoại lệ.
Lừng phừng lừng phừng...
Nhang trong lư hương đột nhiên bùng cháy đến tận chân nhang rồi vụt tắt ngấm, một bụm máu đen ngòm từ khóe miệng gã văng phụt xuống đất, từ trong màn đêm u tối có hàng trăm tiếng gầm rú rít gào chờ tới, chẳng mấy chốc gạo muối trắng cùng đồ cúng văng loạn, cốc rượu cùng bát đựng vật thực bể nát tan tinh.
Hoàng Diệp Toàn tay ôm ngực, tay cầm phất trần vội đứng phắc dậy quất loạn vào màn đêm u tối, miệng không ngừng rống gào:
"Toàn một lũ ăn hại, cút, cút hết cho ta.

Cút hết cho ta."
"Lãnh Dạ Xuyên, giá nào đêm nay ta cũng không về tay không đâu.

Đệ chống mắt lên mà coi."
(Chuyển cảnh)
Lúc này tại khuôn viên Tàm viện, nam nhân bạch y phân thân hợp nhất, cổ cầm cùng sáo trúc hóa lại bằng hạt đậu gọn gàng trong ống tay áo.

Dạ Xuyên hướng chúng môn đệ không khỏi xót xa.
"Ưu nhi con mau đi gọi mọi người nơi phòng dược đến đây."
"Dạ, sư phụ!" Tử Ưu vâng lời gấp chạy đi.
"Trong các con ai còn khỏe mạnh mau dìu đồng đạo bị thương vào trong, nhanh chân lên."
"Dạ, sư phụ!" Cả thảy đồng thanh đáp, rồi dắt dìu nhau vào trong Tàm viện.
Thích Tử Sa cũng xăng xái phụ giúp một tay.

Bỗng vù cơn gió thổi ập tới.

Môn đệ y đang dìu vào trong bị ai đó đá mạnh ngã lăn xuống nền.

Thiếu niên giật mình chấn kinh muốn cúi xuống đỡ sư huynh kia dậy mới phát hiện ra cơ thể mình cứng đờ chẳng tài nào nhúc nhích.

Một lưỡi dao lạnh ngắt vừa vặn kề ngay vào động mạch cổ.
"Sư phụ, cứu ta."
Nhận ra mình quá nguy kịch, thiếu niên nhìn người thương mà bật thét lên, chúng môn đệ ai nấy lao xao ngoái nhìn.

Tiểu sư đệ đang bị Hoàng cô cô kề dao vào cổ uy hiếp chẳng ai dám manh động tới gần.
"Hoàng Diệp Liên, ngay khi ta còn chưa mất đi bình tĩnh muội mau thả Sa nhi ra cho ta."
Dạ Xuyên tức giận lớn tiếng, mâu quang đều nhíu chặt.

Ngón tay trắng như tuyết khẽ động, một chiếc lá trúc xanh rì nhắm gương mặt xinh đẹp diễm lệ phóng vút tới, Hoàng Diệp Liên cả kinh dịch ra sau một chút, phiến lá sượt ngang rách một đường trên gò má trắng nộn để lại vệt dài rướm máu.
Hoàng Diệp Trúc từ đâu bay tới chắn trước người Hoàng tỷ kịp đỡ lấy đợt công kích thứ hai của nam nhân bạch y.

Lưỡi kiếm bén ngót xẹt qua như cơn gió thoảng lá trúc bị cắt làm hai nửa bay là tà giữa đêm khuya, nữ nhân ăn vận hồng y sang quý bật cười xòa buông lời trêu chọc.
"Lãnh sư huynh, chúng ta lại gặp nhau.

Muội thật nhớ huynh à nha.

Thôi thì mình ôn lại chuyện cũ một chút."
Chỉ chờ có thế, Hoàng Diệp Liên vội lôi theo thiếu niên khả ái kéo vào màn đêm mất dạng, tiếng thét thê lương vang vọng khắp trời đêm.
"Sư phụ, cứu ta.

