Editor: Vivi
Nghe đồn Lôi Phong tháp ở Tây Hồ Hàng Châu, vì tai ương trên trời nên gặp nạn, sụp đổ thành một đống hỗn độn, càng kỳ lại hơn là nhà cửa ở gần đó lại không bị liên lụy.
Có vị phụ nhân họ Hứa là người lương thiện, tiêu tốn một số tiền lớn để tu sửa Lôi Phong tháp. Quan viên ở Hàng Châu muốn tặng cho nàng lqd một tấm hoành phi, nhưng làm thể nào nàng cũng không nhận, chỉ nói đây là là chuyện đương nhiên. Dân chúng nơi phố phường hỏi thăm mấy lần, mới biết người lương thiện đó chính là đại phu ở Bảo Hòa đường, càng thêm kính trọng nàng, vì vậy việc làm ăn của y quán càng ngày càng lqd thịnh vượng.
Gần đây, Hứa Ngự Tiên loay hoay sứt đầu mẻ trán, buổi sáng, Hứa Ngự Tiên ở y quán, xem bệnh cho một hàng dài bệnh nhân trải dài không thấy điểm dừng, đứa nhỏ đưa bà vú chăm sóc, sau khi về nhà, nàng lại cho con bú sữa.
Hứa Thiệu Nhung thường đến Bạch phủ thăm hỏi cháu ngoại, hắn rất thích tiểu hài tử, thích nhất là giả vờ làm khuôn quỷ buồn cười, trêu chọc tiểu bảo bảo cười khanh khách.
"Ca ca, huynh cũng nên tìm tức phụ để cưới rồi." Hứa Ngự Tiên thấy ca ca ôm cục cưng xoay tròn, vô cùng lo lắng ca ca cô đơn, dù sao một người nam nhân lại sống độc thân lâu như vậy, quả thật cần một gia đình trọn vẹn.
Sắc mặt Hứa Thiệu Nhung trầm xuống, lắc lắc đầu nói: "Duyên phận chưa tới."
Trong đầu hắn chưa bao giờ có suy nghĩ muốn lấy vợ sinh con, đã từng nghĩ muốn sống một cuộc sống yên ổn tới cuối đời cùng với muội muội, nhưng hôm nay nàng đã có người nam nhân mà nàng yêu nhất, lqd hắn chỉ có thể ở đây, cách một bức tường, yên lặng chúc phúc bọn họ.
Trong lòng Hứa Ngự Tiên càng thêm buồn bã, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Duyên phận sẽ tới, ca ca ta là người nam nhân tốt nhất thành Hàng Châu."
Hứa Thiện Nhung khẽ chạm vào khuôn mặt đứa nhỏ, cố ý chuyển đề tài: "Đặt tên cho đứa nhỏ chưa?"
"Tướng công đặt một cái tên, gọi là Bạch Cẩn Du, ý là phẩm chất tốt đẹp. Tu si lần trước có nói, sát khí của đứa nhỏ tương đối nặng, lấy tên này hy vọng nó có thể thu liễm được một chút."
"Cẩn Du, tên rất dễ nghe. Vậy gọi nhũ danh của đứa nhỏ là Tiểu Bạch được không?" Hứa Thiệu Nhung cười nói, nhưng đứa bé bất ngờ gào khóc, dường như thể hiện sự bất mãn đối với nhũ danh này.
Hứa Ngự Tiên ôm đứa nhỏ từ tay ca ca, dỗ dành bao lâu cũng vô dụng, nàng đoán: "Có thể là đói rồi..."
"Vậy muội cho đứa nhỏ ăn đi." Hứa Thiệu Nhung ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng rời đi.
Hứa Ngự Tiên vung ống tay áo, cầm bát sứ màu trắng, đặt nghiêng bên miệng đứa nhỏ. Tiểu nhân nhi chu cái miệng nhỏ, cắm đầu dùng sức mút sữa, khuôn mặt điềm tĩnh uống sữa, nhưng cũng chỉ uống một ngụm, rất nhanh đã ngủ mất.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của mẫu thân, đứa bé luôn mỉm cười. Khoảnh khắc đó khiến Hứa Ngự Tiên vô cùng hạnh phúc, nhân gian không được tiêu diêu tự tại như Tiên giới, nhưng không ngờ nó lại khiến nàng vô cùng thỏa mãn.
Tay chân đứa nhỏ dang rộng, nằm ở giữa giường, ngủ hết sức yên ổn. Sau khi Hứa Ngự Tiên đắp chăn cho con, bất ngờ cảm thấy ngực căng trướng khó chịu, vừa nóng lại vừa cứng, có cảm giác như muốn vỡ ra.
"Nương tử, cục cưng ngủ rồi à?" Bạch Tố Ly phóng khoác như mây, bước vào phòng ngủ, thấy Hứa Ngự Tiên đang xoa ngực, hắn hỏi, "Chỗ đó khiến nàng khó chịu?"
Bị nhìn thấy cảnh ngượng ngùng, Hứa Ngự Tiên đỏ mặt xấu hổ, lắc đầu lại gật đầu: "Cảm thấy hơi đau..."
"Chắc là sữa về." Bạch Tố Ly lại gần cởi áo nàng, vuốt ve nhũ đầu cứng như đá, " Có phải cục cưng uống ít không? Nếu sữa bị ứ ở trong, không được hút ra ngoài, nó sẽ bị giống như bây giờ."
"Sao chàng biết nhiều vậy?" Khuôn mặt Hứa Ngự Tiên chuyển từ hồng sang xanh, nheo mắt lại mắt liếc nhìn hắn.
Bạch Tố Ly hé miệng cười: "Sáng nay, mẫu thân nhắc nhở ta, người nói khi làm mẫu thân có thể sẽ gặp phải chuyện này."
Mẫu thân hơn 40 tuổi rồi, nuôi dưỡng không ít trẻ nhỏ, kinh nghiệm di nhiên vô cùng phong phú.
Hứa Ngự Tiên ngơ ngác hỏi: "Vậy mẫu thân có nói phải làm thể nào để không còn đau nữa?"
Bạch Tố Ly nhẹ nhàng ôm Hứa Ngự tiên đặt lên giường, nằm trên người nàng, hút nhũ đầu cứng rắn, bâng quơ nói vài câu muốn hút sạch lqd tâm hồn nàng: "Nương tử đừng sợ sợ, vi phu giúp nàng hút sạch..."