Editor: Vivi
Hứa Ngự Tiên nói dối ca ca, nói muốn rời nhà du ngoạn vài ngày sẽ về, lập tức cùng Bạch Tố Ly mang theo Tiểu Bạch, bay về phía Cửu Trùng Thiên.
Hứa Ngự Tiên mang cả gia đình quay về, một đám tiên nhân túm tụm bao quanh nhìn ngó. Ở Tiên giới, hình dáng, phong thái, tướng mạo lqd của Bạch Tố Ly vô cùng hiếm có khó tìm, không ít tiên nga nhìn thấy hắn cũng bị rung động,lén lút thảo luận về người lỗ mãng như Ngự Linh Thần Quân, phải có cơ hội và duyên phận cỡ nào mới chỏ thể gả cho một lqd người như vậy.
Tiểu Bạch đang nằm trong ngực mẫu thân ngủ yên, một trận cuồng phong mạnh mẽ lao về phía họ, thổi sạch đám tiên nhân nhốn nháo. Bạch Tố Ly ôm chặt Hứa Ngự Tiên, cẩn thận bảo vệ vợ con.
Chỉ thấy ở nơi mây tía tắt sáng, một con Hắc Kỳ Lân đứng trên ngọn lửa, vội vàng đáp xuống. Trên người nó là một nam tử cao ngất, phong độ, mặc Ngân Giáp, dáng người như câu tùng mạnh biếc mạnh mẽ, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt mênh mông, sâu không thấy đáy nhìn hai người đang ôm nhau.
Hứa Ngự Tiên thò đầu ra nhìn ngó, chẳng hiểu gì, ngơ ngác đối mặt với người nọ.
Nam tử mặc chiến bào nhíu mày, vẻ mặt thâm thúy: "Ngự Linh Thần Quân, mới biến mất có mấy ngàn năm mà đã không quen ta nữa à?"
"Nha... Ta nhớ ra rồi." Hứa Ngự Tiên thông suốt, vỗ tay nói, "Ngươi là Thác Bạt Tự, đã lâu không thấy."
Hứa Ngự Tiên cũng coi như quen biết với Thác Bạt Tự, vài ngàn năm trước, thời kỳ Đại Hoang. Khi đó, Thác Bạt Tự là chiến thần bách chiến lqd bách thắng trên Tiên giới, khi đó lông của Hứa Ngự Tiên cũng chưa đủ dài, chẳng biết người biết ta, muốn đánh bại hắn, thỉnh thoảng xông đến trước mặt hắn khiêu khích.
Mới đầu Thác Bạt Tự cũng chỉ đánh qua loa, đánh mấy chiêu với Hứa Ngự Tiên, nhưng một thời gian sau khi đánh bại nàng, lại bị người phiền phức như nàng tìm tới tận cửa. Ban đầu, Thác Bạt Tự cực kỳ ghét nàng, lqd không muốn so chiêu cùng nàng, Hứa Ngự Tiên thường lôi ra tất cả vốn liếng của bản thân để bắt hắn đi vào khuôn khổ, đánh lén, dụ dỗ, uy hiếp không từ thủ đoạn. Sau đó Thác Bạt Tự dần tạo thành thói quen có nàng, cảm giác không được quyết đấu một phen với nàng, mất đi bao lạc thú ở nơi ở Tiên giới.
Theo thời gian, thần lực của Hứa Ngự tiên ngày càng cường đại, Thác Bạt Tự phát hiện hắn cũng đánh qua loa không thể thắng nàng, mỗi lần đánh nhau. hắn cũng phải bỏ ra không ít công sức.
Một ngày ở Bồng Lai Tiên Đảo Bắc Hải, hai người đang oánh nhau túi bụi, một con ngư yêu to lớn từ đáy biển Bắc Hải nhảy lên, muốn nuốt lqd bọn họ vào trong bụng. Thác Bạt Tự nhanh chóng ôm Hứa Ngự Tiên, cùng nàng thoát khỏi hiểm cảnh. Vô tình chạm phải cơ thể mềm mại của thiếu nữ, nhìn thoáng qua sườn mặt xinh đẹp của nàng, trái tim tĩnh lặng từ xưa tới nay của Thác Bạt Tự bỗng dưng loạn nhịp.