Cứu ta..."
Lãnh Dạ Xuyên lập tức đuổi theo lại bị vị tiểu sư muội kia chặn lại, mắt thấy đồ nhi đã không còn trong tầm kiểm soát, Lãnh Dạ Xuyên cũng chẳng còn kiểm soát được trái tim mình.

Hắn gầm lên bàn tay to lớn tung liền một trưởng về phía kẻ ngáng đường.


Luồng kình lực còn chưa chạm tới đối phương đã ngã văng ra.
Hoàng Diệp Trúc bụm miệng, máu theo khe hở từ những ngón tay trắng nuột tràn ra.

Tử Nham cùng một số môn đệ từ trong Tàm viện vừa vặn ùa tới.
"Bạch sư phụ, nữ nhân này giao cho chúng đệ tử.

Người mau đi cứu tiểu sư đệ."
"Được."
Dạ Xuyên gật đầu phút chốc xoay người tan biến mất, Hoàng Diệp Trúc kia lồm cồm bò dậy hoảng loạn hét lên, bộ dạng ngạo kiều lúc này tương phản với bờ môi đẫm máu trông đáng thương vô vàn.
"Lãnh Dạ Xuyên không được đi, huynh không được đi, đứng lại cho muội.

Lãnh Dạ Xuyên!"
Nàng muốn đuổi theo bóng người khuất dạng xa xăm ấy.

Hàng chục thanh kiếm đã đồng lúc rời vỏ vây hãm lấy tấm thân nàng.

Hoàng Diệp Trúc đảo nhìn bốn phía, nhận được ánh mắt căm ghét của chúng môn đệ Trúc Lâm Phong, trong đó có cả Tử Nham, đáy mắt nàng ta bỗng chốc trở nên hoảng loạn.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta là Hoàng cô cô của các ngươi lại chĩa kiếm về ta, chút lễ nghĩa này sư phụ các ngươi không dạy sao?"
Rơi vào thế hiểm nữ nhân kiêu ngạo vẫn trước sau như một, chẳng hề biết vừa chừng vẫn còn bắt bẻ cho được.

Chúng môn đệ cũng chẳng ưa gì tính cách hống hách bao lâu nay của nàng ta.

Nhếch môi cười cợt.
"Hừ, chúng ta lúc nãy vừa hay nghe ra sư phụ không có sư muội nào cả, chúng ta đây cũng chẳng cần cô cô, ngươi đừng có tùy tiện nhận bừa.

Lần trước ả nữ nhân nhà ngươi hại tiểu sư đệ bọn ta bị sư phụ trách phạt, còn bắt một số nhốt xuống giếng khô, xông vào nhiễu loạn Trúc Lâm Phong.

Hôm nay chúng ta liền thay hai ngàn môn đệ Trúc Lâm Phong đòi lại công đạo."
Dứt lời cả thảy xông vào, Hoàng Diệp Trúc kịch liệt chống trả, miệng còn không ngừng mắng mỏ cho vừa lòng hả dạ.
"Lũ nghịch đồ các ngươi, phản hết rồi.

Phản hết rồi."
(Chuyển cảnh)
Bấy giờ trong cánh rừng trúc nhóa nhem ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời cao hắt xuống mang theo cơn gió khuya lạnh căm.

Nam nhân cao lớn uy vũ hiện thân, mảnh bạch y tốc bay theo mái tóc đen dài, tay cầm trường kiếm vấy máu nhìn nữ nhân xinh đẹp đang kề dao uy hiếp ai kia bằng ánh mắt lạnh lẽo chết chóc.
Tỷ muội song sinh nhà Hoàng Diệp thừa nước đục thả câu, quả nhiên đã có chuẩn bị mà tới.

Khoảnh khắc đối diện với cần cổ trắng nõn rướm máu của đồ nhi, huyết nhục Dạ Xuyên lặng lẽ sôi trào.
Thiếu niên ngược lại quên hết đớn đau, chẳng dấu nổi vui mừng khi nhìn thấy người thương xuất hiện trong đáy mắt.

