Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 32




Trời đất mông lung tối, đường chân trời chỉ còn lại một chút ánh mặt trời thiêu đốt mấy tầng mây, bầu trời loang lổ những vệt sáng đỏ hồng, giống như giữa thiên địa đang đúc một thứ kim loại gì đó. Thập Diệp đứng trên nóc miếu Quan Đế, gió mùa hè thổi xuyên qua áo hắn, lạnh lẽo đến thấu xương.

   Trấn An Bình nằm ở dưới chân núi, vạn nhà đèn đuốc chiếu sáng hết tám được phố bốn mươi sáu con hẻm, ngang dọc đan xen lẫn nhau, phảng phất như các mạch máu toả ra ánh sáng, đem cả tòa trấn nối liền lại với nhau. Thập Diệp nắm chặt bản đồ trong tay, bốn mươi chín giếng nước được đánh dấu trên bản đồ, phân bố đều ở khắp các nơi trong thị trấn, trong mỗi giếng đều tỏa dịch khí cực kỳ nhẹ, trong đó, trong giếng nước của Dạ Du Thần là nặng nhất.

  Thập Diệp hoài nghi, dịch khí là dọc theo mạch nước ngầm của trấn An Bình rỉ ra, mà những dịch khí này rất có thể chính là nguyên nhân gây ra bệnh ngoài da của dân chúng trong trấn An Bình, Thập Diệp chỉ có thể tạm thời dùng hai tầng bùa phong ấn giếng nước, một tầng phong ấn dịch khí, hai tầng chú thanh lọc nguồn nước, may mà nồng độ dịch khí trong nước giếng cực thấp, tạm thời không tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho dân chúng trấn An Bình.

  Nhưng bùa chú chỉ có thể trị ngọn không trị được tận gốc, bọn họ vẫn không tìm được nguyên nhân căn bản hình thành Thiên Kiếp Cảnh, dịch khí chỉ sẽ càng ngày càng nặng nề thêm, bùa chú rất nhanh sẽ mất đi tác dụng, tệ hơn nữa chính là, bởi vì phong ấn chú cùng tinh lọc chú vô cùng tiêu hao pháp lực, mà pháp lực của Bạch Huyên giờ đây đã nhìn thấy đáy. Tuy rằng Thập Diệp không biết cụ thể còn lại bao nhiêu, nhưng nhìn tạo hình của Bạch Huyên giống như kiến bò trong chảo nóng, xoay vòng vòng quanh người Dạ Du Thần, phỏng chừng tình huống cũng không lạc quan cho là.

  Nói đến Dạ Du Thần, lại là một vấn đề khác khiến Thập Diệp phải lo lắng.

  Theo lời Bạch Huyên nói, Dạ Du Thần chỉ trong thời gian Sóc Nguyệt phát bổng lộc mới có thể thông qua cổng đình Dạ Du tiến vào nhân giới, nhưng hôm nay không phải là ngày sóc nguyệt, Dạ Du Thần vì sao lại xuất hiện ở trong giếng nước trấn An Bình?

  Điều này cũng giống như sự xuất hiện của rùa Tam Đồ, ngay cả một người "bác học đa văn" như Bạch Huyên cũng không thể giải thích được

  "Thập Hoa!" Tiếng gọi của Bạch Huyên giống như một cây gai nhọn đâm thủng vào gió đêm, Thập Diệp nhíu mày, phi thân xuống đi vào miếu Quan Đế, vòng qua đám Hoạ Bì yêu đang ngủ say, vén vạt áo ngồi xổm dưới tượng Quan Đế.

  Dạ Du Thần nằm trên bồ đoàn Tứ Trà ngủ, Bạch Huyên dùng một miếng vải nhỏ thấm nước cẩn thận đắp lên đầu Dạ Du Thần để hạ nhiệt...  đại khái là cái đầu đi, Thập Diệp không xác định được, Dạ Du Thần chỉ là một khối cầu đen, hiện tại lại nhắm mắt, ngũ quan đều giấu ở trong lớp lớp lông đen, thật sự không phân biệt được đâu là đầu đâu là má.

