Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 7: Mưa phùn kéo dài chiếc dù ý vị




Tiểu Huyền tràn đầy ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dạng si ngốc ngơ ngác của Hứa Ngự Tiên, họ nhẹ một tiếng nói “ Nếp sống của người Hàng Châu từ bao giờ trở nên trơ trẽn như vậy, một nữ nhân có thể chăm chú mãnh liệt nhìn một người nam nhân “

Hứa Ngự Tiên bị nói trúng tâm tư, lúng túng biện giải “ Kia...nào có, ta không có nhìn chằm chằm..”

“ Còn nói không có, mắt nhìn tới muốn rớt ra “

Tuấn mỹ bạch y nghe xong đoạn đối thoại của hai người, chân mày khẽ nhướng lên, ánh mắt tối đen rung động như nước, khoé miệng nhếch lên một độ cong mị hoặc, đủ làm điên đảo chúng sinh. Hứa Ngự Tiên trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu qua chỗ khác không dám tiếp tục nhìn, ôn nhu nói

“ Hai vị công tử có thể cho thuyền cập bờ được không, có một tên nam nhân trộm ngọc bội của ta rồi chạy vào đây, ta đuổi theo hắn mới nhảy lên thuyền, có nhiều quấy rầy mong hai vị lượng thứ “

Tiểu Huyền xì một tiếng “ Thuyền đang ở giữa hồ, muốn rời thuyền cứ việc nhảy xuống nước, còn phiền người khác làm gì”

Hứa Ngự Tiên bị lời này chận họng, nàng không biết bản thân có đắc tội hắn bao giờ chưa, thế nào cứ chỉa mũi nhọn vào nàng, nếu nàng biết bơi, nàng cũng không ngại bơi lên bờ, miễn cho ở đây bị người châm chọc.

“ Mà thôi, Tiểu Huyền, gọi người chèo thuyền lái cập bờ đi “ Tuấn mỹ bạch y vung lên tay áo, đối với Tiểu Huyền nói.

“ Ca, thế nhưng...A, ta mặc kệ ...” Tiểu Huyền giận đùng đùng phất tay áo lui ra, trước khi đi trừng mắt liếc Hứa Ngự Tiên .

Chờ Tiểu Huyền đi khỏi, Hứa Ngự Tiên cảm kích tận đáy lòng nói “ Cảm tạ Tiêu công tử “

Bạch y cười nói “ Ta không phải họ Tiêu “

Mỹ nhân này cùng Tiêu Huyên không phải là huynh đệ sao, thế nào lại không cùng họ. Hứa Ngự Tiên nhẹ nhàng nói “ Xin hỏi danh tính của công tử? “

“ Tại hạ họ Bạch, tên Tố Ly. Còn cô nương xưng hô thế nào? “

“ Hứa Ngự Tiên...”

Bạch Tố Ly, quả nhiên người cũng như tên.

Cùng Bạch Tố Ly đối mặt nói chuyện một hồi, Hứa Ngự Tiên cảm giác thân thể trở nên khẩn trương, nàng sống gần nửa đời người, vững tin bản thân không ham mê sắc đẹp, lại không nghĩ ra nguyên nhân do đâu, chẳng lẻ đây là ngượng ngùng vốn có của nữ nhân, hoặc là do lo lắng sợ hãi mà có.

“ Hứa Ngự Tiên, tên không tệ “ Bạch Tố Ly nâng lên ly trà trên bàn, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, ngước mắt nhìn khuôn mặt cứng ngắt của Hứa Ngự Tiên nói.

“ Hứa cô nương cứ đứng vậy không mỏi sao, đợi thuyền cập bờ còn mất chút thời gian, ngồi xuống nghỉ ngơi đi “

“ Tốt, cảm tạ Bạch công tử “ Hứa Ngự Tiên cố ý chọn chỗ ngồi cách hắn càng xa càng tốt .

Bạch Tố Ly nhấp một ngụm trà, hỏi “ Hứa cô nương có muốn dùng trà? “

Hứa Ngự Tiên vội vàng lắc đầu “ Không cần, ta không khát “

Vẻ mặt Bạch Tố Ly có phần không vui nói “ Trà này dùng hoa trên đỉnh núi tuyết Thiên Sơn làm ra, còn nước là cam lộ được hứng vào sớm mai khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Hứa công nương xác định không muốn nếm thử mùi vị sao? “

Lời nói này nghe như ngụ ý, nếu không uống chính là không nể mặt. Hứa Ngự Tiên chỉ đành đi tới bàn trà, cách Bạch Tố Ly chỉ vài bước chân, mơ hồ còn ngửi được hương vị thoang thoảng trên người hắn.