Muốn chạy ngay tới nhào vào trong lòng người ấy, muốn bật reo lên nhưng chẳng thể cất thành lời.

Toàn thân bất động, cổ họng cũng cứng đờ.
Sư phụ, sư phụ.
Thiếu niên đỏ mắt nhìn Dạ Xuyên, lòng hắn đau nhói, trong tình huống này hắn chỉ có thể nhịn xuống nhẹ nhàng mà thỏa hiệp.
"Tiểu Liên, muội thả Sa nhi ra chuyện lúc trước huynh sẽ không truy cứu.

Chúng ta vẫn sẽ là huynh muội tốt của nhau."
"Dạ Xuyên huynh, chúng ta còn có thể quay lại như trước kia sao?"
Bàn tay cầm dao khẽ run rẩy.

Diệp Liên nhìn vào ánh mắt đối phương, nàng quả thật đang nao núng dao động với lời nói đường mật hứa hẹn ấy.
Cơ may còn chưa tới một bóng đen đã từ màn đêm bước ra cố tình dập tắt đi tất cả.

Nam nhân cao lớn đẹp đẽ như tượng tạc một thân hắc y tà mị ngạo kiều, phất trần cán ngọc trong tay, từng bước chân vững chãi tiến tới nhếch môi cất lời cố tình dời đi sự chú ý của Dạ Xuyên cùng vị tiểu sư muội nhà gã.

Hoàng diệp toàn gã chẳng theo phe nào cả gã chỉ muốn một tay bắt trọn thiếu niên khả ái kia, tận lực dày vò cho tới chết.
"Diệp Liên à, muội đừng nghe lời Dạ Xuyên nói, đệ ấy chỉ là đang gạt muội, ngay khi muội giao tên tiểu yêu này đệ ấy sẽ một kiếm giết chết muội."
Dạ Xuyên nhíu mày phản bác.

Thâm tâm hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp này và hắn cũng sẽ không xấu xa tới như vậy.
"Diệp Liên, huynh chưa bao giờ gạt muội huynh đã nói thì nhất định sẽ làm.

Muội mau buông tay đi, giờ vẫn còn kịp."
"Diệp Liên đừng nghe đệ ấy nói, muội mau giết tên tiểu yêu này đi, nó chính là kẻ thù của muội.

Chỉ cần nó chết Dạ Xuyên sẽ quay lại như trước đây."
"Tiểu Liên đừng nghe huynh ấy nói.

Nếu muội thật sự ra tay với Tử Sa, ta sẽ giết chết muội."
Dạ Xuyên nhíu mày lớn tiếng.

Hốc mắt Diệp Liên phút chốc mở to.

Còn ai kia đã nhếch môi cười thầm.

Hai nam nhân lời qua tiếng lại một hồi quả nhiên đã chọc cho tiểu sư đệ mất đi bình tĩnh.

Chẳng cần tốn sức gã cũng dụ được muội muội về phe mình.
"Diệp Liên muội nghe rõ rồi chứ Dạ Xuyên mà muội yêu thương bấy lâu thật sự muốn giết muội vì con tiểu yêu này đấy.

Muội sáng mắt ra chưa?"
"Lãnh Dạ Xuyên, tình nghĩa huynh muội bao năm qua không bằng một tên tiểu yêu hạ đẳng này.

Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy."
Khóc cười lẫn lộn trong đôi mắt căm phẫn, nữ nhân ai oán nhìn người thương gần trong gang tấc bỗng chốc trở nên quá xa vời, trách nàng bấy lâu ôm mộng liêu trai, đa tình quá đỗi.

Nam nhân ấy chẳng hề yêu nàng, trái tim sớm đã trao cho con tiểu yêu hèn mọn.
Quá căm hận nàng gào lên lưỡi dao trên tay một đường ấn xuống.
Máu văng lên không trung, cả thân thể kiều mị đổ gục xuống.