  Tứ Trà: "Bạch Huyên thượng thần, ngươi xác định làm như vậy có tác dụng sao?"

  Bạch Huyên: "Còn hơn là không làm gì cả."

  Cỏ tinh: "chi chi!"

  Bạch Huyên: "Nếu nó có bất trắc gì, tên Ngũ Đạo kia khẳng định sẽ đem ta ăn sống!"

  Dạ Du Thần đang ngủ trên bồ đoàn hơi giật giật, đột nhiên, mở ra một cái miệng đầy răng sắc nhọn, diện tích miệng cơ hồ bao trùm toàn thân Dạ Du Thần, theo tỷ lệ mà nói thì vô cùng dọa người.

  Tứ Trà té lui mấy bước: "Không cần chờ Ngũ Đạo tướng quân đến ăn sống ngươi, ta thấy Dạ Du Thần đại nhân sắp đem chúng ta ăn sạch rồi!"

  "Thập Hoa!" Bạch Huyên kêu to: "Cỏ tinh, chuẩn bị!"

  Thập Diệp từ trong áo lấy ra một tá bùa chú đưa cho Cỏ tinh, Cỏ tinh ném vào trong miệng Dạ Du Thần, những bùa chú kia là năm mươi tấm bùa mà Thập Diệp vừa mới viết xong, cộng thêm lượng tồn kho mấy tháng trước đều bị Dạ Du Thần ăn sạch, cũng phải gần hơn năm trăm tờ.

  Dạ Du Thần giống như húp mì hút hết bùa chú vào trong miệng,nhìn có vẻ rất ngon, chỉ là vẫn không mở mắt, ăn xong, liền khép miệng lại, rồi tiếp tục ngủ say.

  Cỏ tinh đang cọ cọ bên cạnh Dạ Du Thần, đột nhiên dừng lại, kêu to chi chi, Tứ Trà vươn móng vuốt lột lớp lông đen của Dạ Du Thần ra, vừa nhìn thấy liền kinh hãi: "Dạ Du Thần đại nhân cư nhiên bị hói!"

  Đỉnh đầu Dạ Du Thần thật sự hói đi một khối băng nửa cái móng tay, lộ ra một mảnh"da" trắng nõn, nhìn kết cấu phảng phất giống như là trân châu.

  Tứ Trà: "Không thể tưởng tượng được áp lực công việc của Dạ Du Thần đại nhân lại lớn như vậy, so với ta còn thảm hơn... "

  Cỏ tinh: "chi chi! chi chi!"

  Bạch Huyên nhíu mày, dùng ngón tay mở đỉnh đầu của Dạ Du Thần ra nhìn một chút: "Đây không phải là hói, mà là bị thương."

  Tứ Trà: "Cái gì?"

  "Lông Dạ Du Thần cũng không phải lông tơ bình thường, mà là do âm khí Minh giới tụ lại, tuy rằng thoạt nhìn mềm mại rất đáng yêu, nhưng trên thực tế kiên cố đến mức không thể phá hủy, có thể sánh ngang với kết giới kiên cố nhất của tam giới." Bạch Huyên xoa xoa huy3tthái dương: "Người nào có thể đả thương nó thế này?"

  Tứ Trà: "Bây giờ, chúng ta phải làm gì đây?"

  Cỏ tinh: "chi chi?"

  Bạch Huyên: "Chú chữa trị vô dụng với nó, chỉ có thể để cho nó ăn nhiều ngủ nhiều, dựa vào chính mình để khôi phục, Thập Hoa, lại đây vẽ thêm ít bùa đi."

  Thập Diệp nhìn mấy tờ giấy vàng còn sót lại trong tay nải của mình, thở một hơi thật dài.

  *

  Mấy canh giờ sau, Thập Diệp hoàn toàn trở thành đầu bếp của Dạ Du Thần, viết mấy trăm tờ bùa chú đều tế hết vào bụng của nó.