Hứa Ngự Tiên càng đánh càng hăng, bị ngư yêu phá đám khiến nàng vô cùng bực tức, nóng nảy lao xuống đáy biển, định lôi con ngư yêu ra để vặn cổ nó, lúc này Thác Bạt Tự đang ôm trái tim đập loạn nhịp, cho rằng nguyên nhân là do thần lực hỗn loạn gây ra, nhưng đợi tới khi Hứa Ngự lqd Tiên quay lại, khi nhìn thấy đường cong lả lướt của nàng, trong khoảnh khắc đó, trái tím của hắn suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hứa Ngự Tiên muốn đánh lại nhưng thần trí Thác Bạt Tự lại vô cùng thẫn thờ, không để ý một chút đã bị nàng đạp xuống biển. Đây là lần đầu tiên Thác Bạt Tự thua trong tay nàng, Hứa Ngự Tiên giống như được giải thoát, cười lớn rời đi, lưu lại những bọt sóng bấp bênh trên mặt biển.
Từ đó về sau, một thời gian dài, Hứa Ngự Tiên cũng không thèm tìm hắn quyết đấu, trong thời gian đó, Thác Bạt Tự luôn mất hồn mất vía, thật sự không thể chịu đựng nổi nội tâm dày vò, hắn dùng thái độ khiêm nhường, chủ động đi tìm Hứa Ngự Tiên.
Sau khi Hứa Ngự Tiên nhìn thấy hắn, lắc lắc đầu phun hai chữ "Không đánh".
Thác Bạt Tự nghe vậy, giống như bị sét đánh, khó có thể tin, hỏi nguyên nhân.
Hứa Ngự Tiên Cho nói bình tĩnh, bởi vì nàng đã đánh bại hắn rồi.
Thì ra hắn đã bị cho vào danh sách bại tướng dưới tay nàng, Hứa Ngự Tiên căn bản là khinh thường đánh nhau với hắn.
Mặt Thác Bạt Tự đỏ tới tận mang tai giải thích, ngày ấy tâm trạng hắn không tốt, muốn quyết đấu lại một lần với nàng.
Hứa Ngự Tiên Cho sờ cằm suy nghĩ, gật đầu nói: "Được thôi, nhưng chờ ta lấy được râu của Hào Sơn Ma Tôn, ta sẽ quay lại đánh với ngươi."
Tuy Thác Bạt Tự không hiểu nàng định làm trò gì, nhưng thấy nàng đồng ý tỷ thí với hắn, khuôn mặt thì lạnh lẽo băng giá nhưng trong lòng thì lại vui vẻ nhảy nhót mà chạy về, không nghĩ lần chờ đợi này lại kéo dài mấy ngàn năm, người ta còn đem cả trượng phu và đứa nhỏ về...
Nhớ lại những chuyện xảy ra cách đây ngàn năm, Thác Bạt Tự giấu đi sự chua xót, giọng nói lạnh như băng: "Lúc trước ngươi đồng ý với ta, lqd khi ngươi quay về sẽ tỷ thí, chuyện đã hẹn cũng không thể xóa bỏ, bây giờ không đánh thì đợi đến bao giờ."
Nhớ tới việc này, Hứa Ngự Tiên cũng có phần ngại ngùng, sau khi đưa đứa nhỏ đưa Bạch Tố Ly, nàng vén tay áo nói: "Được, vậy ta sẽ theo ngươi đi."
Hứa Ngự Tiên vừa định phi thân lao đi, vạt áo bất ngờ bị kéo lại, giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng nàng.
"Nương tử, nàng vứt đứa nhỏ để đi đâu hả?"
Hứa Ngự Tiên cảm thấy không ổn, sống lưng run lên, quay đầu đi về.
Bóng lưng cao to của Bạch Tố Ly đứng ra ngăn cản, mỉm cười hắng giọng: "Hôm nay, nương tử của ta đã là người có gia thất, không thể chơi đùa giống như ngày xưa, nếu Tiên Tôn khăng khăng muốn quyết đấu, tìm phu quân nàng là được."
Sắc mặt Thác Bạt Tự trầm xuống, giọng nói nặng nề: "Được..."