Hoàng diệp liên mặt cắm vào trong đất, dao găm theo đà một đường lao về phía trước mém xíu ghim vào lồng ngực của Diệp Toàn gã vội vung phất trần gạt sang bên.

Chỉ chờ có thế Lãnh Dạ Xuyên đã ôm theo đồ nhi phi thân vào màn đêm mất dạng.
"Lãnh Dạ Xuyên đệ đừng có chạy.

Mau đứng lại cho ta."
Hoàng Diệp Toàn tức giận rống lên đuổi theo bất quá cũng chỉ là ôm chút tia hy vọng cuối cùng, khinh công của tiểu sư đệ khắp xứ sở này e chỉ có một người đuổi kịp, người đó lại đã không còn trên xứ sở này nữa rồi.
"Đại...sư huynh."
Tiếng thều thào phía sau làm gã dừng bước.

Hoàng diệp liên bị trúng một trưởng từ sau lưng, máu đào hơn ao nước lã gã thật sự không nỡ bỏ mặc.

Diệp toàn pháp sư đành quay lại bế hoàng muội lên đem về chữa trị.

Ẩn nhẫn bỏ lại người thương đâu đó trong màn đêm u tối.
Xưa nay tiểu sư đệ chưa từng dùng tới thủ đoạn đánh lén sau lưng bao giờ, quả nhiên vì yêu sẽ khiến cho con người ta thay đổi.
Vì yêu sao?
Yêu một kẻ hạ đẳng chẳng khác nào sâu mọt.

Trong mắt gã thích tử sa chỉ là sâu mọt mà thôi.
Lãnh dạ xuyên, hoàng diệp toàn ta cược lớn một chút.

Đem cả tính mạng của ta ra chơi với đệ một phen.

Không thu phục được đệ ta không mang danh họ hoàng nữa.
(Chuyển cảnh)
Nửa đường về đến Hương Vân cốc, hai sư đồ lãnh dạ Xuyên đang chậm đi trên lối đường mòn e dè phòng bị từ bốn phía.

Bỗng đôi chân khựng lại dạ Xuyên nhìn vào bóng tối mờ nhạt phía trước chẳng bao xa nhận ra bóng dáng quen thuộc.

Nam thanh nữ tú đã đứng đợi sẵn từ bao giờ, thản nhiên ngạo nghễ.

Đợi cho đôi bên đấu đá tàn phế rồi chúng mới nhảy ra hốt trọn một ổ.

Dạ Xuyên thật sự chán ghét với tình cảnh trái khuấy này.

Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng chẳng chút hoan nghênh.
"Lại là các ngươi."
Khóe miệng Thử Hạ nhếch lên, cười như không cười: "Sư phụ ngươi không ngờ tới có đúng không, huynh muội bọn ta đợi ở nơi này đến thật lâu."
Sư phụ?
Tên đó vừa mới gọi ai là sư phụ vậy, ở đây chỉ có y và Lãnh Dạ Xuyên.

Y không nghe nhầm chứ?
Thích Tử Sa đáy mắt trợn tròn, đôi nam thanh nữ tú trước mặt y đều nhận ra cả.

Người nữ chính là kẻ chiều hôm cách đây không bao lâu y gặp ở ngoài rừng trúc trong lúc luyện võ.

Còn nam nhân thì lại càng ấn tượng hơn chẳng thể nào quên được, bởi ngày rời Trúc Lâm Phong đi tìm đồng đạo y đã gặp hắn ở thành Kim Hải rồi sau đó là cánh rừng chết, hắn chính là thủ hạ của Hoàng Diệp Huy, ở trên thuyền hắn còn đánh y một trưởng sau đó ném xuống biển.

Thật không ngờ có ngày còn gặp lại.
Lẽ nào hắn cũng biết được bí mật của sư phụ nên muốn tìm tới đây nhận thân.

Nếu vậy thì phải gọi là chủ tử chứ sao lại gọi là sư phụ, chẳng lẽ đầu óc hắn ta cũng có vấn đề giống y hay sao.