  Trời đã hoàn toàn tối đen, thời gian sắp tới, có lẽ là thời gian dịch khí trở nên nặng nề nhất, cũng là thời gian nhìn thấy dịch khí được rõ ràng nhất. Thập Diệp khoanh chân ngồi trên nóc nhà, xoa xoa cổ tay nhức mỏi, vết thương của huyết chú từ nứt ra ban ngày, hắn đã thay năm lá bùa cầm máu rồi, nhưng miệng vết thương vẫn cứ chảy máu mãi, hơn nữa càng ngày càng đau, loại đau đớn này giống như một sợi tơ mỏng từ miệng vết thương chui vào huyết nhục, trói lấy huyết mạch, sau đó chậm rãi rút ra ngoài.

  Bạch Huyên cầm mấy tấm bùa chú nhảy lên nóc nhà, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiểu Du Du hình như cuối cùng cũng ăn no rồi."

  Thập Diệp bất động thanh sắc kéo ống ta áo che bàn tay lại.

  Ánh mắt Bạch Huyên khẽ động: "Ngươi... "

  "Bạch Huyên." Thập Diệp ngắt lời hắn: "Suy đoán của ngươi có lẽ sai rồi."

  "Hả?"

  "Tác dụng duy nhất của Thành Hư trận là làm cho các trận pháp đang bị ẩn giấu phải hiện hình, cho nên không phải là Thành Hư trận, mà là có trận pháp khác dưới sự dẫn dắt của Thành Hư Trận bị hiện hình nền mới kích phát Thiên Kiếp cảnh cộng hưởng."

  Sắc mặt Bạch Huyên thay đổi: "Ngươi nhìn thấy không?"

  Thập Diệp lắc đầu, lại nói: "Có khả năng như vậy hay không, cũng không phải bởi vì Thiên Kiếp cảnh xuất hiện dịch khí, mà là bởi vì có dịch khí mới sinh ra Thiên Kiếp cảnh."

  "Ý ngươi là?"

  "Dân chúng trấn An Bình xuất hiện bệnh ngoài da kỳ quái đã hơn bốn năm nay, chứng tỏ bốn năm trước trong trấn An Bình đã tồn tại dịch khí rò rỉ, chỉ là có phần yếu ớt."

  "Ý ngươi là bởi vì dịch khí tụ tập thời gian dài, mới dẫn đến việc hình thành Thiên Kiếp cảnh?" Bạch Huyên lắc đầu: "Không thể vậy được, dịch khí Hoàng Tuyền rò rỉ trong khoảng thời gian dài như vậy, Minh giới và Thành Hoàng thuộc tại sao vẫn không có hành động gì được."

  "Nếu có thứ gì đó có thể ngăn sự giám sát của Minh giới và Thành Hoàng thuộc thì sao?" Thập Diệp nói: "Giống như Thiên Kiếp Cảnh chẳng hạn?"

  "Chờ một chút chờ một chút " Bạch Huyên che ót: "Để ta sắp xếp lại chút đã, ý của ngươi là, ở trong trấn này có một kết giới hoặc là trận pháp gì đó có thể sánh ngang với Thiên Kiếp Cảnh?"

  "Còn có một loại khả năng, Thiên Kiếp cảnh mà chúng ta trước đó nhìn thấy trước đó kỳ thật không phải Thiên Kiếp Cảnh thật sự, mà là một loại trận pháp rất giống với Thiên Kiếp cảnh, dù sao thì ngay cả ngươi cũng đâu tận mắt nhìn thấy Thiên Kiếp Cảnh chân chính ra sao."

  Bạch Huyên há mồm cứng lưỡi một lúc lâu: "Đầu ta có chút choáng váng... "

  "Hiện tại tất cả manh mối đều chỉ về phía Thiên Kiếp cảnh, cho nên..." Thập Diệp nói tiếp: "Bạch Huyên, ta cần xác nhận lại một lần nữa."

  Mặt Bạch Huyên hơi giật giật: "Thì ra ngươi nói vòng vo nhiều như vậy, chỉ là muốn lừa ta cho ngươi dùng Tam Trùng Thiên Nhãn chú phải không!"