Bạch Tố Ly ưu nhã giơ bình trà, rót cho cô cùng hắn mỗi người một chén đầy “ Hứa cô nương là người Hàng Châu à? “

“ Ta lớn lên trong núi, mới theo ca ca tới Hàng Châu “

“ Trùng hợp, ta cũng lớn lên ở núi sâu “

Hứa Ngự Tiên vẻ mặt không thể tin nói “ Thật? Nhìn không ra a “

“ Hứa cô nương sao lại nói vậy? “

“ Bạch công tử khí chất phi phàm, có chỗ nào giống như ta quê mùa, lớn lên trong ở thâm sơn cùng cốc “

Bạch Tố Ly hé miệng cười “ Hứa cô nương coi như lớn lên trong núi, cũng là một đoá chi hoa cao lãnh, nếu đặt ở phàm trần thế tục, rất dễ chăm nuôi “

Bạch Tố Ly nói chữ 'nuôi' sau cùng có hơi nhấn mạnh, chẳng biết tại sao Hứa Ngự Tiên nghe xong, cảm thấy vô cùng ái muội. Nàng mất tự nhiên đưa mắt liếc về phía lan can bên ngoài, mừng rỡ phát hiện thuyền đã tới bờ.

“ Thuyền tới bờ, ta cần phải trở về, cảm tạ Bạch công tử chiêu đãi “ Hứa Ngự Tiên phút chốc đứng lên, lại nghĩ tới tách trà chưa uống xong, bèn bưng lên uống một ngụm .

“ Chén trà Hứa cô nương uống là của ta “

“ Á...xin lỗi, xin lỗi “ Hứa Ngự Tiên cuống quít đem ly trà đưa cho Bạch Tố Ly, lại cảm thấy rất không thích hợp, vừa muốn lùi về thì bị một bàn tay thon dài nắm lấy

Bàn tay kia lạnh lẽo như băng, đụng vào ngón tay Hứa Ngự Tiên, phảng phất có một dòng điện theo đó chui vào trong cơ thể nàng. Bạch Tố Ly đem cốc trà cầm lấy, còn đưa mắt nhìn về phía miệng chén, nơi môi của nàng từng chạm qua, Hứa Ngự Tiên mất tự nhiên nuốt nước miếng một cái, nét mặt đã là một mảnh đỏ rực.

Hứa Ngự Tiên quay đầu rời đi “ Ta đi ...”

Ngón tay như ngọc của hắn nhúng nhẹ vào nước trà, rồi hướng về phía bầu trời bắn ra, giọt nước biết hoá vào khoảng trời mênh mông, trong khoảnh khắc ấy, mưa lớn ào ào rút xuống Tây hồ. Hứa Ngự Tiên kinh ngạc quay đầu nhìn phía mặt hồ, tại sao trời bỗng dưng đổ mưa, nàng không có mang theo dù ...

Bạch Tố Ly lạnh nhạt nói “ Nếu không chờ mưa tạnh rồi hẳn đi “

“ Không được, ta còn có việc trong nhà, hơn nữa không thể ở lại thuyền của công tử, vẫn lên bờ thôi “

Bạch Tố Ly lấy ra một cây dù trắng, đưa tới trước mặt Hứa Ngự Tiên “ Vậy Hứa cô nương cầm lấy che trở về nhà “

“ Cảm tạ ...”

Hứa Ngự Tiên bước xuống lầu, hai tay vuốt khuôn mặt đang nóng bừng, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, nhìn thấy mỹ nam nửa điểm hình tượng cũng đi đâu mất. Hứa Ngự Tiên đang muốn bước ra đầu thuyền, thì thấy Tiên Huyền tựa ở cột thuyền, trong tay đung đưa một vật xanh biếc, đó chẳng phải là ngọc bội của nàng sao?

Hứa Ngự Tiên bước vội tới trước mặt Tiêu Huyền nói “ Đó là ngọc bội của ta, thế nào lại ở trong tay ngươi? “

Tiêu Huyền nắm lấy ngọc bội, chế nhạo nói “ Ngọc bội này ta nhặt được trên mặt đất, có viết tên của ngươi sao, còn cây dù ngươi đang cầm chính là của ta, nhanh trả đây “

Hứa Ngự Tiên cả giận nói “ Đây là ca ca ngươi cho ta mượn dùng, bằng cái gì trả lại cho ngươi “

Tiêu Huyền nheo mắt, lạnh lùng nói “ Nếu là cho ngươi mượn dùng, sau khi dùng xong phải đem trả về, ngày mai buổi chiều ngươi tới Bạch phủ trả dù, ta sẽ cân nhắc đem khối ngọc nát này tặng cho ngươi “

“ Ngọc bội kia rõ ràng của ta, còn nói là tặng, ghê tởm...”

Hứa Ngự Tiên không khỏi ngẩng đầu, thoáng nhìn lên lan can lầu hai, bóng dáng màu trắng đã biến mất, trong lòng bỗng dâng lên một cổ cảm giác mất mát. Cũng được, ô này vốn nên trả lại, đi thì đi .