Còn nữa sư phụ rất lạnh lùng với hắn, thái độ chẳng chút hoan nghênh, giữa đôi chủ tớ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ tên nam nhân này về phe gã pháp sư Yên Đô kia tính tới đây bắt đi sư phụ của y về cho gã ta.

Nếu thật vậy thì lại càng nguy khốn.

Y liều mạng cũng phải nắm chặt lấy phu quân mình.
Nghĩ ngợi linh tinh thiếu niên âm thầm vươn tay bé muốn nắm lấy bàn tay to lớn của nam nhân bạch y đứng bên cạnh, nào ngờ một tiếng quát lớn vang lên đã khiến y giật mình tay bé khựng lại giữa chừng chơi vơi.
"Nghịch đồ, đừng gọi bổn tọa là sư phụ.

Bổn tọa không có đệ tử như ngươi."
Gì chứ, hắn ta thật từng là đệ tử của ngươi sao sư phụ, ngươi chưa từng nói cho ta biết.
Đôi con ngươi mở to không chớp động, thiếu niên ngây người rồi phút chốc lặng lẽ thu tay về siết chặt thành đấm.

Bên tai lắng nghe rõ mồn một lời tha thiết của nam nhân kia dành cho đấng lang quân của mình.
"Sư phụ đừng tức giận hại thân thể a, trong lòng của Thử Hạ, người trước sau vẫn là sư phụ mà ta kính yêu nhất!"
"Hừ, bổn tọa không có hứng thú ở đây nghe ngươi nói lời thừa, cút sang một bên."
"Sư phụ, ta không lầm thì người cũng đã bị thương rồi.

Hiện giờ ở cái nơi vắng vẻ này dùng thêm một lần thi âm độc, chắc sẽ đủ để hai huynh muội ta đối phó với người chứ sư phụ?"
Mâu quang khẽ nhíu.

Dạ Xuyên không nói trong lòng chính là kinh ngạc âu lo.

Con thỏ tinh này từ khi nào lại lén chiêu dụ âm binh, luyện được thi âm thuật.
Cong môi thu vào loạt biểu tình hoang mang của đối phương.

Thử Hạ vừa lòng đắc ý.

Phiến lá kề khóe môi hắn nhẹ nhàng lùi vào bóng đêm, tiếng kèn lá cất lên ngân vang, từ bốn phía góc rừng âm u tiếng thi ma vọng đến xa gần day dẳng.

"Sa nhi, mau bịt tai lại, đừng nghe." Lãnh Dạ Xuyên quát lớn.

Trường kiếm trên tay một đường đâm tới xé rách màn đêm nhắm vào cái nơi phát ra tiếng kèn điều khiển âm binh một kích giáng xuống.
Tiếng choang nhức óc vang lên.

Hai thanh kiếm giao nhau lóe sáng, vị muội muội kia đã xông ra đỡ đòn thay cho sư huynh mình.
Thích Tử Sa tức giận rút kiếm lao đến, cả hai sư đồ cùng hợp lại công kích đối phương.

Mặc cho tiếng rít gào vẫn vọng đến đều đều bên tai, Tử Sa giờ khắc này lại chẳng nghe lọt một âm thanh nào, trong đầu y chỉ có một câu lặp đi lặp lại.

Y tự hỏi rốt cuộc sư phụ và nam nhân kia rốt cuộc có quan hệ gì?
"Rẹt."
Một kiếm cắt ngang, máu bắn lên không trung, nữ nhân xinh đẹp tay ôm vết thương vừa bị một nhát kiếm hiểm hóc của thiếu niên cắt ngang ổ bụng, đáy mắt kinh hoàng nàng loạng choạng tháo chạy vào màn đêm.

Thích Tử Sa toang đuổi theo, bàn tay Dạ Xuyên đã vươn ra ngăn lại.
"Sa nhi, đừng đuổi theo."
Thiếu niên ngây người nhìn Dạ Xuyên, tai lắng nghe tiếng kèn lá đã ngưng bặt, âm binh cũng lùi đi xa dần.