  Thập Diệp gật đầu.

  "Ngươi tưởng ta mù à!" Bạch Huyên bắt lấy tay Thập Diệp kéo tay áo lên, hung hăng hất bàn tay nắm chặt của Thập Diệp ra, bùa cầm máu đã bị thấm ướt nhẹp, nhìn vô cùng  là dọa người.

  "Vết thương do Huyết chú của ngươi lại tái phát, dùng Tam Trùng Thiên Nhãn chú lúc này, chính là không sợ chết sớm hả?"

  Thập Diệp: "Không sao, có ngươi"

(Có anh đây moà >__<)

  Mặt Bạch Huyên xanh mét: "Bổng Lộc của ta căn bản là không còn lại bao nhiêu hộc nữa, hiệu lực chú chữa trị giảm đi rất nhiều, vạn nhất không chịu nổi... "

  "Ngươi không phải nói dương thọ của ta vẫn chưa hết, vẫn chưa tới thời điểm ngươi để câu hồn ta sao? Ta tin ngươi."

   Biểu cảm của Bạch Huyên giống như muốn c4n đứt lưỡi mình.

  Thập Diệp đứng dậy, nhìn đèn đuốc vạn nhà dưới chân núi, gương mặt nhìn nghiêng góc cạnh rõ ràng của hắn ở trong bóng đêm giống như một bức tranh thủy mặc yên tĩnh, trong cơn gió phiêu dật thấp thoáng những màu sắc đậm nhạt khác nhau: "Hôm nay đi ngang qua cửa hàng bánh bao, ta đã đặt trước hai lồng bánh bao thịt, nói là tay nghề làm nhân bánh được tổ tiên truyền lại, da mỏng thịt nhiều nước canh đậm đặc, sáng mai, ngươi cùng ta đi nếm thử được không?"

  Một lúc lâu sau, Bạch Huyên cũng không lên tiếng.

  Thập Diệp quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Huyên im lặng nhìn hắn, hai tia sáng trong suốt hiện lên trong đôi mắt quỷ đỏ thẫm của hắn, rồi lại chảy ra ngoài, ngưng lại bên trong khóe mắt, gió thổi qua, liền tan biến mất rồi.

  Thật lâu sau, Bạch Huyên nở nụ cười: "Đạo sĩ giả nhà ngươi, cư nhiên muốn ăn vụng thịt."

  Thập Diệp nhắm mắt cười khẽ.

  Bạch Huyên đột nhiên tiến lên nửa bước, đưa tay đặt sau gáy Thập Diệp kéo qua, áp trán của Thập Diệp dán vào trán mình.

  Thập Diệp ngạc nhiên, phản xạ có điều kiện muốn giãy thoát, nhưng Bạch Huyên dùng sức rất mạnh, giống như bàn thạch không cách nào động đậy được.

  Khoảng cách quá gần, ánh mắt Thập Diệp cơ hồ không cách nào tập trung vào tiêu cự, khuôn mặt Bạch Huyên trước mắt mơ hồ hồ hồ, mơ hồ đến mức có thể nhìn thấy lông mi rậm rạp của hắn đang không ngừng run rẩy.

  "Nhắm mắt lại." Bạch Huyên nói, hơi thở của hắn lạnh như băng sương, hai má Thập Diệp lại trở nên nóng bỏng.

  Thập Diệp: "Ngươi muốn làm gì?!"

  "Tam Trùng Thiên Nhãn Chú chỉ sợ cũng không dùng được, ta biết có một phương pháp có thể làm cho năng lực tịnh mục của ngươi đến gần thần phú thiên nhãn đến mức tối đa." Bạch Huyên thấp giọng nói: "Nhắm mắt vào!"

  Khẩu khí của hắn có chút nghiến răng nghiến lợi, Thập Diệp lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.

  Sau khi thị giác biến mất, thính giác, vị giác và xúc giác ngược lại rất nhạy cảm. Lỗ tai có thể nghe được hô hấp của Bạch Huyên, chóp mũi có thể ngửi được hơi thở của Bạch Huyên, trán có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Huyên, còn gáy, có thể cảm giác được bàn tay của Bạch Huyên hơi run rẩy.