Kẻ địch hẳn là đã cao chạy xa bay rồi đi, nói kẻ địch biết đâu chừng còn là tình địch.

Mím môi đáy mắt thiếu niên phút chốc phủ một màu xám xịt.
"Tại sao ngươi không cho ta giết chúng?"
"Sư huynh của nàng ta ở trong đó, con đánh không lại."
Thiếu niên nhíu mày bị sư phụ chọc tới sôi máu luôn rồi.
"Sư phụ ngươi quả nhiên xem thường ta, lại nói nếu ta đánh không lại còn có ngươi nữa mà, vì cái gì lại tha bọn chúng? Bọn chúng tới đây là muốn lấy mạng ngươi đó."
"Sa nhi, vừa rồi hắn chỉ dùng có ba thành tâm lực điều khiển thi âm thuật, vốn không hề muốn lấy mạng ta."
Thích Tử Sa bật cười khẩy dựt phắc bàn tay ra khỏi đối phương.
"Thì ra là vậy, bọn họ ở đây đợi ngươi thật lâu, thì ra là vậy."
Mi mục Dạ Xuyên chớp động: "Sa nhi, "thì ra là vậy" là ý gì, con rốt cuộc đang nghĩ hồ đồ gì vậy?"
Khóe miệng thiếu niên nhếch lên, chỉ ngón tay vào mặt mình: "Ta, hồ đồ?"
"Hừ, nếu hôm nay không có ta ở đây, ngươi là giờ khắc này đã đem hai huynh muội bọn họ về Hương Vân cốc rồi kìa."
"Chát."
Dạ Xuyên thình lình giơ tay tát đồ nhi một cái, đường chân mày nhíu chặt tức giận.
"Ăn nói xằng bậy.

Bổn tiên còn chưa trách phạt ngươi tội tự ý rời khỏi phòng đó, ngươi còn ở đây mà già mồm phi lễ với bổn tiên.

Chiều ngươi riết sinh hư rồi phải không?"
Thiếu niên hốc mắt ẩn nước hệt như vết bỏng lại bị rưới thêm nước sôi khí huyết khắp thân sôi lên ùng ục, rống giận.
"Ngươi biết rõ ta rời khỏi phòng vì lo cho ngươi mà.

Thế nhưng ngươi lại vì bọn chúng mà đánh ta, có phải ngươi có tật rục rịch không.

Cả nhà ba huynh muội đều vì ngươi mà cắn xé lẫn nhau, nay lại xuất hiện thêm một tên phản chủ để có được ngươi.

Ngươi tưởng ta không nhìn ra ý đồ của từng người bọn họ sao.

Hóa ra lại là từng có tình nghĩa sư đồ, cứ nhìn ánh mắt của tên Thử Hạ đó nhìn ngươi như thiêu như đốt ta thực muốn lập tức móc cặp mắt hắn giục cho chó ăn.

Ngươi lại ngăn ta, không cho ta lấy mạng chúng, con mẹ nó ngươi đây rõ ràng là có ý với hắn không phải hay sao.

Ngươi trả lời ta đi, trả lời ta đi?"
Cơn giận bỗng chốc tiêu tan vì hành vi ấu trĩ trẻ con của đồ nhi.

Dạ Xuyên dở khóc dở cười vươn tay kéo y vào lòng.
"Sa nhi, giờ khắc này thân con cũng đang bị thương vẫn còn sức mà hét to như vậy, không sợ mệt chết sao?"
Thiếu niên bị lời trêu chọc càng giận tím mặt, tứ chi vùng vằng loạn động.
"Ngươi buông ra."
Vòng tay lại càng siết chặt hơn, khóe miệng Dạ Xuyên đã hiện ý cười, phả hơi nóng vào vành tai vợ.
"Sa nhi của ta lại ghen nữa rồi!"
"Ta không có."
Thích Tử Sa gắt lên hai gò má đỏ bừng vung một quyền đập vào lồng ngực phu quân.
"Phụt."
Một bụm máu đỏ tươi văng lên cổ áo của Tử Sa....