  Bạch Huyên: "Tam Trùng Thiên Nhãn chú... Khai!"

  Sau đó, hắn lại vội nói thêm một câu gì đó, Thập Diệp không nghe rõ, chỉ cảm thấy trước mắt lục quang hiện lên, cả người bay lên. Thoáng chốc, toàn bộ mặt đất tựa như bàn cờ, bầu trời như chiếc lồng gắn đầy sao, hắn trôi nổi giữa đất trời, tầm mắt sáng rõ và rộng rãi hơn bất cứ lúc nào trước đây.

   Miếu Quan Đế ở dưới chân hắn, trên nóc nhà có hai người đang dần trán vào nhai, tư thế vô cùng thân mật, chính là hắn và Bạch Huyên.

  Lúc này Thập Diệp mới ý thức được, bây giờ là hồn phách hắn đã ra khỏi cơ thể.

  Bạch Huyên cái tên này, thật sự câu hồn hắn ra?!

  [Nhanh, trạng thái này không chịu được bao lâu đâu.]

  Thập Diệp nghe được thanh âm của Bạch Huyên, không phải từ trong tai nghe được, mà là từ trong đầu trực tiếp vang lên, hắn giơ tay lên, nhìn thấy trên bàn tay phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, như sương sắc trắng nõn, như nước mưa trong suốt, là thần quang của Bạch Huyên đang bao trùm lấy hắn, nhất là chung quanh mắt, thần quang càng lúc càng đậm.

  Xúc cảm của thần quang rất lạnh, giống như nhiệt độ trên cơ thể của Bạch Huyên, dưới trạng thái hồn thể, cảm giác của Thập Diệp càng thêm mẫn cảm, đột nhiên có ảo giác như thần quang của Bạch Huyên cùng hồn thể của hắn dung hợp lại thành một.

  Bạch Huyên đang dùng thần quang bảo vệ hắn.

  Thập Diệp trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, ngước mắt ngưng thần nhìn về phía bầu trời đêm.

  Tịnh Mục trong trạng thái hồn thể nhìn thấy càng rõ ràng, hơn nữa còn có thêm sức mạnh từ Tam Trùng Thiên Nhãn Chú, Thập Diệp lúc này đây rốt cục thấy rõ bộ dáng chân chính của Thiên Kiếp cảnh.

  Tinh quang treo cao mang theo khí tức lạnh lẽo như băng chảy xuống, ở trên không trung bị thứ gì đó ngăn cản, hình thành từng bong bóng nhỏ trong suốt, từng chuỗi từng chuỗi tản ra, tạo thành một mạng lưới rộng lớn rực rỡ, phảng phất như mạng nhện dưới ánh trăng dính đầy những giọt nước.

  Tấm lưới Thiên Kiếp cảnh này thoạt nhìn vô cùng đẹp, thậm chí đẹp đến mức rúng động lòng người.

  Càng quỷ dị hơn chính là, tất cả

bong bóng ánh sáng kia đều khẽ rung động, giống như cái gì có sự sống, lại tựa như đang gọi mời với thứ gì đó ở xa xa.

  [Thấy rõ chưa? ] Bạch Huyên hỏi.

  [Chờ một chút.]

  Thập Diệp lại nhìn một vòng, dùng kiến thức của hắn thật sự nhìn không ra được của Thiên Kiếp cảnh. Đột nhiên, hắn di chuyển thật nhanh, chuyển tầm nhìn của mình từ bầu trời đến mặt đất, thì thấy một mạng lưới khổng lồ khác!

  Lưới lớn màu đỏ, ẩn dưới lòng đất của thị trấn An Bình, các đường dây đứt quãng song song với mạch nước trong thị trấn, mạch nước ở trên, dây lưới ở dưới. Thập Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là trận pháp của đạo môn, bốn mươi chín giếng nước ở trấn An Bình tạo thành vỏ trận, mạch nước dưới lòng đất cùng đường phố trên mặt đất từ xa hô ứng tạo thành trận mạch, bởi vì ban ngày bọn họ phong ấn dịch khí trong giếng nước, nên bây giờ

bộ phận khí tức màu đỏ trong trận mạch ngưng trệ không cách nào lưu động, chất đống ở chung quanh giếng nước lúc nha lúc nhúc giống như khối máu tanh.

  Trận pháp vẫn chưa hoàn thành, hạch trận vẫn chưa khởi động, bằng không chỉ dựa vào mấy tấm bùa chú kia căn bản không cách nào phong bế được vỏ trận...  hạch trận rốt cuộc đang ở nơi nào?!

  Phản ứng đầu tiên của Thập Diệp chính là Tiền trạch, trận mạch rõ ràng nhất đều tụ tập ở gần Tiền trạch, hẳn là do tác dụng hiện hình của Thành Hư trận lúc ban ngày, nhưng Thập Diệp dọc theo trận mạch nhìn một vòng, lại phát hiện Tiền trạch chỉ là một bộ phận nhỏ nằm ở vùng ven trận pháp, cũng không phải là chỗ hạch trận, pháp trận này cũng không phải là hình bát giác tiêu chuẩn theo nghĩa truyền thống, chỉnh thể tạo hình có chút xiêu vẹo, cảm giác giống như là một đứa bé vừa mới học vẽ trận pháp, nhưng trận mạch cùng vỏ trận thiết kế lại vô cùng tinh vi, vòng quanh đan xen, Thập Diệp nhất thời cũng nhìn không ra manh mối.

  [Nhanh lên!] Thanh âm của Bạch Huyên lần thứ ba vang lên trong đầu.

  Hồn thể không thể đổ mồ hôi, nhưng Thập Diệp bây giờ lại cảm thấy bản thân mình mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn rất nhanh ý thức được thần quang của Bạch Huyên đang chảy xuống, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

  Thập Diệp lòng nóng như lửa đốt, hắn ở trong đầu đem trận pháp này mô phỏng vài lần, vẫn là không cách nào xác định vị trí cụ thể của hạch trận, người chế tác pháp trận này so với trình độ của hắn cao thâm hơn rất nhiều, hoàn toàn không theo lẽ thường mà xuất chiêu, có thể nói là vô cùng tùy tiện, tựa hồ như khắp nơi đều có thể là hạch trận, lại giống như khắp nơi đều không phải.

  Đột nhiên, hồng quang trong trận mạch khẽ chấn động, ngay sau đó, toàn bộ hồng sắc trong đại trận phảng phất như trái tim đập trở lại, từng chút từng chút một nảy lên.

   Hạch trận khởi động rồi!

  Thập Diệp kinh hãi, đang muốn tìm kiếm, thì đột nhiên trong đầu truyền đến một tiếng kêu sắc bén.

  [Thập Diệp! ]

  Trước mắt hắn tối sầm lại, cả người như rơi xuống vực sâu, cơ hồ ngay trong nháy mắt, bàn tay trái truyền đến đau đớn, hồn thể của hắn trở về lại thân thể.

  Thập Diệp mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Huyên đang nâng người hắn hét to, thế nhưng Thập Diệp lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào, chỉ có một mảnh ông ông không ngừng, phảng phất có hàng ngàn con muỗi chui vào trong lỗ tai hắn.

  Hai mắt Bạch Huyên đỏ thẫm, dùng sức kéo tay hắn lên, mở đầu ngón tay hắn ra, chỉ cho hắn xem. Vết thương của Huyết chú trên bàn tay trái hắn, da thịt đã bung lên, cơ hồ nhìn thấy được xương trắng bên trong, từng giọt từng giọt máu như huyết châu màu hồng phấn tranh nhau chảy ra ngoài, thấm vào giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn, lại đột nhiên ẩn vào trong mặt đất, hóa thành hơn mười đạo huyết tuyến như tơ nhện,  trong nháy mắt khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

  Thập Diệp sợ hãi, chẳng lẽ, trận hạch lại là chính hắn?!